Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18.2: NướC MắT ( TiếP Theo )
inh Anh háo hức với buổi hẹn tối nay, mặc dù đang xảy ra nhiều chuyện cho gia đình, nhưng với nó nụ cười là trên hết, khi con người thoải mái vui vẻ thì việc gì cũng sẽ vượt qua.
Chọn lựa hết bộ này quá bộ khác, lục tung cả tủ đồ lên. Ướm thử từng chiếc váy để sang một bên ít khi nào đụng đến.
Thử tới, thử lui, thử xui, thử ngược vẫn lắc đầu không vừa ý, chợt một bóng đèn rớt tưng xuống đầu, nó búng tay “ tách’’.
“ Hì hì” Minh Anh đứng trước gương cười một mình.
Mang trên mình một chiếc áo pull trơn màu trắng, kết hợp với chiếc quần jean đen ôm. Tốc buộc cao lên theo kiễu đuôi ngựa, trông nó thật cá tính.
“ Ok rồi, quá đẹp” Minh Anh tự khen bản thân.
Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 6 giờ rồi nhìn sang điện thoại nhưng vẫn im lìm chưa có một cuộc gọi nhở hay một tin nhắn, cầm điện thoại trên tay mà thở hất ra.
“ Anh cho tôi leo cây à Hoàng Long” Minh ANh nhìn vào màn hình điện thoại thở dài nói. Như là có một sự linh thiêng không hề nhẹ ở đây, vừa mới nhắc thì đã xuất hiện, màn hình điện thoại sáng lên ba chữ “Người Tui Yêu”
“ Alo?” Minh Anh nghe máy.
“ Xuống nhà” Hoàng Long từ bên đầu dây kia nói như ra lệnh.
“ Yesir”.
Cuống cuồng mang đôi giày thể thao chưa kịp buộc dây mà chạy một mạch xuống nhà hấp tấp.
“ Minh Anh đi đâu mà gấp thế con” thấy nó hối hả chạy mẹ Minh Anh gọi với theo.
“ Con có hẹn ạ” Minh Anh chạy vội mà không thèm nhìn mẹ mình một cái.
Ra đến trước nhà căng mắt nhìn một hồi lâu mới thấy Anh ngồi trong chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng. vẫy tay mà chạy đến.
“ Á” Minh Anh thét lên.
Tưởng chừng là mình sẽ ăn muối mè (đất ) chắc rồi nào ngờ đâu cách tay của anh đã đở lấy nó kịp lúc. Mở mắt ra nhìn thấy anh, cười trừ để bớt ngượng, cái tính hậu đậu từ nhỏ đến lớn không bỏ được.
“ Lần sau hoàn tất cho bản thân rồi làm việc khác” Hoàng Long đang cuối xuống buộc dây giày cho nó nhắc nhở.
Thấy hành động của anh, gương mặt phúng phính của nó phút chốc ửng hồng lên. Chiếc nơ nhỏ được hoàn thành, Hoàng Long đứng lên đi thẳng về phía xe, không thấy động tỉnh gì sau lưng, quay lại thấy nó vẫn đứng thừ ra đó. Anh hối:
“ Cô còn đứng ngay ở đó hả?”
Nghe tiếng gọi lắc đầu xóa đi những gì đang hiện hữu trong đầu, chạy đến mở cửa ngồi vào trong.
“ Cảm ơn” Minh Anh mỉm cười nhìn anh
Hoàng Long nhấn ga cho xe chạy, suốt đường đi nó nói với anh luyên thuyên đủ mọi thứ, đôi khi anh quay qua càu mày nhìn, nhưng cũng không bắt nó phải im lặng.
CGV Cinemas.
Ngọc Quỳnh và Đăng Khôi đang đứng ở quầy vé. Minh Anh đưa tay vẫy chào, rồi nắm tay Hoàng Long kéo theo.
Khi nó bất ngờ cầm tay mình, Hoàng Long cảm thấy lúng túng đôi chút nhưng sắc mặt vẫn vậy không để lộ biểu cảm. nghĩ thầm “ Minh Anh cô càng ngày càng to gan”.
“ Ngọc Quỳnh, hai người đợi lâu chưa” Minh Anh cầm tay Ngọc Quỳnh nói.
“ Bọn anh cũng vừa mới đến” Đăng Khôi nhìn nó cười trã lời.
Ngọc Quỳnh không nói gì cũng chỉ cười nhẹ nhìn nó.
“ Quốc Huy đâu?” Hoàng Long trầm giọng hỏi.
“ Hôm nay nhà cậu ấy có dạ tiệc nên cùng Hoàng Nhi tham dự rồi” Ngọc Quỳnh trả lời.
“ Thôi trễ giờ rồi chúng ta vào rạp thôi” Đăng Khôi lên tiếng cất ngang màn chào hỏi.
Trong rạp đã chiếu được vài phút của bộ phim, tắt cả đèn đều tắt đi chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu hắt ra. Mắt Minh Anh bị cận nhẹ nên không đều kính vấp bậc thang, may mắn anh luôn đi bên cạnh.
“ Cẩn thận” Hoàng Long đỡ lấy Minh Anh.
vì vào trễ nên dãy ghê hàng bốn chỉ còn hai chổ Đăng Khôi và Ngọc Quỳnh đã ngồi chỉ còn ghế đôi bên cạnh, anh đành ngồi đó với nó.
Suốt buổi xem phim với nhiều đoạn kinh dị bất ngờ xuất hiện, Ngọc Quỳnh là người con gái yếu đuối chỉ thích xem thể loại hài hước và tình cảm lãng mạng, nhưng vì Đăng Khôi nên Ngọc Quỳnh mới xem thể loại này, run sợ Ngọc Quỳnh nhiều lần lấy tay che mắt ngồi nếp về phía Đăng Khôi.
Còn với Minh Anh thể loại kinh dị là thể loại nó cực kì cảm thấy khoái, Minh Anh ngồi chăm chú vào màn hình không bỏ dở một chi tiết nào cả, mặt dù trong lòng nó cũng có đôi chút sợ sệt.
Tuy là đấng nam nhi nhưng trước bộ phim này, đôi khi anh còn giật mình đến nhắm tít cả mắt. Còn Đăng Khôi thì mặt tỉnh bơ thỉnh thoảng liếc nhìn sang nó.
“Á” tiếng la hét thất thanh vang dội cả rạp phim.
Vừa trải qua một đoạn phim hết sức ghê tởm, khiến cho bao cô gái ngồi tron này đều thét to lên, Ngọc Quỳnh cũng vậy quá hoảng hốt cô ôm choàng lấy Đăng Khôi bất ngờ.
Minh Anh cũng không kém mặc dù không hét lên nhưng bàn tay đã nắm chặt tay anh không buông, mồ hôi tuông ra, khiến anh có thể cảm nhận được độ ướt ở đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy. 90 phút của bộ phim cuối cùng cũng kết thúc Ngọc Quỳnh chạy thật lẹ ra khỏi rạp hít thở lấy lại bình tỉnh.
Minh Anh vẫn còn nắm tay anh đi ra khỏi rạp, phải chăng chính anh cũng không muốn buông.
“ E hèm, hai người thân nhau bao giờ vậy” Đăng Khôi chỉ vào hai bàn tay đang xen vào nhau nói.
Đến bây giờ Hoàng Long mới để ý buông nhẹ bàn tay nó ra. Hơi thất vọng một chút nhưng dù sao cũng thấy vui. Còn anh thì quay đi chổ khác để trách ánh mắt Đăng khôi nhìn mình.
“ A chị có phải là người mẫu teen Ngọc Quỳnh không ạ” một nhóm các cô gái nhận ra Ngọc Quỳnh hớn hở chào.
“ ừ đúng rồi” Ngọc Quỳnh thân thiện trả lời
“ chị có thể chụp chung với bọn em một tấm được không, bọn em là fan hâm mộ của chị đó”.
“ ừ được chứ”. Ngọc Quỳnh cùng fan của mình đứng chụp vài kiểu ảnh, có một fan nhí trông thấy Đăng Khôi luôn đứng cạnh Ngọc Quỳnh liền nhanh miệng hỏi.
“ Anh đây có phải người yêu của chị không vậy?”
“ Anh ấy là…” Ngọc Quỳnh nghe vậy miệng cười tươi định trả lời thì Đăng Khôi bất chợt lên tiếng cất ngang.
“ À không đâu cô bé, anh chỉ là một người anh trai”.
Nụ cười của Ngọc Quỳnh tắt hẳn, cô nở một nụ cười gượng gạo.
“ ồ tiếc ghê trông hai người thật đẹp đôi” fan thứ nhất nói
“ như một đôi tiên đồng ngọc nữ” fan thứ hai nói
xì xầm các lời khen ngợi và thấy làm tiết khi hai người không phải một đôi. Ngọc Quỳnh vẫy tay chào và mọi người tản ra hết dần.
“ chúng ta đi ăn tối thôi” Đăng Khôi nói
“ ùm đúng rồi, đi thôi” Minh Anh hí hửng trả lời
“ có khi nào tôi thấy cô từ chối đâu Minh Anh” Hoàng Long lên tiếng trêu ghẹo nó.
“mọi người đi ăn đi, mình cảm thấy không được khỏe nên về trước nhé” – Ngọc Quỳnh nói khẽ.
Đăng Khôi xoay người nhìn Ngọc Quỳnh đôi chút lo lắng ánh mắt trìu mến, rồi nhìn về phía nó và anh.
“ để mình đưa Ngọc Quỳnh về, cậu đưa Minh Anh đi ăn rồi về được chứ?” Đăng Khôi nhìn anh hỏi.
Hoàng Long nhìn Đăng Khôi gật nhẹ không nói gì thêm. Minh Anh vẫy tay chào Quỳnh tạm biệt, rồi quay qua anh.
“ hai bọn họ đi rồi chúng ta cũng nên đi thôi” Minh Anh nhí nhảnh nói.
“ đi đâu” Ánh mắt thăm dò anh hỏi
“ cứ đi theo tôi”.
Hoàng Long chở nó đi theo con đường nó chỉ, vào một quán ăn lề đường, lụp sụp nhưng lại rất đông đây là lần đầu anh thấy quán ăn như thế này.
“ cô ơi cho cháu hai tô bánh canh, thêm một tô hành và cá nữa nhé” Minh Anh gọi rõ to
không nói gì anh ngồi nhìn những người xung quanh các tầng lớp trong xã hội dường như tập trung đông đủ ở nơi đây, từ những người công nhân cho đến những người làm công sở anh thấy có chút thú vị và lạ.
Minh Anh xua tay trước mặt anh mới thôi nhìn tiếp.
“ anh nhìn gì vậy” Minh Anh tò mò hỏi
“ không có gì?” Hoàng Long trả lời cộc lốc.
Đợi một hồi lâu mới thấy người phục vụ mang ra hai tô bánh canh, trắng và sệch sệch có thêm chút hành phi và vài lát chả chiên thái mỏng, không giống như bánh canh mà bà quản gia hay nấu hoặt những tiệm bánh canh nổi tiếng trong thánh phố này.
“ thứ này là bánh canh?” Hoàng Long nhìn hỏi nó
“ ừ ngon lắm anh ăn thử đi” Minh Anh vừa trả lời tay vừa bỏ thêm hành phi và cá vào cho anh.
Hoàng Long thử một muỗng rồi đến muỗng thứ hai cứ thế món ăn kì lạ kia hấp dẫn từ lúc nào không hay ….
Từ lúc ở CGV ra Ngọc Quỳnh không nói tiếng nào cả, khuôn mặt hơi ảm đạm, Đăng Khôi nhìn thấy nhưng không nói câu nào cả chỉ nghĩ là chắc do Ngọc Quỳnh mệt. Đăng Khôi cười nhẹ lên tiếng nói để xóa đi không khí im lặng này:
“ Ngọc Quỳnh em thấy buồn cười không khi fan em bảo anh là người yêu của anh.
Ngọc Quỳnh im lặng
“ Từ lúc nhỏ chúng ta đã anh em tốt của nhau rồi đúng không” Đăng Khôi vô tư hỏi.
“ ừm” Ngọc Quỳnh nói như không.
Cô xoay mặt về phía của sổ nhắm mắt lại, giọt nước khẽ rơi xuống nơi gò má đắng đến nhịp tim, sao bao nhiêu năm Đăng Khôi vẫn chỉ xem cô là một đứa em gái ư.
Đăng Khôi cũng im lặng không nói gì thêm, Đăng Khôi biết rằng Ngọc Quỳnh có tình cảm với mình nhưng năm lần bảy lượt anh đều tìm cách né tránh.
Mùa hè 2008
“ Đăng Khôi, mình thích cậu” Ngọc Quỳnh thẹn thùng nói
“ Này đừng giỡn như vậy mình thừa biết mà” Đăng Khôi xoa đầu Ngọc Quỳnh nói
“ Không, mình…. mình nói thật mà” Ngọc Quỳnh cuối mặt
“ Thôi hôm nay không phải ngày cá tháng tư không cần lừa mình”.
Vừa dứt câu nói cũng là lúc phía sau lưng Đăng Khôi có một người con gái tên là Tố Nga đi tới ôm lấy cánh tay Đăng Khôi mà kéo đi. Đăng Khôi xoay người bỏ đi để lại Ngọc Quỳnh đứng đó dòng lệ tuông rơi.
Đăng Khôi hiểu rõ Ngọc Quỳnh là một cô gái yếu đuối nếu anh dùng cách nói thẳng thì sẽ phá vỡ đi mối quan hệ bạn bè lâu năm này, việc đó anh không làm được.
“Ngọc Quỳnh, Anh xin lỗi” Đăng Khôi thầm suy tư.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự Ngọc Quỳnh, mãi mê theo đuổi những suy nghĩ Ngọc Quỳnh ngủ quên lúc không hay rằng đã đến nhà. Đăng Khôi không nỡ gọi cô dậy, nhẹ nhàng bế cô vào trong nhà.
Đi ngang qua sảnh gục nhẹ chào ba Ngọc Quỳnh đang ngồi xem báo rồi bế Ngọc Quỳnh lên phòng, đặt cô xuống giường, anh vuốt những lọn tóc đang che đi khuôn mặt cô một cách nhẹ nhàng thầm nói:
“ Đừng yêu một người như anh”
Bước ra khỏi phòng, anh đóng cửa thật nhẹ để không phát ra tiếng ồn làm mất ngủ Ngọc Quỳnh. Cũng là lúc nước mắt Ngọc Quỳnh thay phiên nhau chảy ròng xuống ướt đi một mảng ga gối.
“ ấy da no quá” Minh Anh lấy tay xoa xoa lấy bụng mà nói.
“ ngon, tôi muốn ăn thêm” Hoàng Long điềm tĩnh nói
Minh Anh cười lớn trước thái độ “ đã thích lại còn ngại” của anh. Để anh ngồi đó, khoảng chừng 5 phút sau mới quay lại, trên tay là bưng thêm một tô bánh canh nửa.
“ Đợi thì lâu lắm, đây anh ăn đi” Minh Anh đặt tô bánh canh xuống trước mặt anh và nói.
Hoàng Long không nói gì hết chỉ cặm cuội ăn tiếp, mặc kệ nó đang chống cằm nhìn anh say xưa lắc lư cái đầu ngộ nghĩnh …Ăn cũng đã ăn xong, bụng cũng đủ no, anh không ngờ tại một quán ăn lề đường bé tí như vậy lại có món bánh canh ngon đến thế.
Hoàng Long gọi người phục vụ tuổi cở trung niên tứ ngủ lục tuần.
“ Cho cháu xin hóa đơn ạ” Hoàng Long lịch sự yêu cầu.
Khi vừa nghe Hoàng Long xin hóa đơn Minh Anh bụm miệng cười tủm tỉm, anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà lại cười tập hai như thế này.
“ Quán tôi không tính hóa đơn cậu à, của cậu hết ba mươi ngàn” người phục vụ giọng trầm nói
Lại thêm một lần ngạc nhiên nữa, tại sao anh và nó ăn bấy nhiêu đó chỉ cỏn con có ba mươi ngàn chỉ mới bằng một góc một món ăn anh thường ngày. Thầm nghĩ người phục vụ kia chắc đã tính nhầm nên hỏi lại.
“ Bàn này ba tô và một hành phi một cá ạ” Hoàng Long nhíu mày hỏi lại.
“ ừ cậu mỗi tô sáu ngày nên năm tô là ba mươi ngàn mà cậu”.
Đưa tay ra sau túi quần anh mới hay rằng mình đã để quên ví, mặt ngây ra nhìn nó, thấy anh sờ tới sờ lui sau lưng nó cũng hiểu ý mà mở bóp mình ra đưa cho ông phục vụ tờ năm mươi ngàn.
“ cháu gửi ạ” - nó mỉm cười hai tay đưa.
Cuối xuống nhìn mặt bàn anh ngại. Đường đường là một thiếu gia của Gmeiner mà giờ đây chỉ vì quên bóp mà giờ đây anh phải để cho một đứa con gái trả giúp. Quê chết đi được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên như một lá bùa hộ mệnh cứu anh lúc này, vội vả nghe máy để chửa ngượng
“ tôi nghe”
“ Xãy ra chuyện lớn rồi thiếu gia cậu vào công ty gấp” trợ lí Trương giọng nói hấp tấp.
“ Tôi sẽ đến ngay” Tắt máy anh quay vào trong cầm tay Minh Anh kéo đi thật nhanh. Tuy không hiểu chuyện gì chỉ mỉm cười và đi theo anh. sắc mặt anh có vẻ như không được tốt lại lái xe rất nhanh.
Chiếc xe dừng lại trước một công ty lớn, tuy trời tối nhưng vẫn thấy được nơi đây là một tòa nhà khá cao rất nhiều tầng.
Vừa vào sảnh lớn một người đàn ông tuổi trung niên mang bộ comple đen lịch lãm, mắt đeo kính nhưng không che đi được phần nào các nếp chân chiêm trên khuôn mặt.
“ Thiếu gia cậu đến rồi” Quản lí Trương hối hả nói
“ Là chuyện gì”
“ Chủ tịch Sang lần này ông ta đã tung ra sản phẫm mới được làm bằng đá Jadeite.” Trợ lí Trương phân tích.
“ Jadeite?” khuôn mặt có chút lo lắng
“ Vâng thưa thiếu gia, lần trước chúng ta đã nhập loại này hiện tại vẫn còn cất dấu tại két sắt nhưng không hiểu sao lại xuất hiện.”
“ Còn phía bên Mỹ như thế nào”
“ Bên đó phu nhân vừa kí hợp đồng thu mua được một số đá Hồng Lựu, sẽ ra mắt sản phẫm mới vào tháng 1, tình hình cổ phiếu công ty chúng ta đang rớt rất nhanh” Quản trí Trương lo lắng lắc đầu.
“ Ổng hãy chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông gấp cho tôi”. Hoàng Long rất bình thĩnh xử lý.
Quản lí Trương cuối chào rồi quay lưng đi. Hoàng Long thở phào rồi mới để ý thấy nó đang đứng nhìn bằng con mắt đầy ngượng mộ trước sự lãnh đạo mà cười như người vô hồn.
“ cô nhìn đủ chưa theo tôi” Hoàng Long lên tiếng làm nó thoáng giật mình.
“ à ừ”.
Đây là lần đầu tiên nó được bước chân vào một tập đoàn lớn và rất sang chảnh như vậy lại là tập đoàn đá quí Gmeiner nữa. Không thể nào mà chớp mắt được. Những viên kim cương sáng chói đang hiện hữu ngay trước mắt qua lớp kính cho đến những chiếc nhẫn với thiết kế độc đáo nếu được thì nó sẽ ước mình gom hết về nhà.
“ cô ngồi đó đợi tôi” Hoàng Long dơ ngón tay chỉ về ghế sofa
“ ừm”.
Hoàng Long ngồi cặm cuội nói chuyện với ai đó qua chiếc laptop được đặt trên bàn, lúc thì cười lúc thì cau mày trông có vẻ rất căng thẳng, nói gì về đá này đá nọ nó chả quan tâm.
Đang loay hoay ngắm nhìn những thứ xung quanh từ phía sau có tiếng anh vang lên:
“ về thôi!”
“ ủa anh xong rồi đó hả” Minh Anh chớp mắt nhìn.
“ ừ để tôi đưa cô về, giờ này chắc ba mẹ cô lo lắm”
“ chẳng lẻ để tôi đi bộ về”Minh Anh trả treo
“ Minh Anh … cô” Hoàng Long nghẹn họng.
Chọc anh không nói được gì, nó thầm cười trong bụng vì sau những ngày vất vả đuổi theo anh cuối cùng cũng có cơ hội trả đủa. Cười tươi rồi bước đi trước.
“ Tới nơi rồi tôi vào nhà” Minh Anh cười chào.
“ Chẳng lẽ đợi tôi đuổi” không một cảm xúc anh nói
“ Anh…xấu xa hừ” Minh Anh liếc rồi đi thẳng vào nhà.
Ngồi trong xe anh nhìn theo nó rồi tự cười lắc đầu.
“ Minh Anh cô trẻ con vừa thôi” anh nói thầm.
Rồi lái xe đi mất hút, nó chạy lẹ vào nhà rồi lại xoay ra lối cửa đi thấy xe anh đã đi rồi mới lên chạy lên phòng.
Một ngày nửa lại kết thúc theo đó là nhiều niềm vui, nó thầm nghĩ ‘' Hoàng Long trước sau gì anh cũng là của tôi thôi híhí ”.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự