Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Cố TìNh Hay Vô TìNh?
HÔNG ĐƯỢC – Quốc Huy quay xuống phản đối rỏ to“
-
Quốc Huy,
con bận gì sao – Mẹ Quốc Huy nhìn anh nói nhẹ nhàng, môi nở nụ cười
nhắc khéo.
-
Tối nay
con có hẹn với Hoàng Long và Đăng
Khôi rồi mẹ à – Quốc Huy gắt lên.
-
Vậy thì
càng hay con đi cùng với Sally để
giới thiệu luôn thể – Mẹ Quốc Huy quay sang nhìn Sally mĩm cười.
-
Sao có
thể chứ – Quốc Huy.
-
Quốc Huy,
vậy để mẹ giúp con hủy hẹn. – Nói rồi mẹ Quốc Huy rút điện thoại
từ trong bóp ra.
-
Được rồi
, tôi sẽ chở cô đi – Quốc Huy nhăn mày trã lời.
Sally cười
thầm trong bụng vì đạt được mục đích của mình. Chỉ mĩm cười không
nói gì thêm …
Nhận được cuộc gọi từ Đăng Khôi, anh vội vả chạy đi mà cứ
tưởng mình đã chuẩn bị mọi thứ cho nó rồi, đang đi trên đường anh
mới sực nhớ. Những vì công việc
gấp không thể nào quay về nhà được.
- Hoàng Long mày đến rồi à – Đăng Khôi
mừng khi thấy anh xuất hiện.
- Chuyện gì nữa vậy? - anh nghiêm túc hỏi.
- Mày coi đi, toàn bộ thông tin và sản
phẩm của công ty đã bị hố đen này mở ra – Đăng Khôi chỉ vào màng
hình.
- Trợ lí Trần chuyện này là sao. –
Anh xoay qua hỏi.
- Thưa thiếu gia, tôi củng không rỏ sự
việc khi mọi người đang lên bản thiết kế cho sản phẩm mới thì có
virut tràn ngập vào hệ thống – Trợ lí Trần phân tích.
- Thật may cậu Đăng Khôi đang kịp khóa
nguồn ở máy chủ.
- Tình hình bây giờ sao rồi? – Anh hỏi
cọc lóc.
- Cổ phiếu cũng như người mua hàng đặt
hàng đang bối rối, và hủy đơn. – Trợ lí Trần.
- Ông đi
thông báo với phòng maketting ba mươi phút nữa có mặt tại phòng
họp. – Anh ra lệnh.
- Vâng thưa thiếu gia – Trợ lí Trần
cuối chào rồi đi vội.
- Chuyện này nhờ vào cậu – anh vỗ nhẹ
vai Đăng khôi.
Không bàn nhiều nữa, Đăng khôi ngồi vào bàn tập trung cùng anh
phân tích và đóng các lổ hỏng.
Tập đoàn ENJOY.
Thế Hiển, ngồi xoay vòng
trên ghế nhếch môi cười đắc thắng vì chiến tích mình mới gây ra.
Sang Thế Hào cũng cảm thấy hài lòng với kết quả như thế này.
- Tốt lắm con trai – Sang Thế Hào cười
sản khoái.
- Chuyện nhỏ, tôi đã ra tay thì nắm
chắt phần thắng – hắn nhếch môi.
- Con không thể nói chuyện với ta đàng
hoàng hơn được sao. – Sang Thế Hào trầm giọng.
- Ông lo mà quản các cô thứ kí chân
dài đừng để họ gọi điện thoại làm phiền mẹ của tôi. – hắn gằn
giọng.
- Làm phiền? – Sang Thế Hào nghiêm mặt.
Hắn im lặng không nói gì mắt chỉ tập trung vào laptop. Sang
Thế Hào đến điện thoại bàn bấm nút gọi cho thư kí của mình.
- Ảnh Hoa cô vào phòng tôi.
Chừng 5 phút sau một cô gái chân dài, mái tóc màu vàng chóe
búi gọn, mắt kẻ đen đôi môi tô son đỏ rực cùng tông với chiếc váy ôm
cô ta mang trên người, đang ỏng ẹo
tiếng vào, hắn ngước mắt lên nhìn nhếch môi cười rồi lại tiếp tục
công việc.
‘’ chát “
Sang Thế Hào giáng xuống mặt cô ta một cái tát rỏ đau.
- Chủ tịch sao ngài lại đánh tôi – cô
ta ôm mặt hỏi lí do.
- Ai cho phép cô gọi cho bà ấy – Sang
Thế Hào nhìn cô ta bằng ánh mắt giết người.
- Chủ tịch à, em chỉ là vì anh thôi
mà. – dòng nước mắt chảy ra nhòe cùng với mắt macara làm vùng mắt
cô ta lem ra chèm nhem.
‘’ chát ‘’
Một cái tát thứ hai nữa thẳng vào mặt.
- Cô nên nhớ, cô chỉ là đồ chơi của ta
đừng mơ mộng hảo huyền – Sang Thế Hào - túm tóc cô ta giật ngược ra
sau.
- Chủ tịch tôi biết lỗi rồi, xin ngài
, xin ngài tha lỗi – cô ta khóc lớn thành lời. Tay cô ta nắm lấy Sang
Thế Hào nước mắt thi nhau rơi lã chã mà cầu xin.
Tuy mắt chăm chú hướng vào màn hình như hắn cũng thừa hiểu
mình đang được ba mình diễn kịch mà ngồi xem.
- Nhàm chán quá rồi. – hắn nói.
- Thật là làm ông hao tâm Chủ tịch Sang
à – hắn lướt ngang qua người cô thứ kí rồi bỏ đi.
Vừa khuất bóng dáng của hắn Sang Thế Hào liền bế cô thư kí
lên, đẩy hết mọi thứ trên bàn rơi xuống đất tạo ra một khoảng trống
. Mạnh tay xé toạt phần vãi voan mỏng phần trên chiếc váy ôm người cô thư kí, hôn tới tấp, đôi tay
điêu luyện đi đến từng vùng đất …..một cách rất thô bạo.
Về đến
biệt thự, chỉ chờ Sally và mẹ đi khỏi tầm mắt Quốc Huy liền đi tìm
điện thoại.
Gọi suốt
máy cuộc nhưng chẳng thấy Hoàng Nhi cầm máy. Lòng anh nóng rang,
buộc miệng mà chửi thề.
-
****!
chết tiệc, nếu không tại hôn thê nhãm nhí gì đó thì đâu như thế này
.
-
Tại sao em
không bắt máy – tay cầm điện thoại, mắt nhìn đồng hồ Quốc Huy luốn
cuốn.
Điện
thoại suốt mà không thấy Hoàng Nhi bắt máy, Quốc Huy đành lòng phải
gọi cho Đăng Khôi.
-
Alo – Đăng
Khôi từ bên kia trã lời.
-
Mày đang
ở đâu đó – giọng vội vả Quốc Huy nói.
-
Phòng làm
việc – Đăng Khôi.
-
Bao giờ
mày xong vậy?
-
Sắp rồi,
có gì không, tao đang ở cùng Hoàng Long đây.
-
Mày đến
đón Hoàng Nhi được không?
-
Trã công
không? – Đăng Khôi cười nửa miệng.
-
Mày! tao
không có thời gian nói được dài đâu
, Lotte Cinema. Cô ấy đang ở đó nhớ bảo tao xin lỗi …
Tút… tút…
tút … Quốc Huy vội tắt máy.
-
Chúng ta
đi được chưa? – Sally từ đằng sau bước đến.
Giật mình
Quốc Huy tắt máy vội vàng, không kịp giãi thích. Nhìn Sally bây giờ
đã thay trang phục khác, đê mê lòng người Quốc Huy đứng sửng người ra
.
-
Chúng ta
đi được chưa – Sally gọi lại một lần nửa.
Hồn về
với xác Quốc Huy hơi lúng túng rồi rồi làm mặt lạnh. Gục nhẹ đầu
tỏ vẻ đồng ý rồi hai người đi ăn tối với nhau.
Đăng Khôi
quay lại thì không thấy anh đâu cả, định nói cùng anh cùng đi đón
Hoàng Nhi rồi cùng ăn tối luôn nào
ngờ …
-
Thằng này
lẹ chân thật.
Đăng Khôi
lấy điện gửi tin nhắn với nội dung ngắn gọn:
“ đợi anh
đến đón nhé Nhi, Quốc Huy nó bận chuyện công ty chút “.
Rồi tiếp
tục cặm cụi vào máy tính làm nốt công việc còn lại.
Hoàn tất
xong cuộc họp. Anh rời công ty nhìn đồng hồ cũng còn thấy sớm nên
chạy lòng vòng tìm kiếm gì đó, vô tình lại chạy ngang qua quán ăn
khi trước anh cùng với nó dùng bữa môi cong lên mĩm cười. Suy nghĩ
gì đó không rỏ nhưng anh đã quay đầu xe trở lại quán bánh canh ấy.
-
Cho cháu
hai phần mang về – anh mím môi cười.
Trong lúc
chờ phần bánh canh của mình, anh ngắm nhìn lại thật kỹ nơi này,
môi cười mĩm. Đưa mắt sang phía bàn đỏ góc tường hình ảnh nó và
anh chợt hiện ra, trong lòng bổng xuất hiện lên một cảm giác mà
người ta gọi đó là “ nhớ “.
Chắc hẳn
là nhớ, tiếng gọi của cô gái bán hàng làm anh trở về thực tại.
Nhận lấy gói thức ăn anh lắc đầu tự cười vì sự ngớ ngẩn của chính
mình, rời khỏi quán mau chóng về nhà với nó.
-
Hoàng Long
mày càng ngày càng không ra gì – ngồi trong vô lăng anh tự nói.
Nó mở
mắt tỉnh dậy lắc lắc cái đầu vì cảm thấy hơi choáng, xung quanh
toàn một màu đen u tối, cái cảm giác lạnh lẽo mà nó ghét nhất,
lọ mọ đứng dậy. Nó đi bật đèn từng nơi trong ngôi nhà, một mình
cũng được nhưng nhất định phải có ánh sáng.
Có ánh sáng
mới có sự ấm cúng, cùng như những hi vọng, từ khi về đây nó hay
có thói quen ngồi ở giữa cầu thang đơn giản vì nơi đây cao nó thể
thấy được bên ngoài lẩn bên trong căn biệt thự. nói đúng hơn thói
quen này hình thành bởi việc nó chờ anh về.
Không gian
yên tĩnh cùng với sự giá buốc lạnh rét lại làm cho nó thêm một
phần tâm trạng. Nó đi xuống bếp kiếm chút gì lót bụng nhưng hóa
lại không có gì, sự mệt mỏi của cơ thể cũng khiến nó lười biếng
ăn. Đi lanh quanh trong sảnh nó vô tình đưa mắt đến nơi kệ sách, vô
vàng cuốn sách dày trang chọn đại một cuốn tiểu thuyết có tên “ Bên Nhau trọn đời “ mà đọc giết thời
gian.
Tiếng xe
chạy vào sân, ánh đèn rọi vào ô cửa sổ nó quay sang nhìn thì biết
chắc anh đã về. liền đứng dậy đứng nắp ngay cửa ra vào.
Anh vừa
bước vào nhà trên tay cầm thêm bịch bánh canh, thì nó nhảy bổ ra
trước mặt. Thoáng chốc anh có giật mình rồi trở về khuôn mặt điềm
tỉnh. nó đứng trước mặt anh ánh mắt long lanh trìu mến, chứa chan
tình cảm rất nghiêm túc.
-
Nguyễn
Hoàng Long à, anh có biết không?
Mặt anh
ngơ ngác ra chẳng hiểu chuyện gì “ con nhỏ uống nhầm thuốc à “ – Anh
nghĩ trong đầu.
-
Sau này
anh sẽ hiểu, ở một nơi nào đó trên thế giới này có anh xuất hiện.
-
Thì từ
khi đó những người con trai khác sẽ chỉ là tạm bợ.
-
Nhưng mà
tôi thì không muốn tạm bợ. Tôi chỉ muốn Anh!
Nó vừa
dứt câu nói thì cũng là chính lúc anh hiểu ra mọi sự việc lúc này
, anh đưa tay lên trán mình mà lắc đầu với sự ngốc nghếch của nó.
“ thì ra
cô ta thích đùa như thế này được thôi ‘’. Anh thầm nghĩ rồi nét mặt
tỏ ra vô cùng là thân thiết, đưa tay lên vuốt mái tóc nó, đôi môi
cong lên thành một đường tỏ sự quan tâm yêu thương không kém.
-
Minh Anh,
tôi đã suy nghĩ rồi.
-
Dù gì em
sau này cũng sẽ trở thành bạn gái của tôi.
-
Vậy sao
tôi không sử dụng quyền lợi này với em sớm chứ?
Nghe những
lời anh vừa nói, nó như đang đổ sụp trước trái tim đập mạnh lên,
làm rơi cuốn tiểu thuyết xuống nền nhà cũng quên rằng trong cuốn ngôn
tình nó đang đọc có đoạn hội thoại ấy, chính nó treo anh nhưng giờ
đây lại sập trong cái bẫy tình của anh như thế.
-
Hoàng Long
à – nó gọi nhẹ, trong lòng đang đầy xao xuyến tưởng bở.
Anh không
nói gì lấy tay kéo nó ôm sát người mình từ từ nghiêng đầu xuống
phía mặt nó từ từ chậm rãi, càng lúc càng áp sát. tình thế bây
giờ thật giống lúc sáng nó đang chìm trong mị tình mắt nhắm lại.
Thấy nó
lúc này anh không thể nào nhịn cười được hơn nữa, nhoẽn miệng cười
rồi nói thầm bên tai nó:
-
Tốt hơn
hết cô nên thôi việc đọc ngôn tình. ha ha.
Lời nói
kia như đánh thức nó sau cơn mê, gì đây thì ra nãy giờ là anh chọc
nó rỏ ràng là anh đã biết lời này trong cuốn sách vậy mà treo nó,
mặt nó giờ đây vừa đỏ, vừa thấy
giận dử xấu hổ khôn siếc. không biết làm sao nó chạy một mạch ra
ghế sofa lấy gối tựa mà che mặt.
-
Hoàng Long
tôi giết anh, tôi giết anh – nó nghiến răng nói lí nhí.
Anh được
một được một phen khoái chí mà ôm bụng cười lớn ….
Đăng Khôi
vừa hoàn thành xong công việc, liền lấy xe chạy đến lotte. Vừa đến
nơi đã thấy bóng dáng nhỏ bé Hoàng Nhi ngồi ngay đó cứ liên tục thở
dài, ánh mắt buồn rười rượi.
-
Hoàng Nhi
– Đăng Khôi vẫy tay gọi.
-
Anh Khôi,
sao anh đến đây vậy – Hoàng Nhi mĩm cười đáp.
-
Thằng Huy
nó bận chút rồi, để anh đưa về.
-
Vậy à –
ánh mắt Hoàng Nhi rỏ buồn.
-
Ừm. Em
đã ăn gì chưa, hai anh em mình đi ăn luôn rồi về. – Đăng Khôi ngỏ lời
mời.
-
Dạ –
Hoàng Nhi gục đầu nhẹ.
Cả hai
rời khỏi lotte, cùng nhau đi trên đường Đăng Khôi có hỏi vài câu khi
thấy Hoàng Nhi có chút buồn, nhưng cũng à ừ cho qua.
-
Em muốn ăn
gì? – Đăng Khôi hỏi.
-
Cơm Tài
Ký được không anh – Hoàng Nhi.
-
Được chứ
cũng đang tiện đường gần đến rồi nè.
Hoàng Nhi
không nói gì thêm ….
Đăng Khôi
và Hoàng Nhi bước vào quán cơm, kéo ghế galang mời Sally ngồi. Từ đầu
đến cuối Sally không nói gì, dường như rất tiết kiệm lời nói. nhìn
xung quanh một lượt rồi chọn món ăn trong menu trước mặt.
-
Cho tôi
phần cơm niêu thịt bò này. – Sally
-
Tôi củng
như cô ấy, lấy cho tôi canh bí. – Quốc Huy nhìn bồi bàn nói.
-
Vâng. Cảm
ơn quí khách – Anh nhân viên oder xong cuối đầu chào lịch sự.
-
Có vẻ như
anh không thích tôi – Sally chau mày hỏi.
-
À không,
tiểu thư Sally - Quốc Huy cố gượng
cười trã lời.
-
Gọi tôi
là Sally được rồi, gượng cười như anh có vẻ không ổn – sally cười
mĩm.
-
Gượng
cười? – Quốc Huy.
-
Chẳng lẽ
thái độ như vậy là vui vẻ sao. Sally đôi đáp.
Quốc Huy
có chút khó chịu với cô gái trước mặt, ban đầu đã không ưa gì rồi
giờ đây còn bị cô ta phát hiện suy nghĩ của minh, Quốc Huy đành im
lặng không trã lời là cách tốt nhất
Anh nhân
viên mang ra hai phần cơm, mùi hương bay lên tỏa ra ngun ngút đặt nhẹ
lên bàn, với sự lịch thiệp ga lang Quốc Huy lau đủa rồi đưa cho Sally
. Vui vẻ nhận lấy Sally cười nhẹ làm xao xuyến biết bao con người đang
có mặt tại đây.
Sally cuối
thắp xuống niêu cơm ngửi hương vị làm lọ dính lên mũi, Quốc Huy thấy
thế liền đưa lấy chùi nhẹ, ngờ đâu đúng lúc Hoàng Nhi bước vào
trông thấy. Như vết cưa cứa vào trong tim, Hoàng Nhi chùng chân loạng choạng
đứng không vững.
- Hoàng Nhi
, em không sao chứ – đở lấy Hoàng Nhi Đăng Khôi ân cần hỏi.
- Em không
sao về thôi anh, em thấy không ngon nửa rồi. – vẽ mặt Hoàng Nhi bần
thần.
Đăng Khôi chưa hiểu chuyện gì vừa
ngẩn đầu nhìn thẳng phía trước thì bắt gặp ngay ánh mắt của Quốc
Huy.
- Ơ sao mày!!
– Đăng Khôi ngạc nhiên khi gặp Quốc Huy ở đây.
Quốc Huy chỉ biết trố mắt nhìn
, trạng thái cũng hoảng loạn không kém khi thấy Hoàng Nhi đứng đó. Hoàng
Nhi rưng rưng nước mắt vì không thể chịu hơn nữa vội chạy ra khỏi
quán ăn, lòng nóng như lửa Quốc Huy đẩy ghế định chạy theo …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự