A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Nguy HiễM RìNh RậP
hương 21: Nguy hiễm rình rập
“ con nhỏ chết tiệt tôi sẽ không để cô yên” Đôi mắt rực lửa, miệng không ngừng thầm rủa nó, trông hết sức đáng sợ. Thy Thy ngồi nhớ lại chuyện ban nãy, đang lúc đi vào lớp lại thấy ngay cảnh tượng nó ôm hắn.
Ngồi suy nghĩ hồi lâu cô ta lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó.
“ Chị à, nó lại cưa cẩm thêm cả Thế Hiển đó chị”
0905xxx: what?
“ sending picture” Thy Thy gửi qua số điện thoại kia một bức ảnh nó đang ôm Thế Hiển.
0905xxx: gặp nhau trên sân thượng!
Chỉ chờ có thế Thy Thy cười nửa miệng đầy tính toán, tiết học cuối cũng kết thúc Thy Thy ra khỏi lớp thì chạy nhanh lên sân thượng.
Khi thấy bóng của Thy Thy, Ngọc Huyền đã vào thẳng vấn đề không cần hỏi han gì thêm nữa
“ Kế hoạch là gì?” Ngọc Huyền khoanh tay hỏi.
“ Nói mới nhớ hình như Thế Hiển đang qua lại với chị cơ mà” ánh mắt Thy Thy dò hỏi.
“ Chị với hắn đã chia tay, chị thừa biết là hắn ta đã có người con gái khác, nhưng thật không ngờ là con nhỏ Minh Anh kia” Ngọc Huyền có chút căm phẩn
“ đúng là thứ ngu xuẩn” Thy Thy thầm chửi trong bụng.
“ Cô ta thật quá trơ trẽn, chị là một tiểu thư để một con ranh như nó phỏng tay trên như vậy em thấy thương chị lắm” Thy Thy ra vẻ cảm thông.
Nghe những lời đó của Thy Thy càng làm cho Ngọc Huyền thêm tức giận, hận đến thấu xương. Nếu bây giờ Ngọc Huyền mà biết chính Thy Thy là người con đang qua lại với Thế Hiển chắc sẽ bị xé tan xác.
“ Thy Thy em giúp chị, chị không bạc đãi em đau” nắm tay Thy Thy Ngọc Huyền nói.
“ em xem chị như chị ruột em mà, có khó khăn gì chị cứ nói ra, nếu giúp được em luôn sẵn sàng” Thy Thy nói giọng nhẹ nhàng nhưng trong mắt vẫn ánh lên nét tinh ranh.
“ Được rồi, chủ động nhắn tin cho chị chắc em đã có kế hoạch.? – Ngọc Huyền.
“ Tấm hình em gửi chị đó, chị phát tán ra cho cả trường biết, chị biết Thế Hiển ghét nhất điều gì mà” Thy Thy cười rồi nói tiếp
“ Khi đó chắc chắc, Hoàng Long sẽ càng ghét cô ta hơn, chúng ta sẽ có cơ hội cho con nhỏ đó một trận” Thy Thy nói tiếp.
“ Ok lần này chị nhất định không bỏ qua” Ngọc Huyền ánh mắt rõ sự tâm kế.
Ngọc Huyền đã đi khuất để lại Thy Thy đứng đó với nụ cười hết sức nham hiểm và bao nhiêu tính toán đã đặt sẵn chỉ chờ Minh Anh tự đâm đầu vào mà thôi.
Minh Anh vừa về tới nhà chưa kịp cất cặp thay quần áo đã thấy pà quản gia đang hối hả làm gì đó trông thấy nó bà vui mừng chạy đến.
“ Minh Anh cháu về rồi” nét mặt vui vẻ bà quản gia nói
“ Thưa bà cháu đi học về” Minh Anh lễ phép chào.
“ Ừ, bây giờ bà phải về quên gấp, mọi chuyện bà đành nhờ cháu, thức ăn và mọi thứ bà đã ướp sẵn cả rồi, cháu nấu gì thì cứ lấy trong rủ lạnh mà chế biến thôi” giọng nói hơi vội của bà quản gia.
“ Ơ ơ cháu, à bà yên tâm cứ để cháu hì hì” Minh Anh vui vẽ đáp.
Bà quản gia nghe vậy cũng đã yên tâm liền xách vali ra đón xe cho kịp giờ, căn nhà giờ chỉ còn mình nó. hì hục vào bếp lấy nguyên liệu ra bắt tay nấu nấu, xào xào, chiên chiên.
Người đàn ông mặt vest đen đưa cho Thế Hiển một sắp hồ sơ: “ Thiếu gia đây là toàn bộ về hồ sơ các nữ sinh tên Minh Anh”.
Nhận lấy tập hồ sơ hắn coi sơ qua rồi dừng lại một hồ sơ Nguyễn Minh Anh. Hắn Nhếch môi cười.
“ À há cô ta đây rồi” tay xoa xoa cằm mà cười.
“ Được rồi đi đi” hắn ra lệnh.
Người đàn ông cuối đầu chào rồi đi ra khỏi phòng để lại mình hắn ở đó. Mắt Thế Hiển lướt qua từng trang giấy ghi rõ về nó, từ gia đình đến thành tích học tập.
“ Con nhỏ này học hành cũng không tốt bao nhiêu” Thế Hiển ngán ngẫm nói.
Đang lướt mắt hắn dừng lại ở nơi địa chỉ nó đang sống chỉ ghi đơn giản dòng chữ “ Khu Biệt Thự Đảo Xanh “ mà suy nghĩ có điều gì không đúng cho lắm
“ Nhà con nhỏ này mới phãi trã 4 tỉ, sao lại ở khu đó được?” Thế Hiển ngồi tự lẩm bẩm.
Minh Anh hì hục suốt cả buổi cuối cùng cũng hoàn thành xong các món ăn, cởi bỏ tạp dề nó mỉm cười tự hào.
“ Đợi hai người kia về thôi là có thể ăn được rồi!”Minh Anh tự nói rồi chạy lên trên thay đồ.
Hoàng Nhi và Hoàng Long trở về nhà đã thấy nó ngồi ở bàn chờ sẵn, anh không nói gì lạnh lùng đi thẳng một mạnh lên trên, nó giận anh nên cũng không thèm bận tâm.
“ Chà chà Minh Anh giỏi ghê biết nấu ăn luôn, đợi mình một lát đi thay đồ đã” Hoàng Nhi béo má nó.
5 phút sau
“ Ăn cơm thôi” Hoàng Nhi hớn hở.
Cả ba người chung một bàn ăn mà đã hết hai người có tâm trạng rồi. sắt mặt Hoàng Long lạnh lùng không nói gì, nó cũng thấy ghét ngó lơ, Hoàng Nhi gắp lát chả trứng cho vào chén Hoàng Long.
Hoàng Long không nói gì cho thức ăn vào miệng chỉ mới vừa cắn miếng đầu tiên anh bổng dừng lại mặt có chút thay đổi rồi bỏ đủa xuống.Hoàng Nhi cũng vừa nhai nguyên miếng chả trứng bự chà bá
“ Minh Anh sao mà mặn thế này” Hoàng Nhi nhăn mặt vì mặn.
“ Ơ mình nêm rồi mà” Minh Anh bối rối.
“ Cô coi thử đi ngay cả cơm cũng sống nữa, thật tình cô có biết nấu không” Hoàng Long gằng giọng nói.
“ Tui tui …” Minh Anh gãi đầu.
“ Thôi đổ hết đi, giúp tôi bắt lại nồi cơm” Hoàng long chỉ đạo ra lệnh.
“ Nhưng …” Minh Anh nhìn bàn thức ăn của mình chuẩn bị mà đầy tiếc nuối.
“ Giờ sao?” Hoàng Long dò hỏi nó.
“ Thì đổ thì đổ chớ sao trăng gì” Minh Anh ỉu xìu nói.
Hoàng Long tiến đến tủ lạnh lấy vài thứ rồi mang tạp dề đứng nấu chăm chú tầm 20 phút sau trên bàn bay ngút mùi thơm từ các món ăn, chỉ ngửi thôi là đã mê rồi.
“ Anh hai nấu ăn là số một” Hoàng Nhi đưa ngón trõ lên
“ Thật là hấp dẫn đó” mắt Minh Anh sáng lên.
Hoàng Long không nói gì im lặng thưởng thức bữa cơm, còn nó và Hoàng Nhi cứ ngồi nói chuyện trên trời dưới đất không ngớt. sở dĩ nó không thèm quan tâm anh như mọi hôm là vì chuyện hồi sáng nó còn giận anh lắm.
“ Bà đâu?” Hoàng Long hỏi cọc lóc
Tuy nghe thấy anh hỏi mà mắt không thèm nhìn, miệng không nói được chủ ngữ vị ngữ nào nó dã lơ luôn không trả lời.Đến lúc này Minh Anh thật sự đã làm anh cáu giận lên, đặt đũa xuống bàn thành tiếng. Anh bỏ đi lên phòng.
“rầm” tiếng cửa vang ở tầng hai rõ to.
Minh Anh đã bực anh chuyện lúc sáng bây giờ thêm chuyện này càng bực hơn, không làm gì được đành trút giận lên đồ ăn, nó ăn tới tấp, ăn cho xả đi hết nỗi bực dọc trong người..
“ anh ta quả là quá đáng mà không một câu xin lỗi lại còn thái độ với mình ”.
“ cô ta thật khiến cho con người ta tức chết” Hoàng Long nói lẩm bẩm một mình.
Bước đến bàn làm việc nghĩ lại chuyện khi sáng, đôi mắt trở nên vô hồn hơn khi thấy nó đi cùng hắn: “ một Uyển Nhi chưa đủ hay sao Thế Hiển” anh nhếch môi cười.
Minh Anh nhốt mình suốt trong phòng cơm tối cũng thèm đếm xỉa, lúc ra khỏi phòng thì căn nhà lại trống rỗng không có ai cả, tự nhiên buồn vô cùng nỗi nhớ lại ùa về trong tâm trí, khốn nạn hơn là cái bụng của nó kêu réo in ỏi.
Hết đọc truyện rồi nó mở tivi xem, chán chường lại muốn đi dạo tham quan nhà, từ cái hôm chuyển nhà đến nó chỉ biết mỗi phòng nó, phòng khách với cái phòng ăn thôi. nó liếc lên phòng anh mà cười nham nhỡ.
“ cạch” tiếng mở cửa.
“ Hì hì anh ấy không khóa, nhưng sao tối thế này”.
Minh Anh lọ mọ đi tìm công tắc đèn một hồi nhưng không thấy đâu chỉ thấy ánh sáng từ bàn làm việc đó hấc ra, cuối cùng cũng đến nó thấy trên bàn có khung ảnh bên trong có hình một đôi nam nữ, trông rất xứng đôi người con gái ấy nụ cười như mê hoặc chưa kể đến người đó lại rất xinh.
“ tách” tiếng con tắt vang lên.
Minh Anh đão mắt ra sau giật mình đang trông thấy anh nhìn nó với ánh mắt giết người. Tay run run quên rằng luôn mình đang cầm khung ảnh mà làm rơi xuống sàn.
“ choảng” tiếng gương vụn vở, Minh Anh hoảng hốt đứng thừ ra.
Sau khi hoàng hồn nó vội vàng cuối xuống nhặt những mãnh vỡ của thủy tinh ……
Hoàng Long từ phía sau tiến tới, ánh mắt trở nên vô hồn sắc bén, cả khuôn mặt lạnh như băng, Minh Anh chưa bao giờ thấy anh trở nên như lúc này.
“ Cút” Hoàng Long quát lớn, tay chỉ về hướng cửa
Minh Anh giật mình, mắt rưng rưng đổ lệ, mặc kệ nó tiếp tục thu gom mớ vụn thủy tinh.
“ Đi ra khõi phòng tôi ngay” Hoàng Long gằng lên từng chữ, phẫn nộ.
Nước mắt thi nhau chảy xún đôi má, Minh Anh cuối mặt cố không phát ra thành tiếng, nó biết là nó sai khi tự tiện vào phòng của anh, nhưng đâu có hay biết sẽ vô tình làm vở khung ảnh kia, tim đau thắt lại giờ đây anh như một con người hoàn toàn khác.
Chạy về phòng ngồi khóc nức nở, cảm thấy thật ấm ức, ban sáng đi học đã không nói gì, đến trường có việc gấp lại lơ luôn, trưa về ăn cơm tuy dở nhưng không cần phãi quát mắng nó như vậy đến bây giờ chỉ vì vô tình vào phòng thôi mà nở đối xử với nó như vậy nó không can tâm..
Sức chịu đựng của con người có hạn, tuy nó mạnh mẽ nhưng chỉ trong một ngày mà nó phải hứng trọn ánh mắt lạnh như băng của anh, còn bị anh mắng,…..Thì ra bấy lâu nay tấm chân tình nó dành cho anh, anh chỉ xem là rác rưởi. Nước mắt nó cứ trào ra làm ướt nhèm cả gương mặt..
Lúc Minh Anh vừa rời khỏi phòng cũng là lúc Hoàng Long cảm thấy khó chịu nơi lòng ngực vô cùng khi thấy nước mắt trên khuôn mặt kia rơi xuống, tay vo tròn thành nắm đấm anh đập xuống mặt bàn thật mạnh. Cuối xuống nhìn những mãnh vở thủy tinh, có vài vết máu dưới sàn.
“ con heo này”Hoàng Long nhíu mày.
Đứng dậy vội vả chạy sang phòng nó, đưa tay định gõ cửa nghe thấy tiếng khóc bên kia vọng ra anh dừng lại xoay lưng dựa vào cửa thở dài.
“ Tôi xin lỗi” ánh mắt nhắm lại anh nói thầm.
F3 Club
Rít điếu thuốc một hơi thật dài hắn thở khói thuốc phả vào mặt Thy Thy, bình thường đi học trong bộ đồng phúc Thy Thy dường như đã đẹp rồi hôm nay còn diện trên mình bộ váy ôm ngắn ánh kim màu vàng đồng cổ áo xẽ rộng rất gợi cảm, mái tóc đen xõa dài uốn lượn sóng càng làm tặng thêm sức quyến rủ.
Hắn cũng bảnh bao không kém đơn giản chỉ là quần jean và chiếc áo sơ mi màu đỏ đô nhưng trông hắn đầy phong độ. đặt Thy Thy vào lòng mà mơn trớn
“ Minh Anh học lớp em” Thế Hiển phả khói thuốc nói.
Có chút ghen ghét khi nhắc đến Minh Anh nhưng Thy Thy vẫn cố gắng cười tươi nói: “ Ừ cậu ấy học lớp em, sao anh hỏi chi dạ”.
“ Cô ta là người yêu của tên Long ư?” Thế Hiển nâng cằm xinh xắn Thy Thy lên
“ Không hề, là cô ta đeo bám” Thy Thy cười đểu.
“ Là vậy sao? hãy chú ý cô ta giúp anh” hắn vuốt nhẹ mái tóc Thy Thy.
“ Vì sao? anh tính đổi người yêu à?” ánh mắt nghi ngờ Thy Thy dỗi.
“ Đừng xem thường đôi mắt của Thế Hiển này”.
Nói rồi Thế Hiển kéo cô ta vào đặt lên đôi môi gợi cảm đó nụ hôn nồng cháy, vừa thầm thì bên tai Thy Thy môi nhếch lên: “ Ngon và ngoan như thế này thì việc gì phãi cần một lát thịt heo?”
Hôn chán chê hắn ngừng lại gọi bồi bàn tính tiền, rồi kéo Thy Thy đi mất hút.
“ cạch” Hoàng Longđẫy mở cửa ra.
bước vào thấy nó ngồi cạnh cửa mà ngủ ngon lành, đầu ngón tay bên vẫn còn máu chãy rươm rướm vì vết cắt thủy tình. Anh cảm thấy có lỗi, vuốt nhẹ mái tóc anh bế nó lên giường nằm. rồi chạy xuống nhà tìm thứ gì đó.
cầm tay nó lên anh mở hộp y tế, làm vài thao tác sát trùng và lâu vết máu kia băng lại cẩn thận. Nhìn nó ngủ say sưa mà anh cảm thấy một chút áy náy, đưa tay vút má một hành động anh không bao giờ nghĩ nó sẽ diễn ra, nhưng ngờ đâu …
mắt nhắm lại anh đặt lên đôi môi ửng hồng kia một nụ hôn thật khẽ.
Trong giấc ngủ say nó mơ thấy anh đang hôn nó ở một vườn hoa anh đào nhật bản rất lãng mạn, khiến nó ngại ngùng nhắm mắt mà đáp lại.
đôi môi nó cựa quậy như mĩm cười khiến anh giật mình có chút lúng túng đắp chăn cho nó, tắt đèn đóng cửa cẩn thận trở về phòng đôi môi hé nụ cười.
“reng…reng…reng…” tiếng chuông báo thức vang lên nó cựa quậy thức dậy sau giấc ngủ mệt mõi, lấy tay sờ nhẹ môi mình nó mĩm cười lắc đầu vì ý nghĩ biến thái đang lơ lửng trong đầu.
“ Làm sao mà anh ấy hôn mình cơ chứ?” Minh Anh vùi mặt vào gối.
“ Ax ax xém tí là trễ” ngước nhìn đồng hồ nó hoảng hốt rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương nó nhìn mình lại một lần nữa rồi lấy tay vỗ mặt cho tỉnh táo
“ Quên chuyện hôm qua đi, tươi tỉnh lên nào”.
Cười một cái rỏ tươi nó xách chiếc balo trên bàn ra ngoài, giờ này con sớm nên hai người kia chắc chưa dậy, như thế càng tốt nó rón rén đi học trước cũng vì nó sợ khi nhìn vào ánh mặt lạnh như băng của anh.
“ Hoàng Nhi” anh đang làm bánh sandwich trông thấy Hoàng nhi từ trên đi xuống gọi nhẹ.
“ Nghe hai” Hoàng Nhi lấy tay dụi mắt.
“ Gọi cô ta dậy đi, chắc lại ngủ quên”
“ Dạ” Hoàng Nhi trã lời rồi chạy một mạch lên phòng Minh Anh.
“ Hai ơi, Minh Anh không có trong phòng” tiếng Hoàng Nhi từ trên vọng xuống.
“ Ừ xuống ăn đi rồi đi học” – anh nó rỏ to.
“ lại tính bày trò gì nữa” – anh có chút lo lắng.
Minh Anh bước vào trường với một tâm trạng khá tốt, nhưng đi bước nào thì lại nghe tiếng xầm xì to nhỏ đến đó, học sinh trong trường ai ai cũng nhìn nó rồi quay qua nói gì đó một cách khó hiểu.
Từ cổng trường cho đến hành lang vào lớp ai gặp Minh Anh cũng nhìn bằng ánh mắt ghê sợ kẻ thì liếc, kẻ thì khinh khi. Minh Anh lắc đầu bỏ đi không quan tâm cái trường này là vậy mà toàn một đám nhà giàu ỷ lại.
Để cặp xuống ghế mới hay rằng trên bàn mình đây lời nói sỉ vả ghi bằng phấn lẫn bút xóa trên mặt bàn.
“ đồ trơ trẽn “
“ thứ dơ dáy “
‘’ loại con gái vô liêm sỉ ‘’
‘’ mau cút ra khỏi nơi này ‘’
‘’ đã xấu lại còn dành chồng của người khác ‘’
‘’ thấy sang là cứ bu tới đẫy đưa ‘’.
‘’ bla bla bla bla ….chửi bới nó thậm tệ ‘’
Khuôn mặt không một chút cảm xúc, ánh mắt của Minh Anh chưa lúc nào lãnh đạm hơn lúc này, càng lúc nó càng thấy ngôi trường này toàn một bọn ở không và vô học. Im lặng và bình thản lên lấy khăn lau bảng chùi hết nhưng thứ dơ bẩn trên bàn.
một đám nữ sinh bu đến lại gần nhếch môi cười khinh nó:“ Loại như nó, cũng như cái giẻ kia”.
Minh Anh nhận ra nữ sinh vừa mới nói kia là Phương Uyên cùng lớp với, điệu bộ giễu cợt.
“ Đúng rồi, Hoàng khó nhai quá mà, nuốt sao nổi đổi hướng thôi” Nữ sinh thứ hai cũng đứng sau nói thêm.
“ Vào tay Thế Hiển thì cũng là loại không ra gì rồi” Nữ sinh thứ ba xen vào nói.
“ Há há, chắc ba mẹ nó cũng không ra gì nên mới sinh ra loại như nó” Nữ sinh đang đứng đối diện bên cạnh nó nói.
“ BỐP” Minh Anh tát rõ mạnh vào khuôn mặt kia.
“ Sỉ nhục Minh Anh này bao nhiêu cũng được, nhưng tuyệt đối cấm cô sỉ nhục ba mẹ tôi” Minh Anh nắm lấy cổ áo cô nữ sinh trừng mắt.
“ Loại như tôi, tôi làm gì mà các người ở đây phán xét, trước khi nói người khác, các người coi lại bản thân mình nhơ nhuốc tới chừng nào, toàn những kẻ mang gương mặt xinh đẹp ăn mặt đàng hoàng nhưng khi mở miệng thì như một đứa không hề có não” nghiến răng căm phẩn, lúc này sự tức giận lên đến đỉnh điểm.
Minh Anh xô nữ sinh đó vào đám người đứng đó, thấy nó vậy đám con gái kia cũng không dám làm gì, sợ sẽ đắc tội với Thế Hiển. Đứng trân không dám hó hé mà nhìn nó đi ra khỏi lớp.
“ Bọn người vô duyên, thần kinh không được ổn định, còn Thế Hiển là tên điên nào vậy trời??... Aishhh”Minh Anh vừa đi vừa chửi..
Đối phó với đám nhà giàu nãy giờ nó cũng cảm thấy cái dạ dày đang réo gọi nên thẳng một đường chạy xuống cănteen mà giãi khoay.
Đang ăn ngấu nghiến chiếc sandwitch một cách ngon lành, từ đâu một người nữa lại đạp bàn của nó làm rơi khay thức ăn của nó xuống đất. Hết trong lớp rồi đến bữa ăn thân thiện mà cũng không để nó yên, như núi lửa phun trào nó đứng dạy ngước mặt đứng dây.
“ Bộ máy người rảnh quá hả” Minh Anh la to vào mặt đối phương.
“ Mày đang lớn tiếng với ai hả con kia?” Ngọc Huyền nhếch môi khinh khỉnh.
“ lại là cô ta chắc chẳng tốt đẹp gì. ‘’ nó nghĩ ngợi, Minh Anh thở hất, giọng bực bội: “ Tôi hỏi, tôi làm gì mà máy người lại làm phiền tôi từ sáng giờ”.
Đám học sinh trông thấy liền bu tới xem đông đúc tạo thành một trong mà ngay cả con kiến cũng không thể chui qua được.
“ Ha ha ha nó không biết nó làm gì kìa” Ngọc Huyền đưa tay che miệng cười.
“ Mày đúng là mặt dày nhất mà tao từng thấy đó”Bích Tuyền đứng cạnh Ngọc Huyền nói.
Thêm một người con gái nữa đứng phía bên trái của Ngọc Huyền ném vào mặt Minh Anh một sắp hình ảnh, nó không hiểu trời trăng mây gió gì cả cầm bức ảnh lên nó sửng sờ, đây là lúc nó bị ngã hôm qua cơ mà sao lại như thế này.
Minh Anh ngơ ngác đón nhận nhưng có mắt đang khinh bỉ nhìn mình.
“ Nực cười!” Minh Anh cầm tấm ảnh xé đi nở nụ cười.
“ Mày cười cái gì? “ Bốp” Ngọc Huyền tát vào mặt nó.
Khóe môi rươm rướm vết máu, nó liếc nhìn người con gái vừa mới tát nó đầy thách thức.
“ Vì mày mà Thế Hiển đã thay đổi với tao” Ngọc Huyền hét vào mặt nó.
“ Giờ thì tôi cũng hiểu loại con gái như cô bị người đá” Minh Anh lâu vết máu cười khinh mà đáp lại.
Vừa dứt câu trả lời, Bích Tuyền cùng Bảo Nhi người ném ảnh khi nãy bước đến đổ nguyên hai ly nước ngọt lên người nó.
“ Lại còn dám trả treo với đàn chị” Bích Tuyền hếch mặt.
“ Mau cút khỏi trường này đi” Bảo Nhi a dua.
Từ nhỏ đến giờ nó được ba mẹ cưng như trứng bảo bọc yêu thương, dù khó khăn như thế nào cũng chưa bao giờ để người khác ăn hiếp mình như vậy, Minh Anh tự nhủ sẽ không khóc, không được yếu đuối trước những kẻ kia.
Nhanh tay Minh Anh đẩy Bích Tuyền đồng thời dùng chân đạp Bảo Nhi ra khiến cả hai đều ngã nhào xuống đất. Mọi học sinh đứng chứng kiến như chết trân, trông thấy nó dám đánh lại hội Ngọc Huyền thì là “ lành ít dữ nhiều” ai náy đều nín thở tiếp tục xem diễn biến.
“ Mày mày dám” Ngọc Huyền tức giận cầm khay thức ăn đang dang dở trên bàn, cầm lên hất thật mạnh vào người nó ….
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự