Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 287: Lâu Ngày Gặp Lại
i dà, ta đây cũng phải nỗ lực tu luyện mới được, sau này các ngươi vẫn có thể giữ vững thanh xuân, ta lại trở thành lão thái bà." Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên dùng hai tay ôm đầu gục xuống mặt bàn, bộ dạng cực kỳ thống khổ rên rỉ: "Ai da aa.a, nhân gia thật sự không muốn sống nữa."
"Những lời này ta đã nghe ngươi nói vài lần rồi." Tuyết Ny thản nhiên nói: "Ngươi có thể thay đổi mới lạ một chút hay không?"
"Tuyết Ny." Y Toa Bối Nhĩ giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trợn mắt nhìn trừng trừng Tuyết Ny. Vài ngày trước lời Đường Ân nói đã lưu lại bóng ma trong lòng nàng. Có thể nói nàng chuẩn bị hạ quyết tâm một lần, nhưng Tuyết Ny thân là bằng hữu chí cốt chẳng những không khích lệ nàng, ngược lại còn đả kích nàng tố khổ, vì thế nàng rất là thương tâm.
"Ngươi nhỏ giọng lại, ta có thể nghe rõ ràng mà." Tuyết Ny dùng ánh mắt bình thản đáp lại Y Toa Bối Nhĩ tức giận. Trên thực tế, nàng đang dùng phương thức khác khích lệ Y Toa Bối Nhĩ, thiên tư Y Toa Bối Nhĩ vốn rất tốt, nhưng thủy chung nàng không cố gắng tu luyện. Không chỉ là Y người nhà Toa Bối Nhĩ, mà nhóm đạo sư trong học viện cũng thường xuyên khuyên nhủ nàng, Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng hao hết tâm tư nhưng hiệu quả nhỏ đến mức gần như bằng không.
Hai nữ tử nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc Y Toa Bối Nhĩ không chỗ trút giận, oán hận quay đầu sang nơi khác thấp giọng lầm bầm cái gì đó.
"Y Toa Bối Nhĩ, thật ra ngươi bây giờ rất tốt." Đang bề bộn lật xem thực đơn Lôi Mông đột nhiên chen vào nói.
"Có thật không?" Y Toa Bối Nhĩ không nghĩ tới Lôi Mông sẽ nói chuyện thay nàng, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát vẻ mặt Lôi Mông.
"Đương nhiên là thật." Lôi Mông trịnh trọng nói lại lần nữa.
"Không sai." Ca Đốn nói tiếp: "Nếu ngươi không cố gắng thì vẫn là Quang Mang võ sĩ, Lôi Mông sẽ rất là cao hứng, dù cho hắn kém cỏi cỡ nào cũng mạnh hơn ngươi nha!"
"Đừng có nói hươu nói vượn." Lôi Mông vội vàng giải thích: "Cho dù Y Toa Bối Nhĩ trở thành Cực Hạn võ sĩ thì ta cũng không sợ, còn có Tác Phỉ Á kế cuối mà." Nói còn chưa dứt lời, Lôi Mông đã ý thức được sự tình không ổn. Khuôn mặt Địch Áo từ từ cau lại, Tuyết Ny trước giờ vẫn lạnh lùng cũng mất tự chủ hai vai lay động không ngừng. Hiển nhiên là đang miễn cưỡng khống chế nụ cười của mình. Về phía Y Toa Bối Nhĩ thì liên tục cười lạnh ngó chừng Lôi Mông, cái tên ngu ngốc này chỉ tùy tiện nói một câu nói cơ hồ đắc tội cả một nhóm.
"Ha hả… ha hả... ta không có ý tứ kia, ta là…" Lôi Mông gượng cười, hắn cũng hiểu bây giờ giải thích cũng không có tác dụng, thù đã kết, hắn nhìn về phía Ca Đốn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ca Đốn, ngươi hại ta?"
"Đây chính ánh sáng soi rọi chân tướng." Ca Đốn khinh thường liếc sang Lôi Mông, bây giờ Lôi Mông đã thành công địch rồi, hơn nữa không nên liên lụy Tác Phỉ Á vào trong, bây giờ hắn không cần làm gì hết, chỉ ngồi chờ Địch Áo thu thập Lôi Mông là tốt rồi.
Đúng lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc trang phục võ sĩ dọc theo thang lầu đi lên, sắc mặt Lôi Mông bỗng nhiên tái mét, chẳng thèm quan tâm dây dưa Ca Đốn nữa, vội vàng chuyển cái mặt của mình sang phương hướng khác.
Đôi nam nữ đi ngang qua bàn đám người Địch Áo, tìm vị trí lan can thản nhiên ngồi xuống. Tướng mạo bọn họ rất xuất chúng, người ta nhìn vào sẽ có cảm giác quần anh tụ hội nhất biểu anh tài. Nữ tử kia có mái tóc dài màu vàng nâu xõa trên bờ vai, cái miệng nhỏ nhắn hình trái tim rất khả ái. Còn nam nhân mày kiếm mắt sao, lưng hùm vai gấu, khí chất lại ôn văn nhĩ nhã, mỗi khi tầm mắt của hắn thay đổi góc độ sẽ lóe lên một tia thần quang không giận mà uy khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
"Ăn chút gì đi!" Nữ tử kia buồn chán nhìn vào thực đơn, lật qua vài tờ đột nhiên ngẩng đầu nói với người nam nhân ngồi đối diện: "Vũ Tư Đốn, chàng không thích địa phương này hả?"
"Làm sao thế." Người nam nhân kia cười cười nói: "Chỉ cần là nàng thích, ta cũng thích."
"Tại sao?" Nữ tử kia nheo mắt hỏi lại.
"Đây..." Thần sắc người nam nhân kia có vẻ bối rối.
"Tại sao?" Nữ tử kia không tha, tiếp tục truy vấn.
"Bởi vì chúng ta là vợ chồng cùng chung hoạn nạn mà." Sắc mặt người nam nhân kia từ từ đỏ lên.
"Còn gì nữa không?"
Người nam nhân kia có khí chất hơn người, có vẻ giống như đệ tử từ đại gia tộc ra ngoài lịch lãm, nhưng giờ phút này lại bị nữ tử kia làm cho luống cuống chân tay, cổ họng ngắc ngứ không nói nên lời, ánh mắt xoay chuyển tìm cách thoát thân, đồng thời liếc sang đánh giá đám người Địch Áo, tựa hồ đang lo lắng người ngoài nghe được cuộc đối thoại này.
"Còn gì nữa không?" Nữ tử kia ném mạnh cái thực đơn té xuống mặt bàn, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Bởi vì… bởi vì… bởi vì ta yêu nàng." Người nam nhân tên là Vũ Tư Đốn cố hết sức nhỏ giọng nói.
"Hì hì." Nữ tử kia lộ vẻ tươi cười đắc ý, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ quyến rũ, nhất thời đẹp ý liếc sang đối phương, sau đó lại cầm tờ thực đơn lên.
Người nam nhân kia nhẹ nhàng thở dài một hơi, tầm mắt lại đảo qua đám người Địch Áo lần nữa, hình như đang phán đoán mấy người ngoài này nghe được bao nhiêu câu trong đó.
Trên thực tế đám người Địch Áo nghe rất rõ ràng, từ nguyên nhân lịch sự nên bọn họ ngoài mặt không biểu lộ gì cả, nhưng trong lòng lại đang buồn cười muốn chết, đôi nam nữ này đúng là quá thú vị rồi.
Ca Đốn phát hiện vẻ mặt Lôi Mông rất quái dị, vừa buồn cười lại không dám cười, mặt mày cố nhịn cười đến đỏ bừng, tò mò hỏi: "Lôi Mông, ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt Lôi Mông bất chợt biến thành xanh mét, dùng ánh mắt tràn đầy bi phẫn nhìn chằm chằm Ca Đốn.
Đôi nam nữ kia đồng thời ngẩn người, tầm mắt của bọn họ tìm tòi một vòng trong đám người Địch Áo, sau đó rơi vào bóng lưng Lôi Mông.
"Lôi Mông?" Nữ tử kia thử dò xét.
Lôi Mông giả như mắt điếc tai ngơ, đưa tay ra đoạt lấy nửa con gà quay trong tay Lao Lạp, không thèm để một đống dấu răng hỗn độn trên đó, đút vào trong miệng liều mạng cắn xé.
"Lôi Mông?" Nữ tử kia đề cao thanh âm hơn một chút.
Lôi Mông không ngừng nhai miếng thịt gà trong miệng, tầm mắt vẫn cắm lên trên người Ca Đốn, ánh mắt của hắn có ý tứ: “Ngươi bán đứng ta? Ngươi bán đứng ta hả?”
Lúc này đám người Địch Áo đã hiểu ra Lôi Mông khẳng định quen biết đôi nam nữ này.
Nữ tử kia đột nhiên đá văng cái bàn trước mặt mình, sải bước đi tới chỗ Lôi Mông, nàng muốn nhìn rõ hình dáng Lôi Mông. Thế nhưng nàng đi tới bên trái Lôi Mông thì hắn xoay mặt qua bên phải, nàng đi sang bên phải thì Lôi Mông lại xoay mặt qua bên trái, nói chung là luôn luôn tránh né nàng.
Nữ tử kia không nhịn được đưa tay níu lấy lỗ tai Lôi Mông dùng sức giật mạnh. Lôi Mông không có biện pháp tránh né nữa, nhe răng nhếch miệng quay mặt lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau, nữ tử kia trợn mắt kinh ngạc. Sau đó vành mắt nàng nổi lên một tầng đỏ ửng, nước mắt chậm chạp tràn ra.
"Ngươi... nhận lầm. nhận lầm người." Lôi Mông hàm hàm hồ hồ nói, trong miệng hắn chứa đầy thức ăn, mặt hắn cũng giãn ra thay đổi hình dạng, lúc nói chuyện tự nhiên không liền mạch được.
Sau một lát, nữ tử kia bỗng nhiên nổi giận, giơ tay lên vỗ vỗ xuống đầu Lôi Mông, miệng thét lên chói tai: "Nhận lầm người, nhận lầm người, ta nhận lầm người hả? Ngươi, cái tên khốn kiếp này. Cho rằng mình đã trưởng thành đúng không? Còn dám bỏ nhà ra đi. Ngươi có biết ba mẹ rất lo lắng cho ngươi hay không? Khốn kiếp, khốn kiếp, ngươi có biết mụ mụ khóc vì ngươi bao nhiêu lần rồi không? Khốn kiếp, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi."
Lôi Mông bị đánh chật vật không chịu nổi, một lỗ tai còn bị níu lấy căn bản không thể tránh né, lại không dám hoàn thủ. Chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu đỡ đòn, thế nhưng vành mắt hắn cũng đỏ ửng rồi.
Lúc này người nam nhân tên là Vũ Tư Đốn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử kia, thấp giọng khuyên nhủ: "Quên đi, quên đi, An Đức Liệt Á, đừng quá kích động, không nên hù dọa các bằng hữu Lôi Mông."
"Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện?" Hắn không ra mặt còn đỡ, vừa ra mặt ngược lại làm cho An Đức Liệt Á càng thêm kích động: "Đừng cho là ta không biết các ngươi hùa nhau lừa gạt người nhà. Nếu không phải ngươi yểm trợ cho hắn làm sao hắn có thể chạy thoát ra khỏi đế đô được?"
Vũ Tư Đốn á khẩu không trả lời được, trầm mặc chốc lát đột nhiên giơ tay lên đánh vào gáy Lôi Mông. Lực lượng của hắn mạnh hơn An Đức Liệt Á nhiều lắm, Lôi Mông không trụ nổi đập đầu xuống mặt bàn cái rầm.
"Ngươi làm gì thế" An Đức Liệt Á kinh hãi, trở tay đẩy Vũ Tư Đốn qua một bên, sau đó đỡ lấy bả vai Lôi Mông nhẹ giọng nói: "Lôi Mông, Lôi Mông, ngươi sao rồi? Đau không?"
"Cái tên khốn kiếp này làm ta tức chết mà." Vũ Tư Đốn thoạt nhìn còn chưa chịu thôi, nổi giận đùng đùng kêu lên: "Rõ ràng là an bài hắn đến Thiên Không Thành học viện tu luyện, nhưng hắn nửa đường cả gan chạy trốn không thèm để ý đến ta. Tam tỷ và Tam tỷ phu bị hắn hại thảm."
Lôi Mông lúc bình thường lải nhải không ngừng, giờ phút này lại cực kỳ an tĩnh. Thủy chung vẫn duy trì tư thế úp mặt xuống bàn không nhúc nhích.
"Vũ Tư Đốn, tại sao lại đánh mạnh như vậy chứ? Nếu Lôi Mông có mệnh hệ gì, ta và ngươi không xong đâu!" An Đức Liệt Á thét to ôm chặc lấy Lôi Mông, thanh âm mơ hồ hỗn loạn, bởi vì Lôi Mông biểu hiện quá khác thường: "Lôi Mông, ngươi thế nào rồi? Lôi Mông, đừng hù dọa tỷ tỷ. Nói chuyện đi, nói chuyện aaa…
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường