Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Bữa Cơm Gia Đình!
áng nay sự kiến Tập đoàn ENJOY tung ra sản phẩm mới được làm bằng các loại đá quí, lại thêm các mẫu thiết kế đều là ăn cắp ý tưỡng của một nhà thiết kế không tên tuổi từ nơi khác,vâng vâng… đang là tiêu đề sốt dẽo trên các trang nhất của các tờ báo.
“ choảng ” – Sang Thế Hùng thẳng tay chọi ly trà vào tường.
Ảnh Hoa đứng bên cạnh giật mình, lòng run rẫy và lo sợ nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường.
- Chết tiệc sao đám nhà báo lá cải lại đăng tin như thế này? – Giọng Sang Thế Hùng quát lớn.
-Thưa Chủ Tịch, chúng tôi sẽ sớm điều tra, thu xếp mọi chuyện để nó lắng xuống ạ - người trợ lí của ông ta trả lời, đầu hơi cuối.
- Điều tra, điều tra, ngoài điều tra và không có manh mối các anh còn làm được gì không? – Sang Thế Hùng gằng giọng.
- Chủ tịch mong ngài đừng giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe - Ảnh Hoa đứng cạnh dịu dàng nói xoa dịu ngọn lửa đang bùng phát kia.
- Anh Giang ( tên người trợ lí ) điều tra rõ vụ này cho tôi – vẻ mặt Sang Thế Hùng tối sầm lại.
Người trợ lí nghe lệnh rồi cuối đầu chào ra ngoài. Trong phòng bấy giờ chỉ còn lại cô thư kí Ảnh Hoa và Sang Thế Hùng. Đưa mắt nhìn sang nhìn cô Sang Thế Hùng như một con hổ đói, như mọi khi ông đưa tay quơ đổ hết tất cả những thứ giấy tờ nhàm chán xuống sàn, kéo Ảnh Hoa đạt lên trên bàn làm việc.
- Chủ tịch em … - Ảnh Hoa bối rồi vì trong lòng không muốn.
Sang Thế Hùng vẫn lao vào mặt kệ lời Ảnh Hoa đang nói, bây giờ thật sự cô không muốn thân mình nhớp nhúa thêm một chút nào nữa, nhất là phải làm một con búp bê tình dục cho Sang Thế Hùng nữa, cựa quậy hết sức đẫy Sang Thế Hùng ra.
- Chủ tịch à, em đang đến tháng – Ảnh Hoa nói rõ to.
Chau mày lại đổi chút rồi Sang Thế Hùng lại tiếp tục thô bạo ức hiếp cô thư kí của mình, biết rằng không thể làm được gì hơn Ảnh Hoa đành chịu trận … dòng nước mắt nóng hổi lăng dài trên gò má.
Đặt tách cà phê nóng hổi xuống bàn, hắn ngồi chéo chân, tay cầm tờ báo chăm chú mà đọc môi cong lên cười nhếch. mà không hay người làm trong nhà đang nhìn hắn một cách khó hiểu, điện thoại hắn vang lên có cuộc gọi đến …
- Alo, tôi nghe Giang.
- Thưa thiếu gia, mọi việc đã tiến hành như thiếu gia sắp xếp.
- Tốt, chuẩn bị cho tôi gặp mặt số cổ đông tập đoàn.
- Cổ đông ạ? – Giang tò mò hỏi.
- Ùm, những người nào có cổ phần thấp nhất trong tập đoàn ENJOY thì giúp tôi sắp xếp cuộc gặp mặt.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Cúp máy hắn nhắp thêm một ngụm cà phê, mĩm cười.
- Thiếu gia, có người đến tìm cậu ạ - người giúp việc vào thông báo.
Hắn đưa mắt nhìn tò mò rồi gật đầu.
- Thế Hiển – Ảnh Hoa nghẹn ngào mắt rươm rướm gọi tên.
Nghe tiếng gọi, hắn quay lại nhìn thì hơi ngạc nhiên liền đứng dậy kéo Ảnh Hoa đi.
- Sao cô lại đến nhà tôi – anh gằng giọng.
- Lão ta,thôi mà em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
- Chuyện gì?
- Đây là chi tiết doanh thu của nữa năm gần đây, và phần trăm cổ phần nắm giữ công ty cũng như từng cổ đông. - Ảnh Hoa đưa cho hắn một sắp tài liệu.
Hắn cười mĩm suy nghĩ trong đầu vài điều, đúng là ông trời đang giúp hắn. Việc có bản chi tiết về các cổ đông sẽ giúp hắn thuận lợi hơn, đưa mắt dịu dàng nhìn Ảnh Hoa hắn đưa cho cô ta một hộp chữ nhật.
- Thế Hiển, cái này? … - Ảnh Hoa tò mò hỏi.
- Là phần thưởng cho em, à không là quà giáng sinh tôi muốn tặng em – hắn nhẹ giọng nói.
Đôi mắt to tròn của Ảnh Hoa chợt nhòa đi, ngấn nước mắt, giờ đây cô ta đang rất cảm động với những thứ giả tạo mà hắn ban cho mà không hề hay biết bản thân chỉ là một quân cờ trên ván cờ nhiều nước đi …
---
- Win đâu hả mẹ, con muốn gặp Win hihi – suốt cả buổi tối nó nói chuyện với mẹ nó qua skype, hỏi thăm cả gia đình, nói đủ thứ nhưng chưa thấy mặt Win nên nó hỏi
- Con heo kia, gặp tôi làm gì – win đứng phía sau mẹ nói rõ to.
- Thằng nhóc kia, là chị hai nghe hông – nó lườm nói.
- Ple – Win le lưỡi trêu chọc, mẹ thấy vậy liền đuổi Win đi nơi khác. để hai mẹ con tiếp tục tâm sự lúc bà nội không có ở nhà.
Anh đi lên thấy phòng nó không đóng cửa, nên bước đến coi thử thì thấy nó ngồi nhìn vào màn hình mấy tính mà cười cười nói nói, nên tật tò mò trỗi dậy.
- Em đang nói chuyện với bác gái à?
Nó giật mình xoay sang nhìn anh, anh nhìn vào màn hình gật nhẹ đầu chào hỏi mẹ nó.
- Hoàng Long con bé chắc làm phiền con lắm?. – mẹ nó mĩm cười.
- Đúng vậy, cô ấy thật rắc rối. – anh cong môi cười trả lời.
- Thấy chưa mẹ, con nói rồi con heo đó không để người khác yên đâu. – Win ngồi cạnh mẹ càu nhàu, không thèm nhìn máy tính.
- Suỵt, con im đi – mẹ quay đầu lại đánh yêu Win rồi nhìn vào màn hình nói an ủi nó.
- Em con nó chọc vậy thôi, đừng buồn.
- Xùy kệ nó, nó ganh tỵ với con đó.
Anh ngồi cạnh cười thành tiếng vì sự trẻ con thêm phần ngốc nghếch của nó. thấy nụ cưới ấy tim nó lại đập loạn nhịp cả lên, lần đầu tiên nó thấy anh cười thoải mái đến vậy, thậm chí nó suy nghĩ rằng anh đang bị bệnh khó ở trong người hay đang tuổi dậy thì nên như vậy.
- Anh cười gì chứ - nó cau mày.
- Này, sao con lại quát Hoàng Long thế kia, mẹ dặn con gái như nào quên hết rồi sao. – mẹ nó nhíu mày nhẹ.
- Đấy em nghe chưa – anh quay sang nó nhắc nhở.
Chưa gì cả mà mẹ đã bênh vực anh như vậy, nó biết rằng đang thất thế nên đưa tay nhéo nhẹ hông anh mắt lườm liếc.
- Hai ơi, xuống nhà mau – Hoàng Nhi đứng từ cửa gọi, anh gật đầu rồi đi trước. nó thấy vậy cũng chào mẹ mình rồi tắt máy chạy theo xuống dưới.
Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng từ cổng đi vào nó đứng cạnh Hoàng Nhi mà chăm chú, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc xe, sơ thì nó đoán chắc có khách quí đến nhà.
- Ông xã, anh đi từ từ thôi. – mẹ anh cẩn thận đở lấy người đàn ông.
Hoàng Nhi vừa thấy bóng dáng người đàn ông trung niên kia mắt long lanh, miệng cười tươi chạy ra ôm chầm lấy người đó.
- Pa pa! hức pa pa của con về rồi. huhu – Hoàng Nhi phụng phĩu như chú cún con trong lòng ba mình.
- Chà, chà con gái ngoan lớn thế này rồi sao?– Chủ Tịch Nguyễn vuốt ve mái tóc đứa con gái giọng trìu mến nói.
- Con bé này, ba con chưa hồi phục hẳn đâu.
- Mẹ, để con giúp mẹ - Hoàng Nhi cười tít mắt rồi thay mẹ đở ba vào nhà.
Nó nãy giờ vẫn đứng như tượng mà chăm chú quan sát không động tĩnh gì. Khi Hoàng Nhi cùng Chủ Tịch đi đến nó cuối đầu lễ phép.
- Cháu chào bác trai. – môi nó cười mĩm.
Chủ tịch Nguyễn đưa mắt nhìn nó từ trên xuống dưới, không ai có thể đoán ra được ông đang nghỉ điều gì, gương mặt vẫn rất nghiêm nghị, nó thấy vậy nhưng không lo lắng mắt vẫn tròn xoe mĩm cười.
- Cháu chắc là con gái của Kim Bình và Phụng Lai phải không?, hà hà – Chủ Tịch Nguyễn cười thành tiếng. Xóa bỏ đi không khí căng thẳng.
- Dạ vâng ạ hihi, thời gian quan làm phiền gia đình bác quá. – nó nói lễ phép.
- Chà, ta nghe mẹ bọn trẻ kể cả rồi, cháu ở luôn đây cũng được hà hà – Chủ Tịch Nguyễn cười lớn rồi nhìn liếc sang người con trai của mình.
- Thôi mọi người vào nhà đi, đứng trước cửa chi cho mỏi chân vậy – anh giả vờ cau có, xách hành lí đi ngang qua nó, không quên liếc một cái ngụ ý “ em coi chừng tôi đó! ”.
Lần trước làm cơm nhưng thất bại,nên bữa tối đều do anh thực hiện. Lần này nó chỉ giám đứng phụ giúp mẹ anh nấu nướng trong bếp chứ không lại hư bột hư đường hết, Hoàng Nhi thì cứ khư khư dành ba mà ngồi rôm rã nói chuyện. Anh ngồi nhìn vào thấy nó luống cuống liền đứng dậy đi về phía bếp.
Chủ Tịch Nguyễn đưa mắt theo con trai, tay chỉ ra hiệu cho Hoàng Nhi “ nhìn kìa ” môi nở nụ cười.
- Papa không biết đâu, chỉ có Minh Anh mới trị được anh hai thôi – Hoàng Nhi vui vẻ nói.
- Chà con trai ta mà cũng biết nấu ăn cơ. – Chủ Tịch Nguyễn lắc đầu ngán ngẫm, lâu rồi ông mời thấy cảnh gia đình êm ấm như thế này, trở về dưới bàn tay tử thần, ông cảm thấy bản thân thật may mắn, nữa đời người ông lao vào công việc chưa có một ngày tử tế cho gia đình.
Trải qua ca phẩu thuật, từ cõi chết trở về Chủ Tịch Nguyễn nhận ra cuộc sống không biết trước điều gì xảy ra, nên ông mới về Việt Nam để dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Cuộc sống thật thanh bình có vợ hiền, con trai con gái và cả “ CON DÂU ”.
- Em đứng qua một bên đi, vì em mà mẹ tôi thêm vất vả đó – anh trầm giọng nói nó.
- Gì chứ, nãy giờ có em làm biết bao nhiêu việc đó – nó phồng má đáp trả.
- Bột dính đầy cả mặt đây này con heo – anh đưa ngón tay lên ân cần phủi nhẹ bột dính lên mặt nó.
- Này hai đứa, tự nhiên quá nhỉ, quên luôn sự có mặt của lão bà bà ta đứng đây à – mẹ anh giả vờ giận dỗi.
- Á bác không phải đâu hì,tại anh đó … - nó vội giải thích để chửa ngượng rồi quay qua thúc hông anh.
- Ha ha, thôi mẹ ra cho vợ chồng son làm cơm ha ha – mẹ anh cười lớn rồi bỏ tạp dề ra ngoài nói chuyện với Chủ Tịch Nguyễn và Hoàng Nhi.
Không lâu sau mọi thứ cũng hoàn thành, nó dọn cơm ra với rất nhiều thức ăn ngon từ đầu bếp “ HOÀNG LONG”, miệng cười tươi như bông.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, thì cũng lúc Quốc Huy đến nhà ngồi cùng.
- Quốc Huy, anh lại ăn ké sao?. – nó nói rõ to
Quốc Huy đứng sựng người ra khi vừa ngồi xuống, mặt thộn ra lúc này phải nói anh đang quê hết sức trước mặt ba mẹ vợ tương lai, nếu được Quốc Huy muốn băm nó ra thành trăm mãnh ngay và luôn.
Cả nhà thấy Quốc Huy đến chưa kịp chào, thì đã bị nó cho một vố ai nấy đều ôm bụng cười không ngớt.
- Minh Anh, cô … - mặt Quốc Huy đỏ như gắt.
- ủa, Huy cháu hay qua ăn cơm hay sao Minh Anh lại nói vậy? – mẹ anh ráng nhịn cười để nói một câu và nó cũng mang tính chất châm chọc.
- mẹ à … - Hoàng Nhi phụng phịu bênh cho người yêu.
- cháu chào hai bác, bác trai khỏe chứ ạ?- Quốc Huy hỏi thăm chữa ngượng.
- ta khỏe rồi,ba mẹ cháu thế nào?. – Chủ Tịch Nguyễn
- ba mẹ cháu vẫn khỏe ạ - Quốc Huy lễ phép nói.
- thôi cả nhà ăn cơm nào, hiếm khi có cả con dâu, con rể thế này. – mẹ anh lên tiếng mời dùng bữa kết thúc mà hỏi thăm rườm rà.
khi nghe câu “ con rể, con dâu “ nó cứ ngồi cắn đầu đủa, hai má phúng phính ngại ngùng cười tũm tĩm. Anh nhìn sang thấy vậy liền hiểu nó đang suy nghĩ lung tung.
- không phải là em đâu, đừng ngồi đó ảo tưởng sức mạnh – anh cốc nhẹ lên trán nó.
- gì chứ, ai ảo tưởng đâu, chỉ sợ có người đã thích rồi còn ngại –nó trề môi.
- ai thích cô, người gì đâu vừa hậu đậu, vừa không biết nấu ăn, học hành thì kém. Vóc dáng thì … - anh chê bai một loạt rồi nhìn nó từ trên xuống dưới.
- gì chứ, không phải thế sao lại hô…ưm. – nó chưa kịp nói hết câu đã bị anh cho gấp nguyên một lát đậu khuôn cho vào miệng bất ngờ.
cả nhà nhìn hai đứa như thế mà cười phá lên không ngớt, càng làm anh thêm ngại ngùng bối rối. Quốc Huy cảm giác thấy thật hạnh phúc nghĩ lại cho gia đình mình thì chưa bao giờ có bửa cơm xung túc như vậy cả. nó cũng vậy, ăn bữa cơm như vậy làm nó nhớ ba mẹ rất nhiều, bữa cơm đạm bạc mà từ lâu đã không còn được thưởng thức bên cạnh người được nữa …nó đâu hay biết rằng mặt dù nó cố che dấu nhưng vẫn bị một người phát hiện ra.
“ có gì quí hơn bữa cơm gia đình cơ chứ ” – nó nghĩ thầm. môi cong nhẹ.
cơm tối cũng đã xong dọn dẹp chén bát tất tật, mọi người ở phòng khách ngồi dùng trà ăn bánh nói chuyện với nhau, còn nó lặng thầm đi tảng bộ.
được một lúc nó ngồi xuống ghế đá nghĩ chân, nhìn cây tùng to lớn kia nó nhớ lại lúc anh chạy đi tìm nó dưới trời mưa. nó cảm thấy có chút gì đó ấm áp.
- trời lạnh em lại trốn ra đây sao? – anh ở đâu xuất hiện, khoát lên cho nó chiếc áo len mỏng ngồi xuống bên cạnh.
- sao anh lại ra đây.
- vì tôi sợ em gây rắc rối, hàng xóm lại qua nhà mắng vốn.
- anh đó – nó gắt lên, rồi thở dài ra.
- em nhớ ba mẹ à? – anh nói đồng thời kéo đầu nó tựa vào bờ vai rộng của mình.
- … - nó không nói gì chỉ gật đầu.
- Nếu em nhớ …
- Hoàng Long, em cảm ơn nhưng đừng làm gì cả - nó lên tiếng ngăn những lời nói anh chưa kịp thốt ra.
- Hoàng Long, em chỉ đứng 41 – giọng nói nó thoáng buồn nhìn xuống mặt đất.
- Tôi biết!
- Em và Thế Hiển chẳng có gì cả. chỉ là …
- Tôi tin em, nên không cần nói gì cả - anh lấy ngón tay bịt miệng không cho nó nói.
- Thế tại sao hôm trước lại như vậy – nó bỏ tay anh ra khỏi miệng, ngước mặt lên hỏi
- Tôi ghen
- Anh thích em chứ?
- Tôi chưa xác định được – anh xoay vòng tay ôm chặt nó, không nói gì nữa.
Khi vừa nghe câu “ TÔI GHEN ” đôi đồng tử của nó như mở ra hết cở, chẳng phải như thế là anh đang thừa nhận anh đã có tình cảm với nó ư, nhưng sao vẫn là chưa xác định, nhưng không sao nó chờ cũng gần một năm rồi có chờ đợi anh thêm vài tháng vài năm nữa nó vẫn chờ được bởi vì “ nó đã yêu anh một cách sâu đậm ”.
Là tình đầu, tình đầu không nhiều suy nghĩ, không nhiều đắn đo, chỉ cho đi nỗi nhớ, cho đi sự quan tâm, cho đi cả những hi sinh. Để được đáp lại tình cảm…Không cần phải làm những chuyện quá lớn lao đế đáp lại chị cần “ Bên nhau là đủ “
“ Tình yêu đơn giản chỉ là phép thử, bước qua những cái gọi là phép thử ta sẽ được bên nhau”
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự