Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Chiến Tranh Bùng Nổ
áng vừa ngủ dậy, nó cứ tưởng anh sẽ hết giận chuyện tối qua mà đại loại là nó còn không biết lí do, ngờ đâu chưa kịp mở miệng đã thấy mặt anh vẫn lạnh tanh không thèm nhìn lấy nó một cái, người gì nắng mưa thất thường nó nhắm mắt lắc đầu ngừng suy nghĩ.
Hôm nay nó đến trường bằng xe bus, lâu lắm rồi không đi. Hơn thế nữa đây là xe bus hoàn toàn free nếu có thẻ học sinh của Hermann là được.
Nó quẹt thẻ rồi chọn đại chổ ngồi, lấy điện thoại cắm tai phone vào nghe nhạc đôi mắt nhìn ra cửa sổ, tâm tư vẫn suy nghĩ về nước mỹ ( làm lớn quá nó zậy đó Biểu tượng cảm xúc pacmanBiểu tượng cảm xúc pacman ).
Bổng ở đâu sau lưng nó có người cốc nhẹ vào đầu nó.
- Hù – hắn le lưỡi bạch cả mắt ra hù dọa.
- ôi trời ơi, Thế Hiền anh điên à – nó giật mình chửi hắn.
- ha ha – hắn khoái chí cười rồi dọt lẹ xuống ghế bên cạnh nó.
mặc xác hắn nó tiếp tục thưởng thức âm nhạc của mình, đầu nó tựa vào kinh cửa sổ. hắn xoay qua giật lấy một bên headphone rồi đeo vào tai mình, đúng rồi đó chính là con người hắn chả xem ai ra gì.
Sáng sớm mà bị hắn ám như vậy thì cũng phần nào biết được hôm nay bị sao quả tạ chiếu.
Chiếc xe bus cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường, vừa bước xuống xe hắn liền choàng tay khoát vai nó mà đi hênh hoang vào giữa sân.
“ Trời đât ơi cái tên biến thái như hắn muốn làm gì đây, muốn hủy hoại nó ư. À đúng rồi tên mách dịch này với Hoàng Long có mối thâm thù nào đây mà, chắc hắn muốn lợi dụng mình chọc anh ấy” – mắt nó liếc xéo suy nghĩ.
- buông ra tên ôn dịch. – nó thụi chỏ vào bụng hắn.
hắn không những không đau ngược lại hắn còn hăng hái, siết chặt nó hơn nữa, mặt cho bao lời sì sầm bàn tán lớn bé của bọn học sinh trong trường. hàng ngàn hàng vạn con mắt đang nhìn chằm chằm vào nó.
cứ cái đà này thì mọi thanh danh của nó sẽ sớm bị hủy hoại bởi một tên ôn dịch như hắn, nó khóc ròng trong lòng. Cuộc đời đen đuổi biết bao, giờ nó chỉ mong anh xuất hiện mà cứu nó ra, nhưng sao có thể chứ. Sao anh xuất hiện linh ứng vậy được.
hắn và nó cứ tiếp tục bước giữa sân trường gần đi lên cầu thang thì chạm phải mặt anh, không chỉ mình anh mà bên cạnh còn có cả Quốc Huy, Đăng Khôi, Ngọc Quỳnh và Hoàng Nhi chưa kể thêm đám nữ sinh của Ngọc Huyền đang ở phía sau đi đến đều trông thấy.
“ toi mạng nó rồi, lần này nó chết thật rồi huhu” (╥﹏╥).
- á há có vẻ nghênh đón tôi long trọng quá rồi đó – hắn hênh hoang nói.
ánh mắt anh càng lúc càng trở nên lạnh và sắc bén hơn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nó cho bằng được.
anh vẫn im lặng mặt dù cho hắn đang giễu cợt hay mỉa mai, anh nhếch môi cười đễu.
- hóa ra cô cũng tâm thường. – lời anh nói lạnh tanh phát ra.
- không, không phải – nó xua tay lắc đầu.
- cũng là loại gái rẻ tiền.
nó như bị anh tát một cái thật đau vào ngay mà, anh mới nói nó tầm thường, nó chưa bao giờ anh lại khinh miệt nó đến vậy, đã thế thì nó cũng không khách sáo làm gì nữa.
- rồi sao, liên quan gì đến anh không? – mặt nó trở nên băng giá.
- loại như cô thật hợp với hắn ta – anh nhếch môi cười đễu.
lần đầu tiên nó bị anh sĩ nhục như vậy, cái gì mà loại gái như nó, loại gái như nó đã bao lần làm anh cười, loại gái như nó đã bao lần phải khóc vì anh, loại gái như nó đã bao lần ở bên cạnh anh, thật hay cho câu “ loại gái như cô ”.
- hừ, ừ đúng rồi, loại như tôi trước giờ luôn bị anh xem thường như vậy mà.
- vậy mà tôi cứ ôm ấp hi vọng, ừ vậy đó là loại rẽ tiền đó, vừa lòng anh rồi chứ. – môi nó nhếch nhẹ lên một đường.
dứt câu nói, nó đẫy mạnh tay hắn ra, bước ngang qua anh xem như người vô hình, nó bây giờ không khác gì một tảng băng, thậm chí nó còn lạnh hơn cả anh.
cả bọn Hoàng Long được một phen mở rộng tầm mắt, không ngờ một đứa con gái không quyền, không lực, không có gì trong ngôi trường này lại có bản lĩnh đến như thế, không sợ một ai. Cũng không phải là một Minh Anh hay cười nữa.
- anh hai, sao lại nói cậu ấy như vậy?? – Hoàng Nhi chạy đến quát vào mặt anh rồi tức giận bỏ đi.
- lần này mày quá đáng thật đó Hoàng Long – Đăng Khôi cũng thấy bức xúc thay nó, kéo Ngọc Quỳnh đi luôn để lại mình anh chơi vơi ở đó.
Quốc Huy dựa vào uy quyền hội trưởng học sinh của mình mà giải tán đám đông đang bao vay, ai nấy đều tưởng rằng sẽ có một trận đánh nhau tơi bời như hai năm về trước.
Ngọc Huyền thấy vậy cũng đi cùng đám nữ sinh bước đến.
- Hoàng Long, chắc lần này cậu nhìn sai người rồi – Ngọc Huyền lấy tay che miệng.
- Cút – anh nói cọc lóc rồi bỏ về lớp.
Từ lúc bỏ đi từ sảnh C nó chạy bán sống bán chết để che dấu đi cảm xúc hiện tại, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt kia, nó đã làm sai điều gì mà anh lại sỉ nhục nó trước bao nhiều học sinh như thế.
Không biết phải đi đâu, nó chui đại vào tolet ngồi khóc nức nở, tim nó bay giờ đau lắm, cứ nhói lên từng hồi như dày xé tâm can. nó cứ hỏi vì sao anh lại đối xử với nó như thế.
“ ào” – nước ở đâu từ phía bên kia cửa tolet đổ ào xuống người nó. làm toàn thân nó ướt như con chuột lội. nó không quan tâm đến, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Trước mặt nó là Ngọc Huyền cùng với một số nữ sinh lớp 11 khác đang chặn nó lại. Ngọc Huyền hếch mắt ra phía cửa chỉ thị đóng cửa WC lại, đàn em của cô ta như hiểu ý chạy đến đóng vào rồi khóa chốt luôn.
“ Chát” – một bạt tai thật mạnh gián xuống gương mặt nó.
- Con đê tiện, hết quyến rũ người này đến người khác. – Ngọc Huyền
“ Chát” – lại thêm một cái tát nữa từ phía bên kia.
- Mày thật là trơ chẽn, sao lại để loại như mày vào cái trường này?.- Ngọc Huyền nghiến răng.
Nó không thèm phản kháng cũng không thèm nhìn bọn người đang đứng trước mặt nó. Một lũ hùa nhau ỷ đông hiếp yếu, cậy thế cậy quyền cứ cho ta đây là con ông cháu cha thì muốn làm gì thì làm, cải nhau với bọn đó chỉ làm thêm dơ bẩn chính mình, vã lại bây giờ nó đang suy sụp nên chẳng thấy đau, đôi mắt nó như vô hồn mặc xác bản thân bị chúng hành hạ.
Trông thấy nó im lặng như thế, cục tức của Ngọc Huyền cứ sôi lên ực ực như chực trào ra. chạy đến nắm tóc nó giật ra phía sau gằn giọng nói.
- Mày, thật hỗn láo nếu hôm nay tao không cho mày một trận nhớ đời thì không phải là Ngọc Huyền nữa.
Dứt câu Ngọc Huyền ra lệnh cho bọn nữ sinh phía sau cứ thế mà thay phiên nhau đánh nó túi bụi.
- Đánh như này, nó không biết sợ đâu – nữ sinh đứng cạnh Ngọc Huyền nhếch môi nói.
- Vậy mày có ý kiến gì? – Ngọc Huyền quay sang dò hỏi.
- Chơi trò chụp ảnh rồi đăng lên group đi.
Cả bọn như được khai sáng trí tuệ, nhìn nhau mà cười khúc kích, rồi quay sang nó nhìn rất gian xảo.
- Để tao coi, thằng hình mập như nó chắc cũng đủ gợi cảm, nhớ chụp HD luôn ấy. – Ngọc Huyền nhếch môi cười nói.
Mặt mày nó xưng tấy, khóe môi chảy cả máu ra. nó giờ đây như bị cạn kiệt sức lực, cố gượng dậy nhưng cũng không nỗi. Không lẽ cuộc đời nó sẽ chấm dứt ở đây, nó không muốn bị hủy hoại bởi lũ cẩu trước mặt mình, ngàn lần không thể được, nó cố gắng đứng lên nhưng rồi lại bị té quỵ xuống.
Giờ đây khi nguy hiểm cận kề nó mới thôi nghĩ về cơn đau tâm can. nó phải thoát khỏi đây, phải thoát khỏi nơi này để mà còn đi đến chổ cái tên đầu đất lạnh lùng kia hỏi cho ra lẽ. không thể chấp nhận dễ dàng như vậy được.
Đám hùa theo Ngọc Huyền đang cố gắng lột đồng phục nó ra, còn riêng cô ta thì tay cầm điện thoại bật sẵn chế độ chụp mà cười rất khoái chí, nó đang sử dụng hết tất cả sức lực còn lại chống cự với bọn người kia.
- Buông tôi ra, các người không được làm thế - nước mắt nó dàng dụa khắp cả khuôn mặt, tay quờ quạng chân thì đạp lấy đạp để ngăn không cho bọn đó đụng tới mình.
- Nó lỳ quá, hai người giữ tay nó lại đi – một nữ sinh nói như ra lệnh.
Hai con người kia như một con robot nghe theo răm rắp mà giữ nó lại, giờ đây hai tay nó đang bị khóa chặt, chiếc áo lên mỏng đã bị đối phương xé rách, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi. Cô ta quay lại nhìn Ngọc Huyền mà cười đắc ý.
- Cởi đi, minh chụp cho – Ngọc Huyền cầm điện thoại đưa đến gần.
Một cúc áo rồi hai cúc áo đang bị đối phương mở ra, nó càng lúc càng khóc to kèm theo lời nói “ Không được, các người không được làm thế với tôi”. mặt kệ nó đang kêu gào như thế nào, bọn người của Ngọc Huyền cũng mặt kệ, Ngọc Huyền chụp tấm này đến tấm khác vừa ôm bụng cười ….
Lúc nảy, khi đã giải tán hết đám người nhiều chuyện đó, Đăng Khôi kéo Ngọc Quỳnh đi được một lúc thì cả hai cùng khựng lại như nhớ ra điều gì đó.
- Nảy, Minh Anh có vẻ không ổn, để mình đuổi theo xem sao. – Ngọc Quỳnh ánh mắt lo lắng.
- ừ, cậu an ủi Minh Anh đi, chắc cô ấy buồn lắm. – Đăng Khôi gục đầu.
tạm biệt Đăng Khôi, Ngọc Quỳnh liền nhanh chân chạy đi kiếm nó, chạy theo hướng khi nảy nó đi thì cũng đồng thời trông thấy bọn người Ngọc Huyền đang đi về hướng tolet chưa kịp chạy xuống thì Ngọc Quỳnh thấy người khác ra đóng cửa tolet rất mạnh.
ngẫm lại nơi đây rất hiếm khi học sinh lui tới,tại sao lại xuất hiện bọn người của Ngọc Huyền, linh cảm không hay Ngọc Quỳnh lại hì hục chạy lên lớp 11/3.
- Quốc Huy, Đăng Khôi …- vừa chạy lên đến lớp Ngọc Quỳnh thở gấp gọi nhưng không thấy trong lớp.
- Hoàng Long, bọn họ đâu rồi – Ngọc Quỳnh mồ hôi tuông ra nhễ nhại trên trán.
- Đi họp đoàn trường rồi. – anh trả lời cọc lóc.
- Không kịp nữa, cậu đi với mình đi, có lẽ Minh Anh đang gặp nguy hiểm. – Ngọc Quỳnh kéo anh đi.
Thái độ anh rất ung dung thoải mái,. Nhưng không hề quan tâm vung tay Ngọc Quỳnh ra.
- Chuyện cô ta, không liên quan đến tôi – anh lạnh lùng nói, rồi đứng dậy bước đi mặc kệ Ngọc Quỳnh.
Hết cách rồi Ngọc Quỳnh đành phải thục mạng chạy qua văn phòng đoàn mà thôi, nào đâu khi vừa đi xuống thì gặp hắn đi lên liền chặn đường.
- Thế Hiển, giúp mình.- Ngọc Quỳnh thở hổn hễn nói.
Hắn không hiểu gì hết chưa kịp từ chối đã bị Ngọc Quỳnh kéo đi, nhưng cũng đành thuận theo mà chạy, dẫu gì xinh đẹp như Ngọc Quỳnh hắn cũng không nỡ từ chối.
Theo tự nhiên hắn đứng sựng người lại khi trước mặt mình là khu F, nơi mà học sinh ít ai dám lui tới.
- Trời Ngọc Quỳnh, cậu kéo tôi đến nơi hẽo lánh mà còn là WC nữ này làm cái gì? – hắn vẫn cười đùa.
( Mọi người đừng thắc mắc tại sao mà khu F lại không có người đến và hẻo lánh nhé! Vì đó là khu WC cũ nên ít ai sử dụng )
- Tớ không biết suy đoán mình đúng không, nhưng có lẽ Minh Anh đang gặp nguy hiễm đó.
- Chẳng phải cô ta về lớp rồi sao.
- Giờ không có thời gian giãi thích đâu.
Ngọc Quỳnh không nói gì thêm chạy thẳng về phía tolet cố gắng mở cửa nhưng không được, hắn từ phía sau chạy đến thì nghe thấy tiếng của nó đang khóc lóc rất thê lương.
“ - không được làm thế ”
“ – không được làm thế ”
Không đợi chờ nữa, hắn đạp mạnh cánh cửa ra.
“ RẦM ”
Cả bọn Ngọc Huyền giật mình quay đầu lại phía sau, Ngọc Huyền thấy hắn liền run rẫy rớt điện thoại xuống sàn, đi lùi ra phía sau.
Đám nữ sinh kia tay chân run lên lẫy bẫy thả nó ra, nó như thoát ra tự do, cơ thể cũng cạn kiệt sức lực, môi cong nhẹ rồi ngất đi.
Ngọc Quỳnh chạy đến cởi áo khoát che cho nó. nước mắt Ngọc Quỳnh ứa ra rồi lăn dài trên má.
- Minh Anh, cậu tĩnh dậy đi hu hu – Ngọc Quỳnh lay lay người nó.
- Các cô, có phải con người không sao lại đánh cậu ấy ra nông nỗi như thế hả? – Ngọc Quỳnh hét lên.
Hắn giờ đây như một con thú đang điên dại khi thấy nó bị ăn hiếp đến mức như vậy, đôi mắt của hắn như toét lửa. Hắn chạy đến ép Ngọc Huyền vào thành tường lấy tay bóp mạnh cổ cô ta.
- Thế Hiển, e…m…em …không cố ý – Ngọc Huyền cố gắng lấy tay gở bàn tay của hắn nhưng không thể.
- Không cố ý của cô là làm người ta thành ra như thế hả?. – hắn gằn từng chữ.
- Thế Hiển, xảy ra án mạng đó, cậu bình tĩnh lại đi, mau đưa Minh Anh xuống phòng y tế thôi – Ngọc Quỳnh hối hả.
Lời nói của Ngọc Quỳnh như thức tĩnh hắn, buông Ngọc Huyền ra thật mạnh làm cô ta té ngữa ra sàn không quên tặng kèm cho cô ta một cái tát rõ mạnh làm má cô ta xưng đỏ lên.
Cả bọn người kia sợ sệt đứng một góc co ro, run rẫy nhìn hắn.
- Hãy cầu nguyện cho cô ấy không sao, nếu không các người chết chắc – hắn nghiến răng nói đầy uy lực.
Đến nhặt điện thoại của Ngọc Huyền cất vào túi, rồi đến bế nó ra khỏi nơi ghê rợn này.đang trên đường đi đến phòng ý thì lại chạm mặt nhau một lần nữa.
Thấy hắn đang bế nó trên tay quần áo nó sộc sệch, đang trong tình trạng hôn mê, lòng anh không kiềm chế được liền chạy đến đấm thẳng vào mặt hắn.
“ Bụp” – hắn hơi mất đà, loạng choạng.
Đăng Khôi và Quốc Huy liền chạy đến can, Ngọc Quỳnh từ phía sau chạy đến đở hắn.
- Cậu làm cái gì vậy? – Ngọc Quỳnh quát lớn.
- Ngọc Quỳnh sao lại khóc. – Đăng Khôi trông thấy Ngọc Quỳnh mặt chèm nhem liền hỏi han.
- Thế Hiển, cậu đưa Minh Anh đi trước đi. – Ngọc Quỳnh đẫy đẫy ý bảo hắn đi.
Hắn không thèm nói gì, lướt ngang qua anh đang thẫn thờ mặt đơ ra.
Ngọc Quỳnh ở lại giải thích cho ba người họ nghe, khi hiểu ra mọi chuyện anh như người điên liên tiếp dùng tay đấm vào thành tường.
Tại sao khi nãy anh lại phớt lời Ngọc Quỳnh cơ chứ, lúc nó cần anh nhất thì anh lại bỏ mặt. anh hận bản thân mình vô cùng, giờ đây khi mà nó đang đau đớn như vậy anh cũng không ở bên cạnh nó.
- Hoàng Long bình tĩnh đi. – Quốc Huy can ngăn.
- Chúng ta xuống xem Minh Anh như thế nào đi đã. – Đăng Khôi nhíu mày nói.
- Thôi, để mình gọi Hoàng Nhi rồi xuống chăm sóc Minh Anh, hiện tại chắc cậu ấy mệt lắm – Ngọc Quỳnh.
Ai náy đều gật đầu đồng ý, còn anh thì không nói gì chỉ im lặng nhìn vào khoảng không vô định …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự