Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Sự Xuất Hiện Của Zen.
ó lẽo đẽo đi theo anh cứ suy nghĩ mông lung không định hình, còn cắn móng tay nữa chứ, vẻ mặt thì rất nghiêm trọng. Thấy nó anh dừng lại đột ngột!
-Á, xin lỗi, xin lỗi – nó nói lia lịa.
-Ê heo, em suy nghĩ gì tập trung vậy? – anh chỉ tay vào trán nó.
-Em nhờ anh chuyện này được không, Hoàng Long? – mặt nó nghiêm túc.
-… - anh im lặng tò mò nhìn nó dò xét.
-Được không, quan trọng lắm đó! – nó lay lay cánh tay anh.
-Được rồi, trước hết nói rõ cho tôi nghe đã!.
Cùng lúc tiếng chuông reo tan học vang lên, nó gật đầu nhẹ với anh trở về lớp lấy cặp sách rồi cùng anh đến quán cà phê thân thuộc.
Memory Coffee.
-Anh biết chuyện Ngọc Huyền sáng nay chứ?
-Ừ, chuyện em nhờ tôi chẳng lẻ …? – anh bỡ ngỡ nhìn sang nó.
-Ừ, anh có thể chặn hết các tấm hình đó đừng để nó lan ra nửa được không?
-Vì sao? chẳng phải Ngọc Huyền cô ta gây khó dễ cho em hay sao?
-Em không biết là ai đã đăng lên, nhưng chuyện này chỉ có em và Thế Hiển có những tấm hình đó. – nó giãi thích.
-Sao lại là em và hắn? – giọng nói anh có chút chua ngoa.
Nó kể lại cho anh nghe sự việc xuất hiện những bức ảnh kia cho anh nghe một cách tỉ mỉ và chi tiết. Anh vừa nghe vừa phân tích từng lời nó nói:
-Dù gì, cô ấy cũng là con gái nếu như mọi chuyện cứ thế này mà diễn ra mà không có hồi kết nó sẽ áp lực cho chị ấy... em chỉ sợ Ngọc Huyền sẽ nghĩ quẩn. – nó thở dài lo lắng.
-Theo như em nói thì chuyện này chỉ còn tên Thế Hiển còn giữ những bức ảnh đó? – anh hỏi.
-Ừm – nó gật đầu nhẹ rồi nói tiếp - Nhưng mà... có một chút gì đó làm em nghĩ hắn không làm chịn đó – nó lỡ lời bênh vực cho hắn liền nhận ngay một cái liếc từ mắt anh phát ra, liền lấy tay bụm miệng không dám nhìn thẳng mắt anh.
-Có người thứ ba nào nữa không? - Anh trầm tư suy nghĩ.
-Không có, à mà khoan.... có Hoàng Nhi nữa mà lúc đó Hoàng Nhi với em đã xóa những tấm hình đó rồi mà, haìzzzz... chuyện này thật rắc rối – nó thở dài chống hai tay nâng khuôn mặt đang bực dọc mình.
Chẳng hiểu sao khi thấy nó phụng phịu nhăn nhó như vậy anh lại thấy đáng yêu mà phì cười.
“ Thật không ngờ, một người ăn hiếp bắt nạt nó như vậy mà đến giờ nó vẫn nghĩ cho người ta, ngốc hết sức ” – anh thầm nghĩ rồi đưa ra quyết định.
-Ừm! tôi sẽ giúp em – anh vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ đầu nó hết sức đáng yêu.
Tự dưng đang buồn phiền với những chuyện tào lao triền miên thì hành động của anh khiến nó hạnh phúc đến ngây ra bất động.
-Đói chưa đi ăn tối thôi, định ngồi đây mãi sao. – anh nói tiếp.
-À ừ, đi thôi hihi – nó cười nói trã lời rồi khoát cánh tay ra khỏi quán.
Từ phía không xa nơi góc khuất, Uyển Nhi gỡ đôi kính mát ra, đôi môi nhếch lên cười mĩm. " Hoàng Long, lâu quá không gặp anh! "– cô nói khẽ.
-Ô, minh tinh đang nghĩ gì mà đâm chiêu quá vậy? – Gia Phong kéo ghế ngồi xuống trước mặt.
Khuôn mặt đang trầm tư suy nghỉ, thì bị tên Gia Phong phá bỏ liền quay trở lại trạng ban đầu, tỏa ra vẻ lạnh lùng.
-Hẹn tôi ra đây, chắc anh đã có thứ tôi cần – cô nói không một cảm xúc.
-Bingo – tên Gia Phong vỗ tay.
-Đây là những thứ cô cần! đầy đủ đấy – hắn đưa phong bì màu vàng dày cộm đến trước mặt cô, mắt nháy một bên.
Khi cô đưa tay định lấy thì Tên Gia Phong giỡ quẻ giật lại, môi nhếch cười đễu.
-Một là cút về Mỹ, hai là đưa đây – cô nói chắc nịch, vì chẳng có thời gian đôi co với tên như hắn.
-Oke oke, bớt nóng bớt nóng – vì sợ bị cắt nguồn chu cấp bên này nên hắn liền hạ giọng.
Cô mở phong bì coi mắt đảo từng trang kèm theo những dòng suy nghĩ khinh khi người đàn ông Nguyễn Kim Bình kia.
-Người đàn ông đó đã sang Úc cùng với vợ ông ta, chỉ có cô con gái ở lại Việt Nam, tôi chỉ điều tra ra đươc là đang học ở Herman Gmeiner, còn nơi ở thì không có thông tin.
-Anh nói tiếp đi – cô dù đang xem tài liệu nhưng vẫn lắng nghe tên Gia Phong nói.
-Bên Úc, ông ta có đứa con trai Tên là Nguyễn Minh Tú hay con gọi là Win Nguyễn, vợ ông ta là Dương Phụng Lai có vẻ bà ta khá yếu mềm trước đây thì buông bán nhỏ.
-Anh làm tốt lắm, tiền sẽ chuyển vào tài khoản ngay thôi yên tâm.
-ồ, thanks cưng! – tên Gia Phong cười.
-chưa xong đâu, giúp tôi điều tra về lão bà này và công ty đang hoạt động nữa. – cô đưa sang cho hắn một bức ảnh của một lão bà đã có tuổi nhưng lại đầy chất khí phái nghiêm nghị.
-oke cưng! – nói rồi Gia Phong đi trước.
Uyển Nhi vẫn nán lại thêm một chút nữa để xem tập hồ sơ, một chút ấm áp một chút hờn dỗi, một chút niềm vui hạnh phúc, một chút sự hận thù đang đánh nhau trong suy nghĩ bên trong của cô, thật chất cô chẳng hề cô đơn. Suy xét cho cùng cho có cả mẹ, có cha, có em gái, em trai nhưng nó không phải là một gia đình trọn vẹn.
Cô chú ý vào tấm hình thẻ Nguyễn Minh Anh hơi nhíu mày cảm giác như gặp ở đâu rồi nhưng lại không thể nào nhớ ra gặp khi nào.
-Ngay cả cái tên, ông đặt cho con gái của mình cũng thật ý nghĩa “ Minh Anh ” – cô lẫm bẫm rồi nở nụ cười lạnh toát.
---
Anh và nó vào nhà cuối chào phụ huynh đang ngồi nơi ghế sofa lễ phép. vừa ngẫn đầu lên thì:
-Gin ộp pa à! – một cô bé tầm cở nhỏ hơn nó một hai tuổi gì đó, từ bếp chạy xộc xộc lên nằm lấy cánh tay anh mĩm cười mừng rỡ như gặp thần tượng của mình.
-Zen, em lên khi nào thế con bé này vẫn trẽ con thật đó – anh hơi cuối người xoa đầu cô bé đó.
Nó còn đang không hiểu gì, thì liền bừng tỉnh về với thực tại, cử chỉ nựng yêu bằng cách xoa đầu như thế anh lại đang làm với người con gái khác. Nó chạy lẹ đến không cần suy nghĩ gì hết, trước hết là phải bỏ cái bàn tay nhỏ bé của cô gái kia ra khỏi người anh.
-Bỏ ra, gì mà Gin ộp pa cô nhầm người rồi đó - nó bậm môi nói, mắt thì liếc xéo đối phương.
-Sao cơ, chị là ai mà tự tiện vào nhà anh Gin thế này, lại còn náo loạn cả lên – cô gái kia cũng không nhường nhịn trừng mắt liếc lại.
-Gì chứ, con gái gì không ý tứ gì hết vậy! – nó nghênh mặt nói.
-Hô hô, còn chị chắc ý tứ? chã phải ở trước cổng chị cũng nắm tay người ta bước vào đó sao – cô bé tên Zen khoanh tay nhìn Minh Anh với vẻ mặt rất đắc ý.
-Ơ ơ … - nó ấp úng.
-Thì bạn gái nắm tay bạn trai của mình thì có gì sai chứ. – nó nói rỏ to từng chữ.
-Hô hô, chắc lại thấy ộp pa Gin đẹp trai nên theo đuổi chứ gì, chuyện này tôi chứng kiến nhiều rồi ple – Zen le lưỡi trêu chọc nó.
Ấm ức vì lời nói đó nó dậm mấy phát xuống nền nhà rồi nhìn sang anh như muốn anh khẳng định cho người kia nghe nhưng chỉ nhận được cái nhún vai rồi cười mĩm từ anh. Ba mẹ anh cùng Hoàng Nhi ngồi quan sát nãy giờ bụm miệng cười tủm tỉm giữa cuộc tranh cải của hai người hết sức trẻ con mà thấy vui trong lòng, quả thật từ lâu lắm rồi căn nhà này mới huyên náo như thế này và một chút nào đó đem lại hạnh phúc to lớn cho Chủ tịch Nguyễn. Bà quản gia nghe tiếng cải nhau, giọng nói lại càng giống đứa cháu của mình liền lật đật tháo tạp dề chạy ra.
-Con bé này! – Bà quản gia mắng nhẹ cô gái.
-Ơ, bà! – nó mừng rở chạy lại ôm bà quản gia.
-À Minh Anh – bà quản gia mĩm cười vuốt nhẹ mái tóc nó.
Cô gái thấy vậy bước đến đẫy nó ra khỏi bà quản gia, dang rộng hai tay ngăn cản còn đôi mắt trừng lên nhìn nó.
-Ai cho chị ôm bà tôi chứ! – cô gái cười thầm trong bụng gỡ lại chuyện khi nãy.
-Ơ, cô cứ thích gây sự với tôi thế - nó cáu lại.
-Hứ! – cô gái hằng học.
Thấy tình hình có vẻ đang dần dần nóng lên, bà quản gia cười nhẹ rồi lên tiếng giới thiệu.
-Minh Anh, đây là cháu gái ta tên Ngô Thị Mỹ Nhung.
-Còn đây là Minh Anh, cháu chào chị đi!
-Không thích – cô gái nghênh mặt về phía khác.
Thấy vậy bà quản gia thúc nhẹ bên hông cô gái nhắc nhở. đành phải thuận theo ý bà mình, mặt dù không ưa.
-Chào chị, gọi tôi là zen – zen đứng khoanh tay chào như không.
-ờ! – nó nói cọc lóc rồi đi thẳng một hơi lên phòng, mặt kệ cho ai đang ngó ngàng.
-Minh Anh! Minh Anh! – anh gọi với theo nó không thèm trã lời chỉ quay lại le lưỡi làm mặt xấu như giận hờn anh đi từng bước mạnh.
Anh lắc đầu ngán ngẫm cuối đầu nở nụ cười thật tươi vì hành động đáng yêu trẻ con của nó, đúng là Minh Anh của anh lúc nào cũng ngây ngô như vậy cũng chính điều đó dường như đến bây giờ anh đã thuộc về nó, nhưng chắc có lẽ nó vẫn chưa biết được điều ấy. [ t/g ngốc mà ].
Zen đứng đó quan sát thì cũng hiểu ra được chút ít chị gái kia có gì đặc biệt với ộp pa của mình rồi. “ lần này có chuyện để đùa rồi ” – zen đứng cười mĩm.
-Này zen, em đó – anh búng nhẹ mũi của zen.
-Hihi! – Zen cười trừ.
Đến giờ dùng cơm, cả nhà lại được một phen cười không ngớt do hai cô gái nhỏ gây ra. Thấy anh gắp cho Zen một lát thịt thì nó lại ngồi hành hạ chén cơm mà liếc xéo anh, anh liền hiểu ý gắp lại cho nó một là trứng. Nó định gắp lát thịt thì Zen chặn lại một hai đòi lấy cho được.
-Tôi gắp trước – nó cáu mày.
-Tối gắp trước chị - Zen củng không thua.
Mặt đối mặt như hai tên đối thủ tranh đấu với nhau mãi tạo thêm không khí tràn ngập tiếng cười vang rộ khắp nhà.
-No rồi đi dạo chút đi ộp pa – Zen tươi cười nói.
-Minh Anh, em đi không – anh nhìn về phía nó hỏi.
-Hông! – nó trã lời cọc lóc rồi, giận dỗi bỏ lên phòng.
Anh cười mĩm rồi cùng Zen ra khỏi nhà, nó trở về phòng nằm bệp xuống nệm lăng qua lăng lại vùng vằng tức giận, rủa thầm anh.
-Anh mà mong tào tháo rượt anh đi, nghĩ sao lại đi dạo với nhỏ đó, sao để em một mình ở nhà vậy, sao lại thân mật với nhỏ đó hơn emmmmmm????- nó gào lên tức tối, cứ như một đứa trẻ lên ba.
Vâng vâng nó làm một tràn đấu tranh với tư tưởng của mình, bực bội cầm đống sách vở chạy sang phòng anh mặt dù không có anh ở đó. Đi bộ một hồi lâu cũng thấm mệt anh với Zen ngồi đại xuống một chiếc ghế đá trong khuôn viên biệt thự.
-Cô ấy ngốc nghếch lắm! – anh cười mĩm nói.
-Gì, em mới chọc chút xíu mà anh xót rồi sao?
Anh không trã lời chỉ cười mĩm.
-Em thi vào Herman sao Zen?
-Không! nơi đó một đứa như em không thích hợp. – giọng Zen nói có chút trầm xuống.
-Không thích hợp? sẽ không ai dám làm gì em đâu Zen! – anh khẳng định chắc nịch.
-Không anh Gin, em muốn học ở môi trường thích hợp với mình thôi.
Thấy Zen nói vậy nên anh cũng không khuyên gì thêm, dù gì đó củng là sự lựa chọn của Zen.
-Em sẽ đăng kí Phan Châu Trinh hihi – Zen cười nhẹ.
-Ừm, trường nào thì anh cũng tin em sẽ làm tốt. – anh xoa nhẹ đầu Zen.
-Àizzzz – Zen hấc nhẹ tay anh ra, giã vờ cáu - Em không phải nhỏ nữa nha! - Zen bĩu môi.
-…- anh cười.
-Dạo này em thấy anh cười nhiều hơn rồi đó! -Zen nhìn về phía anh rồi nhìn anh bằng đôi mắt tí hí.
-Chắc vậy! – anh thở nhẹ rồi cười.
-Chị mập đó đối với anh quan trọng vậy sao? – Zen đưa con mắt tò mò hỏi.
-Ừm – anh gật đầu.
-Này! – Zen thúc nhẹ người anh. - Em thấy chị ấy được đó, anh mà để đánh mất hối hận cho xem. – zen nói rồi đứng dậy đi trước, anh thấy vậy cũng đứng dậy chạy theo khoát vai Zen cả hai vui vẻ cùng trở về biệt thự.
Anh vừa về nhà là liền chạy lên phòng kiếm nó nhưng căn phòng trống trơn chẳng thấy đâu, đi ra vườn sau, xích đu, rồi hồ bơi cũng chẳng thấy. Nghĩ bụng chắc nó giận dỗi anh rồi đi dạo nên chạy vòng vòng xung quanh tìm nó nhưng cũng chẳng thấy. Trời mùa hè khá oi bức cộng thêm việc chạy lòng vòng tìm kiếm nó làm anh đổ mồ hôi nhễ nhãi, anh mở cửa phòng mình đi vào thì bị giật mình vì nguyên một thân hình mũm mĩm của nó đang nằm lăn quay trên nệm anh mà ngủ một cách thoải mái. Anh hơi cau mày rồi dãn dần ra, ít nhất là nó ở đây không đi xa ra khỏi tầm mắt của anh. Một hồi lâu sau anh đã làm vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài vẫn thấy nó nằm ngủ ngon, định bụng chạy đến bế nó về phòng.
Nó cựa quậy mở mắt ra, nheo nheo nhìn anh.
-Anh về rồi hã! – nó đưa tay dụi mắt.
-Sao không về phòng mà ở đây! – anh béo nhẹ má nó.
-Zen đó là sao á! – nó chộp thời cơ vòng tay ôm lấy anh.
Anh có chút sựng người vì hành động của nó rồi cũng ôm nó vào lòng.
-Không gì hết – anh trã lời ngắn gọn
-Ừm – nó gật đầu không nói gì thêm.
-Là em đang ghen đấy à.
-Gì chứ ai mà thèm ghen, em tin tưởng anh chứ bộ! - nó nói rồi đẫy anh ra chạy lẹ.
Có vẻ như chuyện gì đến nó sẽ đến, lúc thì bình yên khi thì sóng gió. Hy vọng rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng. Những bí mật liệu rằng sẽ được khám phá như thế nào. nó sẽ phải đối đầu ra sao với những thử thách không hề biết trước và hạnh phúc giữa nó và anh sẽ đi đến đâu????
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự