"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Họ Là Couple.
-Ơ anh không ăn à, anh không ăn tôi hết luôn đó.
-Đừng hòng nha " hêuuuuu ":3 – Thế Hiển trề môi trêu nó.
Nói xong hắn và nó cầm muỗng lên lườm liếc nhau như cầm kiếm chuẩn bị ra trận, trong tích tắc.... miệng hai người nhoe nhoét socola và màu trắng của vani, thấy thế họ lấy giấy vội lau miệng rồi nhìn nhau cười rất sảng khoái. ( T/g: Nói chung là nhìn thôi mà thấy tội hai ly kem gê:| )
Tiếng cười rộn rã cả một góc phòng, mấy người nhân viên đứng đó cũng thấy thú vị mà bụm miệng cười theo …
Đột nhiên cánh cửa hé mở, một đôi nam nữ bước vào trước sự trầm trồ của mọi người xung quanh, mọi thứ đang diễn ra rất tự nhiên củng vì thế mà gián đoạn. Cả khuôn mặt Minh Anh chợt sựng lại, hắn thấy vậy cũng nhìn ra xem thử không khác gì nó.... hắn tuy bất ngờ nhưng vẫn giữ bình tĩnh, đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
Trông thấy Minh Anh, Uyển Nhi cười thầm trong bụng trời thật là giúp cô. Không ngờ lại cho cô gặp tại đây, cô cười thầm một cách nham hiểm, sẵn tay cô kéo Hoàng Long lại chỗ nó để chào hỏi.
-Ủa Minh Anh thật là trùng hợp – cô khoát cánh tay của anh một cách thân mật hơn.
-Trời nóng quá, không gì bằng một ly kem! – Minh Anh tươi tắn giơ ly kem lên lắc lắc trông thật đáng yêu.
Uyển Nhi tưởng như được đà, tính đánh thêm vào tâm lí nó nhưng thoáng thấy người con trai đang ngồi cùng, cô bỗng lùi ra sau vài bước, trái tim cô như có ai đó đang bóp nghẹn lại.
Dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy, đến đôi môi và cả mái tóc vẫn như xưa "không hề thay đổi". Chỉ trừ ánh mắt đó... " lạnh lẽo đến đáng sợ ". Cô tự trấn an bản thân phải xem như không có gì.
-Thế Hiển đã lâu không gặp – cô đặt tay lên vai Thế Hiển âu yếm.
-Cảm ơn, tôi không quen cô – hắn nói rồi hất tay Uyển Nhi sang một bên.
Bị hắn đối xử như vậy, có chút gì đó gọi là hụt hẫng đang len lõi trong lòng Uyển Nhi khiến cô rụt tay lại. Hoàng Long đứng đâm chiêu nhìn nó nãy giờ không chớp mắt, còn nó vẫn cứ cuối gầm mặt xuống như thể trốn tránh hai người đang đứng trước mình. ( T/g: Thực chất là nó đang nhâm nhi phần kem của nó một cách ngon lành -_- )
-Em ăn gì mà như mèo thế này – hắn lấy giấy nhướng sang chùi nhẹ cho nó một cách ân cần.
Vẫn còn đang tập trung chuyên môn nên chẳng biết trời trăng chi cả, mặc cho hắn lấy giấy lau cho nó. Vì thế làm Uyển Nhi trỗi dậy một cơn ghen tức, liền kéo anh ngồi cùng xuống.
-Ngồi chung luôn cho vui nha! À mà... chắc đây là bạn trai Minh Anh đúng không?– Uyển Nhi tươi cười.
-Ờ... cũng đúng Thế Hiển là con trai mà! Không nhẽ là bạn gái - Nó cười cười nhìn anh và Uyển Nhi.
-Có vẻ, tiểu thư đây thích tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác nhỉ? – hắn nhếch môi cười đễu.
-Cậu không nói gì đàng hoàng được thì tốt nhất im lặng đi!– anh trầm giọng nói.
-Ồ, tôi có vẻ đã chọc nhầm " BẠN GÁI" của thiếu gia đây – hắn củng cười như kiểu của Minh Anh.
Càng lúc thì bầu không khí trở nên u ám hơn, thấy vậy Thế Hiền cũng âm thầm hiểu được liền nhẹ nhàng đặt muỗng xuống.
-Ê, " Hêu con" ăn đủ rồi, chúng ta đi thôi. – Thế Hiển mĩm cười nhìn nó.
-… – nó nhìn hắn gật đầu.
-Hai anh chị ngồi chơi, em về trước nhaaaa! Bye – Nó lí lắc vẫy tay chào định rời khỏi bàn cùng hắn, nhưng rồi bàn tay ấm áp của anh giữ chặt lấy cánh tay nó.
-Hoàng Long! Đau em … – ánh mắt nó trở nên long lanh vì lực ghì chặt từ anh quá mạnh.
-Không được đi! – anh nói như ra lệnh.
-Hoàng Long, tôi nghĩ hình như cậu đang nhầm lẫn gì ở đây sao? – hắn nhíu mày đưa tay xoa xoa vầng thái dương giã vờ suy nghĩ.
Nó nhìn sang Uyển Nhi lẫn nhìn về phía anh rồi gỡ nhẹ bàn tay anh ra.
-Hoàng Long, "BẠN GÁI" anh đang nhìn kìa– nó thản nhiên nói.
Câu nói của nó làm cứng đơ cả người anh, tâm trạng giờ đây của anh trông tệ đi rõ rệt, " Chẳng phải anh đã tuyên bố trước mặt nó, nó chính là "BẠN GÁI" anh hay sao ". Sao bây giờ nó lại thốt ra những lời nói đó, nhìn theo bóng nó khuất dần mà lòng anh lạnh lẽo biết bao nhiêu.
-Hoàng Long, anh có vẻ quan tâm Minh Anh đấy, chẳng phải cô ấy cũng chỉ là "Ô SIN" hay sao? – cô vờ đọc chữ trong phần menu.
Những lời nói của Uyển Nhi như đang xúc phạm làm anh cảm thấy khó chịu, quay sang nhìn cô nhíu mày.
-Cô ấy không phải ô sin, và em cũng đừng bao giờ đánh giá người khác bằng những gì em thấy bên ngoài.
-Anh có việc phải về công ty giải quyết, để anh đưa em về!– anh nói không chút thái độ.
Uyển Nhi hơi nhăn mặt, thấy được thái độ tình cảm của anh dành cho nó không phải là ít. Chẳng ngờ rằng mình đã vô tình đi sai một nước cờ khi gọi nó là ô sin trước mặt anh, nên đành im lặng cười tươi theo anh ra về.
---
-Thế Hiển, anh đi chậm một chút đi được không – nó hét lớn trong tiếng gió.
-Sợ thì cứ ôm chặt thêm vào. – hắn củng hét lớn để nó có thể nghe được.
-Anh mà dừng xe thì chết với tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Từ lúc bước ra khỏi quán kem Thế Hiển im lặng đến đáng sợ nhưng khoé mắt hắn đã đỏ hoe cả lên. Hắn phóng như điên, lạng lách một cách tối đa khiến người ngồi sau nhắm tịt mắt lại sợ run người, con xe moto vẫn bon bon trên đường cùng với tiếng gầm vang ầm ầm làm ai cũng phải chú ý đến.
“kít…kítttttt..”
Chạy một hồi không ngờ hắn lại chạy lên đường đèo Sơn Trà này, đá chống xe ven đường hắn vứt bỏ chiếc mũ bảo hiểm rồi chạy ra vách núi gào thất thanh trước sự bở ngỡ của nó.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Khốn nạnnnnnn, đã đi sao còn quay vềềềề, sao cô không biến mất khỏi mắt tôi luôn điiiiiiiiii..
Hắn hết đá rồi đánh đấm vào thân cây như muốn trút bỏ hết mọi thứ, và rồi thả mình xuống nằm trên nền cỏ xanh rờn... hắn thả từng hơi thở vào gió lộng chiều tà.
Nó từ phía chạy đến chủ động ngồi xuống bên cạnh hắn, tâm trạng nó giờ đây cũng không khác gì hắn, muốn ghen tuông, muốn khóc muốn đủ thứ nhưng lại bất lực.
-Tôi thật sự không ngờ anh lại buồn hơn cả tôi – mắt nó nhìn xa xăm mà nói.
-Cô thì biết cái gì – hắn trã lời cọc lóc.
-Thấy người con trai mình thương tình tứ với người khác như vậy tôi đây còn buồn rất nhiều huống gì là anh, muốn đối diện với bản thân đã khó rồi giờ phải chứng kiến người con trai mà mình thích đang trong tay với người con gái phải không? – nó thở hắc ra nói một trào.
Hắn như chết lặng giữa những câu nói của con nhỏ đang ngồi trước mặt hắn, gì chứ nhỏ này đang nghỉ hắn bị gay hay chăng mà nói chuyện kiểu như vậy …???
-Giờ tôi mới hiểu vì sao anh hay ăn hiếp tôi như vậy, thì ra chúng ta thích chung một người con trai haizz – nó nói rồi ngán ngẫm lắc đầu như đang cảm thông với hắn.
-Này, lợn Minh Anh cô đang nghĩ tôi thích cái tên lúc nào cũng mặt lầm lầm lì lì đó à – hắn nói rồi cốc lên đầu nó một cái.
-Úi da! Đau.... thì thì... có sao đâu tôi hiểu mà, giới tính đâu do bản mình lựa chọn được đâu – nó xoa xoa cái đầu.
-Aisssss! cô dẹp cái suy nghĩ đó cho tôi LIỀN NGAY VÀ LẬP TỨC. – hắn rít lên hâm dọa.
Nó dường như hiểu ra là mình hiểu lầm hắn liền bặm miệng xê ra xa một chút rồi cười trừ “ hihi”. Củng cảm thấy bị hớ lời, nó đăm chiêu đưa tay lên cằm suy nghĩ, nhíu mày một hồi liền vỗ tay cái “ bộp”.
-Vậy là anh thích chị ấy, chị ấy phải không? – mắt nó sáng rỡ nhìn hắn cười nói.
-Có vẻ cô hạnh phúc trên nổi đau người khác nhỉ. – hắn xoay đầu liếc nó.
Nó làm bộ như sợ hãi, mở to đôi đồng tử mà nhìn hắn, tập hai bị hớ. Nó tự trách mình sao lại ngu ngốc cười trên nổi buồn người khác như thế này, chã giống phong cách của Minh Anh chút nào.
-Vậy là tình tay ba giữa ba người ư? – mắt nó cụp xuống.
-Cô có thể chịu đựng được khi mọi thứ diễn ra trước mắt mình như thế ư?
-Vậy tôi có thể làm được gì hơn?
-Lợn Minh Anh mà tôi biết thì bất chấp mọi thủ đoạn để cưa tên đó mà.
-Nhưng chị ấy thì khác, tôi thua xa. Vả lại ai cũng được miễng sao anh ấy thấy hạnh phúc thấy vui được rồi, tôi không muốn làm anh ấy khó xử cho nên…
-Khùng! - hắn nói rồi đưa mắt lên nhìn bầu trời.
-Còn anh, kẻ ngông cuồng như anh sao lại để chị ấy ra đi. À mà quên anh đâu hơn anh ấy được cái gì.
-Aisss! Nhỏ kia, cô không nói ai bảo cô câm à! – hắn ngồi bẻn dậy nhăn mặt như khỉ.
-Plè, không sợ anh đâu.
-Ừ thì đi bộ về nhá. – vừa dứt câu hắn đứng dậy phủi phủi rồi đi thẳng một hơi ra xe.
Nó liền giật mình theo phản xạ mà chạy theo, ai chứ tên này nói là làm chứ chẳng đùa.
-Ê giỡn giỡn thôi mà, núi đèo xa xôi nguy hiễm, anh nở bỏ một cô gái đáng yêu như thiên thần ở lại sao.
-Nói nửa tôi cho cuốc bộ. – nó cười tủm tỉm rồi lật đật đội mũ, leo lên xe mặc xác cho hắn chở đi đâu thì đi.
Tưởng hắn chở nó đi đâu, ai ngờ hắn chở nó đến công viên ASIAN PARK.
Lội hết trò này đến trò khác, đã không chán hắn cũng chẳng mệt, dường như vào đây là một quyết định đúng đắn, theo tự nhiên mọi phiền muộn của hai người như tan biến đi hết chỉ còn lại tiếng cười rộn rã.
-Ê chơi cái này đi – nó kéo hắn sang tàu điện.
-Qua đây trước chơi cái này! – hắn nói như ra lệnh, vậy mà nó củng đồng ý vui vẻbước theo sau chơi nhiệt tình, chơi không ngừng nghỉ.
Mồ hôi thấm ướt trên mặt cả hai người, thoáng chốc đập vào mắt hắn.
-Ở đây, CẤM được đi đâu ngồi im đó.
Xong rồi hắn bỏ đi đâu mất tiu, khoảng 5 phút sau hắn quay lại với hai ly nước và bịch khăn giấy trên tay. Cứ thế hai người rong chơi suốt buổi chiều tối mới trở về nhà.
-Tới rồi cảm ơn anh nha! – nó vẫy tay.
-Hêu khùng mập xịttt! – hắn nói rồi phóng xe bỏ đi.
Vào nhà thì nó đã thấy anh đứng ngay cầu thang vòng tay trước ngực, bộ mặt đầy sát khí.. có vẻ như là chờ nó rất lâu rồi.
-Em có vẻ vui khi đi cùng tên đó!
-Ừ vui lắm! – nó nói rồi đi thẳng một hơi lên phòng.
Đằng sau cánh cửa là từng dòng nước mắt lại đua nhau chảy ra, nó khó thở đến tột cùng.
“ Hoàng Long, xin lỗi anh. Đây là cách tốt nhất để anh khỏi bận tâm về em nữa”...
---
Ngày mới lại bắt đầu và kết thúc theo chu kì, nhưng tâm trạng của nó thì chẳng khá hơn chút nào, nó vẫn thái độ đó tránh mặt anh một cách rất đỗi là tự nhiên. Mỗi một con số trên tờ lịch trôi qua là bấy nhiêu ngày Uyển Nhi lui tới bên cạnh anh, làm khoảng cách của anh và nó cứ thế một xa hơn.
-Chào hai bác cháu đi học! – nó cuối chào rồi bước đi vội.
Hai người lớn cũng hiểu chuyện gì đang xãy ra nhưng cũng chỉ ngán ngẫm lắc đầu. chuyện riêng của bọn trẽ tốt hơn hết để bọn nó tự giãi quyết.
Dạo này nó cặm cuội vào sách vở nhiều hơn, ít nói lại và hiếm hoi lắm nó mới cười. Ngay cả Hoàng Nhi hay luyên thuyên với nó đủ điều nhưng cũng chẳng tới đâu ngoài nge được vài chữ “ ậm ừ, ờ, à” thì chẳng còn gì hơn.
Tin sốt dẽo của các trang báo là chuyện tình cảm mặn nồng giữa thiếu gia họ Nguyễn cùng cô người mẫu danh tiếng đang hot nhất hiện nay, cả trên trường củng ngập tràng tiếng xầm xì to nhỏ.
-Ê mày nghe gì chưa, có tin đồn là chị Uyển Nhi với anh Long là một couple đó! – học sinh 1.
-Gì mà tin đồn... ui xời... là thật đó. Từ khi Uyển Nhi về trường Hoàng Long ngày nào mà chả đưa đón chị ta – học sinh 2.
-Báo chí hà rầm thế kia, chẳng qua hai người họ chưa lên tiếng để khẳng định thôi – học sinh 3 cười nói.
-Theo tôi nghĩ, thì họ vốn đã là " Nam thanh Nữ tú " tự bao giờ rồi, chứ đâu phải như ai kia " Đĩa mà cứ đeo chân hạc " ha ha – một nữ sinh khác thấy nó đi đến gần thì buông lời cười nhạo.
Những lời nói đó như vết dao cứa từng hồi vào tim nó nhói đau! Vì sao chứ? Họ có biết chuyện tình cảm là như thế nào đâu mà lại nói như vậy? Sao họ có thể dễ dàng thoải mái buông lời làm tổn thương người khác? Trong khi đó, chẳng ai làm tổn thương họ." Con người thật quá đáng sợ " khóe mắt nó đang cay xè nhưng vẫn không đến nỗi phải trào ra nước mắt, nó cười nhẹ.
-Các cô có vẻ có rất nhiều chuyện để thông báo quá nhỉ – giọng nói trầm ấm của hắn ở đâu vang lên.
Bọn nữ sinh kia như thấy hổ liền khép nép đứng sang một bên sợ sệt, hắn lườm một cái rồi khoát vai nó đi khỏi chổ đó.
-Cảm ơn!
-Khùng!
Đi được một đoạn thì người không muốn gặp lại xuất hiện ngay trước mặt, tự dưng hắn quay lại ôm nó vào lòng thật chặt như không gặp lâu ngày.
-Minh Anh, anh nhớ em quá!
-Ơ, anh bị gì thế – nó nói lí nhí, chưa hiểu mô tê gì cả, đưa mắt nhìn thì mới thấy Uyển Nhi đang đứng trước mặt mình khoảng cách không xa.
Bị Uyển Nhi trông thấy thái độ cô hơi nheo mày, rồi nhếch môi cười mĩm như đang tính toán gì đó trong đầu. Nó quan sát nhưng vẫn thấy khó hiểu thì anh từ đằng sau lưng cô đi đến trông thấy cảnh tượng này, nó lúng túng không biết phải làm sao. Nhưng hắn ôm nó thật chặt giờ có muốn thoát cũng không thoát nổi nữa, nó chỉ có thể nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười. Chẳng phải nó đang muốn thoát dần sự quan tâm từ anh hay sao?
Anh bất giác nắm lấy bàn tay của Uyển Nhi tiến đến chỗ nó và Thế Hiển.
-Có vẻ hai người đang hạnh phúc lắm. – Uyển Nhi cười mĩm nói.
-Ồ! cũng thường – hắn nhún vai trã lời, đồng thời buông nó ra.
-Có vẻ cua được một thiếu gia như Thế Hiển đây cô như vớt được cá vàng nhỉ – anh nói với một chút cảm xúc lạnh lùng.
“ Gì chứ? Là anh đang khinh nó sao? Anh tàn nhẫn với nó đến như vậy hay sao? ". Trái tim nó dần thắt lại bởi lời nói của chính người mà nó rất đỗi yêu thương. " Có lẽ đây cũng là cơ hội rồi, mạnh mẽ lên Minh Anh à! " Nó thở nhẹ.
-Ừ, anh ấy tốt với tôi thì lí do gì tôi không được quyền lựa chọn chứ đúng không " THIẾU GIA " Hoàng Long? – nó cười nhếch môi đáp trã.
-Tôi mong cô giữ túi tiền của mình thật lâu.
-Ừ, còn gì nữa không? – nó nói cọc lóc.
-Không gì? – anh nói lạnh tanh.
-Vậy chúng ta đi thôi, em thấy hơi đói – nó nói rồi lay lay cánh tay hắn.
-Ok! – hắn giơ tay tuân lệnh rồi khoát tay nó quay lưng bỏ đi.
Phía sau mỗi người một trạng thái, hai ý nghĩ. Uyển Nhi nửa đắc ý nữa lung lay, còn riêng anh đang đau nhói trong từng nhịp thở. Ít lâu sau đó hai người cũng rời đi, nắng vẫn cứ nhẹ và gió vẫn cứ dịu dàng như mọi ngày. Tuy nhiên ở góc khuất không xa, có một người từ đầu tới cuối đã dõi theo toàn bộ cuộc đối thoại và không bỏ xót chi nào. " Sắp có phim để xem rồi, à mà hôm nay là thứ mấy nhể... "
c END CHAPTER 55 d
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự