Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Đau Đau Đau!!!
ác sĩ Hùng bước đến cạnh giường nhìn anh với nét mặt đầy trầm tư âu lo, thở dài ra một hơi rồi mới nói tiếp.
-Hoàng Long, cậu bị thế này lâu chưa?
-Gần đây tôi hay rất đau đầu và mắt mờ nhòa đi.
-Hiện tại bây giờ thì không sao, nhưng tôi khuyên cậu nên sớm điều trị.
-Bác sĩ Hùng, thật ra tình trạng tôi như thế nào.
-Qua bản chụp x-Quang thì tôi thấy được một khối U đang chằn lên dây thần kinh của cậu. Cho nên dạo gần đây bị như thế.
Sắc mặt trở nên hơi bàng hoàng, tai như ù đi. Chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể bị như thế này, rồi bình tĩnh trở lại như không có gì.
-Hoàng Long, cậu nên làm phẫu thuật điều trị càng sớm càng tốt.
-Phần trăm phẩu thuật bao nhiêu.
-40%.
-Tôi mệt rồi, có thể nghĩ ngơi chút được chứ.
-Ừm, cậu nghĩ ngơi đi! – Bác sĩ Hùng đành thở dài quay đầu bước đi.
-Còn một chuyện tôi muốn nhờ bác.
-Cậu cứ nói đi.
-Chuyện này mong bác đừng nói lại với bất kì ai kể cả ba mẹ tôi.
-Nhưng... – Bác sĩ Hùng tỏ ra không đồng ý, nhưng rồi cũng đành gật nhẹ đầu hừ một cái.
Kết quả bệnh như một bản án tử hình dành riêng cho anh, trời đất như quay cuồng choáng váng còn hơn khi cơn đau bệnh tật tái phát, đôi tai ù đi không nghe rõ âm thanh nào cả, có phải chăng là một cơn ác mộng mà anh không biết trước và giờ nó đang xãy ra.
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến như vậy anh còn quá trẻ, tuổi đời củng quá ngắn ngủi. Bản nhạc anh viết còn dang dở, nó chỉ mới vừa bắt đầu.
Mọi thứ mọi thứ đang dần tàn phai đi tất cả, liệu rằng thời gian dành cho anh có kịp để anh làm được điều gì đó để lại hay không. Dòng nước từ khoé mắt anh chảy ra đến đau lòng, cơn đau đầu lại quay lại hành hạ anh trong ánh sáng trắng toát của phòng bệnh không ai bên cạnh, anh chỉ biết ôm đầu chịu đựng.
---
Trước cổng bệnh viện, Hoàng Nhi chân ướt chân ráo chạy lật đật không chú ý đến xung quanh, đụng hết người này người kia náo loạn cả sảnh bệnh viện ồn ào.
-Á, tôi xin lỗi tôi xin lỗi – Hoàng Nhi vội vã cuối đầu.
-Hoàng Nhi, em làm gì vậy – Quốc Huy nắm tay kéo Hoàng Nhi lại.
-Ơ, anh. Anh Long đâu, ảnh có sao không vậy. huhu – Hoàng Nhi rơm rớm nước mắt.
-Không sao đâu Ny, chỉ là làm việc mất sức thôi nghỉ ngơi một chút là ổn mà – Uyển Nhi lên tiếng trấn an Hoàng Nhi.
-Thật chứ! – Hoàng Nhi phụng phịu.- À anh gọi cho Minh Anh chưa – Hoàng Nhi quay sang hỏi Quốc Huy.
-Á, xém anh quên mất.
Quốc Huy lục túi định gọi thì bị Uyển Nhi ngăn cản lại.
-Sao vậy? – Quốc Huy nhíu mày.
-À, à chuyện khi chìu. Mình nghĩ có lẽ giờ anh ấy cũng không muốn gặp Minh Anh đâu, kẻo hai người lại cãi nhau thì Hoàng Long sẽ rất mệt mỏi thêm thôi.
-Ừm, vậy thôi.
-Hai người đang nói gì vậy? Cãi nhau gì? Sao lại không cho Minh Anh biết – Hoàng Nhi tò mò.
-Không có gì đâu chuyện nhỏ thôi, Quốc Huy cậu không cần đưa tôi về đâu để tôi đón taxi.
-Vậy cậu về cẩn thận.
-Bye Ny! – Uyển Nhi tạm biệt.
-Về cẩn thận đó – Hoàng Nhi nói theo.
-Thôi chúng ta lên thăm anh hai đi, vả lại anh đó … kể hết lại cho em nghe không thì biết tay – Hoàng Nhi đưa tay hâm doạ.
-Anh biết mà hì hì – Quốc Huy tỏ vẻ sợ sệch rồi khoát tay kéo Hoàng Nhi đi lên phòng bệnh.
“ Cạch ” nghe thấy tiếng mở cửa anh lập tức cố gắng lấn ác cơn đau tỏ vẻ như bình thường
-Mày còn chưa đi sao, còn kéo cả nhóc tì ồn ào này đến nửa.
-Điện thoại méc mẹ bây giờ đó nghe – Hoàng Nhi lườm liếc.
-Có lẽ đề nghị ba đưa nhóc này sang mỹ du học được rồi.
-KHÔNG ĐƯỢC! – cặp tình nhân kia cùng đồng thanh.
-Chuyện nhà tao mà thằng kia – anh cười nói nhìn Quốc Huy.
-Ai cho mày cướp vợ tao đi không được.
-Ừm không được * cả hai người ôm chằm lấy nhau *
-E hèm – anh dã vờ ý nhắc nhở.
-Mà anh hai, gọi cho Minh Anh đi chắc hẳncó lí do nên cậu ấy mới nói Uyển Nhi như vậy thôi.
-Sự thật phơi bày ra trước mắt rồi có gì mà lí do. – anh lạnh lùng nói.
Tình cảnh giờ đây anh đang phải đấu tranh với tâm lí. Muốn lắm chứ rõ ràng bản thân anh bây giờ cũng muốn gặp nó, cần nó ở bên cạnh biết bao nhiêu nhưng làm sao cho trọn khi anh như thế này. Tốt hơn hết cho nó là nó cứ giận hay hận anh cũng được. Miễn sao nó sẽ không có tổn thương đau lòng thêm là đủ rồi.
-Anh hai, không phải anh củng biết rõ tính cậu ấy sao, khi tức giận thì Minh Anh toàn nói không suy nghĩ gì cả mà.
-Anh nói không là không, còn nữa hai người về đi. tao cảm thấy mệt rồi – anh nói rồi xoay người sang hướng khác lấy gối che đầu để chèn áp sự đâu đớn.
Trông thấy Hoàng Long có vẻ đang cáu, Quốc Huy ra hiệu gọi Hoàng Nhi “ tốt nhất nên đi về” rồi nắm lấy tay Hoàng Nhi rời khỏi phòng bệnh.
Anh vật mình trong cơn đau, lăn qua lăn lại mặt mày co cáu, đầu đau như búa bổ tình trạng mọi lúc càng tệ đi. Đưa tay cố gắng vớ bấm chuông khẩn cấp nhưng hình ảnh cứ bị mờ dần dù có lắc đầu liên tiếp cũng không rõ...
Lúc nó thức dậy cũng đã trời tối thui, vậy mà hắn vẫn ngồi im một chổ cho nó tựa đầu làm gối ngủ suốt cả chiều.
-Ư hưm, mệt quá - nó oải mình vương vai.
-Cái đầu cô có chứa gì đâu mà sao nó lại nặng ấy nhề – hắn bóp bóp vai trái của mình.
-Ai mượn ai biểu anh cho tôi tựa. Tự anh hành xác mình đó thôi xí – nó trề môi.
-Cô!
-Cô cô cái gì, em mơi 16 thôi anh. trời tối rồi phiền thiếu gia mở lòng tốt chở một đoạn ạ. – nó cười tươi.
-Á hà, được!Cô đừng mơ đi bộ đi – hắn phủ >”
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự