There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Party Ngoài Ý Muốn.
huyến bay cuối cùng cũng cất cánh, chẳng hiểu một luồng suy nghĩ muốn đi khỏi nơi đây lại lóe lên trong đầu nó. Tiếng chuông điện thoại reo đưa nó về với thực tại.
“ alo, con nghe nè mẹ”
“ Minh Anh, con có thể trở về nhà cũ của chúng ta rồi”
“ oh mẹ, là thật sao. Sao có thể chứ.” – nó cười phá lên khi nghe căn nhà vẫn được giữ lại.
“ thời gian qua làm phiền nhà Thanh Lam cũng lâu rồi, cũng đến lúc mọi thứ nên trở về lại ban đầu.”
“ vâng, con biết rồi.”
“ nhớ nhé, con đi càng sớm càng tốt.”
Nó buồn rầu tắt máy suy nghĩ mông lung mà thở dài ra “ vậy cũng tốt, cứ mặt đối mặt mãi như vậy ngay cả mình cũng không biết có thể chịu đựng thêm được bao lâu. Nếu như vậy điều đó khiến chị ấy vui hơn, Hoàng Long cũng sẽ hạnh phúc không còn khó xử.”
Thế Hiển chạy lại khoác tay kéo nó đi mất hút trong tít tắt, khi cả bọn quay lại tìm thì chẳng thấy nó đâu nữa anh vo tròn tay mình thành nấm đấm trong lòng nóng hừng hực khó chịu so với vẻ bề ngoài như không quan tâm, Hoàng Nhi lo lắng càu nhàu anh trai mình:
- Hai à, thật ra anh hai đang muốn làm gì thế.
- Em làm tốt việc của em được rồi. – anh lạnh lùng đáp.
- Hứ, càng lúc càng quá đáng mặc kệ anh vậy. – Hoàng Nhi tức giận mặt như nổi lửa đùng đùng bỏ đi.
Trông thấy vậy Quốc Huy cười trừ nhìn anh và Đăng Khôi lật đật ba chân bốn cẳng mà đuổi theo cô vợ hay hờn giỗi của mình. Sắc mặt Đăng Khôi bây giờ cũng trở nên tệ hơn bao giờ hết.
- Đi đổi gió chứ?. – Đăng Khôi rủ rê không chút thiện chí.
Cả hai phóng xe chạy nhanh qua các con đường cao tốc, tiếng xe rú lớn cùng với tốc độ bán sống khiến cho mọi người xung quanh một phen hú vía. Chạy lên đến đỉnh đèo, Đăng Khôi dừng lại tấp xe vào lề, Hoàng Long cũng từ từ mà theo sau.
Đăng Khôi như bị mất tự chủ lao đến dùng lực mà chọi thẳng vào mặt anh một cú thật mạnh:
“ bụp”
- Thằng tồi! * thêm một cú nữa*.
- Mày là một thằng tồi đó Long. – Đăng Khôi hét to, tay vẫn nện cú đấm xuống mặt anh liên hồi dăm vài 3 4 cú.
Hoàng Long không đánh lại cũng chẳng phản kháng, anh như người vô hồn đôi mắt lãnh lẽo nhìn Đăng Khôi không nói lời nào, cứ mặt cho người bạn mình tự do đánh thoải mái. Thái độ như vậy càng khiến cho Đăng Khôi như điên tiết lên, Đăng Khôi nghiến răng rít lên rồi đẫy mạnh anh ra ngã nhào xuống mặt đất.
- Đúng, tao là một thằng tồi mày đánh đi, đánh thêm đi. – anh thở mạnh đáp trả, đưa tay quẹt đi vết máu đang chảy ra nơi khóe môi.
- Hoàng Long, mày! – Đăng Khôi nắm chặt cổ áo anh lên, trừng mắt như muốn giết người.
- Đúng, tao và Minh Anh từ trước đến nay chẳng có can hệ cả. Rồi sao?
- Mày là đàn ông mà như vậy sao? Nếu mày đã chọn Uyển Nhi tại sao còn dễ dàng tạo niềm tin cho Minh Anh hả.
- Tao … – anh nghẹn họng không thể thốt nên lời.
Đăng Khôi chết lặng tay run run khi thấy giọt nước mắt từ khóe mắt đang chảy ra, trong sự tuyệt vọng và rất đau đớn của bạn mình.
- Hoàng Long, mày … - Đăng Khôi nghẹn lại thả lỏng buông anh ra
- Tao không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa. Dù là có Uyển Nhi hay không tao vẫn sẽ chọn cách rời xa Minh Anh. – Hoàng Long hai tay ôm đầu mình gục ngã trong sự đau đớn của bản thân, cũng là lần đầu tiên anh khóc lớn đau đớn như thế này.
- Tại sao mày lại dấu mọi người hả Long, chẳng phải bệnh tình của mày đang điều trị rất tốt hay sao. – Đăng Khôi nắm chặt hai bả vai anh gằn giọng hỏi.
- Tao không muốn mọi người phải khổ sở vì tao, mẹ tao hay cười lắm tao không muốn bà ấy phải buồn rầu vì lo lắng, ba tao lại đang điều trị sắp khỏi. Quốc Huy tao tin nó sẽ chăm sóc tốt cho Hoàng Nhi. Minh Anh cô ấy ngốc nghếch lắm, Uyển Nhi vẫn chưa buông bỏ hận thù trong lòng.
- Mày phải đấu tranh chứ.
Anh lắc đầu, cười mỉm đôi mắt xa xa nhìn về mặt biển phẳng lặng, Đăng Khôi cũng chỉ biết ngồi lặng người mà lắng nghe không thể dùng những lời nói mà an ủi, đó không khác gì đang nhìn bạn mình một cách đáng thương, Đăng Khôi không đối với anh như vậy.
- Tao không quan tâm mình còn sống được bao lâu, nhưng bây giờ chỉ khi tao ở bên cạnh Uyển Nhi khi mọi chuyện mọi mâu thuẫn giữa hai chị em họ kết thúc thì Minh Anh cô ấy sẽ an toàn.
- Minh Anh cô ấy còn có bạn bè, ba mẹ còn Uyển Nhi cô ấy chỉ đơn độc một mình tao không thể nào bỏ mặc Uyển Nhi như vậy, sẽ ở bên cạnh cho đến khi cô ấy nhận ra mình cần ai.
- Đó là lý do mày làm chuyện như vậy.
- Đau một lần rồi sẽ kết thúc, còn hơn để Minh Anh phải dai dẳng luống sâu.
- Chuyện này sao có thể dấu Minh Anh được cả đời? – Đăng Khôi thở dài.
- Tao sẽ sang Mỹ, đến khi đó chắc Minh Anh cũng chẳng còn nhớ tao là ai nữa. Tao hy vọng đến khi đó cả hai người con gái đó đều sẽ vui vẻ và hạnh phúc. – anh nhặt hồn đá nhỏ bên cạnh ném xa môi cong cười mỉm.
- Long, tao sẽ ở bên cạnh mày, tao sẽ giúp mày. chắc chắn là như thế đừng buông thả bản thân mày. – Đăng Khôi choàng vai, cười nhẹ nhìn anh.
- Đăng Khôi.
- Sao?
- Tao còn chưa nói cho Minh Anh nghe “ anh yêu em” nữa.
- Mày mà nói rồi thì làm gì phải thằng Hoàng Long bạn tao. – Đăng Khôi nhếch môi cười đểu.
- tao yêu Minh Anh, thật sự yêu cô ấy rất nhiều.
- bây giờ trông mày thật ngu ngốc. * cười * Tao thích Minh Anh. – Đăng Khôi xoay sang nhìn anh nghiêm túc.
- tao biết, vì vậy nếu được mày hãy dẫn Minh Anh đi đến một nơi thật xa, hãy làm như vậy.
- thật muốn đánh mày một trận quá. – Đăng Khôi thở hắt ra cười.
- chẳng phải mày vừa đánh xong sao, lần này để tao.
“ bụp” – anh chọi thẳng một cú đấm vào mặt Đăng Khôi. Sau khi chửi mắng lẫn nhau trong lòng đã thảnh thơi đi rất nhiều khuất mắc cũng đã rõ cả hai nhìn nhau cười thành tiếng giữa chiều gió thổi lạnh ngút cả người như thế này …
---
Sau khi kéo nó rời khỏi sân bay hắn chở nó đi đến trung tâm mua sắm. Chọn hết chiếc váy này đến váy nọ. Mặc cho nó hiện rõ sự khó chịu trên mặt.
- xấu quá, xấu quá. Vào thay cái khác đi.
- tên điên, mệt rồi nghe. Tự dưng bắt chạy tới lui thay này nọ tôi đâu phải con rối của anh hả.
- ồh, vậy thì cũng không ép cô làm gì. Những tấm hình này nếu được tên đó xem chắc hắn ta thích thú lắm nhỉ. – Thế Hiển đưa điện thoại đến trước mặt nó cùng với những tấm hình nó nằm ngủ say sưa chảy kê các kiểu …xấu toàn tập.
nó như vừa bị hắn tát cho phát mà tỉnh trong khi nó đang ngượng chín cả lên, còn hắn thì ôm bụng mà hả hê lại càng khiến nó muốn giết hắn ngay bây giờ.
- anh, anh đê tiện … - nó tức nghẹn họng, cáu hắn.
- gì cơ, nói lại nghe coi thiếu gia nghe không rõ. – hắn nhướng tai giả vờ nghe lại.
- tôi nói là, chọn váy thôi mà ok ok tôi sẽ thử hết, thử cả khi nào anh hài lòng mới thôi ok. – nó cười tươi gượng gạo nhẹ nhàng trả lời hắn.
- ngoan, tiếp vào thay cái này đi.
Cầm chiếc váy trên tay nó lê lếch tiếp tục vào thử với khuôn mặt bủn xỉn, hắn đá lông nheo nhìn nó rồi nghĩ ngợi đối khi lại cười lén mím môi. Xong việc chọn váy hắn tiếp tục đưa nó sang cửa hàng giày, đảo mắt xung quanh hắn chạy đến cầm lấy đôi guốc mũi nhọn không có họa tiết chỉ trơn chu một màu nhưng rất bắt mắt.
Đặt Minh Anh ngồi xuống ghế, hắn ân cần nâng nhẹ chân nó lên ướm chiếc guốc vào thử mặt nó giờ đây như cà chua đỏ mọng mọi người xung quanh ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ đây ganh tị ước ao.
- wow, chắc kiếp trước cô ấy cứu cả thế giới.
- thật là galang quá đi, ước gì anh ấy của mình.
từ nhân viên bán hàng cho đến những người khác ai nấy đều xầm xì to nhỏ.
- vừa này, lấy đôi này đi. – giọng nhẹ nhàng, hắn ngước mặt lên nhìn nó môi cong lênh cười rất tươi lại rất dịu dàng ngất ngây. Hắn cười như đang hạnh phúc ôm cả thế giới của mình vào lòng.
trong vài giây đó nó nhìn hắn đến đờ đẩn, chưa bao giờ nó thấy tên xấu xa hằng ngày như hắn lại đẹp trai đến như vậy. Mới có vọn vẹn hai ngày mà hắn đã cho hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, con người của hắn mọi ngày rất thích ức hiếp người khác, lại khô khan có chết nó cũng chưa bao giờ dám tượng tưởng hắn sẽ galang hay ấm áp như vậy. Nhưng sự thật trước mắt bây giờ là vậy không thế nào chối cãi được, nhiệt độ trong người nó tăng lên hơn với mức bình thường.
- ê, ê nhìn đủ chưa. – hắn xua tay trước mặt nó.
- à, ừ … xong chưa. – nó bối rối trở về thực tại miệng lấp bấp nói.
- đi thôi. – hắn nói cộc lốc.
- lại đi đâu nữa. – nó phụng phịu, tay xoa xoa cái bụng đáng thương của mình.
Thế Hiển mím môi cười rồi vờ như không kéo nó đi không nói gì thêm. Sau bữa ăn trưa hắn lại tiếp tục chở nó đến một trung tâm làm đẹp khá nối tiếng trong thành phố. Nơi này chẳng phải lúc còn đi học cấp 2 nó đã từng ao ước có một ngày vào nơi này để tận hưởng một ngày thật sự của phái đẹp hay sao, vậy mà giờ đây nó đang đứng ở nơi này “ thật không thể tin nổi” – nó đảo mắt nhìn xung quanh ngơ ngác.
- xin chào thiếu gia, chẳng hay ngài cần làm gì. – một đội ngũ nhân viên đứng xếp hai hàng kính cẩn cuối chào hắn.
- chà chà, hôm nay cậu ấm ENJOY đến với Spa chúng ta khác nào rồng đến nhà tôm cơ. – tên quản lý ỏng ẹo cười nói.
- tôi giao cô ấy cho các người muốn làm gì thì làm, hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại đón người. Hãy nhớ phải thật hoàn hảo. – hắn nói một hơi như ra lệnh.
- oke, perfect.
- ê, ê tôi có phải con rối của anh đâu mà muốn làm gì làm hả, tên điên kia … - nó nói với theo hắn nhưng mà hắn nào có quan tâm đến vẫn một đường đi thẳng mất hút.
tên quảng lý bán nam bán nữ, ỏng ẹo nhìn nó từ trên xuống dưới lườm liếc rồi trề môi.
- mấy cưng, da em sần quá, tay cũng không được mềm mại. nhớ thêm sữa bò và nước hoa hồng nhá.
- còn nữa, mặt cũng mịn nhưng cũng không ổn không tốt cho lắm. Nhớ đấp mặt nạ kèm thêm collagen nhá.
nghe theo lệnh của người quản lí, các nhân viên quản lí đưa nó đến từng phòng chăm sóc. cho đến giờ nó vẫn chưa biết được mục đích của hắn là gì nhưng thôi kệ cứ hưởng thụ phút giây trên mây như thế này rồi tính sau giẫu sao nó cũng đang rất streess massager như thế này thì còn gì bằng..
Đúng hai giờ đồng hồ sau, hắn quay lại với bộ lễ phục màu đen thắt nơ điển trai. Sắp đến giờ vẫn chưa thấy Minh Anh xuất hiện hắn hơi nhíu mày.
- xong chưa?
- finish! perfect – tên quản lý cười nói ra hiệu kéo rèm.
Nó bước ra như một ánh hào quang sáng chói chiếc váy màu hồng phấn hơi xòe đôi guốc khi chiều hắn lựa cũng hợp tông mái tóc thắt tết tôm đơn giản hơi phồng, gương mặt được trang điểm nhẹ không chút cầu kỳ vẫn luôn giữ được nét dễ thương ngây thơ trên khuôn mặt. Hắn mím môi cố nhịn cười.
- sao xinh quá nhận không ra hả.
- cô tượng muốn vịt hóa thiên nga dễ lắm hay sao. – hắn cười nhếch môi trêu chọc.
- xí cứ giỏi dối lòng – nó nói lí nhí.
Thế Hiển đi đến lại gần chổ nó, trịnh trọng co cánh tay thành vòng cung đứng cạnh nó mời:
- Minh Anh tiểu thư, chúng ta đi chứ. – hắn lại cười.
“ tên này hôm uống nhầm thuốc hay sao ta mà hắn cười quài vậy nhỉ, tim mình sao đập lắm thế này” – nó suy nghĩ mông lung, giờ nó mới để ý đến hắn cũng đang mang lễ phục chắc hẳn là đến đi dự tiệc, trong hắn cũng thật bảnh bao đấy chứ.
Cười mĩm Minh Anh khoác tay cùng Thế Hiển đến bữa tiệc tối nay. Chiếc xe dừng lại tại Hội Nghị Golden formix tráng lệ nơi chỉ có những giới nhà giàu mới đặt tiệc ở nơi này.
- Wow – nó tròn xoe mắt nhìn đèn chùm trên cao lung linh không chớp mắt ở giữa hội trường to lớn này. Ánh đèn vàng rực rỡ tỏa sáng khắp hội trường.
- Sao thế - Thế Hiển hỏi.
Minh Anh lắc đầu cười mỉm đi khép nép bên cạnh Thế Hiển, một cảm giác không thuộc về nơi này lóe lên trong đầu cô, nhìn ai ai cũng váy dạ hội sang trọng tao nhã, quí phái đẹp đến lạ, những con người này thật may mắn khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng.
Ánh đèn vụt tắt, bóng dáng người đàn ông lịch lãm tuổi đã ngoài tứ tuần bước lên trước bục sân khấu, nó nhận ra ngay đó là ba của Thế Hiển. Chợt một chuổi sự kiện hiện về trong trí nhớ nó, húc nhẹ hông Thế Hiển nó nói thỏ thẻ:
- Thế Hiển, xin lỗi và chúc mừng sinh nhật anh nha.
- Nói nhãm gì vậy? - Tiếng ồn phát biểu trên khán đài lấn át đi giọng nói nhỏ của nó, Thế Hiển không nghe nên hơi cuối đầu xuống sát môi nó để nghe lại, nào ngờ ánh đèn sân khấu lại hướng về phía của hai người.
Cả hội trường ai cũng nhốn nháo trước cảnh tượng, đập vào mắt người chắc hẳng ai cũng đang nghĩ rằng họ đang hôn nhau. Vài người thì ngưỡng mộ khen ngợi, số đông vẫn là tò mò về cô gái đi cạnh Thế Hiển.
- Đợi tôi một lát. – hắn cười chào rồi tiến về phía sân khấu.
Nó hơi mõi chân lâu rồi chẳng đi guốc cao như vậy, nên lui về sâu lại đụng trúng ánh mắt Uyển Nhi đang nhìn mình mà cười đểu bên cạnh cô còn có Hoàng Long đang đứng cạnh. Những gì không nên thấy cũng đã thấy tất cả Hoàng Long mặt không biến sắc, vẫn bình thản nhìn nó như một người xa lạ.
Vội vã xoay người về hướng khác nó không muốn anh đôi mắt nó đang xụp xuống như thế nào, chỉ vài giây nữa chắc nó sẽ lại khóc trước mặt anh.
- Thế Hiển tôi xin cảm ơn mọi người đã có mặt đến dự buổi tiệc sinh nhật hôm nay, đồng thời cũng là kỉ niệm 23 năm thành lập Tập Đoàn ENJOY.
- Và buổi tiệc xin được bắt đầu.
Tiếng vỗ tay vang khắp hội trường, Thế Hiển cười tươi sau phát biểu tiến lại chổ nó, một tay đưa lên mời.
- Tiểu thư, cô nhãy với tôi một bản được chứ.
- Điên à, tên kia. tôi có biết nhãy đâu. – nó càu nhàu nhướng lên tai hắn nói.
Uyển Nhi tay trong tay cùng Hoàng Long tiến lại chổ nó và Thế Hiển.
- Thế Hiển, happy birthday. – Uyển Nhi chúc xã giao.
- Ừ. – hắn đáp cọc lóc.
- Minh Anh cũng có mặt à, trùng hợp nhỉ. Tôi cứ tưởng những người như cô sẽ không rãnh bỏ chút thời gian đến những nơi như vậy. – Uyển Nhi mỉa mai.
- Biết thêm một chút cũng chẳng sao mà. – nó cười gượng đáp trả.
- Một người thông minh luôn sẽ biết vị trí của mình ở đâu, xét cho cùng vẫn là khác nhau, đúng chứ!.
nó im lặng vài giây, không phải vì những lời nói của Uyển Nhi làm nó cảm thấy mình thấp hèn, mà vì sự im lặng của người đối diện là điều khiến nó để tâm đến. Nhìn mặt Hoàng Long hơi sưng lên nó biết đang có chuyện xãy ra nhưng không thể hỏi đó là cảm giác “ bất lực” rất khó chịu. Thế Hiển định lên tiếng giải vay giúp nó đã bị nó cướp lời:
- Nếu là vị trí trong phút chốc vẫn đổi được, điều đó chị biết rõ nhất mà phải không Uyển Nhi?
Mắt Uyển Nhi sáng lên, cô cũng không nghĩ người em gái xa lạ này đôi khi cũng có thể thốt ra được những lời này. Quả thật không có gì là không thể xãy ra, Uyển Nhi bật cười định nói gì đó thì tiếng nói trầm của ba Thế Hiển vang tới:
- Con trai, con không định giới thiệu cho ta biết đây là vị tiểu thư nhà nào à. – Chủ Tịch Sang cười nhìn nó.
- Chào Bác. – nó cúi đầu chào lễ phép.
- Từ khi nào ông quan tâm đến con trai mình vậy. – hắn trã lời ương nghạnh, thấy vậy nó húc nhẹ bên hông hắn nhắc nhở với thái độ vô lễ ấy.
Chủ tịch Sang cũng chẵng quan tâm gì mấy. Đôi môi lại mĩm cười giả tạo, bên cạnh vẫn luôn có cô thư kí theo sau, ánh mắt nhìn Thế Hiển lưu luyến.
- Hoàng Long, thật vinh dự khi cậu đến dự buổi tiệc. – Chủ tịch Sang đưa tay bắt chào hỏi.
- Vâng, thật ngại khi ba cháu không thể đến dự. – Anh cúi đầu kính cẩn chào.
- Không sao. – Chủ Tịch Sang cười đáp trả, lại nhìn người con gái đang khoát tay anh có chút quen quen. – oh, đây là Uyển Nhi.
- Dạ vâng, lâu rồi mới gặp Bác. – Uyển Nhi cười nhẹ cúi chào.
- Con mắt của ta, đúng là chưa bao giờ sai. Cháu quả thật rất thông minh.
Uyển Nhi hơi nhíu mày khó chịu trước những lời khen ngợi kia rõ ràng là đang chế giễu. Cô vẫn bình thản như không hiểu những lời nói kia, thay vào đó cơ hội chạm mặt như thế này ngược lại còn rất tốt.
- Hôm nay chẳng phải sinh nhật Thế Hiển hay sao, cậu ấy cũng nên là người mở màn khiêu vũ nhỉ? – Uyển Nhi cao ngạo nói.
- Ồh, ta cũng nghĩ là như vậy đấy con trai, con …
- Vã lại hôm nay, cậu ấy còn có cả bạn gái bên cạnh nữa, bạn gái của Thế Hiển thì chắc chắn là một người xuất sắc rồi nhỉ hơn nữa nhìn cả hai rất đẹp đôi đó.
Sắc mặt Thế Hiển và Hoàng Long như tối sằm lại, Uyển Nhi nhắc đến điều chắc rằng đang muốn làm Minh Anh bẻ mặt trước đám đông hay sao, và cũng là một lời nhắc nhở dằn mặt, chỉ sao vài năm Uyển Nhi thay đổi thật.
Nghe thấy những lời nói của Uyển Nhi, chủ tịch Sang cũng thấy đúng nên gật đầu nhìn Thế Hiển ám chỉ muốn hắn thực hiện điều đó.
- Chúng ta đi thôi. – Hoàng Long lên tiếng định kéo Uyển Nhi đi.
- Được thôi, anh mời em nhãy một bản được chứ Thế Hiển. – nó mỉm cười tươi như đang hạnh phúc nhìn Thế Hiển.
- Em biết nhãy sao? – Thế Hiển húp một ngụm rượu nhìn nó.
- Em có thể học mà, hì – nó ^^.
Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, Thế Hiển nắm tay nó dìu ra giữa hội trường, từng bước di chuyển theo giai điệu. Một người trong bộ vest đen tay dịu dàng ôm nhẹ eo một người con gái trong bộ váy hồng nhẹ nhàng tao nhã, một sự bất ngờ và cũng đặt biệt nhất đây có lẽ món quà sinh nhật giá trị nhất mà Thế Hiển nhận được.
Rõ ràng Hoàng Long rất khó chịu nhưng cứ giả vờ như không, theo đó anh nắm tay Uyển Nhi cũng muốn nhập cuộc theo. Hai cặp đôi này có một sự tương phản rất bắt mắt, cả bốn người khiêu vũ rất thành thạo, lại rất hiểu ý nhau.
- Tại sao khi nãy anh mời lại không nhãy?
- Em muốn lần đầu này được nhãy cùng người đó. – ánh mắt trong veo nó thẳng thắng trả lời.
- Vậy sao giờ lại nhãy cùng tôi. – anh có chút ảm đạm hỏi.
- Vì hôm nay là sinh nhật anh. Hãy xem nó như một món quà nhé. – nó cười mỉm tít mắt nhìn Thế Hiển.
- Lợn quê!
Dưới ánh đèn cả bốn đều tỏa sáng, trong phút giây này ai có dịp tham dự chắc mãi sẽ không quên được cảnh tượng hoàn hảo này. Điệu nhãy kết thúc bằng cú xoay người điệu nghệ, tiếng vỗ tay trầm trồ vang lên.
Thế Hiển cùng chủ tịch Sang phải đi tiếp vài người khách, muốn nó đi cùng nhưng nó đã vội từ chối khéo với lí do “ hơi mệt”. Hoàng Long với Uyển Nhi cũng cùng nhau đi xã giao với những người “ giàu” khác. Nhìn những khung cảnh này nó thở dài, thật sự nơi này không thuộc về nó, thật sự anh và nó chẳng thể nào đứng cạnh nhau được.
Sự sang trọng này, giàu có này một đứa như nó sao có thể với tới. Là nó luôn mộng tưởng quá nhiều mộng tưởng mình sẽ là cô bé lọ lem sẽ có hoàng tử đến đón rồi sẽ hạnh phúc sang trang mới. Nhưng hiện thực sẽ không là như vậy, dù có ngốc nghếch đến đầu cũng chẳng muốn làm cô bé lọ lem chỉ biết chờ đợi. Nó mỉm cười lặng lẽ âm thầm nó rời khỏi hội trường không một lời chào.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự