Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75: Không Có Chỗ Cho Kẻ Yếu!
ó dậy sớm, nấu chút cháo cho Uyển Nhi nhưng cứ đứng trước cửa phòng anh suốt cả buổi. Hoàng Nhi vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy bộ dạng lưỡng lự của nó,hiểu ý nên bước đến bên vỗ vai,nói:
-Để mình giúp cậu.
-Ừm.
Cốc cốc..
-Hai ơi,em nè! Vào được chứ?
CÁnh cửa mở ra. Thấy nó,Hoàng Long mở đôi mắt ngạc nhiên nhìn, ái ngại nhớ lại chuyện hôm qua. Nó cúi mặt. Anh cau mày nhìn đôi bàn tay được băng bó trắng toát.
-Cậu ấy vẫn chưa tỉnh hả hai?
-Cô ấy tỉnh khuya hôm qua rồi.
-Cậu ấy có nói gì về chuyện đó không?
Anh nhíu mày nhắc nhở con bé “ đừng nhắc đến chuyện đó”. Để ý thấy từ lúc vào phòng đến giờ,Minh Anh chỉ cầm tô cháo,lặng lẽ đứng một chỗ không cất tiếng nào,anh đưa mắt nhìn xuống đôi bàn tay cô,nhẹ nhàng hỏi:
- Tay em bị thương?
- Hể?
Giật mình khi nghe anh hỏi,nó hơi ngạc nhiên. Cứ ngỡ sau chuyện đó, anh sẽ giận nó lắm, rồi sẽ không nói chuyện hay nhìn nó nữa …
-Đưa đây, nóng đấy! – anh bất giác tiến lại gần,đưa tay đỡ tô cháo nó đang bê
-Hả? em không sao. – nó giật mình,thụt lùi tránh anh.
Uyển Nhi cựa mình,tỉnh giấc. Khi mở mắt,điều đầu tiên là thấy Hoàng Long đang ở bên cạnh,điều đó khiến cô nở nụ cười nhẹ. Cô rất sợ khi thức giấc những thứ trước mắt sẽ tan biến.
-Uyển Nhi,chị tỉnh rồi, tôi có nấu chút cháo chị ăn đi …– nó bê tô cháo còn nóng hổi đến bên cạnh giường.
Xoảng…
Nhìn thấy Minh Anh,Uyển Nhi vụt tắt nụ cười. Cô tức giận,hất mạnh tô cháo trên tay nó đổ xuống sàn. Nó bất ngờ,mở to mắt lúng túng nhìn mọi người. Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng sáng nay nó dậy nấu cháo là thật tâm lo lắng cho Uyển Nhi, nào ngờ cô lại quá đáng như vậy. Rơm rớm nước mắt, nó chạy vụt ra khỏi phòng.
-Uyển Nhi sao cậu quá đáng vậy? Dù gì người ta cũng vì lo lắng mới bỏ công sức ra mà nấu cháo cho cậu ăn đó.
-Lo lắng giả tạo kiểu đó mình không cần … - Uyển Nhi cáu gắt,liếc mắt nhìn tô cháo đổ tung tóe trên sàn
-Hừ! Mình thấy người giả tạo là cậu thì đúng hơn đó!
-Đủ rồi, em về phòng đi! – Hoàng Long nãy giờ im lặng,bỗng quát lên
-Anh hai…
Hoàng Nhi nhìn anh trai mình rồi quay lại trừng mắt với Uyển Nhi đang ngồi trên giường,đùng đùng quay đi,đóng sầm cửa lại…
- Hai người thật quá đáng!
Anh ngước lên trần nhà,day hai bên thái dương rồi thở dài mỏi mệt.
-Hoàng Long, em xin lỗi!
-Người cần em xin lỗi không phải là tôi.
Uyển Nhi đứng dậy chạy ngay đến anh mà ôm, khóe mắt rơm rớm nước. Cũng thật lâu rồi cô mới được ôm anh thật chặt như thế này. Hơn ai khác cô không muốn ai làm tổn thương anh nhưng giờ đây,cũng chính cô đã từng gây và đang gây tổn thương anh. Đến tận lúc này đây, cô vẫn lợi dụng tình yêu của anh để trả thù cho chính mình.
-Hoàng Long, bọn họ bắt mẹ em đi rồi… hức hức … - cô bắt đầu nức nở
-Em nghĩ Minh Anh làm? – anh trầm giọng hỏi.
-Chẳng phải cô ta thì ai? Còn ai có khả năng làm những điều đó?
-Uyển Nhi, em thừa biết Minh Anh không đủ khả năng làm những điều đó mà. – anh nắm lấy bả vai Uyển Nhi, mặt đối mặt nhìn cô khẳng định.
Uyển Nhi gở tay anh ra khỏi vai mình,vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa bước thụt lùi. Cô khóc như tuyệt vọng:
-Hoàng Long, ngay cả anh… cả…anh cũng bỏ rơi em sao… hức ….
Vừa nói cô vừa khóc:
-Là mẹ em đó, cô ta không làm nhưng có mẹ cô ta đó… hức hức – Nhìn Long bằng ánh mắt đầy uất ức mà ngấn nước,cô nghẹn ngào - Anh từng nói những gì hả? Anh nói anh hứa sẽ không buông bàn tay em cho đến khi em buông mới thôi mà. Bây giờ là sao hả … - cô gào lên trong nỗi đau đớn nhất mà mình thể hiện ( t/g người mẫu mà ta,sao diễn hay vậy hè -_- )
Thấy Uyển Nhi tâm trạng ngày càng hoảng loạn, anh chạy đến ôm chặt cô vào lòng mặc cho cô cứ thế mà giẫy giụa
-Uyển Nhi, anh xin lỗi. Sẽ không bỏ rơi em.
-Là anh không tin em, em ghét anh… hức hức – Uyển Nhi cứ thế mà đánh thùm thụp vào ngực anh
-Ngoan nín đi, anh sẽ tìm mẹ cho em – cô càng đánh,anh càng ôm chặt hơn,nhẹ nhàng xoa đầu cô – Anh sẽ ở bên em,sẽ ở bên mà…
Ôm Uyển Nhi trong lòng mà đôi mắt anh lại vô cảm đến lạ thường, một chút cảm xúc thương yêu cũng không có. Điều anh lo nghĩ hiện tại là một lần nữa, anh lại làm tổn thương đến nó, làm đau người con gái anh yêu nhưng bản thân lại bất lực,chẳng làm gì được cho nó.
“ Minh Anh, anh xin lỗi” – anh đau long,nhắm mắt thầm tự trách mình.
Bế Uyển Nhi lên giường đắp chăn cho cô. Anh hôn nhẹ lên trán trấn an rồi mới ra ngoài. Cô nhìn trần nhà một cách mơ hồ lạc lõng. Nệm êm chăn ấm nhưng sao lại cô đơn đến thế??! Đã bao lần cấm đoán bản thân không được yếu mềm mà tại sao vẫn cứ như suy nghĩ đến những chuyện mềm yếu như thế này??!
“ Minh Anh, tôi nhất định khiến cô chỉ còn lại một mình” – Uyển Nhi thầm nghĩ.
---
Tại phòng làm việc,anh ngồi ngửa ra sau mệt mỏi. Giờ đây mọi chuyện càng lúc càng phức tạp vượt xa với mức kiểm soát. Anh luôn cho rằng mình sẽ có thể lo toan hết được mọi chuyện, chỉ cần thời gian thôi,chỉ cần thời gian là anh sẽ không để ai phải tổn thương dù là nó hay là Uyển Nhi. Vậy mà bây giờ anh cứ hết lần này đến lần khác làm nó đau lòng, nhưng lại không thể nào bỏ mặt Uyển Nhi.
-Thiếu gia, tôi đến rồi. – Trợ lí Trương gõ cửa
-Bác vào đi.
-Thiếu gia, tôi đã điều tra qua bệnh viện. Họ nói cách đây nữa tháng có một vị phu nhân đến làm hồ sơ chuyển viện cho Mẹ của tiểu thư Uyển Nhi.
-Vậy bác có thông tin chính xác ai là người chuyển viện chứ?
-Có, chính xác là mẹ của tiểu thư Minh Anh. – Trợ lí Trương kính cẩn trả lời
-Bác gái? – anh hơi ngạc nhiên.
-Vâng, nhưng khi sang Úc thì mọi thông tin đều bị cắt đứt.
Đang chăm chú nghe thì cơn đau đầu kéo đến. Anh bất giác ôm lấy đầu đau đớn. Mặt căng hằn rõ những đường gân màu xanh trên trán.
-Thiếu gia, thiếu gia …- lão Trương tái mặt chạy đến bên
-A…ư…ưm…A – anh gằn lên vì cơn đau.
-Hoàng Long, để chú đi gọi xe... – Trợ lí Trương hoảng hốt lo lắng, tay bối rối đỡ anh,tay vụng về cầm điện thoại bấm số.
-Đừng …đừng gọi – anh nghiến răng trong cơn đau, hất văng chiếc điện thoại trên tay trợ lý Trương
Anh đưa tay run run chỉ về phía tủ, hiểu ý trợ lí Trương nhanh chóng chạy đến cầm lọ thuốc màu trắng. Một hồi sau anh mới trở lại bình thường,qua cơn đau đớn nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện rõ sự mệt mỏi do cơn đau để lại.
-Cậu không sao chứ Hoàng Long? – Trợ lí Trương lo lắng hỏi.
-*lắc đầu* Không sao. Chú nói tiếp việc khi nãy đi!
-Thiếu gia, chuyện gia đình họ khá phức tạp sự việc bao nhiêu thì cậu cũng biết rõ cả rồi.
-Cháu hiểu Uyển Nhi, cô ấy sẽ không vì bỏ rơi mà trở thành con người như bây giờ. Bác cứ theo manh mối cố gắng tìm ra tung tích của mẹ Uyển Nhi.
-Thiếu gia, cậu … – trợ lí Trương rít lên như hiểu điều gì đó.- vậy cậu biết rõ về mọi hành động của Uyển Nhi tiểu thư nhưng vẫn bỏ qua, xem ra mọi chuyện chỉ của Lão phu nhân của nhà Nhà họ nguyễn mới trả lời được hết tất cả. – trợ lí Trương trả lời.
-Minh Anh cô ấy có tất cả còn Uyển Nhi giờ đây chỉ còn mình cháu. – Hoang Long bắt đầu day trán,ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà nói - Cháu hi vọng, trước khi quá trễ cả người con gái đó sẽ không tổn thương nữa, sẽ không còn ai phải tổn thương nữa.
-Hoàng Long, cơ hội vẫn còn cơ hội tôi tin cậu sẽ vượt qua.
-Cháu biết bệnh tình của mình, bác đừng nói với mọi người.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi thu xếp công việc.
-À, bác xem có dự án nào có thể hợp tác với tập đoàn Myler’s không?
-Vâng.
Lão Trương ra đến gần cửa nhớ đến chuyện gì đó, quay lại nói:
-À, Minh Anh tiểu thư đứng ngoài đó cũng lâu rồi đấy.
-Cứ kệ cô ấy, cứ để cô ấy hận cháu là cách tốt nhất …
Không gian lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt anh lại nhìn xa xăm mà nghĩ ngợi từng chút từng chút một. Anh lo cho hiện tại, anh lo cho tương lai, còn cả ước muốn của anh. Nỗi sợ trong lòng anh mỗi ngày lại một lớn. Anh sợ ba sẽ lại gánh vác tập đoàn trên vai, anh sợ mẹ sẽ ít nói chuyện ít tiếp xúc, anh sợ khi Hoàng Nhi bị ức hiếp sẽ chẳng có ai để mè nheo nhõng nhẽo, lại sợ Uyển Nhi khi cô ấy ngồi trong góc tối một mình mà không có một bàn tay nào nắm lấy.
Càng sợ hơn khi trong bóng tối đó sẽ không được nhìn thấy nó nữa, sẽ không được thấy nụ cười hớn hở khi gặp anh rồi khuôn mặt phụng phịu khi bị anh la, sẽ không được ăn những món cháy đen mà nó nấu cho anh ăn.
Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại chạy theo những dòng suy nghĩ, khóe mắt nơi anh chảy một “ giọt nước”,miệng lẩm bẩm nói “ Anh nhớ Em…”
----
Vừa thấy trợ lí Trương từ trong phòng anh đi ra nó lật đật chạy đến gặng hỏi:
- Bác Trương, bác nói anh ấy chưa.
- Tôi nói rồi thưa tiểu thư, nhưng cậu ấy không muốn gặp tiểu thư. – Trợ lí Trương kính cẩn trả lời.
- Anh ấy còn giận cháu vậy sao. – mặt nó xụ xuống thở dài nói.
- Tôi còn có việc phải giải quyết, tôi xin phép đi trước.
- Dạ, cháu xin lỗi làm phiền bác – Nó hơi cúi đầu cười chào.
Nó tựa vào tường mắt hướng phòng làm việc mà buồn bã, thở dài. Giờ đây trong đầu nó là cả một mớ tơ vò. Vì sao lúc này nó cần anh đến vậy mà anh lại lạnh lùng như thế với nó? thật sự anh không tin nó sao?
-Thôi đừng suy nghĩ nữa, phải đi tìm hỏi cho ra chuyện này mới được.
Đăng Khôi từ dưới nhà chạy lên,thấy nó đứng trước cửa phòng Hoàng Long, liền hớn hở gọi nó.
-Minh Anh.
-Đăng Khôi, anh đến tìm Hoàng Long hả. – nó chạy lại chỗ Đăng Khôi cười tươi nói.
-Ừ, đúng là tìm người nhưng mà tìm em. – Đăng Khôi xoa đầu nó.
-Ây gu, sao ai cũng thích xoa đầu em thế, không phải cún nha. – nó phụng phịu trả lời vừa vuốt mái tóc bị vò của mình.
-Em định tìm nó à. – tay anh chỉ vào phòng ý chỉ Hoàng Long
-À, à em tìm Uyển Nhi hỏi chuyện hôm qua, chắc chị ấy hiểu lầm em. – nó gãi đầu phân bua.
-Khỏi hỏi, hỏi anh nè. Đi thôi. – nói rồi Đăng Khôi nắm tay nó kéo đi, không hiểu chuyện gì nhưng nó cũng không phản kháng,mặc cho anh kéo nó đi …
---
Zen đem quần áo của nó đã khô mang lên phòng, quên rằng bên trong còn có người khác nữa. nào ngờ mới vừa mở cửa …
-Chị Minh Anh …
Vừa gọi tên mắt cô nhìn vào chàng trai đối diện thật không thể nào ngờ cái thân hình mịn màng săn chắc sáu múi lại đứng thù lù trước mắt, đôi tay còn đang mãi mê lau mái tóc ướt kia càng làm cho các bơ bắp nổi lên cuồn cuộn hơn. Quá đáng hơn nữa là bên dưới chàng trai kia chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn tắm trắng …
-AAAAAAAAAAAAAA. – cả Zen và Win hét lên vào mặt nhau.
-Con kia, cô biến thái hả. – Win nói lớn hai tay bụm lại che chắn cho bụng dưới của mình.
-Tên điên, tôi giết anh mắt tôi mù rồi tên biến thái, anh tắm sao không mặt đồ vào hả. – Zen bối rối lúng túng đáp trả.
-Còn bảo không biến thái, cô có thèm tôi củng phải biết kiềm chế chứ. Lại còn trân trân mắt nhìn thế sao.
Zen hoảng loạn nhắm mắt xoay lưng vô định mà bỏ chạy,quên mất đống đồ bị rơi dưới chân mình. Không ngoài dự đoán giẫm lên mà ngã người chới với ra sau. Win thấy vậy bất giác chạy đến định đỡ, nào ngờ Zen trong lúc sắp té chụp phải cái khăn che * phập*. Cả hai ngã nhào xuống nền nhà.
-Á – Zen rít lên mặt nhăn nhó, cô có cảm giác phía dưới mình có gì đó êm êm lại còn thêm cộp cộp bên dưới.
-Xuống ngay, cô đang đè thằng em của tôi đó. – Win ôm đầu la lên.
Nhìn đến nhìn lui Zen mới biết mình đang nằm lên người Win, bối rối lăn xuống nào ngờ hai mắt lại dáng xuống bên dưới của Win, mắt cô trợn ngược lên chỉ kịp hét toáng …
-AAAAAAAAAAAAAAA đồ biến thái!
Vớ đống quần áo ném lia lịa vào người của Win rồi ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy với khuôn mặt đỏ cháy phừng phực. Win nhướn người nhìn theo dáng người nhỏ nhắn chạy biến chỉ trong vài giây,cậu nhóc ngã lưng ra nền mà nhớ lại chuyện ban nãy cười thành tiếng. Anh ta bây giờ không khác gì một kẻ ngốc nghếch. Miệng lẩm bẩm:
- Cô ta đáng yêu thật! …
---
Lúc này tại công viên ASIA PARK nó cùng Đăng Khôi quậy hết trò này đến trò khác, nó cười khúc khích suốt buổi như nơi này là nơi chỉ dành riêng cho nó mà thôi. Khi chưa đến nơi, nó cứ đăm chiêu suy nghĩ chẳng biết anh đã đang định cho nó biết điều gì khiến Uyển Nhi xung đột với nó hôm qua, nào ngờ anh lại dẫn nó đến đây.
-Đăng Khôi, chúng ta chơi lái xe nước đi. – nó cầm lấy cổ tay Đăng Khôi kéo đi.
Đăng Khôi có chút sửng lại khi nó nắm lấy tay anh nhưng rồi cũng theo tự nhiên mà nhếch môi cười mĩm, đã bao lâu rồi mới được thoải mái như hôm nay. Nhìn nó cười mà bao nhiêu phiền muộn rắc rối trong giây phút cũng dần như tan biến đi.
-Minh Anh em nghịch quá ướt hết rồi này.
-Anh lái xe dở tệ ha ha. – nó cứ lái xe vòng vòng cố ý tông vào thuyền xe của Đăng Khôi làm nước văng tung tóe cả hai đều ướt như con chuột lội.
-Được lắm xem nè!
-Ờ ngon nhào vô, nhào vô nè ha ha ha …
Tối nay Ngọc Quỳnh có hẹn ăn tối với Đăng Khôi vậy mà không thấy một cuộc gọi nhỡ, cô đến nhà tìm Hoàng Nhi giải khuây một chút. Nào ngờ người muốn gặp lại không gặp được, kẻ không muốn gặp lại cứ phải chạm mặt nhau. Khó chịu Ngọc Quỳnh định đi về lại nghe tiếng Uyển Nhi giễu cợt:
-Cậu đúng là kẻ thất bại nhỉ!
-Ừ, vì tôi không phải loại bất chấp thủ đoạn như cô!. – Ngọc Quỳnh không thèm ngó ngàng đến tiếp tục bước.
-Có người dạy tôi rằng, thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu. Tôi mạnh hơn cậu thì tôi có thể tồn tại còn cậu cứ việc mà thất bại rồi chạy theo sau lưng tôi thôi. – Uyển Nhi nhếch mếp, tiến lại phía Ngọc Quỳnh.
-Người như cô quả là không thấy hổ thẹn với những gì mình phát ngôn.
-Hừ, cớ sao tôi phải hổ thẹn ít ra những gì vốn dĩ thứ gì của tôi thì nó luôn là của tôi, không phải như cô đã nằm trong tầm tay vậy mà vẫn bị chơi xỏ sao?
-Haizz, bạn tốt của tôi à, khi nào cậu cũng chỉ biết làm kẻ bại trận như vậy thôi sao? chẳng lẽ cậu chỉ được cái bề ngoài còn bên trong chỉ là một kẻ thất bại đến vậy sao??! – Uyển Nhi che miệng,nhếch môi cười nửa miệng
-Nói nhiều như vậy thật ra là cô muốn gì? Sao không nói rõ ràng mà cứ phải vòng vo như vậy? – Ngọc Quỳnh nhíu mày tỏ khó chịu
-Ngốc nghếch thật! – Uyển Nhi cười lắc đầu rồi bỏ đi.
Ngọc Quỳnh đứng đó nhìn theo vừa bực bội vừa không hiểu …
-À! Đăng Khôi đến đón Minh Anh đi hẹn hò rồi ấy. Ôi sao tôi lại ngớ ngẩn thế không biết, cậu là bạn gái Đăng Khôi mà điều này chắc cậu biết rồi, hihi.
Bất giác Uyển Nhi quay lại kèm theo một câu nói tưởng chừng như là bình thường nhưng lại khiến đối phương như đang nhận ngay một gáo nước lạnh vào mặt, hai tay vo tròn tức giận đến nỗi khóe mắt ứa nước…
Zen đứng sau cánh cửa vô tình đã thấy và nghe hết tất cả, có chết cũng chưa bao giờ Zen ngờ được con người thật của Uyển Nhi lại tệ đến như vậy. Tính tình rất cứng nhắc thậm chí lời nói còn rất cay nghiệt giết chết đối phương, còn đang chăm chú lắng nghe Zen bị một bàn tay bịt miệng lại, bế lên vai vác đi.
-AAAA …..tên biến thái, bỏ xuống bỏ xuống ngay tôi sẽ giết cậu! – Zen giẫy giụa đánh liên hồi vào lưng Win.
-Cô mới là kẻ biến thái, đã thấy HÀNG tôi rồi chối bỏ trách nhiệm sao? – Win nhấn mạnh từ HÀNG cười nói.
-Cậu không những là một kẻ biến thái mà còn rất là vô liêm sĩ nữa đó biết không hả??! – Zen la to.
Win ngừng cười thả Zen “ phịch” một cái xuống sàn khiến Zen ôm mông mà xoa.
-Đồ điên, cậu có buồn thì đi tìm bạn gái của cậu mà chọc mà phá liên quan gì đến tôi hả??!
-Cô ta không phải…
-Cậu im đi, cô ta có không phải hay phải đi chẳng nửa, thì tôi chả quan tâm Ok,do you understand?
Bộ dạng Win bỗng trở nên nghiêm túc hơn. Khuôn mặt cậu cũng trở nên lãnh đạm,môi không nhếch lên cười.Âm giọng trở nên trầm xuống lạ thường:
-Mai tôi về nước rồi, thật sự cậu không để tâm?
-Vâng, tôi chúc cậu có một cuộc sống tốt đẹp và vui vẻ. Hạnh phúc với người con gái mà cậu chọn! Bấy nhiêu đó đủ rồi đúng không? – Zen nhìn thẳng vào mắt Win nói rõ từng chữ.
-ừm …
Zen quay lưng hằn học mà bỏ vào nhà, Win đứng đó với một mớ hỗn độn không tài nào sắp xếp chúng, một nỗi thất vọng dần dần hiện rõ lên mỗi câu nói của Zen như là những câu trả lời xát muối vào tim.
-Thật là… cái gì hi vọng quá nhiều thì sẽ thất vọng bấy nhiêu …
“ Cậu cũng phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, tôi sẽ nhớ cậu nhiều lắm, rất nhiều …”
Win ngước mặt nhìn trời mà thở dài …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự