When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Chỉ Vì Đó Là Nghĩa Vụ
ắn định bỏ đi mặc xác nó, ai đời có đứa con gái nào lại uống say sỉn rồi lèm bèm không ra thể thống gì cả, lại còn nói linh tinh cả lên cơ mà hắn lại thấy đáng yêu đến chết, thôi thì đành chấp nhận tiếp tục cõng nó đi. chấp nhận cho nó hành hạ.
- Thế cô thích tôi hay tên Hoàng Long? – hắn bất giác hỏi.
- Tất nhiên là anh đó! Hoàng Long, anh có bị gì không vậy, tên dỡ hơi Thế Hiển kia sao lại xuất hiện giữa chúng mình vậy trời bỏ đi, bỏ đi – nó xua tay băng quơ vào không trung.
Chưa dừng lại ở đó khi đưa nó lên xe, nó còn nôn ra cho hắn một bãi chiến trường, bỏ nó ở đó cũng không được mà đánh nó cũng không xong. bế nó ra ghế sau rồi lái xe về khách sạn.
Vào quầy lễ tân hỏi phòng của nó,rồi đưa nó lên tới nơi hắn thả cái phịch xuống nệm như trút bỏ tảng đá trên lưng, gọi vài người nhân viên vào thay quần áo cho nó sau đó vào xem nó có sao không đắp chăn rồi mới ra về.
Đi gần đến sảnh khách sạn hắn mới nhớ đến Ãnh Hoa ( cô thư kí ) liền trở lên, đến phòng mở cửa nhưng không thấy ai cả. Mở nguồn điện thoại lên mới thấy vô vàng cuộc gọi nhở của Thy Thy và cô Thư kí kia.
Biệt thự Gmeiner
Sau bao nhiêu cực khổ ngồi nói với Hoàng Nhi cuối cũng Hoàng Nhi cũng cho anh biết nó đang ở đâu.
- Hai đừng có nói là em nói đó – Hoàng Nhi phụng phịu.
Tay chống cằm nghĩ lại mà thấy tức, thật không ngờ anh lại bày trò lừa gạt mình để biết được nó đang ở đâu.
Lúc Hoàng Nhi trở về nhà, thấy anh hai mình nằm trên sàn nhà, bên cạnh là các lon bia lăn lóc khắp nơi tính sơ qua cũng hơn hai thùng. miệng luôn lẫm bẫm tên Minh Anh, trông điệu bộ rất đau khổ, Hoàng Nhi thấy xót xa chạy đến đỡ lấy ông anh mình.
- Hai ơi, đừng như vậy nữa mà híc híc.
- Đưa bia đây, em bảo nhỏ đó trách mặt tôi luôn đi – anh đẫy nhẹ Hoàng Nhi, giọng lèm bèm như người say thật ( cho cha này đi làm diễn viên được nè, không nỗi tiếng không ăn tiền Biểu tượng cảm xúc pacman ).
- Dừng lại đi hai, hai tỉnh lại đi rồi em nói cho nha.
Chỉ đợi có thể, anh lập tức tỉnh táo hẳn ra, ngồi thẳng lưng miệng còn nở nụ cười nham hiễm.
- Ơ, anh hai – Hoàng Nhi mặt ngây thơ lên tiếng
- Đã nói là không được nuốt lời.
Hoàng Nhi biết là mình đã vào tròn nên đành cam chịu, anh đứng dậy đi dọn dẹp bãi chiến trường mà mình bày binh bố trận rồi lại chổ Hoàng Nhi.
- Cậu ấy đã ở bên khách san golden ấy – Hoàng Nhi khoanh tay mặt phụng phịu.
Nghe được thông tin, anh mĩm cười vui sướng.
Nó thức dậy đưa tay xoa vằn thái dương, đầu còn hơn choáng vì hôm qua uống hơi nhiều. dụi mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn lại bộ đồ trên người.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – nó la hét thất thanh
- Ồn quá – hắn ngồi trên ghế bên cạnh giường nó.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA – nó lại thét lên tập hai rồi lấy chăn che người.
- Biến thái, anh làm gì tôi sao lại ở đây? – nó chỉ thẳng tay về phía mặt hắn
- Im ngay, không tôi cho cô biết tay. – hắn gắt lên
Lập tức nó lấy tay bụm miệng lại, trố mắt mà nhìn hắn, lườm hắn, liếc hắn.
Hôm qua hắn tính đi về, thì lại sợ nó trúng gió nên quay trở lại, ngồi thừ suốt một đêm chỉ là để nhìn nó cho đến tận sáng. hắn kể lại mọi chuyện cho nó nghe …
- Vậy đó. – hắn nhún vai.
- Thế giờ đi được rồi đó. – nó chỉ tay ra hướng cửa
- Nè, cô hành hạ tôi cả đêm rồi chẵng lẽ không cho tôi được bữa sáng hay sao – hắn nhíu mày.
- Thứ nhất là anh tự nguyện, thứ hai tôi không bắt anh làm, thứ ba biến ngay.
Nói rồi nó đứng dậy đẫy hắn ra ngoài, vừa mở cửa để tống khứ hắn vừa ngữa mặt lên thì anh ở đâu xuất hiện đứng trước phòng nó. miệng đang hoạt động hết công suất để chữi rủa hắn nhưng khi thấy anh thì nó cứ đứng đơ ra không nói được nữa, hắn bị nó đẫy ra nên đụng trúng anh quay lại nhìn.
- Ơ ơ ơ – nó đơ như tượng.
- À, hôm qua vui lắm cảm ơn em – hắn nhéo má nó một cái rồi cười tươi bỏ đi, để nó đứng đó đối diện với anh cứng họng không biết nói gì.
- Hoàng Long, Thế Hiển tôi và anh ta, tôi anh ta trời ơi – nó đứng lúng túng gãi đầu.
Mới sáng ra đã gặp phải chuyện gì cơ chứ, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, giờ đây còn gặp cái cảnh tượng như thế này nữa, thôi rồi coi như xong bây giờ có dìm xuống sông Hoàng Hà nó cũng không biết minh oan như thế nào.
anh không nói gì hết, đi thẳng vào trong mở tủ lấy áo quần của nó, đồ dùng cá nhân cho hết vào túi, không cười không nói gì mà cứ lạnh tanh bước tới kéo nó đi.
người ta nói không có gì đáng sợ hơn im lặng, thà anh mắng nó, anh sỉ vã nó còn hơn là anh im lặng như thế này. Nó cũng chẳng dám phản kháng cứ để cho anh kéo đi mặt dù trên mình vẫn mang bộ đồ ngủ chân mang dép lê.
nhân viên khách sạn hay khách ra vào đều nhìn nó như một đứa con nít đi bụi mà bị người lớn phát hiện bắt về, nhưng nó không quan tâm, cái quan trọng bây giờ là làm sao giải thích cho anh hiểu.
- Minh Anh cậu về rồi – Hoàng Nhi thấy nó mừng rỡ.
Nó bí xị nhìn theo tấm lưng của anh đang xách đồ của nó lên trên, nó có cảm giác anh đang cô đơn lắm.
- Xảy ra chuyện gì nữa thôi – Hoàng Nhi lo lắng hỏi.
Chán chường nó thở dài rồi lại ghế ngồi kể lại cho Hoàng Nhi nghe những sự việc xảy ra …
- Mà suy đi nghĩ lại mình không hiểu nổi, anh ấy cáu với mình vì chuyện gì nữa. – nó trầm tư suy nghĩ.
- Cái đó mình cũng không rõ, có điều sáng nay muốn biết cậu ở đâu mà anh hai đã bày ra lắm trò đó. – Hoàng Nhi nói.
- Thật hả – mắt nó sáng rực hẳng lên.
- Ừm, cho nên hai người có vấn đề gì giải quyết lẹ đi, cứ như vậy cả mình cũng thấy căng thẳng nữa – Hoàng Nhi nắm tay khuyên bảo.
- Ừm, mình về phòng nằm xíu nhé, hơi mệt – nó gật đầu nói, rồi đi lên phòng.
Tắm rửa xong, nó định đi làm thêm giấc nữa dẫu sao cũng đang được nghĩ học thay vì suy nghĩ nhiều thì cứ vô tư vô lo mà làm một giấc. Đang lau tóc thì anh mở cửa đi vào, đặt nó ngồi xuống rồi mở hộp thuốc.
Lấy bình thuốc nghệ cùng cây bông tâm chấm một chút, rồi nhẫn nại ngồi thoa vết thương chưa lành cho nó, nó vẫn cảm nhận được anh đang rất cô đơn từ ánh mắt cho đến biễu cảm, vẫn lặng thinh như lúc khách sạn.
Anh cẩn thận bôi từng vết thương, nó thấy vậy nắm tay anh bỏ xuống nhẹ nhàng.
- Hoàng Long, mọi chuyện không như anh nghĩ – giọng nói lí nhí giải thích.
Vẫn như thế anh dùng im lặng để nói chuyện với nó, anh càng im lặng thì càng giống như một sự trừng phạt lên người nó, cất đồ sơ cứu vào hộp rồi anh đứng dậy bỏ đi, nó đâu buông xuôi dễ dàng như vậy được, trấn tĩnh ngay nó chạy theo ôm anh từ phía sau.
- Hoàng Long, tôi và Thế Hiển không có gì cả.
- Anh phải tin tôi, tôi chỉ thích một mình anh thôi – nó nói liên tiếp không nghĩ. Nước mắt đọng lại nơi khóe mắt giọng nói nghẹn lại.
Khi nó ôm, anh cảm nhận như có sấm sét vừa đánh ngang quá tim vậy, có một chút vui một chút ấm áp cộng thêm một chút hờn ghen trong tâm trí, nhưng không biết phải xử lí như thế nào. cảm giác lẫn lộn này chỉ xảy ra mỗi khi ở gần nó mà thôi.
- Thích ai là việc của em, muốn đi với ai cũng là việc của em tôi không quản – anh vừa nói vừa gỡ bỏ tay của nó ra khỏi người mình.
- Và cũng đừng hiểu lầm gì về tình cảm của tôi, đơn giản em đang ở nhà tôi nên chăm sóc và bảo vệ em chỉ là nghĩa vụ - anh lạnh lùng nói rồi đi ra khỏi phòng.
“ lời nói đó” – nó đứng sựng người.
Khi anh buông bàn tay nó ra, mọi thứ như sụp đổ nó như bị một tảng đá to đè nặng lên thân mình, ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt vô hồn không tự chủ mà rơi nước mắt. Khoảng cách của anh bây giờ sao xa nó quá, nó cứ cố chạy nhưng càng chạy anh lại càng xa hơn, sao chỉ mới một tuần trôi qua thôi anh lại thay đổi nhiều đến như vậy, và tại sao anh không tin lời nó nói hay là anh không quan tâm nó nữa.
Nói đúng hơn là với anh nó chẳng là gì cả, chỉ là một người ở nhờ và mọi thứ anh làm chỉ là nghĩa vụ?, chẳng lẽ hơn nữa năm trời anh chưa hề rung động trước nó một lần nào sao, nước mắt nó cứ rơi xuống giờ đây nó khóc, nhưng chẳng hiểu lí do gì lại khóc, chỉ là khóc khi nghĩ đến những lời anh nói lúc nảy.
- Hức hức hức – Tiếng khóc vang lên trong sự tỉnh lặng. Nó đau lắm, đau nhiều lắm nhưng anh nào có biết
Anh trở về phòng có gì đó làm anh nhói ở lòng ngực, thật sự anh muốn nghe câu giải thích của nó lắm nhưng không hiểu sao lại có thứ gì đó cản lại, cả tên Thế Hiển kia nữa càng lúc hắn chỉ càng làm anh phát bực mà thôi, anh cứ không hiểu giữa hắn thật ra là có mối quan hệ như thế nào.
Giận thì ít mà anh hận bản thân mình thì nhiều, nếu kể ra thì thật sự anh đã làm nó tổn thương quá nhiều, khuất mắt này tự hỏi bao giờ sẽ xóa hết.
---
Sân bay Đà Nẵng.
Một cố gái dáng cao, thân hình khá chuẩn giữa các vòng với nhau, chuẩn dáng S-line mà người ta thường nhất đến một người con gái đẹp, mái tóc màu nâu đỏ, đôi môi màu chery căng mọng, làn da trắng hồng không tì vết.
Kéo vali ra khỏi sảnh sân bay cô vươn mình hít thở thật sâu, rồi hét lên rất thoải mái.
- Đà Nẵng ơi, tôi về rồi đâyyyyyyyyyy – nở nụ cười thật tươi. đưa tay mở kính mát ra.
Người quản lí lật đật từ trong sảnh sân bay chạy ra, kéo theo nhiều hành lí khác mồ hôi nhễ nhại gọi to.
- Sis Nhi, watting for meeee
Trong thấy người quản lí cô liền trở về trạng thái lạnh lùng, kiêu ngạo như một super star chuyên nghiệp nhìn rất sang chảnh.
- Cô làm việc chậm chạp quá đấy! – cô nhíu mày.
- Dạ em xin lỗi chị, chị à cần ngay lịch tối nay không ạ - người quản lí hỏi một cách tôn kính.
- Không cần, có hẹn thì hủy hết đi – câu nói kết thúc thì chiếc xe riêng cũng đã đến, cô đi thẳng lên xe lái đi mất hút, để lại người quản lí bối rối hoảng hốt tự thu xếp hành lí.
Cô dừng xe trước Tập Đoàn Gmeiner bước chân tự tin đi vào. nhân viên hầu hết đều nhận ra cô, đều cuối đầu chào tôn kính. Thêm vài lời xì xầm to nhỏ.
- Chẳng phải đây là người mẫu của công ty Wilhelmina Models nổi tiếng ở New york hay sao?. – cô nhân viên 1 reo lên.
- Wow, nhìn truyền hình và thực tế khác nhau quá à – cô nhân viên 2 cũng ngưỡng mộ không kém.
- Dời tưởng thế nào, cũng là người bình thường thôi mà, không thấy cô ta kiêu căng quá hả? – cô nhân viên thứ 3 trề môi nói.
Nghe được những lời nói đó, cô cười nhếch môi bước tới.
- Cô tên gì?
- Xin lỗi quí khách muốn loại trang sức như thế nào ạ - cô nhân viên thứ 3 mở lời tôn kính.
- Tôi hỏi cô tên gì?– cô vẫn điễm tĩnh nói.
Cô nhân viên không nói gì, chỉ im lặng bối rối. Uyển Nhi đưa mắt nhìn tên trên áo của cô nhân viên rồi môi cười mím.
Trợ lí Trần đang đi quan sát thì thấy có rắc rối từ bên kia, chạy vội đến để xử lí.
- Có chuyện gì vậy – Trợ Lí Trần tra hỏi cô nhân viên.
- Tôi… tôi… là vị khách này gây khó dễ ạ - cô nhân viên cuối mặt nói
Trợ Lí Trần nghe vậy quay sang cô gái bên cạnh nở nụ cười định đáp thì có chút ngạc nhiên rồi trở về trạng thái điềm tĩnh.
- Thì ra là khách quí – Trợ Lí Trần hơi cuối chào.
- Trợ lí Trần, tôi thấy nhân viên của ông càng ngày càng tệ như nha – cô nhếch mắt nói.
- Xin lỗi, Uyển Nhi tiểu thư là nhân viên của chúng tôi có mắt như mù, mong tiểu thư đây lượng thứ bỏ qua. – Trợ Lí Trần cuối đầu xin lỗi.
- Thôi được rồi, mới về tôi cũng không muốn gây khó dễ nữa chỉ làm anh ấy thêm khó xử thôi – cô nói băng quơ.
- Tôi thành thật xin lỗi, xin lỗi quí khách nhiều lắm ạ - cô nhân viên nảy giờ sắc mặt xanh xao, miệng liên tục xin lỗi.
Không nói gì thêm, cô quay lưng đi thẳng một hơi lên trên, không kịp cho trợ lí Trần nói “ - thiếu gia không đến công ty ”. bấm thang mấy lên tầng hai mươi, bấm mật mã rồi tự tiện vào phòng Tổng Giám Đốc. Đa số ai cũng nhận ra cô nên cũng chẳng ai dám ngăn cản làm gì.
- Hoàng Long, anh còn để hình chúng ta ở đây, tức là anh còn yêu em phải không? – cô nhìn khung hình trên bàn với ánh mắt trìu mến.
- Ngay cả mật khẩu anh cũng để nguyên như cũ là ngày sinh nhật em mà, em về rồi đây – cô cười mĩm rồi ra ghế sofa ngồi lấy đại một cuốn tạp chí ra đọc.
Cô khẽ cong môi rồi đôi lúc lại cười lớn ngán ngẫm lắc đầu.
- Thế Hiển ơi là Thế Hiển, anh vẫn vậy tờ báo nào cũng là anh nằm trang nhất cả - cô đưa ngón tay sờ nhẹ khuôn mặt hắn trên mặt báo qua ảnh.
Đợi chờ cũng khá lâu, hết kiên nhẫn cô lấy điện thoại bấm số gọi cho anh nhưng không thấy tín hiệu trả lời chán nãn nên thôi rời khỏi Tập Đoàn.
Cũng đã hơn hai năm cô rời xa nơi này rồi, nên quyết định hôm nay sẽ tắt hết tất cả thiết bị liên lạc mà tận hưởng hương vị quê hương, đi thăm lại các kỉ niệm vui lẫn buồn mà cô từng trãi qua.
Bước đến quán mít trộn năm nào bất giác cô lại cười khi nhớ đến hắn.
“ Uyển Nhi, em ăn ít thôi phần cám hôm nay để thừa bầy đàn chắc buồn lắm – hắn làm mặt buồn nói ”.
“ - Uyển Nhi, em nói coi sớ mít với hạt mít anh sẽ ăn cái nào trước?
- Vớ vẫn, chẵng lẽ anh ăn hạt trước ha ha – cô cười như một đứa trẻ
- Tất nhiên, cơ mà anh lại thích ăn em hơn – hắn cười gian xão nhìn cô
- Thế Hiển anh nghiêm túc đi – cô ngại ngùng gắt hắn ”
Nhớ lại khoảng thời gian ấy thôi, cũng chừng nào đã làm cô thấy vui. đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể biết rõ được giữa hắn và anh cô đang thật sự muốn bên người nào đến trọn đời …
vấn đề về thời gian và địa lý, chỉ sự cách xa lúc đó bằng kỷ niệm mới là khoảng không vĩnh viễn khó lấp đầy… thì chia tay, dù đau, nhưng chưa bao giờ là điều buồn nhất. Nhưng không, cô và anh chưa chia tay nên không gì có thể xoá hết những gì gọi là tình cảm. Và chẳng có loại bút nào có thể vẽ lại những gì đã mất! cô nhớ anh và cả hắn, nhiều khi cô thấy mình thật tham lam nhưng không muốn dừng lại.
Đà Nẵng có chào đón cô về không, anh có muốn gặp lại cô không, còn hắn hắn vẫn nhớ tình đầu của hắn chứ??? cô đi dạo quanh một vòng rồi trở về khách sạn nghĩ ngơi sau một ngày bận rộn giãm strees cho chính mình.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự