Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Sinh NhậT Thế HiểN.
ới đó cũng đã đến giờ đón khách rồi, dù trời có lạnh nhưng thời trang luôn là thứ đanh tan thời tiết. Nhìn lượt khách vào tấp nập ai náy đều rất sang trọng, các tiểu thư đài các chọn cho mình những bộ váy sang chảnh thiết kế đẹp mắt và rất fashion nó nhìn mà mê mệt.
- Này, bà đi phục vụ không phải dự tiệc đâu Minh Anh – Ánh Tuyết thúc nhẹ người nó đưa nó về thực tại.
- Ừ chuẫn bị tiếp khách thôi – nó cười tươi ^^
Công nhận từ nhỏ đến giờ, nó chưa từng thấy cái sinh nhật nào mà lớn và đông người như vậy, quá hoành tráng nhưng chắc hẳn rằng chủ tiệc này buồn lắm. bên trong căn biệt thự người đàn ông đứng tuổi bước ra theo ánh đèn cầm míc tuyên bố buổi tiệt.
- thay mặt tập đoàn ENJOY tôi xin cảm ơn tất cả các quí khách đã tham dự buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay của Thế Hiển, con trai tôi. Chúng ta hãy cũng nâng ly chúc mừng và chào đón nhân vật chính của bữa tiệc nào.Một tràn pháo tay vang lên, nhắc đến tên Thế Hiển nó liền sực nhớ đến hắn mắt hướng theo thảm đỏ nhìn hắn từ bên trong đi ra, tối nay hắn đẹp trai phong độ quá chừng, thay vì như mọi khi hắn quần jean áo pull đơn giản thì hôm nay hắn mang trên mình bộ comle còn thắt cả cravat bây giờ hắn rất đẹp trai, ngoài đẹp trai ra nó không biết phải nói như thế nào nửa.
Từ phía đằng xa sự xuất hiện của nó đã đập vào măt của Phương Uyên, trông thấy nó Phương Uyên liền gọi Cẩm Tú.
- Bà nhìn kìa phải nhỏ Minh Anh không?. – Phương Uyên chỉ về phía nó.
- Chính xác cô ta chứ ai. – Cẩm Tú lên tiếng.
Thy Thy đứng gần đó nghe thấy cũng nhìn theo rồi quay sang chổ Cẩm Tú.
- Cơ hội tốt cho hai người đó – Thy Thy nhoẽn miệng cười
Cẩm Tú búng tay một cái rồi cùng Phương Uyên đi sang gần chổ nó.
- Ô kìa, bạn học, cậu cũng đến đây tham gia bữa tiệc sinh nhật này ư ha ha – Cẩm Tú lấy tay che miệng cười châm chọc.
- Ồ, váy của cậu đẹp quá, cậu thật biết lựa chọn trang phục quá – Phương Uyên chế giễu nó.
- Không, tôi đến phục vụ. – mặt nó lạnh tanh.
Lời nói của hai người con gái chua ngoa kia đã gây sự chú ý đến tất cả học sinh cùng trường đang tham gia bữa tiệc này, ai nấy đều nhìn nó bằng con mắt khinh bỉ, họ xì xầm to nhỏ với nhau.
- À, à thì ra cậu là ÔSIN hã? – Cẩm Tú nhấn mạnh.
- Ở lớp thì luôn làm như mình thanh cao lắm, hóa ra là người làm cho bọn tôi thôi Minh Anh à – Cẩm Tú lại tiếp tục chế giễu nói.
Nó không cần phải ở đây để phân bua với bọn người này nên bơ bọn họ đi thẳng một hơi, thái độ của nó như vậy càng làm cho bọn Cẩm Tú Phương Uyên thêm phần hào hứng, liền cùng một số người khác đuổi theo.
- Mày đứng lại! – Phương Uyên giọng như ra lệnh.
“bọn người này con dai hơn đĩa”- nó suy nghĩ rồi đứng lại mặt đôi mặt với bọn họ.
- Chuyện gì?
- Bọn tao khát nước, đêm sinh tố dâu đến đây.
Bọn người đi cùng Cẩm Tú và Phương Uyên thấy thế cũng hùa nhau sai bảo nó đi lấy nước.
Bây giờ nó đang trong vai trò phục vụ nên đành phải nhẫn nhịn mà đi lấy nước cho bọn người kia. một lúc sau nó quay trở lại trên tay đang bưng thêm một khay đủ các loại nước mà Phương Uyên đã yêu cầu.
Cứ ngở là xong có thể đi nhưng không bọn Phương Uyên không dừng lại ở đó. Phương ra lệnh cho người khác giữ chân nó lại rồi nhoẽn môi cười đễu bước đến.
- Thả tôi ra – nó gắt lên.
- Mày bớt cái mồm lại đi ồn ào lắm – Cẩm Tú lên tiếng đồng thời giáng xuống mặt nó một cái tát.
- Làm gì mà mấy người bắt tôi? – nó thắc mắc hỏi.
- Ừ thì tao muốn xem thử các loại nước uống này như thế nào.
Nó không kịp nói gì đã bị Phương Uyên đổ một ly nước trái cây từ trên đầu xuống người nó.
- Sao mọi người thấy sao – Phương Uyên phá lên cười.
- À để tôi thử loại này..
Lần lượt Phương Uyên cùng Cẩm Tú cứ thay phiên nhau mà sỉ nhục nó còn bọn người kia hùa theo mà cười không ngớt, nó cảm thấy ấm ức dòng nước mắt nóng hổi chạy ra, tay cũng nó vo tròn nắm đấm nhưng không thể nào thoát ra được.
“ bọn người này mà một đấu một với nó, thì nó sẽ không chịu thua dù có ra sao đi chăng nữa”
Chán chường với cái buổi tiệc mang tiếng là sinh nhật nhưng chủ yếu chỉ là công cụ xã giao thương mại của ba hắn mà thôi, hắn thấy nhàm nên bỏ ra khỏi trốn đông người đi dạo ra phía hồ bơi thì thấy nó bị bọn Phương Uyên bắt lại, định bụng chạy đến nhưng nghĩ lại chuyện sân thượng nên lạnh lùng bỏ đi.
Đi được một đoạn, hắn cầm điếu thuốc hút mà lòng khó chịu vô cùng.
- Con nhỏ này, rắc rối thật.
Hắn buộc miệng chửi vứt điếu thuốc dậm xuống đất rồi quay trở lại chổ khi nãy.
- Này các người làm gì thế – hắn hỏi cọc lóc.
Cả bọn Phương Uyên nghe giọng nói phát ra liền lạnh cả gáy buông nó ra. Nó ngước mặt lên nhìn thấy hắn có chút gì đó vui vui trong lòng nhưng cũng lạnh tanh.
Thoát thân nó chạy lại chổ Phương Uyên.
“chát”
Nó thẳng tay tát vào mặt Phương Uyên không một chút suy nghĩ.
- Có bản lĩnh thì một mình đối mặt với tôi đây, đừng hùa nhau như thế hèn nhát lắm.
Phương Uyên sửng sờ vì cái tát của nó, dơ tay định đánh lại nhưng nào ngờ hắn đã đi trước một bước kéo tay nó để lại, bọn người Phương Uyên vô cùng tức giận.
- Cảm ơn! – đi được một đoạn nó vùng tay ra khỏi hắn.
- Ấy chà, Minh Anh cũng biết cảm ơn kia! – hắn cười nhếch môi.
- Tôi không phải như anh.
- Tôi thì sao, đẹp trai quá hả?? – hắn phá lên cười lớn.
Thật tình tên này hết thuốc chữa,giờ mình mẫy nó dính tùm lum thứ nước nên chẳng muốn đôi co với hắn nửa. Nhưng lần này là nhà hắn đành phải nhờ vả hắn thôi.
- Cho tôi mượn phòng tắm được không?
- Có lợi lộc gì không? – hắn khoanh tay nhìn nó.
Hắn đúng là tên vô liêm sỉ mà, chỉ nhờ có chút xíu ấy thôi hắn cũng đòi lợi lộc với nó nữa chứ.
- Thì, thì tôi sẽ ăn sinh nhật với anh chịu không?
Tự dưng câu nói này của nó phát ra, làm hắn sựng người lại đôi chút và không hiểu rõ vì sao nhỏ lại nãy ra ý tưởng, thứ hắn cần bây giờ chính là điều này.
- Biết bao nhiêu người ngoài kia đang dự sinh nhật tôi mà cô tự tin quá vậy.
- Ồh, nếu anh thấy vui thì đâu cần phải đi lang thang thế này!
Lời nói cũng nó đã đánh trúng tim đen của một người cô độc như hắn. Không lẽ nó lại hiểu hắn như vậy, không nói gì nữa hắn bước đi trước.
- Nè đi đâu đó!
- Muốn đi tắm thì theo tôi.
Theo tự nhiên nó nở nụ cười vì thái độ trẻ con của hắn, hắn đúng là tên miệng mồm thì cứng ngắt nhưng hành động suy nghĩ nào cũng dễ dàng bị nó nắm bắt được. tắm rửa xong nó ra ngoài đã thấy hắn đứng đợi sẳn, cũng may nó có đồ thay chứ không thì phải mặt đồ của hắn quá.
- Xong rồi à, đi được chưa – hắn hỏi.
- Ừm.
bước theo hắn đi đến một vườn hoa nhỏ, có cả xích đu.
- Cô ngồi đấy đợi tôi một lát.
- Ờ!
Hắn quay lại trên tay cầm theo một chiếc bánh kem và vài lon pepsi đặt xuống. chẳng biết chột dạ như thế nào, nó chủ động hơn nhận lấy hộp bánh mở ra cắm vài cây nến rồi châm lửa lên.
Happy birthday to you, happy birthday to you, mừng ngày Thế Hiển được sinh ra đời, happy birthday to Thế Hiển.
Nó tự hát rồi tự vỗ tay, cười tít mắt nhìn hắn
- Thế Hiển, tôi chúc mừng sinh nhật anh nha, mặt dầu ghét anh lắm nhưng mà chúc anh sinh nhật vui vẻ, bớt xấu xa vô liêm sỉ lại nè.
- Nè, cô đang chúc sinh nhật tôi hay mượn cớ mà sỉ vã tôi vậy? – hắn cốc lên đầu nó một cái nhẹ.
- Á, đau. thôi dô nè, một hai ba zô, happy birthday.
- Nước ngọt cũng cụng được à.
- Nè hôm nay tôi hiền, sinh nhật của anh nên không chấp nhất với anh đâu.
Tự nhiên hôm nay quái ác sao để nó vào nhà hắn mà làm thêm, trúng sinh nhật như thế này, lúc công bố lí do buổi tiệc nó cũng ngầm ngấm thấu hiểu được một chút tâm trạng của hắn, hắn tuy con nhà giàu như xung quanh lạnh lẽo đáng sợ gương mặt hắn lúc bước ra thật buồn tẻ không một chút hào hứng, nghĩ đến đây nó tự thấy mình là thiên thần giúp hắn. Nó tự cười hì hì.
- Ê cười gì? – nhìn nó hắn hỏi.
- À không, sinh nhật mà anh không ước gì cả sao?.
- Hmm, tôi nhớ mẹ.
“tên này dở hơi sao, tự dưng nhớ mẹ hay là bà ấy … tốt nhất không nên hỏi biết đâu lại làm hắn buồn’’
- Thế cô làm mẹ tôi hôm nay ok – hắn nói rồi tự dưng dựa vào vai nó.
Nó hơi khó chịu và giật mình nhưng ngẫm lại thấy hắn chắc cô đơn lắm nên mới cần một bờ vai dựa vào như thế này nên đành ngồi im, thoáng phút chốc nó hơi hiểu ra lí do vì sao hắn hay ghẹo nó đó là vì hắn cô đơn.
“ đúng rồi, tính cách anh như vậy thì chỉ có người gan dạ như tôi mới dám đến gần mà nói chuyện thôi, hí hí” – nó nghĩ vu vơ.
- Ngày sinh nhật luôn là ngày buồn nhất cuộc đời tôi.
- Buồn …?? – nó trố mắt @@
Được tựa vào vai nó, tâm trạng hắn trở nên thoải mái hơn một chút, tự dưng trong lòng hắn muốn chia sẽ tâm sự bấy lâu cho nó nghe.
- Năm mười tuổi mẹ tôi đi nước ngoài, năm mười sáu tuổi người yêu tôi bỏ theo một người con trai khác, năm này thì phải mừng sinh nhật với quạ đen như cô huhu thật là đáng thương cho Thế Hiển đẹp trai – hắn đưa tay dã vờ lau nước mắt thãm thương.
Đang cảm thông cho hoàn cảnh của hắn thì hắn lại chọc tức nó lên, gì mà quạ đen cơ chứ, rõ ràng nãy giờ là hắn đang chọc nó thôi mà. Nó đứng phắt dậy làm hắn mất đà ngã xuống xích đu.
- Được lắm Thế Hiển, tên chết bầm, tên chết dập, tên lưu manh tôi ghét anh.
Dậm chân hai ba cái rồi nó hằn hộc bỏ đi, hắn ngồi đó nhìn theo mà ôm bụng cười không ngớt …
Từ hôm sinh nhật Thế Hiển về nó lao đầu vào sách vở, tối nào cũng chạy lon ton qua phòng anh hết làm toán, rồi anh văn đến môn hóa, lần này dường như nó còn quyết tâm hơn cả lúc thi tuyển vào trung học Gmeiner.
Nhiều khi nó học bài mệt mõi nên ngủ quên luôn tại phòng anh, bế nó về phòng được mấy lần rồi anh cũng ngán ngẫm lắc đầu cho nó ngủ phòng mình còn anh thì thức đêm học bài mặt dù chương trình học trên trường không là bao nhiêu với anh cả.
Tiếng chuông điện thoại của nó đổ, anh nhìn sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi, nên cầm điện thoại lên xem thử. Màn hình hiện lên cái tên hết sức ngộ nghĩnh “ ATM ”.
Không định bắt máy nhưng chuông cứ reo nên anh đành phải nghe hộ nó.
“ alo”
“xin lỗi, Minh Anh…” - chưa kịp nói hết câu phía bên đầu dây kia đã nói trước.
“ là cháu hả Hoàng Long? ”.
“ à, vâng cho hỏi đầu dây là …? ”
“ à, bác là mẹ Minh Anh đây, con bé đâu rồi cháu? ”
“ chào cô, Minh Anh vừa ngủ hay để cháu kêu cô ấy dậy ”.
“ được rồi cứ để con bé ngủ, cháu đừng đánh thức nó cô cũng định nói với nó vài câu thôi. mọi chuyện ở bên đó cô nhờ cháu, nhớ chăm sóc con bé giúp cô ”.
“ vâng, cháu sẽ chăm sóc cô ấy ”.
“ ừm, vậy cô cúp máy đây, chào cháu”
“ vâng, chào cô ”.
Phía ngôi nhà bên Úc, mẹ nó vừa cúp máy thì Win cũng từ trên lầu bước xuống. Liền chạy đến hỏi han.
- Mamy, nhỏ Minh Anh như thế nào.
- Cậu kia, gọi chị thế hả?. – mẹ xoa đầu Win mĩm cười.
- Có một năm thôi mà.
- Một năm thì cũng là chị mà, tội con bé – mẹ thở dài ra.
- Hè này, để con trai của mẹ về thăm chị nhé đồng ý không? – Win ôm người mẹ âu yếm.
- Nhưng mà bên đó chúng ta không có nhà, mình Minh Anh là đã đủ làm phiền gia đình Hoàng Long lắm rồi, thêm con nữa sao được. – mẹ nhíu mày nhìn Win.
- Mẹ à, con về tạm thôi có thể ở khách sạn, chưa gặp chị lần nào cũng tò mò nhỏ đó ra sao lắm, không biết có đẹp trai giống con không – win hếch mặt tự tin nhăn sắc của mình.
- Cậu đó, ừm được rồi vậy hè đến con về Việt Nam thay ba mẹ một chuyến.
Win hôn chào mẹ mình rồi trở về phòng mình, mẹ ngồi đó cứ suy nghĩ về điều gì đó xa xăm, những chuyện mới vừa xảy ra như ngày hôm qua, bà lo cho nó vì từ bé đến giờ bà chưa phải rời xa nó hàng ngàn cây số như vậy, lòng bà nhớ đứa con gái bé bỏng của mình vô cùng ….
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự