Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Đêm Xuân Đôi Lứa.
hời gian trôi nhanh thật, Uyển Nhi còn nhớ hồi đó khi anh đưa cô về đây hai người chỉ mới tuổi đầu của những năm trung học tình cảm đầu đời, tuy khi đó cô tiếp cận anh là có mục đích, phụ tình cảm của anh lẫn tình cảm của Thế Hiển vì lý do bất đắc dĩ nhưng cô cũng không phủ nhận, khi ấy quả thực cô đã rung động trước người con trai này.
Theo năm tháng giờ đây anh đã có phần thay đổi, ánh mắt giờ đây khi Hoàng Long nhìn cô không còn sự yêu thương trìu mến như xưa nữa.
“ Anh nghe tin em kí hợp đồng với ENJOY” giọng nói dịu dàng của anh làm cô trở về hiện tại.
“ ừm” cô kêu một tiếng gật đầu.
“ Hoàng Long, An…”
“ Em muốn hỏi chuyện Minh Anh phải không?” biết Uyển Nhi định nói gì, nên anh lên tiếng trước.
Uyển Nhi gật nhẹ, thay cho câu trả lời. Anh hướng mắt nhìn cô một hồi đáp: “ giờ anh thật sự hiểu rồi, anh yêu Minh Anh”
Khóe mắt Uyển Nhi ngấn nước, đôi vai run lên. Uyển Nhi lại khóc anh không muốn thay đôi mắt buồn này là lem nước, sải bước rộng ôm cô vào lòng.
“Hoàng Long, ước hẹn của chúng ta anh quên rồi thật sao. Em biết em sai khi lúc ấy không một lời bỏ đi, nhưng mà sự việc là vốn dĩ em không muốn” cô giải bày trong tiếng nói nghẹn ngào.
“ anh biết, đó không phải lý do. Là Anh thay đổi, không phải do em, em hiểu mà đúng không” lời nói chân thành, dịu dàng từ anh, đặt cô ngồi xuống xích đu, nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn đang đỏ lên.
Hoàng Long là ai chứ dĩ nhiên sự việc năm đó không phải là lý do để tạo khoảng cách của hai người, anh trước giờ luôn như vậy, luôn bên cô, cũng là người con gái duy nhất anh dịu dàng chăm sóc bảo vệ khi trước, bây giờ cũng vậy nhưng là sự trách nhiệm. Từ khi xuất hiện Minh Anh, cô biết trái tim anh đã thay đổi từ lâu, cô cũng nhận ra bản thân cũng không yêu anh sậu đậm như cô tưởng.
Anh trước giờ không tổn hại cô bất cứ điều gì, người làm tổn thương anh là cô. Thâm tâm luôn muốn anh được hạnh phúc vui vẻ, nhưng mỗi sự việc lại gắn liền nhau quá nhiều, thẻ bài này vẫn là cô đang muốn lợi dụng đau đến thế nào nhất định phải đi.
“ Hoàng Long, thật sự là Minh Anh sao? Chổ này của em đau lắm, hai năm em chịu đựng biết bao không cầu hạnh phúc, chỉ mong anh tha thứ mà thôi” cô nghẹn ngào nói trong tiếng khóc, giọt nước mắt nhỏ xuống bàn tay anh.
“ đến khi về được, trái tim anh lại thay đổi. Hoàng Long nhất định phải như vậy sao”
“ Uyển Nhi, anh hỏi em một câu” anh vẫn dịu dàng, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Chờ cái gật đầu của Uyển Nhi anh nhấn mạnh hỏi “ thật sự em yêu anh chứ? Em thật sự không một chút nào với Thế Hiển?”.
Bên ngoài vẫn vẻ yếu đuối, thâm tâm cô lại nể phục Hoàng Long. Thật ra anh biết được những gì, hay là anh nhận ra được điều gì câu hỏi này là một đòn tâm lý rất mạnh, miệng cô muốn dối lòng bật ra câu “ em không yêu Thế Hiển” nhưng lại quá khó để cô nói điều đó.
Cô vẫn im lặng, không trả lời câu hỏi, anh thấy vậy liên nói thêm: “ Uyển Nhi, em là cô gái thông minh bản thân em biết em đang yêu ai mà đúng không, nếu em không tìm ra được câu trả lời thì việc em kí hợp đồng làm mẫu độc quyền cho ENJOY là gì?”
“ Hoàng Long, đó là công việc chẳng liên quan đến anh ấy mà” cô giãi thích phân bua.
Anh lắc đầu cong môi, nụ cười này là sự vui vẻ không có ác ý “ là bản thân em đang chuột lỗi với Thế Hiển phải không? Và việc em làm khó Minh Anh, anh đều biết”
“ Hoàng Long” cô kêu lên một tiếng nhẹ nhàng, hai mắt sáng lên. Cô không nghĩ anh lại hiểu sự việc đến vậy.
“ Nhi Nhi, em âm thầm mua cổ phiếu vụn của Enjoy không phải là cách chứng minh rõ nhất hay sao. Còn Minh Anh, cô ấy không biết gì về chuyện của ba mẹ cả. Minh Anh vẫn gọi em bằng chị tiếng chị ấy là thật tâm.”
Việc mua cổ phiếu vụn, ngay cả quản lý của Uyển Nhi cũng không hề hay biết, vậy mà anh lại rất rõ ánh mắt cô nhìn anh mông lung nghĩ ngợi “ Hoàng Long anh biết được bao nhiêu rồi”.
Im lặng cũng không phải tốt, cô thu nước mắt vào trong “ Hoàng Long, anh biết tất cả rồi phải không?”
Anh cười lắc đầu “ biết hay không điều đó không quan trọng, vẫn là anh không muốn em tự dằn vặt chính mình, người khác tổn thương một nhưng em sẽ tổn thương mười”.
“ Anh mãi mãi sẽ không hiểu được đâu, giờ đây trong lòng anh chỉ có Minh Anh. Em không tổn thương gì cả, chỉ khi anh buông tay em như thế này điều ấy khiên em thật đau lòng” cô vẫn trái lòng mình, mà buông lời đáp lại, rút tay mình ra khỏi bàn tay anh.
“ Nhi Nhi, nếu những gì em nói lúc này là thật lòng, ngoài xin lỗi anh không thể làm gì hơn. Anh yêu Minh Anh, dù chỉ vài năm hay vài tháng thậm chí có vài ngày anh vẫn muốn bên cô ấy”
Hoàng Long biết rõ tình trạng của mình đang ngày một xấu đi, nhưng anh kiên quyết đến cùng dù chỉ là một hơi thở anh cũng muốn bên người mình yêu thương, muốn dành những ngày tháng tốt đẹp nhất dành cho Minh Anh.
Lời nói lúc này của Hoàng Long, cô cảm nhận được hơn bao giờ hết giọng và anh mắt trìu mến này còn hơn khi xưa anh bên cô hẳn rằng anh yêu sâu đậm cô em gái này rồi. Cử chỉ này làm cô nhớ đến Thế Hiển, và cảm nhận sâu sắc này cũng chỉ có Thế Hiển mới làm cô nhớ da diết trong lòng.
Người con trai trước mặt cô lúc này, anh ấy thật ấm áp, lòng cô vừa vui vừa có chút tủi. Im lặng suy nghĩ một hồi lâu cô đáp “ Hoàng Long, nếu anh đã nói vậy. Em chẳng thế níu kéo thêm được gì hơn.”
“ Hoàng Long, nếu vậy em mong anh vui” cô mím môi cười mỉm.
“ Nhi Nhi, hãy tin điều này. Em không có một mình, Thế Hiển, Anh và Minh Anh đều muốn em được vui vẻ hạnh phúc thật sự”
Tiếng gọi “ Nhi Nhi” thân thương này đã làm cô thay đổi quyết định, lá bài này không nên dùng nữa. Cô không biết mọi chuyện sẽ về đâu, nhưng ít ra cô thật tâm không muốn Hoàng Long mãi mãi mất đi nụ cười…
---
Tiện lợi nhất chổ nơi ở này là chỉ cần vài bước chân là đến Siêu Thị Lotte mark. Suốt chặn đường đi tâm tình của Zen ổn định hơn rất nhiều miệng cứ cong lên mà cười, nhìn gì cũng cười.
Hai người xách bốn bịch lớn trên tay, toàn đồ linh tinh tối nay mua sắm thỏa thích. Thẻ xanh của Hoàng Long mà, thử một lần hoang phí bằng tiền của bạn trai như thế nào. Cho nên nó thích gì quơ nấy, không xót.
“ Zen, chọc chị Uyển Nhi em vui đến vậy sao?” nó nhướng mày hỏi.
“ chẳng lại không vui, sung sướng chết đi được.” Zen sản khoái trả lời.
“ sao em ghét chị ấy đến vậy?” nó dò hỏi.
“ bậy, chị nói ghét thì cũng sai rồi. Em không ghét Uyển Nhi, chỉ là cái kiểu kiêu ngạo của chị ta em không nhịn được” Zen nhún vai đáp.
“ chị thấy chị ấy thân thiện mà” nó nói ra câu này, mà cũng thấy có chút sai sai ngượng miệng.
“ ha ha, thân thiện” Zen lại ôm bụng cười.
“ chẳng phải thế, em thì sao sự ngạo mãn của em chị thấy cũng có thua kém Uyển Nhi đâu” nó càu nhàu vui vẻ.
Nói đến đây Zen chỉ biết mím môi cười mỉm, quả thật không sai bản thân Zen cũng biết sự tự tin ngạo mãn của Uyển nhi không kém cô, đơn giản hai người cùng một cung tính cách như nhau có gì là lạ. Chỉ là bất phân thắng bại, cứ thấy Uyển Nhi kiêu căng thì lại ngứa ngáy chịu không được, không cho chị ta một bài học thì không ngủ được.
Đang trò chuyện vui vẻ, bổng dưng hai người đứng sửng lại, ánh mắt đen láy nhìn người đối diện.
“ Anh Thế Hiển” Zen hớn hở chào hắn bằng điệu bộ vui tươi nhất.
“ Zen, em đi siêu thị sao”. Hắn cười đáp lại, bên cạnh có một chú chó đi cùng.
Minh Anh nghĩ không cần thiết phải chào, gặp hắn chính là sắp có chuyện xui xẽo xảy ra lườm liếc hắn. Thế Hiển chột dạ đi đến chổ nó, búng một cái lên trán.
“ Minh Anh, giờ đàn chị trong trường rồi. Không coi tiền bối ra gì hết sao”
“ xì, tôi chờ cái ngày anh biến ra khỏi đã lâu lắm rồi. Vậy mà vẫn bị ám hàng tháng” Nó càu nhàu nói.
“ chị, em giận. Sao chị cứ bắt nạt anh ấy quài hà” Zen lại bênh vực hắn.
Y chang hắn xuất hiện, là vị trí Minh Anh bị lép vế. Chú chó bên hắn đuôi ngoay ngoảy quấn quýt bên Minh Anh, bộ lông trắng mút con chó này đẹp như hắn vậy ( có gì đó sai sai thì phải, sao lại so sánh với chó ). Minh Anh vuốt ve đầu nó, chú cho có vẻ cũng thích “ ô ô” sủa lên hai tiếng, làm Minh Anh cười đến tít mắt, nghĩ gì đó nó ngước lên nhìn hắn.
“ Thế Hiển, gặp nhau thế này rồi. Anh mời bọn em đi ăn kem nha hihi” nó cười nịnh giang tà ra mặt.
Thế Hiển bật cười, còn chưa kịp mời đối phương đã đề nghị trắng trợn không chút ái ngại “ chỉ có thể là Minh Anh một like” hắn nghĩ.
“ Minh Anh, em vẫn không biết ngại là gì nhỉ”
“ ngại thì hại bao tử, em không dại dột như thế” nó le lưỡi, trêu lại.
“ hai người, đi thôi em còn nhỏ em được free he he” Zen thì khỏi nói, mừng ra mặt. Khoắc tay hai người kia kéo đi.
Gần đến quán, Thế Hiển lại đổi hứng muốn ăn kem đường phố thế là mỗi người mỗi que ngồi ghế đá bên bờ sông Hàn lãng mạng nhâm nhi trò chuyện.
“ Thế Hiển, sao không ăn ở quán. Bình thường anh đâu có mấy vụ như vậy” Zen tò mò hỏi.
“ bị lay Minh Anh đó em, đi với thường dân riết rồi tự nhiễm thường dân” hắn trề môi nhún vai.
“ tôi thấy anh kibo là chủ yếu” nó trề môi lườm.
“ trời Minh Anh, dạo này thông minh không kém ha. Tôi đâu định nói thẳng như vậy, haizz em đã nói thì tôi đành nói thật vậy”
“ Sở dĩ ngồi lề thế này, tại anh lo vào quán thì con lợn này không biết sẽ ăn bao nhiêu nữa xót xa lắm” hắn thở dài, làm bộ thãm thương.
“ Anh” mặt nó tím tái chỉ kêu lên một tiếng, hì hục bực dọc quay hướng khác mặc cho hai người kia ôm bụng mà cười.
Chú chó nhỏ cứ quấn lấy Minh Anh, mà sủa gâu gâu vùi đầu vào dưới gót chân nó kì lạ, con chó này đẹp thật. Nó cũng thích thú nên vui đùa cùng chú chó, mà hay đâu Thế Hiển đang chuẩn bị gài hàng.
“ Thế Hiển, dòng này Samoyed phải không?” nó vẫn vuốt ve chú chó, không nhìn mà hỏi.
“ Ừ, cô am hiểu nhỉ. Nó cũng có vẻ thân với cô hơn tôi đấy” khoanh tay trước ngực hắn cười vui vẻ đáp.
“ đương nhiên, có chủ như anh thì số phận nó chẳng tốt đẹp gì, ít ra nó rất đẹp.” nó nhún vai, cố ý ghẹo hắn.
“ tất nhiên, chủ sao chó phải như vậy. Dân thường như cô cũng có mắt nhìn không tồi” hắn tự mãn.
“ ý là anh anh đẹp trai giống CHÓ, như cái câu bình thường tôi hay nói đẹp trai lai chó đấy hả” nó nhấn mạnh từ chữ.
Thế Hiển mặt đỏ phừng lên như ngậm phải ớt, nó thì ôm bụng cười khúc khích miệng không ngừng khen ngợi “ cún à, mày đẹp trai giống chủ thật giờ ta mới nhận ra đó”.Zen thấy bộ mặt Thế Hiển thấy thãm đến thương ( thê thãm thấy mà thương) không biết bênh vực sao cho vừa, chịu thôi cho hắn ôm uất ức.
“ Anh Hiển, nó tên gì vậy?” Zen đành buông lơi một câu, giúp hắn.
“ Nó tên Uyể… à nó tên Minh Cẩu” anh đang định nói gì đó nhanh chóng thu lại đổi tên cho nó luôn. Kéo dây giật chú chó về phía mình.
Zen nuốt bọt cái ực, việc cứu Thế Hiển một khắc ngược lại chính là đối đầu với Minh Anh một trượng. Cô toát mồ hôi khi nghe chữ “ Minh Cẩu” tên Thế Hiển này thật không biết điều, cứu anh ta, anh ta lại dùng đó lật ngược tình thế mà xỏ Minh Anh.
Minh Anh nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt liền hắn. Thế Hiển cười hì hì khoái chí, hắn lại dám đêm tên chú chó dễ thương kia là Minh Cẩu khác nào thay cho chữ Anh thành Cẩu. Nó đứng phất dậy sang chổ hắn cáu xé ( đánh yêu ấy) …
----
Cả ba người dạo một hồi lâu rồi chia tay nhau, vừa bước vào nhà cũng là lúc Uyển Nhi chào tạm biệt ra về. Zen đi ngang qua liếc một cái rồi xách đồ đi thẳng vào bếp, nó không nhìn theo sau đi vào.
“ Hoàng Nhi, cậu chăm sóc baby cẩn thận vào. Giờ làm mẹ rồi đấy”
“ biết dồi, khổ lắm nói mãi. Nói suốt ai cũng cũng nói” Hoàng Nhi nhái giọng bắc cười.
“ Nhi…Uyển Nhi, để anh đưa em về” anh cằm chìa khóa trên tay đi theo cô.
“ Hoàng Long không cần đâu, em đi xe mà” Uyển Nhi cười hiền đáp lại.
“ nhớ là phù dâu cho tui đó, không là giận” Hoàng Nhi lớn tiếng hăm dọa.
“ De ( vâng-trong tiếng hàn), tôi biết rồi cô. Có mặt là được chứ gì”
Không nói thêm dong dài, anh tiễn Uyển Nhi một đoạn vài phút sau về đến biệt thự. Minh Anh đang loay hoay cùng với Zen cho đồ vào tủ lạnh, trong lòng không yên chút nào.
“ Zen, em làm đi chị bận chút” nó nói rồi, đứng phất chạy đuổi theo.
“ Minh Anh, em đi đâu” bộ dạng nó hối hả, không thèm nhìn anh liền hỏi.
“ Em về ngay, đừng đi theo” nó chỉ nói vớ lại một câu, rồi chạy thật nhanh cho kịp.
Tiếng gót giày cộc cộc vẫn bước trên đường, nó thở hổn hển vài hơi mới dám gọi “Uyển Nhi.”
Nghe tiếng gọi, cô quay người lại hơi nhíu mày.
“ Em muốn nói chuyện với chị ”
“Cô muốn nói chuyện với tôi, giữa chúng ta có thân thiết đến mức đó không?” Uyển Nhi khinh khi đáp.
Chẳng lẽ chuyện này cô tính rút, thì con nhỏ đứng trước mặt cô đây, không biết điều mà ra đây hênh hoan cười vì đắc thắng chăng? Cô đứng im lặng xem đối phương định dở trò gì, dù là gì thì cô cũng sẽ đấu đến cùng.
“Chuyện chúng ta, em muốn nói chuyện giữa chúng ta. Chị làm ơn dừng lại mọi việc em sẽ nghe chị hết được không, chỉ cần cho em thêm một thời gian nữa thôi” nó vẻ thành khẩn pha lẩn một chút nài nĩ, nếu khi nãy không để ý thấy đôi mắt Uyển Nhi hơi đỏ nó cũng chẳng đuổi theo.
Phần nào Minh Anh đoán ra được tối nay anh đã nói gì, có lẽ Uyển Nhi sẽ buồn lắm. Tình cảm này đôi khi nó muốn ích kỹ để chiếm giữ một lần, nhưng chiếm giữ rồi sao chiếm giữ nhưng người khác lại tổn thương thì vui vẻ gì.
Uyển Nhi có chút hoang mang, sự việc nhanh quá cô chưa kịp phân tích. Chỉ biết giờ đây Minh Anh rất chân thành nói với cô những điều này, đôi tay mũm mĩm đang nắm bàn tay thon dài của cô rất gần gũi, cảm giác này thật “ấm áp”.
Thấy bóng đen phía sau đang đi đến, Uyển Nhi cười đáp: “ Không sao, chuyện tình cảm không miễng cưỡng được, cô khiến Hoàng Long vui trong lòng tôi cũng không áy náy ”
“Cầm cái này, có việc gì thì cứ gọi cho tôi” cô nhanh chóng đưa lén cho Minh Anh một tấm visit trước khi Hoàng Long bước đến. Minh Anh cũng hiểu ý gật đầu.
“Uyển Nhi, em nói em đi xe” anh khoát tay lên vai Minh Anh.
Minh Anh đỏ mặt ái ngại nhìn Uyển Nhi, nhưng cô không một chút khó chịu cười mỉm nghiêng đầu về phía xe đậu bên lề đường.
“Em chưa kịp đi, đã có người chặn đường” cô đáp.
“Cảm ơn em.”
Uyển Nhi lắc đầu “Anh hạnh phúc là được ”.
Uyển Nhi xoay mình bước đi, bóng dáng cô lẽ loi bước vào xe nhấn số. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu Đảo Xanh, anh và nó nhìn nhau cười mỉm đưa tình tay trong tay sải bước đi về biệt thự.
---
Ngã mình trên tâm nệm, dòng nước mắt thật sâu chảy ra mặn chát, Uyển Nhi không hiểu vì sao mình lại khóc nhưng cô cảm nhận được bên cạnh Minh Anh có một người yêu cô ấy thật đậm sâu điều đó khiến có thấy vui vẻ, từng lời nói của Hoàng Long vẫn vang vãng trong tâm trí.
“ Uyển Nhi, em không chỉ có một mình bên em còn có Thế Hiển, có anh và cả Minh Anh”
“ thật tâm cô ấy muốn gọi em một tiếng chị”
Rồi nhớ lại cái nắm tay hờ hững kia của Minh Anh lại mang cảm giác ấm áp như người thân. Nước mắt lại rơi ra ướt đẫm đôi gò má ửng hồng. Cô mệt mỏi, thực sự mệt mỏi.
Đôi mi khép hờ, cảm giác nhột một bên gò má cô mở mắt cười gượng, thì ra Uyển Uyển đang liếm nước mắt trên gương mặt cô.
Uyển Nhi mím môi gượng cười “ Uyển Uyển, tao nhột ” tay xoa đầu chú chó.
Đôi hàng mày nhíu lại, cô ngồi thẳng dậy. Uyển Uyển ở đây chẳng phải Thế Hiển về sao, nhưng người ở đâu. Tự dưng cảm giác sợ sệt trỗi dậy, chân không vội vã cô hoạn loạn chạy đi tìm.
Xuống nhà chỉ một màu đen, môi cô mấp máy vài chữ “ Hiển, anh về à?”
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ, nói như không vẻ mệt mỏi phát âm, hắn vội cất vài thứ vào tủ xoay ra thấy Uyển Nhi trong bóng đêm, bước rộng đến chổ cô.
“Em khóc?”
Thân hình hắn lúc này, sao lại rộng đến thế cơ chứ. Vòng tay hắn ôm lấy cô hết mực yêu thương truyền đến, cái vị trên người của hắn thật da diết khiến cho cả một tảng băng cứng cũng trở nên tan chảy.
Cô lắc đầu tựa vào lồng ngực của Thế Hiển, mi tâm nhem nước đọng lại dính vào da thịt hắn, ấy vậy mà vẫn trả lời dối lòng. Biết cô buồn Thế Hiển cũng không muốn hỏi thêm, thói quen của Thế Hiển cũng không phải muốn gặn hỏi đến cuối cùng, Nếu đối phương cảm thấy thích thì sẽ tự nói.
“ Khuya rồi, tôi đưa em lên phòng chúng ta ngủ sớm” môi hắn cong lên mị hoặc, bế cô trên tay. Nền nhà lạnh, hắn không muốn cô đi chân không.
“ Sao lại chúng ta, anh không về nhà” đôi má cô ửng đỏ lên ngại ngùng.
“ Ông ta cùng với tình nhân ở nha, em nói coi tôi chịu được sao”
“Hiển, anh muốn làm gì. Cấm tuyệt đối đấy” nỗi buồn dường như đã đi qua, cô nghiến răng cảnh cáo.
“Tôi cứ muốn đấy, em ngăn được tôi sao”.
Đưa được Uyển Nhi lên phòng, hắn chưa kịp thả cô xuống đã thấy Uyển Uyển nằm trọn chiếm lấy giường nệm “ Xuỵt xuỵt ” vài tiếng ý đuổi nó xuống, dứt khoát chú chó đó vẫn nằm im.
Thế Hiển chau mày, để cô xuống đi đến đá một cước vào Uyển Uyển, kêu “Ô..ô” bốn chân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Để tránh phá đám, Thế Hiển nhanh tay khóa trái cửa.
“Em chiều nó đến hư rồi, xa em hai ba năm rồi mà nó vẫn thương em hơn tôi, nói coi ai là chủ nó vậy”
“Nay lại đi ghen với cả chó, anh đó em còn chưa tính sổ vụ anh lấy tên em đặt cho chó” cô nhéo hắn một cái rõ đâu.
Thế Hiển cười hì hì, nhớ lại khi xưa khi đem chú chó này về nó chỉ mới bé tý, có một thời gian cứ quấn mãi Uyển Nhi không buông cho nên anh mới lấy tên Uyển Uyển cho bỏ ghét, nuôi riết lại quen có vẻ nó cũng thích tên đó.
Nhớ lúc tối gặp Minh Anh, trêu nó nên đổi tên cho cún làm Thế Hiển cũng thấy buồn cười.
“Hiển, anh cười gì” cô nghiêng đầu hỏi.
“ Tôi không biết bắt đầu ra sao đây” cố ý ra vẻ trầm tư hắn đắp
“Hiển anh thật xấu xa, tránh em ra” thẳng chân cô đạp hắn xuống nệm, đe chăn quấn kín lại cả người.
“Em ngại cái gì chứ, đây không phải lần đầu” hắn cười mê hoặc lòm khòm bò lên giường, áo cũng cởi nốt vứt dưới sàn nhà ( còn quần nhé =]] ).
“Hiển, Anh vô lại vừa thôi, không biết xấu hổ hả. Không phải lần đầu nhưng cũng lần thứ 2 mà ” nói đến đấy Uyển Nhi im bặt, dường như cô tự cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn khi phát ngôn bừa bãi như thế.
“Em nói, lần thứ 2. Vậy tôi vẫn đứng đây hóa ra không phải đàn ông” hắn cười khoái, giật phăn tấm chăng ra.
Đầu tóc rối bời, hai má ửng hồng ngại ngùng rỏ ràng người lại nóng rang muốn đẩy ra cũng không được muốn tránh cũng chẳng xong vừa nhấc được một chút đã bị hắn trèo lên trên khóa lại.
Uyển Nhi cảm thấy được sặc mùi nguy hiểm, đôi mắt hắn đen lấy đầy quyết tâm phải làm cho được ( mình không biết « làm » là làm gì đâu nhé:-“ ). Mạnh bạo chiếm lấy đôi môi của cô, cô đáp lại nụ hôn kia toàn bộ hơi thở nóng bỏng của cả hai hòa nguyện toàn bộ vào nhau.
“Nhi, tôi muốn em!”
Thế Hiển như ma quỷ, từ lúc nào cô không hay để ý kéo váy đã bị hắn kéo xuống hoàn toàn. Làn da trắng nõn nà mềm mịn phơi bày ra trước mặt hắn, áo con ren đen làm đường cong càng thêm quyến rũ mê hoặc, đôi gò bồng đào căng tròn nhấp nhô bên trong càng làm hắn kích tình, giật phăng chiếc áo ngực cô ra.
Tay theo phản xạ che trước ngực liền bị hắn một tay khóa lại, Thế Hiển cong môi thích thú: “ Nhi, lần này tôi sẽ trói buộc em cả đời, muốn trốn sao! nghĩ cũng đừng nghĩ đến” giọng nói dịu dàng thỏ thẻ bên tai, hắn không chịu được mà nắn một bên bồng đào cô.
Những ngón tay điêu luyện vuốt ve trên từng thớ thịt mịn màng của cô, lướt đến đâu lại nóng rát đến đó, khó chịu.Quần áo cả hai giờ đây đã rơi vung vãi khắp nền nhà...
“A…ưm” tiếng rên khe khẽ của Uyển Nhi làm thần trí hắn điên đão, vòng tay ôm hắn bám víu trên lưng, ngón tay báu lên thịt rơm rớm máu tứa. Bộ dạng Uyển Nhi bây giờ như bán sống bán chết khổ sở, hắn mũi lòng thấy rất thương cô. Nhưng bảo hắn dừng thì khác nào bảo hắn đi làm thái giám…
( tg: dừng thôi, tôi không biết tả mấy cảnh này, ngưng cho rồi cho các bạn tự tưởng tượng ra nha! )
Đêm nay chẳng cần, lén lút trèo ban công nữa. Minh Anh bá đạo ôm gối công khai đi hiên ngang sang phòng Hoàng Long. Đang đứng gõ cửa, vô tình bắt gặp Hoàng Nhi từ dưới đi lên, tay cầm ly sữa vừa đi vừa uống.
Hoàng Nhi tò mò dừng lại hỏi “ Minh Anh, cậu không ngủ đi còn xách gối đi đâu? ”
Hoàng Long cũng vừa mở cửa ló đầu ra, nhíu mày nhìn. Nó hồn nhiên đáp “Đi ngủ, anh trai cậu bảo không muốn thua Quốc Huy”
“À…à” Hoàng Nhi biết nó đang ghẹo anh hai, nên “à” một tiếng chăm chọc.
Không nói được lời nào, nhanh tay anh kéo nó vào trong đóng cửa phát thành tiến, trước đó bộ dạng còn ra vẻ khó chịu, Hoàng Nhi lắc đầu cười rồi sải bước về phòng.
Bên trong căn phòng, tình hình coi bộ khác hẳn bề ngoài. Minh Anh đôi gối lên nệm chưa kịp lăn ra nằm đã bị anh kéo phăn dậy.
“Gì thế, anh không định ngủ sao” nó nhăn mặt hỏi.
“Dám trêu tôi, em tối nay nằm phía dưới” anh chỉ xuống nền đá lạnh ngắt.
“ Ờ, vậy em về phòng” nó chống đối quyết liệt cầm gối trên tay, ngoảnh mặt bước.
“Em dám đi” anh gằn giọng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, hết sức đáng sợ.
Minh Anh ngậm đắng nuốt cay quay lại, tiện đứng gần cửa tắt luôn đèn. Lại chổ bên cạnh giường nệm kia vứt gối xuống nền ấm ức “ Được, nằm thì nằm.”
Hoàng Long cong môi cười, rồi trèo lên nệm êm chăn ấm mà nằm. Minh Anh giận dỗi xoay về hướng khác tấm lưng lạnh lùng đối diện anh. Anh chống tay lên cằm nhìn hướng nó thích thú xem chừng được bao lâu, đơn giản anh nghĩ nó không bao giờ biết giận ai cả, một lát hẳn nhiên sẽ bò lên nệm ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh.
Nhưng coi bộ lần này, anh suy nghĩ bị sai mất rồi. hai tiếng đồng hồ trôi qua Minh Anh vẫn nằm im bất động, lòng anh nóng như lửa đốt nằm xoay qua xoay lại. Nhưng bây giờ mà xuống bế nó lên thì thật mất mặt, cứ phân vân mãi, có hay nó ngủ ngon lành không biết trời trăng mây gió.
“Ưm” nó rên khẽ một tiếng, cựa mình co chân lên. Lúc này anh nghe thấy coi bộ không chịu được nữa lết xuống. Vâng, lúc này anh là thua thật sự anh thua nó, thua chính bản thân, để Minh Anh của anh nằm đó sẽ khiến anh đau lòng chết mất.
Cảm giác, có người bên cạnh tay đưa lên eo mình, Minh Anh tuy đã ngủ như bất giác được nó lạnh lùng đẫy tay anh ra.
“Lợn, nằm đây lạnh lắm” lần đầu tiên anh nói với nó giọng dịu dàng đáng sợ thế này, không quen chút nào.
“ Lạnh, thì lên trên mà nằm, tôi nằm đây được rồi” giọng không vui nó đáp, mắt vẫn nhắm.
“Ngoan nghe lời, anh thương!” anh nhẫn nhịn, còn xưng “Anh” nịnh nó.
Bụng buồn cười, nhưng kìm hãm lại. Giận một lần cho anh biết vậy, dẫu sao 3 năm nay cũng theo đuổi anh cực kì khó rồi, hành hạ một tí chẳng sao. Nó im lặng nằm im, không nói gì giã vờ ngủ. Hoàng Long rõ buồn, anh có cảm giác như “ mình bị Minh Anh của mình ” hất hủi, đành nằm luôn dưới nền chịu trận.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút. Minh Anh nằm hướng bên kia mà không ngừng cong môi cười mỉm, thấy bộ dạng anh bây giờ rất tội nhưng thôi cũng kệ. Hoàng Long chịu không nỗi nữa, nhưng không biết làm sao. Nhắm mắt nghĩ ngợi đôi chút, lại xuất hiện Thế Hiển trong tâm trí của mình nhớ lại những lời hắn từng khuyên, trắng ra là chỉ bảo. ( đoạn này chương khác mình giải thích sau về việc Thế Hiển và Hoàng Long gặp mặt)
“Tôi nói cậu, thử thú tính một lần coi thử con lợn kia dám không ngoan” những lời nói này theo anh là ấu trĩ, nhưng lần này coi bộ phải sử dụng chính sách của tên kia.
“lợn, em đừng trách tôi” anh gằn giọng chốt một câu, nghĩ là làm. Ngồi dậy bê nó lên giường.
“Hoàng Long, thả em ra” kiểu này không phải lần đầu nó bị khóa người dưới thân anh, có điều lần này khác với những lần trước rất nhiều, à có lần nó nhớ lúc anh nóng giận đã một lần hôn nó một cách thô bạo, không lẽ bây giờ cũng vậy.
“Hoàng Long, anh thật biến thái” nó bật ra một câu.
“ lợn, tôi sẽ cho biết thế nào là biến thái” cơ hồ anh trở nên ma mị, ánh mắt đen láy nhắm lại chiếm lấy đôi một ngọt ngào bé nhỏ của nó, mặc dù dùng sức đẫy ra nhưng bị anh khóa chặt hay tay rồi không làm được gì.
Đầu lưỡi anh tách khoang miệng cô ra mớn trớn, lúc này mọi sự giận dỗi như đường tan đi hết tất, cơ người giãn ra mi tâm nhắm lại dịu dàng đáp trả. Lúc này đừng nói là anh, ngay cả người đang ăn chay trường cũng phá lệ cho được, lí trí tê liệt, dây thần kinh tê liệt mỗi lúc càng cuồng nhiệt hơn, tay anh vụng về gỡ từng khuya áo của nó ra.
Môi cả hai vẫn dính nhau không tách, lửa tình hừng hực chảy không ngừng. Nhanh chóng cái gì cần lộ thì đã lộ phơi bày tất cả trong đêm, đôi môi quyến rũ theo đường cơ thể xuống xương quai xanh rồi chạm nhẹ trên nhũ hoa trong đêm hôn lên.
“ Ưm..ah” tiếng rên gợi tình vang bên tay, dừng lại vài giây rồi đôi môi tham lam kia lại chiếm lấy hẳn một bên đôi bồng đào, trở về thuở bé mà ti. Đang trong cơn dong tình, cơ thể Minh Anh run nhẹ, anh như lấy lại được lý trí, đưa môi rời khỏi nhủ hoa trên bồng đào kia.
“Vợ, anh xin lỗi.”
Giọng nói anh thật dịu dàng tiếng vợ anh gọi rất yêu. Đưa tay kéo áo ngực “Minh Anh của anh” lên, đe chăn lên cẩn thận lăn qua nằm bên cạnh cánh tay làm gối để nó rúc vào.
Minh Anh lắc đầu rụt cổ vào chăn, như rùa thay cho câu trả lời. Lần đầu tiên thân mật đến mức này không khiến nó hồi hộp thêm phần ngượng ngùng, mười trái cà chua cũng không diễn tả khuôn mặt của nó lúc này à không cả con người mới đúng, may ra nhờ bóng đem che đi.
“ Long, em yêu anh ”
“ ừm ”anh kêu một tiếng bên tai, không dấu nổi niềm vui trên môi.
Đợi nó luồng tay gài lại khuya áo chỉnh tề, anh mới dám nghiên mình ôm sát chặt hơn, lửa tình vẫn con rậm rực, đôi bên có chút ngại ngùng, có chút hạnh phúc không nói dần dần chìm vào giấc ngủ…
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự