Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Welcome, Uk.
ơi này luôn được bao phũ bởi một màu xanh mượt của cỏ, màu vàng bát ngát của những cánh đồng lúa chín khi đến mua thu hoạch. Chưa kể nơi đây đất đai rộng lớn bao la được chia nhỏ làm nhiều khu khác nhau, mỗi khu đất lại có một nhiệm vụ riêng cho mình. Minh Anh cảm thấy mình rất may mắn được sống ở đây, lúc đầu có bỡ ngỡ tủi thân, không ngừng khóc khi nhớ Hoàng Long, nhớ quê hương, như một vết thương sâu cứ mỗi đêm về lại rách ra rỉ máu làm nó đau đớn. Nhưng rồi mọi thứ cũng dần tập theo thói quen, phải nguôi ngoai. Minh Anh một giờ một khắc cũng không muốn bản thân rơi vào trạng thái hố sâu nữa, lặng lẽ thời gian đi qua nó luôn thầm nhắc nhở bản thân phải quen nơi này, quen thuộc với nước Anh, quen thuộc với đường xa lẫn con người nơi đây.
Một ngày mới bắt đầu vào việc thức dậy lúc gà gáy tầm bốn rưỡi không kể mùa đông rét buốt, dưới trời tuyết rơi dày hay những ngày mùa hè oai bức, công việc cứ thế lập đi lập lại hằng ngày. Ở trang trại rộng lớn này, bắt đầu bằng việc đi vắt sữa bò tiếp đến lại chuẩn bị bửa sáng cho đoàn người ở trang trại tiếp đó là đến trường, chiều về lại tiếp tục với công việc đi dọn chuồng, thu gôm phân từ các chuồng bò hay các gia súc khác nhưng nó lại chẳng có một chút cảm giác rợn người hay kinh tởm ngược lại lại thấy rất thú vị, vào vụ mùa thu hoạch sẽ cùng mọi người gặt hái, thu hoạch. Có khi liên hồi suốt mấy hôm liền không ai có ngày nghỉ vì phải kịp đóng thùng giao cho xe chuyển hàng vào thành phố mà tiêu thụ.
Thấm thoát ấy vậy mà đã 3 năm, Minh Anh ngồi dưới gốc cây che mát cho những ngày hè chói chang, bộ quần áo năng động hằng ngày cũng được thay đổi bằng đôi ủng cao su màu trắng dính bùn đất đỏ, đội chiếc mũ vành lớn dễ dàng che nắng, găng tay cao su mang trên tay, bộ đồ lanh rộng rãi thoải mái trông rất quê mùa. Nó tựa vào thân cây nghỉ mệt, lặng lẽ ngắm nhìn trầm tư, cuộc sống bây giờ chẳng ồn ào như lúc trước nửa rồi, giờ đây khá yên bình, phẳng lặng trôi qua từng ngày đi cùng với nỗi nhớ chẳng lúc nào ngủ yên.
Môi Minh Anh cong lên một đường hồi tưởng về lúc ban đầu khi đến đất nước này, hôm đó London đón nó cũng bằng một ngày trời xanh nắng vàng như vậy…
“ Lang thang giữa London rộng lớn tấp nập người qua lại, vốn tiếng anh cũng chưa giỏi để có thể giao tiếp mạch lạc, tìm người chỉ đường đến trường học hay kí túc xá. Một phút lơ đễnh khi ấy lại làm Minh Anh rơi vòng xoáy đen tối, một cô gái 18 tuổi lơ ngơ bước đi giữa lòng thành phố nào đâu lường trước được điều gì, khi còn hoang mang chẳng biết đi đâu lại có “ người tốt” xuất hiện dẫn lối.
“ Cô bé, mới đến London phải không, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Người đàn ông cao lớn da trắng, gương mặt điển trai, quai hàm có râu cua nón, ăn vận lại rất thanh lịch đậm chất người Châu Âu. Ông ta giao tiếp bằng một câu tiếng anh đơn giản, thoạt nghe nó liền hiểu, vốn dĩ là một người dễ gần lại gặp khó khăn nay có người giúp, nó vui vẻ không còn e ngại liền đáp:
“ vâng, tôi đang tìm đường đến kí túc xá gần đại học Brighton, ngày mai phải đến đó nộp hồ sơ nhập học rồi, liệu có thể giúp tôi?”.
Khi nó nói người đàn ông liền hiểu, tuy câu nói có chút vụng về, đoán được ngay nó là du học sinh hoặt ở một nơi xa xôi vừa đến, điều này làm gã càng vui hơn và cảm thấy thật thuận lợi dễ dàng.
Gã liền cười vui vẻ, tỏ ra thân thiện “ OMG, cô là du học sinh vừa đến Anh Quốc phải không, vậy coi như cô gặp may mắn khi gặp tôi rồi”
“ May mắn” mi tâm nó rực sáng, miệng lặp lại.
“ oh ye, tôi cũng học ở Brighton hiện đang ở kí túc xá, nếu cô không ngại có thể cho phép tôi chỉ đường đến đó, hiện tại cũng có một vài học sinh ở đó, đang đợi nộp hồ sơ nhập học”
Câu nói tuy Minh Anh không chắc hiểu hết nhưng ít ra nó cũng hiểu được một phân nữa, người này cũng học Brighton, có ý muốn giúp đở nó lại có vài người giống nó đang ở đó, nó gật đầu lia lịa miệng không ngừng “cảm ơn, cảm ơn” được lập lại nhiều lần.
Minh Anh nào đâu hay tự mình đang chui vào hang cọp, cứ vui vẻ mà kéo vali đi theo gã đàn ông kia, cứ đi mãi lại vào bên trong một hẻm vắng, linh tính dáy lên có một cảm giác không hay sắp có chuyện xảy ra.
Nó liền gọi người đàn ông “ này, này, đây là đâu? Chúng ta đang đi đâu vậy”
Gã đàn ông rõ phiền nhưng rồi quay lại trả lời với khuôn mặt thánh thiện “ Sắp đến nơi rồi, đây là đường tắt qua kí túc xá nhanh hơn, còn vài mét nữa thì tới rồi”. Con mồi đã đến tay, gã sẽ không để chút chuyện vặt mà đánh mất túi tiền sắp rơi vào tay. Nó thấy bộ dạng lịch sự kia cũng đỡ chút lo lắng, an tâm mà tiếp tục sải bước theo gã lừa đảo.
Cuối đường đột nhiên là một ngỏ cụt, Minh Anh hoảng hốt chân lùi về sau vài bước bản thân tự phát hiện ra bị lừa rồi định quay đầu chạy liền bị hai người lạ mặt tóm lấy bắt giữ.
Nó liền la lên “ các người là ai, thả tôi ra, thả tôi ra” nhưng rồi nào ai có nghe thấy, chẳng bao lâu chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, phản kháng nhưng chẳng có lấy một chút sức lực, đôi mi dần dần khép lại khuất ánh sáng…
Lúc tỉnh dậy chỉ thấy xung quanh là một màu đen tối mịt, chỉ sót vài ánh sáng vàng trắng từ bên ngoài rọi vào qua ô cửa thông gió trên cao. Có vài tiếng thút thít bên cạnh, nó cố gắng mở thật to mắt quan sát, liền ngạc nhiên nơi đây không chỉ có riêng mình, còn vài người khác, bọn họ có lẽ cũng là du học sinh hay những cô gái ngốc nghếch cả tin như nó bị lừa đến đây. Những cô gái đó ai cũng khóc lóc thút thít không ngừng, bình thường nó sẽ cũng như họ sẽ chỉ khóc và chờ đợi chứ không như bây giờ loại cảm giác sợ sệt chẳng còn tồn tại nữa, điều nó nghĩ đến lúc này là câu nói của Uyển Nhi “ không được từ bỏ bản thân”. Dù khó khăn thế nào cũng phải giữ cái mạng mình lại.
Minh Anh khó nhọc lết người di chuyển qua những cô gái kia, chèn áp âm thanh xuống mức thấp nhất “ Ở đây có bao nhiêu người?”.
“ 25 người” cô gái lạ vừa khóc vừa nói trong tiếng nghẹn.
“ vậy ngoài kia, cô có biết bọn chúng có bao nhiêu người hay không?”
“ bọn họ có khoảng chừng hơn mười người, bọn chúng đều những gã buông người rất dữ tợn và ác độc” cô gái lại nghẹn ngào khóc nấc lên sợ sệt, làm tâm tư nó cũng bối rối theo. Nhớ lại khi trước anh luôn nhắc nhở, hối nó đi làm hộ chiếu để có dịp thì đi du lịch nước ngoài, nào ngờ giờ đã thành hiện thực là đi ngước ngoài, nhưng chỉ có một mình lại còn ngu ngốc để người ta bắt đến đây. Nếu giờ ở Việt Nam thì hay biết mấy, chỉ cần nó bị mất tích anh sẽ lập tức đến cứu nó, nếu không còn có đại ác ma Thế Hiển hay Đăng Khôi sẽ chạy đến, xử lý bọn người xấu xa này thành trăm mảnh.
“ cô là người Việt?” một giọng nói nhỏ bên cạnh vang lên.
Minh Anh hớn hở nhưng tìm thấy ngọn đèn trong đêm tối “ Cô là người Việt sao, tốt quá rồi”
“ Không, tôi là người Việt gốc Hoa. Cứ coi như đồng hương đi” người con gái này trả lời rất thản nhiên, thư thái cô ấy khiến cho nó cảm thấy có một loại khí phách ngan nhiên đang tỏa ra.
“ ừm, cô cũng bị bọn họ gạt đến đây? À tôi tên là Minh Anh” nó vui vẻ chào hỏi.
“ Tôi là Hàn Thuyên, Vũ Hàn Thuyên. Tôi bị bỏ thuốc mê, lúc tỉnh lại thì ở đây” Hàn Thuyên cười nhếch.
“ nhìn bộ dạng cô vậy, chắc bị người ta lừa đến đây rồi” Hàn Thuyên hỏi ngược lại nó, cô ấy rất cá tính, bị nhốt ở nơi đây nhưng lại chẳng có chút một nét lo lắng.
“ ngốc lắm phải không” nó cười trừ đáp lại rồi nói tiếp “ giọng điệu cô có vẻ không chút lo lắng nhỉ, sao không tìm cách bỏ trốn, cô bỏ mặt số phận của mình sao?”.
Hàn Thuyên hơi sửng người, Minh Anh là cho cô có chút thú vị. tò mò.
Thích Thú Hàn Thuyên nói “ cô nghĩ xem, ngoài cách này còn cách nào?”.
“ cô thông thạo tiếng anh chứ, muốn bỏ trốn không?” nó vào thẳng vấn đề.
“ ừ, cô cần giúp?”
“ ừm, tôi không thể bỏ mặt mình như thế, người tôi yêu còn đợi tôi về hành hạ anh ấy nữa mà, nhưng dù như thế nào tôi cũng sẽ chẳng từ bỏ chính mình. Còn một hơi thở thì phải tìm mọi cách ra khỏi đây”.
Đang chán chường với cuộc sống này vậy mà giờ đây lại có người gây hứng thú cho Hàn Thuyên. Cô không phải bỏ mặt mình nhưng việc thoát ra khỏi đây chỉ là sớm muộn. Việc bỏ trốn này xem như là một trải nghiệm thú vị cho bản thân, cô sẽ không từ chối.
“ được rồi, cô muốn tôi giúp thế nào cứ nói đi”
Minh Anh vạch ra vài câu hỏi cần Hàn Thuyên dò hỏi những người khác dò xét tình hình như thế nào, Hàn Thuyên nghe rồi lết sang vài người chổ khác giao tiếp bằng một số loại ngôn ngữ, về mặt này Minh Anh khá ngưỡng mộ Hàn Thuyên. Qua sự giao tiếp, nó ngẫm một chút là biết ngay không những Hàn Thuyên giỏi tiếng anh ngoài ra một vài tiếng khác Hàn Thuyên có vẻ cũng rất thông thạo, không lâu sau Hàn Thuyên trở về chổ nó truyền lại.
“ xong rồi, bọn họ nói tốt nhất cô nên dừng việc ngu xuẩn của mình lại, vì có vài người khác bỏ đi liền bị bọn chúng đánh đập tàn nhẫn rồi cưỡng bức” Hàn Thuyên nhấn mạnh.
Nó lúc đầu nghe hơi hoang mang một chút rồi liền trấn tỉnh lấy lại tinh thần “chưa thử sao biết được hay không, cứ làm đi biết đâu đó là đường thoát thân. Cô có hỏi những câu tôi nhờ không?“
“ bọn chúng ở đây có khoảng hơn 10 người, từ sáng cho đến tầm giờ chiếu tối đều có hai tên thay phiên nhau mang nước và thức ăn, bọn họ bị nhốt ở đây hơn hai tháng rồi. Tôi thì chỉ hơn một tuần thôi!” Hàn Thuyên thuật lại.
Minh Anh cắn môi phân tích một hồi, bộ dạng này nếu ai nhìn thấy hẳn rằng rất ngạc nhiên với sự nghiêm túc này của nó.
“ được rồi, vậy tầm trưa mai cô dã vờ bị đau bụng, bọn chúng dù biết là thật hay giả cùng sẽ mở cửa khi ấy chừng này người người không đánh lại hai tên thì hết sức vô lý phải không?, cô giúp tôi truyền đạt lại với mọi người, nếu xãy ra chuyện gì tôi sẽ chịu hết tất cả trách nhiệm và hãy nói với bọn họ câu nói này: dù tất cả từ bỏ họ, thì cũng đừng bao giờ từ bỏ chính mình”
Hàn Thuyên gật đầu, sau vài phút cô truyền đạt lại với nhóm người kia có vẻ ai nấy đều tán thành và nhìn hai người họ với ánh mắt hết sức hy vọng trông chờ.
“ ban đầu họ còn nghi ngờ, nhưng sau nghe câu nói của cô, bọn họ hạ quyết tâm lắm đấy, Annie” Hàn Thuyên nhún vai.
Minh Anh mắt xoe tròn, đầu hơi nghiên tra hỏi “ Annie? cô đang nói tôi sao?”
“ chứ còn ai vào đây, sang một đất nước mới rồi gọi tên ngắn gọn một chút hơn nữa Anh Anh trong tiếng anh gọi tắt là Annie đấy”
Minh Anh ngẫm một chút thấy cũng hay, và tin theo sự phân tích của Hàn Thuyên mà gật đầu lia lịa, bộ dạng này của nó làm Hàn Thuyên không nhịn cười được, cô bạn này thật đáng yêu thật ra cái tên “ annie” cô cũng vừa nghĩ đến ý nghĩa của từ này ám chỉ sự xinh đẹp tốt bụng và có một chút phá cách, nổi loạn.
Đêm hôm đó hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lại thân thiết như đã quen biết từ lâu, hóa ra Hàn Thuyên đến đây du lịch cô ấy hơn Minh Anh một tuổi thân phận thế nào thì nó không rõ, nhưng qua lời tâm sự của Hàn Thuyên có vẻ cô gái này rất cô đơn trong gia đình của mình. Nửa đêm trời lạnh hai người họ tựa vào nhau mà ngủ thiếp đi cho đến tận trời sáng.
Sáng hôm sau theo dự đoán, bọn chúng đem thức ăn và nước uống vào bọn người bị nhốt lúc ấy chỉ có duy nhất bánh bao và nước suối, có vài người cũng vừa bị bắt như nó có tỏ vẻ không phục, từ chối thức ăn. Nhưng nó thì khác, nó giục Hàn Thuyên ăn được bao nhiêu thì cứ ăn đi để có sức mà chống cự, ban đầu cô còn ái ngại nhưng rồi thấy nó ăn ngon lành cô cũng theo đó mà thưởng thức.
Có vài người ở đó, có tỏ ý khinh miệt “ sống vinh còn hơn chết nhục” nhưng giờ này đâu phải là lúc để giữ hình tượng hay vinh nhục gì đâu, nếu mạng còn giữ không nổi thì lấy gì mà vinh danh với nhục nhã.
“ các cô không sợ bọn người đó cho thuốc gì vào đó hả” một cô gái tóc vàng ngăn cản.
“ Sợ gì chứ, chẳng phải trước sau gì cũng bị nhốt ở đây à. Vậy thì có bị hại thêm như bớt một chút thì như nhau chẳng phải sao” nó nhún vai trả lời dứt khoát, tiếp tục công việc nạp năng lượng của mình. Từ hôm đến nước Anh đến lúc này vẫn chưa có gì lót dạ tử tế, dù như thế nào có chút nước cũng đủ vui rồi, huống gì là bánh bao không có lý do gì mà từ chối.
Cả bọn người thấy Hàn Thuyên và Minh Anh như vậy, thầm cũng hiểu ra họ đang gián tiếp nạp năng lượng, lần lượt từng người cũng hưởng ứng dùng theo. Đám người lừa đảo thấy vậy tâm trạng liền tốt lên, con hào phóng cho thêm vài cái nữa nuôi càng tươi thì tiền bán cũng tương ứng theo đều là có lợi.
Lúc này trời cũng đã ngã về trưa, tuy ở trong nhà kho nhưng Hàn Thuyên có thể cảm nhận được, không nói bất kì lời nào cô đột nhiên lăn ra đất ôm bụng ai náy đều hoảng hốt, nó chạy đến ôm Hàn Thuyên vào lòng ngấn nước mắt.
“ cô có làm sao không, bọn chúng bỏ gì vào bánh hay sao. Thuyên cô đừng bị gì nha hức”
Bộ dạng nó lo lắng đến vậy, Hàn Thuyên có chút vui lần đầu tiên có người quan tâm cô thật lòng như thế. Lúc không ai để ý nháy mắt, cười một cái. Nó liền hiểu ý, kêu bọn người đến đập cửa.
Hai gã lừa đảo hoảng hốt khi thấy Hàn Thuyên quằn quại ôm bụng kêu đau, hai người nhìn nhau nghi hoặc gì đó, nó phản ứng nhanh hét to lên bằng một câu tiếng anh thông dụng.
“ Mẹ kiếp, cô ta chết các anh sẽ mất một số tiền đó”.
Gã thấy thế liền chạy lại xem xét tình hình của Hàn Thuyên, lập tức bị bọn người họ đá vào “ vùng cấm” vài người khác đánh sau ót đau đớn lăn ra đất, quả nhiên đôi khi học từ phim truyền hình cũng có tác dụng. Hàn Thuyên cũng mau lẹ tìm một sợ dây thừng trói hai gã lại, cả đoàn người nhốn nháo bỏ chạy.
Ra đến bên ngoài, nó dừng chân lại căn nhà lụp xụp như thấy gì đó.
“ đi thôi, cô còn chằn chừ gì nữa?” Hàn Thuyên hối thúc.
“ tôi phải tìm hành lý của mình, trong đó có nhiều thứ rất quan trọng” nó nhíu mày thở dốc.
“ được, vào tìm đi tôi đứng ngoài hiểm trợ cho cô” mồ hồi lấm tấm đổ Hàn Thuyên nói.
Loay hoay chập lâu nhưng tìm mãi chẳng thấy túi xách và hành lý của mình đâu cả, lòng dạ bồn chồn chỉ cần sơ suất một ly coi như là xong. Lúc tìm thấy được hành lý cũng phát hiện ra một thùng bột trắng hiện tại là gì thì nó không rõ, nhưng nghe rõ âm thanh bên ngoài Hàn Thuyên đang giục nó.
“ Annie, Annie bọn chúng về rồi đi thôi lẹ lên, vứt đi tôi sẽ đền cho cô mười cái khác”
Thôi tìm túi xách nữa, nó vội vã kéo vali bỏ chạy cùng Hàn Thuyên, lúc hai người vừa chạy chưa được bao lâu thì bọn lừa đảo cũng nhanh phát hiện đuổi theo. Trong con hẻm nhỏ hai cô gái bị rượt đuổi đến mặt mày lắm lem, nhưng vẫn không chùng bước mồ hôi thi nhau đổ như nước tràn bờ đê.
“ Annie, cái vali đó tôi muốn mua, 10 ngàn đô ok giao dịch” Hàn Thuyên vừa thở hổn hển vừa nói, đôi chân vẫn chạy.
“ có cho một tỷ cũng không giao dịch, tôi thà giữ tình vứt tiền” nó cũng thở hổn hển mà chạy.
Phía sau cứ thế mà rượt theo, miệng những gã đó cứ chửi thề “ F*ck you bitch, F*ck you bitch” không ngừng, trong con hẻm nhỏ vớ được thứ gì nó liền nhanh tay chộp lấy mà ném về phía chúng, khi không có vũ khí Hàn Thuyên lẫn nó tháo giày ném lia lịa. Tình hình mỗi lúc lại cấp bách hơn, bọn họ không hiểu địa hình ở đây cũng không biết làm thế nào để chạy ra đường lớn, chỉ vài milimet nữa thôi là gã đuổi theo nắm được tóc nó.
“ Annie cẩn thận” Hàn Thuyên hét lên, bổng nhiên theo phản xạ mà nó giật mình mất đà loạng choạng ngã về phía trước, né được bàn tay của gã lừa đảo nếu không đã bị gã tóm được. Hàn Thuyên mạnh chân đá vào vùng cấm của gã, đỡ lấy nó tiếp tục cắm đầu mà chạy.
Gần cả tiếng đồng hồ bọn chúng vẫn rượt theo không buông tha, vất vả lắm nó cùng với Hàn Thuyên mới lách được, những sạp gỗ chồng chất một bên bị nó hất đổ xuống, con hẻm nhỏ vừa có lợi vừa có hại, mọi thứ dùng được nó và Hàn Thuyên đều dùng để mà ngăn nhưng gã kia, còn phần hại là cứ chạy mãi không ra đường lớn.
“ cứ thế này không ổn, tôi lại chậm hơn cô chúng ta chia nhau ra đi, chạy thêm một đoạn nữa nếu phía trước có đường rẽ thì tôi một đường cô một đường” nó cuối người thở dốc hổn hển, mắt nhìn về sau vẫn thấy những gã kìa đuổi theo.
“ Annie, nói điên cái gì thế. Sống chết có nhau, tôi không làm rùa rụt cổ. Muốn chạy thì cùng chạy”
“ không, chia nhau ra ít nhất một trong hai chúng ta sẽ có người sống sót, tôi chỉ hận là mình không đủ khả năng dẹp cái bọn khốn hại người đó thôi” nó nói, tay vẫn chung thủy cầm vali.
“ được, vậy đi. Nhưng cho tôi biết vì sao cô không vứt vali này đi được không” Hàn Thuyên hỏi nhanh giờ đây không còn thời gian để mà vòng vo.
“ Tôi chứa tình yêu mình trong đó, chạy tiếp thôi. Nhớ lời tôi, dù thế nào cũng phải giữ mạng mình”
Cả hai người nhìn nhau đầy sự quyết tâm, rồi tiếp tục chạy. Đến gần cúi ngõ cụt lại có hai đường nó và Hàn Thuyên tách nhau ra, chỉ nhớ khi ấy Hàn Thuyên chỉ để lại một câu “ cảm ơn” rồi tiếp tục chạy, còn nó thì đứng lại làm mồi nhữ để tất cả tầm mắt của những gã kia nhắm vào nó, tạo cơ hội thoát thân lớn nhất cho Hàn Thuyên.
“ Hey Dog! I’m here” ( ê chó, tao ở đây) nó gọi lớn, tất cả ánh nhìn đều như trong dự tính mà đỗ dồn về phía nó, thở một hơi nó tiếp tục dùng hết sức bình sinh mà chạy.
Trời đổ mưa bất ngờ, đường mỗi lúc mỗi trơn nó té ngã không biết bao nhiều lần. Toàn thân ướt đẫm chẳng biết những gã kia còn đuổi theo không, nhưng khi quay lại cứ thấy bóng người là nó tiếp tục chạy bán sống bán chết.
Phía cuối hẻm không còn một bức tường nào nữa cả, trời đang tối dần. Lòng lo sợ nếu không ra khỏi mê cung này trước khi trời tối, chắc chắn nó sẽ bị đưa về nhà kho hôi hám kia, cứ chạy, chạy mãi cho đến khi thấy ánh sáng chiếu sáng con đường, chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi là ra ngoài đường lộ.
Đôi môi Minh Anh chỉ vừa mới cong lên thì nghe thanh sau lưng có tiếng gào to “ bitch, stop” nó quay nhìn lại, tim như bị bóp nghẹn lúc này sợ hãi trào trực trong lồng ngực, nó lao ra đường dưới trời mưa.
Đèn xe chọi thẳng vào người, chỉ nhớ lúc đó vừa đưa tay len che mặt thì chỉ vài giây ngắn ngủi cả thân của Minh Anh nhấc bổng lên không trung phát thành tiếng “ RẦM” va chạm rất mạnh trực diện rồi đáp xuống nóc xe “ phịch”.
Minh Anh lăn từ trên nóc xe xuống mấy vòng, an tọa dưới lòng đường lạnh ngắt, trên người đầy vết thương to nhỏ, máu luồng qua tóc chãy ra hòa nguyện với nước mưa.
“ KÍT” tiếng xe ô tô dừng lại vang đến chối tai, đôi mắt lừ đừ đến độ không còn chút sức, nằm giữa đường lạnh lẽo cô đơn tay vớ theo chiếc vali phía xa, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến nó khó thở, đầu óc chẳng thể nào nghĩ ngợi được điều gì thêm nữa, chỉ cố gắn thở nhưng đến cả việc thở cũng khó khăn nhận không khí vào người. sợ hãi, sợ chưa kịp làm gì đã vĩnh viễn chết đi, máu từ các vết thương không ngừng chảy ra dưới đường, chiếc áo bê bết dính đầy máu tươi, có lẽ ông trời bây giờ không thương xót nó nữa rồi muốn tước mạng sống của Minh Anh rồi, nó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trước đó mấp mấy được vài chữ “ Hoà...n…g…Lo…”.
Lúc ấy chỉ còn tiếng vang vang bên tai không xác định được là gì, dưới cơn mưa: “ cô gái, cô sao không. Có sao không” cũng từ tối hôm đó giấc ngủ kéo dài thật dài… ”
“ Annie, anie” tiếng gọi cũng cái vỗ trên vai làm Minh Anh trở về thực tại, có chút giật mình.
“Kobe, về rồi sao” nó tươi cười đáp lại cậu bạn này.
Kobe cũng là người bạn thân duy nhất từ khi Minh Anh đến đây, nói đến Kobe cậu ta là một anh chàng khá hài hước vui nhộn, tính tăng động lại có thừa lúc nào cũng rộn ràng, đang theo nghành luật ở Brighton, là con trai của ông Bác quản lý trang trại này cũng chính là người đụng Minh Anh năm ấy.
“ ừ về rồi, Annie chúc mừng cậu, qua được kì thi SAT với 800 điểm và IELTS đạt 8 điểm nhé” Kobe dơ ngón tay cái lên khen ngợi nó.
“ Cậu đang châm biếm mình đấy à” nó nhéo một bên hông Kobe đai nghiến, vốn dĩ cậu ta hơn nó nhiều vậy mà làm bộ mặt ngưỡng mộ đến thế, thật là phát ghét. Nhưng cũng chính Kobe là người kèm cặp và là tấm gương khiến nó ngưỡng mộ noi theo.
Minh Anh đã tích cực miệt mài theo Kobe rất nhiều mới được thành tích như hôm nay. Cầm hai tấm bằng này trong tay, nó thấy bản thân bấy nhiêu đó vẫn chưa là gì, con người ta muốn vương lên phải mỗi ngày nạp thêm nhiều, bấy nhiêu đó không nên tự mãn về bản thân mà trở nên thành tự phụ.
“ có đâu, tuy cậu hơi ngốc nghếch chút nhưng mà dễ bảo dễ tiếp thu, được như vậy là cố gắng lắm rồi phải nói là giỏi, chẳng phải lúc bị tai nạn cậu đã hôn mê suốt một năm trời lại còn mất thêm nữa năm cho việc hồi phục chân tay. Mình cứ lo cậu phế luôn rồi” Kobe cố ý treo chọc.
Nó cũng cười lắc đầu đáp lại, từ lúc tỉnh dậy tính tình của bản thân thay đổi nhiều chẳng còn cười nói rôm rả như trước nữa. Vẫn vui vẫn nói chỉ có điều giờ đây trở nên đã trầm hơn, làm việc gì đều tính toán suy nghỉ, suy xét rất tỉ mỉ.
“ cậu lại nhớ chuyện cũ à, sao lúc đó Bà nội tạo cơ hội cho cậu đến Brighton, nhưng cậu lại từ chối học tại Kent vậy Annie?” Kobe thắc mắc hỏi.
Minh Anh ngẩn mặt lên nhìn trời một hồi rồi mới cong môi cười mỉm “ KENT gần đây chỉ cần một chuyến tàu là đến rồi, hơn nữa mình chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân thôi nếu lúc ấy mình chọn Brighton thật sự sẽ rất khó cho mình, làm sao đua nổi chứ”
Vốn dĩ đó chỉ là một câu trả lời chống chế cho qua, chỉ đúng một phần mà thôi. Sự thật là sau khi hồi phục sức khỏe, Minh Anh may mắn được bà chủ người mà Kobe gọi là Bà Nội và Bác Han là ba của Kobe giữ lại đây vừa làm việc, vừa đi học. Cũng từ đó nó muốn thay đổi suy nghĩ tự của bản thân, không muốn mỗi lần vấp ngã lại cứ phải dựa vào người khác, càng không muốn ai tìm ra mình lúc này. Nó hứa sẽ trở về và nhất định sẽ trở về khi thành công cho nên chọn KENT là nơi muốn học, chọn sống ở đây một vùng Đông Nam nước Anh yên tĩnh, vui vẻ qua ngày.
“ thôi được rồi đừng nhớ lại chuyện cũ cho đau lòng, nào đi dọn phân bò thôi ha ha” Kobe cười phá lên, trước đây cậu ta rất ghét những việc này vậy mà từ khi có cô bạn này, mỗi khi có dịp về nhà cậu ta liền chạy đi tìm Minh Anh trêu chọc phá phách trang trại.
“ oke men”
Nói rồi cả hai cùng nhau đến trại bò, thực hiện những công việc hằng ngày, trò chuyện với nhau rất vui vẻ…
Phía Việt Nam, hôm nay tập đoàn ENJOY sẽ có một bước ngoặc lớn về việc thay đổi nhân sự, đúng tám giờ từng đoàn người thay phiên nhau vào phòng họp hội đồng quản trị, cuộc họp này chủ yếu tập chung các cổ đông lớn nhỏ. Ảnh Hoa cùng Chủ tịch Sang đã có mặt từ sớm, tiếp đó là hắn: Thế Hiển trong bộ vest màu xám xanh nghiêm túc ngồi một bên, lần lượt là từng người khác, hai cha con nhìn nhau với dáng vẻ khinh khỉnh không nhường nhau.
“ xem ra con chuẩn bị hết rồi” Sang Thế Hùng hai tay đan xen vào nhau, dò hỏi với điệu bộ thư thái.
“ Ba nghĩ xem” hắn nhướng mày nhếch môi.
Lần lượt mọi người đều đầy đủ, điểm cũng đã 8 giờ 30 phút. Chỉ còn thiếu một mình Uyển Nhi và Hoàng Long cũng chưa đến, Thế Hiển hơi nhíu mày khó chịu, mẹ hắn lúc này cũng chưa xuất hiện.
“ xin lỗi mọi người tôi đến trễ một chút” Uyển Nhi mở cửa bước vào cùng với nụ cười trên môi.
Cuộc họp bắt đầu bằng sự tranh cãi dữ dội về việc thất thu, xuất hiện cả tiền quỷ đen lần lượt các cuộc giao dịch đá lậu cũng bị Thứ Ký Ảnh Hoa của Sang Thế Hùng phơi bày, ông ta chối cãi đủ đường nhưng đều nằm trong dự tính của Uyển Nhi, bắt cứ bằng chứng che đậy nào liền bị Uyển Nhi phản bác chỉ điểm rất chi tiết không đường nào chối cãi.
“ được rồi, Chủ tịch Sang ngài còn nhớ lô đá quí Peridot chứ, lần đó chỉ duy nhất Gmeiner đàm phán thành công với bên Hoa Kỳ giao dịch với số lượng rất ít ỏi chỉ có mười viên duy nhất như nhau đều có bốn carat, tôi hỏi ngài vậy số đá đó từ đầu ngài có?”
Sang Thế Hùng tím tái mặt mũi, không ngờ việc này kín đến vậy lại bị phát hiện. Trong khi đó bên Gmeiner vẫn chưa tung sản phẩm này ra thị trường.
“ Láo toét, bằng chứng đâu cô nói đó là số đá giả? Đây là đích thân ta giao dịch với bên Hoa Kỳ, uy tín bao nhiêu năm của ta chưa đến lượt cô phá hủy”
Nói đến việc Uy Tín ai nấy trong hội đồng đều tỏ vẻ tin tưởng Sang Thế Hùng, mà gật đầu trầm ngâm theo hướng ông ta, dù sao trong tập đoàn Uyển Nhi cũng chỉ là một giám đốc chưa đủ trình để họ tin tưởng.
Cô nhếch môi “ được, vậy đây những dòng diamond này từ đâu mà ông có, ngay cả mẫu thiết kế so với Gmeiner có gì hơn?”
Uyển Nhi chiếu lên màn hình một số hình ảnh phân tích so sánh trang sức của cả hai bên, Sang Thế Hùng chưa kịp chăn chối, Ảnh Hoa đã nhanh tay hơn, đem vài bản báo cáo chi tiết đến từng người. Ai nấy khi xem xong rất tức giận, có người đập mạnh tỏ rõ sự phẫn nộ.
“ Chủ Tịch Sang, đến mức này ông còn gì để chối. Hơn ba năm qua dưới tay ông tập đoàn chúng ta càng lại trì trệ hơn nhiều, chúng tôi làm sao có thể tiếp tục đầu tư? Tôi nghĩ chúng ta nên bỏ phiếu bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị”
Uyển Nhi thư thã giảm căng thẳng ngồi nghỉ mệt, tựa lưng thoải mái vào ghế, coi như kế hoạch đã đi được phân nửa rất thuận lợi. Thế Hiển từ đầu đến giờ vẫn ngồi lắng nghe chưa phản kháng hay lên tiếng điều gì, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu vẫn chưa đâu vào đâu.
Ai nấy đều tiếng hành bầu chủ tịch mới, Sang Thế Hùng đến mức này cũng chẳng thể nào không đồng ý, đành nhắm chấp nhận sự thật.
“ Được rồi, chúng tôi đã thống nhất theo như bản báo cáo người hiện tại đang có cổ phần lớn ở tập Đoàn chúng ta hiện nay là Giám đốc Uyển Nhi, giám đốc bộ phận Sang Thế Hiển, Chủ tịch Sang Thế Hùng vậy mọi người cùng nhau bầu chọn dựa vào số phiếu bầu của những người có mặt hôm này” một vị tuổi trung niên tầm 50 đứng dậy nói.
“ còn phải bầu chọn nữa sao, chẳng phải ai có số cổ phần cao nhất người đó sẽ thay Chủ Tịch Sang ngồi đó?” Uyển Nhi cười nhếch nói.
“ vậy vậy thì xếp theo số cổ phần, Giám Đốc cô Uyển Nhi sẽ đảm nhiệm vị trí…”
“ Khoang chúng tôi còn chưa có mặt, mọi người đã vội quyết định. Tôi còn chưa có bỏ phiếu các người đã vội gì chứ?”
Một vị phu nhân, cao quí đeo kinh râm bước vào môi tô son đỏ quí phái thoạt nhìn đều nhận ra sự cao sang tỏa ra, lại rất quen thuộc với những bô lão ở đây. Uyển Nhi cũng sáng mắt giật mình đứng dậy cuối đầu chào, không ai xa lạ đó chính mẹ của Thế Hiển. Sau bà còn có thêm một người đàn ông thanh lịch, trong bộ vest đen điển trai Hoàng Long.
Ai nấy đều dướng lên ánh mắt tò mò về sự xuất hiện của người này, mẹ hắn khoát tay Hoàng Long về vị trí ngồi bên cạnh hắn, tiếp đến là Hoàng Long.
“ Được rồi, đừng để ý đến tôi chúng ta tiếp tục thôi 10%cổ phần tôi sẽ ủng hộ cho con trai Sang Thế Hiển mọi người thấy thế nào? Được chứ” mẹ hắn nghiêng đầu hỏi.
“ tôi có 5%, và sẽ bỏ phiếu cho Sang Thế Hiển” anh cũng lên tiếng, bỏ phiếu cho hắn.
“ vậy mọi người, tính theo phần trăm cổ phần hiện nay cô Uyển Nhi chỉ có 25%, cậu Thế Hiển chiếm ưu thế đến 40%. Vậy chiếc ghế chủ tịch…”
“ Khoang đã chưa chắc chắn được điều gì đâu” lại thêm một người nữa xuất hiện cắt ngang câu tuyên bố, người đàn bà xa lạ này ngoài Uyển Nhi và Sang Thế Hùng ra thì chẳng có người nào nhận ra bà ta là ai, vì sao có mặt ngày hôm nay.
Ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhi, môi cười nham hiểm.
“ Tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Châu tịnh Yên chủ tịch của tập Đoàn Myler, cũng là người đầu tư cổ phần phía sau ENJOY suốt 23 năm qua. Chỉ là mọi việc ở đây đều bàn giao cho Chủ tịch Sang nên tôi chẳng cần thiết ra mặt. Nhưng tình hình hôm nay có vẻ đặt biệt tôi phải về một chuyến”
“ Chúng ta sẽ không dong dài nửa, 15% cổ phần của tôi sẽ bỏ phiếu cho cô Uyển Nhi đây.” Nguyễn Phu Nhân vui vẻ nói.
Ba người bên Thế Hiển cùng đoàn người trong hội đồng bắt đầu xì xầm to nhỏ, sự việc lại thêm một bước khó khăn, tự dưng lại suất hiện một bà già làm ai nấy đều trở tay không kịp. Thế Hiển chau mày không ngờ, Uyển Nhi đã tính toán kỉ đến mức này quả thực hắn đã xem thường người phụ nữ của mình, ở chung một nhà với nhau 3 năm trời lại không hề biết được Uyển Nhi lại có sự sắp xếp này.
“ Chủ tịch Sang, ngài coi bây giờ cũng chỉ con ngài nắm 5% phần quyết định. Chúng tôi cũng chỉ là cổ đông nhỏ trong 15% còn lại mà thôi. Ngài xem ngài sẽ bỏ phiếu cho ai” nét mặt phân vân khó xử hiện lên trên người đàn ông nhìn Sang Thế Hùng cầu cứu hết sức tội nghiệp.
Sang Thế Hùng không ngờ Nguyễn Phu Nhân lại trở mặt nhanh như vậy, vụ hợp tác này hôm qua còn đảm bảo chiếc ghế sẽ ở nguyên vị trí của nó, thật không ngờ bà ta lại chuẩn bị con cờ là Uyển Nhi thay thế. Sự việc đến mức này dĩ nhiên hắn sẽ ưu tiên cho con trai của mình, dù có thua cũng không thể nào để tập đoàn bị bà ta thao túng tất cả, cái con người tham lam tính toán, lại độc ác không chừa thủ đoạn nào, thật phí công bao năm ông ta đều đứng sau lưng trợ giúp.
“ Tất Nhiên, tôi sẽ ủng hộ con trai” Sang Thế Hùng nhún vai, thãn nhiên nói.
Vậy kết quả đã rõ, lúc này căng thẳng đã giảm bớt chỉ còn sự tức giận vì thất bại ồ ạt đổ vào người Uyển Nhi lẫn Nguyễn Phu Nhân, Uyển Nhi còn dễ dàng nhận thấy nhưng lão bà kia thì khác bà ta che dấu rất giỏi.
“ vậy chủ tịch mới của Tập đoàn chúng ta là sẽ do cậu Thế Hiển tiếp quản, mọi người đều đồng ý và thống nhất xin chúc mừng cậu”
“ Khoan đã, Chiếc ghế chủ tịch này tôi sẽ không tiếp quản, người tiếp quản sẽ là mẹ tôi” hắn đứng dậy nói chắc nịch.
Mọi người trong hội đồng lại thêm phần ngạc nhiên khi hắn đứa ra quyết định này.
“ sao có thể, quanh năm phu nhân đều ở nước ngoài tập đoàn sẽ như thế nào” có người lo lắng liền hỏi.
“ tôi sẽ quản, các người không tin vào năng lực của tôi” hắn tự tin nói.
“ nhưng…”
“ tập đoàn các người tôi chẳng tiện tham gia, nhưng tôi có ý kiến thế này. Hiện tại Sang phu nhân nếu tiếp quản chủ tịch chẳng phải rất có lợi cho các người hay sao công ty người mẫu bên Anh của phu nhân chẳng phải rất thuận tiện cho việc giúp tập đoàn phát triển hơn?, Tổng Giám Đốc giao cho Sang Thế Hiển đảm nhận cậu ta không phải đã có vài lần đánh bại Gmeiner của chúng tôi sao, đã không dùng người thì thôi một khi dùng thì phải tin tưởng ” anh điềm tĩnh nói một mạch, ngữ điệu rất rõ, rất thuyết phục người nghe.
Cả đoàn người trong hội đồng đều nhìn Hoàng Long bằng ánh mắt ái mộ, quả thực rất xứng với danh hiệu Doanh Nhân Trẻ Tuổi Thành Đạt, càng hiểu lý do vì sao Gmeiner luôn bất bại trên thương trường kinh doanh. Nguyễn Phu Nhân cũng âm thầm công nhận tài xuất của vị thiếu niên này, nếu nắm bắt hợp tác sẽ giúp Myler ngày một đi lên hơn.
Cả đoàn người trong hội đồng ai nấy đều gật đầu tán thành ý kiến, Uyển Nhi và Nguyễn Phu nhân cũng chẳng phản đối.
“ vậy còn phó tổng thì mọi người tính như thế nào?”
“ tất nhiên, tôi sẽ giữ chức vụ đó, tôi và Thế Hiển hợp tác như thế nào với nhau chắc người đã rõ đúng chứ, chỉ có một khả năng giúp cho tập đoàn ngày một đi lên mà thôi, điều đó tôi mong mọi người hãy tin tưởng ở tôi” Uyển Nhi đứng dậy nghiêm chỉnh nói.
“ há, sao có thể chức một người chẳng có chút kinh nghiệm về lĩnh vực kinh doanh như cô làm sao có thể đảm nhận được công việc này cơ chứ, hầu hết mọi người đều đã biết đến Myler hiện đang một trong mười trung tâm thương mại lớn ở Úc đúng chứ, bao năm qua cũng do một tay tôi điều hành, điều này đủ chứng minh thực lực và kinh nghiệm nhiều năm hơn cô Uyển Nhi đúng không, vậy nếu tôi tiếp quản vị trí phó tổng mọi người chắc không ý kiến”
Với những ý kiến của Nguyễn Phu Nhân rất có thuyết phục người nghe, hơn nữa giờ mọi người cũng đã biết về thân phận của bà ta trong tập đoàn cho nên cục gật gù chấp nhận, hơn nữa về Myler đã vốn nổi tiếng trong giới kinh doanh, nếu người bên đó nằm giữ chức vụ sẽ góp phần xây dựng tập đoàn đi lên cho nên ai cũng tán thành.
Uyển Nhi định lên tiếng phản bác, nhưng lại quan sát thái độ của hai người đàn ông trước mặt, anh thì khẽ lắc đầu chỉ ý “ đừng phản kháng” còn hắn lại cau mày cái hành động này với cô đã quen thuộc, nên đành kìm lại để nhường cho Nguyễn Phu Nhân.
Thế là sau ba tiếng đồng hồ kéo dài, cuộc họp cũng đã kết thúc, đầu giờ chiều phải gặp một số đối tác nên phải về công ty lo liệu giấy tờ, Hoàng Long chào mẹ Thế Hiển và tạm biệt cặp đôi Uyển Nhi rồi cáo từ ra về. Đến đoạn trong cầu than máy lại chạm mặt với Nguyễn Phu Nhân.
“ Chào bà, Nguyễn Phu Nhân” anh lịch sự bắt tay.
“ Chào cậu, tổng giám đốc Gmeiner. Danh tiếng đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, quả thật phong độ và tài trí hơn người” Nguyễn Phu Nhân cười tươi vui vẻ nói.
“ Chỉ là mọi người đồn thổi hơi quá mà thôi, Phu Nhân cũng là một người có tiếng trên thương trường. Nữ Doanh Nhân Thành Đạt”
Bà ta cười che miệng, mỗi khi ai nhắc đến điều này bà ta không thể nào không vui. Hoàng Long lại khá thú vị, tìm hiểu người này đã lâu nay mới có dịp đối diện trực tiếp quả nhiên mở mang tầm nhìn, nếu ai để ý quan sát kỹ thì mới may thay nhìn ra được người đàn bà này có khí chất bá vương như thế nào, không thể xem thường. Tuổi cao nhưng phong độ chẳng hề giảm.
“ Vài năm nữa ta sẽ, đưa Myler về mở rộng ở Việt Nam. Nếu không ngại, giữa hai tập đoàn chúng ta khi đó hợp tác với nhau sẽ có lợi cho đôi bên, hổ trợ lẫn nhau ngày một đi lên” Nguyễn Phu Nhân không chút e ngại vào thẳng vấn đề.
“ Tôi xin lỗi, nhưng mà Phu Nhân là bà nội của Minh Anh phải không?” anh bất ngờ hỏi.
Nguyễn Phu nhân hơi nhíu mày khi nhắc đến nó, nhưng rồi sực ra một chuyện khi trước Minh Anh ở tạm nhà một người bạn của Phụng Lai chắc chắn người bạn đó là Thanh Lam và không xa lạ khi đó là tập đoàn của Gmeiner, liền cười mỉm khách sáo.
“ À, vậy ra mấy năm trước con bé ở nhà cậu. Chúng tôi thật cảm ơn vì đã chăm sóc con bé” bà ta nói không một chút ngượng mồm.
Hoàng Long cuối đầu nhìn xuống dưới chân bật cười rồi ung dung ngước mặt trả lời “ không có gì, cô ấy ở đó giúp chúng tôi rất nhiều việc, nếu nói về kinh doanh chắc hẳn Minh Anh là một tài năng”
Anh cười vì không ngờ hôm này lại có dịp được diện kiến người đẩy Minh Anh rời xa gia đình, chèn ép cô ấy đến mức phải bỏ đi không chốn nương tựa ở nơi xa xôi. Vậy mà lại rất vui vẻ tỏ ra không có gì, không một chút ái nấy ngại ngùng.
“ Ồ, vậy ư. Thật Không ngờ cháu gái ta lại giỏi đến vậy, vài năm nữa nó đi du học về có lẽ ta đã yên tâm giao Myler cho nó quản lý” bà ta nói nhưng vẻ đang trông chờ đứa cháu của mình thật sự.
“ Cô ấy đi du học” Anh nhắc lại.
“ cậu không biết sao, à ta quên mất năm đó ta vội vàng nói nó sang Úc, sau đó sắp xếp cho Minh Anh đi du học. Ây da là do ta sơ xuất, bắt nó đi vội quá không một lời tạm biệt, cậu sẽ không trách con bé chứ”
“ Không đâu phu nhân, nếu như vậy thì thật tốt quá, có thể giúp Minh Anh phát triển hơn ở một đất nước xa lạ. Sau này tôi tin cô ấy nhất định sẽ điều hành rất tốt Myler đấy ạ” anh cười mỉm thoải mái mà nói, câu nói này là câu nói thật lòng của anh không phải chỉ là câu nói đối đáp xã giao.
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra ở tầng trệt, Hoàng Long hơi cuối đầu chào tạm rồi sải bước nhanh chóng rời khỏi, để lại ánh mắt thú vị của Nguyễn Phu Nhân đang nhìn theo bóng dáng phong độ ấy.
“ Chủ tịch tôi có cần đi tìm hiểu về Gmeiner không?” trợ lý Clair xin chỉ thị.
“ tất nhiên, đặt biệt tìm hiểu về quan hệ cậu ta và con bé nhiều một chút. Hình như ánh mắt cậu ta trở nên dịu dàng hơn khi nhắc đến con bé, tìm hiểu luôn những năm trước Minh Anh ở bên này đi”
“ vâng” trợ lý clair nhận lệnh.
Hai người cũng ra xe về khách sạn, nhanh chân rời khỏi ENJOY, không ngờ lần thứ hai gặp lại Uyển Nhi là lúc hợp tác cho một bước gần hơn thâu tóm tập đoàn ENJOY, bước thứ nhất đã làm được sẽ mau chóng thu gọn được, bà ta mỉm cười khá hài lòng…
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự