Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: BấT TỉNh!
ưa Thế Hiển trở về biệt của hắn nó như cạn kiệt sức lực. Mồ hôi toát ra chảy dài trên trán.
-Là người hay trâu củng không rõ – nó nói lẩm bẩm.
-Con lợn, tôi mà khỏe lại thì cô chết chắc. – hắn thều thào nói.
“ Thấy gớm, chết chắc lúc nào cũng chết chắc, thích thì tôi cho anh biết tay đây chẳng phải cơ hội tốt sao” – nó cười gian manh nhìn hắn.
-Nhà anh không có ai cả, tôi đi nấu cháo cho ăn ha.
-Cô mà đầu độc thì chết tôi cũng ám – hắn không quên nhắc nhở.
Chỉ dăm ba vài phút sau nó trở lại với khay cháo ngun ngút hương thơm bay phất phới, dạ dày hắn cũng cuống cuồng lên. Hắn đang cảm thấy đó liền chụp tô cháo húp ngay không cần suy nghỉ.
“ Phụt....t....t....” – mặt hắn như núi lửa. Nó ôm bụng cươi khúc khích.
Tô cháo đó không khác gì một tô cháo giết người quá mặn, quá cay. Không biết nó lấy đâu ra công thức độc quyền như vậy nhưng khẳng định một điều rằng là nó đang chơi hắn một vố.
-Minh Anh, cô nhát thở rồi phải không. – hắn nói lớn.
-Ple, cho chết anh luôn.
Mồ hôi trên tráng hắn tuông không ngừng vì cay, vì mệt nhưng hắn đang điên tiết lên dùng hết sức lực đứng dậy tiếng đến chổ nó.
-Anh...anh...a..n..h đị..n...h làm gì tối – nó đi lùi vài bước.
-Minh Anh, cô cô đã có gang chơi tôi, thì phải biết rỏ hậu quả chứ. Tôi đã cảnh cáo rồi mà. Tưởng Thế Hiển tôi đùa cô à, đang nóng đây tuy cô hơi mập chút nhưng sài tạm củng được – hắn liếm môi nhìn rất dê xồm.
-AAAAAAAAAAAA cút mau, tránh xa tôi ra – nó huơ tay loạn xạ.
Hắn mỗi lúc càng tiến lại gần hơn, nhưng sức lực thì không còn nửa liền ngã nhào lên ngươì nó. * chớp chớp mắt *.
-Ê, ê tên kia cút ra khỏi người tôi – nó quát lên, nhưng đổi lại thì mắt hắn nhắm tịt người hắn nóng ran, chả lẽ hắn bất tỉnh @@.
Cùng lúc đó Thy Thy chạy đến phòng hắn ( lúc này cửa phòng không đóng nha ) mặt cô còn rạng rỡ cười tươi vừa bước đến thì đã thấy cảnh tượng một đôi nam nữ đang nằm ôm nhau dưới sàn nhà.
Nhưng hai con người kia chả phải xa lạ, lòng ngực cô nhói lên. Cơn giận chèn áp cả lí trí ánh mắt hờn lên sự phẩn nộ căm giận. Lạnh lùng quay lưng bước đi.
-Minh Anh, là cô ép tôi! – Thy Thy nghiếng răng nói.
---
Herman School
Mọi người ai cũng tập trung về bản thông báo, một thông tin rất hót nóng hổi. Tuần sau là buổi cắm trại được tổ chức 3 năm một lần được diễn ra, cả toàn trường ai nấy đều thấy vui mừng và hào hứng.
“ Rầm rầm” – tiếng đập tay lên bàn của giáo viên chủ nhiệm.
-Chắc hẳn các em đã đọc thông báo về việc cắm trại của trường chúng ta trong năm nay.
-DẠ – cả lớp đồng thanh.
-Được rồi địa điểm tổ chức là khu sinh thái Sầm Sơn.
-* cả lớp nhốn nháo, vui mừng *
-Trật tự trật tự – giọng cô giáo la to.
-Thy Thy, nhiệm vụ của em là phân công công việc cho các bạn lát nữa đến phòng giáo viên gặp cô. Còn một tin nữa,chắc lớp chúng ta sẽ rất thích nhất là các cô gái.
Bọn con gái nghe vậy liền bát nháo nhìn nhau tò mò.
-Thôi cô sẽ không vòng vo nửa, đó là lớp chúng ta sẽ ở cạnh 2 lớp 11 là 11/8 và 11/5.
Lại hú ré bát nháo tập 2, ai nấy đều vui mừng và rất chờ đợi. Hoàng Nhi thì thích khỏi phải nói, còn nó nghe tin này thì chả khác nào tin giật gân, chán chường. Dạo này khuôn mặt nó trở nên lạnh lẽo, môi cũng rất tiết kiệm nụ cười.
Một bàn sáu người như nhân vật nữ ngồi bên cạnh Hoàng Long chẳng phải là bé heo Minh Anh nữa, mà một người con gái xinh đẹp hơn trông xứng đôi với anh rất nhiều. Khi trước những cặp mắt ganh ghét nhìn vào bàn sáu người thì giờ đây thay vào đó là sự ngưỡng mộ.
Bắt gặp nhau, thay vì nó ngồi cùng thì nó chủ động từ chối, dành cho mình một góc khuất. Điều đó chỉ khiến Uyển Nhi thấy vui thêm trong lòng vì mục đích của mình đang rất phát triển.
Khu C của trường.
-Chị à, chẳng lẽ chyện lần trước chị bỏ qua như vậy sao? – Thy Thy tò mò hỏi.
-Sao có thể được, nó đã làm mất thanh danh của chị thì không đời nào chị để cho nó sống yên. – Ngọc Huyền nghiến răng.
-Vậy chị tính như thế nào?
-Nó được bảo vệ rất chặt nên không có cơ hội ra tay, việc này chị đang suy nghĩ rất nhiều. Em có kế sách gì hay không?
-Chả phải cơ hội đang phơi ra trước mặt sao.
-Cơ hội? – Ngọc Huyền nhíu mày.
Hai khuôn mặt nhìn nhau cười đễu, dường như cả hai người con gái này đều hiểu được kế hoạch đặt ra là làm gì rồi.
Nó đang đi giữa đường thì bị một người con gái chặn lại, hơi nhíu mày không hiểu. Không muốn nói chuyện, không muốn chạm mặt nó đành đi sang một bên tránh mặt, nhưng người đã cố tình thì có tránh củng tránh không nổi. Nó sang phải Uyển Nhi sang phải, sang trái Uyển Nhi lại sang trái.
-Hành lang có vẻ chật!– nó lạnh lùng nói.
-Chỉ là nói chuyện thôi có cần phải căng thẳng vậy không?
-Hơi đủ cho việc thở, nên không dư hơi để tiếp chuyện với cô! Hiểu chứ? – nó nói rồi nhìn một cách thẳng thắng vào mặt Uyển Nhi.
-Vì cô cảm thấy xấu hổ phải không haha – Uyển Nhi khoanh tay trước ngực.
-Có gì để phải xấu hổ – nó nhíu mày.
-Cô thật giống mẹ mình đều là kẻ thứ 3 cướp đoạt hạnh phúc của người khác.
-...
-Lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ mà lấy sự thương hại của người khác. Tôi đây còn thấy thương hại cho cô đó.
-... – nó vẫn cố nhẫn nhịn.
-Cô! – Uyển nhi gắt lên ép sát nó vào bờ tường. – Những gì của cô tôi sẽ hủy hoại từng chút một, cũng sẽ hủy hoại mẹ cô như cách mà bà ta đã làm với mẹ tôi. Kể cả Hoàng Long, Đăng Khôi, Ngọc Quỳnh, Quốc Huy. Từng người một – Uyển Nhi nhấn mạnh từng chữ.
Đến giờ đây khi hết sức chịu đựng nó không thể nào nhẫn nhịn được thêm nữa. Dùng sức lực nắm chặt cổ tay Uyển Nhi bẻ sang một bên. Chưa khi nào nó giận dữ như lúc này.
-Để tôi nói cho chị biết! Chỉ cần là một người tổn thương tôi cũng không tha thứ cho chị! – nó gằng từng chữ với thái độ cảnh cáo cực độ.
Uyển Nhi cũng không chịu thua cười ha ha, dùng lời nói làm vũ khí mà đâm vào nó.
-Để tôi chống mắt lên xem một đứa tầm thường như cô thì làm được gì, cô thì cũng giống như mẹ mình mà thôi như một kịch bản lặp lại. Một con hồ ly tinh đội lốt người, người đàn bà giật chồng người khác! Hừm...Bà ta thật biết cách dạy con….
“ Chát” – Một cái tát thật mạnh vừa giáng xuống mặt Uyển Nhi.
-Hoàng Long, anh ấy không phải món đồ chơi của chị. Và anh ấy cũng chẳng phải món hàng để tôi và chị dành qua dành lại hơn nửa tôi và Hoàng Long “ KHÔNG LÀ GÌ CẢ”.
Nói ra câu “ không là gì cả” dẫu trong lòng nó xót xa lắm, nhưng đành ngậm đắng nuốt cay, ít ra khi phủ nhận như thế này. Uyển Nhi sẽ không có lí do làm tổn thương đến anh.
Uyển Nhi hơi hoảng hốt, đi lùi về phía sau vài bước.
-Và thứ 2 mẹ tôi như thế nào thì không ai được quyền phán xét, chuyện của người lớn chắc gì chị đã biết rõ. Cùng lắm chị cũng chỉ nghe người khác nói lại. Chị tin đó là sự thật sao?
Quốc Huy cùng Hoàng Long đang đi đến gần chổ nó và Uyển Nhi, nghe giọng nói quen quen định chạy đến chọc nhưng nào ngờ lại nghe thấy...
-Nếu sự đúng như vậy thì chị thật bất hạnh. Một đứa trẻ đáng thương chị có biết điều đó không? Ít ra tôi có một nơi gọi là gia đình chị hiểu không? Mẹ tôi là danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Nguyễn còn mẹ chị là kẻ thứ ba mãi mãi là như thế.
-Minh Anh, sao em lại nói Uyển Nhi như thế – Quốc Huy quát to.
-Tôiiii … – nó không ngờ anh và Quốc Huy lại xuất hiện ngay lúc này không những thế lại chỉ nghe mỗi mình câu nói đấy.
Uyển Nhi đó ôm mặt khóc, những lời nói của nó đã vô tình đánh mạnh vào tâm lí của cô, cô không bao giờ nghĩ một người như Minh Anh có thể nói ra được những lời đó, lời nói rất có sự tác động rất mạnh khóe mắt Uyển Nhi đỏ hoe, cô đang khóc.
Nó cũng hơi bàng hoàng khi thấy nước mắt Uyển Nhi rơi xuống, nhưng rồi trở lại với vẻ lạnh lùng vì nó nghĩ rằng Uyển Nhi lại đang diễn kịch.
-Minh Anh, anh thật không nghĩ em lại quá đáng đến như vậy.
-Không phải như hai người thấy đâu! – nó buông câu nói một cách thẩn thờ.
-Còn không phải, những gì em nói chúng tôi đều nghe được. Em còn chối, tôi còn cứ tưởng em khác với những đứa con gái khác nhưng nào ngờ trái tim em còn ác độc hơn như vậy.
-… – nó đang nghẹn lại, nó nhìn xuống mặt đất. Có một cơn gió nhẹ vô hình cuốn lấy chân nó, như đang cố an ủi nó, nhẹ nhàng và man mát nơi khóe mắt.
Từng đằng xa hắn cũng đi tới, không hiểu chuyện gì nhưng có vẻ con lợn của hắn đang gặp rắc rối trước tình hình rất căng thẳng. Nó có linh cảm Thể Hiển đang tiến đến từ phía sau, nó liền ngẩng mặt lên và nói một cách rất dịu dàng.
-Anh nói đúng, con người tôi là như vậy … anh thấy rồi đó. Nên là… từ nay về sau... giữa chúng ta không còn gì để dằn vặt nhau nữa. Tôi không muốn bạn trai của mình phải buồn! Đúng không Thế Hiển! ^^~~ – nó nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười mà anh luôn muốn nhìn thấy trong suốt thời gian qua.
Hắn gãi đầu không hiểu gì nhưng trò này có vẻ thú vị, hắn thì chúa thích dính vào những chuyện như thế này cũng vui vẻ mà hợp tác.
-Các người lại hùa nhau ăn hiếp bạn gái tôi sao. – hắn hếch mặt nói. Lòng hắn có chút xót khi nhìn sang Uyển Nhi đang nấp sau anh mà khóc nghẹn.
-Mọi thứ kết thúc rồi… Thế Hiển chúng ta đi thôi. – nó nói rồi vòng tay kéo nhẹ hắn đi. Được vài bước nó quay lại nhếch môi cười nói.
-À… Uyển Nhi này! Nếu đây là một vở kịch thì chúc mừng cô! Tôi nói thật tâm đấy – rồi bỏ đi vội.
Mắt anh lại trở nên mờ nhòa nhìn không rõ, cố gắng nhìn khuôn mặt nó, nhìn theo bóng dáng nhưng sao lại mờ nhòe đi không thể nào thấy rõ được. Uyển Nhi như mất hết sức lực ngồi sụm xuống nền, ôm mặt khóc nức nở thật sự, giờ đây những lời nói tuy rằng là những lời phản kháng của nó nhưng vô tình lại đau cô.
Đúng như vậy những việc nó biết chỉ nghe lời kể từ bà ngoại, từ “ BÀ NỘI” nhưng sự tình như thế nào thì chưa bao giờ cô biết được tận tình thực hư.
“ Phịch” – Hoàng Long ngã xuống bất tĩnh.
-Hoàng Long, Hoàng Long mày sao thế. – Quốc Huy lo lắng lay người anh rồi lấy điện thoại gọi cấp cứu
-Hoàng Long... hức...Hoàng Long anh sao vậy – Uyển Nhi như con mèo mặt mũi chèm nhem.
Chờ đợi càng làm cho hai người kia thêm nóng ruột, Uyển Nhi lau mặt vội vàng phụ Quốc Huy đặt anh lên vai cõng đi cấp cứu...
Hắn được đà khoát tay nó đi ung dung rời khỏi trường trước biết bao nhiêu cặp mắt. Ra đến gần một sân đá banh gần trường, không còn ai nửa nó dừng lại rời tay ra khỏi hắn.
-Diễn như thế đủ rồi! – nó vẫn nhẹ nhàng nói nhưng không nhìn hắn lấy một cái.
-Ê, Lợn tính ra là lần này chẳng phải tôi cứu cô sao.
-Chẳng phải tôi cũng giúp anh sao. – nó vừa đi vừa nói.
Hắn thấy hơi lạ kì, không lẽ nó đọc được suy nghĩ của hắn, nên đuổi theo nó.
-Nực cười Thế Hiển tôi mà cũng cần cô giúp sao.
-Chẳng phải anh ghét Hoàng Long và cố tình làm như vậy chọc Uyển Nhi sao? – nó trề môi.
-Sao cô biết – hắn hơi khó chịu vì bị người khác nắm cán.
-Quan sát – nó trã lời cọc lóc, tiến đến ghế đá gần đó an tọa.
-Xem ra cô đã tôi đã quá xem thường cô. – hắn nhếch môi cười.
-Cô có thể nói cho tôi biết mối quan hệ giữa hai người được không – chẳng hiểu sao tự dưng hắn lại có hứng thú chuyện này.
-Là những gì đang xảy ra đó? – nó thở dài.
Hắn ngồi cạnh nhận ra sự thay đổi trên gương mặt nó, ngay cả lời nói củng chẳng chút vui vẻ như khi xưa nữa mà thay vào đó là sự trầm lặng đến khó hiểu.
-Minh Anh, nếu khó khăn thì cứ nói với tôi – hắn trầm giọng nói.
-Tôi muốn biết mối quan hệ giữa ba người! Được không?– nó đề nghị.
Gió chiều thổi lồng lộng qua hai cảm xúc tất bật, không hiểu vì lí do nào bình thường hắn rất ghét nhớ lại những chuyện năm xưa củng như kể ra nhưng khi nge nó nói thế hắn không ngần ngại mà thuật lại cho nó nghe.
-Khi bản hợp đồng đó giao cho ba anh chỉ mới là một bản dự án và chưa chắc chắn sẽ tiến hành? Đồng thời chị ấy giúp anh ấy gở rối, cũng là lúc Uyển Nhi bỏ đi không một lời từ biệt?
-Đúng vậy.
-Theo như anh nói, thì khi đó cô ấy có thể ở lại, ở bên cạnh Hoàng Long vậy sao cô ấy lại bỏ đi.
-Danh vọng! – đôi mắt hắn trở nên trầm lặng sâu thăm thẳm.
-Thế Hiển, Huhu!
Chẳng biết lí do vì sao tự dưng nó khóc òa lên như một đứa con nít bị giật cây kẹo trên mặt đầy nước mắt đầm đìa, bao kìm nén bấy lâu củng theo đó mà tuôn ra.
-Huhu Thế Hiển, tôi tức anh ta – nó đánh vào vai hắn.
-Ơ – hắn @@.
-Huhu, tại sao anh ta không tin tôi. Huhu tôi có làm gì đâu chứ huhu, là chị ta sỉ nhục ba mẹ tôi trước mà… huhu T–T – nó tựa vào vai hắn.
-Tôi tin cô mà, ngoan ngoan nín đi – hắn hơi bàng hoàng đưa tay vỗ vai nó an ủi.
-Tôi không có ý định dành giật của chị ấy mà huhu huhuhu – nó cứ ngồi khóc thét lên trút bỏ ấm ức trong lòng ra bên ngoài, nhưng nó đâu hay bóng dáng người con trai khác đang nhìn nó ôm hắn rất thân mật mà đau lòng.
Đăng Khôi cuối sầm mặt quay lưng bỏ đi, có lẽ anh biết rằng mình mãi mãi là một người anh với nó mà thôi...
---
Đèn phòng cấp cứu tắt đi, chiếc băng ca đưa anh ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt anh nhợt nhạt hẳn đi. Uyển Nhi và Quốc Huy đến giờ mới thở nhẹ nhõm hơn được một chút, nét căng thẳng trên trán cùng dần giãn ra.
-Bác sĩ, cậu ấy không sao chứ.
-Cậu ấy cần phải nghĩ ngơi nhiều hơn, tình trạng sức khỏe dần mất cân bằng. Chúng tôi cần trao đổi chi tiết hơn với gia đình.
-Vâng, cảm ơn bác sĩ. Xin sắp xếp cho cậu ấy ở phòng tốt nhất.
“Cạch” – Uyển Nhi và Quốc Huy mở cửa bước vào anh cũng đã tỉnh lại sau cơn mê.
-Hoàng Long! – Uyển Nhi ân cần.
-Anh không sao, chỉ là kiệt sức một chút.
-Mày mà cũng có ngày bị thế đáng đời – Quốc Huy nheo mày nói.
-Có thằng bạn như mày tao cũng mong đi sớm cho rồi. – anh cong môi cười đáp.
Nhìn sang trông thấy khuôn mặt Uyển Nhi đang lo lắng anh có chút xót xa. Người con gái này anh phải bảo vệ hơn là anh phải làm cô ấy đau thêm.
-Uyển Nhi, trông em có vẻ mệt mõi. Em về nghỉ ngơi đi mai anh sẽ đến đón.
-Không, em sẽ ở lại đây chăm anh.
-Ngoan, nghe lời anh. Một người nổi tiếng nhưng em mà để mặt mũi chèm nhem thế kia, mất mặt anh lắm.
Uyển Nhi cũng đành nghe theo lời Hoàng Long mặt dù đang rất muốn ở lại chăm sóc anh, lúc cô rơi khỏi phòng bệnh bác sĩ Hùng cũng vừa bước vào. Cô cuối đầu chào rồi rời đi, Quốc Huy có nhiệm vụ đưa cô về nên cũng chào rồi đi luôn...
“ Nắng vẫn sẽ như thế? Có còn xanh khi giông bão kéo đến?”
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự