Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 44
Cập nhật: 2022-05-11 07:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 15 - Tiến Nhập Địa Ngục Môn
hông trung vang lên những chuỗi âm thanh kỳ dị. Thường Anh hú lên một tiếng như quỷ khóc, thấy lão ta đầu dưới chân lơ lửng giữa không trung. Ngay lúc này bỗng nghe tiếng tay áo phất trong gió, bóng người lao vọt liên tiếp, thân pháp kỳ tuyệt, Phi Thiên Long Thường Anh đã thi triển chiêu Vân Lý Phiên, danh hiệu của lão ta cũng từ chiêu đó mà ra!
Thường Anh đã đem Cửu Hoàn Đại Khảm Đao và thân hình hợp lại thành một hình thể, đao trước người sau, tợ như thần long biến hóa, uy lực kinh người, nhắm phóng về hướng Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần đôi mắt hầu như phun ra máu, Sương Nguyệt Đao chỉ chéo lên trên, chàng tuyệt đối không một chút khinh suất, đợi tung một cú đánh cuối cùng này, cũng là một chiêu thắng bại.
Đương lúc hai người đã Nguyễn Nhị tiếp cận, đã nghe tỷ muội Hoàng Nhan kêu lên một tiếng kinh hoàng, hai bóng người [???] giữa một khoảng cách nhất định, nhưng hiện tượng quái dị đã phát sinh ngay ở lúc này!
Thấy thân hình của Thường Anh tung lộn liên tiếp giữa không trung, mỗi chuyển động của lão ta phát ra ba vòng đao sáng loáng từ thanh Cửu Hoàn Đại Khảm Đao!
Thật kỳ diệu, Thường Anh chỉ một hơi thở đã lộn chín vòng, hai mươi bảy đường đao chéo nhau chém xuyên người đối phương!
Lúc này, Triển Nhược Trần vung tay lên tợ như không vung, ánh sáng màu xanh tỏa ra như ba đào cuồn cuộn, thân hình biến chuyển tránh qua bất cứ chỗ nào có lợi, đợi đến khi đối phương chiêu thức đã thi triển hết, thân hình đáp xuyên, chàng mới lao lên với thế thần tốc, ánh đao vừa tắt lại lóe lên, nghe “xoẹt”.
một tiếng “hự” phát ra từ miệng chàng, người rơi xuống đất loạng choạng như muốn ngã.
Phía bên kia, Hoàng Nhan Tinh đã kinh hoảng kêu lên một tiếng, định chạy lại...
Triển Nhược Trần liền hét lên:
– Lùi lại!
Ngọn đao đó rất kỳ quái và thế đao cũng rất nhanh, nếu không có Sương Nguyệt Đao bức cận đến sát trước ngực Thường Anh ba thốn thì e rằng Trển Nhược Trần đã bỏ mạng ở đương trường!
Đường đao đó quả nhiên độc hiểm, vùng sườn bên trái của Triển Nhược Trần bị rạch một đường, máu tươi tuôn ra, vết đao dài bao nhiêu chàng không hề nhìn xem!
Xoay người đứng lại, Thường Anh đã cất giọng cười ha hả!
Triển Nhược Trần không cười, chàng rực ánh mắt nhìn xoáy vào đối phương, như muốn nhìn xuyên thấu vào ngũ tạng lục phủ của địch nhân!
Thường Anh tắt hẳn nụ cười cất giọng:
– Tính Triển kia, ý vị đường đao đó như thế nào?
Triển Nhược Trần nói giọng lạnh nhạt:
– Bình thường, cũng rất tầm thường. Đây vốn không có gì, chỉ vì ta sơ suất mà thôi!
Thường Anh giật mình nói:
– Ngươi đã phát giác ra chỗ sơ suất của mình rồi?
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh lại, tiếp lời:
– Nhưng chậm một bước, vì ta đã trúng đường đao độc hiểm của ngươi!
Thường Anh tỏ ra đáng tiếc:
– Nhưng cũng chưa hạ gục được ngươi!
Triển Nhược Trần cười nhạt:
– Cửu Liên Hoàn Đao của ngươi có thể liên tiếp phát ra hai mươi bảy đường đao trên không trung, nhưng ngươi vẫn giữ lại một đao không ra tay, dụ cho địch nhân tưởng rằng ngươi hết chiêu rơi xuống đất, lúc đó ngươi đã tạo một cơ hội tốt nhất, Triển mỗ chính là đã mắc lừa ngươi, mà ngươi...
Thường Anh cười cuồng vọng:
– Triển Nhược Trần ngươi không thẹn là một tay sát thủ xuất chúng. Ngươi tuy chưa biết rõ trước độc chiêu, nhưng sau khi tiếp chiêu đã nhìn xuyên thấu ngay, bội phục, bội phục!
Máu tươi đã thấm ướt tay áo, Triển Nhược Trần có phần đau buốt, nhưng biết bao nhiêu lần kinh nghiệm lâm trận, biết rằng chỉ bị thương ở da thịt. Chàng hít một hơi sâu, nét mặt vẫn không hề thay đổi, cất giọng:
– Thường đương gia, ngươi nên nắm lấy cơ hội có một không hai vừa rồi, vì sao dễ dàng bỏ qua vậy? Lẽ nào...
Thường Anh cười hắc hắc quái gở, nói:
– Tuy một đao chưa giết được ngươi, nhưng ta còn có khả năng giết được ngươi, hà tất phải cùng ngươi đi vào chỗ chết? Huống gì Tam Long Hội ta đang đợi Kim Gia Lâu sụp đổ, ít nhiều gì cũng được hưởng vinh quang, lão phu há có thể cam tâm cùng ngươi...
Triển Nhược Trần ngắt lời:
– Thường đương gia, ta cho rằng lão sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy ngày đó Thường Anh nổi giận:
– Đợi ta giết xong ngươi, lập tức kéo quân trở về Liêu Bắc!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng:
– Thường Anh, cơ hội xuất hiện, ngươi không nắm lấy được, khinh dễ bỏ qua, tạo cho ngươi một tổn thất khó thể bù đắp được. Lần ra tay tiếp, ta sẽ không khách khí nữa đâu!
Thường Anh quát lớn:
– Triển Nhược Trần ngươi chết đến nơi vẫn ngoan cố, ta phải băm xác ngươi ra từng khúc mới hả dạ!
Triển Nhược Trần hít một hơi sâu, tiếp lời:
– Xông vào! Thường đương gia, bất luận là báo thù cũng được, giải hận cũng được, ngươi còn đợi gì nữa?
Thường Anh đột ngột lao người lên nhưng trong lúc Cửu Hoàn Đại Khảm Đao vừa chếch mũi xuống, thì một luồng ánh sáng xanh đã phát ra, bạt trên vạch dưới tợ như làn tên đạn bắn vọt giữa không trung...
Sương Nguyệt Đao thi triển ba thức chặt, bạt, đâm với thế nhanh không thể tưởng tượng được, luồn vào giữa làn đao của địch nhân!
Triển Nhược Trần lách người qua giữa khe hở của làn đao, thân hình bay ngược lên trên không trung, bất ngờ lộn người xuống trên đỉnh đầu Thường Anh, ngay trong tích tắc này chàng phát ra mười một đường đao hợp làm một, xẹt xuống nhanh như ánh chớp đêm đông, thân hình cao to của Thường Anh chúi về phía trước liên tục máu tươi bắn ra như vòi nước...
Lão ta rống lên một tiếng dài, người lộn tròn trên cát mấy vòng, đột nhiên ném đao chộp nhanh, tay phải lão chộp trúng Sương Nguyệt Đao đang lung lay.
Đôi mắt sư tử trợn to nhìn Triển Nhược Trần đang đứng trước mặt, nói giọng đứt đoạn:
– Chiêu... này... ngươi dùng...có phải là...Thiên Canh Nhẫn?
Triển Nhược Trần không cần giật lấy Sương Nguyệt Đao, vì trên người Thường Anh vết đao ngang dọc, máu thịt bầy nhầy, da bụng rách ra, đó là dấu hiệu của người sắp chết!
Ghê tởm hơn là máu tươi, chảy dọc theo thanh Sương Nguyệt Đao nhỏ xuống, Thường Anh vẫn không buông đao ra!
Triển Nhược trần đã gật đầu nói:
– Không sai! Chính là Thiên Canh Nhẫn, lão biết khá đấy!
Thường Anh hai mắt trợn ngược, miệng cất giọng cười quái gở:
– Ha...ha ha!
Tay từ từ tuột khỏi thanh đao, ngã gục xuống cát...
Thấy máy không nhiều lắm, vì máu đã bị cát hút hết!
Tỷ muội Hoàng Nhan lúc này vội chạy lại!
Hoàng Nhan Tinh thất thanh kêu lên:
– Triển đại ca, huynh thương thế không nhẹ, nhanh...
Triển Nhược Trần từ từ ngồi xuống, chàng hầu như tiết kiệm sức lực nội thể, lúc không đáng dùng chàng không lãng phí một chút sức lực nào!
Chàng thậm chí bước một bước cũng không, ngồi xuống ngay bên cạnh Thường Anh, mắt đứng tròng trợn to, miệng đầy cát, toàn thân đầy máu!
Vội lấy ra hai mảnh khăn, Hoàng Nhan Tinh đưa tay chùi máu trước ngực chàng, bảo với Hoàng Nhan Bình ở cạnh bên:
– Bình muội, lấy tiếp dải vải ra, nhanh!
Triển Nhược Trần lấy từ trong người ra một bao thương dược hé môi cười nói với Hoàng Nhan Tinh:
– Cảm phiền cô nương đắp thuốc lên giúp ta!
Hoàng Nhan Tinh cởi áo ngoài Triển Nhược Trần ra, thấy áo trong đã dính liền với thịt, một vết đao chạy dài nửa xích, máu thịt lẫn lộn với nhau, cô ta đưa tay ấn nhẹ, kêu lên:
– Triển đại ca vận khí còn tốt, vết đao này tuy nguy hiểm nhưng chưa thấy xương!
Cô ta liền rắc thuốc lên vết thương, máu lập tức ngừng chảy ngay, không khỏi buột miệng tán thán:
– Thuốc này thật linh nghiệm!
Triển Nhược Trần nở nụ cười nói:
– Đây là loại đao thương dược tốt nhất của Kim Gia Lâu!
Hoàng Nhan Bình nhíu mày hỏi:
– Triển đại ca bình nhật luôn mang theo loại thuốc này bên người sao?
Triển Nhược Trần nhìn hai tỷ muội Hoàng Nhan Tinh, gượng cười nói:
– Đao nhanh chẳng kể ai. Vung đao giết người rồi cũng phải chuẩn bị lãnh đao, bởi vậy ta luôn mang theo đao thương dược bên mình!
Hoàng Nhan Tinh kéo áo trong của chàng lên, bất chợt buông giọng:
– A! Những vết đao này trên người huynh...
Triển Nhược Trần lại gượng cười tiếp lời:
– Đã không dưới mười mấy vết đao rồi đấy!
Nhan Tinh vội băng bó vết thương trên ngực chàng lại, chàng gật đầu cười nói:
– Không đau, không đau chút nào, tay nàng băng bó thật khéo!
Nhan Tình cười dịu dàng:
– Là do thuốc của Triển đại ca linh nghiệm...
Cô ta nhìn mặt trời đã xế bóng rồi nói:
– Triển đại ca, huynh cần phải ngồi nghỉ một tí, để muội đi lấy thức ăn ra!
Triển Nhược Trần kéo tay Nhan Tình, từ từ đứng dậy nói:
– Không thể chậm trễ hành trình, chúng ta vừa đi vừa ăn cũng được.
Nhan Bình gật đầu, lên tiếng:
– Tỷ tỷ, Triển đại ca nói đúng, chúng ta đi nhanh thôi! Tỷ tỷ quên rằng còn một toán người khác của Cô Lâu Bang đang đi tìm chúng ta!
Triển Nhược Trần biết Nhan Bình nói tức là bọn Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài, bèn mỉm cười nhưng chàng lại không nói ra, vì như vậy tỷ muội cô ta sẽ kéo dài thời gian lên đường!
oOo Sa mạc tợ như đang tận cùng, trên những đồi cát phía trước xuất hiện những cây cỏ úa vàng. Xa xa là núi cao chập chùng như ba đào đại hải, nằm chắn ngang bên chân trời xa thẳm!
Hoàng Nhan Tinh chỉ dãy núi cao nói:
– Triển đại ca, qua bên dãy núi cao đó huynh sẽ nhìn thấy toàn cảnh Khắc Hổ Luân Hà huyền ảo, mỹ lệ!
Triển Nhược Trần tinh thần phấn chấn, hỏi:
– Tề Hán Tộc của các người ở phía bên núi đó sao?
Hoàng Nhan Tình gật đầu trả lời:
– Men theo hai bên bờ sông Luân, ngoài vùng đất dựa cặp núi ra, đại bộ phận đều là thảo nguyên. Ngoài Tề Hãn tộc chúng tôi ra, còn có người của bộ tộc khác cũng ở trong đó!
Bốn con ngựa băng qua khe núi đi dọc teo sơn đạo độ hai mươi dặm, phía trước quang đãng mênh mông, Hoàng Nhan Bình chỉ tay về phía con sông lớn xa xa, vui mừng reo lên:
– Tới rồi, chỗ chúng ta ở bên kia kìa!
Triển Nhược Trần phóng ánh mắt nhìn, bên kia không có nhà cao cửa lớn, càng không có trang viện nguy nga, chỉ có những mái nhà vòm tròn độ không dưới ba mươi cái nằm rải rác bên bờ sông...
Bọn họ phi ngựa băng qua thảo nguyên liền thấy mười mấy con ngựa ở phía trước mặt, những đại hán trẻ tuổi cưỡi ngựa đều vận áo đen mũ đen, khiến Triển Nhược Trần tưởng chừng như gặp đến người của Kim Gia Lâu, trong lòng hồi hộp xúc động.
Bấy giờ Hoàng Nhan Tình đã cất cao giọng, gọi:
– Ca ca, ca ca!
Phía bên kia vọng lại tiếng gọi:
– Quả là Tình nhi và Bình nhi đây rồi!
Song phương tiến lại gần nhau, Hoàng Nhan Tinh nhảy xuống ngựa, đứng đối diện với một đại hán trẻ tuổi cũng đã nhảy xuống ngựa, Hoàng Nhan Bình phía sau đã bật khóc to lên!
Đại hán trẻ tuổi nhìn Triển Nhược Trần, hỏi Hoàng Nhan Tình:
– Tình nhi, lão tổng quản đâu?
– Chết rồi, bị người của Cô Lâu Bang giết chết!
Đại hán trẻ tuổi nghiến răng chửi mắng:
– Mẹ nó Cô Lâu Bang khốn nạn!
Lúc này mười mấy tay đại hán còn lại cũng giậm chân đấm ngực tỏ ra rất căm phẫn!
Hoàng Nhan Tình chỉ Triển Nhược Trần nói:
– Ca ca, nếu không nhờ Triển đại ca giữa đường, thì muội và Bình muội đã bị tống đến tổng đàn Cô Lâu Bang rồi!
Đại hán trẻ tuổi ôm quyền thi lễ Triển Nhược Trần:
– Triển tráng sĩ, đa tạ tráng sĩ!
Triển Nhược Trần mĩm cười, hạ giọng:
– Thấy được huynh muội các người đoàn tụ, Triển mỗ cũng yên tâm rồi!
Hoàng Nhan Tình thấy Triển Nhược Trần không xuống ngựa, bèn đến bên cạnh nói:
– Triển đại ca theo bọn tôi vào nhà đi, đi gặp phụ thân muội đi!
Triển Nhược Trần đang lo cho sự an nguy của Kim Gia Lâu, càng nghĩ về Kim Thân Vô Ngân, nghe vậy liền mỉm cười nói:
– Hoàng Nhan cô nương, cô nương biết ta phải tìm ngay đến tổng đàn Cô Lâu Bang không thể nán lại đây lâu, hay là...
Hoàng Nhan Tình đưa tay nắm lấy cương ngựa, vội tiếp lời:
– Khoan vội, dù sao cũng phải gặp phụ thân muội, mới biết được, Triển đại ca chúng ta cùng vào nhà đi!
Triển Nhược Trần suy nghĩ, lỡ ra cô ta không thể giúp mình tìm ra tổng đàn Cô Lâu Bang, thì sẽ làm chậm trễ đại sự của mình!
Lúc này ca ca của Hoàng Nhan Tình ôm quyền thi lễ:
– Ân cứu mạng khó báo đáp được, Triển tráng sĩ muốn biết tổng đàn Cô Lâu Bang trước mắt cần gặp gia phụ, mời!
Triển Nhược Trần nghe vậy trong lòng nhẹ đi, gật đầu trả lời:
– Nếu lệnh tôn thật sự biết được tổng đàn Cô Lâu Bang, tôi sẽ cùng đi với các người!
Hoàng Nhan Tình tươi cười:
– Triển đại ca, muội không lừa huynh đâu, nhanh theo bọn tôi đi! Triển Nhược Trần yên tâm đi theo họ...
Từ xa, phía trước một căn nhà vòm, xuất hiện một lão nhân mặt trắng, thân hình thon cao, tay chống gậy gỗ, Hoàng Nhan Bình và Hoàng Nhan Tình đã kêu lên một tiếng, chạy tới nhoài người vào lòng lão ta, ba cha con ôm nhau khóc...
Triển Nhược Trần trong lòng thót lại, mũi cảm thấy cay cay!
Lúc này, trong căn nhà rộng, Triển Nhược Trần ngồi ngay ở mâm chính giữa, đối diện với cửa, đây là vị trí của khách quý, trước mặt dọn nhiều thức ăn.
Vị lão nhân nhìn Triển Nhược Trần, chậm rãi cất giọng:
– Triển tráng sĩ, thật không giấu gì, ta từng bị Cô Lâu Bang cưỡng bách bịt mắt đưa đến nơi đó, cũng gặp qua Đoạn Nhỉ Sinh bang chủ của họ. Nhưng khi đi bị bịt hai mắt, khi về cũng vậy, cảnh tượng đó thật quá thần bí đáng sợ!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi:
– Bị bịt mắt ở chỗ nào?
Vị lão nhân chỉ về phía đông bắc, trả lời:
– Vùng đó hình như là một tiểu trấn cũ bị gió cát che lấp.
Triển Nhược Trần liền hỏi tiếp:
– Lão bị họ bịt mắt bao lâu?
Lão ta nghĩ ngợi giây lát, nói:
– Độ nửa giờ!
Triển Nhược Trần gật đầu nặng nề, tiếp lời:
– Đủ rồi, tôi chỉ làm phiền xin lão vẽ ra tiểu thị trấn đó ở chỗ nào và xin phái một người đi theo một đoạn để chỉ đường.
Vị lão nhân kinh ngạc hỏi:
– Triển tráng sĩ, chỉ một mình tráng sĩ đi thôi sao?
Triển Nhược Trần nghiến răng trả lời:
– Đúng vậy!
Vị lão nhân lắc đầu can ngăn:
– Không được, không được! Sói dữ khó địch chó bầy, một mình không thể địch nổi Cô Lâu Bang đông như thế, huống gì họ hung tàn ác độc, đến đó như đi vào chỗ chết!
Triển Nhược Trần nhẹ giọng:
– Lần này đến đó là để tìm cách cứu người, nếu để gây chiến thì tôi sẽ không đi một mình, lão cứ yên tâm.
Vị lão nhân nhìn tỷ muội Nhan Tình, nói:
– Ta nghe hai tỷ muội nó nói, Triển tráng sĩ võ công cái thế, tuy nhiên...
Ca ca của Hoàng Nhan Tình ngồi phía bên tay trái liền lên tiếng:
– Triển tráng sĩ, tại hạ là Hoàng Nhan Nghĩa, nếu Triển tráng sĩ đồng ý, tại hạ sẽ xuất lĩnh người của Tề Hãn tộc đi theo tráng sĩ!
Triển Nhược Trần vội lắc đầu từ chối:
– Tuyệt đối không thể, Triển mỗ lần này đi đã có kế hoạch sắp đặt sẵn, không thể xáp mặt động chiến cùng họ. Cầu sao tìm được đến tổng đàn của họ, cứu được lâu chủ tôi ra, sẽ lập tức trở về Tây Bắc ngay. Ý kiến của các hạ Triển mỗ cảm ơn!
Hoàng Nhan Tình ngưng ánh mắt chăm nhìn Triển Nhược Trần, mở lời:
– Triển đại ca, tiểu muội hận không thể cùng huynh đến Cô Lâu Bang!
Triển Nhược Trần dịu giọng:
– Lần này trở về tỷ muội các ngươi cần phải chú ý đến bọn Cô Lâu Bang tìm đến, lúc đó không dễ gì đối phó đâu!
Vị lão nhân nói; – Phải đi xa đến vùng Tây Bắc để tránh bọn ác ma đó!
Nước sông Luân chảy réo rắt, không xua được nỗi buồn ly biệt, trên thảo nguyên xanh thẳm, nam nữ trẻ già của Tề Hãn tộc đang ca ngâm...
Tiếng ca ngâm vang và đầy bi tráng, mọi người cất giọng ca, đưa cao tay vẫy, tiễn đưa Triển Nhược Trần lên đường bình an.
Trong tiếng ca có lẫn tiếng khóc, tỷ muội Hoàng Nhan Tình trông thật đáng thương, lệ châu thánh thót, tiễn ra xa đến tận năm dặm đứng lặng người ngóng trông theo...
Triển Nhược Trần cùng đi với một vị tráng sĩ của Tề Hãn tộc, hai người cho ngựa rong ruổi tiến về phía trước!
Vị tráng sĩ cùng đi với Triển Nhược Trần tuổi độ tứ tuần, người thấp nhỏ, ánh mắt rừng rực hữu thần. Ông ta sau khi nghe chuyện Triển Nhược Trần cứu mạng tỷ muội Hoàng Nhan Tình, bèn tỏ ra tôn kính đối với chàng.
– Triển tráng sĩ, tại hạ là Diên Liệt!
Triển Nhược Trần cười tiếp lời:
– Gọi Diên đại ca!
– Không dám, không dám! Triển tráng sĩ từ Liêu Bắc đến ư!
– Đúng vậy!
– Triển tráng sĩ, tráng sĩ một thân một mình thâm nhập Đại Mạc, thật anh hùng!
Triển Nhược Trần gượng cười:
– Tại hạ bị bức bách...
Chàng ngưng lời đoạn nói tiếp:
– Bất cứ người nào lâm vào tình huống này đều phải làm như vậy!
Diên Liệt gật đầu nói tiếp:
– Bọn tôi đều rất hận Cô Lâu Bang, trong Đại Mạc mười năm nay phong ba bão táp, đã bị bọn họ bức hiếp không thở nổi, mọi người ai cũng một lòng quyết tử!
Triển Nhược trần nét mặt trầm lại, nói:
– Nếu muốn tiêu diệt Cô Lâu Bang, cần phải có người phi thường đến lãnh đạo các ngươi, nếu chỉ dựa vài dũng khí thì chịu thương tổn càng lớn.
Diên Liệt vỗ chân vào ngựa nói to:
– Đúng, chúng tôi chính là cần người như Triển tráng sĩ đến lãnh đạo.
Triển Nhược Trần cười gượng:
– Tại hạ đâu có bổn sự lãnh đạo các người!
Diên Liệt bất chợt nói:
– Bọn tôi không vội, bọn tôi sẽ đợi!
Triển Nhược trần hỏi:
– Đợi ư?
– Vâng, bọn tôi đợi Triển tráng sĩ sau khi cứu được người, vả lại bọn tôi đã ngầm liên kết với các bộ tộc khác, thăm dò tin tức của Cô Lâu Bang. Triển tráng sĩ, chúng ta quyết không bỏ qua một cơ hội nào tiêu diệt bọn họ.
Triển Nhược Trần nhấn giọng:
– Thật sự có một ngày như vậy. Tại hạ sẽ trợ giúp các người!
Diên Liệt mừng rỡ nói:
– Quân tử nhất ngôn, Triển tráng sĩ, Diên Liệt đợi chính là câu nói đó của tráng sĩ, ha...ha...
Hai con ngựa băng nhanh trên sa mạc, Triển Nhược Trần ngước mắt nhìn phương xa, trong lòng lo lắng. Cho đến khi đến dưới chân một gò cát cao như núi, Diên Liệt mới dừng ngựa lại nói:
– Triển tráng sĩ, tôi cũng chỉ tiễn tráng sĩ tới đây thôi!
Triển Nhược Trần vỗ vào vai Diên Liệt mở lời:
– Cảm ơn các hạ!
Diên Liệt chỉ về phía đồi cát lớn nói:
– Thời trẻ tôi thường cưỡi lạc đà đến nơi này, từ khi tiểu trấn kia bị cát lấp, con đường này đã ít có người đi!
Triển Nhược Trần liền hỏi:
– Tiểu trấn bị cát lấp đó cách nơi này xa gần?
Diên Liệt chỉ về hướng Đông Bắc trả lời:
– Thuận theo tay chỉ đi thẳng hướng đông bắc, hơn hai mươi dặm, chưa tới ba mươi dặm, chỉ cần phát hiện đầu tường đất lộ ra trên cát, chính là chỗ đó!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi:
– Còn có đầu tường đất lộ ra nữa sao!
Diên Liệt hắt giọng thở ra, đáp:
– Đầu tường đó thực chất là một ngôi miếu, ngôi miếu đó tương đối lớn, sau khi xây dựng tôi từng đi qua, chiếm một khoản đất đến mấy mươi dặm, chỉ đáng tiếc đã bị cát che lấp!
Triển Nhược Trần quay lại ôm quyền nói:
– Diên đại ca, huynh về nhé!
Diên Liệt vẫy chào:
– Triển tráng sĩ, xin tráng sĩ thận trọng hơn!
Hai con ngựa chia hai hướng chạy đi. Diên Liệt đi ra ngoài ba dặm, quay đầu lại đã không còn thấy bóng Triển Nhược Trần đâu nữa.
Hiện tại!
Triển Nhược Trần phi ngựa một mình trên sa mạc, ước tính lộ trình đã ngoài hai mươi dặm.
Chàng cho ngựa phi chậm lại, phóng tầm mắt chú ý xung quanh, vì Cô Lâu Bang là một bang nhóm thần bí.
Triển Nhược Trần bên ngoài vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng rất khẩn trương căng thẳng nghĩ cách đối phó thế nào khi sự tình phát sinh.
Khi chàng vừa băng qua một đồi cát, cách phía trước nửa dặm qua nhiên thấy một đoạn tường lở lộ ra trên cát, đúng là như lời Diên Liệt nói.
Triển Nhược Trần ghìm cương ngựa xuống quan sát xung quanh một lượt.
Không sai, đây chính là tiểu trấn đã bị cát che lấp.
Làn gió thoảng qua cuộn theo cát vàng bay mù mịt, khiến người ta khó mở mắt ra, Triển Nhược Trần nheo mắt nhìn không khỏi ngậm cười một mình...
Cách phía trước độ hai dặm, có một toán người vận áo tro hòa lẫn với màu sắc của cát xám. Đang phi ngựa tiến lại. Từ khoảng cách xem ra, cũng đúng như lời phụ thân của Hoàng Nhan Tình nói, đi chậm độ nửa giờ.
Toán người đó đi lại rất nhanh, khi còn cách độ hai mươi trượng, Triển Nhược Trần mới phát hiện là hai toán phân thành hai hướng tiến đến.
Toán mười một người phía bên trái tiến đến trước, trong nhóm chỉ nhìn người dẫn đầu bất giác muốn phát nôn!
Người này nửa nam nửa nữ, đôi mày cụp xuống, mắt tam giác, mũi tẹt, chiếc răng cửa lớn duy nhất lồi ra khỏi miệng, da mặt tợ như da rùa, áo quần luộm thuộm, đầu tóc bù xù, trông đến phát tởm!
Những toán người này tương đối giữ quy củ, khi nhìn thấy Triển Nhược Trần trước mặt, cả bọn liền đứng nối đuôi nhau thành hình chữ thất dài đến cả trượng!
Toán này vừa dừng lại, toán khác cũng tiến lên phía bên phải Triển Nhược Trần, Triển Nhược Trần nhìn tên đi đầu lại ngỡ rằng ban ngày gặp phải thây biết đi!
Người này mặt trắng bệch, tròng mắt toàn trắng, bộ râu chữ bát tợ như râu vẽ đang máy động, lỗ mũi quặp xuống, đôi môi mỏng dính, trông giống như tử thi!
– Chữ hộ pháp, giống không?
Gã được xưng là Chữ hộ pháp chậm rãi gật đầu ồ lên một tiếng, cất giọng:
– Người mà ngũ hộ pháp nói rất giống tên này. Đông hộ pháp, thật khó tin được, lại là một tên nhóc gầy ốm như thế!
Đông hộ pháp nhìn thăng vào Triển Nhược Trần cất giọng hỏi:
– Bằng hữu, ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây?
Triển Nhược Trần trong lòng đã hiểu, Cô Lâu Bang vừa qua xuất hiện hai hộ pháp, nay lại có hai hộ pháp nữa, xem ra bốn đại hộ pháp đều bị chàng xáp mặt.
Chàng bình tĩnh cất giọng:
– Đại Mạc âm phong!
Chàng vừa nói ra câu đó, bọn Chữ, Đông hai người đều cất giọng cười cuồng lên, hai mươi tên đại hán còn lại cũng cười theo!
Chữ hộ pháp chợt trầm giọng:
– Ngươi có biết đây là nơi nào không?
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Không biết, xin các hạ nói rõ!
Đông hộ pháp nói:
– Đây là Âm Dương giới, Uổng Tử thành, cũng là địa ngục môn, phong đô thành, bằng hữu ngươi đi nhầm nơi rồi!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Nhị vị có thể nói rõ một tí!
Chữ hộ pháp nhấn giọng:
– Được trước hết giới thiệu cho bằng hữu...
Gã ta chỉ tay về gã tính Đông nói tiếp:
– Vị này được xưng là Điếu Tử Quỷ đại danh Đông Thành một trong tứ đại hộ pháp Cô Lâu Bang, anh ta rất ung dung tự tại!
Triển Nhược Trần ôm quyên chào:
– Chào Điếu Tử quỷ huynh!
Quả nhiên lão ta không giận, ngược lại còn cười, giọng cười rất tự nhiên.
Chữ hộ pháp chỉ vào mình giới thiệu:
– Ta là Chữ Nhất Quán, được mọi người xưng là Nộ Cương Thi...
Triển Nhược Trần liền tiếp lời:
– Là một trong tứ đại hộ pháp Cô Lâu Bang!
Chữ Nhất Quán đôi mắt chớp chớp liên tục nói:
– Ngươi đã biết rồi ư?
Triển Nhược Trần trầm giọng:
– Tứ đại hộ pháp ta đã biết qua hai vị, trước mắt đương nhiên là hai người còn lại rồi!
Đông Thành thốt lên:
– Triển Nhược Trần?
Triển Nhược Trần nhếch môi nói:
– Chính là ta!
Chữ Nhất Quán kêu lên một tiếng kỳ quái, cất giọng:
– Ngươi thật là thần thông quảng đại, bị ngươi tìm ra rồi!
Triển Nhược Trần bình tĩnh đáp lời:
– Tại hạ tiến nhập Đại Mạc, mục đích là tìm tổng đàn các người!
Đông Thành quát lớn:
– Sợ ngươi có đi không có trở về!
Vừa chửi mắng trên tay đã nắm hai chiếc đầu lâu gõ vài nhau “coong, coong”...
Mười tên đại hán phía sau lập tức di động, chỉ trong nháy mắt đã vây Triển Nhược Trần vào giữa!
Phía bên kia, Chữ Nhất Quán chỉ nghiêng đầu, bọn đại hán sau lưng liền chia thành ba toán, chặn ba ngã đường có thể thông hành. Bọn họ trong tay đều nắm khô cốt trảo bằng sắt, dàn thế sẵn sàng, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, họ lập tức xông vào cuồng sát!
Triển Nhược Trần quét ánh mắt nhìn bọn áo tro một lượt, một tay nắm dây cương, mặt rất bình tĩnh!
Nộ Cương Thi Chữ Nhất Quán nét mặt trông rất tàn bạo, cất giọng:
– Triển Nhược Trần, bọn ta nghe Kim Gia Lâu có biệt danh ngươi, không ngờ ngươi tự tìm đến cửa, thật khiến cho người ta vô cùng sung sướng!
Triển Nhược trần vẫn bình thản nói:
– Nhị vị đại hộ pháp, ta vốn là người muốn hòa giải, nhất là hòa giải giữa người va người, thế nhưng giang hồ hung hiểm, tàn ác khắp nơi, hòa giải chỉ nói được trên miệng, tuy nhiên Triển mỗ vẫn muốn tiên lễ hậu binh, vạn bất đắc dĩ, cũng đành mong nhị vị mở lượng hải hà!
Đông Thành phẫn nộ lên tiếng:
– Chỉ bằng vào mấy câu nói ngạo nghễ của ngươi, ta đã không thể tha ngươi rồi!
Triển Nhược Trần lắc đầu nói:
– Các vị lẽ nào không muốn biết ý đến đây của Triển mỗ?
Chữ Nhất Quán gầm lên:
– Dẹp đi! Ý ngươi đến đây đã rất rõ, dựa vào Sương Nguyệt đao một mình thâm nhập vào tổng đàn ta, mục đích là biểu hiện lòng gan dạ anh hùng của ngươi!
Triển Nhược Trần lắc đầu tiếp lời:
– Không các ngươi nhầm rồi, ta chỉ muốn gặp Đoạn trang chủ của các ngươi mà thôi Đông Thành cười như quỷ rên:
– Xấc xược, bằng vào ngươi cũng dám gặp Đương gia bọn ta à!
Triển Nhược Trần bèn nói:
– Triển mỗ đã đến trước cửa qúy bang, lão ta phải nên gặp Triển mỗ!
Chữ Nhất Quán gắt giọng:
– Nói ra mục đích của ngươi ta nghe!
Triển Nhược Trần trong lòng căng thẳng nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
– Xin qúy bang chủ để cho Triển mỗ gặp mặt Kim Gia Lâu chủ!
Kim Thân Vô Ngân bị bắt đi đã đến nửa tháng, đây là một tin lớn, bọn Chữ Nhất Quán tuy đã nghe, tuy nhiên...
Khi chàng vừa nói xong, Chử Nhất Quán và Đông Thành cùng nhìn nhau cười lớn...
Đông Thành cười ra cả nước mắt, nói:
– Triển Nhược Trần, ngươi thực ra không nên thâm nhập Đại Mạc, ngươi nên ở lại, có thể Kim quả phụ sẽ vì ngươi đột nhập vào Đại Mạc mà vong mạng, hạ.ha...
Chử Nhất Quán mũi chim ưng máy động, lên tiếng:
– Triển Nhược Trần, Chử đại gia nói rõ cho ngươi biết bọn ta nắm giữ Kim quả phụ trong tay, sẽ dễ dàng tiêu diệt được Kim Gia Lâu!
Triển Nhược Trần ngầm thất kinh và ta cứ ngỡ sự tình sẽ thật sự phát sinh.
Nhưng nghĩ lại một bước, nghĩa mẫu vẫn còn sống, sự sắp đặt của mình là cứu nghĩa mẫu ra, hai người cùng hợp sức lại, sẽ không khó thu nhập Đoạn Nhỉ Sinh bang chủ Cô Lâu Bang.
Thế nhưng chỉ sợ nguyện vọng đó khó thực hiện.
Hít một hơi sâu, Triển Nhược Trần buông giọng:
– Lâu chủ bọn ta nay đang ở đâu?
Đông Thành trả lời:
– Kim quả phụ đang nằm trong tay bọn ta!
– Triển mỗ gặp mặt có được không?
Chử Nhất Quán liền nói:
– Đương nhiên có thể!
Đông Thành kinh ngạc kêu lên:
– Chử huynh...
Chử Nhất Quán liếc nhìn Đông Thành một cái, cười tợ như khóc:
– Đông hộ pháp, đương nhiên ta cũng có điều kiện!
Đông Thành như đã hiểu ý, bèn tiếp lời:
– Huynh đã có điều kiện, đệ cũng không có gì đáng nói, huynh cứ định chủ ý đi!
Triển Nhược Trần đầy hy vọng:
– Bất luận điều kiện gì, Triển mỗ nhất định đáp ứng!
Chử Nhất Quán gật đầu nói:
– Triển Nhược Trần với nghĩa khí của ngươi thật khiến người ta bội phục, tuy nhiên sau khi ta nói ra điều kiện, mong ngươi phải suy nghĩ kỹ mới được.
Triển Nhược Trần tỏ ra nôn nóng:
– Xin nói!
Chử Nhất Quán chậm rãi nói:
– Vì sự an toàn của bọn ta, khi ta dẫn ngươi đi gặp Kim quả phụ, bọn ta phải cởi lấy binh khí của ngươi, trói tay ngươi lại, mới có thể dẫn ngươi vào gặp Kim quả phụ!
Triển Nhược Trần nói ngay không hề suy nghĩ:
– Được thôi, ta đồng ý!
Chử Nhất Quán đánh mắt nhìn Đông Thành, cả hai thầm cười trong lòng!
– Bước ra bốn người, tạm thời trói chặt hắn lại!
Triển Nhược Trần thầm nói:
“Các ngươi tưởng ta là đức trẻ lên ba sao? Để xem ai mắc lừa ai!”.
Lúc này bốn tên đại hán áo tro đã xông đến phía Triển Nhược Trần.
Những tên này chuẩn bị thật chu đáo, bên người còn đem theo cả dây thừng. Tên đại hán đứng trước mặt chàng liền cất giọng:
– Tính Triển, xin lỗi!
Triển Nhược Trần cười nhạt hỏi:
– Ngươi muốn trói bằng cách nào?
Ba gã đại hán còn lại phân đứng hai bên Triển Nhược Trần, đã đứng trước mặt trầm giọng nói:
– Trói ngược tay, ngươi cởi binh khí ra trước!
Triển Nhược Trần hắt giọng cười gằn, đột ngột hạ người xuống, hữu uyển xoay nhanh, chỉ thấy một vệt sáng xanh lóe lên như chớp, bốn tên đại hán xung quanh rống lên một tiếng, văng ngược ra xa, máu tuôn như suối, bốn khô cốt trảo bay tít lên trời.
Chử Nhất Quán chửi cuồng lên:
– Triển Nhược Trần, ngươi là súc sinh đáng chết!
Triển Nhược Trần vẫn đứng tại chỗ quát:
– Lời đó nên phát ra từ miệng ta!
Đông Thành vung tay quát bảo sáu gã đại hán còn lại phía sau:
– Giết hắn cho ta!
Sáu tay đại hán hét lên một tiếng, xông vào đánh Triển Nhược Trần.
Sáu tay đại hán vừa xông vào bên cạnh ngựa, Triển Nhược Trần đã thoắt búng người lên cao hai trượng, Sương Nguyệt Đao phát ra trăm ngàn tia sáng xanh rờn, chưa nghe tiếng đao đã nghe những tiếng rống lên kinh hoàng, sáu tay đại hán chưa kịp xuất chiêu, đã cùng ném binh khí, hai tay ôm lấy ngực, ngã gục trên bãi máu, chết một cách rất thê thảm.
Mười tay đại hán chắn ba ngả đường, khô cốt trảo trong tay hoa lên, nhưng chưa xông vào vây lấy đối phương.
Chử Nhất Quán căm phẫn quát:
– Triển Nhược Trần, ngươi là tên xảo trá ác độc không kể đến đạo nghĩa!
Triển Nhược Trần nhìn Sương Nguyện Đao trong tay, trầm giọng:
– Nhầm rồi, xảo trá ác độc chính là ngươi, không kể đạo nghĩa cũng là ngươi!
Đông Thành gõ hai chiếc đầu lâu vào nhau, quát mắng:
– Bọn ta đề xuất điều kiện, đáp ứng hay không ngươi nói một tiếng, ngươi vì sao vung đao giết người?
Triển Nhược Trần cười nhạt:
– Nhị vị đại hộ pháp, các người cho Triển mỗ là đứa trẻ lên ba sao? Ta nếu cởi Sương Nguyệt Đao ra, rồi bị các ngươi trói tay, há không phải trở thành tù nhân của bọn ngươi sao?
– Điều đó lẽ nào ta không biết? Đến lúc đó ta còn được gặp lâu chủ nữa không? Hai là trở thành một người bị các ngươi cầm tù, như vậy có bổ ích gì?
Chử Nhất Quán giận dữ rống lên:
– Đã như vậy ngươi vì sao lại đáp ứng?
Triển Nhược Trần nói:
– Triển mỗ chẳng qua là dùng đạo làm người để trị người thôi!
Những tiếng kêu phát ra như quỷ gầm, Đông Thành hét lớn:
– Triển Nhược Trần, nạp mạng đây!
Triển Nhược Trần nhảy ngang người sang một bên, đôi mắt rừng rực, Sương Nguyệt Đao phát ra màu xanh lấp lánh, trầm giọng:
– Vốn không nên nói nhiều, làm mất thời gian của ta!
Từ trên không trung nhân ảnh thoắt hiện, hai bóng hình màu xám đã chặn ngang Triển nhược Trần đang trên đà lao lên. Ba bóng người vừa tiếp xúc trên không trung đã nghe những tiếng nổ vang rền tợ như pháo, ánh chớp rực lửa phát ra tứ phía, đến khi ba bóng người đáp xuống đất ánh chớp càng phát ra dữ dội hơn, song phương vây lấy nhau thành một vòng, đánh nhau nảy lửa!
Tiếng hét như quỷ kêu vang lên không dứt, Chử Nhất Quán thân hình khi thăng khi giáng, động tác tợ như cái thây bay lượn!
Bốn chiếc đầu lâu múa lên liên hồi, phát lên những tiếng kêu “véo... véo”.
inh tai!
Triển Nhược Trần mấy lần kinh nghiệm, chàng rất lưu ý đối phó với những chiếc đầu lâu đó, vì trong đầu lâu có hai loại độc vật, đó là Hóa Cốt phấn và Khô Cốt độc đinh!
Ba người sáp vào bật ra, rồi lại xáp vào, Triển Nhược Trần ánh mắt rực lên như điện, nhìn vào thân pháp của hai vị đại hộ pháp của Cô Lâu Bang, trong kỳ quái còn thấu hiện sự quỷ dị, hầu như không phải võ công chánh tông.
Đông Thành mắt tam giác toát ra lạnh hạo, da mặt tợ như người chết, cơ nhục nổi lên từng đường, thân hình chợt tiến chợt thoái hung hãn, khiến người ta khó nắm bắt được phương hướng xuất chiêu của gã ta.
Bỗng nghe giọng nói của Chử hộ pháp:
– Đông hộ pháp, thời gian tới rồi!
Đông Thành từ trên không trung kêu lên kỳ quái:
– Nên tống gấp hắn ta lên đường!
Chử Nhất Quán đã bạt người cao lên hơn ba trượng, bỗng nghe những tiếng “viu, viu” quái lạ phát ra, từ trên không trung xuất hiện vô số những điểm đen nhỏ, bắn thẳng xuống người Triển Nhược Trần!
Triển Nhược Trần hét lên:
– Sát!
Tiếng quát vừa phát ra khỏi miệng, ánh sáng xanh đã tỏa ra đặc trời, tợ như núi đao rừng kiếm bao phủ kín người Triển Nhược Trần.
Vì thế trên không trung vang lên những chuỗi âm thanh nghe như tiếng pháo, vô số điểm đen bị ngọn đao đánh rơi tứ phía, không có một cái nào trúng trên người chàng!
Thần Đao Sát Thủ Thần Đao Sát Thủ - Liễu Tàng Dương Thần Đao Sát Thủ