That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Gia Sư Cho Minh Anh!
ừ lúc tan học Hoàng Nhi chẵng về nhà mà đi cùng với Ngọc Quỳnh về nhà cô ấy. Thấy Hoàng Nhi buồn vì chuyện tình cảm Ngọc Quỳnh chẵng nói gì, chỉ sợ nếu nói thêm, khuyên thêm thì chỉ khiến Hoàng Nhi buồn nhiều hơn mà thôi. Chỉ biết cách tốt nhất là ngồi lắng nghe những gì mà Hoàng Nhi nói. Hai chị em ngồi xích đu tâm sự với nhau …
- Giờ này chắc Minh Anh với anh hai đang vui vẽ lắm!! – Hoàng Nhi thở dài nói.
Ngọc Quỳnh nghe mà không hiểu gì hết, sao lại là Minh Anh và Hoàng Long.
- Ủa tại sao Hoàng Long với Minh Anh …?? - Ngọc Quỳnh tò mò hỏi.
- Ừ thì Minh Anh đang ở nhà với anh hai mà! – Hoàng Nhi bần thần trã lời.
- Ủa sao lại ở đó chẳng phải Hoàng Long… không thích Minh Anh à?
- Trời chị à, Minh Anh ở nhà bọn em mà.
Không đánh mà khai, điều mà Hoàng Nhi mới vừa nói ra làm cho Ngọc Quỳnh hơi bất ngờ, vì điều này cô đang nghi ngờ.
Hoàng Nhi lúc này mới bất giác nhận ra là mình vừa nhiều chuyện mà đi nói lung tung.
- Ơ ơ, chị Quỳnh đừng nói với ai nha! – Hoàng Nhi bối rối.
- Ha ha, em bình tĩnh đi, chị nghi ngờ lâu rồi.
- Ủa sao chị nghi? – Hoàng Nhi tròn xoe mắt nhìn Ngọc Quỳnh.
- Hôm đó Minh Anh bước vào nhà vẫn mặc trên mình bộ đồ thể dục, mà lúc đó khá tối rồi còn gì, nếu qua trã sách vỡ thì mặt đồ đẹp hơn chứ tại sao lại ăn mặc như thế được đúng không?
- Trời trời Ngọc Quỳnh của em không hổ danh chị là một hot girl ngheeee. rồi kể lại câu chuyện Minh Anh chuyển về nhà mình cho Ngọc Quỳnh nghe...
Lời nói của Hoàng Nhi kèm theo đó là một cái ôm, sự nhí nhãnh hồn nhiên của Hoàng Nhi khiến cho Ngọc Quỳnh không thể nào nhịn cười được.
- Con bé này, em thích hợp với nụ cười hơn sự buồn rầu đấy! – Ngọc Quỳnh béo má Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi bổng dừng cảm xúc khuôn mặt tươi tỉnh bổng bí xị lại mà thở dài dựa đầu vào vai Ngọc Quỳnh.
- Chị à! Cô gái Sally đó là sao với anh ấy? Hôm nay em thấy họ đi học chung với nhau nữa cơ.
- Chị nghe loáng thoáng ba nói hình như Sally đó là vị hôn thê của Quốc Huy đó.
- Gì cơ? Chị nói là vị hôn thế ư? – mắt Hoàng Nhi rưng rưng.
- Ừm, em có sao không. – Ngọc Quỳnh lo lắng hỏi.
- Không sao, em có là gì của anh ấy đâu, nay anh ấy như vậy em mừng cho anh ấy mới phải, em thật ngốc phải không chị? –Hoàng Nhi thút thích.
- Không sao đâu, nếu em muốn khóc thì cứ thoải mái đừng như vậy, nhưng chị muốn biết một điều em có thích Quốc Huy không vậy?
Hoàng Nhi hơi sốc trước câu hỏi của Ngọc Quỳnh, đã từ rất lâu tuy Quốc Huy và Hoàng Nhi như hình với bóng nhưng chưa bao giờ có sự gò bó gắn kết với nhau bằng hai chữ “ Người yêu “, đến bây giờ Hoàng Nhi vẫn chưa xác định được Quốc huy là gì với mình nữa, nhưng thấy anh đi với Sally, lòng Hoàng Nhi đau thắt!!!
- Em cũng không biết nữa! – Hoàng Nhi thở dài ra.
- Mỗi lần anh ấy hỏi em đều không nghiêm túc, lúc nghiêm túc trã lời thì anh ấy lại phá lên cười, nên chẳng biết anh ấy có thực sự nghĩ đến em hay không.
- Nếu em thương người ta thì dù có bày tỏ trước cũng không sao đâu. – Ngọc Quỳnh khuyên.
- Ừm chị, nhiều khi em ướt gì mình mạnh dạng như Minh Anh, yêu không đắn đó, yêu không suy nghĩ nhiều.
- Mỗi người một tính cách Nhi à, em có phần dễ thương hoạt bát riêng của mình Minh Anh cũng vậy đừng so sánh mình với bất kì ai. – Ngọc Quỳnh nhỏ nhẹ nói.
Gió chiều mùa đông lồng lộng hôm nay trời không mưa cũng giúp cho lòng người vơi bớt đi sự cô đơn lãnh lẽo, Hoàng Nhi có vô vàng lời muốn nói với Quốc Huy nhưng cái tôi trong cô quá lớn khiến cô không thể thốt lên được lời nào. Ngọc Quỳnh cũng vậy cô yêu đơn phương luôn biết cái kết dành cho mình nhưng vẫn bất chấp làm theo con tim không một phút giấy ngừng nghĩ của mình.
“Because of you
I never stray too far from the sidewalk “
Nhạc chuông điện thoại từ túi váy Ngọc Quỳnh vang lên đưa cả hai về thực tại.
- Alo, mình nghe.
- …
- Ờ, được rồi có cả Hoàng Nhi đó
- ….
- Oke vậy 7 giờ tối gặp nhau.
Ngọc Quỳnh tắt máy rồi quay sang nhìn Hoàng Nhi.
- Quốc Huy hay Đăng Khôi vậy chị.
- Là Đăng Khôi em!
- À hôm nay chúng ta có hẹn mà. – Hoàng Nhi chợt nhớ ra.
- Ừ, thôi vào chuẩn bị thôi.
Hoàng Nhi thôi ủ rũ nữa,cô trở lại nét mặt vui vẽ như thường ngày, cả hai chị em cùng nhau vào nhà sửa soạn chuẩn bị cho cuộc hẹn tối hôm nay.
Tại biệt thự Họ Sang.
Sau màn mây mưa trước sự dịu dàng trìu mến của Thế Hiển, cô ta như ngã quỵ trước lưới tình ấy của hắn, đưa tay vuốt mũi hắn ngắm nhìn khuôn mặt điển trai nằm cạnh mình, cảm giác nhột nhột làm hắn thức giấc.
- Em xin lỗi – cô thư kí dịu dàng.
- Không sao, anh có làm em đau không – hắn vuốt má ân cần.
Cô thư kí tỏ ra ngại ngùng vùi đầu vào lòng ngực hắn cười mĩm.
- Em đói chưa? Chúng ta dậy đi ăn rồi anh đưa em đi chơi, đồng ý không?
- Ừm – cô thư kí gục nhẹ đầu.
Hắn đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, nhếch môi cười.
“đàn bà, thật ngu ngốc ” – hắn nói thầm.
Cô thư kí ở bên ngoài, mặt quần áo rồi lấy phấn son từ túi xách ra trang điễm lại một chút. mặt cô ta vẫn còn chút xưng đỏ vì bị Sang Thế Hùng hành hạ.
Hắn trở ra trong bộ trang phục trẽ trung nhưng đầy phong độ,khiến cô thư kí phải thẫn thờ.
- Đi thôi! – hắn gọi.
- Ừm. – cô thí kí vui vẻ, cùng hắn đi ra khõi nhà.
Thế Hiển, dẫn cô ta vào một nhà hàng sang trọng hắn khẽ cong môi cười.
“ nhà hàng này không biết bao nhiêu cô đã bại dưới tay hắn”.
- Thế Hiển, anh cười gì vậy? – cô thư kí dịu dàng nói.
- À không có gì vào thôi. – Hắn đặt tay lên eo cô thư kí rồi vào nhà hàng.
Galang kéo ghế mời cô ta ngồi, rồi hắn cũng ngồi xuống. Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, cô thư kí bây giờ lòng đầy sự cảm kích và rung động trước Thế Hiển, thỉnh thoảng cô ta nghĩ ngợi…
‘’ không ngờ tên Thế Hùng lạnh đạm kia lại có một người con trai ấm áp biết quan tâm ân cần với người khác như vậy, không giống như ông ta, ngoài những lúc xem cô như một con búp bê tình dục xong việc thì quăng cho cô ta một cục tiền muốn làm gì thì làm, chẳng bao giờ dẫn cô ta đi ăn hay quan tâm như Thế Hiển”.
Từ đằng xa, ánh mắt Thy Thy nổi đóa nãy giờ chỉ muốn chạy đến bàn phía bên kia mà xé xát người con gái đang đi cùng hắn, nhưng vì Thy Thy đang đi với Ngọc Huyền nên phải nén lại. Chì một sơ xuất nhỏ mọi kế hoạch của Thy Thy sẽ tan biến.
Đành ngậm ngùi nuốt bực tức vào trong, hắn gọi bồi bàn cho đem món ăn lên rồi cùng trò truyện với cô thư kí hết sức vui vẻ ….
Nó dọn dẹp dưới bếp xong, liền chạy lên phòng ôm nguyên một đống sách vở chạy sang, hai tay bưng sách vở không thể nào mà gõ cửa được nó bèn lấy cái đầu của mình đập nhẹ vào cửa.
Nào ngờ đâu đúng lúc anh mở cửa ra làm nó mất đà ngã vào người anh.
- Ơ ơ …
- Hoàng Long.
- Cô định chuyển sang phòng tôi ở luôn à? – anh nhíu mày nhìn nó.
- Hì, ai biết tại anh bảo là mang sách vở qua mà không chỉ định cụ thể chứ bộ!!!
- Minh Anh dạo này cô thích trả treo với tối nhỉ.
- Có đâu hihi - nó cười đáp. Anh thấy vậy liền bê hộ nó ít sách vở rồi đi vào phòng, nó theo thói quen mở đèn lên khiến anh hơi khựng người lại nhưng cũng không căng thẳng như hôm trước nữa, giờ nó mới thấy thật rõ phòng anh.
Không ngờ căn phòng của anh là MÀU TÍM, nó tròn xoe mắt nhìn. rồi ôm bụng cười phì, anh đang cầm cuốn vở bài tập của nó dòm ngó thì nghe tiếng cười liền cau mày nhìn sang nó.
- Con lợn, cô cười gì thế!
- Ha ha, Hoàng Lon..g… tôi… ha ha … - nó vẫn ôm bụng mà cười.
- Cô im ngay cho tôi! – anh hơi cáu, vì chỉ riêng anh không biết nó đang cười gì mình nên cảm thấy hơi quê.
- Òhm! – nó cố gắng nín cười mặt vẫn còn đỏ.
- Tới đây. – anh đưa ngón tay ngoắc ngoắc nó lại.
Nó tiếng lại bàn làm việc của anh, tự nhiên như người Hà Nội nó chiếm lĩnh luôn cái ghế nệm ngon lành.
- Con bé này, đứng lên. – anh nói như ra lệnh.
- Chi zạ???
- Ghế của tôi!
- Giờ nó là của Minh Anh rồi. Tôi đang ốm nên cần phải ngồi hoặc nằm trên gì đó êm êm. Được chứ! – nó nháy mắt.
Hoàng Long chịu thua, anh đưa tay lên xoa xoa trán mình, rồi tự cười ngớ ngẫn.
“Minh Anh, cô được lắm” – anh nghĩ thầm.
Bó tay trước lời nói bá đạo của nó, anh không tranh cải đành chạy xuống dưới nhà tìm chiếc ghế nhựa mà ngồi tạm.
- Cái này là toán cô làm đó à! – anh nhíu mày khi lật từng trang vở.
- Ừm! giỏi hông – nó chu môi.
- Đưa bút chì đây – mắt vẫn dán vào vở anh nói.
- Nè! – nó
- Chổ này, chổ này,và khúc này sai bét rồi nè – anh lấy bút chì khoanh tròn những chổ nó làm sai.
- Ủa sao thế được, Hoàng Nhi chỉ rõ rồi mà – nó trố mắt @@.
- Còn cải, giờ có làm lại không? – anh khoanh tay trước ngực.
- Òh òh, biết rồi từ từ anh giản bài này đi.
Nó chống cằm lắng nghe anh giảng bài, chăm chú làm theo hướng dẫn. Giờ đây hai người quấn quýt bên nhau nhưng nó chỉ chăm chú vào việc học chứ không phải là tình cảm. Điều này khiến anh vừa buồn vừa vui.
Buồn vì, anh đã từng có suy nghĩ khi ở chung với nhau, chắc chắn nó sẽ bày trò như mọi khi mà tiếp cận anh. Nhưng không, nó không làm thế, ngoài toán ra thì chẳng có anh.
Còn vui, vì anh thấy nó là một người con gái tuy có chút vụng về ngốc nghếch nhưng quyết tâm làm gì thì sẽ hoàn thành không bỏ dỡ, cũng chẳng bị phân tâm, cái gì ra cái đó.
- Hoàng Long ơi! chổ này... – nó thúc nhẹ tay anh.
Giật mình tỉnh lại sau những suy nghĩ anh nhìn sang nó.
- Ừm đúng rồi giờ ra nghiệm x nữa là được rồi.
- Nè, x = 5 đúng không! – nó hí hửng nhìn kết quả.
- Ừ, đúng rồi đó, làm tiếp bài này coi!- anh khá hài lòng với thái độ của nó.
“ Coi bộ đầu óc con lợn này chưa đến nổi nào” – khẽ cong môi anh cười.
“ Chán quá, học nãy giờ được rồi phá thôi”- nó cười nham hiễm. Lấy mãnh giấy nháp trên bàn cầm bút hì hục ghi một phương trình gì đó …
- Hoàng Long, bài này cần sự trở giúp của anh nà! – nó cười tươi đẫy tờ giấy sang phía anh.
Suy nghĩ hôm nay của anh đã sai hoàn toàn, anh mới vừa khen nó một chút thì nó đã lộ ngây cái bản chất của mình ra ngoài. Chăm chú nhìn mãnh giấy anh đọc nhẫm theo.
.Tình= love
. Yêu= love
=> Tình.Yêu= Tình Yêu
Love.Love= Love Love
Love.Love - 2Love= 0
Love(Love-2)= 0
Love= 0 or Love= 2
*Kết Luận:
. Tình yêu là từ cả 2 phía (love=2) hoặc chỉ là tình bạn (Love= 0)
. Phương Trình vô ngiệm khi Love= 1. Yêu đơn phương là vô nghĩa.
Bây giờ anh muốn khóc quá, nhỏ Minh Anh này càng ngày càng bá đạo một cách trắng trợn, anh muốn khóc cũng không xong muốn cười cũng không được.
- Minh Anh! – anh gằng giọng.
Thật ra nếu như bây giờ cho phép anh nhất định sẽ nói “ Minh Anh, em đáng yêu thật đó” nhưng mà lí trí lại không cho phép anh thốt ra câu đó.
- Gì, tôi thông minh phải không, hố hố – nó cười nham nhỡ trước bài toán của mình.
- Cô, một là học nghiêm túc cho tôi, hai là cô về phòng!
- Đùa tí mà – mặt nó bí xị khi bi bị anh la.
Trong lòng anh lúc này rất vui nhưng vô tình cái tôi của chính mình mà làm cho ủ rủ, anh thấy có một chút dễ chịu.
- Anh không có một chút rung động nào với tôi thật sao?
- Trời đất ơi! đầu năm đến giờ cũng lâu lắm rồi mà Hoàng Long – Nó quay sang lấy tay béo má anh banh ra làm hai, chu môi nói điệu bộ hết sức dễ thương.
Quá bất ngờ, anh không kịp phản ứng. Lại lần thứ hai anh bối rối khi mặt đối mặt với nó như thế này, anh ngẩn ngơ trước khuôn mặt dễ thương kia của nó, tim đập mạnh liên hồi đến nổi sửng người không thể điều khiển cơ thể.
Có lẽ giờ đây nó đã thật chiếm một phần nào đó trong tim anh.
- À ừm… tôi…- anh định trã lời thì bị nó ngắt lời.
- Ừm chắc anh không có cảm giác gì với tôi thật rồi – nó buông tay mình ra khỏi má anh, cuối mặt xuống vở cầm bút chì quậy quậy.
Không gian trở nên im lặng, nó sợ sẽ quê tập hai nói đúng hơn sẽ thêm thất vọng nếu như mình nói tiếp nên nó đành im lặng, còn anh lúc này có khó chịu cũng không biết phải nói sao với nó, hai người cứ thế mà theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
- Mệt rồi mai học tiếp – nó.
- Xuống xem phim không – anh.
Cả hai người quay sang nhìn nhau rồi nói cùng lúc.
- Ờ! – anh.
- Ờ! – nó.
Lại một lần nữa cả hai người họ đồng thanh, Minh Anh bối rối đóng tập sách vở lại, anh cũng luông cuống không kém đứng dậy đi ra khỏi phòng trước.
“Sao cảm thấy nóng thế này.” – anh thổi mạnh hơi thở ra.
- Hoàng Long, anh có điện thoại này. – tiếng nó từ trong phòng vọng ra.
Định chạy lên lấy thì nó đa mang xuống cho anh.
- Là Đăng Khôi điện đó nghe mấy đi! – nó đưa điện thoại rồi ra ghế sofa ngồi.
Cầm điện thoại anh bấm nghe máy đồng thời đi ra một góc khác.
“ Mày không đi à”- tiếng Đăng Khôi nói to qua điện thoại.
“Ừm, bận rồi, lần sau đi” – anh đáp.
“Ờm, zậy thôi bọn tao đi à, đừng buồn vì phải cắm đầu vào máy tính thay vì bọn tao được ngắm gái xinh” – Đăng Khôi cười giễu cợt.
“Tao không thiếu”- anh nói đùa lại rồi cúp máy, trở vào phòng khách với nó.
- Lại coi phim ma à – anh đặt xuống bàn vài lon coca và bánh snack vừa nói.
- Ừ, sợ thì đi ngủ đi lêu lêu – nó nhìn anh le lưỡi trêu.
- Để coi ai sợ – anh phì cười.
- Ờm để rồi xem. – nó vên mặt.
Vì nó đã có lòng mở phim ma cộng thêm nó là người thách thức thì anh chiều theo tự nhiên đứng dậy tắt hết đèn, chỉ để anh sáng từ chiếc màn hình tivi phát ra, âm thanh cũng vặn lên hết cở tăng thêm phần rùng rợn, cả hai cùng nhau chăm chú xem.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự