Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: ChạM MặT.
ẹ nó bước vào một phòng bệnh cách li – đặc biệt trong bệnh viện này không ai có thể tìm ra được và chắc chắn không thể thiếu được đó là mùi sát trùng khắp nơi thi thoảng xộc thẳng vào mũi bà một cách khó chịu.Thân hình người phụ nữ gầy gò kia đang ở trước mặt, đôi mắt vô hồn nằm ngay đó khiến bà chần chừ trong từng bước tiến đến. Chút xót xa đang ảnh hưởng đến tâm can bà, vì người đấy từng là bạn rất thân thiết.
-Đã lâu không gặp cậu, Thanh Hoa.
Đôi mắt người đàn bà đó vẫn hướng lên trần nhà, không đáp lại. Mẹ nó ngồi sang một bên, thở dài nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp khi xưa. Đang còn mãi mê với hồi ức cũ, bất giác từ phía sau có đám người mặt áo vest đen tiến vào cùng cử chỉ cung kính chào mẹ nó:
-Phu nhân, chúng tôi theo lệnh của lão phu nhân đến giúp bà.
Mẹ nó hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại trước sau gì Nguyễn phu nhân củng sẽ tìm ra, chỉ đợi cái gật đầu của mẹ nó, họ cùng vài y sĩ làm các thao tác chuyển dời người đàn bà vô thức đi khỏi đấy một cách nhanh chóng. Tên đứng đầu nghiêm nghị cuối chào rồi quay lưng đi, mẹ nó tần ngần một lúc rồi gọi tên đó đứng lại:
-Anh, đưa người đàn bà đó đến địa chỉ này. Không cần thông báo với lão phu nhân, còn nữa sau khi đến nơi an toàn các người hãy ở lại biệt thự trông coi cô ấy thật cẩn thận. Tuyệt đối không nhận cuộc điện thoại nào ngoại trừ tôi, nếu bà ta có gọi cứ bảo là tìm không thấy việc còn lại tôi tự biết sắp xếp.
-Vâng thưa phu nhân.
---
Lúc nó trở về nhà củng đã tối khuya, bụng thì kêu “ ột …ột” ví để quên ở nhà, đã vậy cái điện thoại lại chẳng chịu hợp tác lại còn biết canh giờ mà hết pin, đen đủi đến thế là cùng nó đành cuốc bộ hơn 10 cây số để mà về tới nhà.
“ Đúng là lúc cần thì chẳng ai đón cả, lúc không cần thì lại lắm mối tơ vò, Minh Anh ơi bao giờ thì mới được sung sướng ” – nó vừa đi vừa lẫm bẩm.
Vừa bước vào nhà cảnh tượng nguyên cả nhóm ngồi xem phim ăn bỏng ngô, cười cười nói nói rất hẳn là vui, chẳng biết nó chạnh lòng hay như thế nào liền đi thẳng một hơi lên phòng không đá động một tiếng nào cả.
-Ê Long, em yêu mày về kìa. – Đăng Khôi trông thấy nó đang đi lên cầu thang liền thúc nhẹ bên hông anh. Anh hướng mắt trông theo nó, nhìn thấy thái độ của nó mà trong lòng có chút vui nhưng không tỏ ra trên khuôn mặt.
-Bọn mày xem tiếp đi, tao…
Không cần đợi anh nói hết câu, mấy người kia đã nhốn nháo ngoắt tay ý xô đủi anh đi, làm bộ cau mày quay lưng bước nhanh lên phòng nó
“ cạch”
- Á! – nó la to lên hai tay vội vàng che ngực mình lại. Anh ngượng ngùng quay lưng lại mặt đỏ rần lên, cả nó cũng không khác gì anh – cả hai đều đang bối rối.
- Sao anh …anh vào mà không gõ cửa. – nó vừa ngập ngừng vừa nói vừa cài lại khuy áo.
- À! Anh…quên, mà con gái con lứa gì không chịu đóng cửa… đứng thản nhiên thay đồ như vậy chứ. – anh quát nó rồi định quay đầu lại.
- Cấm quay đầu lại đứng im đó – nó lớn tiếng ra lệnh.
Bổng dưng môi anh cong lên cười rất gian manh, mặt kệ lời nó nói anh quay lại ép sát nó xuống nệm. ( cổ gài áo xong rồi nhaaa )
-Em dám ra lệnh cho tôi sao. – anh rít lên mặt áp sát đến nó.
-Em…em…phải mặt áo mà. – nó bối rối trã lời.
-Em mà cứ như thế này, chắc anh phải bóc lịch thôi. – anh vuốt mũi nó.
Hai má nó ửng hồng lên như trái cà chua chín mọng, mắt long lanh mở to không chớp nhìn anh như đang lạc vào không gian tình ái cười ngây ra.
Đang bồng bềnh trên mây với muôn ngàn tưởng tượng thì chợt nhớ ra chuyện ban nãy nó liền đẫy mạnh anh ra, khuôn mặt cấu gắt dỗi hờn.
‘’ Minh Anh, tỉnh lại ngay. Đừng có bị người ta dụ như thế ‘’ – nó ngẫm trong đầu.
-Sao không xuống ngồi ăn bắp, coi phim với mọi người đi.
-Bị đuổi.
-Thế là khi nào buồn khi nào bị bỏ sang bên là tìm ‘’ ĐÂY’’ à.
-Ờ.
Anh khoanh tay đứng dựa tường trả lời cọc lóc lại càng làm nó cảm thấy bị tủi thân hơn nữa, lết bộ mấy cây số về đến nhà không hỏi thăm đã đành, cộng thêm mấy hôm nay từ lúc Uyển Nhi đi anh đều dành thời gian cho công ty gặp nhau chưa nói quá được ba câu. Haìzzz có khi củng chẳng nói tiếng nào, đằng này còn xem nó như cái thùng rác mà trút cảm xúc ra như vậy nữa, giờ nó cảm thấy giận kèm một tí uất ức làm khóe mắt nó đọng nước, biết mình sắp khóc nó xoay người về hướng khác.
" Hoàng Long, mà thấy chắc xấu hổ chết đi được.’’
Anh nhướng mắt nhìn nó cười, tiến lại gần nó như mọi khi anh dùng cái ôm thân thuộc ôm nó vào lòng như đang ôm vật quí báu nhất trên đời, một cách dịu dàng nhất anh hôn nhẹ lên mái tóc nó.
-Em khóc sao?
-Không có.
-Lại còn không nửa à, không nói… vậy anh xuống xem phim với mọi người đây.
-Ờ đi đi. – nó dỗi nữa cố thoát ra vòng tay anh, nữa không muốn anh buông ra.
-Chà, Minh Anh nhà mình cứ như vậy thì làm sao lớn được đây.
-Em không làm anh lo lắng, em không vui sao.
Anh cười thành tiếng trước cử chỉ con nít của nó, lần nữa siết chặt nó vào lòng. Nó dù giận lắm vậy mà chỉ hành động nhỏ của anh đó thôi cũng đủ cho nó cảm giác an toàn đến nhường nào.
-Em tắm rửa rồi xuống ăn cơm tối. – anh buông nó ra nhẹ nhàng ân cần.
Trước khi anh ra khỏi phòng nó níu tay anh lại:
-Hoàng Long, mấy hôm nay chúng ta chưa nói với nhau câu nào. – mặt nó xụ miệng nói lí nhí.
Anh không nói gì, quay lại hôn lên trán nó rồi đi khuất. Nó vẫn đứng thừ ra đó, hành động tuy nhỏ thôi nhưng đã thay lời giải thích của anh.
Những giọt nước xả xuống người nó, nhẹ cuốn theo những suy nghĩ bâng quơ.
« Nụ hôn đó, chẳng phải ý anh ấy nói tin anh ấy sao? Vậy mà sao vẫn thấy khó chịu quá, Minh Anh ơi mày bị sao vậy nè … »
Vội lấy áo khoát anh đi ra khỏi nhà trong bộ dạng gấp gáp.
-Long, mày đi đâu vội vậy.
-Lát tao về …
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong nó xoa xoa cái bụng đói meo của mình, mà từ trên bước xuống quên hẳn luôn việc nhà đang có khách tóc tai còn chưa sấy.
-Minh Anh, qua đây chơi xem phim nè.
Hoàng Nhi thấy nó đi xuống nhà liền gọi.
-Thôi các cậu xem đi, mình hơi đói kiếm chút gì ăn lót dạ.
Nó đi qua bếp tính bụng làm mì ăn đại vì giờ chắc cũng còn gì để ăn nửa, nhìn sang bên kia thì chẳng thấy anh đồng thời thiếu sự có mặt của Ngọc Quỳnh nó thở hắc ra ngồi xuống bàn mới để ý thấy đã có sẵn một tô bún chả cá thơm ngút mà nó thích nhất. Không cần nghĩ cũng biết đây là của Hoàng Long mua cho nó rồi, mĩm cười thật tươi say sưa mà thưởng thức không hay rằng từ đằng xa Đăng Khôi cũng đang cười khi thấy nó ngon miệng đến vậy.
---
London, Anh.
Âm thanh du dương của bản giao hưởng được thực hiện bởi các vị hòa nhạc tài ba càng làm cho không khí trở nên uy nguy tráng lệ hơn, các giới thượng lưu hay nghệ sĩ từ người mẫu quốc tế đến các doanh nhân lớn đều có mặt tại nơi đây để chuẩn bị ra mắt cho buổi biểu diễn thời trang lớn nhất đang sắp diễn ra vào vài ngày tới.
Các quí ông đều khoác lên mình những bộ comple thanh lịch, các quí bà mang trên mình những chiếc váy dã hội bắt mắt người nhìn trông thật quí phái và rất mực tinh tế.
Uyển Nhi thước tha trong chiếc váy đuôi tôm ánh kim lấp lánh nổi bật lên các đường cong của cơ thể, mái tóc xõa qua bên gợn sóng càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiêu xa đầy quyến rủ.
Hơi mệt vì phải đi qua đi lại cho việc xã giao, bản thân cô là một người không thích ồn ào thật lòng không khí nơi này chẳng hợp với cô chút nào chỉ vì công việc cho nên dù không thích nhưng cô vẫn phải tiếp rượu cười tươi nói chuyện với mọi người. Uống cũng hơi nhiều, Uyển Nhi mệt mỏi tìm đến chiếc ghế sofa ngoài sảnh nghỉ ngơi đôi chút.
-Ta thật không ngờ Thanh Hoa lại có được một được con gái tài hoa xinh đẹp đến nhưng vậy.
Uyển Nhi hơi bất ngờ khi nghe giọng nói đó, cô quay người lại theo phép lịch sự cô cuối chào người phụ nữ lớn tuổi kia mắt không ngừng quan sát. Tuy trang phục mang trên người chỉ là một chiếc sườn sám dài đến mắt cá chân điểm vài hoa văn thêu rất tỉ mĩ, khoát thêm một chiếc khăn mỏng như thế thôi đã tôn lên tất cả sự thượng lưu trên người bà ta, tuy có cảm giác quen thuộc nhưng tức thời cô vẫn không nhớ ra được là ai.
-Xin hỏi, lão phu nhân đây là.
-O ho! – Nguyễn phu nhân lấy tay che nữa miệng cười.- Nhìn ta không quen sao, chẳng phải mấy năm qua cô sống là nhờ ta chiếu cố hay sao?
Đôi mắt Uyển Nhi chợt mở thật to ra đầy bất ngờ, ngước lên nhìn vào lão bà kia không chớp.
-Là bà, Nguyễn Phu Nhân …
-Ồ ta không dám, được diện kiến một siêu mẫu như cô đây thật là diễm phúc cho ta.
Giọng nói Nguyễn Phu Nhân đây sự khinh khỉnh, thái độ giễu cợt không hơn không kém. Uyển Nhi tinh ý trong vài giây cũng đủ để cô biết đối phương đang cười chế nhạo mỉnh, cô khẽ ngẩn cao đầu môi cười mĩm lấy lại thư thái trịnh trọng.
-À vâng, những người trong giới showbiz rất hiếm khi có dịp giao lưu với thương nhân đây, thất lễ thất lễ.
Nguyễn phu nhân biến sắc mặt trở nên tím rịm, những lời không quá phô trương nhưng lại ẩn ý thâm sâu không khác gì đang tạt nước vào mặt bà ta, mắt nheo lại nhìn Uyển Nhi. Sống bao nhiêu năm chưa một người nào dám dùng thái độ đó để trả treo lại mình vậy mà bây giờ lại bị một con đứa con hoang vắt mũi chưa sạch khiến bà không thể nào không tức giận.
-Cô đừng tưởng đứng được vị trí ngày hôm nay thì quên nguồn quên gốc. Cũng chỉ là một đứa bị bỏ rơi và sống nhờ đồng tiền của người khác. – lời nói đầy cay độc kia được Nguyễn phu nhân chậm rãi nói rõ mồng một.
-Ồ – Uyển Nhi đưa tay che miệng, tiếng sát lại gần bên tai Nguyễn Phu nhân nói thầm.- Nguyễn phu nhân hình như chiếc ghế Chủ Tịch Myler’s của bà ngày hôm nay là dùng tính mạng của chồng bà phải không?. – Uyển Nhi cười nhếch môi khinh khỉnh.
-Mày…mày…sao…mày biết. – Nguyễn phu nhân đưa tay đỡ cái đầu đang choáng váng đứng không vững, răng nghiến lại lên cơn giận dữ.
-À, chuyện đó haha, muốn người ta không biết thì tốt hơn mình đừng có làm. Tôi nói đúng không Nguyễn phu nhân.
Vừa dứt câu Uyển Nhi cuối chào theo phép lịch sự định quay lưng bỏ đi, phía sau có một người đàn ông tầm cở tuổi trung niên trong bộ vest màu nâu cà phê sữa thêm chiếc nơ đen ngay cổ trong hiền hậu chạy vội vả đến đỡ Nguyễn phu nhân đang chới với phía sau.
-Mẹ mẹ, mẹ có sao không? – ông nhìn mẹ mình với nét mặt đầy lo lắng.
Uyển Nhi sựng cả người đứng như chết lặng một chổ, mở to đôi mắt nhìn người đàn ông kia.
-Excuse me, excuse me. Can you help me?
-Exucuse me….? – người đàn ông kia la to vài tiếng, mới khiến cô trở về trạng thái ban đầu
-Vâng, vâng. – Uyển Nhi lúng túng
-Cô là người Việt sao, thật may mắn cô có thể giúp tôi một tay đở bà ấy ra xe được không, mẹ tôi lại lên cơm tim.
Cô không nói gì chỉ gật đầu lia lịa theo quán tính, ngay cả bản thân cô củng không biết mình đang làm gì nữa. Đưa lão bà kia lên xe, người đàn ông chạy lại phía cô.
-Thật cảm ơn cô, nếu có dịp tôi muốn mời cô dùng bữa cơm thay lời cảm ơn. – Người đàn ông lịch thiệp.
-Mời cơm? – Uyển Nhi hơi chút bất ngờ.- Chuyện đó, không cần đâu chỉ là giúp đở trong lúc hoạn nạn, chú không cần khách sáo đến như vậy. – cô cười mĩm đáp trả.
-Sao có thể, cũng may ra nhờ có cô đây …
-Chú đừng như vậy, được rồi chú mau đưa bà ấy đến bệnh viện đi ạ.
-Vậy, đây là danh thiếp của tôi nếu cần gì cô cứ gọi. – người đàn ông đưa cho cô một tấm danh thiếp màu trắng nhỏ gọn rồi lên xe đi khuất trong vài phút.
Trước khi đi còn quay lại nói thêm một câu “ cô gái cô mau vào trong trời sắp có tuyết rơi lạnh lắm đấy”
Uyển Nhi cầm tấm danh thiếp đi đến bên ghế đá lạnh ngất, ngồi thụp xuống mắt không ngừng giáng mắt vào dòng chữ NGUYỄN KIM BÌNH. Thì ra người đàn ông kia chính là người cha ruột đã nhẫn tâm bỏ rơi cô, thậm chí ông ấy chưa hề biết đến sự tồn tại của cô trên đời này. Ông trời cũng thật biết trêu người lại để cô gặp ông ta trong hoàn cảnh như thế này, giọt nước mắt Uyển Nhi rơi xuống. Suốt mấy năm qua cô chưa hề khóc lần nào cho dù là bị đau hay chấn thương lúc diễn lúc tập, cô cũng không một lần than thở. Vậy mà ngày hôm nay chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cảm xúc của cô lại vở òa đến như thế …
---
Sau ngần ấy tiết học vật vã thì chỉ có ăn hoặc ngủ với nó sảng khoái nhất, tính bụng gọi Hoàng Long cùng anh đi ăn tối rồi về nhà nào ngờ mới rút chiếc điện thoại ra đã có tin nhắn đến của “ Ôn Thần”
-Quẩy?
-Quẩy quẩy mặt heo nhà cô? Nói tiếng việt hộ cái. – giọng hắn càu nhàu qua điện thoại.
-Dạ vâng, đại thiếu gia họ Sang gọi tôi có chuyện gì ạ.
-Ra đây, tôi cho cô 5p chạy lên sân thượng.
-Gì chứ, anh là ai bảo đi là đi à. TÔI! KHÔNG ĐI – nó nhấn mạnh từng chữ.
-Ồ, vậy sấp hồ sơ này tôi đốt lun.
Nó lẩm bẩm nhớ lại điều gì đó, liền hoảng hốt:
-THẾ HIỂN, ở yên đó 5 phút…đúng 5 phút tôi sẽ tới.
Không đợi chờ hắn nói, nó hốt mớ đồ trên bàn bỏ đại hết vào balô rồi ba chân bốn cẳng chạy cấp tốc.
“ rầm” cánh cửa lên sân thượng bị nó dùng thân hình của mình đẩy ra, thở hổn hểnh. Hắn chân chéo ngồi trên thành lan can tay cầm nước, mắt xem đồng hồ ung dung đến phát ghét.
-Tốt lắm 4 phút 49 giây. Không tồi.
-Thế Hiển, thật sự anh phải đày đọa tôi như thế này mới vui sao.
-Là tôi giúp em giảm cân đấy chứ.
-Anh, anh là kẻ hạ lưu nhất mà tôi từng gặp đó. – nó vừa thở vừa lấy sức để nói cho ra hơi.
-Nè, uống đi – hắn ném cho nó một chai nước suối.
-Xem ra anh có chút tình người, thế mà tôi cứ tưởng anh thành thú rồi – nó nói lí nhí.
-Gì cơ? – hắn bếu má nó xách lên.
-Đâu có, tôi nói cảm ơn mà.hihi
“ Con nhỏ này, thay đổi nhanh thật” – hắn cười nhìn nó. Đưa lên trước mặt nó một tập hồ sơ.
-Coi đi, những gì cô cần đều trong đó.
-Thế Hiển, hôm nay anh đẹp trai nhất rồi. – ánh mắt nó lanh lanh chớp chớp nhìn hắn như ngưỡng mộ.
-Phiền phức. – hắn cau mày rồi quay về hướng khác, lần đầu tiên hắn được nghe nó “ khen” như vậy có chút lạ lẫm… như thế bảo sao hắn không vui cho được.
-Nhiều quá à, lười đọc ghê.
Đúng là biệt danh heo của nó không sai chút nào, giỏi nhất là việc ăn uống ngủ và đi chơi, hắn liền quay lại gấp tập hồ sơ của nó.
-Gì thế, đang xem mà.
-Im!.
Nó liền đưa tay kéo khóa miệng mình lại, chăm chú nhìn hắn.
-Năm 7 tuổi Uyển Nhi chuyển về sống chung với nhà tôi, lúc đó tôi cứ tưởng là con riêng của ông già, nhưng không phải. Rồi từ đó Uyển Nhi ở cùng tôi đến lớp 10 cô ấy được tuyển vào công ty model tại Anh quốc, học bổng toàn phần nên sang đó mọi chuyện năm đó chắc em biết hết rồi.
-Ừm – nó gật nhẹ.
-Theo nhưng thông tin thu thập được. Mẹ của Uyển Nhi tên Thanh Hoa, bà ta năm xưa là trợ lý của ba cô đó.
-Của ba tôi sao. – nó vội cắt ngang khiến hắn liền nghiến răng một phát.
-Không những vậy, còn là chị em tốt của mẹ em và mẹ tên Hoàng Long, nhưng sau khi Nguyễn phu nhân phát hiện đã đuổi mẹ cô ấy ra khỏi công ty, trong một khoảng thời gian bà ấy gần như mất tích sau đó 2 năm sau lại trở về tìm ba em, nhưng ông ấy có lẽ đã chấp dứt không muốn dây dưa, có thông tin bảo rằng bà ấy bị tai nạn đã chết vào năm đó.
-Cũng có người nói bà ta trộm tài sản của tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi bỏ đi, cũng vào năm đó em sinh ra. Cựu chủ tịch tức ông nội em mất cùng năm đó, nên đưa em sang đây lúc em được 1 tuổi.
-Ờ, cái này đúng. – mặt nó bí xị.
-Nhưng đó chỉ là tin đồn, tôi chỉ điều tra được là bà ngoại Uyển Nhi chăm sóc cô ta cho đến năm 7 tuổi thì ba tôi đem về lúc đấy tôi cũng quan tâm đến thân thế của Uyển Nhi nên không điều tra. Nhưng chuyện em và Uyển Nhi là chị em cùng cha khác mẹ thì tôi tin, thời gian và sự việc đều chính xác có lẽ chỉ có người lớn mới hiểu rỏ sự tình nhất.
-Làm sao, có thể hỏi ba hoặc mẹ được, trong khi hai người cũng không biết đến sự tồn tại của Uyển Nhi.
-Thôi được rồi, đừng có bủn xỉn như vậy con heo. Coi như hôm nay thiếu gia có lòng tốt rủ em đi chơi.
-Là anh muốn hẹn tôi thì có. – nó trề môi.
-Đi thôi con lợn.
Không đợi nó trả lời hắn liền lẹ tay khéo nó đi, nó cũng không phản kháng lại như hồi lúc mới biết hắn. Ít ra, hắn chưa bao giờ làm nó buồn mà ngược lại hắn hay làm cho nó cười, tuy rằng tính hắn khó chịu đôi phần nhưng thôi kệ nghĩ nhiều làm gì cứ no bụng trước đã …
-Hoan hô, được ăn rồi …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự