Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Hót Boy Đến Lớp!
ó vương mình uể oải thức dậy sau một đêm thật sảng khoái, làm xong VSCN tất tần tật vậy mà nó có ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh hẳn cho đến khi trông thấy Zen và anh mồ hôi nhễ nhãi chạy vào nhà.
-Hai người đi đâu sớm vậy! – nó lườm Zen rồi nhìn anh tra hỏi bằng vẻ mặt FBI.
-Đi tập thể dục chớ đi đâu,xì... ai mà như chị đợi mặt trời lên đến đỉnh rồi mới dậy ha ha – Zen cười chọc tức nó.
-Tại tại … chị chị thức khuya học bài chứ bộ - nó trã lời chống chế.
-À rồi... hóa ra học bài - Zen bĩu môi - hèn gì trông chị "gầy" quá – Zen nhấn mạnh từ ấy rồi đi vào bếp phụ bà quản gia làm bữa sáng, còn nó đứng đơ ra đó như hỏa diệm sơn vì biết mình đang bị chọc quê.
-Anh còn cười được hảảảảảảả! – nó rít lên.
Mới sáng mà đã bùng nổ chiến tranh, anh cũng kệ không nói gì thêm vì hiểu rõ là Zen chỉ đang chọc nó nên nhún vai một cái đi thẳng lên phòng.
Một lúc sau …
Nó và Zen cứ nhìn nhau rồi mắng yêu nhau như hai tên sát thủ không ngừng nghĩ, riết rồi người trong nhà ai cũng quen với việc đó.
-Hoàng Long, năm tới con phải thi Đại Học nên việc công ty con không cần phải bận tâm nửa.
Giọng nói trầm ấm của Chủ Tịch Nguyễn đã đưa hai thiếu nữ của chúng ta về trạng thái nghiêm túc ngồi lắng nghe.
-… - anh dừng động tác, hướng mắt nhìn về phía ba mình một cách nghiêm nghị.
-Ba con nói đúng đó, năm tới con cần phải tập trung cho việc học hơn là việc kinh doanh. – mẹ anh đỡ lời.
-Vâng, con biết rồi – anh gật đầu đồng ý không nói gì thêm ngoài việc xử lí tiếp mẫu bánh đang ăn dang dỡ.
---
Hôm nay, nó không đi xe chung cùng đến trường mà thay vào đó là đi xe bus, một hai từ chối đi cùng anh. Vì cách đối xử của anh đối với Zen hết sức quan tâm và dịu dàng khiến nó ấm ức nhưng không nói được, có một chút hờn ghen đang len lỏi trong nó, nó chỉ xụ mặt không dám nghĩ gì thêm.
Đang còn mãi mê với những suy nghĩ lung tung thì bên cạnh bỗng dưng lại xuất hiện một tên ôn dịch " tự nhiên như người Hà Tiên " giật lấy một bên tai phone của nó mà đeo vào tai mình nghe. Giật mình nó nhìn bèn nhìn sang...
-Này! Thế Hiển anh theo dõi tôi à – nó càu nhàu.
-Xe hết xăng! – hắn trã lời ngắn gọn xúc tích.
-Thiếu gia Thế Hiển anh nói lí do này có mắc cười quá không hả?
-Ồn ào! – hắn trã lời cọc lóc rồi tựa đầu lên vai nó rồi nhắm mắt lại.
-Aizz! anh mau … - nó rít lên.
-Cô mà nói nửa, có gì xãy ra thì đừng hối hận – miệng hắn chậm rãi nói từng chữ.
Nghe hắn nói vậy thì không khác gì lưỡi dao kề cổ, chỉ cần hành động ngu ngốc sẽ cứa ngay vào da thịt, nó liền im lặng chịu đựng làm ma nơ canh cho hắn tựa vào.
---
Một ngày ở trường trôi qua một cách chậm rãi và nhàm chán, nhưng nó và các học sinh khác đều phải cố gắng chăm chú lắng nghe để chuẩn bị cho kì thi kết thúc năm học, nếu ai không vượt qua sẽ phải lại học kì ba. Bây giờ nó có lười cở nào cũng phải ráng nổ lực, cộng thêm lần trước bị hụt vị thứ nữa chứ, nên lần này càng quyết tâm hơn nửa để gở gạt.
Dù là giờ nghỉ giải lao hay được nghỉ giờ tự chọn nó cũng ngồi y một chổ trong lớp. Một mặt là để ôn tập thoi, chứ nói trắng ra là nó đang cố tình tránh mặt anh. Nó tự nhủ sẽ không lên lớp tìm anh, ngay cả điện thoại nó cũng nghe, nhắn tin cũng không trã lời...
-Minh Anh, anh hai rủ xuống căn-tin ăn trưa nè!
-Mình không thấy đói, cậu ăn đi - vẻ mặt nó vẫn vờ chăm chú nhìn một đống chữ trên trang vở, chứ thật ra nó cố tình che đi sự ủ rũ mà nó đang có.
" Chắc cậu ấy lo cho kì thi quá, thôi xuống với anh hai " - Nghĩ vậy Hoàng Nhi củng đành chịu mà đi xún căn-tin một mình, không chút hoài nghi gì cả. Lóng ngóng từ xa chẳng thấy con nhóc tì của anh đâu, vừa thấy Hoàng Nhi đang đi đến liền hỏi.
-Minh Anh đâu?
-Ít nhất anh củng phải để em gái anh ngồi xuống trước đã chứ!– Hoàng Nhi giả vờ bụn xị nói.
-Thì ngồi đi rồi nói có ai bắt em đứng đâu - Hoàng Long cau mày.
-Một tiếng là Minh Anh, hai tiếng là Minh Anh! chả quan tâm tới em gì cả! Sao không bảo ba đặc cách cho em ấy học cùng lớp lun đi! - Hoàng Nhi lè lưỡi phân bì.
-Ơ con nhóc này...!- anh cốc nhẹ đầu em gái mình rồi cười trừ.
-Có anh quan tâm vợ mà – Quốc Huy chen vào.
-Ai mà vợ anh! – Hoàng Nhi nhéo nhẹ Quốc Huy.- Minh Anh, cậu ấy bảo không đói – Hoàng Nhi nói tiếp.
-Ừm! – anh chỉ ừ nhẹ không nói gì thêm.
Anh thoáng chốc hiểu được nó lại đang hờn dỗi anh vì chuyện của Zen, cô gái của anh thật đúng là ngốc nghếch. Mặt thì lạnh tanh vậy thôi chứ trong lòng đang vừa vui vừa lo, " thương thì mới ghen chứ " anh nghĩ vậy rồi cùng mọi người ăn trưa.
Về phần nó thì loay hoay một hồi trong lớp củng thấy nhàm chán nên đành đi dạo hóng mát, chứ cứ ngồi suy nghĩ về sự hiện diện của Zen nó lại có cảm giác không an toàn. Đi dạo một lúc nó dừng chân lại hội trường thể thao, trông thấy bóng dáng ai đang thấp thoáng bên trong rất quen thuộc:
-Anh Khôi! – nó vui mừng chào vẫy tay.
Đăng Khôi đăng hăng say tập luyện, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại chạy đến chổ nó.
-Minh Anh, lâu ngày quá không gặp em!
-Gì chứ, chã phải mới cách đây hai hôm còn uống cà phê với anh à – nó thành thật trã lời.
-Chà! em vẫn vậy, chẳng biết đùa gì cả ha ha – Đăng khôi cười phá lên.
-Ầy! anh Khôi chọc em đấy à – nó vơ nấm đấm lên.
-Thôi thôi anh thua, em không đi ăn với mọi người à.
Nó nhún vai lắc đầu rồi đánh lãng sang chuyện khác một cách nhanh chóng.
-Anh với Ngọc Quỳnh dạo này có vẻ tiến triển tốt nhỉ - nó vỗ vai Đăng Khôi.
-Tiến triển? – Đăng Khôi có đôi chút trầm tư.
-Không phải sao, tin đồn ầm ầm là hai người đang hẹn hò mà, em thấy như hình với bóng rất đẹp đôi đó.
Những lời nói của nó chợt làm cho Đăng Khôi thoáng chốc suy nghĩ mơ hồ, chuyện tình cảm với Ngọc Quỳnh đến giờ vẫn chưa xác định được. Chẳng biết là do bạn bè thân thiết mấy năm trời hay là tình cảm xa hơn nữa, nhưng đôi mắt của Đăng Khôi luôn có một hướng về phía nó nhưng điều đó chỉ mỗi Đăng Khôi biết mà thôi.
-Chỉ là bạn bè tốt – Đăng Khôi nói.
-Chẳng phải là hẹn hò sao? – nó nhíu mày hỏi.
-Ngọc Quỳnh có tình cảm với anh mà.
-Anh biết.
-Vậy sao…
-Dù anh và Ngọc Quỳnh có ở bên nhau nhiều đi chăng nửa, chưa chắc tình cảm đó sẽ tiến xa hơn, mặt dù anh biết Ngọc Quỳnh là một cô gái tốt nhưng trong chuyện này với anh củng khó nói.
-Uầy thôi đi, anh thích cô gái khác phải không – nó nheo mắt nhìn Khôi tinh nghịch.
-Ừ - Đăng Khôi trã lời chắc nịch còn nó im lặng lắng nghe.
-Ha ha, thôi đừng nhắc đến nửa, dù gì người con gái anh thích cũng đang hạnh phúc lắm.- Đăng Khôi phá tan sự im lặng bằng một câu nói vô cùng thoải mái.
-Tình yêu đúng là thứ ngốc nghếch mà, mình yêu người ta nhưng người ta lại yêu người khác mặt dù người khác vô tâm với họ.Còn mình thì cứ nhận tổn thương về phía mình – nó thở dài nói một loạt.
-Sao? Em với Hoàng Long lại cãi nhau à – Đăng Khôi hướng nhìn sang nó trông có vẻ thoáng buồn.
Nó lắc đầu không nói gì, Đăng Khôi lấy bóng rổ đánh nhẹ vào đầu nó.
-Ui da – nó xuýt xoa.
-Dám thử không? – Đăng Khôi cười mĩm thách thức.
-Chơi thì chơi sợ gì anh chứ - nó chạy đến giật trái bóng trên tay Đăng Khôi.
Hội trường thể thao giờ đây tràn ngập tiếng cười vui đùa của hai người mà hề hay rằng phía sau gốc khuất là một bóng dáng thanh mãnh đang ôm con tim đau đớn giá lạnh, khi nghe những lời nói thốt ra từ miệng Đăng Khôi.
Thì ra bấy lâu nay luôn là tự bản thân của Ngọc Quỳnh ngộ nhận tình cảm kia, thật ra củng chỉ có mỗi cô đang đơn phương yêu người con trai đó. Vậy mà vì sao Đăng Khôi lại còn cho cô cơ hội mà để hi vọng, có thứ gì đó cay cay mặn mặn đang tuôn ra từ mắt cô một cách vô thức. Không thể chịu đựng được thêm Ngọc Quỳnh quay đầu bỏ chạy để lại một vài chiếc bánh cô chuẩn bị cho Đăng Khôi giờ đây còn đang nằm trên mặt đất.
Cách đó không xa, Ngọc Huyền củng ở đó tự khi nào, cô cảm thấy như vừa bị rơi xuống một cái hố sâu đầy tuyệt vọng. Cô bần thần ngồi bệt xuống một góc ôm mặt khóc nức nở, tự hỏi bản thân thật ra còn gì chưa đủ để có tình cảm của Đăng Khôi?
Nhường ấy năm trời chẳng phải Đăng Khôi luôn kề vai sát cánh bên cô hay sao? Nhưng tại sao vị trí trong lòng anh cô vẫn chỉ là con số không tròn trịa, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống khuôn mặt thanh tú kia.
" Mình chẳng là gì trong mắt Đăng Khôi cả! Chẳng là gì! Chẳng là gì!"- Ngọc Huyền đang dằn vặt tâm tư của mình một cách hụt hẫng. Nhưng rồi cô gạt nước mắt đứng vụt dậy, đôi mắt cô không còn đẫm lệ nhạt nhòa ướt mem nữa mà thay vào đó đôi mắt đó sắc lại lạnh lùng.
-Hức hức, hức hức – tiếng Ngọc Quỳnh đang khóc.
-Cậu khóc có ích gì chứ - Ngọc Huyền khoanh tay trước mặt nói.
Sự xuất hiện của Ngọc Huyền đã đưa Ngọc Quỳnh về trạng thái bình thường, đứng dậy lau đi những giọt nước mắt, điềm tĩnh trã lời đối phương.
-Việc này không liên quan đến cậu. – Ngọc Quỳnh nói rồi quay đi.
-Đúng rồi! cậu chỉ biết ngồi nhìn thứ thuộc về mình đang dần dần thành của người khác thôi ngoài ra chẵng làm được gì hết! – Ngọc Huyền nói bằng giọng kích động chua ngoa.
Những lời nói đó của Ngọc Huyền như đá xoáy vào trái tim mong manh của Ngọc Quỳnh, cô đứng sựng lại trong vô thức. Ngọc Huyền từ phía sau quan sát dường như mình đã đánh trúng tim đen của đối phương, môi cười mím nói tiếp.
-Cậu nghĩ xem điều gì khiến cho Đăng Khôi thốt ra điều đó? Một tiểu thư danh giá, một người mẫu có tên tuổi tài trí lẫn thông minh như cậu lại để thua một con nhỏ chả có gì như Minh Anh thấy đáng ư?-Ngọc Huyền đang nhử cảm xúc của Ngọc Quỳnh như mèo vờn chuột, dò xét một lúc cô nói tiếp.
-Để tôi nói cho cậu nghe muốn có được thứ gì thì phải tự mà dành lấy không ai cho không cậu đâu hiểu chứ - Ngọc Huyền cười đều vuốt ve mái tóc Ngọc Quỳnh.
-Thì sao, liên quan gì đến Minh Anh?
-Có liên quan hay không thì tự bản thân cậu hiểu rõ mà, không cần tôi nói... đúng không Ngọc Quỳnh, ha ha.
-Cậu đừng có nói nhăn nói cuội, chúng tôi là bạn bè và tôi khẳng định người Khôi thích không phải là Minh Anh đâu. – Ngọc Quỳnh nhanh chóng gằng từng chữ rồi bỏ đi.
“ Để tôi xem cô tự tin như thế được bao lâu, STUPID! ” – Ngọc Huyền trông theo bóng dáng của Ngọc Quỳnh trong lòng có một chút đắc ý.
---
Ánh nắng chiều tà sắp tắt đi cũng là lúc tiếng chuông kết thúc giờ học reo inh ỏi vang lên. Tụi học trò thì nhốn nháo y như chim sắp được sổ lồng, riêng nó vẫn cặm cụi thu dọn sách vở không hay biết gì cả.
-Minh Anh, Minh Anh – Hoàng Nhi đẩy đẩy nó.
-Sao vậy, đợi mình chút đang sắp giấy lại nè không có không thi được đâu.
Hoàng Nhi vẫn đẫy đẫy vai nó, mắt hướng ra phía cửa.
-Bảo từ từ mà …- nó ngước mặt lên thì thấy dáng người cao ráo sừng sửng của anh đứng trước cửa ra vào, nói chung là lúc đó ai củng ngỡ ngàng nhìn anh.
-Ơ …
Nó cũng vậy, đây là sự việc có một không hai chưa bao giờ hót boy Hoàng Long lại tự mình đi đến một lớp như thế này.
Anh tiến lại chổ nó lại càng làm tăng thêm sự ngưỡng mộ lẫn một chút gato với nó.
-Xong chưa, chúng ta về thôi.
-Chẳng phải anh đi dón Zen nửa à? – nó hỏi bằng giọng lạnh tanh.
-Hoàng Nhi sẽ đón em ấy, về thôi! – anh khoát tay qua vai nó.
Những tưởng sẽ có một màn ghen ăn tức ở cho mọi người xem nhưng ngờ đâu, nó nhẹ nhàng gở cánh tay của anh ra khỏi vai mình, đi thẳng một hơi trước hàng trăm con mắt đang ở đó.
Chẳng hiểu từ bao giờ mà nó trở nên bướng bỉnh thậm chí còn bơ anh như thế này, cảm giác khó tả trong cơ thể anh trong vài tích tắc mọi lí trí đã bị đánh bại, anh bước nhanh đến chổ nó bế sốc nó lên đặt trên vai mà khiêng đi như khiêng heo.
-Thả em xuống, thả em xuốnggggg!– nó quờ quạng không định hình để thoát thân nhưng không được.
Hoàng Nhi đứng đó cười nhìn theo thì cũng bất ngờ từ phía sau có một cánh tay rắn chắc khoác lên vai kéo đi.
-Chúng ta cũng nên đi thôi. – Quốc Huy nói.
Cả bốn người khuất dần sau cuối hành lang, tiếng la ó của Minh Anh củng theo đó mà không còn. Ngọc Huyền từ phía xa xa dõi theo để xem xét tình hình, trông thấy nó và anh như thế cô khoanh tay cười nhẹ. " Tôi sẽ cho cô thư giãn hạnh phúc với tình yêu của mình một chút, không lâu nữa đâu! Thoải mái mà hưởng thụ đi:) "....
gEND CHAP 52h
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự