A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Nụ Hôn LúC Say???
en rón rén chạy xuống nhà lấy hộp thuốc y tế rồi trở về phòng, cảnh tượng Win đang ngồi chạm vào các vết thương mà nhăn nhó rít lên không khác gì một đứa con nít khiến cười thành tiếng mà cũng không hay rõ.
-Đau chết anh đi.
-Có ngày tôi sẽ bẻ hết răng cô.
-ờ bẻ này. – Zen nhấn mạnh vào vết bầm ngay má.
-á, á đau.
-là anh đang nhờ vã tôi đó, tử tế một chút đi. không thì xuống nhà mà nằm sofa.
-Zen dễ thương nhất đêm nay.
Được khen, mặc dù khen đểu nhưng cũng có chút gọi là vui Zen cười mĩm, cẩn thận sơ cứu vết thương cho Win.
-Mà sao anh quen anh Thế Hiển.
-Cô cũng biết anh ấy sao?
-Hỏi thừa, không những thế còn là tình địch với Oppa Long đấy.
-Tình địch?
-Con nít biết gì, nói gì nghe nấy đi.
-Gì kia, cô bảo con nít hả. – Win nhéo hai bên má của Zen lên.
-Á đau đau tui, thả ra coi.
Nhưng Win nào có nghe, hai tay vẫn nhéo hai bên má lên mà banh ra, Zen tức thì cũng không nhịn nữa cù lét, trong lúc đang đùa giỡn cả hai ngã xuống nệm tạo thành tư thế mặt đối mặt nhau rất gần. Ánh mắt long lanh có chút ngượng ngùng, bàn tay Win đặt nhẹ lên má cô mơn trớn cảm giác này thật lạ kìa tim cô đập liên hồi người nóng rang cả lên chả hiểu sao lúc này trong đầu Zen lại lóe lên một suy nghỉ: ‘’ sao anh ta đẹp trai đến thế ‘’.
Càng lúc Win càng tiến đến gần hơn môi chạm môi, Zen sửng người mở mắt to nhìn Win các dây thần kinh như bị tê liệt lại. Win nhắm mắt chìm đắm mơn trớn đôi môi rồi dừng lại bất động.
‘’ dừng lại rồi sao, nụ hôn đầu tiên như thế này sao’’ – Zen thấy Win nằm im không một chút động đậy, trở về với thực tại giật mình đẫy Win ra hai má đỏ ửng.
-Anh ta…vừa hôn mình sao…là nụ hôn đầu sao. Tên Win khốn nạn!
-Này, này cứ thế mà ngủ sao thức dậy cho tôi.
Zen trở về thực tại vừa bối rồi vừa bực tức, khác nào bản thân đang bị lợi dụng cơ chứ, vậy mà đối phương lại lăng ra ngủ như không có gì như thế chứ …
London, Anh.
Mấy hôm phải liên tiếp chạy show diễn, Uyển Nhi mệt lã người, bù lại mọi việc đều sắp xếp và hoàn thành rất tốt hôm nay lại là cuối tuần, cô tự thưởng cho mình một ngày nói không với những bữa tiệc xã giao hay bắt cứ cuộc điện thoại nào.
Nằm xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cửa sổ bên cạnh cốc cafe nóng hổi, cô thích nơi đây. Một nơi khiến cô có thể rủ bỏ hết mọi thứ, chẳng toan tính chẳng cần lo ngày mai chẳng có hận thù chỉ có cô một thế giới tự do.
-Uyển Nhi à, sảng khoái quá.
Chăm chú xem tạp chí nghe nhạc chưa nghỉ ngơi được bao lâu quản lí của cô lại xuất hiện.
-Chẳng phải hủy hết, hôm nay ngày nghỉ sao.
-Uyển Nhi, chị mới gọi về bệnh viện người ta nói mẹ em đang chuyển viện.
Nhưng tiếng sét đánh ngang qua ù cả hai tai. Sắc mặt hồn nhiên khi nãy cũng đã trở lại sắc bén lạnh như mùa đông.
-Chị nói gì cơ, không có sự đồng ý của tôi sao bệnh viện đó thất trách như vậy.
-Uyển Nhi, em bình tĩnh trước mắt chúng ta trở về Việt Nam trước đã.
-Chị nói em bình tĩnh như thế nào được, chắc chắn là bà ta, không ai có thể tìm ra mẹ em được ngoài bà ta.
-Chị đi đặt vé chúng ta sẽ về ngay hôm nay.
-ừm.
Người quản lí đi ra khỏi phòng, Uyển Nhi như hóa điên hất tung mọi thứ trong căn phòng. tìm kiếm điện thoại …
« alo »
« nói, mẹ tôi ở đâu »
« ha ha, có đứa cháu nào lại điện thoại cho bà mình mà lại gào lên như thế kia hay không »
« bà nghe cho rõ, tôi không có thời gian chơi đùa với gia đình các người. Nói mau bà giấu mẹ tôi ở đâu »
« lạ kì nhỉ, sao mẹ cô mất tích cô lại hỏi tôi »
« ngoài bà ra thì còn ai có dám đưa mẹ tôi rời khỏi bệnh viện cơ chứ »
« Thật sự, cô nghĩ là mình tôi hay sao ha ha có vẻ đề cao lão bà này thật đó »
« không lẽ…? »
« tôi nghĩ cô có đáp án rồi đó ha ha … »
Nguyễn phu nhân cười chế giễu rồi cúp máy, những giọt nước mắt của Uyển Nhi thi nhau ứa ra cô ngồi bệt xuống sàn nhà đá lạnh ôm lấy cơ thể khóc nấc lên.
-mẹ là Uyển Nhi không tốt hức hức, Uyển Nhi không chăm sóc mẹ cẩn thận.
-hức…hức, mẹ Uyển Nhi mệt mỏi Uyển Nhi muốn mẹ hức hức …
-Uyển Nhi, cô đơn quá mẹ à.
Không khí trong lành mà Uyển Nhi chưa kịp tận hưởng đã trở nên u ám lạnh lẽo cùng tiếng khóc nấc lên đến nghẹn lòng …
---
Lúc Win thức dậy cũng đã tầm trưa, ôm cái đầu nhức nhối mà đi xuống nhà liền bắt ngay cặp mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống của bà chị mình, nuốt nước bọt cái ực mà cười trừ:
-Win, hôm qua mấy giờ về hả. Sao em có thể như thế còn chui vào phòng bé Zen ngủ nữa.
Win nhíu mày khó chịu, bản thân cũng biết là mình sai nên không nói lại làm gì chỉ đang cố nhớ về chuyện tối hôm qua. Bất giác đưa ngón tay lên sờ bờ môi mình mà cười mĩm.
-Này thằng kia, có nghe chị nói gì không hả. – Minh Anh quát lên.
-Minh Anh, để em con nó ăn uống đã trời đánh còn tránh bữa ăn mà. – giọng nói từ mẹ anh phát ra làm giảm bớt căng thẳng.
-Ơ chào hai bác, hai bác chắc là phụ huynh của anh Long rồi. – Win cười tươi kính cẩn cúi chào.
Ba anh cười đáp trả vui mừng đón khách, đưa tay nhẹ như mời vào ghế:
-Thằng nhóc này là Win phải không, giống ba nó quá mình nhỉ.
-Vâng, cháu cảm ơn vì lời khen – Win cười gãi đầu.
-Bác trai khen xã giao thôi, anh đừng tưởng bở – Zen ngồi bên chen vào.
-Thôi ăn ăn đi – mẹ anh giục.
Nó vẫn muốn tra hỏi cho ra lẽ, mắt cứ liếc liếc nhìn Win thấy vậy anh gắp cho nó lát trứng mắt nhướng vào chén cơm ngụ ý ‘’ ăn đi ‘’.
-Hoàng Long, ta nghe hiệu trưởng báo con xin bảo lưu à.
-Vâng.
-Năm nay tốt nghiệp …
-Ba à, con sẽ mất rất nhiều thời gian cho việc chữa trị nên sẽ không theo kịp chương trình.
-Có người muốn học chung đây mà. – Hoàng Nhi vừa ăn vừa nói bóng gió mắt liếc nhìn nó cười tũm tĩm.
Nó thì cứ ngồi cặm cụi ăn nên chẳng để ý Hoàng Nhi đang nói gì, bị Hoàng Nhi chọc anh nhíu mày như bị bắt quả tan. Mẹ anh cũng muốn hợp tác liền lên tiếng đỡ cho vài câu.
-Tôi thấy, Hoàng Long nói đúng đấy mình à, hay là mình cứ tôn trọng quyết định của nó đi.
-Bà thì biết gì, vậy nó sẽ mất một năm vô bổ với tư duy cao như con trai chúng ta nói nó không theo kịp chẳng phải nực cười sao.
-Thần linh ơi, ngó xuống mà xem đây này, con trai cưng của con phải làm sao đây.
Rõ biết ông nhà mình là một người cứng đầu, mẹ anh liền dở chiêu nhõng nhẽo như đang bị ức hiếp, Hoàng Nhi không nhịn nổi cười cứ ôm bụng úp mặt cười ha ha, nheo mắt với anh. Anh cũng cười lắc đầu ngán ngẫm.
-được rồi, được rồi là tôi sai. Tôi không nên hành hạ con trai cưng của mình.
-ba yên tâm công việc bên này cứ để cho con lo.
Ba anh hừ nhẹ gật đầu ngụ đồng ý, ông cũng không muốn ép buộc thằng con trai của mình từ lúc nó mới học lớp 9 đã phải theo ông đi từ bên này sang bên kia để mà duy trì công ty, mấy năm nay ông đau ốm cũng mình anh lo toan.
-còn con bé kia sang năm tốt nghiệp xong thì qua bên đó với ba mẹ.
-ơ sao lại lôi cả con vào. – Hoàng Nhi mở to mắt tra hỏi.
-sao trăng gì, con ở đây thì ai lo vả lại qua đó tiền đồ con sẽ sáng lạng hơn chẳng phải con thích nghành thời trang hay sao?
-ba …ba con không đi ở Việt Nam vẫn tốt mà.
-không ta nói nhất quyết là không.
Định lên tiếng phản đối mẹ anh liền nhéo nhẹ đứa con gái của mình mà lắc đầu, sự tình bây giờ nếu nói thêm thì có lẽ ngay cả bản thân Hoàng Nhi cũng sẽ bị cấm túc nên đành ủ rủ mà im lặng.
Nãy giờ ai cũng ngồi chăm chú nghe hoặc nói chuyện chỉ có mỗi nó cứ ngồi cặm cụi mà ăn rồi nghỉ vu vơ, mấy cặp mắt giờ đây mà nhớ đến nó mà nhìn sang. Đang ngon miệng nó có cảm giác như mọi người đang nhìn nó mà ngước mặt lên.
-hì hì, mọi người nói chuyện tiếp đi.
-tuần sau là lễ đính hôn của anh Long với Uyển Nhi đó, chị được nhận nhiệm vụ trang trí nhà cửa đó biết chưa. – Win nói một hơi.
nó sừng sững như tượng không một chút cử động, đôi mắt rươm rướm như sắp khóc.
-Minh Anh đúng là Minh Anh chỉ có Hoàng Long mới giúp cháu quên thức ăn. – mẹ anh cười sảng khoái trêu chọc.
-Đồ ngốc! – anh búng nhẹ tráng nó.
-Hóa ra mọi người chọc cháu.
Mặt nó cáu lên phụng phịu, nhìn mặt nó thôi cả nhà ai cũng cười tủm tĩm không ngớt. rồi nhìn sang anh mà bặm môi giận dữ.
‘’ xấu xa, ăn rồi cứ chọc mình quài. Anh đó nếu được em muốn ăn anh luôn Hoàng Long xấu xa ‘’
---
Đã quá giờ trưa nhưng cuộc họp cổ đông của Tập đoàn ENJOY vẫn đang diễn ra trong căng thẳng, việc số hàng đá quý cao cấp bị bắt giữ ở cảnh hải quan đã phần nào ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn, cổ phiếu không ngừng tụt dốc. Đến ngay cả chiếc ghế Chủ tịch của Sang Thế Hùng cũng trở nên bị lung lay khó lường.
Cuộc nói chuyện giữa Chủ Tịch Sang và vài người trong cổ đông từ sáng đến giờ vẫn chưa kết thúc:
-Chủ Tịch Sang à, cứ đà này chúng tôi không thể nào cứ đâm đầu vào một tập đoàn đang xuống dốc trầm trọng như thế này được – Lão Trương.
-Lão Trương nói đúng đấy, ngài cảm thấy gánh vác không nổi thì cứ bàn giao lại chiếc ghế Chủ Tịch cho người khác điều hành. – Phan gia cũng gật đầu hưởng ứng theo Lão Trương.
-Chúng tôi cũng thấy như vậy, mấy tháng qua lỗ quá nặng cứ đà này phá sản thì sao, chúng tôi còn có vợ con nữa. – vài người trong cổ đông đồng thanh nhốn nháo.
-Im đi! – Sang Thế Hùng đập mạnh xuống bàn.
-Lão Trương có vẻ mấy năm qua có người bao che quỹ đen cho lão nên lão không xem ân nhân của mình ra gì phải không, còn Phan gia đừng tưởng chút ít cổ phần của ông trong cái tập đoàn này thì có quyền lên tiếng phát biểu lung tung ông nên nhớ vị trí của mình từ đâu mà có được.
-Còn các người xem Sang gia chúng tôi là gì chứ, lúc tay trắng thì đến quỳ dưới chân đến khi có chút việc nhỏ xảy ra thì qua cầu rút ván ư, các ông xem thường Sang Thế Hùng này quá nhỉ …
Trong lúc đang lớn tiếng chỉ trích, thư kí của Sang Thế Hùng lại gần cắt ngang:
-Chủ tịch, có người đàn bà xưng là họ Dương muốn gặp ngài.
Ảnh Hoa kính cẩn hơi cúi mình đưa điện thoại cho Sang Thế Hùng, ông ta nghe đến họ Dương liền vội vả nghe mấy.
-Chờ tôi 5 phút tôi sẽ gọi lại cho em. – Giọng trầm đầy uy nghiêm trong tít tắc trở nên dịu dàng khác thường.
Đưa điện thoại cho Ảnh Hoa, ông lấy lại nét mặt nghiêm nghị thông báo.
-Nên nhớ, tập đoàn này trong tay tôi hơn 30 năm và chưa khiến nó phải sụp đổ. Nếu nó muốn đổ trừ phi chính tay tôi làm nó đổ.
-Cuộc họp kết thúc.
Ánh mắt sắc bén của Ông tuyên bố một cách tự tin, ai nấy cũng không dám lớn tiếng giẫu sao thân phận của những người ngồi đây chốt lại một câu ‘’ Đến bây giờ vẫn chưa ai có đủ đẳng cấp duy trì ENJOY như Sang Thế Hùng ‘’. Với đầu óc kinh doanh dẫn dắt tập đoàn và đầy thủ đoạn như Sang Thế Hùng, bắt kì ai ngồi đây cũng không dám lên tiếng phản kháng nên đành phải nghe theo sự chỉ đạo của Sang Thế Hùng.
Nói xong Sang Thế Hùng vội vội vàng vàng trở về phòng chủ tịch.
-Tôi có cuộc gọi quan trọng, em thông báo mọi người không ai được làm phiền.
-Vâng, thưa chủ tịch.
Ảnh Hoa đặt chiếc điện thoại lên bàn rồi cúi đầu chào ra ngoài. Sang Thế Hùng liền cầm máy gọi lại cho người họ Dương ban nãy, giọng cũng trở nên dịu dàng ân cần hơn:
‘’ Phụng Lai, là em sao? ‘’
‘’ thật là ngại quá khi phải gọi anh như thế này ‘’
‘’ em mới về nước sao, tôi nghe được em đã sang Úc …’’
‘’ Thế Hùng à, tôi có thể gặp anh được chứ?’’
‘’ được, em ở đâu tôi sẽ đến đón’’
‘’ không cần đâu, tôi đang ở cafe rafewl ‘’
‘’ tôi sẽ đến ngay!’’
Sang Thế Hùng vội vàng tắt máy, gọi Ảnh Hoa vào phòng.
-Lịch hẹn chiều nay hủy hết cho tôi.
-Chủ Tịch, nhưng chiều nay chúng ta có cuộc hẹn dùng cơm tối với Mr.Seven.
-Hủy đi.
-Nhưng ông ấy rất quan trọng trong việc hợp tác lần này.
-Tôi chỉ nói một lần. – Sang Thế Hùng gằng giọng nói rồi bỏ đi cùng trợ lí Trần theo sau.
Chớp lấy cơ hội lần này sẽ là một bước tiến giúp cho Thế Hiển, Ảnh Hoa không hủy cuộc hẹn với đối tác như lệnh của Sang Thế Hùng ngược lại cô còn gửi tin nhắn cho Thế Hiển …
---
Nhận được tin nhắn hắn đang trầm tư suy nghĩ, từ đằng xa Mai Phương đang tiến lại gần chổ hắn.
-Anh Hiển. – Mai Phương có chút khúm núm?
-Hình như tôi và cô có thân đến mức đó không?
Giọng nói lạnh lùng cũng hắn đôi chút làm Mai Phương có chút lo sợ, chỉ đứng im lặng không dám nói.
-Việc gì? – hắn hỏi cọc lóc.
-Chuyện tối hôm qua, em cảm ơn anh.
-Người cứu cô là cậu nhóc kia, không phải tôi.
-Cảm ơn anh đã giúp em chấm dứt với bọn Phong Đại.
-Chướng mắt thì dẹp, không phải vì cô.
-Dù sao em cũng cảm ơn anh rất nhiều hihi. – Mai Phương tỏa nụ cười đầy nắng trong vài giây làm hắn hơi chút để tâm.
-Sao chưa đi, còn chuyện gì nữa?
-Anh có thể giúp em thêm một chuyện nữa được không?
-Giúp cô? – hắn cười nhếch môi nhìn Mai Phương.- Được lợi ích gì không?
Mai Phương đứng suy nghĩ mông lung, còn hắn thì như vừa phát hiện ra điều gì đó trong lòng có chút hào hứng dự cảm sẽ giúp ích mục đích cho hắn.
-Gì cũng được.
-được, nói đi.
-hôm qua anh Win có đánh rơi chiếc ví tại quán, em nhặt được anh có thể chở em đến nơi anh Win đang ở được không?
hắn quay sang nhìn Mai Phương tò mò, tay khoanh trước ngực rồi bất giác cười dường như đã đúng theo kế hoạch của hắn.
-anh…anh đừng nghĩ lung tung em chỉ muốn trả ví và cảm ơn người ta thôi. – Mai Phương xua tay phân bua.
-oke!
Ngồi trên xe hắn theo đuổi suy nghĩ của mình rồi cười tâm trạng hắn giờ đây một phần là vì công việc nhưng chín phần kia thì đang vui vì có lí do đến tìm nó ‘’ hôm nay hắn nhớ nó’’.
Mai Phương ngồi phía sau cứ dăm vài phút lại mở ví ra xem chứng minh thư trong ví rồi lại lẩm bẩm mà cười một mình ngây dại:
-Nguyễn Minh Tú, tên anh đẹp thật hihi …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự