Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Cưỡng Hôn
nh và nó cứ giận nhau suốt cả tuần chẳng ai nói với nhau câu nào, ở nhà gặp nhau lúc nó nhìn anh thì anh cố tình bơ nó đi, lúc nó bơ anh thì anh lại lén lút nhìn nó, đôi khi chướng mắt quá lại cho nó ăn hành bằng cách dọn dẹp nhà cửa. không thì lại sai vặt cái này cái kia không khác gì con ở.
Anh tức ngáy vì cái bản mặt vẫn ung dung vô tư như không có gì của nó. Biết anh giận nó nhưng lại không lật đật bám tới bám lui như mọi khi mà lại năm năm cương lại với anh. Thôi thì anh giúp nó trong lúc rãnh rang nên rèn luyện cơ bắp.
Ngồi trên ghế sofa chân thì bắt chéo, tay cầm ipad, miệng huýt sáo theo điệu nhạc. Ra dáng như một ông chủ.
-Minh Anh, cô đi rửa chén đi.
-Minh Anh, đi chùi kính cửa sổ, ban công, hành lang chùi sạch sẽ vào.
-Minh anh, nhớ tưới cây nữa. Tôi mà thấy cây nào héo thì biết tay tôi.
Ngày nào cũng như ngày nào nguyên một “ bài ca anh không bao giờ quên ”. Cứ đúng 9 giờ sáng sẽ là rửa chén, chùi kinh …. Quằng quại cho đến 5 giờ chiều là tưới cây. Nó nghe riết rồi thuộc, đứng trề môi làm lại bộ dạng của anh rồi lẩm bẩm nhái theo lời anh nói.
-Minh Anh, cô… - anh bặm môi rít lên.
-Hì hì - nó cười trừ cho qua chuyện rồi lật đật đi làm công không lương T.T.
Ăn tối xong Quốc Huy qua chơi một lát rồi cùng Hoàng Nhi đi chơi, ở nhà giờ chỉ còn nó và anh. Anh ngồi xem tivi, chuyển đủ kênh loạn xạ nó đứng bên trong rửa chén cũng phát bực theo cái tivi.
-Minh Anh, em mệt không – anh ôm nó từ phía sâu trìu mến.
-Hì, mệt gì đâu chuyện nhỏ mà – nó cười mĩm ngại ngùng.
-Vợ anh đảm đang thật đó – anh nhìn sang hôn nhẹ lên má nó.
Tay vẫn còn dính bột xà bông nó bỏ chén xuống, quay lại vòng tay ôm lấy anh, chìm đắm trong ấm áp từ anh.
“ xoảng ” – tiếng chén rơi xuống đất làm nó giật mình trở về thực tại.
Anh đang xem tivi nghe tiếng chén vỡ lo cho nó nên chạy liền vào.
-Nè cô rửa được không – anh quát lớn vào mặt nó.
-Chỉ là cái chén thôi mà, có cần phải nạt nộ người khác vậy không. – nó nhếch mặt cãi lại.
-Vậy đập hết mới được nhắc nhở cô à – anh gằng giọng.
-Anh…anh – nó ấm ức đẫy anh sang một bên bỏ đi không thèm nói gì
Anh bực dọc đập mạnh lên bàn. sự thật là anh sợ nó lại xãy ra chuyện gì nên mới lật đật chạy vào xem thử, nào ngờ đau lại thêm một trận cãi nhau không đáng có.
ấm ức nó đi ra khỏi nhà không thèm quay đầu nhìn lại. bước đi rất mạnh thể hiện sự giận dỗi của nó. bực dọc nó ngồi xuống chiếc xích đu công viên gần khu biệt thự Đảo Xanh.
gió trời thổi qua làm nó lạnh run người nhìn lại mới thấy chỉ mang mỗi bộ đồ ngủ mà đi ra ngoài, chân còn mang luôn cả đôi dép doremon. lấy tay xuýt xoa cở thể, từ đâu phía sau lưng có người khoát chiếc áo da lên cho nó.
-Cô mà bị bệnh tôi không biết chọc ai đâu - hắn.
nó hơi ngạc nhiên, cũng đang bực bội sẵng có người kiếm chuyện để nó xả thì còn không còn gì bằng.
-ố, thì ra anh mê tui như vậy ư – nó nhếch mắt nói.
-cô ảo tưởng đó à, nhìn cô – hắn đưa mắt nhìn từ trên xuống.
-tôi sao. – nó hếch lên.
-coi ba vòng của cô có đủ hấp dẫn tôi chưa? – hắn trề môi.
-chớ sao ở đây – nó lườm nghi ngờ.
hắn bối rối sợ nó bất quả tang liền chỉ tay về phía hướng ngôi biệt thự đối diện nhà nó.
-nhà tôi ở đây thì có quyền tôi đi chớ - hắn trã lời ấp úng.
- ừ ha nhà anh ha, đúng ha. theo tôi nhớ nhà đó là Biệt Thự snow white mà lien quan gì đến SANG THẾ HIỂN anh hả hả - nó chợn mắt bắt bẻ hắn
- ừ, nói nhiều quá – hắn béo banh hai má nó ra.
- ỏ a, ỏ ra – nó cố gắng gỡ tay hắn ra, còn hắn có bẽ thích thú cứ béo mãi không buông còn cười ha ha. Sẵn chân nó đá mạnh vào hắn.
vì đau nên hắn mới chịu thả nó ra mặt nhăn nhó, quả là mập có cái lợi của mập. Nó đứng cười mĩm.
- con gái con gứa gì.
- sao muốn nữa không – nó đưa tay vo thành nắm đấm.
hắn không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh nó rồi thở dài ra.
- cho tôi dựa một chút đi có được không – ánh mắt hắn trở nên buồn.
- miễng đi em – nó phản đối ngay lập tức.
- cô thật không có nhân tính. – hắn chữi xéo.
-người không có nhân tính là anh mới phãi – nó gắt lên.
- không nhờ anh, thì bây giờ anh ấy không đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy – nó thở dài nói lí nhí.
hắn bậm môi có chút tức giận nhìn sang nó.
- ấy sì cô ngốc nghếch không, hắn ta không hề yêu cô bám dai như vậy làm gì?
- anh im đi. biết gì mà nói – nó gắt lại.
- quá rõ ràng rồi còn gì, chẳng qua kẻ ngốc nghếch như cô mới không biết. – hắn phũ phàng nói.
- hứ, tôi không biết. Chuyện hôm bữa anh gay ra, anh phải có trách nhiệm giải thích đi – nó phụng phịu.
- há, gì cơ tôi mà phãi đi làm nhưng diều vặt vãnh đó cho cô sao nực cười. – hắn cười đểu nói.
khi nãy cãi nhau với nó anh đứng bần thần một lúc sau nghĩ lại thấy mình hơi quá đáng nên đuổi theo đi kiếm nó, thì lại trông thấy cảnh tượng nó đang đùa giỡn với hắn có vẽ rất vui vẽ thoải mái. trong lòng anh nổi lên cơn giận muốn điên lên chạy đến.
- đi về - anh nói cọc lóc kéo tay nó.
- ơ – nó bị kéo bất ngờ.
- không! – hắn cũng không vừa cầm tay nó níu lại.
- anh là gì mà bắt cô ấy làm theo ý mình? – hắn nhíu mày hỏi tay vẫn nắm chặt.
- Minh Anh, ở nhà tôi nên phải đi theo tôi – anh hếch mắt liếc hắn.
cảnh tượng bây giờ không khác gì tình tay ba, một người thì phát ghen mà lại không có sự rằng buộc nào cả, một người lại cố tình chống đối chọc tức đối phương, chỉ tội cho người ở giữa đang bị giằn co giữa hai bên, áp lực hết dữ dội.
- Tôi hỏi lại lần cuối, về hay không? – anh gằng giọng nói như ra lệnh.
- Hắn ta đối xử với cô như vậy mà vẫn mê muội sao – hắn nói từ từ mày co lại.
Nó đứng nhìn qua nhìn lại khó xử vô cùng, một người là nó thích mang lại cảm giác ấm áp hạnh phúc cho nó nhưng giờ nó đang còn giận nên chẵng muốn đi theo, một người nó thay vì nói ghét thì là thân với nó, tuy có chút xấu xa nhưng lại quan tâm ngầm.
- Khuya rồi, cậu về đi – nó cựa nhẹ thoát khõi bàn tay cũa hắn.
- Cô… Minh Anh cô thật là ngốc nghếch – hắn phát cáu lên.
Khi nghe được quyết định của nó, anh đã nới lỏng tay nó ra. Nó cởi chiếc áo da đưa lại cho hắn, ánh mắt như muốn xin lỗi. Thấy vậy anh liền cầm tay nó kéo đi để lại hắn đứng đó nhìn theo như một kẻ thất bại.
- Hoàng Long, anh buông ra coi – nó giật mạnh tay mình ra rồi đứng xuýt xoa vì đau nhăn nhó gắt anh.
- Cô và tên đó có quan hệ gì – hắn quát vào mặt nó
- Việc đó thì liên quan gì đến anh? – nó cải ngang lại.
- Cô…cô ở nhà tôi việc quản cô là việc của tôi, cô xem cô làm hết việc nhà chưa mà bỏ đi chơi, còn nữa tôi không nghĩ cô dễ dãi như vậy– anh chỉ tay vào nó tức giận rồi bỏ xuống giọng nói đầy gắt.
- Hoàng Long, bộ nay anh bị điên hả – nó đưa tay lên trán anh, nhưng anh lại hắt mạnh ra. Nó chịu không nổi nữa nối đóa xõa ra một tràng.
- Vừa phải thôi nha, thấy tôi hiền thì muốn làm gì làm muốn nói gì là nói à? con người chứ phải con ở nhà anh đâu. Tánh gì kì cục vậy hả
- Còn nữa gì mà dễ dãi, anh đã biết đầu đuôi gì chưa mà lại nói tôi này nọ, tôi cũng không biết mình đã làm sai điều gì mà để bị đối xữ như …ưm..ưm...anh…ưm…oàng…Long…ưm..
Không để nó nói hết câu anh đã liền kéo nó áp sát người mình mà hôn một cách nhẹ nhàng cho đến mạnh bạo, nó bị hôn bất ngờ cộng thêm một chút hờn dỗi cố vùng khỏi vòng tay của anh đang ôm nó, nhưng nụ hôn đó thật ngọt ngào vào thu hút nó biết bao càng lúc như muốn hút đôi môi của chìm đắm trong hương vị kia nó cũng từ từ không kháng cự nữa mà đáp lại nụ hôn kia, đôi tay ôm nó chặt hơn hôn nào ngọt ngào hơn như trút hết sự hờn ghen,sự nhớ nhung tuy ngày nào cũng gặp nhau nhưng anh luôn thấy nhớ nó rất nhiều.
- Ơ, hai đứa – mẹ anh vừa về tới nhà, thấy ở dưới vắng tanh nên chạy lên định đi nghĩ ngơi ngờ đâu vừa lên đến cầu thang đã trông thấy cảnh tình tứ này.
Anh và nó giật mình buông nhẹ nhau ra, nó xấu hổ quay lung vào tường hai má đỏ lên như hai trái cà chua đỏ mọng, anh thì đứng gãi đầu bối rối, trước cặp mắt của mẹ mình đang nhìn một cách mờ ám kèm theo nụ cười hết sức rung rợn của gian xão.
- Mẹ, về khi nào vậy sao không gọi điện, con ra đón. – anh lên tiếng chữa ngượng.
- Cậu đấy! tôi về nãy giờ lục đục ở dưới mà anh có biết đâu, ai ngờ lại đứng đây tình tứ vậy cơ đấy – mẹ anh bụm môi cười mĩm.
Nó lấy lại bình tĩnh, quay lại.
- Dạ, cô mới về ạ - nó cuối chào, mặt vẫn còn đỏ ngượng.
- Minh Anh, cháu thật là tài đó ha ha.
- Cô ààaaaaa – nó phụng phịu cuối chào thêm một lần nữa rồi chạy lẹ vào phòng đóng cửa.
Tim đập loạn xạ cả lên, giờ nó mù tịt chẳng hiểu tình huống hay chuyện gì đang xảy ra nữa, thật ra là anh giận hay là sao, bảo không thích nó thì hôn nó là sao.
“- nụ hôn này ” – nó đưa tay lên môi nhắm mắt nghĩ lại chuyện khi nãy.
Thấy nó vào phòng, anh cũng lật đật chạy xuống giúp mẹ mình lấy đồ, chỉ sợ đứng lại thì sẽ bị mẹ anh chọc đến mức cháy khét mà thôi.
-Này anh kia, anh giãi thích chuyện khi nãy đi chứ - mẹ anh nói theo đứng cười rất tươi. ….
---
Sáng hôm nay nó thức dậy thật sớm, thò đầu ra ngoài quan sát không thấy ai liền rón rén bước ra khỏi nhà, nhưng nó đâu hay biết rằng có người đã dậy còn sớm hơn nó, cong môi khẽ cười nhẹ một cái vì nhìn thấy hành động như đang ăn trộm của nó.
Anh cũng âm thầm đi theo phía sau nó, bản thân cũng biết chắc nó đang bối rối chuyện xảy ra hôm qua nên không biết phải làm sao mới rón rén như thế này.
Cùng nhau lên một tuyến xe buýt nó đi cửa trước anh đi cửa sau. Nó ngồi ghế trước anh nhưng lại không biết rằng anh đang ở đằng sau nó. Đến trường thấy nó vào lớp rồi anh mới trở về lớp mình.
Mấy tiết học mệt mõi cũng đã trôi qua, sắp noel rồi tức là nghĩ học kì vậy mà nhà trường vẫn bắt lên vài tiết chỉ để ngồi chơi, dạo này Hoàng Nhi hẹn hò với Quốc Huy nên bỏ bê nó, ngồi trong lớp cũng chán chường nên định đi xuống canteen kiếm gì đó lót dạ.
Đang ung dung đi thì cái người không muốn gặp cuối cùng chạm mặt nó, nó cố tránh sang một bên thì người ta lại cố tình đứng sang phía nó, nó qua phải thì Ngọc Huyền lại qua phải nó qua trái thì Ngọc Huyền lại qua trái.
- Cô muốn gì? – nó hỏi cọc lóc.
- Này, mày hỏi đàn chị vậy ư? – Ngọc Huyền nhếch môi khoanh tay trước ngực nói.
- … - nó vẫn trừng mắt nhìn lại.
- Mày lại có dám nhìn tao bằng con mắt đó ư, ranh con – Ngọc Huyền gắt lên.
- Ngọc Huyền, tôi thấy chị thật đáng thương. – nó nhếch môi cười đễu.
- Gì cơ, mày dám – Ngọc Huyền đưa tay lên định tát nó thì bị hắn nắm tay lại.
Lúc nãy đang cùng Thy Thy đi uống nước thì hắn trông thấy nó và Ngọc Huyền đụng độ với nhau, đoán chẳng có gì tốt lành …
- Anh bận, em về lớp trước – hắn nói rồi chạy nhanh.
Thy Thy không can tâm, hắn cứ cho cô leo cây hoài nên lén lút chạy theo hắn. đứng nắp một góc mà theo dõi.
- Cô thôi cái trò ăn hiếp người khác đi – hắn đẩy mạnh Ngọc Huyền ra.
Nắm tay nó lôi đi, để lại Ngọc Huyền đứng đó ôm cục tức chân đạp loạng xoạng, mặt mày đỏ rần như ăn phải ớt.
Thy Thy đứng từ đằng xa cũng thấy tức giận, tay vo thành nắm đấm đánh vào thành tường. Lòng căm hận nó, trong đầu Thy Thy giờ đây xem nó như một con cáo chín đuôi hết cưa cẫm anh rồi sang gạ gẫm cả hắn. Lại còn dám công khai tình cảm trước mặt người yêu của cô.
- Bỏ tôi ra – nó giật tay mình ra khõi hắn.
- Minh Anh, cô sao cứ tự tìm đường cụt cho mình vậy. – hắn nhéo má nó banh ra như mọi khi.
- Là cô ta muốn gây sự với tôi chứ bộ - nó hắt tay hắn ra nói.
- Đưa điện thoại đây – hắn nói như ra lệnh.
- Làm gì?
- Giờ cô đưa hay là không thôi, đừng để tôi phãi làm biện pháp mạnh – hắn nghiến răng nhìn nó.
Nghĩ lại nó thấy cũng đúng, trên sân thượng này vấn vẻ, nếu hắn mà cố tình đẫy nó xuống từ tầng 5 xuống thì thịt nát xướng tan ( người ta bảo vệ không hết cô nghĩ bậy quá ). chưa kịp đưa hắn đã giật lấy điện thoại trên tay nó. bấm bấm gì đó rồi đưa lại.
- Từ giờ nếu bọn Ngọc Huyền mà có gây sự với cô nữa, thì cứ đưa những tắm hình này cho cô ta xem.
- Hình ư? – nó trố mắt nhìn hắn rồi lấy lại điện thoại vào album xem thì hốt hoảng, nguyên một loạt ảnh sexy của Ngọc Huyền.
- Này! tên biến thái anh đưa những ảnh này làm gì hả - nó định bấm xóa nhưng đã bị hắn chặn lại.
- Tôi cấm cô xóa, nếu không biết tay tôi nó là bùa hộ thân của cô đó.
Giờ không phãi cương với hắn nên nó định bụng để về lớp rồi xóa sau, làm vậy thì chẳng khác gì Ngọc Huyền rất đê tiện.
- Vậy xong cả rồi đúng không tôi về lớp đây, trên đây lạnh quá.
-Nè, noel đi chơi không? – hắn quay lại nói thì nó đã đi xa mất tiêu.
Cuộc nói chuyện của hai người đã không hay biết rằng tất cả đã bị lọt vào tai của Thy Thy, nghe xong câu chuyện Thy Thy nhếch môi cười …
“ - haizz tôi còn đang suy nghĩ không biết làm gì, thì đã có người vạch sẵn đường đi ” …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự