Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Đi Trốn ( Phần 2 )
uốn gì?
-Trả Uyển Nhi cho tôi một ngày.
-Thật ra em đâu cần phải ngưỡng mộ tôi đến nỗi hiện rõ trên mặt thế kia. – hắn cười, đưa tay nâng cằm cô lên.
-ồh, được thôi. Coi như nể mặt anh vậy. – ánh mắt Uyển Nhi bỡn cợt đáp trả.
-không sợ tôi ăn thịt em sao. – nhếch môi hắn liếm môi.
-Anh nghĩ thử xem? – Cười đểu.
-Đi thôi – hắn cười hôn nhẹ lên mũi cô.
Thế Hiển khoát áo cô chỉ biết nhìn hắn khó hiểu, tự dưng đề nghị rồi lại khoát áo đi. Nhìn như thế nào cũng chẳng hiểu được hắn đang nghĩ gì.
-Đi?
-Không phải em thích nhất là nấu cho tôi ăn à?
-Rồi sao.
-Muốn hẹn hò thì trước hết cái bụng phải nó đã. Trước tiên tỳ nô à, em đã đồng ý trả Uyển Nhi cho tôi thì bỏ cái bộ dạng cau có đó đi.
Hắn nói với cái chất giọng tưng tửng như đứa bé một hai nằng nặc bất mẹ nó phải mua cho được cây kẹo. “ ha ha” tự dưng chột dạ thế nào khi thấy vậy cô lại cười phát lên, trời âm u vì cơn mưa nhưng khuôn mặt cô khi cười không khác gì ánh sáng mặt trời.
-Đúng rồi chính nó. – hắn búng tay cái “ tách” hớn hở.
-Đi thôi. – dù sao cũng gật đầu rồi, buông lỏng bản thân vui vẻ một ngày cũng có gì sai đâu chứ. Cô cười tươi chạy đến gần hắn khoác tay bước đi ….
Dưới cơn mưa phùn, cả hai tay trong tay bước đi như chưa từng xảy ra bất cứ xa cách nào vẫn là những đứa trả lúc 16 tuổi vẫn nụ cười và tình cảm thật thuần khiết, vui tươi ngập tràn màu hồng….
---
Xe bon bon chạy trên đường quốc lộ, lần đầu tiên Hoàng Long phải ngồi chốn đông người đến thế này không thoải mái lại còn rất khó chịu. Nếu không phải vì chìu nó, có bảo anh cho anh thêm 20% cổ phần thì có chết anh cũng không đi xe đường xa như thế này.
-Hoàng Long, còn bao xa nữa thì đến vậy. – nó nằm tựa bên vai anh, mệt nhọc hỏi.
-Chẳng biết. – anh trả lời cộc lốc.
-Chắc em chết quá, muốn ói luôn biết vậy đi xe anh cho rồi. – nó phụng phịu, tay vuốt ngực khó chịu.
-Chẳng phải do em à, còn trách ai nữa. Ngay cả hộ chiếu mà cũng không có nữa, đến giờ sắp lên máy bay lại phải đổi lịch trình. – anh càu nhàu, về sự hậu đậu không bỏ của nó.
-Em có biết phải đi du lịch nước ngoài đâu.
-Ý em là Hoàng Long tôi không có khả năng đưa em đi du lịch nước ngoài sao? – anh nhíu mày, nhích vai không cho nó tựa.
Minh Anh nhăn nhó vì không khỏe, lại thêm bị anh đột ngột bỏ ra mà không nói trước làm tăng thêm sự đau đầu đến nó. Nó nói một đăng anh lại nghĩ đi một nẻo, thế là nó phải phản xạ nhanh “ mặt dày” là ưu điểm khi nó theo đuổi anh mà.
-Chẳng phải sao, anh nghĩ thử xem nếu đi Singabo vừa xa xôi vừa tốn kém hơn nữa em lại chẳng giỏi giao tiếp. – nó vùi đầu vào ngực anh, lấy tay anh choàng qua vai nó phụng phịu nói.
-Chẳng phải em tự tin nhất môn anh và văn sao?
-ờ, tuy là chính xác như vậy nhưng điều đó đâu có chứng minh được điều gì. – nó ngước lên nhìn anh quan sát thái độ, thấy anh lườm nó liền nuốt nước miếng nói tiếp.
-Em lại rất rất hậu đậu nữa đúng hông, lỡ như em đi lạc mà máy lại hết pin thì sao em gọi cho anh được cũng chẳng biết đường người ta hiểu em nói gì thì thôi, nếu họ không hiểu thì biết làm sao. Nơi đó cũng chẳng có tuyết, nóng bỏ xừ nữa – nó nói lí nhí điệu bộ méo máo.- đi nước ngoài ít ra phải được xem tuyết chứ.
-Em lại đang cảm, đi Đà Lạt không khí trong lành yên tĩnh lại Romantic cũng chả cần Passport đúng chứ! – nó cười hì hì nhìn anh.
Nhìn khuôn mặt nó xanh, người cũng hơi nóng nhưng lại hào hứng đợi chờ “ cuộc bỏ trốn” đến như vậy, chút yêu cầu nhỏ này nếu anh cũng không chịu thua nó, thì có tư cách gì mà nói đến việc “ yêu” nó chứ. Anh không nói gì mặt vẫn nghiêm nghị, gật đầu rồi xoay sang hướng khác, tay xoa đầu:
-Biết rồi, ngủ đi.
-Hihi, đến nơi gọi em. – nó nói rồi nằm nếp vào anh ngủ thiếp đi.
-Minh Anh, đưa điện thoại đây. – anh cúi xuống nói như ra lệnh.
Người hơi sửng lại, nhíu mày khi thấy nó đang sưa trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ bé vẫn đang nắm trật tay anh. anh chỉnh đầu nó lại để thoải mái hơn:
-Hậu đậu thật, đến lúc mất rồi lại cuống cuồng lên mà đi tìm. – anh nói thầm khi thấy nó để điện thoại hớ hên.
“ người như em mà cũng để mật khẩu nữa ư” – vuốt màn hình muốn nghe chút nhạc lại thấy khóa anh nhíu mày suy nghĩ rồi bấm đại bốn con số “1301” nào ngờ lại được ngay, xem ra cô gái của anh đầu óc thật đơn thuần.
-Em ngốc nghếch thật đấy. – anh cong môi nói.
-Cố tình đấy – nó trả lời dù mắt đang nhắm nghiền.
-Đến nơi chết với tôi. – anh nghiến răng ham dọa.
Minh Anh cười mỉm rồi tiếp tục ngủ, anh hơi mím môi khi thấy ảnh nền nó là ảnh anh và nó ghép lại còn thêm cái hình trái tim to chà bá sến súa màu đỏ “ A. L DÉSIRER QUE”:
“ sao không phải là A. L j’amie? cô ấy mong muốn gì chứ” – anh hơi ngẫm nghĩ bấm đại bài nhạc, tay bấm vào album anh cong môi cười mỉm, thật ra là đang cố nhịn cười full album đều là ảnh của anh “ em chụp lén khi nào hả cô lợn”. Giờ nhìn anh như kẻ ngớ ngẩn, vừa xem vừa cười đôi lúc mày cau lại nhăn nhó muốn đập điện thoại vì có vài tấm dìm hàng anh là chủ yếu.
Suốt dọc đường anh chẳng thể nào mà nhắm mắt ngủ ngon lành như nó được cứ lấy điện thoại vọc vạch chơi trò này sang trò khác đến chán chường, còn một giây nữa thôi là anh có thể dễ dàng vượt qua cái màn đua xe, vậy mà màn hình nháy lên ghi chú “ anniversary 15 month ”.
-Kỷ niệm 15 tháng? – anh nhíu mày, dừng trò chơi kích vào mục ghi chú vừa hiện lên.
“ anniversary 15 month.
Ngày này chỉ mình mình nhớ và biết thôi, chắc Hoàng Long không biết đâu. Mà chắc hẳn anh ấy sẽ nói như này e hèm: “ kỷ niệm á, là ngày gì vì sao tôi phải biết” hoặc sẽ thế này “ ngoài yêu đương, thì không còn gì trong não em hết hả. Hay là vị thứ 419 toàn khối quen rồi?”. ha ha tưởng tượng thôi muốn ôm bụng rồi.
À hôm nào đến ngày này, kiếm cớ chụp chung mới được. ngủ thôi”
“ danh sách cần làm, nếu sau này trở thành bạn gái.
1 cùng nhau đi xe đạp đôi.
2 đi chơi xa một chuyến.
3 Nắm tay nhau suốt cả một buổi. Lúc ấy chụp ảnh cũng không sao đâu nhỉ.
4 … để trống đi hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra được mà, nghĩ lắm lại muốn ngủ”.
Môi anh cong lên cười, nụ cười như tỏa nắng cho tháng 12 âm U lạnh buốt. Nó hơi cựa mình mắt vẫn nhắm nghiền như lại cảm nhận sự ấm áp nào đó cùng tiếng đập thình thịnh sau tấm ngực nó đang tựa.
Anh đưa cao điện thoại trước mặt mình, nở một nụ cười thật hạnh phúc rồi một tiếng “ tách” từ điện thoại phát ra lưu lại khoảng khắc này.
“ - Nó là tấm hình đầu tiên của chúng ta.” – anh mím môi vừa nhìn tấm ảnh vừa cười ngây ra như một thằng đần lạc đường trong màu hồng yêu đương.
-Trời ơi! anh ấy đẹp trai quá.
-Con nhà ai thật khéo sinh. Vừa đẹp trai tư chất lại thông minh ông nhỉ.
-Đẹp trai thật đó, bla bla bla.
Tiếng khen ngợi của mọi người xung quanh khiết sửng người tỉnh lại, chuyến xe này không chỉ riêng mình anh và nó. Ngượng ngùng anh giả vờ như không nghe rồi nhắm mắt nghiêng đầu tựa với nó …
---
Trở về nhà, cả hai người áo quần cũng đang thắm ướt vì đột ngột cơn mưa cứ kéo đến rồi dừng, thời tiết thất thường đến tình cảm cũng thất thường.
-Ha ha, anh nói coi lâu rồi chúng ta không chạy mưa nhỉ. – Uyển Nhi đặt hai túi đồ ăn xuống cười nói.
-Tôi không ngờ, ngay cả mưa cũng cảm động trước vẻ đẹp của tôi. – Thế Hiển day trán than thở.
-Xì, lại tự đại nữa rồi. – Uyển Nhi đưa tay lau khuôn mặt hắn, dịu dàng trìu mến.
-Uyển Nhi, có nói với em những lúc thế này trông giống một người vợ chưa? – hắn năng chiếc cằm nhỏ nhỏ của của cô lên cười hỏi.
-Chắc rồi, ai được em chăm sóc như vậy đều ước “ Được ” làm chồng em. – Uyển Nhi nhún vai trả lời như điều đó là dĩ nhiên.
-Wòw, Thế thì … - hắn đang định nói điều gì đấy lại thấy chiếc váy đã ướt lộ rõ thân hình thon thả hấp dẫn đôi mắt người nhìn, nuốt bọt cái ực. Hắn bối rối ném chiếc gối ôm ghế vào người cô.- Em đừng quyến rũ tôi như thế, sói như tôi không thể kiềm chế được đâu. – hắn nói đã đành lại còn thêm cái biểu cảm nhếch môi thèm thuồng nhìn cô.
-Biến thái thật. – hai má cô hây hây đỏ lên, ôm gối ngượng ngùng bỏ chạy lên phòng.
Nhìn thái độ của Uyển Nhi mà hắn không thể nào kiềm chế được cười bật ra lắc đầu: “- Uyển Nhi, muốn tôi sống sao đây ” rồi chạy theo sau.
Trong nhà tắm, sửa soạn xong xuôi Uyển Nhi mới tự đánh lên đầu mình nhẹ một cái.
-Mình đến đây làm gì có đồ thay cơ chứ.
Cô cứ đi qua đi lại trong nhà tắm, chỉ quấn chiếc khăn lông trên người. Đành nhắm mắt nhắm mũi ngó đầu ra ngoài.
-Thế Hiển, có đó không?
-Em gọi tôi? – hắn đứng bên cạnh phòng tắm khoanh tay trước ngực, làm cô giật bắn cả người.
-Anh đứng từ khi nào vậy. – Uyển Nhi nhíu mày hỏi.
-Nãy giờ rồi, Uyển Nhi em sợ nhà tôi lâu rồi không có ai sử dụng nên tính ngủ trong đó hả.
-Tại tại … à mà có bộ đồ nào không. – Uyển Nhi nói lí nhí ngượng ngùng.
Hắn co mày đôi chút, thì ra nãy giờ không chịu ra vì lý do này:
-Em đợi tôi một chút.
5 phút ngắn ngủi hắn quay lại gõ cửa đưa cho cô một bộ váy ngủ. Cầm bộ váy trên tay mà Uyển Nhi như muốn khóc, tuy cô ở nước ngoài nhưng chưa đến nỗi nhiễm văn hóa phương tây mà ăn mặc sexy đến mức mỏng manh như thế này, lúc trước ở cùng với Gia Phong cô cũng chưa bao giờ mặt cho tên đó xem nữa mà.
-Thế Hiển, anh muốn đùa với em đó sao?
-Đùa gì chứ, chỉ còn những bộ này vừa với em thôi, những bộ quần áo cũ của em, em nghĩ bây giờ còn mặt vừa hả.
-Vậy cái này của ai?
-Của mẹ, lúc bà ấy bỏ đi ông ta mua rất nhiều những bộ đồ này. Hừ, ông ta bảo bà ấy thích những bộ đồ ngủ như thế này. – giọng hắn tự nhiên đanh lại trầm mặc.
-Thế cho mượn đồ anh đi. – Uyển Nhi cười hì hì như đứa trẻ.
Thế Hiển đi rồi quay lại ném vào cô một bộ đồ. Sau vài phút cô ra ngoài với bộ dạng thảm thương dở khóc dở cười.
-Anh còn ngồi đó cười sao. – Uyển Nhi nghiến răng.
-Sao em lại xách quần thế kìa, trông chẳng giống em chút nào. – hắn cứ ôm bụng mà cười phá lên.
-Này! tôi sẽ giết anh bây giờ. – Uyển Nhi hằn học cảnh cáo.
-Oke, oke tôi sẽ không chọc em nữa. – hắn ôm bụng cố nín cười.
Uyển Nhi bực dọc, thân hình cô thì làm sao mà vừa được với bộ quần áo đồ sộ của cô được chứ, đáng ghét. Cô cứ nắm lưng quần một bên mà di chuyển, mặc kệ hắn không quan tâm đỡ ức hơn, đến giường cô nằm rồi cuộn chăn xoay qua hướng khác:
-Ơ hay, em không định nấu anh ăn à?
-Tất nhiên là không rồi.
-Thế chuyển sang giai đoạn đi ngủ luôn hả, nhanh quá. – hắn lấy hai tay che trước ngực mình.
-Anh mơ à, tôi mệt muốn ngủ. – Uyển Nhi nhắm mắt trả lời co người trong chăn.
Thấy vậy dây thần kinh lo lắng của hắn như báo động, đi sang về hướng mặt Uyển Nhi, đưa tay lên trán đo nhiệt độ cho cô:
-Em sốt sao. – ánh mắt hắn trở nên trìu mến, dịu dàng hơn hẳn.
-Thế Hiển … - cô mở mắt chăm chú nhìn hắn lúc này, trái tim cô như mềm nhũn ra hắn thật ân cần dịu dàng. Ý nghĩ nếu chết đi, cô muốn chết trong vòng tay hắn.
-Không, hôm qua đến giờ em chưa chợp mắt thôi. Anh đừng lo được chứ.
-ừ, vậy tôi sẽ chuẩn bị bữa tối. lát nữa sẽ gọi em dậy. – anh vuốt tóc cô rồi kéo mền.
Uyển Nhi gật đầu cười mỉm, chỉ chờ có thế hắn hôn nhẹ rồi xuống nhà. Cô nằm muốn ngủ thật nhưng đôi mắt cứ trân trân nhìn trần nhà mãi không thôi. Chỉ là như xưa một ngày thôi, vậy mà giờ cô tham lam muốn thêm một ngày nữa rồi thêm một ngày nữa. Những năm bên Mỹ chẳng phải đến ngủ cô cũng nhớ mỗi Hoàng Long hay sao vậy sao khi về đến đây Thế Hiển lại ám ảnh bộ não cô mỗi đêm.
Đặt tay lên ngực trái của mình cô nhắm muốn cảm nhận để xác định lại một lần nữa
“ Uyển Nhi, mày yêu Hoàng Long hay Thế Hiển? hay mày ích kỷ ”. Nghĩ mãi cũng chẳng thông, tâm trạng là thứ phiền phức nhất của con người quả thật không sai. Ngủ chẳng được lại thêm bộ đồ không thoải mái, cô đứng dậy đến đủ lấy đại một chiếc áo sơ mi thay vào, nhìn đến nhìn lui kiểu này vẫn hợp với cô nhất, tuy nó rộng nhưng lại gợi cảm không kém.
Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, vị trí chẳng hề thay đổi. Có điều tủ quần áo của cô khi đó lại bị chuyển sang phòng hắn, bộ đồng phục năm cấp 2 vẫn còn nguyên si không đổi. Khung hình chụp chung vẫn thế, cô mỉm cười “ Thế Hiển anh thật ngớ ngẩn ”. Chiếc hộp hắn gọi là bí mật vẫn nằm ở vị trí cũ, cô kéo ra xem những lá thư tấm thiệp vẫn còn vẫn nằm đấy. Cầm chiếc hộp vuông nhỏ, cô mở ra xem thây có một chiếc lắc tay.
“ tấm thiệp nhỏ trong hộp còn ghi rõ, sinh nhật 16 tuổi Uyển Nhi, tỳ nô của anh.”
Đôi mắt cô rưng rưng động nước, tấm thiệp bé nhỏ ngón tay cô chà nhẹ lên mặt thiệp. Nó bé nhỏ nhưng biết bao sự hy vọng, tin tưởng của Thế Hiển đều trông đợi vào đây, hơn ai hết từ khi mẹ Thế Hiển bỏ đi chỉ có duy nhất mình cô có thể một bước đến cạnh hắn vậy mà hết lần này đến lần khác tổn thương hắn. Tại sao, cho cô bên hắn để rồi còn có thêm Hoàng Long xuất hiện.
Ngước mặt lên trời cô thu nước mắt vào trong, đưa mọi thứ về vị trí cũ. Chỉ có điều sợi lắc cô muốn “ Trộm” nó đi chạy vội xuống nhà.
-Thế Hiển. – lại gần hắn, cô vòng tay ôm thân hình cao lớn của hắn.
-Ô, em sao thế. Nhớ tôi đến vậy sao? – hắn có chút ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, tay còn đang đánh trứng.
-10s thôi, cứ thế nay 10s thôi.
Cả hai im bặt, hắn cũng rối bời cảm xúc chạy đua trong não bộ.
-Được rồi, anh nấu tiếp đi. – cô nhướng mắt nhìn vào tô trứng hắn đang đánh.
-Nếu em dùng cách này để trốn việc phụ tôi nấu ăn thì thất bại rồi đó. Biết bao nhiêu người muốn ôm tôi cơ chứ, vì em đã ôm tôi nên tôi phải tính lãi.
-ồ tính lãi luôn cơ đấy. Được thôi nếu anh đã thành tâm như vậy, em sẽ giúp anh nấu vậy.
Hai con người này, vừa kiêu ngạo vừa tự tin lời nói có hơi ngược đời nhưng ngẫm chút lại thấy rõ ràng là “ rất thích đối phương ôm mình hay rất muốn cùng nấu ăn với nhau”.
Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Thế Hiển không khác gì một người đàn ông nội trợ đảm đang của gia đình, món ăn nghi ngút thơm ngắt vị ngon bay bay trong không khí, ngửi thôi cũng muốn chảy nước miếng.
-Uyển Nhi, em lấy chén đi.
Không đến nỗi lùn, nhưng vị trí để chén trên tủ cao quả thật dù nhướng người nhưng làm sao cô lấy nổi. Uyển Nhi cứ nhón chân, nhướng người nhưng việc đó quả thật gây khó khăn.
-Em cũng chẳng cao được bao nhiêu, vậy mà sao Venus lại tuyển em cơ chứ! – hắn từ phía sau cô đưa tay lấy hai cái chén dễ dàng.
-Có ai lại bỏ qua người ưu tú bao giờ nhỉ? – Uyển Nhi trề môi nói rồi đi đến chổ bàn ăn.
Hắn đứng đó ngây người ra khi nghe câu nói đó Uyển Nhi, lại mỉm cười lại nhíu mày khó hiểu “ hình như có cái gì đó sai sai thì phải”. Hắn lắc đầu thôi nghỉ, rồi cũng theo sau đến bàn ăn.
Nhìn món ăn trên bàn đầy hấp dẫn, đã thế còn chuẩn bị nến lãng mạn nữa chứ. Uyển Nhi bùm miệng bật cười:
-Thế Hiển, ai biến anh thành con người như vậy nhỉ. Đáng sợ quá. – Uyển Nhi chu môi nói, khuôn mặt thì rõ ra như đang sợ sệt.
-Em cũng nghĩ vậy đúng không, đáng sợ nhỉ. – hắn cũng làm bộ như đồng ý kiến với Uyển Nhi. – nhưng mà kệ nó đi.
-ừm, đáng sợ thật.
cả hai nhìn nhau cười phá lên ngộ nghĩnh, gấp thức ăn cho nhau. Đôi khi lại châm biếm nhau mà cười phá lên khung cảnh này quả thật lâu rồi mới được thấy lại, đúng là một Uyển Nhi năm xưa cũng đúng là một Thế Hiển dở hơi biến thái:
-Uyển Nhi, em có biết vì sao tôi lại hay uống rượu không?
-Không, mà cũng không cần biết. – vừa nhai cơm vừa trã lời cô như không quan tâm.
-Đừng có phũ vậy chứ. – hắn chu môi kéo dài lời nói.
-ồ, vậy thì sao anh uống rượu.
-ừ, vì những lúc say như vậy anh thấy em thật quyến rũ và tìm ra được nét đẹp tiềm ẩn của em. ha ha – hắn nói cười khoái chí.
mặt mày Uyển Nhi tối sầm lại, tuy nhung nhan cô không xếp được loại quá đẹp. Nhưng ít bết nhất thì so với những người hắn từng quen, không có ai có cửa qua cô vậy mà hắn dám phát ngôn như vậy.
cô cười hì hì ngước mặt nhìn hắn:
-Thế Hiển, nhiều khi em lại thắc mắc lắm đấy?
-Thắc mắc á?
-ừ, em không rõ anh và con bò khác nhau chổ nào. – Uyển Nhi dừng đũa xoa cằm suy nghĩ.
-vì sao lại nghĩ đến bò.
-chẳng biết nữa, nhưng câu trả lời lúc nào cũng là “ Anh với nó có khác quái gì đâu chứ”. – Uyển Nhi trả lời tỉnh bơ.- Chắc là vậy rồi không sai đâu.
Uyển Nhi cười tươi hết cỡ, tay tiếp tục gắp thứ ăn thưởng thức. Hắn Nhưng nồng độ tăng lên tức mà nghẹn họng, không ngờ lại bị cô troll như vậy, cay thật …
---
Xuống xe cũng được hai giờ đồng hồ rồi, nhớ lại lúc vừa xuống xe nó ói đến nỗi xanh mặt. Chưa kể thời tiết không ngờ nó lại lạnh đến thế này, cứ ôm mình xuýt xoa mặc dù đang mặt chiếc áo dày.
-Hoàng Long, gần đến chưa. Huhu em hối hận thật đó biết vậy đi xe anh rồi.
-Hừ, đã giờ em có hối hận tôi cũng chẳng cho em đi xe.
Đường đi ở thành phố mộng mơ này, vừa dốc vừa lạnh chưa kể đến đói cồn cào ruột mà đi hoài đi mãi vẫn chưa đến nơi. Nhìn Hoàng Long, mà nó thèm có thể lực của anh quá tay kéo vali còn đeo thêm balo trên vai vậy mà chân anh cứ bước liên hồi. Không có chút biểu hiện mệt nhoài.
-Mệt quá, đi không nổi nữa. Không đi nữa. – nó ngồi bệt bên lề thở hổn hển.
-Đeo vào. – anh đưa balo cho nó.
-Oppa, em sai rồi. Đi đi chúng ta đi không cần nghỉ ngơi nữa. – nó cười nịnh.
Anh lườm nó, rồi đeo balo lên cho nó. Mở ngăn balo lấy ra một chiếc mũ len trùm lên đầu, thái độ lạnh lùng nhưng rõ ràng là đang lo lắng ấp áp vô cùng:
-Lên đi, tôi cỏng. – anh xoay người lại ra lệnh.
- ây gù, đi bộ cũng được em khỏe khỏe lắm. – nó xua tay phân bua từ chối.
-Lẹ lên, tối rồi đấy. Đến nơi không kịp lại ở ngoài đường, em có thể ở đâu cũng được nhưng tôi thì không thể. – anh càu nhàu.
-Xì, câu đó có phải là. Mệt cũng được, nhưng không thể để em ngủ ngoài đường phải không. – nó cười leo lên lưng anh cười nói.
Tay kéo ly, tay cố định giữ nó trên lưng. Anh bước từng bước không chút mệt mỏi, đôi môi còn cong lên cười.
-Hoàng Long!
-Hmm?
-Anh đẹp trai thật đó.
-Nói thừa.
-Yaaaa, tự tin thấy ớn.
Sau nữa giờ đồng hồ cuối cùng anh cũng dừng lại dưới một chân đồi. Nó đập nhẹ vai anh ra ý muốn xuống.
-Đến nơi rồi hả, sao em không thấy cái nhà nào. - @@
-Minh Anh, thật ra tôi đưa em đến đây để bán cho người môi giới. Dạo gần đây việc này kiếm lợi nhuận rất cao. – ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị, lời nói hoàn toàn nghiêm túc.
“ gì cơ, bán người sao. là những dụ buôn người lấy nội tạng sao thật rợn da gà?” – nó nhíu mày nghĩ ngợi.
-ấy, đừng đùa vậy. Không vui đâu. – nó đẩy nhẹ tay anh, cười hì hì ngốc nghếch.
-tôi không đùa. Nuôi em cũng lâu rồi mà đến lúc phải xuất lấy lãi. – điệu bộ anh bây giờ không khác gì một kẻ buôn người, người nó run run mắt rưng rưng.
“ pock” thấy nó như mém khóc anh búng một cái rõ đâu lên trán nó.
-tôi nói em bao nhiêu lần rồi, cứ suốt ngày ôm kinh dị với ngôn tình đọc riết rồi lại nghỉ bậy bạ. – anh không nhịn nổi mà cười phá lên trước điệu bộ của nó.
-hừ, quá đáng. – nó tức giận xoay hướng khác, mặt đỏ phừng như núi lửa.
Trò đùa thật thót tim, trong vài giây nó đã tin điều đó hoàn toàn là sự thật. Vẫn một không gian im ắng.
-anh nói xin lỗi đi, em sẽ bỏ qua. – nó cau mày nói nhưng vẫn không nghe được tín hiệu gì. Bực dọc quay lưng lại thì thấy anh đang xách hành lý đi được nữa đường lên đồi dốc rồi.
-mình yêu phải một cục đá chuyển kiếp hả ta. – nó lầm bầm rồi đuổi theo anh.
“ wow” nó kêu lên khi thấy giữa ngồi đồi này lại có một căn nhà gổ hoang sơ như thế này, mộc mạc và yên tĩnh. nhẩm lại tình từ căn nhà ra đến phố mất khoảng 30 phút đi bộ, thế thì khác nào một bộ phim kinh dị chứ.
-không vào à? – anh giục nó.
nó gật gật rồi đi theo sau anh, mắt không ngừng đảo liếc nhìn xung quanh. Căn nhà đúng chất đơn sơ khá rộng rãi vì nó không chia ra phòng nào cả phòng khách hay phòng ngủ đều chung trong một không gian.
Một chiếc nệm êm, một cái ti vi và những vật dụng cần thiết cho căn nhà. Để túi xác balo sang một bên, nó chạy ngay đến chiếc nệm mà thả người tự do.
-thích quá. – nó dang rộng hai tay, cười khúc khích.
-thích đến vậy sao. – anh cũng nằm xuống đối diện với hướng của nó.
-thoải mái thật đó, Đà Lạt quả thật mộng mơ mà. – hít sâu, cười mỉm tận hưởng không khí.
-thoải mái thật. – anh đáp.
-nhưng mà, sao anh biết sẽ đi Đà Lạt mà sắp xếp sẳn vậy. – nó quay qua hướng mặt anh tò mò.
-tôi là ai cớ chứ.
-ờ ha, lại hỏi thừa rồi. hihi!
-Minh Anh, hôm nay em muốn làm gì?
-Muốn làm gì à, để nghĩ xem? – nó nhíu mày nghĩ mông lung.- hôm nay cũng mệt rồi, em chỉ muốn dùng bữa và xem phim với anh thôi.
-Vậy thôi sao.
-ừm, còn anh?
-bây giờ, tôi chỉ muốn hôn cô gái trước mặt tôi thôi. – anh cười cong môi trả lời.
Minh Anh im bặt, không mở miệng đáp lại được câu nào. Mặt cô đỏ lên như cà chúa chín, mím môi mà kiềm nén sự vui mừng đang chảy rần rần trong mạch máu. Nói là làm, anh không có khái niệm nói chơi. liền chiếm hữu đôi môi nó, đôi mắt nhắm nghiền nó cảm nhận môi của đối phương đang ấn lên, thoáng ngậm một chút bên trên rồi lại nhanh chóng di chuyển xuống dưới.
Đầu lưỡi lướt qua đê mê, đến cứng cả người ngay cả việc thở cùng quên đi, trở nên dồn dập hơn. Mỗi lúc lại càng sâu hơn không thể thoát ra được nói đúng hơn là cảm giác như kẹo ngọt không muốn rời ra.
Tiếng nhạc chuông vang lên, nó tròn xoe mắt mở to, hai môi vẫn đang dính chặt nhau. Ngượng ngùng nó quay sang hướng khác, hai má cứ phựt lửa nóng lên, tim đập loạn xạ hai tay ôm má.
-em không định nghe điện thoại à?
-ồ à, ừ nghe – nó lúng túng, tay run run như mất sức vuốt màn hình mà vuốt mãi nó chẳng qua.
anh phì cười, hôn nhau không dưới hai lần mà vẫn còn bối rối như đứa trẻ. Nhướng mình qua người nó lướt điện thoại giúp.
-tá đa … con gái. – mẹ anh đưa tay vẫy vẫy cười nói qua màn hình.
-ố. – mắt nó tròn xoe nhìn.- Bác gái, gọi face face time hả. – miệng nó mấp máy.
-bình tỉnh đi, em như vậy không nói mẹ cũng biết đang xảy ra chuyện gì đấy. – anh ngồi thì thầm bên tai nó.
Khoảng cách gần quá, nó đẫy nhẹ đầu anh ra. Nhìn mẹ anh mà cười gượng hì hì.
-Hai đứa đang đi du lịch với nhau hả. – mẹ anh bụm miệng cười gian.- Mà Minh Anh, mặt con sao nó đỏ đến thế kia.
-Ô đỏ đâu, dạ không có không có gì chắc tại cháu mệt do đi đường xa. – nó đưa tay sờ má nổi hổi của mình.
“- Hẳn là em mệt vì đi xe” – anh ngồi bên châm vào.
“- Anh nói nữa, thì biết tay em” – nó nghiến răng nói.
-Này, Long con có dẫn em đi chơi thì phải nói với mẹ một tiếng chứ. Về không thấy đứa nào cả, lòng ta nóng như lửa đốt.
-Cháu xin lỗi. – nó cúi đầu.
-Ai ai, không phải ta có ý trách con đâu. Tại về nhà không thấy ai ta buồn cả bộ lòng – vẻ mặt anh giả vờ buồn rất ư là xì ten.
-Đã thế nó còn bắt con dâu của ta, bà già này buồn quá à.
Nó cười tủm tỉm cử chỉ dễ thương của mẹ anh.
-Mẹ à, cô ấy không vận dụng não mình tối đa được như con trai mẹ đâu.
- ây sì, thằng nhóc này nói em như vậy hả. Minh Anh! Nó mà ăn hiếp con cứ gọi cho cho mẹ. – mẹ anh nhấn mạnh.
Đôi mắt nó lúng túng nhìn anh, mẹ á có phải tai nó nghe lầm không chứ. Anh xoa đầu cười với nó, như có thể hiểu được cô gái của anh đang nghĩ gì.
-Vâng cháu biết rồi ạ, bác gái cuối tuần vui vẻ ạ. Cháu sẽ mua quà về ạ. hihi.
-Cục cưng, con đang đi xa chắc mai không tham gia được phải không. Hoàng Nhi nó cũng đi với Quốc Huy có lẻ năm nay chỉ có mình bà già như ta ra trận. – mẹ anh nói lí nhí phụng phịu.
-Được rồi, mẫu thân đại nhân có thể trả không gian lại được rồi chứ.
-ây gu cái thằng nhóc này, có em nó bên cạnh là quên cả mẹ.
-Trước giờ con chưa từng nhớ. – anh nhún vai.
-Biết rồi, biết rồi. Mẹ cúp máy là được chứ gì, ầy cái thằng ranh này.
-Minh Anh!. Đi chơi vui vẻ nhé, cha yo. – mẹ anh làm hành động cổ vũ nó.
Chưa kịp chào tạm biệt anh đã nhấn nút tắt cái rụp, nó còn chưa kịp chào nữa.
-Em chưa chào bá gái mà. - >”<.- anh đi đâu á.
Anh quay người đến balo lấy bộ quần áo rồi trả lời cộc lốc: - đi tắm.
Lắc đầu mà thở dài “ quả thật sách nói không sai, hay người đàn bà thêm con vịt thành ra cái chợ. Nhà anh mỗi mẹ và Hoàng Nhi đã đủ nhốn nháo rồi bây giờ thêm Minh Anh đủ bộ ba. Nghĩ đến thôi anh đã thấy nổi da gà”.
Thấy anh rùng mình kỳ lạ, nó tò mò nhìn theo rồi kệ. Đợi anh vào nhà tắm liền nằm xuống đánh một giấc, tay sờ lên môi sờ “ hay là thử một lần nữa nhỉ” …
---------------------------
Mọi người like page ủng hộ mình với nha: s://.facebook.com/bubu.author/
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự