Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Không Là Gì Cả!
áng nay khi nghe người quản lí của Uyển Nhi gọi điện thoại, Thế Hiển lật đật phóng xe chạy đến bệnh viện gấp rút. Ngoài căn phòng trống rỗng ra chẳng có một bóng người, tâm trạng hắn trở nên không tốt chút nào.
- Cô quản lí kiểu gì mà đến nổi một người bệnh tật như cô ta cũng không trông nỗi. – hắn cáu gắt gặn hỏi.
- Tôi tôi cũng không biết cô ấy đi đâu nữa, hôm qua tôi đi mua đồ ăn tối đến khi quay lại thì không thấy người đâu cả.
- Cô đã gọi điện cho cô ta chưa?
- Tôi gọi rồi, nhưng điện thoại của Uyển Nhi không liên lạc được.
- Chết tiệt! – hắn gằng lên rồi bỏ đi.
Cả người hắn máu nổi lên cồn cào, chẳng có việc gì làm khó được hắn trừ người con gái này vừa bướng đầu óc lại càng cứng ngắt vậy mà bản thân hắn vẫn cứ ngu muội mà lao thân vào.
Trong vài phút ngắn ngủi hắn chạy thục mạng đến căn hộ của Uyển Nhi, liên hồi bấm chuông kêu in ỏi mà không có lấy một tín hiệu trả lời từ bên trong. Bực dọc hắn đá mạnh vào cửa tự làm đau mình mà nhăn nhó. Day trán hắn suy nghĩ.
- Cô ta bệnh tật như vậy thì có thể ở đâu được cơ chứ, ấy sì…
Ánh mắt của hắn chợt sáng lên như trúng vé số rồi hơi nhíu mày khi nghĩ về địa điểm hắn sắp chạy đến ….
---
Ba nó cùng bà nội hôm nay cũng từ Anh trở về Úc, vừa đến nhà nét mặt nghiêm nghị nhìn mẹ nó tức giận. Nhưng vì có con trai ở đó bà ta cũng không muốn xé to mọi chuyện ngay lúc này, mẹ nó kính cẩn cuối đầu chào.
- Mẹ và anh vừa về có mệt không.
- Cô đang nói những lời dư thừa đấy à. – Nguyễn Phu Nhân cao giọng đáp trả.
- OMG, tôi thật là nhớ mình nhiều lắm đấy. – ba nó chạy đến ôm vợ, một phần an ủi vì thái độ của Nguyễn Phu Nhân.
- Mình và mẹ mệt rồi, hai người lên nghĩ ngơi. Mọi chuyện để em sắp xếp cho, chẳng phải chiều nay mình còn cuộc họp cổ đông hay sao. – mẹ nó dịu dàng nói.
- Ừ, vậy tôi đành nhờ mình vậy. Mẹ à chúng ta lên thôi. – ba nó ân cần dìu Nguyễn Phu nhân lên phòng.
- Phụng Lai, ta muốn ăn một chút hạt sen không phiền cô chứ.
- Dạ, chút nữa con sẽ mang lên cho mẹ.
Mẹ nó đứng nhìn theo mà thở dài, suốt mấy mươi năm ánh mắt mẹ chồng vẫn nhìn mình như một người xa lạ rất nghiêm nghị và đàn áp, đến nỗi muốn đón con gái về cũng phải nhìn sắc mặt.
Nghĩ đến bà lại thấy nhớ Minh Anh của mình, không biết liệu một mình nó sẽ ra sao, lẽ loi một mình con gái nhỏ của bà có bị tổn thương không.
- Ở đây, tuyết rơi dày đặt quá. Nếu con bé thấy được chắc nó thích lắm …
Trở về phòng, Nguyễn Phu nhân vừa ngồi xuống ghế nhăm nhi tách trà giữa cái mùa đông buốt rét tuy ở trong căn phòng nhưng hơi thở vẫn có khói lạnh bay ra, chưa kịp thư giãn đầu óc lại có cuộc gọi, bà hơi nhíu mày khó chịu khi thấy số điện thoại quen thuộc.
- Alo.
- Không cần biết bà sẽ nói như thế nào dùng cách gì, nhưng tôi muốn Minh Anh hoàn toàn cô lập ở Việt Nam. – Uyển Nhi lạnh lùng nói chắc nịch.
- Buồn cười, cô nghĩ cô là ai mà lại gọi điện thoại ra lệnh cho ta như thế. – Nguyễn Phu nhân gằng giọng đáp.
- Xin lỗi, dường như bà quên chúng ta đang hợp tác. Bản di chúc bà muốn có nó chứ. Chỉ cần nó lọt vào tay cô ta bà sẽ mất tất cả.
Nguyễn Phu nhân nổi giận, đập mạnh lên bàn. Không ngờ ngay cả bí mật này Uyển Nhi cũng nắm rõ trong tay đến thế. Lấy lại phong độ, bà ta cười qua điện thoại như không hiểu chuyện gì.
- Cô đang nói di chúc nào cơ. Uy hiếp ta như vậy hơi quá rồi đấy.
- Nó có thật hay không bà là người hiểu rõ nhất mà, tôi nói đúng chứ. – Uyển Nhi cười nhếch môi.
- Mày…! – Nguyễn Phu nhân rít lên. Bao nhiêu tâm kế bà đều dự tính cho bản thân của mình trước khi lấy được tất cả, suy cho cùng bà ta cũng không muốn mọi chuyện đi sai với dự tính của mình.
- Được rồi, chuyện đó ta sẽ có câu trả lời cho cô.
Kết thúc cuộc nói chuyện Uyển Nhi cười mĩm, kế hoạch của cô lại thêm một bước phát triễn. Nhớ lại năm đó trước khi bà ngoại mất mọi chuyện đều kể lại cho cô tuy nhiên về phần di chúc đó vẫn chưa có rõ thông tin chính xác. Nguyễn Phu nhân nổi đóa hất tung mọi thứ xuống nền nhà.
- Đứa con gái đó làm sao cô ta biết đến bản di chúc đó. Kim Chung lão già này ông chết rồi, cũng không để tôi yên ổn hay sao.
Đang hằng hộc Nguyễn phu nhân nghe thấy tiếng gõ cửa, lấy lại bình tĩnh như không có gì trầm giọng lại:
- Vào đi.
- Mẹ chè hạt sen mẹ dùng nóng đi ạ. Trời tuyết rơi dày đặt mẹ chú ý sức khỏe.
- Được rồi cảm ơn cô quan tâm, nói vào vấn đề chính đi. Cô dấu cô ta ở đâu rồi cô có thể tự quyết định mà không hỏi ý kiến tôi vậy sao.
- Chuyện này con xin lỗi mẹ ạ, con tự có sắp xếp việc con gây nên con sẽ tự chuộc lỗi với cô ta, coi như cầu xin mẹ cho cô ta một con đường sống.
- Được người là cô giữ ta sẽ cho cô quyết định. Ta còn chưa nói chuyện của con gái cô đấy. – Nguyễn Phu nhân nghiêm nghị khi nhắc đến nó.
- Mẹ, mẹ lại tính làm gì con bé nó…
- Sao cô lại phải căng thẳng vậy chứ, ta đã nói làm gì nó sao. Tuy nhiên, danh dự của nhà họ Nguyễn ta không thể để nó hủy hại như vậy được.
- Con bé nó đã làm gì hả mẹ … - mẹ nó níu lấy tay Nguyễn Phu nhân.
- Cô làm sao để con bé đi ở nhờ sống cuộc sống như một đứa ô sin vậy, cô không biết suy nghĩ à.
- Sao sao mẹ biết được, nhưng chẳng phải mẹ cấm nó không được sang đây sao.
- Ta không muốn nói nhiều, làm thế nào thì tùy cô nhưng dọn ngay ra khỏi nhà Thanh Lam đi thật là mất mặt cho gia đình ta. Hơn hết muốn nó an toàn thì không nên ở đó …
- Dạ vâng, con biết rồi. – mẹ nó tuy không hiểu hết lời bà ta nói nhưng cũng không dám cãi lại đành nhẫn nhịn nghe theo sắp xếp.
- Thằng Win khi nào về đây, chẳng phải nói còn học hay sao. Ở đó lâu rồi lại nhiễm thói xấu của con bé kia.
- Có lẽ sáng mốt nó sẽ đến nơi ạ.
- Ừm, cô ra ngoài đi.
- Dạ vâng – mẹ nó cuối đầu kính cẩn rời khỏi phòng.
Đến giờ dấu hỏi to đùng vẫn luôn đeo đám mẹ nó, suốt mấy năm qua mẹ nó vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến mẹ chồng mình lại đai nghiến đứa cháu gái ruột đến thế, cơ bản Minh Anh sẽ chẳng gây khó dễ gì đến vị trí của bà ta hay sao, mẹ nó thở dài ngán ngẫm …
---
Hắn vừa chạy đến biệt thự cũng vừa hay nó cùng Đăng Khôi cũng vừa về đến. Thấy hắn sẵng tiện đang vui nó tươi cười chạy đến.
- Ê, tên xấu xa – nó vẫy vẫy tay.
- Tâm trạng cô có vẻ tốt nhỉ. – hắn lãnh đạm trã lời.
- Gì thế kia, trông anh nghiêm túc quá rồi đấy. Đến đây có việc gì đấy.
- Không phải việc của cô – hắn đẩy nó sang một bên rồi đi thẳng vào nhà.
nó ngỡ ngàn to mắt nhìn, lần đầu tiên nó bị Thế Hiển bơ như vậy trong lòng có chút khó chịu.
- Đăng Khôi vào nhanh thôi, tên đó đến đây thì chỉ một lí do muốn gây nhau với Hoàng Long thôi. – nó kéo Đăng Khôi vội vã vào nhà.
Thấy Uyển Nhi đang đứng gần tủ sánh hắn chạy đến nắm tay kéo đi …
- Thế Hiển, buông tôi ra anh làm trò gì vậy hả. – Uyển Nhi vùng vằng cố thoát ra.
- Im đi, và đi theo tôi không cô tự biết hậu quả. – hắn lạnh lùng đáp.
- Không được đi. – Hoàng Long một tay nắm lấy bàn tay còn lại của Uyển Nhi kéo lại.
Nghe thấy ồn ào, mọi người ai cũng chạy xuống sảnh, nó cùng Đăng Khôi từ ngoài chạy vào cũng trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sửng sờ nhìn cảnh tượng này lập lại một nữa.
- Quốc Huy, chẳng phải cảnh tượng này đang lập lại hả. – lay lay cánh tay Hoàng Nhi nói lí nhí.
- Suỵt, im lặng chút nào.
Cả cơ thể nhưng không còn chút sức lực nó hơi lùi ra sau, Đăng Khôi đở lấy nó nép vào người mình. Ngọc Quỳnh đứng đó nhìn qua đau đớn không nguôi nhưng ánh mắt của Đăng Khôi lại không nhìn về hướng cô anh vẫn đang dịu dàng lo lắng cho Minh Anh.
- Đi theo tôi – Thế Hiển gằng từng chữ.
- Anh làm trò gì vậy buông tôi ra, lí do gì phải theo anh chứ.
- Cô ấy không muốn đi, cậu buông cô ấy ra – anh trầm giọng nói.
- Vậy sao khi cô ta nằm viện mày không đến, tao chỉ thay bác sĩ bắt kẻ trốn viện về.
Anh nhíu mày.
- Dù sao cô ấy cũng không muốn đi.
- Không được. – anh nhấn mạnh.
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, hai người nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống. Chẳng Hiểu sao hắn tiến về phía nó kéo đến chổ anh.
- Được rồi, đầy đủ mọi người ở đây. Một lời thôi mày coi cô ấy là gì? – hắn đẩy nó lên trước mặt anh.
Trong tình thế này nó không biết làm gì cả, chỉ biết cuối đầu thụp mặt xuống đất. Nó không muốn nghe câu trả lời mặt khác lại muốn biết rốt cuộc anh trong lòng anh thật sự có nó không. Hay đơn giản nó chỉ là vật thay thế …
- Minh Anh, cô ta không liên quan đến ba chúng ta.
Uyển Nhi thầm cười trong bụng, cô không nghĩ có cảnh tượng như vầy sẽ xãy ra. nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để loại bỏ cái gai trong mắt.
Nhướng mắt nhìn Hoàng Long như kì vọng vào câu trã lời …
- Hoàng Long, đã thế em cũng muốn anh trã lời câu hỏi này của Thế Hiển.
Mọi người ai cũng nín thở nhìn Hoàng Long, vậy mà sắc mặt của anh lại như tảng đá không ai biết được anh đang nghĩ gì. Mọi chuyện thật quá sự kiễm soát tên điên Thế Hiển lại đưa anh vào một tình thế khó xử như thế này.
- Không là gì cả! – anh nói rỏ từng chữ rồi quay lưng lạnh lùng bước đi trong sự ngỡ ngàng giữa bao con mắt.
- Không thể xác định cô ấy là gì được, vì tôi yêu em nhiều quá mất rồi – anh nói lí nhí trong lúc đi về phòng của mình.
Nó mở mắt từng chữ thót ra như từng nhát dao vô định đang lần lượt đâm thật mạnh vào mặt nó, đầu óc nó quay cuồng chóng mặt hô hấp mỗi lúc lại càng khó khăn hơn, tay nó vo tròn lại dồn lấy sức mà đứng cho vững, nước mắt thay nhau tuông ra. Nó gần như tuyệt vọng...
- Thế Hiển, 3 năm trước tôi đã từng nói rồi và bây giờ vẫn vậy người tôi chọn là Hoàng Long. Làm ơn buông tay tôi. – Uyển Nhi hất phăng tay hắn ra khỏi mình.
Hắn cũng như nó, một lần nữa lại bị bỏ rơi. Mọi người thấy nó khóc liền tụm lại an ủi, đón nhận ánh mắt của từng người càng làm nó như rơi xuống đáy vực sâu. Anh tàng nhẫn nhưng những ánh mắt nhìn nó bây giờ như nhìn kẻ đáng thương, không kiềm được thêm nữa nó thoát thân ôm mặt bỏ chạy.
Hắn cùng Đăng Khôi thấy vậy chạy theo Ngọc Quỳnh nắm tay giữ Đăng Khôi lại nhưng chỉ nhận được ánh mắt vô tình từ anh
- Ngọc Quỳnh, mình xin lỗi. – Đăng Khôi nói chạy đi mất hút để lại nổi thất vọng cho Ngọc Quỳnh.
Win cũng định đuổi theo nhưng cũng bị Zen ngăn cản.
- Mọi người, đừng nhìn chị ấy như một kẻ đáng thương.
- Chị không có như vậy mà. – Hoàng Nhi phụng phịu.
- Nhưng giờ đầu chị ấy nghĩ vậy đó.
- Thật là làm người ta lo lắng mà. – Hoàng Nhi thở dài xoay sang nhìn Quốc Huy.- em xin lỗi, như thế này chắc hủy ăn cơm tối với mẹ anh rồi.
- Ừ không sao, em ở nhà với Minh Anh đi. – Quốc Huy cười đáp.
- Hai anh chị cứ đi đi, có em và Win nữa mà.
- Ừm vậy đành nhờ.
Quay lại nhìn Ngọc Quỳnh thì chẳng thấy đâu nữa.
- Ngọc Quỳnh???
- Có lẽ cô ấy đi rồi, chúng ta đuổi theo thôi. Có lẽ tối nay không ăn cơm với mẹ được rồi.
- Ừ chúng ta đi thôi.
Hắn chạy lại kéo nó ôm vào lòng siết chặt, nhìn nó khóc mà hắn cảm thấy xót, tự bản thân hắn cũng thấy mình thật ấu trỉ khi khiến nó phải nghe những lời vô tâm từ cái tên Hoàng Long lạnh lùng kia.
- Ôi ồn ào quá, cô không nín được hay sao. – hắn vừa xoa đầu nó vừa dỗ.
- Anh cút đi, theo tôi làm gì tên chết tiệt biến đi. – nó vừa khóc vừa đập túi bụi vào người hắn.
- Được rồi, được rồi tôi sai. Nhưng mà tôi tìm câu trả lời cho cô rồi đấy thôi chẳng phải tôi đang làm người tốt sao.
- Người tốt ư, tôi có nhờ anh đau. Tại anh mà tôi thành ra như thế này. – nó đẩy mạnh hắn ra, gằng giọng nói.
- Cô nghe rồi đó, tên đó không xem cô là gì cả,vì sao cô cứ ngu ngốc đâm đầu vào hắn. – hắn nắm mạnh hai bả vai của nó trưng mắt nhìn nghiêm nghị đáng sợ.
- ngoài tổn thương thì hắn ta làm được gì cho cô không hả, cô nhìn lại đi. Nếu hắn yêu cô sao để cô như thế này …
Hắn bạo lực kéo nó lại sát mình nhanh chóng cưỡng hôn mặt cho nó đang dẫy dụa.
- ưm…ưm..Anh làm gì vậy hả. – nó đẫy mạnh hắn kèm theo một cái tát thật đau ngay má.
Ngay lúc hắn đang cưỡng hôn nó lại đúng lúc Đăng Khôi vừa chạy đến thấy được cảnh tượng đó, anh nhíu mày khó chịu tay vo thành nắm đấm tự giận mình bản thân lại đến sau ôm nỗi thất vọng u ám rời khỏi.
Nó cảm thấy ghê sợ đứng thụt lùi về sau nhìn hắn, ấm ức chuyện ban nãy rồi giờ đây phải chịu đựng cái tên ngang ngược này nữa nó muốn đâm chết quách hắn cho xong.
- Anh cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa hức hức …
- Minh Anh, cô tỉnh lại đi hắn ta đối xữ với cô như vậy cô vẫn muốn tiếp tục hay sao.
- Anh ấy đang dối lòng thôi, chẳng phải lúc nào anh ấy cũng bảo vệ tôi hay sao. – nó ôm mặt ngồi thụp xuống đất.
- Ấy sì, loại con gái như cô thật ngốc nghếch. Kệ cô tôi đi đây. – hắn bực dọc bỏ đi.
cả thân hình hắn như bị điện giật tê cứng cả người khi nó cầm lấy ngón tay của hắn níu lại, nhìn xuống đất thấy nó không khác gì một con cún trông bộ dạng muốn được mang về cưu mang …
- Anh đi thật sao. – nó vẫn ngồi đó lay lay nhẹ ngón tay hắn mà hỏi.
- Dạ, chị hai chứ định ngồi đây suốt đêm đấy à. – hắn cũng ngồi xổm xuống banh hai má nó ra.
- Tôi không muốn về đó. – nó nói lí nhí.
- Đi thôi. – hắn kéo nó đứng dậy. Nhưng nó vẫn ngồi y cục như vậy.
- Sao nữa – hắn cáu có.
- Mỏi chân, cõng đi.
Hắn như muốn đập nát thứ gì đó ngay bây giờ, cái con nhỏ đang đứng trước mặt hắn quả thật rất có bản lĩnh trong việc châm núi lửa trong người hắn lên. Mới vừa khóc bù lu bù loa cả lên nói gì cũng không nghe, giờ đây thì phụng phịu nhẹ nhàng như cún con làm hắn xoay sở không kịp. Nhưng bộ dạng lúc này của nó đây cũng chính là điểm thu hút đối với hắn cũng chính là lí do khiến hắn muốn bảo bọc che chở cho nó.
« dẫu sao chuyện này mình cũng làm cô ta ra như thế này, thôi chiều cô ta một chút cũng không chết » - hắn nghĩ vu vơ trong đầu.
- Lên đi. – hắn tự thổ lên vai mình ra hiệu.
- Cảm ơn, ác quỷ đôi khi cũng là người tốt. – nó để đầu tựa vào vai hắn mà nói, hôm nay quá mệt với một đứa như nó không hiểu một lí do gì mà những việc tồi tệ cứ ồ ập tới tấp nó trong một lúc không thể chấp nhận hết được.
Cõng nó trên lưng hắn không thấy nặng, không thấy mệt nhưng lại thấy vui. Chuyện buồn trong lòng hắn vơi bớt đi …
- Im đi, nói nhiều cho ở ngoài đường.
- Thế Hiển
- Sao?
- Cảm ơn.
- Cô lại lên cơn à, đừng có cắn bừa đấy.
- Thế Hiển.
- Sao?
- Khi nãy, anh ấy bảo không là gì cả phải không?
- Cô đâu có điếc, sao hỏi lại tôi.
- Thế Hiển.
- Gì!
- Anh ấy không cần tôi.
- Cậu ta không cần nhưng tôi thì có đấy – hắn lẫm bẫm.
- Anh nói gì? – nó rít lên hỏi lại.
- Chỉ có kẻ ngốc như cô bây giờ mới nhận ra điều đó đấy.
- Thế Hiển.
- Gì vậy con dở hơi. – hắn cau mày trả lời
- Anh ấy luôn bảo vệ tôi mà.
- Tôi bảo vệ cho cô có khi còn nhiều hơn tên đó đấy.
- Thôi bỏ đi, anh chưa ăn hại đến tôi là tôi vui lắm rồi. Năm ngoái chẳng phải do anh mà tôi bị làm phiền vô cớ hay sao, cũng may anh ấy luôn xuất hiện kịp lúc cứu tôi. – nhắc đến anh nó lại thở dài.
Hắn hơi khựng người lại khi nghe nó nhắc đến chuyện củ, một chút khó chịu bực bội hiện lên khuôn mặt hắn.
- Tên đó nó chính hắn đã cứu cô à. – hắn hỏi ngược lại nó.
- Không, anh ấy không nói nhưng tận mắt tôi thấy.
« Hoàng Long, mày thật biết lựa thời điểm để đến » - hắn nhếch môi cười, không ngờ những lần hắn giải vay cứu nó. Nó đều nghĩ là Hoàng Long, thật nực cười.
- Anh cười gì đấy, bộ không phải sao.
- Hừ, không có gì. Cô thấy gì thì chính là như vậy. Ok!
- Ờ.
Dưới ánh đèn đường hắn cõng trên vai mặt kệ cho nó cứ hỏi luyên thuyên mà không thấy phiền chút nào. Trời tháng 11 có cái hơi se se lạnh thêm một tí mưa phùn rơi nhẹ càng làm không gian trở nên đậm tình hơn. Buồn phiền rồi sẽ nhanh chóng qua mau, cả hai trái tim đang tự chữa lành vết thương cho nhau. Hắn cứ như vậy đèo nó mà đi dưới đường phố tĩnh mịch mà quên luôn chiếc xe của mình …
- Thế Hiển – nó gọi lớn.
- Sao nữa. – hắn vờ phiền phức mà đáp.
- Đói bụng lắm rồi.
- Con dở hơi này, cô không nói chuyện không chịu nổi phải không.
- Ờ, không cho tôi ăn thì tôi ăn thịt anh đó.
- Xia xìa.
- Này thì xia xìa * phập * nó cắn một phát vào vai của hắn.
- Bớ bà con chó dại cắn người nè. – hắn la lên, rồi vừa cõng vừa chạy.
- ê tên điên, ai chó dại hã tôi cắn chết anhhhhhhhhh …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự