If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07: Có PhãI HẹN Hò
hiếc xe của Hoàng Long dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, vẫn như cũ anh đi trước.Vì đau chân nên Minh Anh là người bị bỏ lại phía sau lưng, bước vào trong nhà hàng nó ngước nhìn xung quanh, tuy nó chưa vào những nơi như thế này nhưng nhìn sơ qua nó cũng thấy được nhà hàng này rất sang trọng theo phong cách châu âu cổ điển.
“ Nhìn như vậy đủ rồi đó”
Lời nói của anh đã cắt đi mọi suy nghĩ của Minh Anh.
Một nhân viên bồi bàn đến trước mặt đưa cho Minh Anh một lish menu các món ăn, Minh Anh cứ nhìn đến nhìn lui không xác định, Hoàng Long ngồi phía đối diện thấy Minh Anh lúng túng anh hơi nhíu mày.
“ Cho tôi hai phần bittet bourguignon và một suop Bouillabaise.” Hoàng Long, gọi tên món ăn, anh đọc một cách rất lưu loát.
“ Vâng! thưa cậu ch…” Anh nhân viên nhìn Hoàng Long chau mày lập tức dừng lại câu nói của mình nhanh chóng.
“ Vâng thưa quí khách” thay đổi xưng hô lịch sự.
Nãy giờ có chuyện gì xãy ra Minh Anh không hề hay biết, mắt nó cứ chăm chú nhìn vào lish menu mà nhìn tới nhìn lui.
“ Minh Anh tui khó lắm mới học được kha khá tiếng anh, nhưng sao lại cho tui gặp phãi tiếng pháp như thế này, trời ơi” Minh Anh gào thét trong suy nghĩ, bất chợt Hoàng Long giật lấy tờ menu của nó bất ngờ.
“ Ơ tôi chưa gọi món mà??” Minh Anh rít lên bối rối.
“ Có chắc là cô gọi được không” Giọng nói của Hoàng Long có chút chế giễu.
“ Được sao không.” Minh Anh mặt dù không rõ tiếng pháp, nhưng vẫn cao ngạo trả lời để không mất mặt.
“ Ừ, vậy cô gọi thử đi” Hoàng Long nhún vai, nhếch môi đưa lại lish menu cho Minh Anh.
Minh Anh nhìn anh nhân viên ú ớ như đang trân trối ánh mắt hằng lên tiếng nói thầm của mình “ thật là thãm bại thãm bại mà Minh Anh”.
“ Anh cứ làm như tôi gọi” Hoàng Long, vẫy tay ra hiệu.
Anh nhân viên cuối chào hai người quay lưng đi.
“ Tôi chưa có gọi mà” Minh Anh che miệng nói lí nhí.
“ Có cho cô cả ngày cô cũng chỉ nhìn đến nhìn lui”
“ Tôi chưa nghĩ ra nên ăn gì thôi!” Minh Anh cố phản kháng nói chắc nịch.
“ Thật chứ, vậy bây giờ tôi gọi anh ta đến cho cô gọi lại được không?”
“ Ấy ấy phiền anh quá, anh cũng có lòng gọi rồi mà thế thì tôi ăn thôi” Minh Anh vội vã xua tay trả lời.
“ Mà khi nãy anh gọi gì vậy
“ bittet bourguignon và suop Bouillabaise.” khàng giọng anh đáp
“ là gì?”
Không đáp trả nó, nhíu mày nhìn rồi trở lại như bình thường. Cũng lúc đó nhân viên mang thức ăn thơm nguốc bày ra trước mặt, với Minh Anh được ăn là niềm vui rồi càng thích hơn khi nó thấy món súp món nó yêu thích nhất trên đời.
“ cho tôi hỏi súp này là súp gì được không
“ thưa tiểu đây là súp cá nấu kiểu pháp ạ” anh bồi bàn lịch thiệp đáp.
“ hã súp cá hã?” Mặt Minh Anh đơ ra.
“ có vắng đề gì không,thưa tiểu thư?”
“ à à không sao, không sao” Minh Anh xua tay mĩm cười nói
Thật ra là có sao quá ấy chứ Minh Anh từ nhỏ đã bị dị ứng đồ hải sản mà, nhớ khi còn nhỏ nó ăn phải cua dẫn đến việc khó thở suýt mất cả mạng phải nằm bệnh viện suốt một tuần, nụ cười của nó tắt ngủm đi.
“ chắc là không sao đâu dù gì cũng là anh ấy gọi món cho mình mà, ăn bittet cũng được mà”
Ở phía bên kia anh đang chăm chút cắt từng lát thịt bò chậm rãi không thèm nhìn lấy nó. Minh Anh cũng thế cũng bắt chước ngồi cắt nhưng lại chẳng vào đâu, việc đó dường như khó so với nó.
“ sao anh ta lại làm nhẹ nhàng thế nhỉ” Minh Anh suy nghĩ vu vơ.
Đẫy đĩa của mình sang cho Minh Anh rồi kéo đĩa của nó về phía anh, nó trố mắt ngạc nhiên.
“ đợi cô cắt xong tôi đã đứng lên đi về rồi!” Hoàng Long tay cầm nĩa và dao vừa nói vừa cắt.
“ cảm ơn!”
“ ăn đi, tôi không có thói quen đang ăn mà nói chuyện”
“ kệ anh, tôi cứ nói”
Cứ thế Minh Anh ngồi vừa ăn vừa nói chuyện với anh,cũng không phải nói chuyện nửa chỉ có mỗi nó độc thoại thôi.Tự nói rồi tự trả lời, lâu lâu anh lại gật đầu với nó.
“ À dù sao hôm nay cũng là chủ nhật mà, ăn xong chúng ta đi xem phim nhé.”
“ Chúng ta?”
“ Ừm, tôi và anh, hôm nay GCV ra phim mới hay lắm đi nhé nhé”
“ Tôi không nhớ tôi và cô thân nhau đến vậy.”
“ Trước lạ sau quen vậy nhé.”
“ Vì sao phải quen cô?”
“ Vì tôi thích anh.”
“ Cô có phải là con gái không vậy?”
“ Không phải gái sao thích anh được” Minh Anh cười nham nhỡ.
Đến lúc này Hoàng Long thật sự hết kiên nhẫn với Minh Anh.
“ Đây cô ăn xong rồi chúng ta đi”
Minh Anh nhìn chén suop do chính anh lấy cho nó vừa thấy ấm áp, vừa ngơ ngác.Đến đây nó thật sự không nói nên lời nửa.
“ Sao không thích à?”
“ Đâu có, ăn hết cái này là đi phải không?” Minh Anh nhướng mình quan sát Hoàng Long, nghiêm nghị hỏi.
Hoàng Long lấy ngón tay đặt lên tráng đẫy đầu nó ra xa, khàn giọng anh đáp: “ ừ ”
“ Oke, nhanh thôi 5phút thôi. Anh hứa rồi đó nha”
Hoàng Long gật nhẹ một cái thay cho câu trả lời.
Minh Anh biết có thể sau khi ăn hết chén súp này nó sẽ có chuyện, nhưng thôi kệ cuối tuần mà đi ăn đi chơi cùng Hoàng Long như thế này thì ngoài hai từ hạnh phúc nó không biết nói gì hơn. Không suy nghĩ nửa nó tập trung ăn nốt chén súp trước mặt..
Lotte
“ Anh thích xem phim gì?” Minh Anh rất hào hứng.
“ Gì cũng được!”
“ Bây giờ là 8 giờ chỉ còn phim Để Mai Tính và chàng trai năm ấy thôi phim nào?”
“ Tùy cô.” Hoàng Long trả lời như không có chút hứng thú với việc này.
Thấy mặt nó xịu xuống anh quơ tay chỉ đại vào tấm post tờ màu hồng.
“ Ờ đợi lát nhé.” Minh Anh nói rồi quay lưng chạy đi.
Thật ra không phải anh không để ý đến nó hỏi anh coi phim gì, vì từ lúc ở trong nhà hàng đến đây anh thấy trên khuôn mặt hay từ cổ đến tay, làn da trắng hồng của nó dường như đang thay đổi ửng hồng dần dần lên
“ Nhỏ đó bị gì vậy?” Là điều anh thắc mắc nãy giờ.
“ Đây nè, anh uống đi?”
Nhìn ly nước ánh mắt thăm dò
“ SOCOLA đá xay đó uống đi ngon lắm”
“ Bây giờ thì tôi hiễu vì sao cô ốm như vậy rồi”
Thật ra Hoàng Long định hỏi nó “ sao cô biết tôi thích uống loại này”, nhưng thứ gì đó đã biến lời nói của anh thành ra như thế.
“ Anh … thôi không mập cũng được như tôi xinh mà đúng không” Minh Anh tự khen mình rồi cười nham nhở.
“ À thôi đừng nói nửa vào thôi, tôi mua vé rồi nè.”
Nói rồi Minh Anh đẫy nhẹ Hoàng Long về phía trước, cả hai người cùng nhau bước vào rạp.
“ Á.”
“ Đi đứng cẩn thận hơn đi”
Minh Anh tưởng chừng mình sẽ lộn nhào nhưng một vòng tay vững chắc đã đở nó lại, ôm nó vào trong lòng, nó cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
“ Có thể thả tôi ra rồi đó!”
“ À à cảm ơn anh”
“ Ngồi vào đi phim chiếu rồi kìa”
“ Ừ vào thôi”
Phim bắt đầu phát mọi ánh sáng trong rạp đều trở về màu đen chỉ ánh sáng từ màn hình phát ra. suốt cả buổi Minh Anh ngồi cười không ngớt, Hoàng Long dù có lạnh lùng đến đâu cũng không vô cảm trước bộ phim đang xem được, tiếng cười thoải mái hòa nguyện vào không khí nơi đây.
Ngay cả bản thân anh củng không biết anh đang xem phim với người con gái khác, anh đang cười và cười rất thoải mái.
Bộ phim kết thúc Hoàng Long trở lại với trạng thái ban đầu, mặt kệ Minh Anh nãy giờ cứ nói luyên thuyên bên cạnh. Cau mày Hoàng Long quay định bảo cô im lặng thì: “ Sắc mặt cô sao thế kia”
“ À không sao chắc tại cười nhiều quá thôi.”
Chẳng lẽ tại món suop cá, bây giờ cơ thể của Minh Anh đang nóng dần lên, nhưng nó thà chịu đựng chứ không muốn anh biết tình trạng bây giờ.
“ Ừ, khuya rồi tôi chở cô về”
“ Ừm, mà khoang quay lại chổ củ …”
Đến đây thật sự Hoàng Long không hiểu tại sao trên đời lại có một người con gái ngốc nghếch như cô chứ. anh thở hắc hơi rồi nói: “ Tôi nói với cô lần cuối bây giờ cô muốn về hay ở đây. Về thì im lặng và đi theo tôi, không được nói thêm lời nào nửa”
Minh Anh gật đầu, không nói gì nửa đi theo anh, trên đường về cũng vậy hai người cứ im lặng không nói với nhau câu nào. vì đang có dấu hiệu dị ứng nên muốn ngồi im nghĩ ngơi, còn anh thì đang theo đuổi những suy nghĩ trong đầu của Mình.
“ Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“ Xe của cô ở trường mai đi học xuống nhà xe lấy”
Nói rồi Hoàng Long đóng cửa xe chạy thẳng đi mất hút. không thấy bóng chiếc xe đâu nửa, nó cũng đi vào nhà.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự