Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Sự Xuất Hiện Của Đăng Khôi
rời mưa càng lúc càng to sắm chớp đùng đùng, hai người cứ bất động như vậy, chìm đắm trong men say tình yêu đầu đời. Mùa đông có lẽ là mùa nó sẽ yêu thương hơn bao giờ hết.
“ tách “
- Ai lại chơi tắt cầu dao thế này? – Đăng Khôi bật công tắt nói
- Anh đợi em chút, em lên thay đồ, lấy khăn cho anh lâu nha! – Hoàng Nhi đáp
Ánh sáng khắp ngõ ngách từ trong căn nhà rọi lên. Mắt nó tròn xoe trố lên mà nhìn vào gương mặt của anh.
‘’ - hơ, là Hoàng Long môi...môi “ – trong tâm trí nó cũng biểu đạt lên sự ngại ngùng bây giờ.
- Ưm.. ừm...a..nh..anh.
Tiếng nói của Đăng Khôi cũng làm anh thoát ra khỏi màu hồng hạnh phúc, giật mình anh thoát ra khỏi người nó, đầu nhìn xuống dưới lúng túng vì sự xuất hiện của Đăng Khôi.
- Gì...ậy... au..ỏ...ay..a ( gì vậy mau bỏ tay ra )
Anh lấy tay bịt miệng nó lại, chỉ tay xuống dưới, nó nhướng đầu ra nhìn xuống dưới rồi cũng luông cuống khi thấy Đăng Khôi. anh đở nó ngồi dậy rồi đẩy nó vào phòng. Hoàng Nhi vừa lên tới nơi cũng trông thấy nó đang lò bò.
- Anh hai, hai người... – ánh mắt Hoàng Nhi đầy tò mò.
- Suỵt... – Anh đưa tay chỉ xuống dưới.
Nghe thấy tiếng Hoàng Long, Đăng Khôi cũng chạy lên theo.
- Ủa sao mày ngồi đó!
- À, tao bị té... – anh ấp úng giãi thích.
- Thằng này, bửa nay kì đi làm về sớm, tưởng mày làm gì thì ra ở nhà đổ dầu ăn xuống sàn ngồi vọc vậy hả. – Đăng Khôi phàn nàn.
- Thôi cho tao mượn cái áo coi, đi mưa ướt hết rồi!
Nói rồi Đăng Khôi tiếng tới cửa phòng anh. Nó đứng bên trong hốt hoảng khóa trái cửa lại.
- Trời ơi! sao Đăng Khôi lại đến vào giờ này làm gì chứ.
- Làm sao đây, làm sao. – nó luống cuống, đứng chặn trước cửa phòng.
Thấy Đăng Khôi định mở cửa phòng anh lập tức đứng dậy chạy đến ngăn.
- Không được!
- Không được!
Cả hai anh em đồng thanh nói rỏ to đến nổi khiến Đăng Khôi giật mình. trố mắt nghi ngờ nhìn hai anh em.
- Hai người sao vậy?
- À không, phòng tao đang bẩn, để tao vào lấy cho mày xuống nhà đợi tao đi – anh xua đuổi Đăng Khôi xuống dưới.
- Đúng, đúng rồi anh Khôi anh xuống dưới đi.
- Nhi, mọi khi anh đi đâu trong nhà này cũng được mà, hôm nay sao hai anh em kì thế? – Đăng Khôi nhíu mày.
- Em không biết đâu, em về phòng đây.
Nói rồi Hoàng Nhi một mạch về phòng mình, cách tốt nhất là chuồng để cho ông anh xử lí thì có lẽ tốt hơn.
- Còn mày, mày giấu gái ở nhà phải không – Đăng Khôi liếc xéo.
- Làm gì có, mày tào lao.
- Thế xê ra, bố vào!
Đăng Khôi nhanh tay đẩy Hoàng Long ra khỏi cửa, anh đã không kịp để ngăn lại nữa ngờ đâu cánh cửa dường như không hợp tác, làm cho sự nghi ngờ trong lòng Đăng Khôi tăng lên.
- Đừng nói với tao, mày tự khóa trái cửa phòng mày chứ.
- Ừ! – anh trả lời chống chế.
Đăng Khôi nhìn sang anh cười nham nhở, đang mang theo dòng suy nghĩ anh dấu gái trong này.
- Vậy giờ nhất quyết không mở à?
- Tao không có chìa khóa, lúc nãy gió đập khóa trái cửa rồi – anh nhún vai trả lời.
- Thế để tao giúp – Đăng Khôi nhoẽn miệng cười.
Chạy xuống bếp lục đục tìm gì đó chạy lên phòng của anh lấy ra một thanh thép nhỏ ngoái ngoái một hồi thì...
“ cạnh “ – tiếng cửa mở ra.
Đăng Khôi bước vào trong, anh đứng ngoài mà tim đập thình thịch, để Đăng Khôi mà thấy nó đang ở phòng anh như thế này thì coi như xong.
- Mày không vào à? – Đăng Khôi ngoái đầu lại gọi anh.
- À ừ vào chứ!
- Sao lúc nào cũng để phòng tối đen như mực vậy mày – Đăng Khôi đến bật công tắt đèn nói.
- Tao thích thế.
Vẫn còn nghi ngờ, Đăng Khôi đi một vòng dò xét đồng thời mở tủ anh lấy cái pull mà thay vào.
- Thằng quỉ phòng thì đen thui, có cái quái gì đâu mà dấu dấu giếm giếm.
- Cái đó mày nghĩ chứ phòng bị khóa trái cửa do gió mà – anh nhún vai trả lời.
- Ừm. thế mà mày cứ làm tao nghi ngờ....
Trở lại 15 phút trước.
Nó cứ đi tới đi lui lòng lo lắng, hết đụng ghế rồi đụng giường ngã nhào mấy lần hên sao đây là phòng cách âm,nên toàn bộ âm thanh trong phòng không thoát ra ngoài được. Nó nhãy vào tủ ngồi tính núp ở đó
- Không được! lở mở cửa tủ là chết.
Rồi nó chui ra trốn vào tolet
- Đây cũng không ổn, lở như Đăng Khôi xin đi vệ sinh thì gay to.
Thế là nó hương ra phía ban công, nhìn sắm chớp mưa gió đùng đùng mà gào thét trong lòng. nhưng ngoài con đường này ra thì chẳng con đường nào cả.
- Liều thôi! – nó nhíu mày quyết tâm rồi tiến ra ban công.
Mặt kệ giờ có sốt lại hay đau ốm thêm vài tuần nó cũng phải dùng cách này trèo qua phòng mình mà thôi. Mưa dội xối xả vào nơi ban công nó đứng mình mẫy như con chuột lột, ông trời còn thương nó là khoảng cánh giữa hai ban công không xa chỉ cần bước rộng trèo qua là xong xuôi.
Nó thầm cảm ơn vì còn chút may mắn mà thoát thân, nhưng tất cả không như nó tưởng tượng.
- Ôi trời! mình khóa cửa ở trong rồi – nó lấy tay đánh lên trên đầu vì sự ngốc nghếch của mình.
- Thôi đành chịu trận, đợi Đăng Khôi về thôi.
Nó cứ đứng đó mặt cho mưa gió của tạt vào mình liên hồi không ngừng nghỉ, thay vì mua đông có tuyết rơi thì Đà Nẵng này chỉ có mưa liên miên, mưa không ngừng nghĩ.
Đăng Khôi và anh ngồi trò chuyện với nhau về vấn đề khi chiều ở công ty và vài chuyện phím mưa cứ rơi suốt không ngưng mới đó cũng đã hơn 9 giờ tối rồi. Anh cứ bồn chồn trong lòng không biết nó núp đâu mà kỉ thế.
- Uầy hơn 9 giờ rồi thôi chắc tao phải về – hướng mắt vào đồng hồ Đăng Khôi nói.
- Trời còn mưa to mà.
- Không sao, cho tao mượn cái dù ra xe là đủ rồi – Đăng Khôi cười.
- Ừm oke đi thôi.
Cuối cùng thì Đăng Khôi cũng đã ra về, anh chạy khắp phòng tìm nó nhưng chẳng thấy đâu, lòng như đổ lữa vì nghĩ nó núp quá kĩ gọi lại không thèm trả, mà nào hay nó đang ngồi run cằm cặp.
‘’ cốc... cốc “
Hoàng Nhi gõ cửa phòng anh vừa hay anh cũng đang định đi tìm.
- Em thấy con heo đó không?
- Anh thấy Minh Anh không?
Cả hai anh em nhìn nhau ngờ nghệch.
- Ủa cậu ấy lúc nãy trốn trong phòng hai mà?
- Tìm nãy giờ không có thấy.
- Trời ơi, híc híc anh hai tìm hết trong phòng chưa.
Hoàng Nhi luống cuống lên thút thít làm anh thêm phần lo lắng. Hai người lục tung cả phòng lên nhưng chẳng thấy nó đâu.
Trong giấc ngủ nó nghe tiếng anh gọi nó Hoàng Nhi gọi nó...
- Hoàng Long, Hoàng Long... – nó thở thếu thào nói.
Hoàng Nhi thấy cửa mở hờ nơi ban công chạy lại đóng kẻo mưa tạt vào,ánh đèn đường hắc vào Hoàng Nhi thấy một bóng đen nào đó bên ban công bên cạnh hét lên..
- Hai ơi, Minh Anh ở đây nè.
Tay thì vẫy vẫy kêu gọi,Hoàng Nhi hét lên đầy lo lắng. nghe tiếng gọi, anh chạy ra xém chút nữa là té vì nước mưa.
Nhảy qua ban công bên kia bế thân hình nhỏ bé của nó trên tay giữa trời lạnh mưa buốt giá như thế này mà toàn thân nó thì nóng như lữa.
- Là Minh Anh, em chạy qua mở cửa phòng đi.
- Ùm.
Hoàng Nhi chạy lẹ qua phòng nó mở cửa ban công, người nó và người anh đã ướt hết anh đặt nó nhẹ nhàng xuống nệm. nó thở thếu thào khó nhọc toàn thân nóng ran.
- Anh hai ra ngoài đi để em thay đồ cho Minh Anh. Nấu giúp em tô cháo nữa.
- Ùm.
Anh ra khỏi phòng mà vẫn còn lo lắng quay đầu lại nhìn nó. Tất bật cả một đêm để lo cho nó anh và Hoàng Nhi ai nấy đều mệt dần đi. Hoàng Nhi cũng đi mưa về nên đã ngủ thiếp đi anh bế em gái về phòng rồi quay lại chăm sóc cho nó.
Nó sốt mấy hôm nay, anh và Hoàng Nhi cứ thay phiên chăm sóc nó, nó được cuộc sống như công chúa thời gian này được anh chiều hết mức có thể, đôi khi vì sự hậu đậu của mình mà nó bị anh mắng té tát, nhưng không sao không có rủi ro thì không phải là Minh Anh rồi.
Quốc Huy mấy hôm nay lại chẳng giải thích hay gọi điện thoại nhắn tin. gặp nhau thì cười rồi cũng vội vội vàng vàng mà đi như tránh né, nó hay tâm sự với Hoàng Nhi nhưng chẳng biết nói gì để Hoàng Nhi thôi buồn nữa, chỉ sợ càng nói Hoàng Nhi càng buồn thêm mà thôi.
Nghĩ suốt nó cũng đâm ra chán, sáng sớm hôm nay đã dậy thật sớm chuẩn bị quần áo tươm tất, tóc tai gọn gàng. Đeo ba lo lên rồi đi xuống nhà
‘’ lá là một ngày mới nắng lên em đưa tay chào đón ‘’ – nó vừa đi vừa hát, lướt ngang qua Hoàng Nhi và anh.
- Cô đi đâu thế? – anh kéo balo làm nó đừng lại.
- Đi học!
- Cậu còn chưa khỏe mà học hành gì, trời thì mưa mà nắng đâu ra hả - Hoàng Nhi bất bẻ nó.
- ừ thì … mà nói chung là đi học mình cũng khỏe rồi mà.
- ở nhà – anh ra lệnh.
- đi học! – nó nhếch mặt lên nói.
- giờ tôi nói lần cuối ở nhà – a gằng giọng
- còn tuần nữa thi học kì rồi mà …- nó nói lí nhí.
trông thấy tình hình căn thẳng, Hoàng Nhi chạy lại chổ nó thì thầm nói gì đó cả hai cười một cách gian manh. Anh đứng đó nhíu mày vì hai người kia lên tiếng hối.
- đi thôi Hoàng Nhi.
- vậy nha! cậu ở nhà ngoan nhé Minh Anh.
- ừm mình biết rồi. – nó cười vẫy tay chào Hoàng Nhi.
anh bước đi rồi bất ngờ quay lại nhìn nó nghi ngờ. nó thấy vậy cũng cười “ hì hì “ vẫy tay chào anh.
- khi nãy em nói gì với nhỏ Minh Anh đó vậy. – anh vừa lái xe vừa nói.
- em kêu tối nay em có hẹn, chỉ có anh hai ở nhà thôi, còn muốn điễm cao học kì thì tốt nhất nên nhờ hai. hị hị.
- từ bao giờ em biết bán đứng anh trai mình vậy?
- hai cũng thích mà đúng không. – Hoàng Nhi nhìn anh nghi ngờ.
- tào lao.
anh cong môi cười nhẹ, Hoàng Nhi giờ cũng hiểu hết tâm tư của anh trai mình vấn đề là chỉ là thời gian. Rồi nghĩ lại chuyện mình thấy buồn man mác.
Sáng hôm nay vừa hay Sally đòi đến trường với Quốc Huy, cô nghĩ ở nhà đi ra đi vào mãi cũng chán nên lẽo đẽo theo Quốc Huy đến trường.
- cô buông ra coi – Quốc Huy nhăn nhó vì bị Sally chọc.
- nắm như thế này mới giống hai vợ chồng trẻ - Sally hất tóc nói.
đang đi thì chạm mặt Hoàng Nhi, trông thấy Quốc Huy tay trong tay với người con gái khác Hoàng Nhi cuối mặt đi lướt ngang qua không nói gì. Quốc Huy nhìn theo nhưng đành phải theo kế hoạch.
Sally thúc nhẹ hông nhắc Quốc Huy.
- sao anh không giới thiệu bạn anh. – Sally
- à đây là Hoàng Long cùng lớp với tôi.
- à, thế là cùng lớp với em luôn phải không. – Sally
- chào Long, tôi tên Triệu Phi Yến cứ gọi là Sally – Sally đưa tay ra.
anh không nói gì chỉ bắt tay lịch sự rồi cả bọn cùng nhau lên lớp, ai cũng thấy Sally tay trong tay với Quốc Huy liền đặt dấu hỏi to đùng lên trên đầu, đây có lẽ sẽ sự kiện xôn xao cho sáng hôm nay.
sau màn chào hỏi với các thành viên, Sally không cần chọn chổ ngồi mà đi thẳng đến bàn của Quốc Huy mà ngồi.
Đăng Khôi không còn xa lạ với Sally nữa chỉ thiếu một màn chào hỏi mà thôi nên cũng thuận ý mà nhường chổ cho Sally xuống ngồi với anh.
- chào cậu – Sally nở nụ cười như thiên thần.
- à ừ, tôi là Đăng Khôi.
- gọi tôi là Sally, các người thật giống nhau – Sally cười lắc đầu.
Đăng Khôi chẳng hiểu gì mà Sally lại nói như vậy. rồi cũng im lặng khônh nói gì thêm.
Biệt thự họ Sang
Hắn thức dậy trong trang phục mà ngày hôm qua hắn mang còn chưa thay ra, cũng không nhớ hắn đã về nhà bằng cách, người nào đã đưa hắn về. Hắn lắc lắc cái đầu cho tỉnh. điện thoại có tin nhắn hắn cầm lên xem
- anh uống hơi nhiều, sáng nhớ uống trà gừng giãi rượu – Thy Thy SMS
đọc xong hắn quăng điện thoại vào một góc rồi phòng tắm xã nước vào thân hình sáu múi lực lưỡng, hắn nhắm mắt mà tận hưởng.
‘’ đồ oan hồn, đồ hạ lưu, không thích thì nhịn đi ‘’
- con nhỏ ngổ ngáo này sao lại ở đây – hắn đấm vào tường.
‘’ mấy hôm nay nhỏ không đi học là sao, gọi điện thoại thì sao tên đáng ghét kia lại bất mấy. ‘’
Hắn tắm xong rồi xuống dưới nhà dùng bữa, cha hắn Sang Thế Hào đang ngồi đọc báo hắn cũng chẳng buồn mà chào hỏi một câu.
- con trai, tỉnh giấc rồi sao.
- từ khi nào mà ông biết quan tâm con trai vậy – hắn cười nhếch môi.
cha hắn thấy vậy cũng lắc đầu ngán ngẩm, vứt mạnh tờ báo xuống bàn rồi bỏ đi.
- thiếu gia, người đừng nói cha mình như vậy chứ. – bà giúp việc lên tiếng.
- món bún cá thu này ngon lắm – hắn cười mĩm nhìn bà giúp việc.
dùng xong bữa sáng hắn đi loanh quoanh trong nhà hoài cũng thấy ngán, dẫu sao hôm nay hắn cũng đã cúp học thì ngại gì bỏ thời gian đi tìm nhà nó, hắn cũng chẳng hiểu lí do vì sao hắn lại làm chuyện vớ vẫn này...
Nghe những lời khi sáng của Hoàng Nhi nói nó cảm thấy hào hứng tính nấu bữa ăn cho Hoàng Long, lon ton chạy xuống bếp thì thức ăn trong tủ cũng đã hết nên đi siêu thị mua vài thứ sẵn tiện hít thở không khí một chút.
- này nhỏ kia!
hắn đứng đợi ở đầu đường ra vào khu biệt thự vừa thấy nó đạp xe ra hắn gọi ngay. Nó hướng mắt về phía trước thêm phần hắn gọi ‘’ Nhỏ ‘’ nó cũng chả biết gọi ai mà phải dừng lại.
hắn thấy vậy máu điên trong người nổi dậy phóng xe chạy lên chặn đường nó làm nó đâm nhẹ vào hắn mà ngã xuống đât.
- là tên điên nào – nó bực tức.
- là bổn thiếu gia. – hắn khoanh tay hếch mặt.
- thiếu gia cái đầu khỉ nhà ngươi. – nó dựng xe rồi ngước mặt lên nhìn.
‘’ ôi mẹ ôi là hắn ‘’ – nó * hoảng hốt *
- cô mới nói gì đó.
- gì đâu, mê sản nói nhãm. – nó trả lời chống chế (Bí:chế MA trả lời bá đạo vãi)
- mà anh đi theo dõi tôi sao, sao biết tôi ở đây? – nó lườm hắn.
hắn đi mà quên chuẩn bị trước trường hợp này. lúng túng hắn nhìn lên trên trời trả lời.
- ôsin mà thiếu gia gọi lại không bắt máy.
- đồ điên – nó càu nhàu rồi đạp xe đi.
hắn nhấn số chạy chầm chậm bên cạnh nó, chọc nó đủ thứ nó cũng không phải dạng vừa cũng làm hắn tức không kém.
hắn bảo nó là con heo nó lại trả hắn là con khỉ.
hắn bảo nó là đồ khùng nó lại trả hắn là thằng điên.
hắn bảo nó là con ngốc nó lại trả hắn là tên vô lại.
hôm nay trời nắng, nó khỏi bệnh nên đầy đủ năng lượng, cũng lâu rồi mồm mép nó chẳng cải nhau với ai, còn hắn cũng lâu rồi hắn không gây sự với đứa con gái nào mồm mép như nó. Nhưng lại làm hắn thấy vui hơn cuộc sống có chút màu hơn.
nó dắt xe vào nhà xe một siêu thị mini cũng gần nhà, thấy thế hắn cũng lẽo đẽo đi vào phía sau. Sự có mặt của hắn làm cho nó khó chịu
- sao mà cứ theo quài vậy. – nó cáu.
- ủa bộ siêu thị mình cô đi được à. – hắn nhoẽn miệng cười.
- anh … ờ được lắm.
‘’ giờ mà mình cãi nhau với hắn thì chẳng biết bao giờ mới có cơm cho anh ấy ăn nữa, mặt kệ đi đúng là oan hồn ‘’ – nó nghĩ
Suốt cả hai tiếng đồng hồ nó chọn đủ thứ cho vào còn hắn thì cứ đi theo sau chọc phát không ngừng.
- ê ôsin tôi đói rồi – hắn gọi
- kệ anh!
- trời đất ơi ngó xuống mà coi, cô ta không phải là người nữa, một kẻ vong ơn bội nghĩa mà.
‘’ cái tên điên này, lại muốn dở trò gì nữa đây cơ chứ, ngày nào gặp hắn ta là ngày đó u ám à. bực bội hết sức ‘’ – nó nhăn nhó lườm liếc.
- được rồi ăn gì – nó móc bóp nhìn vào.
- thứ này – hắn chỉ vào vào cốc mì ly đặt trên kệ rồi bỏ đi ra ngoài.
nó đứng đó mà ấm ức hằng học. bốc lên mà đi chế biến cho hắn vô tình mắt nó liếc sang lọ tương ớt.
‘’ lần này thi anh chết chắc rồi ‘’ nó nở nụ cười gian, mắt nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhìn lui tay thì không ngừng trút lấy trút để vào ly mì của hắn mà cười nham nhở.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự