A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: ChuyểN Nhà
ới đó thôi mà thêm một tuần nữa trôi qua rồi, nhanh thật” Minh Anh thẫn thờ ngồi nghĩ ngợi mông lung.
“ Minh Anh à, lại đây mẹ bảo” Tiếng mẹ phía dưới nhà gọi to truyền đến.
Đang chán chường vì không biết làm gì cho hết ngày thứ bảy và chủ nhật này, nghe tiếng gọi của mẹ nó chạy lại ngồi xuống đối diện mẹ nó
“ Sao hả mẹ” Minh Anh đáp.
“ Tối nay bác Thanh Lam sẽ sang đón con về bên kia, ba mẹ sắp xếp hết rồi thứ hai ba mẹ sẽ bay sang úc rồi. căn nhà này…” lời mẹ nói có chút xót xa tiếc nuối.
“ Mẹ à, sao lại sớm vậy, con không muốn không muốn xa ba mẹ đâu mà hu hu” Minh Anh ôm mẹ khóc mà thút thít nghẹn ngào.
“ Coi cô kìa, bao nhiêu rồi mà còn làm nũng với mẹ thế này” mẹ ôm nó xoa đầu vỗ về: “ Mẹ tin gia đình bên đó sẽ đối xử tốt với con, nhớ nhé ở nhà tôi nuông chiều cô nhưng mà sang bên đó phải là một nữ công gia chánh biết chưa” mẹ cười mỉm dặn dò con gái như thể sắp đi lấy chồng.
“ Con biết rồi con sẽ cố gắng học tốt để kiếm tiền giúp bố mẹ lấy lại căn nhà” Minh Anh gật đầu đáp lại dùng thái độ vui nhất, để mẹ có thể an tâm khõi lo lắng.
“ Đây là số tiền mẹ dành dụm cho con” mẹ đưa cho Minh Anh một phong bì dày.
“ Không cần đâu mẹ à, con sẽ đi làm thêm” Minh Anh đẩy lại phong bì cho mẹ mình.
“ Con cứ cầm đi, hằng tháng mẹ sẽ gửi vào tài khoản cho con. Bây giờ thì con lên phòng chuẩn bị những vật dụng cần thiết sách, vở, quần áo của mình đi” Mẹ lại nhắc nhở thêm một lần nửa, bà biết con gái mình có tính hậu đậu, nói trước lại quên sau cho nên cứ nói nhiều thêm một tí thì lại tốt hơn.
“ Mẹ…” Minh Anh không biết nói gì hơn nửa cuộc chia ly này, biết đến bao giờ lại gặp dang tay khẽ ôm chằm lấy mẹ mình.
Chỉ còn một ngày nửa thôi là nó phải xa nơi này, xa vòng tay ấm áp của mẹ, những lời giảng dạy chỉ đạo của ba, xa quán mì mà sáng thứ bảy và chủ nhật không có được một ngày nghĩ, trong lòng có đôi chút gì đó xót xa và đầy tiếc nuối.
“ Alo, trợ lí Trương” giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của mẹ Hoàng Long vang qua điện thoại.
“ Dạ tôi nghe thưa phu nhân” Người đàn ông kính cẩn trả lời.
“ Căn nhà số 339 Hoàng Diệu ông đã hoàn thành giấy tờ cho tôi hết chưa?”
“ Thưa phu nhân vì sao bà lại mua căn nhà đó với gia cao như vậy, tôi thấy không thỏa đáng một chút” giọng có đôi chút lo lắng trợ lí Trương tò mò hỏi.
“ Đó là chuyện của tôi, công việc tôi nhờ ông chỉ cần hoàn thành tốt là được rồi” Mẹ anh nghiêm nghị nói với người dưới.
“ vâng tôi sẽ hoàn tất mọi thủ tục thưa phu nhân”.
“ tốt lắm, à sang tên cho tôi người sở hữu là Nguyễn Minh Anh”.
“ vâng tôi sẽ làm ngay”.
“ tốt lắm”.
Mẹ anh cúp máy mĩm cười dịu dàng xen lẫn chút tinh nghịch như tuổi chỉ vừa đôi mươi. Hoàng Long ngồi cạnh, tuy mắt và tay vẫn dán trên cái ipad nhưng những gì mẹ anh nói khi nãy anh đều chú ý.
“ sao mẹ lại giúp gia đình họ” thái độ thờ ơ Hoàng Long hỏi như không.
“ khi nhà ta chưa được như hôm nay tất cả là nhờ gia đình cậu ấy, không có Phụng Lai thì chắc mẹ không sinh con được” mẹ anh vừa nói vừa ngẫm nghĩ lại chuyện xưa.
“ căn nhà đó?” Hoàng Long lại hỏi cọc lóc.
“ về căn nhà đó là một kĩ niệm với gia đình họ nên mẹ muốn để lại cho Minh Anh, mẹ khá thích con bé” Mẹ anh cười khá hài lòng rồi lại quay sang anh trêu ngươi: “ con cũng vậy mà” ánh mắt của mẹ anh có chút phỏng đoán.
“ không có ” Hoàng Long trả lời ngắn gọn.
“ lại còn không, con là do mẹ sinh ra đó Hoàng Long” bà chóng tay lên cằm
“ mẹ coi thường con mắt của con quá” Hoàng Long cười nửa miệng tay vẫn lướt màn hình như không quan tâm.
“ đời nào mà con lại ngồi nói nhiều với một đứa con gái như vậy, con đừng dấu mẹ nữa bật mí bí mật đi nào”.
“ mẹ à, cô ta phiền chết đi được, yêu sao nổi” Hoàng Long đặt ipad xuống quay sang nhìn mẹ mình cau mày.
“ phiền gì con bé ngộ nghĩnh đáng yêu quá trời, mẹ thấy có đứa con dâu như vậy thì tuyệt” mẹ anh mĩm cười rồi kết hợp với hành động vỗ tay.
“ thà ế chứ nhất quyết không phải cô ta” Hoàng Long dứt khoắt câu nói rồi quay lưng bỏ đi lên phòng, để lại mẹ mình ngồi cười tủm tỉm không hiểu đang tính toán cái gì.
Hoàng Nhi từ trên lầu đi xuống gặp anh trai đang đi lên thái độ có chút bực mình mặt thì đỏ như cà chua bước đi vội vả không thèm ngó ngàng gì đến Hoàng Nhi.
“ mẹ à” Hoàng Nhi lay mẹ mình.
“ ôi cục cưng của tôi” bà ôm lấy Hoàng Nhi mi nhẹ.
“ con học chung lớp với Minh Anh phải không” bà chớp mắt hỏi.
“ dạ có gì không mẹ”.
“ Nào kể mẹ nghe, ở trường Minh Anh làm gì Anh hai con mà khi nào mẹ hỏi đến lại lúng túng thế kia”.
Như bắt trúng chủ đề, Hoàng Nhi hớn hở lấy một lát táo gọt sẳn trên bàn rồi nói tiếp: “ Trời ơi, mẹ không biết đâu, nếu mà nói về nữ nhi con thích Minh Anh cực luôn” miệng vẫn nhai nhóp nhép thái độ rất vui khi nhắc đến bạn mình.
“ Thật hả” bà hớn hở hỏi.
“ Đúng rồi đó ma ma, để con kể cho nghe nà. từ lúc mà đi học luôn á, một ngày ít nhất cậu ấy chạy qua khu B là 2 lần, nếu mà không gặp được anh hai thì chờ sau trường nà”.
“ Còn nữa ha, có mấy lần anh hai cố tình trốn đó mà trốn có được đâu cậu ấy tìm được hết. có lần này nữa nà ….” Hoàng Nhi nhớ lại
“ Hoàng Long tui thích anh” Minh Anh chống tay lên hông nói rõ.
“Kệ cô” Hoàng Long không mảy may quan tâm.
“ Ừ kệ tôi cũng được mà tôi không kệ anh” Minh cười hớn hở, thể hiện rõ ý kiến của mình.
“ Minh Anh … cô.. cô” Hoàng Long tức nghẹn họng.
Hoàng Nhi ngồi thuật lại những chiếc tích của Minh Anh theo đuổi anh hai mình cho mẹ nghe.Tiếng hai mẹ con dưới nhà ngồi cười lớn vang cả ngôi biệt thự. anh đứng trên núp sau nghe thấy hết có đôi chút mất mặt nhưng cũng thấy vui khi bị Minh Anh suốt ngày làm phiền như vậy.
“ À đúng rồi mẹ quên mất con chạy lên gọi anh hai xuống” người mẹ ngừng cười bảo Hoàng Nhi.
“ Dạ ma ma con đi liền” Hoàng Nhi đáp.
Nghe vậy anh liền nhanh chân trở vào phòng ngồi đọc sách như chưa nghe hay thấy gì. Khoảng chừng 5 phút sau Hoàng Nhi khoát tay anh đi xuống lại chổ mẹ mình.
“ Hoàng Long con tối nay đi cùng với mẹ sang đón Minh Anh”.
“ đón?” có hơi chút ngạc nhiên anh hỏi.
“ ừm hôm nay con bé sang đây đó” mẹ anh nhu mì nói.
“ thật hả mẹ, cậu ấy sang đây hả” Hoàng Nhi nhí nhảnh xen vào nói.
“ À con bé ở phòng con nhé Nhi”.
“ Ơ mẹ tuy con thích Minh Anh nhưng tính con mẹ biết đó” Hoàng Nhi bĩu môi.
“ Thế phải sắp xếp phòng nào đây ta?” người mẹ ra vẻ đâm chiu suy nghĩ mắt thì liếc sang anh.
Như đã thấu hiểu tâm tư của bà mẹ xì tin của mình anh thở hắc ra mà nói: “Coi như số con đen đủi, phòng bên cạnh phòng con trống đó để cô ta ở đó đi”.
Mẹ anh cười thâm hiểm, thật quả là con trai bà có thể hiểu được ý bà mà không cần nói nhiều lời.
“ Màu hồng chắc con bé sẽ thích” bà chống cằm suy tư.
“ Màu xanh dán đôrêmon vào” Hoàng Long nói xong đứng dậy đi thẳng một hơi, để lại mẹ anh và Hoàng Nhi nhìn theo mà cười khúc khích.
“ Hoàng Nhi việc này giao cho con, đến giờ mẹ đi làm đẹp để tối đi rước con dâu rồi” bà nhí nha nhí nhảnh nói với Hoàng Nhi.
“ Oke ma ma”Hoàng Nhi toe toét cười, nói.
Hì hục thu dọn hết đóng này sang đóng khác, đến bây giờ nó mới biết quần áo nó nhiều như thế, chưa kể thêm cả kệ giày sao mà mua nhiều đến vậy.
Sắp xếp đủ mọi thứ mà mất cả ngày, nhìn đồng hồ mới thấy đã 4 giờ chiều rồi. Tối nay nó sẽ sang ngôi nhà mới. Nằm thả mình xuống giường nhìn cảnh vật xung quanh trong căn phòng mà thở dài ra “ ta sẽ nhớ mày lắm phòng yêu dấu ơi”.
“ Minh Anh tắm rửa rồi chuẩn bị đi con” tiếng mẹ dưới nhà vọng lên.
Minh Anh đứng dậy lết cái thân tàn ma dại vào nhà vệ sinh.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến.
“ Chào bác” Hoàng Long cuối chào lịch sự.
“ Hai mẹ con đến rồi đó hả” mẹ Minh Anh mỉm cười gật nhẹ mời hai mẹ con Hoàng Long vào nhà.
“ Thanh Lam cậu đợi một lát con bé nó hậu đậu lắm. chiều tối đến giờ ở trên đó làm gì chưa xong” mẹ Minh Anh cười hiền hậu.
“ Cậu cứ để con bé tự nhiên có gì đâu phải vội” mẹ anh cười thoải mái đáp.
“ cứ nói xấu con hoài nha mẹ” Minh Anh vừa chạy xuống cầu thang vừa nói.
“ Á”
Cả nhà ai cũng trố mắt nhìn nó mọi người được một phen hoảng hốt.
“ Cô kia!” Hoàng Long nhăn nhó gắtnó.
Giờ mới hết bàn hoàng ngước lên nhìn. Minh Anh đang nằm trong vòng tay của Hoàng Long, anh đúng là thần hộ mệnh mà khi nào nguy hiểm anh cũng có mặt. Nó giật mình đẩy anh ra.
“ Ơ ơ tôi tôi xin lỗi” Minh Anh gãi đầu bối rối.
“ Con đó cứ hấp ta hấp tấp hậu đậu” mẹ nó mắng yêu.
Trông thấy mẹ anh Minh Anh cuối đầu chào lễ phép rồi quay sang nhìn anh cười tinh nghịch, hai bên ngồi nói chuyện với nhau một hồi lâu rồi cả nhà ôm nhau, mẹ nó dặn dò đủ điều. Minh Anh chỉ gục đầu không nói gì thêm nếu nó nói nữa chắc sẽ khóc trước mặt anh mất thôi điều đó quá là xấu hổ.
“ Con đi nha mẹ, mai con sẽ ra sân bay tiễn” mặt nó ĩu xịu.
“ Con gái ngoan không cần đâu. Khi ba mẹ sang đó sẽ gọi cho con ngay mà” mẹ nó xoa đầu.
Minh Anh im lặng không nói gì thêm, mẹ anh và anh chào ba mẹ nó rồi xin phép ra về.
“Dạ đồ của cháu” Minh Anh chỉ lên trên.
“ Hì cháu để đó có người mang về” mẹ anh cười, nắm tay nó dắt đi.
Ra đến xe vẫn đứng thừ người ngây ra, Minh Anh muốn nhìn ngồi nhà lần cuối gắng bó với nó suốt mười năm nay, mẹ anh vỗ nhẹ vai nó cầm tay đưa nó vào xe.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự