A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Gặp Gỡ, LờI Hẹn, Nguy Hiễm ( Phần 3 )
ang giờ giải ra chơi, lần này nó chủ động đi qua khu B dãy khối 11 nhưng không phải đến lớp tìm anh nữa mà là tìm hắn, việc nó đi qua khu này tự nhiên như người Hà Nội thì không ai cảm thấy xa lạ hay ngạc nhiên nữa, anh cùng Đăng Khôi và Quốc Huy đang đứng nói chuyện với nhau trông thấy nó định chào nào ngờ nó lướt qua dường như không thấy ba người bọn họ.
- Chết rồi – Quốc Huy giã vờ ngạc nhiên nhìn theo bóng nó mà nói.
- Chết thật rồi – Đăng Khôi hùa theo đập nhẹ vai anh.
- … - thái độ vẫn ung dung anh không nói gì.
- Là Minh Anh đúng không, nhỏ đó đang bơ tụi mình sao??? – Quốc Huy
- Không phải qua khối 11 tìm mày ư, chết rồi – Đăng Khôi nhìn sang anh.
- Tao không quan tâm – anh nhún vai.
Rõ ràng lúc nãy khi nó gần bước đến chổ anh, trong lòng anh có cảm giác gì đó vui vui định mở miệng cười chào nó, nào ngờ lại như vậy có đôi chút sựng người như vẫn phải buộc miệng giã vờ không quan tâm.
Nó bước đến cuối dãy nhìn nhìn quan sát tìm lớp.
- À đây rồi – mắt ngước lên nhìn bản số lớp 11/8
Rồi bước thêm một bước ngoái đầu vào trong tìm hắn nhưng chẳng thấy đâu, đang rất tập trung ở đâu từ phía sau nó đang có người khèo khèo vai nó, bực dọc nó lấy tay ra hiệu xua đuổi đi nhưng mà đối phương vẫn tiếp tục.
- Gì vậy? – nó bực quát lên.
- Cô qua lớp tôi làm gì – hắn khoanh tay trước ngực tra hỏi.
Nãy giờ tìm hắn nhưng lại mất tích,cứ tưởng hắn trốn luôn rồi ngờ đâu lại tự chui vào hang cọp.
- Anh! đi theo tôi. – nó nói như ra lệnh rồi bỏ đi trước.
Hắn đứng đó mặt đơ ra một chút rồi hoàn hồn về bước đi theo nó, lần đầu tiên hắn bị nó ra lệnh và tự nguyện làm theo như một tên đầy tớ không hơn không kém, gió sân thượng lồng lộng thổi rít qua mặc dù đang khoác cái áo mỏng như thế nào thì người nó cũng đang nóng như mùa hè.
- Trả cặp đây! – nó nói cọc lóc.
- Cô ăn nói với ân nhân cứu mạng mình như vậy ư – hắn giễu cợt.
- Tôi không muốn nói nhiều với anh, nếu không trả thì cứ việc giữ đó mà dùng! còn nữa cái gì mà ân nhân chứ, tốt nhất anh nên dừng những cái việc bẩn thỉu ấy lại đi chẳng tốt lành gì đâu mà khoe khoan. – mặt nó lạnh tanh.
- Ax, con nhỏ vô lễ này! – hắn cấu lên vì lời nói của nó đẫy mạnh ép sát nó vào thành tường.
- Tôi nói anh hạ lưu, quả thật không sai! – nó không run sợ như mọi khi nữa mà là cười nhếch môi với hắn.
Hắn quả thật muốn điên lên với nó, không thấy nó hắn lo sợ bao nhiêu thì giờ đây sự lo lắng của hắn lại trở thành đê tiện hạ lưu trong mắt nó bấy nhiêu, người con gái này thật sự làm tâm trạng hắn rồi bời, làm hắn sống không được chết củng không xong.
- Ừ, được rồi vậy tên hạ lưu cần phải làm những chuyện hạ lưu rồi, nơi đây yên tĩnh dễ làm việc đây – hắn nhoẽn môi cười phá lên.
Hắn càng lúc càng ám sát người nó như muốn cưỡng hôn khuôn mặt thanh tú của hắn càng lúc càng gần lại đôi mi khép, nó đang cựa quậy tìm cách thoát thân ra khỏi hắn nhưng có vẻ không thành, hắn cũng chẳng chịu buông tha …
- Buông cô ấy ra!
Âm thanh kêu gọi từ phía sau phát ra làm hắn cau mặt thả lỏng bàn tay chộp lấy cơ hội nó liên đẩy mạnh hắn chạy về phía anh.
- Hoàng Long! – nói gọi nhẹ rồi đứng nép sát bên cạnh anh.
- Chúng ta đi thôi! – anh quay mặt bỏ đi.
Nó thấy thế cũng đi theo được vài bước rồi quay lại nơi hắn.
- Thể Hiển, anh cứu tôi một lần rồi chơi khăm tôi một lần coi như không ai nợ ai, việc tôi làm ôsin nhãm nhí gì đó của anh coi như chấm dứt, từ nay đừng liên quan đến tôi nữa.
Vừa nói xong nó vội vả chạy theo anh, để lại hắn đứng đó đôi mắt tóe lửa giận dữ. hắn vo tròn tay đấm nhiều phát vào thành tường đến nổi các đốt ngón tay giờ đây đẫm máu. mọi sự quan tâm lo lắng đều là dư thừa với nó ư, tại sao trong khi chính là người cứu nó mà nó lại nghĩ hắn chơi khăm nó nực cười mọi thứ hắn làm đều là vô nghĩa, hắn phá lên cười điên dại.
Như thói quen hắn lấy điếu thuốc châm lửa rít thật sâu rồi phả khói vào không trung mà tận hưởng cảm giác làm hắn đau nhói lòng ngực như thế này, đôi mắt hắn nhìn về phía xa xăm.
“ khụ, khụ “ – vì trời lạnh cộng thêm nó đang bị cảm nên không ngừng ho liên tiếp.
Nghe tiếng ho, anh dừng lại bất ngờ khiến nó đang lẽo đẽo đi theo từ phía sau đâm thẳng vào tấm lưng của anh.
- Em… à cô có sao không.
- Hông – nó lắc đầu cười.
- Có cần tiễn về tới lớp không – anh đưa ngon tay lên chỉ hướng.
- Không cần, không cần đâu – nó xua tay, mặt có chút ngại ngùng khi nhớ đến chuyện lúc sáng.
- Ừm vậy tôi vào lớp.
Anh nói rồi bước vào lớp thật nhanh, vào chổ ngồi lập tức úp mặt xuống bàn để che đi cái sự ngại ngùng trên khuôn mặt mình, Quốc Huy Đăng Khôi thấy thế liền nhìn nhau cười.
Nó trở về lớp khuôn mặt rõ tươi còn cười hì hì như không có chuyện gì, gặp ai cũng chào.
- Hoàng Nhi – nó ngồi xuống gọi
- Ờ, cậu lấy lại đồ chưa???
- Chưa, tên Thế Hiển đâu phải dạng người vừa đòi là đưa lại đâu – nó thở dài.
Đang nói chuyện với Hoàng Nhi thì Thy Thy bước đến chổ bàn nó, đặt chiếc balo của nó lên trên bàn không nói gì rồi lạnh lùng về chổ, nó hơi bắt ngờ với thái độ của Thy Thy rồi trong lòng thầm cảm ơn Thy Thy đã vì nó mà đi lấy cặp hộ.
- Thy Thy cảm ơn cậu! – nó xoay xuống bàn dưới mở lời.
Thy Thy ngước mặt lên nhìn mặt không cảm xúc rồi tiếp tục viết bài, nhưng đầu lại nghĩ về chuyện khác.
Khi nãy khi anh và nó vừa rời sân thượng thì Thy Thy ở đâu xuất hiện ra trước mặt hắn.
- Từ bao giờ, mà anh có hứng thú với con nhỏ đó vậy? – giọng có chút ghen tuông.
- Từ bao giờ em quản chuyện của tôi vậy.
Thy Thy cứng họng không dám trả treo lại, bộ dạng hắn lúc này đang rất khó coi, nếu Thy Thy cứ tiếp tục chăm dầu vào lửa thì sẽ gây bất lợi cho mình.
- Tay anh, chúng ta xuống phòng y tế thôi – giọng nói Thy Thy trở nên trìu mến hơn.
Dẫu sao bây giờ Thy Thy đang có quan hệ yêu đương với hắn, trông thấy Thy Thy như sắp khóc nên hắn cũng có một chút mũi lòng mà trở lại bình thường cùng Thy Thy đi xuống.
Thy Thy đang cẩn thận thoa vết thương trên các đốt ngón tay cho hắn. Hắn lên tiếng xóa đi sự im lặng.
- Balo của nhỏ Minh Anh giúp tôi đem xuống trả cho cô ta!
- Ừm – Thy Thy gục nhẹ đầu,
- Được rồi, em không cần lo nữa tôi muốn ngủ, em về lớp đi.
Thy Thy rời khỏi phòng y tế, trên tay xách theo cả cặp của nó trong lòng lại càng oán trách nhiều hơn, bao nhiêu kế hoạch của cô bày ra đều do một tay hắn phá hoại hết tất cả, trong lòng càng lúc càng muốn ép góc nó.
Đồng tâm trạng với Thy Thy là bọn người của Cẩm Tú, tưởng chừng hại nó một phen nhớ đời nào ngờ sáng hôm nay nó vẫn tươi tỉnh như vậy ….
Suốt cả buổi chiều nó cùng với Hoàng Nhi đến lớp tiếng anh để học thêm đến tối mới trở về nhà, cơm nước cũng đã có sẵn, Hoàng Nhi khá đói bụng nên chạy liền đến bàn, còn nó thì vẫn từ từ bước đi miệng còn lẫm bẩm gì đó.
- Minh Anh, ăn đi – Hoàng Nhi gọi,
- Ừm.
Nó ngồi ăn sơ sơ chỉ có một chén cơm rồi lên trên không quan tâm ai cả, ngay cả từ lúc về nhà cũng chẳng buồn nhìn anh lấy một lần, miệng cứ lẫm bẩm vài chữ tiếng anh, anh thấy vậy môi cong lên cười nhẹ.
- Minh Anh sao vậy kìa, dạo này siêng học hơn hẳn luôn ấy.
- Vậy ư – anh đáp.
- Ừm – Hoàng Nhi lắc đầu ngán ngẫm.
Suốt cả buổi anh ở phòng mình nhắn tin cho nó nhưng lại không thấy hồi âm, hai ba lần đi ra đi vào nhưng chẳng thấy nó ra khỏi phòng mình hết kiên nhẫn anh đành chạy sang gõ cửa.
“ cốc cốc ”
- Vào đi không khóa.
Anh bước vào phòng vẫn trông thấy nó cặm cụi dáng mắt vào sách vở.
- Chổ này, thêm ING hay S ta?? – nó gãi đầu.
- Là ING – anh vừa lên tiếng vừa nhìn hành động gãi đầu của nó mà phì cười.
- Òh, đúng rồi, cảm ơn – nó khoanh kết quả rồi sực nhận ra giọng nói này là của anh. liền ngước lên cười một cái rồi nói.
- Ủa, Hoàng Long.
- Đang học sao.
- Ừa, ủa mà sao qua đây vậy, nhớ tui phải hôn? – nó chọc anh.
- Ừ nhớ.
Câu nói vừa kết thúc tim nó lại đập loạn xạ theo, bình thường nếu như nó nói những câu như vậy theo phản xạ anh không nói nó điên, thì là khùng hoặt là sẽ có chút bối rối, việc anh thừa nhận như thế này nó có chút không quen, mắt nó long lanh như thể cảm động lắm.
- Ha ha, cô yêu bản thân mình quá rồi đó Minh Anh.
Quả thật không sai suy nghĩ của nó mà, đời nào anh lại tốt bụng đến vậy nói đến cùng chỉ là phát hiện nó trêu anh nên theo đà lật ngược tình thế.
‘’ Hoàng Long, anh vô sỉ quá” – nó gào thét trong suy nghĩ.
( khổ quá cô ơi, lúc người ta nói thật thì cô làm thái độ đó sao người ta dám thừa nhận, ngốc nghếch quá ).
- Anh anh, hứ – nó xấu hổ quay đầu sang hướng khác.
- Nè, đùa mà giận à.
- Hông.
- Điện thoại của cô đâu, sao nhắn tin không nhắn lại.
Ờ giờ anh nhắc đến điện thoại nó mới nhớ, cái điện thoại tội nghiệp suốt mấy ngày này chẳng được nó quan tâm, mở balo ra nó tá hỏa khi trước mặt nó mà một mớ nhôm vụn.
- Thế Hiển tôi giết anh – nó nói to lên.
- Sao thế – anh lên tiếng khi thấy nó bực.
Nó lấy đóng nhôm từ chiếc điện thoại đem ra cho anh xem, mặt mày vẫn sằm lại.
- Ngó nè. Bực thật chứ! – nó cáu >”
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự