When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Tình Cảm Mập Mờ.
ại café raflew
Trong bộ vest sang trọng nét mặt nghiêm nghị hằng ngày của một vị chủ tịch hoàn toàn tan biến chỉ hiện hữu sự dịu dàng dường như được giãn ra rất nhiều.
-Phụng Lai, thật lâu rồi không gặp em.
-Ừ cũng gần 20 năm rồi, anh ngồi đi.
-Anh bây giờ cũng là một chủ tịch quyền lực rồi.
-Ừm, em cũng là Nguyễn Phu nhân rồi.
-Thế Hùng, em cũng không vòng vo với anh nữa, em hỏi anh vài chuyện được chứ?
-Em cứ hỏi * đưa tay như mời *. Chuyện tôi biết tôi sẽ nói.
-Người đâm xe vào Thanh Hoa là anh?
-Sao em lại nghĩ là tôi?
-Em xin lỗi, em không có ý nghi ngờ anh. Nhưng mọi chuyện xảy ra đều liên kết đến chúng ta … - mẹ nó hơi ngượng khi vô tình kết tội cho chủ tịch Sang.
-Không, em nói đúng là tôi năm đó cho người đâm cô ta.
Bàn tay mẹ nó cầm tách trà run run không tin nổi những gì mình vừa nghe.
-Sao sao anh lại làm như thế, thật chất anh chẳng liên quan đến chuyện này mà.
-Vì em.
-Vì tôi, sao lại vì tôi. – mẹ nó kinh ngạc trước thủ đoạn của người đàn ông ngồi đối diện nên thay đổi xưng hô.
-Tôi đã cho hắn ta một cơ hội để trân trọng em, nhưng hắn ta đã làm gì chẳng phải dang díu với thư kí của mình hay sao.
-Anh hiểu lầm Kim Bình rồi, mọi chuyện không như anh nghĩ.
-Tôi không cần biết, chỉ cần người nào làm tổn thương em. kẻ đó sẽ không yên với Thế Hùng này.
-Tất cả chỉ là anh ngụy biện thôi phải không, thật ra anh có vị trí như ngày hôm nay là hợp tác với bà ta đúng chứ.
Chủ Tịch Sang hơi sững người:
-Vậy là em đã biết hết tất cả mọi chuyện.
-Như vậy là đúng với những gì tôi suy nghỉ, đừng nói là vì tôi mà biện minh cho sự tham lam của anh.
-Thế Hùng, dù sao cũng cảm ơn cuộc nói chuyện của anh ngày hôm nay. Tôi hi vọng từ nay không còn gặp mặt anh thêm lần nào nữa.
-Phụng Lai bao năm qua em vẫn đối xử lạnh lùng với tôi như vậy sao.
Mẹ nó không nói gì thêm cũng không nhìn, bước vội rời khỏi quán cafe để lại Chủ tịch Sang ngồi đó ôm đầu suy tư.
---
Nghe tiếng chuông cửa, nó đang định ra mở cửa lại bị Zen ngăn cản.
-Để em mở cho.
-Cảm ơn em! – nó nói với theo.
Mặt Zen hớn ha hớn hở chạy vội ra mở cửa thì hơi ngờ khi thấy Thế Hiển cùng một cô gái tiến đến.
-Anh Hiển.
-Cô là … - hắn rít lên cố nhớ.
-Bé Zen nè, anh quên em nhanh vậy sao buồn à. – Zen phụng phịu.
-À, hèn gì anh suy nghĩ tối qua giờ cứ thấy quen quen.
-Ha ha, anh lại xạo. Đến tìm Minh Anh hả hay anh Long.
Hắn nhếch vai cười tươi không nói gì, Zen nhìn sang cô gái bên cạnh nhìn từ trên xuống dưới tò mò.
-Cô ta đến tìm Win đấy. – hắn nói như đang ngán ngẫm.
-Chào chị, em có thể gặp Win được không. – Mai Phương cười tỏa nắng.
“ người như anh ta thật hợp với mẫu con gái lòe loẹt như thế này”.
-Hai người vào nhà đi, anh ta ở trong đó.
Nó đang ngồi chăm chú nên chẳng biết hắn đang đi vào vẫn ôm gói bim bim mà cười ha hả không ngớt.
-Ai vậy Zen, Hoàng Nhi về hả. – miệng nhai bim bim quay lại đằng sau.
-Ơ, Thế Hiển. – nó trợn to mắt nhảy vọt ra khỏi ghế sofa lôi kéo hắn ra chỗ khác trước khi để anh thấy.
*Anh liếc mắt nhìn, nhưng dã vờ không quan tâm.*
-Anh bị điên à, hay sao đến đây tìm tôi muốn khiêu chiến với Hoàng Long hả.
Thái độ hắn vẫn đứng ung dung mà khoanh tay trước ngực nhìn đến nhìn lui.
-Còn lì ra đó hả, về về đi. – nó dùng lực kéo hắn đi.
-Có ai khách đến nhà mà lại đuổi như cô không hả? osin nhà mày cũng hiếu khách ghê. – hắn chăm chọc.
“ Rõ biết mình đang cố gắng dẹp yên đuổi giặc, vậy mà hắn còn la làng cho đại tướng nghe con người hắn sao mà chướng cực kì, đáng hận đáng hận!”. nó vừa nghĩ vừa liếc sang anh.
-Dẫu sao cũng là khách vào ngồi đi. – anh thờ ơ mời có lệ.
Hắn le lưỡi chọc quên nó, Mai Phương cũng theo sau ngồi vào.
-Nói gì nói mau đi.
-Minh Anh, cô đề cao mình quá nhỉ ai nói với cô tôi đến gặp cô hả.
Nó thộn mặt ra, lấy tay che mặt nói lí nhí chữa ngượng:
-Đã vậy đến đây làm gì cơ chứ ác quỉ.
-Dạ, em nhờ anh ấy đến gặp Win. – Mai Phương lên tiếng giải thích.
-Win??
-Không nói thì lại tưởng anh đến gặp chị ấy không chừng đấy. – Zen chen ngang.
Hoàng Long hơi chột dạ khi nghe những lời nói của Zen, có chút khó chịu anh định bỏ đi.
-Chẳng qua là trốn ông già đi gặp đối tác thôi, rất lười. – hắn cố tình nói rỏ to.
-Anh đúng là chẳng đi gì cả! ple ple.
-Là cô ta năn nỉ tôi thôi, chứ cô có mời cũng không thèm đến đây.
Anh không nói gì bỏ đi như không quan tâm, nó hơi hụt hẵng khi thái độ anh như vậy.
“anh ấy là không quan tâm mình sao hay là vì không thích Thế Hiển”.
-Chị, em có thể gặp Win ở đâu ạ. – Mai Phương gọi làm nó giật mình quay lại thực tại.
-À à, nó đang ở ngoài vườn ấy em cứ tự nhiên.
-Vậy em xin phép.
-Này, nhà này nghèo thế sao, không có nổi một ly nước mời khách ư.
-Có nhưng không thích cho anh, xì.
-Cô …cô…được lắm. – hắn rít lên.
Nét mặt anh trở nên nghiêm nghị suy nghĩ về những lời hắn nói khi nãy. “ - Chẳng qua là trốn ông già đi gặp đối tác thôi, rất lười.”
“ hắn ta nói đối tác, chẳng lẽ là Micheal. Seven”. – anh nhíu mày suy nghĩ.
“ alo, bác Trương”
“ vâng, thiếu gia”
“ khi sáng thư kí có gửi một email về việc muốn hợp tác với …” – anh hơi ngập ngừng.
“ là MR.Seven, thưa thiếu gia. Nhưng chúng ta đã chậm một bước bên ENJOY đã có cuộc hẹn gặp mặt trước tập đoàn chúng ta rồi.”
“ bác giúp cháu chuẩn bị bản kế hoạch sản phẩm mới và tìm hiểu cuộc hẹn tại địa điểm nào. Một tiếng nữa Bác đến biệt thự chúng ta cùng đi”
“vâng, thưa thiếu gia.”
Tại sân sau biệt thự.
“ hù” – win đang chăm chú tưới cây lại bị Mai Phương từ phía sau làm bất ngờ giật mình quay lại vô ý làm Mai Phương chới với vài giây nữa thôi sẽ ngã nhào xuống đất, cũng may bàn tay Win đã ôm chặt vòng eo nhỏ bé của cô.
-Em, em xin lỗi.
-Cô là …trong bar. – Win nhíu mày cố nhớ.
-Hihi, đúng rồi ấy.
-Hôm nay trong khác quá. * chỉ chỉ *.
-* vuốt tóc * hôm qua anh nói, nên sáng nay em đi nhuộm lại đó, đẹp chứ hihi.
-Tạm ổn.
Win vốn sống ở nước ngoài, việc trang điểm đậm không xa lạ nên bộ dạng Mai Phương lúc này anh thấy cũng bình thường chẳng quan tâm mấy.
“ con gái người ta như vậy, mà con bé kia lại chẳng chút gì cả son dưỡng môi cũng không, mình điên sao nghĩ tới nó”- Win cong môi cười khi nghĩ vu vơ.
-Win, Win – Mai Phương đưa tay trước mặt.
-À.
-Có gì không, sao biết đây?
-Là anh Thế Hiển chở em đến.
-Ảnh cũng đến à, sao nãy giờ không nói sớm vào thôi.
-Từ từ, em có cái này muốn trả cho anh.- Mai Phương lấy trong túi mình ra một chiếc ví da bò.
-Ơ! Cảm ơn.
-Không có gì, coi như anh nợ em một buổi ăn tối nhé. - ^^.
-Ờ, vào nhà thôi.
Win vừa bước đến cửa đã nghe cuộc cải vã lời qua tiến lại giữa nam nữ rồi, mà giọng nói đó không ai khác chính là của bà chị mình.
-Ê heo, khách của em mà chị mất lịch sự thật.
-Nghe chưa lợn. – hắn hếch mặt.
-Win, em quen hắn ư.
-Ân nhân của em đó.
-Hứ, em mà đi với tên điên kia thì đừng nói chuyện với chị, hứ – nó giận dữ chạy một mạch lên trên.
-Kệ chị ấy đi, anh đã đến đây rồi thì chúng ta đi uống vài ly đi.
-Ok, tối nay cũng rãnh đi thôi …
---
Vừa đáp xuống sau chuyến bay Uyển Nhi đã vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, mặc dù cơ thể cô do thời tiết hay vì lệch múi giờ đang làm cô khá mệt mặc kệ lời khuyên của chị quản lý.
-Tiểu thư Uyển Nhi, chúng tôi thành thật xin lỗi.
-Một câu xin lỗi là xong sao, các người sao có thể dễ dàng để người khác đưa bệnh nhân đi như vậy.
-Người phu nhân ấy có giấy xác nhận của bệnh viện, cũng nhận là người nhà của bệnh nhân chúng tôi không thể làm khác được.
-Phu nhân? sao có thể như thế được …
-Tiểu thư Uyển Nhi giẫu sao thì đưa sang Úc chữa trị vẫn khả thi hơn ở đây, chúng tôi cũng vì muốn tốt cho bệnh nhân.
-Sang Úc, ông có thể cho tôi là bệnh viện nào được không.
Chờ đợi vị bác sĩ viết địa chỉ, cô cầm lấy không nói thêm lời nào bỏ đi gấp rút nhưng vừa đến cửa Uyển Nhi liền ngã xuống bất tỉnh.
-Tiểu thư Uyển Nhi, Uyển Nhi …
-Ý tá mau đưa bệnh nhân đến phòng cấp cứu …
---
Nó từ trên đi xuống tính phụ nấu cơm tối ngờ đâu lại thấy cái cảnh tượng Zen đứng nhặt rau mà cứ như người mất hồn.
-Em đang nhặt rau hay bứt rau vậy.
Vẫn không trã lời.
-ê ZEN – nó hét lớn lên.
-hả hả, sao sao em nghe. – Zen giật mình luống cuống trã lời.
-em sao vậy, cứ như người mất hồn.
-không sao hết. – Zen thẩn thờ thở dài.
-sao chị kị ba chữ đó ghê “ không sao đâu”. Có chuyện gì rồi nói chị nghe đi.
Zen ngồi thụm xuống cúi mặt. Lúc đấy Hoàng Long cũng từ trên nhà đi xuống nó liền ba chân bốn cẳng chạy đến.
-sắp giờ ăn cơm tối rồi mà anh còn đi đâu nữa.
-này heo, từ bao giờ em quản chuyện của tôi vậy.
“ quản đâu, là quan tâm mới hỏi thôi mà kì cục” – mặt nó bủn xỉn.
-thiếu gia cũng sắp đến giờ rồi chúng ta đi thôi. – Trợ Lí Trương từ bên ngoài chạy vào giục.
-tôi đi đây, ngủ ngon nghe lợn * xoa đầu *.
Lần đầu tiên nó thấy anh cười tươi với nó đến như vậy con tim như đang rộn ràng, cho dù anh đã đi khỏi rồi vậy mà nó vẫn đứng đó chìm đắm trong tửu sắc. Sực nhớ đến Zen nó quay lại thì không thấy Zen đâu cả luống cuống đi tìm.
“ trong nhà không có chắc ngoài sân ư” – nó ra đến nơi nhìn quanh thấy Zen ngồi xích đu mà thở ngắn thở dài.
-sao chị thích Oppa vậy?
-đẹp trai.
-thật hả. – Zen nói lí nhí như không.
-trời! chị nói vậy cũng tin hả, đùa đấy. Thật ra chị đã từng nằm và tự hỏi câu đó với chính mình nhiều lần rồi nhưng vẫn không rõ chỉ là khi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Long, con tim chị nó lại lệch.
-Oppa chưa tỏ tình với chị lần nào hay là một lời nói thể hiện mà.
-ừm, đôi khi muốn nghe “ tôi thích cô” hay “ anh yêu em” bằng tin nhắn thôi cũng muốn có nhưng anh ấy chưa lần nào như vậy.
-vậy tại sao chị vẫn yêu Oppa vậy.
-đôi khi lời nói khi nói ra rất dễ nhưng rồi cũng mau chóng phai đi, đổi lại từng hành động hay cử chỉ của Hoàng Long đều để lại vết sâu trong đây * tay chỉ vào ngực *.
-Nếu anh ấy chỉ là đang nửa vời với chị thì sao, nếu lở người anh ấy chọn là Uyển Nhi thì sao.
-Chuyện đó, à …* gãi đầu* thật ra nếu nói thực tế chị và anh ấy vẫn chưa có gì mà, nếu anh ấy chọn Uyển Nhi chị sẽ đau lòng lắm chỉ cần anh ấy vui là được rồi.
-Chị không nghĩ đến Thế Hiển hả.
-Gì chứ, tên đó liên quan gì đến chị chứ, chỉ hận là đến hôm nay vẫn chưa xé anh ta làm trăm mảnh. * mặt nó đỏ bưng như giận khi nhắc đến hắn *
-Chị ngốc thật, đôi lúc có ngay trước mặt mà tại chị nhận không ra thôi.
-Ý em nói tên đó thích chị á ha ha ha không đời nào hắn chỉ muốn biến chị thành ôsin cho hắn thôi. – nó cười phá lên khi nghe Zen nói điều hết sức vô lý
“ người mù cũng thấy được rõ ràng anh ấy thích chị mà.” – Zen ngán ngẫm lắc đầu.
-ủa mà đang nói chuyện em sao em toàn lảng sang chị vậy hả.
-có lẽ em đang ngộ nhận mà thôi. hì. – Zen cười gượng.
-Nếu một người không phải người yêu chị, không thích chị ghét chị nhưng lại hôn chị thì đó là nụ hôn gì?
-Hôn, hôn á. Thằng Win hôn em hả đúng không đúng không. - mắt nó sáng rực lên hỏi tới tấp.
-Hôm qua, cậu ấy hôn em nhưng hôm nay như không có gì xãy ra. – Zen thở hắc ra.
-Chị xin lỗi, nó từ nhỏ sống ở nước ngoài chị cũng không được gần gũi nó nhiều cho nên nụ hôn ấy chị cũng không rõ.
-Khi chiều khi cậu ấy đi cùng cô gái kia trong lòng em thấy khó chịu lắm.
-Khó chịu vậy là... – nó đang định nói tiếp thì bị Zen cắt ngang.
-Nhưng em thấy mơ hồ và hiện giờ rất mập mờ, và cả cậu ấy vì men rượu mà thôi.
-Thôi dừng đi, chúng ta vào ăn cơm tối đi chị Minh Anh em thấy đói rồi.
Nó cười đáp lại, bình thường nó thấy Zen hay cười là một đứa con gái mạnh mẽ vậy mà cũng có những lúc Zen lại buồn bã tâm trạng đến như vậy …
---
Restaurant Luxury.
-Hello, nice to meet you! – anh đưa tay trang trọng chào.
( xin chào, rất vui được gặp ngài )
-Oh, meet you too. – Mr.seven cười đáp chào có chút ngạc nhiên.
( vâng, rất vui được gặp cậu ).
-Please sitdown. – Mr.seven đưa tay vào ghế đối diện.
( mời ngồi ).
-You come from corporation ENJOY?
( bạn đến từ tập đoàn ENJOY?)
-No, I came corporatione Gmeiner.
( không, tôi đến từ tập đoàn Gmeiner ).
-Wow, I know Gmeiner corporation is a largegroup, to day. So, is anything wrong?
( wow, theo như tôi biết tập đoàn Gmeier là một công ty lớn, hiện nay. có vấn đề gì sao? )
Anh đặt một tập hồ sơ lên bàn, ban đầu Mr.Seven hơi ái ngại nhưng khi cầm bản đề án lên đọc dường như nó đã thu hút, ông cười một cách hài lòng. Cả hai cùng nhau bàn bạc một cách rất thuận lợi.
-Thank you, my father’ll sign a contract with you in USA.
( cảm ơn, ba của tôi sẽ kí hợp đồng với ngài tại Mỹ ).
-Certianly, happy cooperation. – Mr.Seven cười tươi đưa tay chào.
( chắc chắn rồi, hợp tác vui vẻ ).
-Successful cooperatione. Good bye, see you again!
( hợp tác thành công. Tạm biệt, hẹn gặp lại ngài. )
Sau khi cùng trợ lí Trương tiễn Mr.Seven ra về, trên đường đi anh đi ngang quán bánh canh khi trước ăn cùng nó anh chợt cong môi cười nhẹ rồi cho xe tấp vào ghé mua.
-Thiếu gia, sao cậu biết ngài Seven sẽ ở đó mà đến.
-Điều này, chắc phải cảm ơn Thế Hiển.
-Chẳng phải cậu ta là đối thủ của cậu sao, sao lại giúp cậu được.
-Bác Trương, sau này bác sẽ biết … - Anh nhẹ giọng nói qua …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự