Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 216: Nguy Cơ Đến Gần
gười trong trang viên đều bị kinh động, sắc mặt phức tạp nhìn tiếng sét từ xa xa, dưới bóng đêm bao phủ, tuy khoảng cách cực xa nhưng đạo điện quang quấn quanh vòng bảo hộ sáng rực cả nửa bầu trời thì sao mọi người không thấy được. Có điều khi đang thử đoán xem chuyện gì xảy ra thì bỗng cảm thấy bầu trời tối sầm lại, vốn là bầu trời đêm sáng sửa lại biến thành u ám.
Cuồng phong chợt nổi, trong tiếng sấm ầm ầm, mảnh đất trống im ắng lập tức xuất hiện đầy nguyên lực loạn lưu, trên mặt đất cách Ngõa Tây Lý cùng Địch Áo vài trăm dặm không còn một cái cây nào có thể kiên trì đứng vững, toàn bộ đều bị nhổ tận gốc, dù cho là cỏ dại thấp bé cũng bị một loại cự lực lôi kéo, xoay tròn lên không trung. Cảnh tượng trước mắt cứ như tận thế buông xuống vậy, cảm thụ được một loại cảm giác nhịp tim vô cớ đập nhanh, mọi người không khỏi hoảng sợ, đây là thực lực chân chánh của Thánh Cấp cường giả sao?
Trong đầu Địch Áo bỗng toát ra một ý tưởng kỳ quái, lần này Ngõa Tây Lý dẫn động thiên địa, đến tột cùng đã hao phí bao nhiêu nguyên lực?
Lại là, Địch Áo nhớ rõ Ngõa Tây Lý đã từng nói qua, sinh mệnh của hắn đã sắp hết, nếu hao phí nhiều nguyên lực như vậy có làm gia tốc quá trình kia hay không? Đời trước, chẳng những hắn không coi mạng người khác ra gì, thậm chí ngay cả mạng mình cũng không để ý. Nhưng mà đời này hắn có rất nhiều vướng bận, Ngõa Tây Lý tuyệt đối nằm trong đó, hắn không hy vọng nhìn thấy vị lão nhân khả kính này xảy ra điều ngoài ý muốn gì cả, nhất là vì trợ giúp mình, nếu quả thật vì mình mà làm Ngõa Tây Lý suy yếu thì chỉ sợ Địch Áo vĩnh viễn không thể tha thứ mình.
"Còn chờ cái gì?!" Thanh âm Ngõa Tây Lý xuyên qua tiếng gió phần phật, rất rõ ràng truyền vào tai Địch Áo.
Địch Áo vội vàng vứt bỏ tạp niệm, tập trung tâm thần, đã đến nước này thì việc duy nhất hắn có thể làm là không cô phụ sự khổ tâm của Ngõa Tây Lý, tận lực hấp thu nguyên lực từ bốn phía.
Địch Áo thả lỏng toàn thân, đầu óc biến ảo, phảng phất lại biến về cái ngày liều mạng hấp thu nguyên lực vào mười mấy năm trước, quên đi hết thảy, không ngừng hấp thu nguyên lực.
Bất quá trước đây, cho dù Địch Áo không có chút kiến thức cũng biết loại chuyện này cần có một cái giới hạn nên chỉ cần cảm giác được thân thể bất ổn sẽ khống chế tốc độ hấp thu nguyên lực chậm lại.
Nhưng đã là con người thì không thể nào cẩn thận cả đời được, nếu cứ sống như miếng băng bỏng thế thì khác gì cái xác không hồn? Ẩn nhẫn mười mấy năm với Địch Áo mà nói là đã đủ rồi, cho nên, Địch Áo chuẩn bị đánh bạc một lần, đánh bạc xem cái thân thể mình mài luyện mười máy năm này có mang đến một kỳ tích nào không.
Địch Áo khác người khác ở chỗ, không ai giống như hắn, hao phí hơn mười năm chỉ để rèn luyện Căn Luân, ai chẳng muốn tiến thêm bước nữa? Cho nên khi tất cả mọi người tìm cách đột phá giới hạn Thức Tỉnh Giả trong thời gian ngắn nhất, tấn chức Thiên Phú Võ Sĩ thì Địch Áo lại thong thả mà cương quyết hấp thu nguyên lực, mở rộng không gian cất chứa nguyên lực của Căn Luân, làm cho nó ngày càng lớn ra.
Tất cả nguyên lực hấp thu từ bên ngoài đều phải thông qua Căn Luân mới tiến vào trong thất luân tuần hoàn được, ai cũng biết đạo lý này cả, nhưng chưa từng có ai nghĩ đến việc rèn luyện Căn Luân để gia tăng tốc độ hấp thu nguyên lực của mình, mặc dù có người nghĩ đến nhưng chỉ sợ cũng sẽ sẽ không đi làm như Địch Áo, nhân sinh có mấy cái mười mấy năm?
Hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, thân thể Địch Áo lúc này đã biến thành một tòa thành thị trống rỗng, mỗi một cái lỗ chân lông đều mở ra, nghênh đón nguyên lực tiến vào.
Ngay cả chính Địch Áo cũng không biết lúc này thân thể hắn đã bay lên trên không trung. Giữa cuồng phong bão tố, hắn như một chiếc lá rụng phải trải qua thử thách của bão tố, có điều hắn không cảm giác thấy gì cả, phong lực cuồng bạo chung quanh đang mạnh mẽ lao vào trong cơ thể Địch Áo, Căn Luân xoay tròn điên cuồng, vô cùng tham lam hút toàn bộ nguyên lực vào trong cơ thể.
Tây Cách Thụy Na kinh ngạc nhìn dị tượng ở đằng xa, thật lâu sau mới quay đầu nghiêm khắc nói: "Còn không nhanh đi tu luyện đi? Chờ cái gì!"
Tất cả đệ tử Thánh Đế Tư Học Viện, kể cả Tác Phỉ Á như bừng tỉnh, nguyên lực trên không trung không chỉ đơn giản là phong hệ, bốn loại nguyên lực cấu thành thế giới luôn cùng sinh, khi gió lốc ngày càng mãnh liệt thì tầng mây cũng ngày càng dày lên, sau đó những hạt mưa lớn như hạt đậu lả tả rơi từ không trung xuống. Người ở trình tự như Tây Cách Thụy Na thì cũng không phải rất coi trọng những thứ đó, có điều với đám người Tác Phỉ Á thì khác, trận gió lốc này không chỉ là kỳ ngộ của Địch Áo, đồng thời cũng là cơ hội của các nàng.
Ngõa Tây Lý phát hiện ngay sự dị thường của Địch Áo bởi tốc độ hấp thu nguyên lực của hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi phong lực quanh hắn đã hình thành một đạo lốc xoáy, chặt chẽ vây quanh Địch Áo. Theo thời gian, càng ngày càng nhiều nguồn phong lực gia nhập, thể tích của lốc xoáy cũng ngày càng lớn, đến cuối cùng lại biến thành một đạo long quyển phong cao chừng vài trăm thước, sánh ngang thiên địa.
Cái này giống như hiệu ứng Domino, khi chưa đẩy ngã quân cờ đầu tiên thì ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sắp phát sinh chuyện gì. Khi Địch Áo làm ra quyết định, hắn cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện biến hóa lớn như vậy.
Một giọt máu từ nhỏ từ dưới làn da Địch Áo ra ngoài, trong tích tắc lại bị mưa gió dày đặc cọ rửa, tuy Căn Luân còn có thể tiếp tục cất chứa nguyên lực nhưng thân thể Địch Áo đã không chịu nổi rất nhiều nguyên lực rót vào, không thể tránh khỏi xuất hiện một tia điềm báo hỏng.
Đương nhiên, lấy lực lượng của Ngõa Tây Lý hoàn toàn có thể nắm vững cục diện, mặc dù hiện tại Địch Áo biểu hiện ra nguy cơ khá rõ nhưng thần sắc Ngõa Tây Lý vẫn rất đạm mạc, lẳng lặng quan sát Địch Áo.
o O o
Ở phía đông bắc Khắc Lý Tư bình nguyên, cách đó hơn mấy trăm dặm.
Thánh Đế Tư Thành.
Một con thuyền cỡ trung từ từ nhập cảng. Ngay giữa hè mà vẫn có thể nhìn thấy con thuyền từ bên ngoài vào cũng coi như một chuyện rất mới mẻ, dẫn phát không ít người vây xem. Bởi hàng năm, Phong Bạo Hải lúc này là nguy hiểm nhất, chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày sẽ dâng lên một lần sóng lớn, đủ cho tất cả thuyền có ý đồ xuyên qua hải dương táng thân đáy biển.
Càng điên cuồng hơn là, thuyền vào cảng vào lúc nửa đêm, bình thường Thánh Đế Tư Thành chỉ thiết trí hải đăng vào ba mùa xuân, thu, đông mà thôi, đến mùa hè, tất cả hải đăng đều bị sóng biển phá hủy. Chỉ cần là thủy thủ hơi có chút kinh nghiệm cũng biết, dưới tình huống không có hải đăng, không có hoa tiêu, lại vào cảng vào lúc nữa đêm có ý nghĩa thế nào, chỉ có thể nói là người trên thuyền đều là kẻ điên! Không cần mạng kẻ điên!
Trên đầu thuyền, một tráng niên võ sĩ đang thất thần nhìn về phương xa, thân thể như hóa thành một pho tượng, không nhúc nhích.
"Đại nhân?" Một võ sĩ ăn mặc như quản gia đến đằng sau võ sĩ kia, nhỏ giọng gọi.
Tráng niên võ sĩ vấn bất động, ánh mắt đã mất đi tiêu cự.
Quản gia kia có chút giật mình, chủ nhân của mình, hoặc là nói chủ quan của mình vẫn luôn rất cảnh giác, đã từng có người nói đùa, chủ quan của hắn ngay cả khi ngủ đều áp lỗ tai lên mặt đất, hơi có chút động tĩnh sẽ nhảy dựng lên cắn người, trong ấn tượng của hắn, chủ quan của mình chưa từng thất thần như thế.
"Đại nhân?!" Quản gia đề cao thanh âm, lúc này, nội tâm hắn đang ác ý đoán, nếu bây giờ ra tay tập kích chủ quan đại nhân thì sẽ thế nào? Là hắn thành công xử lý chủ quan hay hắn sẽ bị giết?
"Hả? Chuyện gì?" Tráng niên võ sĩ bỗng bừng tỉnh.
"Chúng ta đã đến Thánh Đế Tư Thành." Quản gia kia tò mò hỏi: "Địa nhân, vừa rồi... ngài đang nhìn gì vậy?"
"Ta đang nhìn một loại nở rộ, sinh mệnh nở rộ." Tráng niên võ sĩ mỉm cười nói.
"Sinh mệnh... nở rộ?" Quản gia kia cảm thấy khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của tráng niên võ sĩ, ngoài bầu trời tăm tối ra thì hắn không thấy được gì cả.
"Ngươi không hiểu." Tráng niên võ sĩ cười to: "Nếu ngươi có thể hiểu được... thì ta đã sớm giết ngươi rồi!"
Quản gia kia đầu tiên là cả kinh, sau đó lộ ra vẻ cười khổ còn khó coi hơn cả khóc: "Đại nhân, ta vẫn rất trung thành tận tâm với ngài."
"Ngươi trung tâm hay không trung tâm với ta là một chuyện, ngươi có uy hiếp được ta không là chuyện khác." Tráng niên võ sĩ cười lắc lắc đầu: "Chúng ta đi thôi, gió lốc sắp nổi lên rồi."
Vừa nghe hai chữ "gió lốc", toàn bộ boong thuyền trở nên rất náo nhiệt, thủy thủ điên cuồng chạy trốn, luống cuống tay chân, sau đó cũng không chờ chủ thuyền lên tiếng liền chạy xuống.
Vài võ sĩ sắc mặt không được tốt lắm đi đến bên cạnh tráng niên võ sĩ kia, đôi mắt trông mong đợi mệnh lệnh, bọn họ cũng sợ hãi vậy. Lần xuất bến này, bọn họ đã trải qua cửu tử nhất sinh, gặp được những việc càng ngẫm lại càng thấy kinh hãi nên tuy đã vào cảng, bọn họ vẫn cảm thấy bất an, nóng lòng bước xuống mặt đất.
"Dũng giả đến từ phương xa, là chuyện gì khiến cho các ngươi phải khiêu chiến Phong Bạo Hải vậy?" Một đại hán bên bờ giơ cao bình rượu kêu lên.
"Ngươi đang hỏi ta chăng?" Tráng niên võ sĩ dẫm lên bàn đạp, vừa cười vừa đi xuống.
Quản gia kia cùng vài cái võ sĩ yên lặng nhìn bóng dáng chủ quan họ, mãi đến khi tráng niên võ sĩ đã đứng trên mặt đất, khoảng cách hai bên rất xa, quản gia kia mới hạ giọng nói: "Vì sao hắn phải đối đãi với chúng ta như vậy? Cố ý?"
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường