The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 296: Đấu Tâm Cơ
ĩ Đạt suy nghĩ một lát rồi tiếp tục hỏi: "Phía trên có tin tức gì không?"
"Có, phía trên nói trước tiên đừng động thủ, Đại trưởng lão sắp tới." Người trung niên cung kính đáp.
Dĩ Đạt và Á Nhĩ Duy Tư sợ hết hồn, Đại trưởng lão tới? Trên thực tế, toàn bộ võ giả trên đại lục đều biết thân phận Lan Bác Tư Bản, nhưng chỉ có Dĩ Đạt và Á Nhĩ Duy Tư có địa vị trọng yếu mới gọi Lan Bác Tư Bản là Đại trưởng lão, những người khác không rõ ràng lắm hàm nghĩa của ba chữ Đại trưởng lão kia.
Hai người Dĩ Đạt kinh ngạc tới cực điểm, chuyện gì mới có thể để cho Lan Bác Tư Bản tự thân xuất mã? Chỉ là một mình Phong Ngân tựa hồ vẫn không có trọng lượng như vậy, thế nhưng hẳn là có quan hệ tới Phong Ngân mới đúng, bằng không sẽ không bảo bọn họ tạm thời đừng động thủ.
Lan Bác Tư Bản sắp tới, hai người Dĩ Tát không có biện pháp nào khác, đành phải chờ Lan Bác Tư Bản đến rồi tính tiếp.
Địch Áo đứng trên tường thành một ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, lúc này mới đi xuống tường thành vào một tửu lâu dùng cơm. Ngay khi rượu và đồ nhắm mới vừa mang lên, một người lão nhân mặc áo xám chậm rãi bước vào ngồi xuống vị trí đối diện hắn.
"Này, tránh ra, tránh ra." Mấy tên tiểu nhị của tửu lâu lập tức nóng nảy, tiến lên xua đuổi lão nhân kia, mọi người đều biết thân phận Địch Áo, tửu lâu cố ý phân cho Địch Áo một gian an tĩnh. Cho dù Địch Áo không tới, tửu lâu tình nguyện thua thiệt một chút cũng không để gian phòng này cho người khác dùng, bây giờ tự nhiên có một lão nhân xa lạ trực tiếp xông vào, mấy tên tiểu nhị vừa tức vừa vội.
Lão nhân kia phất phất tay, mấy tên tiểu nhị lảo đảo lui lại một bước rồi liên tiếp ngã nhào xuống sàn nhà. Sau đó lão chuyển tầm mắt sang Địch Áo, thấp giọng nói: "Thời gian trôi qua quá lâu rồi, ừ, lúc đại nhân mới ra đời, ta từng ôm qua hắn mấy lần. Chỉ chớp mắt thế mà con của đại nhân đã lớn như vậy rồi, ài!”
Địch Áo lẳng lặng nhìn đối phương, tiện tay ra hiệu cho mấy tên tiểu nhị lui ra. Sau đó hắn thong thả ngồi xuống, hắn đã sớm chuẩn bị tâm tư ngày này sẽ tới, nhưng không nó tới nhanh như vậy.
Thần Điển có ý nghĩa gì? Chỉ nhìn trạng thái hiện tại của Ngõa Tây Lý là rõ ràng. Năm đó người thần bí giao Thần Điển cho cha mẹ của mình tuyệt đối không thể kết thúc đơn giản như thế. Sở dĩ mười mấy năm qua không có xuất hiện tình huống gì nhất định là đã phát sinh đại sự nào đó khiến cho cái người thần bí kia không tìm được trang viên.
Mặc dù đã chuẩn bị trong lòng nhưng Địch Áo vẫn trào lên từng cơn sóng biển mãnh liệt, bởi vì hắn không rõ ràng thế lực kia xuất hiện đối với hắn là phúc hay là họa.
Bây giờ Tái Nhân Hầu tước lĩnh thoạt nhìn rất bình tĩnh, trên thực tế người những bên trong đều biết bọn họ đang phải thừa nhận áp lực cực lớn.
Địch Áo biết cha mẹ hắn xuất thân từ Thần Vực, nếu không thì cũng là một phần trong đó. Mà những sát thủ kia ám sát Ngõa Tây Lý có khả năng thuộc về thế lực này.
Giờ phút này, Địch Áo có cảm giác hắn đang từ từ tiến đến gần một ý nghĩa trọng đại. Về phần rốt cuộc là chuyện gì, hắn không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được áp lực trong tinh thần đang từ từ gia tăng.
Động tác Địch Áo rất chậm chạp, thật ra đây là thói quen của hắn, khi hắn hoàn toàn thả lỏng không cần đề phòng sẽ không khác gì người bình thường. Hắn cũng cười cười nói nói, thậm chí là giật đồ ăn, chọc ghẹo Lôi Mông và Ca Đốn, một khi động tác của hắn dần chậm chạp có ý nghĩa rằng hắn đang tiến vào trạng thái đề phòng.
Lão nhân kia cũng đang quan sát Địch Áo, hắn khẽ nhíu chân mày, trong mắt từ từ lộ mấy phần nghi hoặc. Hắn không nhìn bất kỳ phản ứng nào trên mặt Địch Áo. Theo lý thuyết, hắn đã tiết lộ thân phận của mình, Địch Áo ít nhiều gì cũng nên lộ ra bộ dạng kích động, thần sắc vui mừng chứ? Cho dù không có thì cũng phải tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó cấp cho hắn một cơ hội chứng minh thân phận.
Nhưng mà hoàn toàn không có gì cả, vì thế hắn không biết làm gì để tiếp tục nói chuyện.
"Đại nguyên lão Lan Bác Tư Bản đã đến vùng phụ cận.” lão nhân kia chậm rãi nói. Hắn quyết định trực tiếp đi vào chính đề: "Ngài ấy hy vọng có thể nhìn thấy ngươi."
"Tại sao hắn không tự mình đến?" Địch Áo đặt con dao ăn xuống, chậm rãi cầm khăn ăn lau khóe miệng dính dầu mỡ.
Lão nhân kia ngẩn người, nếu như đổi lại bất kỳ một người nào khác nói lời như thế, hắn nhất định sẽ giận tím mặt, thậm chí ra tay giết chết cái tên hỗn láo đó ngay lập tức. Lan Bác Tư Bản là ai? Là nguyên lão có quyền lực cao nhất Nguyên lão hội của Thần Vực. Thần Vực Nguyên lão hội tương đương với cơ cấu hành chính của đế quốc khác, nguyên lão cao nhất tương đương với tể tướng đế quốc. Kể từ khi Bất Hủ Vương An Đức Sâm vẫn lạc, Thần Vực vẫn không có ra đời Bất Hủ vương giả nào khác. Vì thế Lan Bác Tư Bản chính là ông vua không ngai của Thần Vực, người thanh niên trước mặt thế mà dám hỏi tại sao Lan Bác Tư Bản không tới? Bộ dạng và lời lẽ bất kính đến tận cùng.
Thế nhưng thử nghĩ đến khả năng tu luyện gần như kỳ tích của Địch Áo, thử nghĩ đến ý nghĩa của Địch Áo đối với Thần Vực, còn phải nghĩ đến sau khi Lan Bác Tư Bản nhận được tin tức đã vui mừng ra sao. Tim của hắn chợt đau xót, tức giận không cánh mà bay.
Thân là thuộc hạ thân tín của Lan Bác Tư Bản, hắn biết rõ những năm gần đây Lan Bác Tư Bản sống trong hoàn cảnh vô cùng khuất nhục, hối hận, còn có tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.
Thần Vực bị hủy diệt, Lan Bác Tư Bản là nguyên lão cao nhất khó thoát khỏi tội lỗi. Hơn nữa đối mặt Quân Đồ Minh toàn lực buông thả uy năng, Lan Bác Tư Bản vốn là cường giả đứng hàng thứ năm trên đỉnh đại lục lại lựa chọn không đánh mà chạy, để lại điểm nhơ cả đời khó thể rửa sạch.
Nhưng hắn có thể hiểu được tâm ý Lan Bác Tư Bản lúc đó, có đôi lúc lựa chọn kéo dài hơi tàn còn khó khăn hơn đánh một trận oanh oanh liệt liệt rồi chết trận nhiều. Vào lúc đó Thần Vực đã lâm vào tình thế nguy hiểm xưa nay chưa từng có, ai cũng có thể lựa chọn chết trận, duy chỉ có Lan Bác Tư Bản là không thể. Nếu không, các cường giả còn sót lại của Thần Vực chắc chắn chia năm xẻ bảy, không biến thành con rối cho người khác điều khiển, thì cũng bị Quân Đồ Minh thắt cổ từng tên một. Chỉ có Lan Bác Tư Bản còn tồn tại, Thần Vực mới có hi vọng phục hưng.
"Khí tức Thần Vũ Giả không có cách nào che dấu." Lão nhân kia chậm rãi nói: "Nếu như Lan Bác Tư Bản đại nhân đến gần Hầu tước lĩnh, Phong Ngân nhất định sẽ nhận ra ngài ấy."
"À." Địch Áo nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Lão nhân kia nhìu mày lần nữa, đây là ý gì? Hắn do dự chốc lát, quyết định nói sang chuyện khác: "Nghe nói Phong Ngân đã thành đạo sư của ngươi? Ha hả, đây đúng là chuyện có ý nghĩa cực kỳ châm chọc. Nếu như Phong Ngân biết ngươi là người đời sau của Thần Chi Hậu Duệ nhất định sẽ lập tức giết ngươi."
"Ở trong tính mạng mà ta từng tồn tại, chưa từng có chữ nếu như…” Địch Áo cười cười nói.
"Cái gì?" Trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, đây đã là lần thứ ba lão nhân kia cau mày. Khi hắn tiến vào Hầu tước lĩnh chuẩn bị tìm Địch Áo vạch trần bí mật, hắn từng nghĩ Địch Áo là một thanh niên kinh nghiệm sống chưa nhiều cho dù đã từng lịch lãm cũng chỉ có giới hạn. Dĩ nhiên điều này không có nghĩa là hắn muốn lừa gạt Địch Áo, hắn cho nghĩ là giao thiệp với một đứa trẻ mới lớn sẽ nói chuyện đơn giản hơn, có thể nắm bắt tâm tư Địch Áo dễ dàng hơn, thậm chí còn hướng dẫn cảm xúc Địch Áo tiến về phía mình muốn. Nhưng hắn không bao giờ ngờ tới Địch Áo quả thực giống như một lão quái vật sống vô số năm, từng trải qua rất nhiều kinh nghiệm tang thương, vinh nhục không sợ, hỉ nộ không lộ, lòng dạ thâm sâu khó lường, tâm chí vững vàng cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa lời Địch Áo nói mang hàm nghĩa cực kỳ bén nhọn, hắn vốn định giảng giải những tội lỗi mà Phong Ngân phạm phải, bây giờ lại bị á khẩu không biết nói gì cho phải.
"Thật ra…" Lão nhân kia nhức đầu một trận, phải nói sang chuyện khác lần nữa: “Thật ra tình cảnh của ngươi rất lúng túng.
"Lúng túng? Ta không cảm thấy có chỗ nào lúng túng." Địch Áo nói.
"Ý ta là sau khi ngươi trở về Thần Vực." Lão nhân kia chậm rãi nói: "Ngươi còn không biết sao? Ừ, đại nhân là hậu duệ Bất Hủ Vương - An Đức Sâm, còn ngươi cũng có Bất Hủ truyền thừa. Ha hả, lúc mà Sư Tâm Vương - Hoắc Phu Mạn biết hắn bị lừa gạt, xem cái tên kia như bảo bối, khổ tâm bồi dưỡng mấy chục năm, sau đó lại biết đó chỉ là đồ giả mạo. Địch Áo, không nên hiểu lầm Lan Bác Tư Bản đại nhân khổ tâm, dùng tên kia làm thế thân, ừ, đại nhân là vì bảo vệ các ngươi."
"Hình như ta chưa bao giờ hứa hẹn phải trở về Thần Vực.” Địch Áo mở chai rượu, trước tiên rót cho mình một chén đầy, sau đó cầm lấy một cái chén không đặt ở trước mặt, cũng rót đầy, sau đó mỉm cười nói: "Còn nữa, hình như các ngươi bảo vệ rất hữu hiệu, bây giờ ta thay cha mẹ của ta cám ơn các ngươi, cạn chén.” Khuôn lão nhân kia mặt đột nhiên đỏ bừng, đôi môi khẽ run. Địch Áo quả thực là giễu cợt trắng trợn làm cho hắn không đất dung thân. Đúng vậy, bọn họ tiến hành bảo vệ rất có hiệu quả!!!
"Địch Áo, ta biết ngươi hận chúng ta, trách chúng ta, nhưng mà…” Lão nhân kia không biết nên giải thích như thế nào nữa.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường