Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Em Có Baby Rồi!
inh Anh thở dài bữa tiệc hôm nay vui quá, có lẽ đây cũng là buổi tối cuối cùng ngồi vui vẻ với mọi người. Lạ kì quá chẳng biết phải gọi tên là bữa tiệc chia tay hay là bữa tiệc chúc mừng nó nữa, khi mọi thứ mới bắt đầu suôn sẻ thì lại nhanh chóng kết thúc.
“ Hai đứa có cần anh giúp không” anh từ phía xa đến xắn tay áo, vui vẻ nói.
“ giờ em mới biết anh thích làm nội trợ đấy” nó cố ý trêu.
“ keng…” tiếng thìa rơi xuống bồn rửa chén, phát thành tiếng. Hoàng Long và Minh Anh quay lại nhìn Zen có chút kì lạ.
“ Zen, em sao vậy?” anh nhướng mày hỏi.
“ Zen, em mệt hả lên nghỉ đi. Để đó chị rửa cho” nó dành lấy chiếc đĩa trên tay Zen, đẩy cô sang một bên.
Chưa kịp nghe Zen trả lời, Hoàng Nhi và Quốc Huy ở cũng đang tiến đến phía bếp. Trông bộ dạng hai người như đang có điều gì khó nói cứ ấp a ấp úng mãi. Tối nay mọi người thật lạ, dường như ngoài chuyện mừng nó đạt giải, ai nấy đều có tâm sự.
Zen có đôi chút bần thần, Đăng Khôi thì hẳn đang phiền muộn chuyện hôn sự, còn Quốc Huy và Hoàng Nhi hai người cứ đứng ngây ra, nắm chặt tay nhau nhìn qua nhìn lại bảo nhau “ nói đi ”.
Hoàng Long nhíu mày quan sát, thở dài bực mình tay cho vào hai túi quần chờ đợi: “ hai đứa có chuyện cần nói? ”.
“ à thì, Hoàng Long mày …” Quốc Huy gãi đầu, đoạn sau có vẻ khó nói.
“ Quốc Huy, anh nói đi chứ ” Hoàng Nhi đứng bên lí nhí hối thúc.
“ Huy, mày không định về ở luôn đây à. Trễ rồi đó, cho người khác nghỉ ngơi nữa” Đăng Khôi gọi một tiếng, đứng lại bất động ngu ngơ nhìn “ sao mấy người làm gì vẻ nghiêm túc thế”.
“ em không biết, hỏi hai người kia đi” Nó đáp lời Đăng Khôi nhìn về phía Quốc Huy Hoàng Nhi.
“ à không có gì to tát, có chút chuyện thôi. Mai mày ở nhà mà, vậy mai tao qua bàn cũng được” Quốc Huy cười hì hì ngớ ngẩn, lật đật kéo Đăng Khôi ra về. Hoàng Nhi ba chân bốn cẳng chạy lẹ về phòng tránh mọi người tra hỏi.
Zen cũng buồn không nói tiếng nào, lặng lẽ đi về phòng tâm trạng buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt. Để anh và nó đứng đấy nhìn nhau không hiểu việc gì cả, vài phút sau phụ nó dọn dẹp chiến trường rồi về phòng ngủ.
Nữa đêm cổ họng khô rát, làm Minh Anh khó ngủ lọ mọ tỉnh dậy đi kiếm một chút nước, căn nhà tôi om chỉ có chút ánh sáng ngoài trời chiếu vào qua các khung cửa sổ, dụi mắt nhấp nháy vài cái, cảnh tượng này làm nó liên tưởng lại những bộ phim vài ngày trước ở Đà Lạt ngồi xem với anh, người nổi hết da gà.
Hay đâu vừa nhấp được một ngụm nước, tiếng khóc lạnh lẽo trong đêm đang nấc từng tiếng, lúc to lúc nhỏ đang cố nén lại, gió lùa thổi lạnh lạnh ghê rợn. Đôi chân Minh Anh bủn rủn cả cơ thể cũng run lên sởn tóc gáy, lê từng bước mỗi lúc lại gần nơi phát ra tiếng khóc.
Một bước, hai bước càng lúc càng nghe rõ, Minh nuốt nước bọt xuống cổ họng lấy hết can đảm tiến đến nơi, tiếng khóc phát ra phía sau nhà bếp gần cửa lúc này Minh Anh cắn móng tay lo lắng phân vân có nên mở ra không, bàn tay nắm chốt nhắm mắt.
“ cạch” cách cửa bên bếp mở ra, tiếng khóc lúc này hiện hữu chân rất chân thật, Minh Anh giật mình hốt hoảng ngã ngữa vào cửa khi mái tóc đen dài che khuất cả khuôn mặt ngồi, co bên cạnh cửa thút thít.
“ em hả Zen” nó lấy lại bình tĩnh hỏi.
“ chị, hức…” Zen đáp lại trong tiếng khóc.
Minh Anh ngồi xuống bên cạnh Zen vỗ về “ trời lạnh thế này, sao em không vào nhà lại ngồi đây thế này hả, xảy ra chuyện gì rồi Zen”.
“ chị ơi, ba ngày rồi em…em không liên lạc được với Win ” Zen méo máo trả lời.
Minh Anh biết tính Zen, cô bé rất mạnh mẽ gặp chuyện cũng sẽ rất bình tĩnh giải quyết nhưng lúc này lại ngồi khóc nấc lên như thế này thật khiến người ta lo lắng. Một hồi sau, Minh Anh mang ra cho Zen một tách sữa nóng, cô bé lúc này đã thôi khóc nhưng vẫn còn thút thít.
“ này em uống đi, sao khóc nhiều vậy”.
Nhận cốc sữa từ tay Minh Anh, Zen hít sâu một hơn: “ bà nội chị biết chuyện giữa hai tụi em, nên ra sức phản đối quyết liệt lắm”.
Nói đến Zen lại nghẹn, nước mắt như suối cứ trực trào muốn tuông ra. Zen ngấn nước mắt ngước lên trời kìm nén lại rồi tiếp tục: “ em thì không sao cả, nhưng em lo lắng cho Win lắm chị à. Mấy hôm đầu hình như bà chỉ mắng qua loa nhưng đến 3 ngày trước lúc em và Win đang nói với nhau, bà mắng nhiết Win thậm tệ sau đó ngắt tín hiệu, đến nay chắc anh ấy đang bị cấm túc. Em không thể liên lạc được ”.
“ thôi nín đi, chuyện sẽ tốt đẹp mà. Em quên ai đang ở bên cạnh em à ” nó nắm tay Zen an ủi, tươi cười.
“ đúng rồi, em lo lắng đến ngớ ngẩn mất rồi. Mấy hôm nay em đợi chị về cũng vì chuyện này, Minh Anh bằng mọi cách chị phải giúp em liên lạc với Win nha, em chỉ muốn nói với anh ấy một câu thôi cũng được” ánh mắt sâu lắng kỳ vọng rất nhiều của Zen trông cậy vào nó.
“ tất nhiên, sáng mai em sẽ nghe thấy giọng thằng nhóc lãi nhãi đó, còn bây giờ nghe chị vào ngủ thôi 2 giờ rồi đó, bên đó thằng Win nó nằm lăn quay ra ngủ còn em thì ngồi khóc, xì” nó nói giọng bông đùa mong cho Zen yên tâm hơn nhiều.
Zen gật gật rồi cùng với Minh Anh vào nhà. Về phòng Minh Anh lại trằn trọc mãi không ngủ, chuyện xảy ra cho em trai mình có phải là hình phạt mà Uyển Nhi dành cho nó hay không, Uyển Nhi thẳng tay đến như vậy sao. Nó chỉ muốn bên anh vui vẻ hạnh phúc bên anh trong một khoảng thôi cũng không cho phép hay sao. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa để tạm biệt mọi người, rồi nó sẽ đưa mọi thứ về ban đầu cơ mà.
“ Uyển Nhi rốt cuộc em phải làm như thế nào mới tốt, như thế nào để chị không oán không giận nữa đây?” nó đâm chiêu suy nghĩ.
Cứ thế thì lại không ổn, cứ lăn qua lăn lại rất khó chịu. Minh Anh ngồi dậy cằm gối tiến ra về phía ban công phòng mình. Rộng bước trèo qua ban công bên cạnh, tay cằm định mở cửa bước vào nào ngờ căn phòng lại khóa trái.
Minh Anh đưa tay gõ cửa “ cốc … cốc” nhướng người nhìn vào phòng. Bên trong phòng đang chìm sâu trong giấc ngủ nghe tiếng động Hoàng Long xoay mình ngồi dậy, thấy bóng người phía ban công nhíu mày đi đến.
“ cô nương, bây giờ là hai rưỡi sáng rồi đó. Cô không ngủ thì để người khác ngủ chứ” giọng ngáy ngủ anh nói.
“ chẳng phải em đi ngủ đây hay sao hihi” nó nói rồi đẫy anh qua một bên, ôm gối đi thẳng vào phòng.
Tự nhiên như người Hà Nội, Minh Anh lòm khòm bò lên giường anh lăn vào phía trong thản nhiên kéo mền đắp lên ngang người nằm bất động tỉnh bơ. Lúc này cơn buồn ngủ với anh như tan biến.
“ Minh Anh, em ngủ mà không xem đang ở phòng ai hay sao” đứng khoanh tay trong bóng tối trừng mắt.
Minh Anh xoay lại về hướng anh ngồi dậy, đầu tóc rối bời chu môi đáp: “ phòng chồng”.
Trong bóng đêm môi anh cong lên một đường, quả thực Minh Anh vẫn bá như ngày nào, nay biết được anh yêu thương lại càng quán trớn hơn cứ như quấn quýt 24/24 mới chịu được, nhưng không sao anh là thích nó như thế này.
“ vậy là em cố tình qua đây để thực hiện nghĩa vụ người vợ?” anh cố ý trêu nó.
“ tất cả là do anh đó ” nó vờ hờn trách anh.
“ do tôi?” anh nhíu mày thắc mắc.
“ còn chẳng phải sao, thói quen là một điều thật đáng sợ đấy. Anh coi chịu trách nhiệm sao với việc này”.
Trong bóng đêm nhưng anh có thể cảm nhận được, cô gái của anh đang nhõng nhẽo, hờn anh nhưng là rất đáng yêu, anh cười banh hai má nó ra “ thế thì tôi phải chịu trách nhiệm thôi, Minh Anh bắt đầu từ ngày mai em phải sang đây ở chung với tôi, đó là lệnh”.
Nó tính chỉ trêu anh thôi, đồng ý là do thói quen một phần nhưng phần lớn lại do tâm trạng của nó đang rất áp lực, lúc này nó chỉ muốn bên cạnh anh một chút vòng tay anh ôm lấy nó cũng đã đủ bình yên. Lại quên nghĩ đến trường hợp, Hoàng Long không phải một người dễ trêu chọc, lại càng không bao giờ nói chơi vui miệng.
“ Sao có thể mọi người mà biết thì ra thể thống gì? thanh danh của em chẳng phải bị hủy hoại hay sao?” nó trề môi phân bua, đưa đại một lý do.
“ Tôi cho phép, ai dám cản?” lời nói của anh như thái sơn, rất kiên định dứt khoát.
“ không, những gì dễ dàng sẽ mau chán. Cho nên khi nào em muốn em sẽ sang” nó chống đối.
“ Minh Anh, từ lúc nào em được quyền quyết định và lợi dụng tôi vậy” anh nói rõ ràng từng chữ một âm lượng mỗi lúc to hơn.
Minh Anh bặm môi, nuốt sợ hãi vào trong đảo mắt hồi lâu rồi cười nịnh “ em đâu có lợi dụng anh đâu là…là em nhớ anh mà. Anh nói coi tự dưng tối nào cũng nằm bên cạnh giờ là chia cắt bởi bức tường kia” tay nó chỉ vào bứt tường phía trước ngăn cách phòng anh và nó, vòng tay ôm anh lại phụng phịu nói tiếp “ như vậy, em ngủ sao ngon, bây giờ là gần ba giờ sáng rồi mà nhìn mắt em nè, nó vẫn sáng trưng không ngủ được đó”.
Thấy nó trề môi, giọng lí nhí lại trong lúc nói câu cuối, bảo sao anh không thương cho được, muốn giận cũng quả thật rất khó. Quả thực điều nó nói không sai “ thói quen đôi khi thật đáng sợ” anh cũng trằn trọc mãi, cứ nhắm mắt, lại thấy nhớ mùi hương hoa nhài thoang thoảng dễ chịu vào mỗi đêm có nó bên cạnh. Khó lắm mới vừa chợp mắt nó lại đi sang gõ cửa.
Hoàng Long giả vờ thở hất ra như chịu thua, nằm xuống kéo chăn đắp lên người “ ờ, em dễ chịu là được” anh nói nhắm mắt như ngủ mặc kệ nó.
Minh Anh cười vui vẻ, nằm xuống bên cạnh anh có chút khoảng trống liền chủ động nhích sang. Chưa dừng lại ở đó nó nghiêng người,mở cánh tay chui vào lòng anh, tay đặt ngang bụng.
“ ngủ đi” anh nói giọng nhỏ, quay sang đối diện, đặt một nụ hôn lên môi vòng tay ôm siết chặt nó.
Cảnh tượng này quả thực không khác gì những cặp vợ chồng son, hạnh phúc ngập tràn biết bao căn phòng tối om nhuộm màu hồng. Chỉ có khi ở bên anh, nó mới có cảm giác thật an toàn, mọi suy nghĩ làm nó mệt nhọc cũng dần vơi đi không ít.
Bụng thầm nghĩ: “ thử hỏi làm sao em có thể rời xa anh đây? Hoàng Long!. Em muốn chúng ta như thế này mãi thôi, cách nào sẽ là tốt nhất? Cách nào khiến chị Uyển Nhi thôi oán hận, ba mẹ nhận con, em nhận chị, cách nào để hai chúng ta có một điều gọi là mãi mãi hả anh”.
Có vẻ nằm bên cạnh nhau như thế này, khiến cho cả hai người thấy thật ấm áp hạnh phúc mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ, một thói quen mới, thói quen này sẽ ra sao khi những chuỗi ngày sắp đến là những chuỗi ngày dành cho chữ “ thiếu” …
---
Tầm giữa buổi sáng hôm nay, Quốc Huy ăn vận rất chỉnh tề, đầu tóc màu nâu sẫm bình thường chải chuốt vuốt keo nhìn rất điển trai, nay lại để rất nghiêm túc như một nhân viên văn phòng. Vừa bước vào sảnh nhà đã thấy được bộ dạng nghiêm túc hết cở này, nhìn Quốc Huy thế này có chút gì đó khác thường không thể nào khiến người khác nhịn cười.
“ em cười gì cười hoài vậy Minh Anh” Quốc Huy hơi ngượng khi người đối diện cứ bụm miệng cười tủm tỉm.
“ còn nói, Quốc Huy bình thường anh rất khôi hài rồi. Có cần làm bộ dạng này để khiêu khích mọi người hay không chứ” lần này nó ôm bụng cười lớn.
“ Minh Anh” anh kêu một tiếng nhắc nhở.
“ ờ, em biết rồi”.
Nhìn bộ dạng Quốc Huy lúc này, Hoàng Long cũng mông lung suy đoán được có chuyện rắc rối xãy ra. Hoàng Nhi lại hay bối rối nhốt mình trong phòng, đứa em gái này bình thường rất thích tự do nay lại như vậy khó hiểu.
“ Minh Anh, em đi pha dùm tôi một ly capuchino được chứ? ” anh quay sang dịu dàng nhờ vả.
“ ừ, thêm chút ca cao nữa nhé” nó vui vẻ đáp.
Hoàng Long gật đầu đồng ý, nó cũng hiểu ý đồ của anh đang muốn tạo cơ hội cho Quốc Huy nói chuyện thoải mái đây mà. Nhận được sự nhờ vả liền lật đật chạy đi. Anh Cũng đứng dậy đi trước ra vườn sau nhà, Quốc Huy cũng đứng dậy theo thở phào.
“ Mày nói đi, có chuyện gì?” anh thoải mái hỏi.
“ có chuyện tao cần mày giúp” nói đến đây Quốc Huy lại ấp úng khó bật ra chữ tiếp theo.
Anh nhướng mày chờ đợi câu tiếp theo từ Quốc Huy, vậy mà anh ta cứ thở vào rồi thở ra coi bộ dây thần kinh bây giờ đang căn cứng cả lên.
Vài hồi sau hít thật sâu quyết tâm nói cho được: “ Tao muốn kết hôn”.
“ mày, bữa nay rảnh quá. Không lẽ nay kết hôn lại tìm đến tao xin phép, tao là ba mày à” anh thở ra bật cười trước câu nói tưởng như đang đùa cợt của Quốc Huy.
“ tất nhiên là phải xin phép rồi, người tao muốn kết hôn là Hoàng Nhi mà” khi thấy anh cười, Quốc Huy bớt căng thẳng hơn đáp.
“ mày vội gì chứ, nó mới 18. Hơn nữa ngoài mày ra, tao nghĩ chẳng có kẻ nào dám yêu con bé” anh bình thản đáp.
Chuyện kết hôn của Hoàng Nhi trước sau gì cũng xãy ra và dĩ nhiên anh không phản đối khi đối tượng là Quốc Huy.
“ Ngay bây giờ!” giọng Quốc Huy rất kiên định không một chút cười đùa như thường ngày.
“ Mày vừa nói gì?” anh thu lại nụ cười, nhíu mày hỏi lại e có chuyện không hay đang xãy ra.
“ tao nói muốn kết hôn ngay bây giờ càng nhanh càng tốt, tao…” giọng nghiêm túc Quốc Huy định nói tiếp thì…
“ Hai, em có baby rồi” Hoàng Nhi từ phía sau bước đến dõng dạc nói rõ từng chữ chen ngang lời nói Quốc Huy.
Nhận tin bất ngờ, điễm đen trên mặt anh xuất hiện rõ rệt nhíu mày trừng mắt nhìn cặp tình nhân kia khiến cả hai như nín thỡ, Hoàng Nhi hơn run người ngồi nếp sát vào bên người Quốc Huy, mu bàn tay lo lắng đổ mồ hôi ướt đẫm.
Minh Anh cũng vừa hay đi đến, những gì không nên nghe cũng lọt hết vào tai tiến thoái không biết phải đi đến hay quay vào trong nhà.
Hoàng Long ngẫn đầu lên nhìn về phía nó, ngoắc tay với nó: “ lại đây”.
Trên tay cầm ly capuchino, tiến lại nhìn sang cặp đôi kia có vẻ ái ngại vì lỡ nghe chuyện không nên nghe chỉ cười trừ ngồi xuống bên cạnh anh.
“ anh đừng có căng thẳng như vậy, bọn họ không sợ thì baby cũng sợ chết khiếp” thấy tình hình căng như dây đàn nó mới hay nói một câu bông đùa nhằm giãm bớt không khí.
“ tôi có bảo em lên tiếng” vạ lay sang cả nó, anh khó chịu đáp lại.
“ ờ, mình có cần đem cho cậu ly sữa không ” nó kêu một tiếng nói lí nhí, bặm môi lại. Tốt nhất là giữ im lặng nếu không sẽ yên ổn. Hơi liếc nhìn Hoàng Nhi bộ dạng như cầu nguyện cho hai người tai qua nạn khỏi.
Hoàng Nhi lắc đầu đáp lại, bộ dạng lúc này thật thãm thương.
“ bao lâu rồi?” anh hỏi cộc lốc.
“ 2 tuần” Hoàng Nhi lấy hết can đảm cuối đầu trả lời, không dám nhìn anh trai.
“ Long, mày đừng giận dỗi em ấy. Tại tao không kiềm chế bản thân được” nét mặt Quốc Huy lo lắng chen lời bảo vệ lo sợ anh nỗi cơn giận lên người Hoàng Nhi.
“ Mày muốn đánh tao như thế nào cũng được, tao sẽ không đánh lại. Đừng trút giận lên người em ấy” giọng Quốc Huy nài nỉ đôi chút.
“ Mày” anh rít lên một tiếng, sự tức giận lúc này ai ai cũng dễ dàng thấy được người nóng bực hầm hực suýt chút nữa hất đổ ly sữa trên bàn.
May thay Minh Anh nhanh chóng nắm chắc cánh tay anh lại, phẫn nộ coi như được giãm đi đôi chút, ánh mắt nhìn anh lắc đầu “ có chuyện gì mọi người bình tĩnh với nhau bàn bạc, dẫu sao chuyện cũng lỡ rồi anh đừng làm Hoàng Nhi thêm lo sợ”
Hoàng Long im lặng thỡ hắt bực bội ra ngoài, quay mặt về hướng khác. Sự giận dỗi của anh tất nhiên không phải vì lối sống thoáng của em gái chỉ vì còn vài tháng nữa là sẽ tốt nghiệp, tương lai còn chưa định hướng phải làm gì. Tính tình lại trẻ con chưa lo cho mình xong bây giờ lại sắp làm mẹ, đứa em gái này hết lần này đến lần khác khiến anh lo lắng.
Khi phẫn nộ đi qua, bộ dạng nghiêm túc quay lại thần thái lúc này có lẽ đang ổn hơn nhiều định nói gì đó lại bị nó cắt ngang: “ em ở đây không tiện, anh nói chuyện đi em vào nhà trước. Mà nhớ không được tức giận đó”.
“ đi đâu chứ, trước sau đều là một nhà. Em muốn đi đâu” anh nói rõ mồng một từng chữ.
Trong lúc căng thẳng, lại nghe câu nói này hai người kia tự dưng môi cong lên cười nhưng không dám phát thành tiếng, còn nó thì ngồi phịch xuống đơ cả người. Lúc này nó có suy nghĩ có cần thét lên “ Hoàng Long, Anh thật đáng yêu” rồi hôn anh một cái hay không?. Tim đập rộn ràng, nhưng bên ngoài lại vờ như không có gì.
“còn mấy tháng nữa thì tốt nghiệp?” anh hỏi.
Hoàng Nhi chưa kịp đáp, Minh Anh lại tưởng hỏi mình. Nó vội đáp: “ không quá 3 tháng”
Anh hơi nghiêng sang mím môi, rồi vội vã thu lại: “ tôi không hỏi em, thời gian đó đủ rồi. Trước mắt tao sẽ sang gặp ba mẹ nói chuyện, mày và em ấy ở nhà sắp xếp tiệc đính hôn đi”
“ Đính hôn” sao không phải là kết hôn luôn, Quốc Huy thắc mắc dò hỏi.
“ Quốc Huy, anh muốn công bố cho thiên hạ đều biết Hoàng Nhi ăn cơm trước kẻng, là vì có baby mới cưới à” nó trề môi nói, ngay cả tư duy thấp như nó cũng biết điều này. Vậy mà Quốc Huy lại ngu ngơ đến vậy.
“ xem ra thông minh hơn rồi” anh xoa đầu nó khen đểu, nói tiếp: “ xong xuôi, thì cả hai sang đó thưa chuyện với ba mẹ cho tử tế”.
“ anh hai” Hoàng Nhi rưng rưng nước mắt cảm động trước anh hai mình.
Quốc Huy gật đầu cảm kích, việc này hệ trọng cơ bản Hoàng Long không ra mặt có lẽ khó trót lọt. Tuy ba mẹ đều thương yêu cả hai em, nhưng Chủ tịch Nguyễn ( ba Hoàng Long) lại nghiên về con trai nhiều hơn, tính tình vẫn hơi cổ hủ một chút nếu nghe tin này một sẽ cho Hoàng Nhi một trận ra trò, rồi bắt sang Mỹ ở luôn, hai sẽ làm mẹ đơn thân rồi sang Mỹ ở luôn đằng nào cũng sẽ sang đó mãi mãi.
“ Nhưng mày muốn kết hôn với Hoàng Nhi thì coi có lọt qua việc này hay không đã rồi hẳn tính” anh nói nhẹ nhàng nhưng thật chất đang đưa ra yêu cầu.
“ chuyện gì mày nói đi, dù là khó đến mấy tao cũng sẽ làm được”
“ tốt, vậy tao cũng sẽ đảm bảo với mày, nhưng trước khi kết hôn mày phải thuyết phục được ba và mẹ mày cả hai người sẽ cùng nhau đến tính chuyện trầu cau, ngày đại hôn cũng vậy phải có mặt đầy đủ” anh thẳng thắng đưa ra yêu cầu.
“ anh hai, chuyện này… chuyện này chẳng phải là không có hy vọng sao” Hoàng Nhi bối rối khi nghe yêu cầu cực kì khó đến từ anh trai.
Ánh mắt Quốc Huy sửng lại đôi chút rồi giãn ra rõ sự quyết tâm “ được, nhất định đầy đủ. Tao sẽ không để Hoàng Nhi chịu bất kì sự thiệt thòi nào”.
“ tốt” anh cong môi.
Khi nghe yêu cầu Quốc Huy biết mọi chuyện Hoàng Long làm là muốn tốt cho anh và Hoàng Nhi. Biết rõ quan hệ của anh và ba mình trước giờ đều không tốt nhân cơ hội này muốn xích mối quan hệ lại gần hơn, cũng như hai mẹ con cho ông ấy một cơ hội về với gia đình, người cha đó dù có lạnh lùng đến đâu thì trước đó ông ấy luôn là một người chồng người cha rất tốt, cũng vì miếng cơm manh áo mà quên đi thời gian cho gia đình.
Việc làm ăn mỗi lúc lại khắm khá hơn thì lại sa lầy, quên đi tất cả những điều quí trọng nhiều khi muốn quay lại nhưng đã muộn, điều này chính Quốc Huy cũng rất rõ nếu không vì người mẹ từ lâu anh đã nhìn nhận tha thứ cho ông ấy. Bây giờ, anh sẽ làm điều đó vì Hoàng Nhi, cũng như Hoàng Long yêu thương em gái mình, anh yêu Hoàng Nhi rất nhiều không hề thua kém, sẽ rước Hoàng Nhi về nhà một cách đường đường chính chính, cho cô ấy mái ấm vững chãi và hạnh phúc cùng những tháng ngày tươi đẹp.
“ E hèm! Mọi việc coi như giải quyết xong đúng chứ, việc này chắc không làm khó anh đâu Huy nhỉ” nó lên tiếng lấy lại không khí vui tươi.
“ tất nhiên, em quên anh là ai sao” Quốc Huy qua được một cửa lại bất đầu tự mãn.
“ Hoàng Nhi, em bé là trai hay gái á” mắt nó sáng lên tò mò hỏi.
“ trời Minh Anh, lúc nãy anh hai vừa khen cậu, bây giờ lại ngớ ngẩn ra. Baby có mới tí ti chừng này bác sĩ còn chưa biết huống gì là mình” Hoàng Nhi vui vẻ giọng nhí nhảnh như mọi khi đáp lại.
Anh và Quốc Huy bật cười, có vẻ khống khí vui tươi đã trở lại. Nói nó ngớ ngẫn cũng được miễng mọi người đều cười vui, làm trò chút thì đã sao.
“ haizz” anh thở dài, đôi mi cúp lại ra dáng vẻ buồn “ em coi, trước giờ Hoàng Long tôi là bất bại. Vậy mà từ khi cùng với em thì tôi lại thua hết keo này keo khác, em nói phải như thế nào đây”
Nghe vậy, nó ưỡng người ngồi thẳng lại ngay mà phân bua “ gì nữa, liên quan gì em. Em có làm gì anh đâu”
“ còn dám nói không, lần này em xem tôi thua cậu ta thật sự luôn đó” anh hếch mặt sang phía Quốc cũng làm điệu bộ trẻ con.
“ Ơ, anh và anh Huy thi đấu bao giờ. Vậy mà còn đổ cho em, quá đáng” nó vẻ như mình vô tội, chuyện gì chứ cái này nó phải phân bua phải trái cho rõ ràng mới được.
“ lại còn cãi, em nói cái gì mà thanh danh rồi không đủ tuổi em mới 18, giờ thì xem đi. Nó lại lên chức bố trước tôi, chẳng phải là tôi thua sao?”
“ Vậy thanh danh của tôi, em tính phải làm sao chịu trách nhiệm như thế nào. Em nói tôi nghe xem” anh khoanh tay trước ngực không một chút lý lẻ, đòi nợ nó.
“ Hoàng Long, em không ngờ anh lại mê em đến vậy. Muốn cưới em ra mặt đến vậy luôn” được dịp chơi khâm anh, nó nắm bắt liền, lấn tới mà trêu anh.
“ được tốt lắm, nếu đã nói vậy thì tôi sẽ cho biết thế nào là mê” ánh mắt anh giang tà thấy rõ, nụ cười ma mị thật khiến người ta toát mồ hôi.
Không cần đếm một hai ba thì nó đã thủ sẵng tư thế, sử dụng kế bải chọ ( bỏ chạy) thật nhanh. Y như rằng dự đoán nói xong anh đứng phăng dậy xem tí đã bắt được nó nhưng có biết nó cũng đã chuẩn bị từ trước hai người cười lớn rược đuổi nhau.
“ em đứng lại đó, tôi sẽ cho em biết thế nào là vợ” giọng vừa cười vừa la lớn đủ nghe đuổi theo.
“ Long, anh đuổi kịp rồi nói” nó dõng dạc vừa chạy vừa quay đầu lại đáp.
Chiều gió mát hai con người chớm nở tình yêu này, ngập tràn trong tiếng cười ánh mắt rõ sự hạnh phúc, không lâu vài phút sau Minh Anh bị anh túm được khi bị vấp phía bể bơi, hai tay anh bế xốc cô lên lớn giọng cười “ Lần này tôi cho em biết tay”, còn Minh Anh luôn miệng la lên “ Long, thả em xuống, thả em xuống” miệng thì kêu vậy nhưng tay lại siết chặt trên cổ người ta.
“ Thằng Long, nó tính làm thật đó sao. Thật chẳng giống nó chút nào” Quốc Huy vừa cười vừa nói.
“ tất nhiên là không rồi, anh hai mà làm thì chắc chắn Minh Anh có em bé. Anh hai không giới hạn tự do của Minh Anh sớm vậy đâu.” Hoàng Nhi cười tít mắt đắp.
“ Dù gì giờ đây nó cũng rất ấu trĩ, chẳng giống Hoàng Long mọi khi anh quen” Quốc Huy nhún vai.
“ anh mới ấu trĩ” Hoàng Nhi thúc một bên hông, bênh vực anh trai.
Cảnh này Hoàng Nhi đã tượng tưởng biết bao lần, giờ này mới thấy được. Cô cười thành tiếng ngồi tựa bên vai Quốc Huy mỉm cười thật hạnh phúc, cuối cùng cũng bên cạnh người mình yêu thương thành đôi. Quốc Huy cũng không kém anh hôn lên trán Hoàng Nhi, tay khoát ôm chặt, tay để trước mặt bụng phẳng của Hoàng Nhi mãn nguyện, cuối cùng mơ ước từ lúc bảy tuổi đã thành sự thật một gia đình nhỏ trọn vẹn bên Hoàng Nhi …
---
Cơm tối xong, Zen có đến hỏi chuyện Win. Lúc này Minh Anh nhớ ra, nhưng lại dấu nhẹ đi chuyện không gặp được Win chỉ sợ nói ra lại khiến Zen tổn thương. Quoa loa tìm đại một lý do trấn an trước.
“ Không sao cả Zen, nó bảo bà nội đang giận nên tạm thời im lặng mọi chuyện lắng xuống trước mắt cái đã” nó nắm tay Zen thuật lại.
“ thật chứ chị, anh ấy tốt chứ” ánh mắt Zen sáng lên, thấy cái gật đầu từ Minh Anh phần nào khiến cô thấy đở lo, mi tâm giãn ra.
“ hì, nó không sao. Chị là của nợ chứ thằng Win là cậu ấm đấy” nó cố tình thêm một câu, để Zen hoàn toàn khỏi lo lắng.
Nếu kể Zen nghe hết cuộc nói chuyện có lẽ sẽ đau lòng đến chết mất, sáng nay gọi cho Win lại không liên lạc. Cách còn lại là gọi cho mẹ, lại bị bà nội bắt gặp chắc chắn đã hại mẹ bị bà mắng cho te tua, nghĩ ngợi một hồi chỉ còn cách duy nhất gọi cho ba. Kết quả rất an toàn và cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu. Chuyện lần này gây to, bà nội hạ lệnh cấm đoán tất cả, chỉ cần ai dám nhúng tay vào thì ngay cả gặp cũng đừng mong có ngày gặp, lại ngay cả nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.
Nếu có thể hy sinh mình đổi lại cái kết đoàn viên cho cặp này tất nhiên Minh Anh cũng chẳng ngại hy sinh. Chỉ sợ thân cô thấp cổ bé họng càng muốn giúp lại càng to chuyện ra. Cũng may Win hiểu bản tính chị mình thích nhất là lo chuyện bao đồng có nhấn nhủ với ba mẹ chị có gọi thì nhấn hộ một câu “ rán chờ, win sẽ tìm cách giải quyết”.
“ Zen có vẻ, mấy hôm nay em ít khi cười phải không” giọng nói quan tâm thì ít mà chủ yếu châm chọc chế giễu thì nhiều của Uyển Nhi truyền đến.
Biết rõ đối phương là ai, Zen thu lại vẻ yếu đuối mệt mỏi của bản thân lại bình tâm lấy lại sự mạnh mẽ vốn có nhếch môi. Minh Anh đứng cạnh lùi về sau một bước mi tâm cụp xuống.
“ là chị phải không, bỉ ổi” Zen khinh khỉnh đáp lại.
“ có cần phải nặng lời vậy không Zen? Chỉ là chị muốn quan tâm em chút thôi căng thẳng đến vậy sao? ”.
“ nực cười, chị mà cũng biết quan tâm đến tôi sao, tôi nên cảm kích hay khóc ròng đây nhỉ?” Zen mỉa mai không kém.
“ phải quan tâm rồi, em là osin nhà này mà. Không chừng vài năm nữa biết đau chúng ta lại sống chung một nhà, việc tạo mối quan hệ sớm cũng tốt mà” Uyển Nhi đưa tay xoa cằm như cô đang suy nghĩ.
“ ha ha” Zen đột nhiên ôm bụng cười phá lên, trừng mắt khinh khi nhìn Uyển Nhi.
“ Uyển Nhi, chị là tự tin quá nhỉ. Có ai đời tình nhân lại dám đứng trước mặt nữ chủ nhân của căn nhà này tuyên bố lại còn lớn giọng như chị không chứ ” Zen ôm bụng cười, đang có chút không vui thì lại có người đến diễn hài tấu trước mặt không cười cũng không được.
“Zen, đừng!” tình hình có chút không yên ổn, nó lên tiếng kéo cánh tay Zen.
Ngọn lửa trong người Uyển Nhi bùng phát, còn đang có ý định bỏ qua cho Minh Anh nào ngờ lại muốn chọc cô. Được lần này dứt khoát cô không nương tay.
“ Sao giờ lại nghĩ kế gì, hại người khác tiếp à. Uyển Nhi, tôi nói cho chị nghe quả thực chị chẳng tốt đẹp chổ nào kể cả nết lẫn người.” được Zen lấn tới, quả thực cô ghét cay ghét đắng người con gái này.
“ ừ, cười đi. Cứ cười khi cô còn cười được nhưng chẳng được bao lâu nửa đâu” Uyển Nhi nhếch môi đáp ngạo mạn.
“ Hai người đừng cãi nhau nữa, Uyển Nhi chị bỏ qua cho Zen đi.” nó chẳng muốn ai bất hòa, cũng chẳng biết phải nói như thế nào để cả hai người vừa lòng thật là tiến thoái lưỡng nam.
“ Em làm gì mà cần chị ta bỏ qua chứ ” Zen cáu gắt liếc xéo Uyển Nhi.
“ Chuyện này chẳng liên quan đến cô, bỏ cái bộ mặt ngây thơ đó đi. Cô diễn cho ai xem” Uyển Nhi hằn hộc nói.
“Em…” nó cuối mặt. Sự tình lại căng thẳng hơn nó nghĩ, đúng là càng lên tiếng chỉ càng rắc rối.
Đang đọc sách trong phòng đợi nó lên gọi đi siêu thị cùng, nghe tiếng gõ cửa anh còn tưởng là nó. Nào ngờ là Hoàng Nhi, hối hả báo cáo tình hình bên dưới cho anh. Liền chạy xuống đã thấy có tranh chấp, mặt hai cô gái kia không ai nhường ai. Chỉ tội cho Minh Anh của anh đứng một bên tội nghiệp hết sức.
“ Minh Anh, em với Zen chẳng phải còn đi siêu thị mua đồ dùng sao” giọng anh dịu dàng nhìn nó nói.
Nó cũng hiểu ý, mà gật gật đầu đẩy Zen đi khỏi đó, vui vẻ cười đáp: “ Anh không nhắc em lại quên mất”
Anh gật đầu nhẹ, nhìn theo dáng nó đi khỏi quay sang gọi Uyển Nhi “Uyển Nhi, chúng ta nói chuyện một chút ”
Uyển Nhi thu lại sự giận dữ, mỉm cười với trạng thái tốt nhất sánh vai khoát tay anh cùng đi, cô biết cuộc nói chuyện này chẳng mấy tốt đẹp cứ nhìn thái độ của anh tình tứ với Minh Anh, cô cũng mảy may đoán ra được chuyện gì tiếp theo. Thầm bụng nghĩ cách đối phó…
Like page ủng hộ mình nhé:
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự