Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 298: Lôi Mông Bi Ai
an Bác Tư Bản?" Ngõa Tây Lý sắc mặt thay đổi, Quân Đồ Minh đại đế, Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, Đại nguyên lão Lan Bác Tư Bản là bốn cường giả đứng đầu đại lục. Mặc dù thứ tự bài vị của bọn họ có nhiều tranh cãi nhưng vị trí không bao giờ dao động, chỉ có điều thế lực khắp nơi đều thích cường giả phe mình đứng ở trước cho nên xuất hiện nhiều tin đồn thất thiệt.
Nói nghiêm khắc thì xếp hạng không có ý nghĩa thực tế gì, nếu không trải qua liều chết tỷ thí thì không thể nào phân biệt được ai mạnh ai yếu. Chỉ có điều rất nhiều võ giả và bình dân thích thú mấy chuyện này, trong những buổi trà dư tửu hậu mới lưu truyền rộng rãi. Vài chục năm trước, Quân Đồ Minh xếp hạng thứ nhất ở Nguyệt Ảnh đế quốc, nhưng đến những địa phương khác bài vị của hắn thật sự không có ai dám tin tưởng, đôi khi còn bị đẩy xuống hàng thứ năm. Mãi sau khi Thần Vực bị hủy diệt, Quân Đồ Minh mới thành công được toàn bộ đại lục công nhận thứ nhất, không còn bị dao động nữa.
"Cái tên bảo thủ kia rất khó đối phó." Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Bọn họ tìm ngươi có chuyện gì? Đòi Thần Điển? Thế nhưng bọn họ phải có bản phụ chứ, hoặc là quyển Thần Điển ngươi đang giữ chính là bản phụ."
"Bọn họ muốn tặng cho ta một công lao lớn." Địch Áo mỉm cười ranh mãnh: “Thật là đượm tình hữu nghị mà."
"Công lao lớn?" Ngõa Tây Lý bỗng nhiên ngẩn ra, chân mày nhếch lên, hắn hiểu được công lao lớn là cái gì, cảm giác trong lòng đã không còn dùng từ ngữ để hình dung được. Địch Áo nói những chuyện này cho hắn biết làm cho quan hệ giữa bọn họ không phải là đạo sư và môn sinh nữa rồi, mà đây là thân nhân. Địch Áo đã chân xem hắn như là thân nhân, Ngõa Tây Lý từ từ hô hấp mấy nhịp để cho dòng suy nghĩ của mình an ổn xuống, sau đó nhẹ giọng nói: "Có một số việc ngươi làm cho ta nghĩ mãi không ra, tại sao bọn họ đối xử tốt với ngươi như vậy? Chẳng những muốn nhường công lao lớn, Lan Bác Tư Bản cũng tự mình đến tìm ngươi?"
“Tên kia nói cha của ta là hậu duệ Bất Hủ Vương An Đức Sâm, ta cũng có Bất Hủ truyền thừa.”
Địch Áo cười nói: "Từ đó có thể nhận ra được bọn họ cực kỳ coi trọng ta, cố gắng làm cho ta đầu nhập vào bọn họ. Nếu không, ta làm gì có gan đi gặp Lan Bác Tư Bản?"
“Bất Hủ Vương? Thì ra là như thế." Ngõa Tây Lý cũng phải ngây dại, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Vận mệnh có đôi khi thật sự là trêu ngươi mà.” Trong những năm tháng tính mạng hắn ở thời kỳ huy hoàng nhất lúc nào cũng đấu tranh với Thần Vực, hai tay dính đầy máu tươi, ai ngờ được sau này hắn lại mang hi vọng bản thân ký thác vào một hậu duệ trọng yếu của Thần Vực. Rồi dựa vào đối phương đối xử thật tâm, hắn mới bắt đầu khôi phục tinh thần.
Đây rốt cuộc là trừng phạt hay là đùa bỡn đây? Hay là ông trời cho hắn một cơ hội bù đắp sai lầm?
"Bọn họ nói Bất Hủ truyền thừa rốt cuộc là cái gì?" Địch Áo hỏi: "Thần thần bí bí làm cho ta có cảm giác mình không giống loài người."
"Sau thời Đại Tai Biến viễn cổ, thể chất phần lớn nhân loại và loài thú phát sinh biến hóa cực lớn, rồi sinh sống kéo dài cho tới hôm nay, nhân loại biến thành giai cấp võ sĩ, còn loài thú hoang dã lại biến thành yêu thú biến dị.” Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Bất hủ truyền thừa, nói như thế nào đây, ý chỉ là tiến hóa lần thứ hai. Còn nhớ đầu Băng Xuyên Hùng Vương lúc trước không? Nó chính là yêu thú tiến hóa lần thứ hai, cũng là thần thú thủ hộ được bộ lạc võ sĩ kính sợ và kính trọng như thần. Đáng tiếc là lực lượng thần thú bị bản thân Thủ hộ giả chế ước, bọn chúng căn bản không có cơ hội tiến hóa thành thần thú chân chính. Nếu như Phù Y có thể sống thêm mấy trăm năm, chỉ một đầu Băng Xuyên Hùng Vương có thể phá hủy toàn bộ Phỉ Tể Đại công lĩnh."
“Thần thú thủ hộ." Địch Áo đột nhiên nhớ ra: "Lão sư, vậy thi thể Băng Xuyên Hùng Vương có tác dụng gì đối với ta không?"
“Giờ mới có phản ứng?" Ngõa Tây Lý ngẩng đầu cười lên thật to: "Các ngươi là một đám ngốc tử, bảo sơn ở ngay trước mặt mà không biết, tùy ý Băng Xuyên Hùng Vương phơi thây nơi hoang dã, không có tri thức thật sự rất đáng sợ."
"Lão sư, có phải là ngài len lén cướp đoạt chiến lợi phẩm của chúng ta?" Địch Áo kêu lên.
"Nói nhảm, các ngươi không cần chẳng lẽ ta không được lấy?" Ngõa Tây Lý nghiêm mặt nói.
"Ta không biết là bình thường, nhưng tại sao các nàng Nhã Duy Đạt viện trưởng cũng không hiểu?"
"Ngươi cho rằng thần thú thủ hộ dễ nhìn thấy lắm sao?" Ngõa Tây Lý nói: "Cách một trăm năm, ở bên trong bộ lạc nhất tộc nhiều lắm cũng chỉ có một, hai con thần thú ra đời mà thôi."
"Lão sư, không nói cho bọn hắn biết, chúng ta len lén chia của.” Địch Áo cười nói.
"Chia của? Ngươi không có làm gì, tại sao lại phân cho ngươi?"
"Không phải chứ? Lão sư, dù sao là do ta đích thân giết Phù Y mà, không có công lao cũng có khổ lao nha!"
"Đến lúc đó rồi nói sau, rất nhiều thứ vô dụng đối với ngươi, thần thú của Lao Lạp cần dùng đến." Ngõa Tây Lý nói tiếp: "Theo ta được biết thì ở trong nhân loại chỉ có mỗi Bất Hủ Vương - An Đức Sâm là có thể tiến hóa lần thứ hai, Địch Áo, đã hiểu chưa? Ngươi có truyền thừa độc nhất vô nhị."
"Ta đang cảm thấy rất kiêu ngạo đây." Địch Áo cười hì hì nói: "Sau này ta sẽ may một bộ y phục đặc biệt, ít nhất ở phía trước và phía sau phải viết lên mấy chữ độc nhất vô nhị."
"Ngươi, cái tên tiểu quỷ.” Ngõa Tây Lý cũng bị chọc cười: "Ngươi sẽ dẫn tới đại họa, nếu như Quân Đồ Minh biết ngươi có Bất Hủ truyền thừa rất có thể sẽ lập tức rời khỏi Vương Đình. Nhớ kỹ, không nên nhắc tới chuyện này với bất kỳ người nào. Mặc dù cái tên Lan Bác Tư Bản có chút ngoan cố, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, sự xuất hiện của ngươi hẳn là bí mật trọng yếu nhất của bọn họ."
"Lão sư, không phải Thần Vũ Giả có vô tận tính mạng hay sao? Tại sao An Đức Sâm không sống tới ngày nay?” Địch Áo hỏi.
"Thần Vũ Giả cũng được gọi là Bất Hủ Giả." An Đức Sâm được gọi là Bất Hủ Vương, từ đó chúng ta có thể tưởng tượng ra uy năng của hắn rồi." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói: "Còn nguyên nhân hắn chết thì ta cũng không rõ ràng, ngươi hỏi ta không bằng đi hỏi Lan Bác Tư Bản."
Từ đầu chí cuối, Ngõa Tây Lý không hề hỏi Địch Áo định tâm thái gì đối mặt Lan Bác Tư Bản. Bởi vì giờ phút này hắn đã xem Địch Áo như con của mình rồi, hoàn toàn yên tâm tuyệt đối. Còn Địch Áo cũng không giải thích, hắn muốn hành sự tùy theo hoàn cảnh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, sự tình biến hóa quá nhiều nên không thể giải thích rõ ràng được.
Mấy ngày qua Địch Áo chịu trách nhiệm dò xét cửa thành tự nhiên không có thời gian tu luyện, đám người Ca Đốn và Lôi Mông không dám lười biếng chút nào. Nhất là Lôi Mông, hắn có lười cũng không được, vợ chồng An Đức Liệt Á và Vũ Tư Đốn ngày ngày canh giữ ở bên cạnh Lôi Mông, chờ đến lúc Lôi Mông tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ sẽ lập tức dẫn hắn về nhà. Nhìn tình thế có lẽ bọn họ còn oán hận tại sao Lôi Mông không dùng thời gian ngủ để tu luyện.
Thật ra bây giờ Lôi Mông đã tích lũy đầy đủ, chỉ cần một cơ hội mà thôi, Lôi Mông có thể cảm giác được chỉ thiếu một chút xíu là có thể đột phá bức tường ngăn cách, nhưng một bước này cứ chậm chạp bước mãi không qua.
Loại chuyện này có gấp cũng không được, cơ hội cũng như là một loại vận khí, vận khí vốn hư vô mờ mịt nhưng lại tồn tại rất chân thật. Trên đời có một số người cả đời không thể lên cấp Cực Hạn võ sĩ, cái bọn họ thiếu hụt không phải là nguyên lực, mà là vận khí.
Lôi Mông cho là vận khí của mình dạo gần đây không tốt lắm, đồng dạng là tu luyện ở Thánh Đế Tư hồ, Ca Đốn có thể lên cấp nhưng hắn lại không. Chuyện này còn chưa tính, tùy ý ăn một bữa cơm cũng bị Thập Thất tỷ bắt gặp, có còn thiên lý nữa hay không? Mắt thấy những ngày tiêu dao khoái hoạt sắp sửa một đi không trở lại, Lôi Mông đau đớn nhức nhối tận xương tủy, thật ra về nhà cũng không có chuyện gì to tát. Vấn đề là Lôi Mông chịu không nổi mười mấy tỷ muội ngày ngày ‘vấn an’. Nhìn bộ dạng An Đức Liệt Á đối xử với Lôi Mông liền có thể biết lúc bình thường những tỷ muội này chiếu cố Lôi Mông tận tình đến mức nào.
Cho nên Lôi Mông chỉ có thể hóa bi ai thành sức lực, ngày ngày kéo Ca Đốn và Môn La đối luyện. Trên thực tế Lôi Mông không muốn tìm Ca Đốn, vấn đề là Ca Đốn muốn tham dự vào, Lôi Mông cũng ngăn không được. Kết quả không có một chút huyền niệm, sau khi Ca Đốn lên cấp Cực Hạn võ sĩ thì thực lực đột ngột tăng mạnh, thường xuyên đánh cho Lôi Mông cắm đầu chạy tán loạn. Đây là biểu diễn cho vợ chồng An Đức Liệt Á ở một bên nhìn, Ca Đốn không dám làm quá mức, bằng không hắn đã sớm hành hạ Lôi Mông ‘thật sự sảng khoái’ rồi.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường