Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Scandal!
gọc Huyền vừa vào lớp đã phải chịu nhiều ánh mắt khó chịu từ mọi người xung, cô nhíu mày tò mò nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xãy ra cả, bọn nữ sinh thì cứ đứng tụm ba tụm bảy xì xầm rồi nhìn sang mình, bực bội Ngọc Huyền chạy đến đám nữ sinh gần mình nhất giật điện thoại.
•Ngọc Huyền trã điện thoại cho mình – cô nữ sinh rụt rè nói.
Ngọc Huyền mặt kệ đưa mắt liếc xéo ngụ ý bảo “ câm đi ” rồi lướt điện thoại xem. Ngọc Huyền với vẻ mặt tái đi tay chân bủn rủn, cô lùi ra sau vài bước và hên là có đám nữ sinh đứng cạnh đỡ lấy không thì cô đã ngã mất.
Cô ta không tin vào mắt mình, những tấm hình gợi cảm này sao lại có trên trang web “ teen sociu”???- trang mạng khá là nổi trội không kém gì facebook và là nơi hội tụ những hot teen sociu. Cùng với cơn thịnh nộ của mình cô đã ném mạnh điện thoại xuống nền đất, rồi lấy chân đạp lên không một cách "không thương tiết". ( giận quá mà )
•Ngọc Huyền cậu…- cô nữ sinh run rẩy nhặt lấy chiếc điện thoại vừa bị tra tấn vô cơ kia, cô rất tức giận nhưng chỉ biết im lặng khi ánh mắt hung tợn của Ngọc Huyền liếc nhìn.
Ngọc Huyền rời khỏi đó, len lõi qua từng con mắt của đám học sinh đang tụ tập thành từng nhóm riêng biệt khối 11." Hắn"đang đứng tán gẫu trêu ghẹo đám nữ sinh cùng với vài người cùng lớp thì bất ngờ bị bàn tay của ai đó kéo người lại.
“ chat ” – Ngọc Huyền cố gắng hết sức tát hắn một cái rõ đau lên khuôn mặt.
•Cô dám – hắn nắm cổ áo Ngọc Huyền, giận dữ nói.
•Hừ! đồ khốn nạn – Ngọc Huyền không sợ hãi nhếch môi cười nhìn hắn đôi mắt không ngừng rực đỏ ánh lửa.
•Cút đi! Thế Hiển này không đánh phụ nữ - hắn đẫy mạnh Ngọc Huyền ra làm cô ta ngã xuống nền.
•Thế Hiển anh thật hèn hạ, hay cho câu không đánh phụ nữ, nhưng lại dỡ trò dơ bẩn sau lung người ta thì chắc thiếu gia như anh làm được. – Ngọc Huyền nghiến răng nói từng chữ.
Hắn đứng ngơ ngác như nai vàng không hiểu chuyện gì đang xãy, đôi mày chau lại suy nghĩ củng chính lúc ấy tên Phú đưa điện thoại trước ra trước mặt hắn. Khi nhìn thấy những ảnh hắn hơi khựng người rồi nhếch môi cười đễu.
•Ngọc Huyền, cô chẳng là cái thá gì mà Thế Hiển tôi phải quan tâm.
Nói rồi hắn cùng đồng bọn bỏ đi, mặt kệ cho Ngọc Huyền ngồi một cục đó chịu đựng ánh mắt của các học sinh, nước mắt cô ta không chịu đựng nổi nữa tuôn ra, ước đẫm cả khuôn mặt thanh tú kia.
---
Ngọc Huyền đang trong toilet chỉnh chu lại phong độ, thì thấy Thy Thy từ phòng vệ sinh đi ra.
•Aaaaaa Chị! Chị đây rồi – Thy Thy giả vờ lo lắng.
•Gì! Cô muốn cười thì cười đi. – Ngọc Huyền lạnh lùng nói.
•Không! em đang rất lo lắng cho chị thật mà - mắt Thy thy ngấn nước.
Không ngờ trong lúc như thế này lại có một người quan tâm đến mình, củng một phần nào làm cho Ngọc Huyền cảm thấy được an ủi. Chẳng ngại bất kể điều gì cô liền trải lòng với Thy Thy, mà không biết là cô đang đối diện với một con hồ ly vô cùng điêu ngoa.
•Sao chị lại bất cẩn thế này.
•Không phải bất cẩn, mà là tên thiếu gia nhà họ Sang đó vì bảo vệ con yêu tinh kia mà ép chị chụp ảnh.
•Thế Hiển? – Thy Thy dò hỏi.
•ừm, thật không ngờ hắn lại hèn hạ đến như vậy – Ngọc Huyền gằng lên sự tức giận.
•Sao chị nghĩ anh ấy post lở như.... người khác thì sao?
•Người khác? – Ngọc Huyền nhíu mày.
•Chị bình tĩnh suy nghĩ thử xem còn ai biết về những bức hình này nữa không? theo như em biết dù anh Thế Hiển có như thế nào đi nửa thì hẳn là anh ta không làm như việc như vầy đâu, huống gì chị còn là người yêu củ của anh ấy– Thy Thy phân tích từng chi tiết.
Đúng như dự đoán của mình, những câu nói kia như có một sứt hút thuyết phục được cái đầu rổng của Ngọc Huyền, cô ta nhíu mày suy nghĩ tay xoa xoa cầm một hồi lâu rồi đáp lời.
•Nếu không phải hắn, thì chỉ có mình con ranh Minh Anh mà thôi. – Ngọc Huyền giận nói.
•Từ từ chị, Minh Anh cậu ấy hiền lắm, không làm như việc đó đâu.
•Ha ha, em đừng để vẻ bề ngoài của nó đánh lừa, chã phải vì cái mặt hiền đó mà câu dẫn cả Hoàng Long và Thế Hiển sao? – Ngọc Huyền nhếch mối khinh khỉnh nói.
•Thật vậy sao, thật không ngờ! Vậy chị định làm gì nhỏ đó – Thy Thy giả ngơ nói tiếp.
•Chị đã có cách của chị - Ngọc Huyền cười đễu rồi đi khỏi toilet. Để lại Thy Thy đứng đó ánh mắt trông theo tấm lung kia mà cười thầm trong bụng.
“ haiz, não rỗng đúng là não rỗng Ngọc Huyền tiểu thư à ” – Thy Thy lắc đầu cười rồi trở về lớp.
Đám bạn tụm lại bàn tán chủ đề hót nhất hôm nay, nó đứng cùng mọi người xem hình ảnh của Ngọc Huyền mà bối rối.
•Những hình ảnh này là sao cơ chứ?
•Minh Anh, cậu bình tĩnh đã? – Hoàng Nhi nói.
•Rõ ràng hôm trước tớ đã xóa rồi mà, sao nó lại tung đầy trên teensociu vậy? – nó nhíu mày hỏi.
•Ngoài cậu ra còn ai biết những tấm ảnh này nữa không?
•Chỉ có tên Thế Hiển thôi – nó xoay sang nhìn Hoàng Nhi.
•Vậy chắc anh ta rồi, bỉ ổi mà.
•Để mình đi hỏi anh ta cho rõ – nó nện nấm đấm đánh nhẹ xuống mặt bàn.
Thy Thy đứng sang một bên theo dõi mà lòng sung sướng vô cùng vì kế hoạch của mình đang hết sức hoàn hảo. một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Còn về phần Minh Anh lòng như lửa đốt bừng bừng, từng bước đi cũng mạnh mẽ hơn, mặc cho bao cặp mắt đang nhìn nó nhưng kệ nó chã thèm quan tâm. Anh thấy nó đi lên tưởng nó tìm mình liền bước đến miệng mĩm cười nhưng ngờ đâu nó vụt ngang qua anh như hai kẻ xa lạ, tay anh vẫn để nguyên tư thế định xoa đầu nó người đứng sựng lại khi bị nó quăng cho cục lơ như vậy.
•Anh đi theo tôi – nó gằng từng chữ.
Hắn đang đứng với lũ bạn cùng lớp trêu ghẹo đám nữ sinh thì bất ngờ bị nó nắm lấy bắp tay vững chắc kia dùng hết sức mà lôi đi, hắn cau mày một chút rồi dãn ra khi đi ngang qua anh không quên nhìn anh cười đá đễu một cái.
•Thế Hiển! chẳng phải tôi nói anh xóa đi rồi ư? – nó giận dữ nói.
•Chuyện gì? – hắn vẫn dững dung.
•Còn chuyện gì nữa ư, chỉ có anh mới làm ba cái trò như thế thôi – nó cảm thấy bực mình và ghét hắn vô cùng.
•Cô nghĩ tôi thế sao? – hắn nhếch môi cười.
•Còn lại chã phải, anh thật thật bỉ ổi – nó không nhịn được nữa xổ ra cho hắn một tràn.
Dường như mất đi sự nhẫn nại, hắn gồng mình lộ rõ ra sự tức giận bước đến đẫy nó vào thành tường một cú rõ đau khiến nó nhăn mặt, tay nắm cổ áo xách lên ( t/g người ta là con gái mà sao ông bạo lực quá vại )
•Cô im ngay cho tôi – hắn nghiến rằng gằng ra từng chữ hết sức hung tợn.
•Tôi không ngờ, đường đường là một thằng con trai lại chẳng khác gì đàn bà, à không thua xa đàn bà nửa – nó lườm nói lại không một chút sợ hãi dù đang bị uy hiếp.
Lời nói của nó như đánh vào lòng tự tôn của hắn, đúng là hắn hay làm những trò không ra gì, nhưng chã bao giờ hắn đụng chạm hay ức hiếp một người phụ nữ nào cả, chưa kể là những người hắn không quan tâm đến thì chẳng bao giờ hắn muốn dính dáng vào dù là một hơi thở. Hắn điên tiết lên vì người con gái trước mặt hắn, nó năm lần bảy lượt chọc tức hắn nhưng hắn luôn nhẫn nhịn một cách kì lạ.
Không những thế hắn còn muốn bảo vệ, muốn bên cạnh con nhỏ xấc xượt đang đứng trước mặt hắn. vậy mà hôm nay nó lại dám xem thường nhân của hắn. Bàn tay rắn chắc của hắn càng lúc càng xiếc chặt cổ áo của nó hơn, làm nó khó thở nhưng nó vẫn lạnh lùng mà đối đầu với hắn, không một chút sợ sệch nào cả.
“ bụp” – hắn bị xô ra rồi nhận ngay một cú đấm bắt ngờ không né kịp.
•Thằng khốn nạn. – anh gằng lên.
Nó thoát thật nhanh ra khỏi bàn tay to lớn kia! Nó thở mạnh, rồi nép vào bên anh.
•Tốt nhất, mày nên tránh xa cô ấy ra! – anh nhấn mạnh.
•Hừ - hắn cười lạnh.
•Mày là gì của cô ấy mà xen vào chuyện này! – hắn nói
•Việc đó là chuyện của tao và cô ấy, mày không cần phải quan tâm.
•Đã không bảo vệ được thì tốt nhất đừng gây tổn hại cho cô ấy – anh nói một tràng rồi nắm tay nó kéo đi, nó cũng thuận theo bước bên anh.
Sự việc này quá nhiều khuất mắt nó không thể nào chịu được khi chưa biết rõ sự việc như thế nào, nó biết cử chỉ của hắn quả thật rất là không đàng hoàng, hoặc có lẽ sự việc kia không phải hắn làm thật.
•Thế Hiển, tốt nhất là không phải anh – nó quay nói đủ cho hắn nghe thấy, rồi quay đầu bước tiếp đi.
Bóng dáng hai người khuất dần, hắn đứng nơi đó cảm nhận từng cơn gió thổi luồng qua mái tóc, cơ thế của mình. khuôn mặt hắn trở nên lạnh đi, mắt nhìn về phía xa xăm, những lời nói đó đang quay quẩn quanh đầu hắn. Châm thuốc hắn rít một hơn thật dài, rồi thả khói vào không trung chạy cùng với những suy nghĩ.
“ - Anh, không phải là anh làm phải không? – Uyển Nhi rờm rớm nước mắt.
“ - Thế Hiển, tối nhất không phải là anh? – nó nhìn sâu vào hắn ”.
Thật giống nhau nhưng rồi lại khác nhau, cũng cùng một câu nói nhưng là hai cảm xúc bật lên. Một lời nói đầy nghi ngờ, một lời nói đầy sự hi vọng ….
Hắn thôi nghĩ nữa, lấy điện thoại bấm số.
•Giang, anh điều tra giúp tôi ai đã đăng những bức ảnh có liên quan đến Phan Ngọc Huyền 11/5 Trường Herman Gmeiner!
•Vâng thưa cậu chủ!
Nghe được câu trã lời hắn không nói gì thêm cúp máy, đồng thời vứt điếu thuốc và dập đi.
---
Ngọc Huyền ôm mặt khóc nức nở chạy ra khỏi nhà, Chuyện phát tán ảnh show thân mau chóng đến tai phụ huynh của cô ta liền bị lão Phan làm cho một trận kèm thêm vài bạt tai. Vì đứa con gái cưng của mình, mà lão Phan đã bị hủy đi vài hợp đồng hết sức quan trọng, đưa tình trạng công ty đi xuống trầm trọng. Mẹ Ngọc Huyền khóc nức nở cho đứa con gái trời ơi của mình, luôn nghĩ nó ngây thơ ngoan hiền ngờ đâu lại ùa đến một cú sốc như vậy mà khóc không ngừng.
•Lý, đến diamon Cafe – Ngọc Huyền nói như ra lệnh.
Tầm 15 phút sau có một thanh niên, tóc tai nhượm đỏ như một thằng du côn thật chắc là du côn thật. trông thấy Ngọc Huyền ngồi một góc, đeo kính mát che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn rất kiêu ngạo.
•Ôi, Ngọc Huyền tiểu thư có chuyện gi mà lại tìm tôi vậy – tên Lý nâng nhẹ cầm của Ngọc Huyền vừa nói.
•Câm đi! – Ngọc Huyền hắc tay hắn ra, mặt nhăn lại.
•Oke oke, mời tiểu thư đây nói – hắn cười cười nói xoa dịu.
•Chuyện lần trước tôi nói, giờ đã đến lúc cậu thực hiện rồi đó Lý.
•Nói rõ xem nào – tên Lý tò mò trã lời.
•Đây, bắt con nhỏ này lại xử đẹp nó cho tôi – Ngọc Huyền nhếch môi cười. – Ngọc Huyền đẫy cho tên Lý một bức ảnh của nó, tên Lý cầm lên đưa mắt săm soi một hồi rồi cười đễu.
•Được rồi, chuyện nhỏ để tôi! – tên Lý trã lời chắc nịch.
Nói xong Ngọc Huyền để lại tờ 100 ngàn xuống bàn rồi đi thẳng một hơi ra khỏi quán tránh ánh mắt soi mói của mọi người …Có thể đây sẽ là 1 kịch tính không báo trước! Và người trong bức ảnh sẽ là ai? Thực hư của vụ việc khi nào sẽ được sáng tỏ?
Đón xem các chapter sau của Bự MON SIĐA các bạn nhé =]]]]]]]]]]:v
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự