Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Vô Tình Trở Thành Nạn Nhân!
oàng Nhi, hôm nay lớp ở lại trực vệ sinh à?
Hoàng Nhi đang chăm chú đọc tạp chí nghe câu hỏi liền cười ma mảnh đáp trả:
-Là hai muốn hỏi, vợ hai sao chưa về hay là lo lớp em hôm nay về muộn vì trực vệ sinh.
-Coi như chưa hỏi gì? – thái độ anh trở nên thờ ơ không quan tâm.
-Ây gu! Hai ơi còn làm bộ nữa, chiều nay tan học Nhi về trước rồi nên không rỏ. Sao hai không đi chở cậu ấy?
-Điều này phải hỏi ngược lại em mới phải, sao dám để Minh Anh ở lại thế.
Đặt chiếc ipad xuống bàn, anh quay sang khoanh tay trước ngực nhìn Hoàng Nhi như tra hỏi.
-Ơ ơ à à, tại …tại… - Hoàng Nhi gãi đầu.
-Em sang thăm Ngọc Quỳnh rồi sau đó bác gái bảo sang ăn cơm do ba anh ấy vừa về nước.
-Ngọc Quỳnh sao rồi?
-Cậu ấy, như người xác chết vậy đó. Lên trường rồi về nhà đóng cửa em qua cũng nằm im một chổ vậy thôi à. – Hoàng Nhi thở dài ra.
-Muốn mở dây buộc thì nên tìm người thắt dây.
Nói đến đây khuôn mặt Hoàng Nhi lại trở nên tức giận:
-Nhắc đến em mới thấy tức ý, dẫu gì năm đó chẳng phải Ngọc Quỳnh đã nhường Uyển Nhi hay sao, bây giờ còn tranh với Ngọc Quỳnh nữa.
Tuy anh không trã lời, nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe.
-Nhưng mà làm sao trách Uyển Nhi được. Dù gì cũng là một người mẫu quốc tế mới về nước công ty nào lại chẳng muốn kí hợp đồng cơ chứ.
Nghĩ đến điều này giọng Hoàng Nhi nhẹ lại thông cảm, nằm gối lên chân anh mà than thở. Nó từ ngoài đi vào miệng hát líu lo vừa bước vào sảnh đã lớn tiếng rôm rả:
-Cả nhà, Minh Anh về rồi.
Giọng nói nó vang vang khắp nhà từ trông bếp ra đến sảnh như được thắp đèn lên.
-Minh Anh về rồi hả. – Hoàng Nhi tươi cười chào nó.
-Cậu nha, có người đến đón là quên mình liền.
Mãi nói chuyện với Hoàng Nhi mà nó quên rằng đang có sự xuất hiện của anh, Hoàng Nhi liếc liếc đôi mắt ra hiệu, nó phì cười.
-Con gái gì đi giờ này mới về.
-Hoàng Long,tại máy em hết pin em đi bộ về mà không thương thì thôi sao mà la. – nó chạy đến ôm anh phụng phịu nói.
-Minh Anh, em không biết xấu hổ à. – mặt anh đỏ rần lúng túng vì bị nó ôm bất ngờ không biết phản ứng sao liền đẩy nó chạy một hơi lên lầu, nó còn không dừng lại nói với theo.
-Nếu thích anh là xấu hổ thì em xấu hổ cũng chịu ha ha.
Hoàng Nhi và nó đứng đó ôm bụng cười ngay cả bà quản gia đang đứng trong bếp cũng cười mĩm.
-Ủa, Nhi thằng Win đâu rồi?
-Win à, nãy Win với bé Zen cải nhau chí chóe rồi một người ở trên, còn một người đi đâu rồi ấy.
-Cải nhau cho lắm rồi mai mốt lại yêu nhau. – nó cười nói vu vơ.
Bổng dưng cả hai quay sang mở mắt to mà nhìn nhau, cười gian manh như phát hiện ra điều gì đó vỗ tay cái bốp...
---
Cốc…cốc – mẹ Ngọc Quỳnh đứng ngoài gỏ cửa nhẹ nhẹ, nhưng bên trong vẫn là một âm than im ắng lặng người.
-Ngọc Quỳnh à! Mở cửa đi con Khôi nó sang thăm con này.
-…
-Con trả lời đi, cứ như này mẹ lo lắng lắm con ơi. – nét mặt mẹ Ngọc Quỳnh trở nên lo lắng nhìn Đăng Khôi.
-Cô cứ xuống nhà đi, để cháu nói với Quỳnh.
-Vậy trông chờ ở cháu đó Khôi.
Mẹ Ngọc Quỳnh thở dài rồi khuất dần, Đăng Khôi đứng đấy vẫn tiếp tục gọi cửa vài lần nhưng vẫn chỉ thấy sự im lặng. Đành mạnh tay mở cửa “ cạch” tiếng cửa mở ra bên trong là một màu đen u tối, tối đến lạnh cả người giờ đây may ra khi mở cửa có chút ánh sáng hắt vào. Ngọc Quỳnh nằm trong chăn cuộn tròn cả người như đang tránh rét.
-Ngọc Quỳnh, em không sao chứ?
-… - Ngọc Quỳnh không trả lời, xoay người về hướng khác kéo chăn lên che kín đầu.
-Ngọc Quỳnh, cậu nói đi sao im lặng đến thế kia thật ra muốn vậy cho đến bao giờ. – Đăng Khôi nói lớn tiếng.
-Cậu về đi, không cần lo cho tôi đâu.
-Cậu như thế này mà còn nói không sao hả, coi đứng dậy tự soi gương thử mình có ra hình thù gì không?
Đăng Khôi như nổi giận lên hất tung cả chiếc chăn ra khỏi người Ngọc Quỳnh rơi xuống sàn nhà. Chỉ mới hơn một tuần vậy mà cả người Ngọc Quỳnh trở nên xanh xao gầy hẳn đi mái tóc rủ rượi không phương hướng xõa lên khuôn mặt, co khúm người lại dưới chiếc váy ngủ mỏng manh nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt nhưng bóng đen đã che dấu đi.
Đăng Khôi không tin nổi vào mắt mình, một cô gái hay cười như đóa hoa rực rỡ kia đây sao ruột dạ anh cảm thấy xót xa …
-Cậu nhìn cậu đi có giống người không hả. – Đăng Khôi kéo hai bả vai Ngọc Quỳnh ngồi dậy.
-Buông ra, tôi không cần cậu quan tâm. Cút đi. – Ngọc Quỳnh gào lên.
-Được, dẫu sao cô gái trước mặt tôi đây không quen, Ngọc Quỳnh tôi quen không phải đụng chuyện là sẽ yếu đuối buông xuôi như thế này. – Đăng Khôi lạnh lùng nhấn từng chữ mắt nhìn thẳng Ngọc Quỳnh rồi đứng dậy quay lưng định bỏ đi thì bất ngờ bị hai cánh tay bé nhỏ dùng sức ôm giữ lại.
-Đừng đi, anh đừng đi mà. – Ngọc Quỳnh nói lí nhí có chút nghẹn.
-Ngọc Quỳnh… - bị ôm bất ngờ Đăng Khôi có chút bối rối bàn tay nắm lấy đôi tay Ngọc Quỳnh đang ôm eo mình.
-Đừng nói gì cả, ở đây một lát thôi cứ như vậy một phút thôi cũng được. đừng bỏ em một mình hức hức.
-Sẽ ở đây, không đi đâu cả. – Đăng Khôi hơi bối rối quay lại ôm lấy cô vào lòng tay vuốt nhẹ mái tóc trấn an.
-Đăng Khôi, em yêu anh! – Ngọc Quỳnh nó đủ rõ từng chữ cho Đăng Khôi nghe càng lúc lại ôm chặt hơn cảm giác bình yên và an toàn tuyệt đối như thế này chỉ có duy nhất từ anh mà thôi.
Đăng Khôi có chút ngượng ngùng muốn từ chối nhưng bộ dạng Ngọc Quỳnh như thế này anh không nỡ gây thêm vết thương lòng cho cô thêm nữa.
-Ngọc Quỳnh em…ưm…ưm… - Ngọc Quỳnh ngồi chổm dậy khóa môi Đăng Khôi bằng một nụ hôn bắt ngờ đầy ngọt ngào, cho dù anh muốn đẩy ra nhưng thao tác của Ngọc Quỳnh đã nhanh hơn một bước đi sâu vào hơn anh không thể nào không đáp lại cũng chẳng nở buông.
Từ ngoài mẹ Ngọc Quỳnh thấy cửa không đóng nên đi thẳng vào. Đăng Khôi trông thấy liền giật mình đẩy nhẹ cô ra, mẹ Ngọc Quỳnh giả vờ ho vài tiếng rồi mở đèn lên
.
-Ta biết hai đứa là thanh mai trúc mã, trước sau gì củng gả nó cho con. Nhưng mà hai đứa làm gì thì đóng cửa lại ba con lên thấy lại la cho mà xem. – mẹ Ngọc Quỳnh tươi cười treo ghẹo.
-Mẹ à. – Ngọc Quỳnh mặt đỏ rần, nhìn xuống mới hay rằng mình đang mặt bộ váy ngủ nên chạy lẹ vào phòng sinh.
Đăng Khôi hơi lúng túng, hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác. Giờ cũng không biết phải nói sao cho phải lẽ với mẹ Ngọc Quỳnh.
-Cô cháu xin lỗi, khi nãy …
-Ầy, xin gì chứ trước sau gì cậu không là con rể nhà tôi mà còn ngại thế kia. Xuống nhà dùng chút trà bác trai mới mua về, để nó sửa soạn một chút. – nụ cười ôn nhu của mẹ Ngọc Quỳnh đã dìm tắt đi bao nhiêu suy nghỉ định nói của anh. Thôi đành xuống nhà uống trà đàm đạo vậy …
---
Đang lang thang không biết phải làm gì, Win đành tấp đại vào một quán cafe bar còn đở hơn là về nhà giờ này gặp Minh Anh thì trước sau gì cũng bị mắng cho một trận toét lửa. Vào đến quán,Win theo thói quen mà gọi một cốc Cooktail blue. Khuôn mặt điển trai có chút nét tây thêm làn da trắng không ngừng thu hút những ánh của các cô gái trong quán.
-Anh đẹp trai, đi một mình sao – một cô gái lạ nhìn tổng quan theo mắt Win được xếp vào loại “ tạm ổn”. Nhìn mái tóc vàng hoe của cô ả là điều khiến Win ngán ngẫm nhất.
-Chẳng hay tôi quen cô?
-Trước lạ sau quen mà, em mời anh một ly được chứ?
Win không nói gì, chỉ gật nhẹ hưởng ứng theo phép lịch sự.
-Tên anh đẹp trai đây là?
-Cứ gọi tôi là Win được rồi, còn cô.
-Mai Phương, mọi người hay gọi em là Zen – cô ả cười tươi trả lời.
Có chút bắt ngờ xuất hiện lên mắt Win, cái tên Zen quá quen thuộc vậy mà người sở hữu cái tên đó lại khác nhau đến thế, một người nhí nha nhí nhảnh suốt ngày nói luyên thuyên bầy đủ thứ trò chẳng ngoan tí nào, còn người ngồi cạnh đây lại sắc sảo tinh tế từ nụ cười đến lời nói đều rất cẩn trọng. Bổng dưng Win thấy mình thật ngớ ngẩn khi nghỉ về nó như thế.
Hai người say sưa trò chuyện dù mới gặp lần đầu, cạn hết ly này đến ly khác. Cũng ngay quán bar đó trong một góc sâu khu vip tên Thế Hiển cùng đàn em đang luyên thuyên ăn uống say sỉn với bọn đàn em, và tất nhiên bên cạnh hắn cũng chẳng thể nào thiếu những chân dài xinh xắn.
Tiếng nhạc sập sìn tắt đi thay vào đó là tiếng ly vở liên tiếp.
-Hiển ca, bên đó hình như có đánh nhau. – tên Chương chỉ sang phía quầy bar.
-Chương mày đi xem đi, tên nào lại tới địa bàn của tao gây chuyện.
-Tụi bây đi theo nó luôn đi. – Hắn nói một mạch ra lệnh cho bọn đàn em.
Lúc đang mãi mê nói chuyện với Mai Phương, từ phía sau lưng Win bắt ngờ bị xoay người chọi thẳng một cú đấm vào mặt.
-Win, anh có sao không? – Mai Phương lo lắng chạy đến đở lấy.
-Không sao. – mặt nhăn lại hơi đau ngay khóe môi, hắc tay Mai Phương ra đứng dậy.
-Con đ*** kia, thì ra mày bỏ tao rồi ra đây rồi đi với trai sao. – Mai Phương bị gã hung tợn kìa nắm lấy mái tóc kéo lại.
Tuy sự việc chẳng liên quan đến mình nhưng Win không thể nào chịu đựng được cảnh một thằng đàn ông lại đi ăn hiếp phụ nữ chân yếu tay mềm như thế kia, một cú đấm thật mạnh chọi thẳng xuống mặt tên làm hắn chơi với mắt đà ngã xuống chiếc bàn phía sau, tiếng ly vở rơi loảng choảng ai nấy đều nín thở xem sự việc.
-Win chuyện này không liên quan đến anh, bọn nó đến tìm em anh mau đi đi.
-Giờ thì liên quan rồi đấy. – Win trầm giọng nói.
-Thằng nhãi con miệng còn hôi sửa, ngay cả Phong đại tao mà mày cũng dám chơi.
Tên đại ca bị giáng một cú cơn máu giận như tóe lửa nổ lên, hắn đứng dậy ra sức nhào đến đánh trả tung cước, dùng chai ném về hướng Win nhưng tất cả Win đều né được không những thế còn cho hắn thêm vài đạp vào bụng. Quá tức giận cơn nhục nhã này tên Phong đại kia không thể nào nuốt trôi hắn gào lên ra lệnh cho bọn đàn em cho Win một bài học.
Địch đông một mình Win chống cự được vài tên nhưng không thể nào có thể đánh lại hết đang chăm chú giải quyết tên kia đột nhiên có vài người đến hổ trợ Win mặt dù không quen nhìn rất lạ không chú ý từ phía sau có hai tên khác một kẻ dùng ghế đánh vào tấm lưng Win, kẻ kia đành vào chân không trở tay kịp liền bị hạ gục nằm xuống sàn. Tên Phong đại chớp được thời cơ liền cầm rút con dao bấm tiếng về phía Win giữ đám lộn xộn.
-Tao cho mày chết - tên Phong đại gào lên hướng con dao đâm thẳng xuống người Win cách đó chỉ vài cm nữa thôi …
‘’ Bụp’’ – nguyên một cú đạp phi thẳng vào mặt hắn lộn nhào ra phía sau. Tên Phong Đại hơi run run khi thấy người đứng trước mặt mình. Thế Hiển quay lại chổ Win đở lấy cậu đứng dậy trên mình đang bị thương vài chổ. Mai Phương cũng thoát thân chạy đến chổ hắn dành đở Win.
-Thế Hiển, chuyện này không liên quan đến cậu. – tên Phong Đại phân bua
-Mày dám đến địa bàn tao, đánh người của tao rồi bảo không liền quan là không liên quan sao.
-Mày, thằng đó tao coi như nễ mặt mày tao tha, còn con kia tao nhất định phải đem đi.
Hắn nheo mày nhìn về phía Win rồi liếc sang nhìn Mai Phương. Win nhăn nhó lắc đầu như vẻ đang muốn hắn cứu lấy cô gái kia. Hắn nhếch môi cười chăm điếu thuốc làm một hơi rồi ung dung nói tiếp:
-Thật xuôi cho mày là tao đang có hứng thú với con nhỏ kia, trông nó cũng xinh đấy.
-Mày! – sắc mặt tên Phong Đại trở nên đỏ phừng tức giận. định làm gì đó nhưng bọn đàn em kéo lại thì thầm hắn đành hừ mạnh một cái rồi ra lệnh cho bọn đàn em rút hết khỏi quán.
Cuối cùng cái quán cũng trở về với sự im ắng bang đầu, Thế Hiển giao phó vài công việc cho bọn đàn em rồi quay lại chổ Win:
-Cậu không sao chứ.
-Cảm ơn anh.
-Cậu bị thương hơi nặng đấy có cần đến bệnh viện không?
-Anh Win, anh bị thương rồi nghe lời anh Thế Hiển đến bệnh viện đi. – Mai Phương rưm rướm nước mắt nắm lấy cánh tay của Win lay nhẹ.
-Nếu được anh cho em về một đoạn đi.
-Oke để tôi đưa cậu về.
Mai Phương giúp Win lên xe chào tạm biệt để về nhưng cô vẫn đứng đó bảo là:
-Khi nào anh đi em sẽ tự về.
Cũng là một người lạ mới gặp Wing cũng chẳng hơi đâu để mà nói nhiều lời, chiếc xe chuẩn bị chuyển bánh Win bất giác ló đầu ra nói to
-Hi vọng lần sau gặp cô không phải là bộ dạng như thế này nữa.
Thế Hiển ngồi trong xe nhếch môi cười trông thấy cậu trai ngồi cạnh mình thật ngây ngô không biết đối phương là ai nhưng là nhiệt tình đến thế. Thêm cái điệu bộ xuýt xoa của Win làm hắn thêm buồn cười.
-Lần đầu đánh nhau sao?
-ừ. Anh thật tài giỏi đấy. – Win cười khen ngợi hắn.
-dựa hơi ông già thôi. – hắn nhếch môi trả lời.
-theo như em thấy thì không như thế.
-tùy!, cậu về đâu.
-anh cho em nhờ đến Đảo Xanh.
-Đảo Xanh – hắn hơi nhíu mày.
-Có vấn đề gì à.
-Sao trông cậu vừa quen vừa lạ vậy nhỉ.
-Chắc anh nhìn giống ai đó thôi, em sang đây chơi.
-Thảo nào. – tự dưng hắn cười nhẹ thành tiếng.
-Chẳng lẻ anh ở khu đó sao.
-Không! chỉ là quen vài người ở đó.
Suốt chặn đường hai người nói và hỏi với nhau vài câu ấy vậy mà chớp mắt đã đến trước nhà, dừng xe lại căn biệt thự Thế Hiển đưa mắt sát rồi cười lắc đầu miệng nói thầm " Trái đất này tròn thật ’’.
Cả khu nhà nào cũng tắt đèn tối om, duy nhất vẫn còn đèn đường soi lối về. Win lấy điện thoại ra gọi nó mở cửa thì mới vở lẻ điện thoại hết pin.
-Anh, cho em mượn gọi một cuộc được không. –Win quay nhìn hắn cười hì hì.
Đang định bấm số thì khựng người lại mà thở dài.
-Sao thế?
-Em không nhớ số.
-Cậu định gọi cho ai trong đó. – hắn nhếch mắt nhìn vào căn biệt thự.
-Chị em. nói vậy anh cũng không biết ai đâu.
Win cầm điện thoại bấm số theo cảm tính thử nghe giọng từ phía bên kia ngái ngủ.
" alo "
" alo có phải số Zen không "
" bố thằng âm binh nào gọi giờ này vậy"
" ra mở cửa cho tôi đi, á đau qá’’
Nghe giọng nói quen thuộc Zen liền bật dậy lật đật chạy đến chổ cửa sổ nhìn xuống.
" đợi một lát ra ngay, đứng im đó "
" đừng để chị hai biết’’
Zen khoát chiếc áo rồi chạy xuống nhà mở cửa, đở lấy Win mặt mày bầm tím Zen có chút khó chịu và lo lắng. Cả hai cuối chào Thế Hiển rồi mới vào nhà.
-Anh Hiển, cảm ơn anh có cơ hội mời anh đi uống nước.
-Chắc rồi. – hắn nói rồi lái xe chạy vun vút.
Đang trên đường tiến vào trong nhà,Win dùng sức nán lại:
-Gì nữa thiếu gia, anh có biết bây giờ là mấy giờ không còn hành tôi thế này.
-Sao cô không bắt loa cho cả nhà dậy luôn đi. – Win càu nhàu.
-Hứ, còn dám nạt nộ bổn cô nương. – Zen lấy tay chọt vào vết thương trên mặt.
-Á, cô muốn giết người sao. Tạm thời tôi ngủ phòng cô được chứ giờ mà về phòng chị Hai sẽ bị phát hiện mất.
-Sao …sao…được, không… nam nữ sao ở chung một giường được.
-Cái đầu cô nghỉ đi đâu thế, bên Úc bạn bè ngủ chung bình thường có gì đâu tôi làm gì cô sao mà phải phản ứng như thế.
-Anh…anh…
-Vã lại thân hình cô không đủ sức hấp dẫn với tôi.
-Hừ, được lắm. Vậy thì nằm sofa lạnh chết anh đi Ok! – Zen nối đóa.
-Coi như tôi nhìn nhầm cô, thấy người khác sắp chết mà lại bỏ mặt cô ác lắm Zen.
Mặt dù ghét lắm nhưng Zen cũng không nở để hắn vết thương đầy thế kia mà nằm dưới nhà chịu lạnh đành nhắm mắt nhắm mũi đưa hắn về phòng …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự