Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: XếP HạNg 41.
ái ngày nó mong đợi cũng đã đến, ngồi trong lớp nó mà cứ bấm bút liên tục, khuôn mặt co giản nhiều lần, không ngừng thở ra. Bạn cùng lớp của nó đi xem điểm về thì cứ hò réo vui mừng. Nó đợi chờ bảng điểm từ lâu nhưng giờ có rồi thì lại không dám đi xem.
- Minh Anh, Minh Anh cậu nằm trong bảng xếp hạng kìa không đi xem à – Thanh Tuyền bạn cùng lớp với nó gọi to.
- Đúng rồi Minh Anh chót lớp, cậu có tên trên bảng xếp hạng rồi kìa – một người bạn cùng lớp cũng réo lên.
Nó giật mình ngước lên nhìn rồi chạy tới chổ mấy người bạn cùng lớp.
- Thật chứ, mình có tên thật chứ?– nó nắm tay Thanh Tuyền nhảy nhót vui sướng.
- Vị thứ bao nhiêu vậy – mặt nó hớn hở.
- À à à …- Thanh Tuyền gãi đầu.
- Thôi cậu tự đi xem đi, hên cho cậu đó. Nếu không phải bị học hè rồi – Thanh Tuyền vui mừng thay nó.
Nó lại tắt đi nụ cười rồi quay trở về lại chổ ngồi mà tiếp tục bấm bút thở dài. Khuôn mặt đâm chiêu suy nghĩ.
“ đi, không đi, đi, không đi, đi, không đi trời ơi đi hay không đây?” – nó đang đấu tranh tư tưởng vô cùng dữ dội.
- Minh Anh, đi thôi – Hoàng Nhi vỗ vai nó.
- Ối trời trời Hoàng Nhi – hết cả hồn.
- Sao thế, cậu không đi xem điểm hả?
- Mình sợ quá – khuôn mặt lo lắng nó nói.
- Sợ gì chứ đi thôi.
Hoàng Nhi nói xong liền kéo nó xuống bảng thông báo, học sinh chen nhau để nhìn xem có tên mình không, một số thì hò reo vui mừng một số thì mặt tiu nghỉu, thở dài đi ra.
Nó không xem ở khối mười mà lại chạy sang mười một, quả không sai tên anh lúc nào cũng nằm trên bảng vàng, định đi lại chổ Hoàng Nhi thì mắt đưa xuống cuối bảng.
“ SANG THẾ HIỀN / 11/8 / vị thứ 498 ”
Thấy vậy nó liền ôm bụng cười ha ha giữa chốn đông người. Hoàng Nhi thấy vậy chạy lại kéo nó qua, nó suy nghĩ một hồi rồi quyết định chen vào.
“ cho minh qua chút “
“cho mình quá chút”
“ NGUYỄN MINH ANH / 10/5 / vị thứ 41 ”
Trời đất ơi có chết không chứ,tin được không chứ cái bảng xếp hạng này nhầm chăng, cái quái gì vậy sao lại là 41 thà nó đứng ở vị thứ 441 cũng được đi, sao lại cho nó đứng vị thứ 41 chứ.
Đầu óc quay cuồng, cảm giác nó bây giờ thật tệ phải nói là hết sức tệ, như là có một đám mây đen đang bảo phủ kín. sắm chớp chớp đùng đùng bao vay nó, không thể nào như vậy được, nó tự nhủ là chỉ là giấc mơ đầu cứ lắc lắc. Số nó sao lại đen đủi như vậy, bủn rủn chân tay nó thoát ra khõi đám đông mặt buồn thiu, vừa đi vừa lẩm bẩm cầu nguyện đó là giấc mơ chứ không phải sự thật.
- Hí hí, Nguyễn Hoàng Nhi / 10/5 vị thứ 1
- Minh Anh, xem nè tớ giỏi không – Hoàng Nhi quay lại tìm nó thì đã bốc hơi mất tiêu.
Như người mắt hồn nó đi đến khuôn viên sau trường lúc nào không hay. nó ngồi phịch xuống nơi ghế đá, tâm hồn trống rỗng mà nhìn ra xa xăm không định hình.
- Ê, Anh mập – hắn gọi tên rồi đưa cho nó ly trà sữa.
- Gì đây?. – nó ngước lên nhìn hắn.
Không cần nó phải mời hắn ngồi hay là cần nó đồng ý, hắn đã tự tiện ngồi xuống bên cạnh nó chân bắt chéo.
- Anh cũng tốt quá ha. – nó cười mĩm.
- Điên à, mua tán gái mà không được nên dư ra cho cô đó.
- Cái tên điên này – nó rít lên.
Hắn khi nào cũng thế làm nó điên lên mới chịu, mà cũng tại con người hắn cọc cằn, thô lỗ không biết diễn đạt cảm xúc thôi, dẫu sao hắn cũng có ý tốt với nó.
- Sao theo tôi ra đây,. Đừng có nói là vô tình đi ngang đây, hay là tôi bu theo anh ra đây.
Nó lập tức chặn ngọn hắn, đúng y như hắn suy nghĩ, hắn tính nói với nó những câu đó nào ngờ nó đã nhanh trước một bước.
- Sao cô ngơ ngơ ngác ngác thế kia?.
- Thất bại, tôi thất bại rồi – nó chưng nguyên cái bộ mặt đau khổ mà gào thét (✖╭╮✖)
- Có khi nào cô làm cái gì ra hồn đâu mà thất với chả bại – hắn nhếch môi cười.
- Anh, hu hu biến đi, cái đồ hắc ám, cái đồ Ma Li Phi Sờn tái sinh – nó đánh liên tiếp vào vai hắn (╥﹏╥).
- Ha ha, còn bày đặt khóc nhè nữa chứ, mà nói nghe nè tôi mà là Ma Li Phi Sờn tái sinh thì cô cũng là Phù Thủy hại Bạch Tuyết thôi – hắn vừa cười vừa nói.
- Còn đỡ hơn anh, ít ra tôi 41 còn anh là 498 lận đó ha ha ha – nó phá lên cười lớn.
- Chẳng qua tôi không thích thôi, điễm là gì mà phãi cần chứ – hắn khoanh tay trã lời rất tự tin.
- Ờ, ngon thì chứng minh đi đừng có nói suông – nó hếch mặt thách thức hắn.
- Được gì không, tôi là dân kinh doanh có lợi nhuận mới làm.
- Đó là việc của anh, cũng như anh phải tự cày cuốc cho bản thân tự phát triển oke – nó nháy mắt.
Hắn có chút ngạc nhiên về nó, mấy hôm không gặp mà mồm mép càng ngày càng tăng level hơn xưa. nó và hắn cứ ngồi đó cười nói trao đổi rất vui vẻ, mười phần câu chuyện thì hết chín phần hắn dèm pha nó rồi, nó cũng không phải dạng vừa chín câu của hắn thì nó cũng trả treo lại được hết chín câu.
---
Lúc sáng khi nghe tin có điểm của cả ba khối, anh vội chạy xuống để xem điễm. theo như thói quen anh không bao giờ đi xem điễm sau kì kiểm tra, mục đích lần này anh xuống chỉ là muốn nhìn thấy tên của nó.
Trông thấy tên nó nằm vị thứ 41 chỉ lệch có một người nhưng anh lại cảm thấy vui, lắc đầu nhẹ môi cười.
- Như vậy mới là Minh Anh.
Đang đứng xem thì thấy nó đang cùng Hoàng Nhi đi đến nên anh đi ra xa một chút. Quan sát thấy khuôn mặt nó thất thần, thở dài ngơ ngơ ngác ngác. dường như rất thất vọng nên lẽo đẽo đi sau nó nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Nào ngờ nó lại đi đến nơi mà hai người thường đến, dự tính đến bên nó an ủi, nhưng lại chậm hơn tên Thế Hiển một bước. Trông thấy nó và hắn vui vẻ trò chuyện cười đùa với nhau, làm tâm trạng anh lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Tay vo lại đắm mạnh vào thân cây rồi quay lưng bỏ đi, mắt đằng đằng sát khí, cơ thể thì toát ra hàn khí làm lạnh sống lưng những người xung quanh.
---
Tại lớp 10/5
Trạng thái của Phương Uyên dường như rất tức giận, đỏ hết cả lên. Ngồi im một chổ ai đi đến gần cũng cấu gắt.
- Phương Uyên cậu bớt nóng đi – Cẩm Tú
“ Rầm” – Phương Uyên đập mạnh xuống bàn.
- Làm sao có thể chứ, làm sao con nhỏ đó lại lên tóp được. – giọng nói đầy chua ngoa của Phương Uyên.
- Chắc lần này có sự hiểu nhầm mà thôi – Cẩm Tú phân trần.
- Đúng! chắc chắn nó đã gian lận trong thi cử – Phương Uyên cuộn tròn bàn tay rất chặt.
- Lần sau nhất định phải bắt được cậu ta – Cẩm tú nghiến răng.
Thy Thy ngồi bên dưới lắng nghe môi nhếch lên cười đễu.
“ bọn người các ngươi đầu óc thật đơn giản” – Thy Thy ngán ngẫm lắc đầu nghĩ thầm.
Nó trở về lớp tâm trạng đã trở nên đỡ hơn ban nãy rất nhiều, tư thế ung dung tự tại mà bước vào lớp, trước khi vào thì đã thấy bọn Phương Uyên Cẩm Tú ngồi bàn tán đoán chắc rằng đang nói về mình. Nhân tiện cơ hội này lên mặt một chút chắc cũng không sao.
- À, chào học sinh chót lớp – nó đưa tay chào, miệng cười tươi rồi về bàn của mình.
Phương Uyên và Cẩm Tú như bị tạt thau nước lạnh vào người, mặt đỏ rần lên như bầy khỉ mông đỏ. Nhưng không thể làm được gì nó, bốn mắt nhìn nhau mà trào máu họng. Nó cười khoái trá, nó rất là hiền nhưng đụng đến không phiền muộn một chút vì sợ nó trả đũa thì cũng uổng.
- Chuyện gì mà cậu vui dữ vậy – Hoàng Nhi hỏi.
- Còn gì nữa nhìn đằng kia kìa, ha ha
- Cậu mới chọc tức bọn nhỏ Phương Uyên đó hả?.
- Ừm, bọn họ thật nhiều chuyện – nó thở dài ra.
- Lúc nãy cậu đi đâu vậy. – Hoàng Nhi hỏi =.=”
- À, có chút chuyện, giờ không sao rồi hihi.
- Chúc mừng nha, 41 luôn nha, cậu cũng không phải dạng vừa.
- Cảm ơn cậu.- nó nhe răng cười tít mắt.
Một ngày học hành cuối cùng đã kết thúc, vừa bước vào nhà nó đã thấy anh ngồi đó nhâm nhi trà và thưởng thức trái cây, còn đọc cả báo. Đắng lòng thanh niên chỉ mười bảy mà cứ như bảy mươi mốt.
- Thưa ông cháu mới về – nó cuối đầu chào anh trêu chọc
Cứ tưởng đâu lời nói đùa của nó sẽ làm anh cáu lên mà chạy tới cốc đầu nó chứ, nhưng không anh lặng thinh không nói không rằng gì hết, người anh tỏa ra hơi rất rất rất lạnh.
Nó thấy vậy chạy tới khoát tay qua cánh tay rắn chắc của anh, đầu thì tựa vào rất thân mật.
- Oppa Hoàng Long, anh đang giận em đó sao? – nó phụng phịu.
Anh nhíu mày lại, rồi vung cánh tay ra thật mạnh, nó chưng hững chẵng hiểu gi. Chẳng phải thời gian qua anh và nó rất thân nhau sao. Hôm nay sao anh lại thay đổi một cách chóng mặt như thế, nó chẳng hiểu chuyện gì đang xãy ra.
Không nói không rằng gì cả, anh đi thẳng một hơi lên phòng đã thế còn đóng cửa rất mạnh. nó ngồi nhìn theo bóng anh biến mất dần, mặt cứ đần ra, trong đầu thì một rỗ câu hỏi nhảy ra liên tục.
- Mình chẳng làm gì sai mà sao anh ta lại thế kia – nó cau mày.
Nó lên phòng thay đồ rồi chạy xuống kiếm chút ít gì đó ăn, nhưng trống trơn chẳng có thứ gì cả, nhìn lên trên cách cửa phòng anh vẫn đóng kín mít, thôi thì bắt nước nấu mì ăn …
Bên trong căn phòng anh đi tơi đi lui, hết ngồi chổ này rồi chuyển sang chổ khác, cầm tài liệu lên đọc nhưng rồi cũng bực dọc bỏ xuống vì không thể nào tập trung. Cứ nghĩ đến nó ở bên tên Thế Hiển thì anh lại không thể nào bình tĩnh.
Lí trí dù như thế nào cũng không thể thắng con tim được, khó chịu với cảm giác trong lòng anh vứt tập hồ sơ xuống bàn chạy xuống nhà thì trông thấy nó đang ngồi ăn mì một cách ngấu nghiến và còn rất ngon miệng.
- Nhà tôi ngược đãi cô lắm hay sao mà phãi ăn mì ly? – anh hếch mặt.
-Mỳ y thì ỳ ly ó on ắm à ( mỳ ly thì my ly nó ngon lắm mà ) – mặt kệ anh nói gì nó vẫn cho từng đũa vào miệng.
- Ăn uống như ma đói.
- Kệ tui nha, anh không ăn thì thôi người khác ăn, trời đánh thì cũng chừa bữa ăn ra chứ – nó dừng đũa, giọng cáu với anh.
- Ờ, ăn đi, ăn cho nghẹn luôn đi – anh nói tới, rồi chạy đến tủ lạnh lấy chai nước rồi bỏ ra phòng khách ngồi xem tivi.
Thật là không nhịn được nó có làm gì sai đau, tự dưng lại nỗi đóa với nó. càng nghĩ đến nó càng bực tức tiếp tục cầm đôi đủa lên ngoáy ăn tiếp tục món mỳ ly của nó, anh ngồi đằng kia lâu lâu lại ngoáy đầu nhìn nó, nó thấy liền trề môi, anh thì trừng mắt.
-“Hứ. lỡ mang tiếng ma đói rồi, đã vậy tôi ăn cho sập nhà anh luôn”- Nó vừa ăn vừa lầm bầm
Lầm bầm cho đã cái miệng rồi thì cái nhiệm vụ “ăn cho sập nhà anh” cũng xong
- Ngon quá đi, no dã man con ngang luôn – nó chùi mép, tay xoa xoa cái bụng.
Đến bồn rửa chén nó dọn dẹp, đang rửa thì do nước rửa trơn quá làm cho cái chén trên tay nó đáp đất nhẹ nhàng
“ choảng”
Nghe thấy tiếng vỡ anh lật đật chạy vào xem nó có bị gì không, sự thật là muốn quan tâm nó nhưng lý trí đã phản bội anh.
- Làm được thì làm không làm được thì nghĩ đi – anh quát lớn.
- Sao lại mắng tôi.có ngon thì anh làm đi, tôi nghĩ - nó nghênh lại.
Nó cuối xuống nhặt mãnh vỡ vô tình làm mình bị đứt tay, anh nhìn xuống thấy được liền nắm lấy bàn tay nó.
- Bỏ ra, không cần quan tâm – nó vung tay ra khỏi anh.
- Minh Anh, cô giỏi lắm, thích làm gì thì làm. – anh gằng giọng.
Nó cảm thấy ấm ức lắm, hôm nay nó buồn vì vị trí trên bảng xếp hạng không được như mong muốn, muốn nói tâm sự với anh lắm, muốn anh lắng nghe thôi cũng chả cần an ủi gì hết. Vậy mà vừa về tới nhà đã nổi giận đùng đùng, giờ lại còn thế này nữa, thật là quá đáng.
Tình hình của hai người bây giờ rất căng thẳng, bốn mắt trừng trừng nhau không thôi, máu đang chảy ra trên ngón tay, càng nhìn anh nó càng tức nói không nên lời, khóe mắt nó rưng rưng liền quay đầu bỏ chạy để mặc anh.
- Minh Anh, đứng lại cho tôi – anh nói ra lệnh.
Bỏ ngoài tai mặc kệ anh đang gọi nó vẫn chạy một mạch lên phòng. vừa hay lúc đó Quốc Huy và Hoàng Nhi vừa về chứng kiến hết tất thẩy mọi việc. Vì bực bội anh đập mạnh xuống bàn ăn vang lên thành tiếng.
- Mày làm vậy cô ấy sợ là phải rồi – Quốc Huy lên tiếng.
- Tao không quan tâm.
- Lại còn cứng miệng, mày không quan tâm thì nổi giận làm gì?. – Quốc Huy xoáy vào tâm trạng anh.
Đúng vậy, lúc nảy là anh đang lo lắng cho nó, chứ không phải muốn quát mắng nó. Nhưng thật sự cứ nghĩ đến việc khi sáng anh lại nổi đóa lên không thể kiềm chế được.
- Quốc Huy nói đúng đó anh hai, chuyện gì mà anh mắng Minh Anh nặng lời vậy – Hoàng Nhi nói giọng bé bé
- Sao mày đưa em tao về giờ này, biết mấy giờ rồi không? – anh gằn giọng
Hoàng Nhi và Quốc Huy trố mắt nhìn nhau, mới chín giờ mà anh lại lên tiếng bảo là trễ, bình thương 11, 12 giờ mới về con la sớm hôm nay thật là kì.
- Mày kì cục quá đó Long.
- Ờ, tao vậy đó.
Nói rồi anh cũng bỏ lên trên, nếu còn rán thêm một chút nữa chỉ sợ lộ hết ra mà thôi. Đang tính mở cửa bước vào phòng, anh đưa mắt sang phòng nó rồi mở cửa bước vào.
- Vào đây làm chi – giọng nói nó hờn trách.
Anh vẫn im lặng, mặt mũi lạnh tanh chẳng nói gì tiếp tục tiến về phía nó. Nó hơi sửng sờ ngồi xuống ghế, anh kéo tủ kiếm chút bông như không có đành dùng miệng của mình cầm máu cho nó rồi lấy miếng băng keo cá nhân dáng lại cẩn thận.
Tim nó xao xuyến khi trông thấy anh làm những việc đó cho nó, đôi môi liền mĩm cười, đúng là dù người mà nó thích có làm gì thì nó vẫn thích, vẫn thích rất nhiều.
- Nãy giờ khóc à – giọng anh trở nên trìu mến hơn.
- Ừm – nó gục gục cái đầu.
Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, dặn nó ngủ sớm, tắt đèn và đóng cửa giúp nó xong anh cũng trở về phòng của mình. Nó lấy điện thoại nhắn tin chúc anh ngủ ngon, nằm lăn lộn qua lại rồi nó cũng chìm vào giấc ngủ.
Còn anh, anh về phòng với một tâm trạng rối bời chẳng hiểu mình như thế nào, chỉ càng lúc càng thấy bản thân mình cứ làm những chuyện không kiểm soát được …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự