When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Freddy Kết Luận
hưa các vị bồi thẩm đoàn, tôi sẽ cho các vị thấy,” Freddy nói, “rằng không những Jinx vô tội, mà ở đây cũng chẳng hề có tội ác nào. Tôi sẽ cho quý vị thấy tiếp, rằng vài súc vật nào đó đã phạm tội âm mưu tước đoạt tự do của Jinx và khiến anh ấy phải bị kết án cho cái tội ác không hề hiện hữu này.
“Giờ tôi đề nghị các vị xem xét kỹ càng những cẳng, những vuốt, những lông được khẳng định là của một con quạ, bị Jinx giết rồi ăn thịt. Xin các vị nhớ lại giúp, rằng hai bộ móng gà biến mất từ đống rác nhà cô McMinnickle vào ngày 6, và rằng, chính Zeke đã thú nhận vào đúng lúc đó, y ở gần căn nhà ấy. Tôi xin gợi ý với các vị rằng những cái móng mà các vị có đây hoàn toàn không phải là móng quạ, mà là móng gà, do Zeke hoặc một tên họ hàng nào đấy của y lấy về và đặt trong khu chuồng trại.”
“Nhưng những cái móng này đen mà,” gấu Peter nói.
“Đúng,” Freddy đáp. “Chúng đã được nhuộm đen bằng mực. Bọn chuột cống đã mang vào nhà và làm đổ bình mực trên bàn cô McMinnickle trong lúc nhuộm mấy cái móng. Đây là một phần của miếng giấy thấm trên cái bàn ấy. Các vị sẽ thấy trên đó tuyền dấu chân chuột cống.
“Thêm nữa, các vị đã nghe chứng cớ ngụ ý việc có nhiều tay chuột cống thu gom lông vũ thuộc đủ loại khác nhau trong rừng vào ngày mùng 6. Giờ các vị hãy xem xét cẩn thận mớ lông được coi là của con quạ. Tôi nghĩ rằng các vị sẽ thấy chúng thuộc nhiều loại khác nhau. Chúng đen thật đấy; nhưng nếu các vị ngửi chúng rồi ngửi mẩu giấy thấm mực, các vị sẽ thấy hai mùi này y chang nhau. Mùi ấy, thực tế, là mùi mực. Mớ lông ấy đã được nhuộm, hệt như bộ vuốt kia đã được nhuộm.”
Việc bồi thẩm đoàn nỗ lực để ngửi mớ lông vũ đã gây ra ít nhiều lộn xộn. Thật vô cùng khó để ngửi được mớ lông ấy mà không bị ngứa mũi. Từ bồi thẩm đoàn nổ ra vô vàn những cú hắt hơi trong lúc mớ lông được phân phát khắp phòng xử án; nhưng khi việc ngửi đã xong và đám lông đã được gom về lại, rõ ràng bồi thẩm đoàn đã chấp nhận giả thiết của Freddy.
“Giờ đây tôi muốn đề nghị các vị nhớ lại vài dữ kiện. Không có dấu hiệu vật lộn nào trong khu chuồng trại, mà đáng ra phải có nếu Jinx thực sự đã vồ một con quạ và ăn nó ở đấy. Móng và lông được xếp thành một bó gọn gàng. Lại nữa, mặc dầu ba cái lỗ chuột cống chỉ đủ chỗ cho ba con chuột nhìn ra việc gì đang diễn ra trong gác mái, nhưng cả chín con chuột làm chứng đều nói đã thấy Jinx vồ và ăn con quạ. Cuối cùng, không thấy có con quạ nào mất tích, mặc dù, như tất cả các vị đã biết, chỉ cần một con quạ mất một cái lông đuôi thôi, các vị sẽ được nghe đám quạ quang quác, la hét cùng than vãn về chuyện đó hết cả mấy tuần sau ấy chứ.
“Giờ, chuyện xảy ra là vầy, như các vị lần này hẳn đều đã hiểu. Đám chuột cống muốn gạt Jinx ra để khỏi cản đường, có vậy chúng mới lấy thêm được ngũ cốc dự trữ từ thùng thực phẩm trên gác mái. Như tôi đã cho các vị thấy, chúng lấy lông vũ và móng, đem nhuộm đen bằng mực, đặt trên sàn, và khi Jinx bước vào, chúng cáo buộc anh phạm tội ác. Không có lấy một tí ti sự thật trong chứng cớ của chúng. Đó là một trong những nỗ lực đê hèn nhất để thủ tiêu những mục tiêu công lý, bản thân tôi trước giờ chưa từng thấy. Tôi để vụ này lại cho các vị, tin tưởng rằng sự phán quyết của các vị sẽ thả tự do cho bị cáo.”
Vô vàn tiếng la to và hoan hô khi Freddy kết luận, rồi quạ Ferdinand đứng dậy để phát biểu với bồi thẩm đoán. Nó biết rằng mình đã đuối lý, vì thế nó nói rất ít về các dữ kiện. Nó chủ yếu tấn công vào Freddy, hơn là vào mớ chứng cứ được thu thập.
“Một giả thuyết thật khôn ngoan mà đồng nghiệp xuất chúng và cũng là nhà thám tử xuất sắc đã trình bày với chúng ta,” nó nói. “Nhưng với tôi, có gì đó hơi quá khôn ngoan. Xét cho cùng, công việc của thám tử là xây dựng các giả thuyết. Nhưng ở đây, cái chúng ta quan tâm là chân lý. Chúng ta chỉ là những con vật, chúng ta thích những gì rành rọt và đơn giản. Ở đây có một con chim chết, và bên cạnh đó là một con mèo. Còn gì rành rành hơn thế nào? Liệu chúng ta có cần phải nói hết chừng đó về mực, về đám giẻ cùi xanh, về bữa tối có thịt gà để thuyết phục phục mình về một thứ khiến cho cái thứ nằm ngay trước mũi ta đây trở thành dối trá? Tôi nghĩ rằng không. Tôi nghĩ rằng chúng ta đều đồng ý rằng hai với hai là bốn. Tôi nghĩ chúng ta thích một câu khẳng định như thế hơn là một lời giải thích lòng vòng vì sao hai với hai nên thành sáu. Tuy đương nhiên là tôn trọng và thán phục trước sự xuất sắc của cái giả thuyết mà Freddy đã trình bày với chúng ta, tôi vẫn không hiểu vì sao phán quyết của các vị lại có thể là gì ngoài ‘Có tội’.”
Vài tiếng hoan hô khi bài nói của Ferdinand kết thúc, nhưng chủ yếu là do sự thông minh trong cách con quạ né các dữ kiện, hơn là vì cử tọa đồng tình. Và rồi Charles đứng lên phát biểu. Bài nói của y có lẽ là bài hay nhất trong ba bài. Y đề cập trách nhiệm nặng nề đặt trên vai các thành viên của bồi thầm đoàn, về sự cẩn trọng lớn lao mà họ phải thực thi trong khi quyết định về việc có tội hay vô tội của bị cáo. Họ không được để cho thành kiến làm lung lạc, y nói, mà phải coi những dữ kiện như là những dữ kiện; họ phải nhớ điều đó... Nhưng bài nói ấy dài quá, và mặc dù từ hay ngữ đẹp, nhưng ý nghĩa lại rất ít, do đó tôi xin không ghi ra hết ở đây. Nếu bạn quan tâm, muốn đọc, bạn có thể lấy một bản sao, vì Freddy về sau có đánh lại bản tường trình phiên tòa trên máy đánh chữ của cậu, với đầy đủ các bài nói, được giữ cùng các tài liệu khác trong Hồ sơ Lưu trữ Nhà Bean, gắn nhãn ngay ngắn “ Chính quyền kiện Jinx” mà tôi có tận mắt thấy.
Bồi thẩm đoàn thì thầm với nhau mất vài phút trong lúc cử tọa ngồi dưới nín thở chờ phán quyết, và Jinx ngồi im phăng phắc, trông khá lo âu, nhưng vẫn để mắt đến khoảng tối dưới gầm xe ngựa, nơi đám chuột cống đang chát chít với nhau. Thế rồi gấu Peter đứng dậy.
“Thưa quý tòa, phán quyết của chúng tôi đã sẵn sàng,” nó nói.
“Đó là gì?” Charles hỏi.
“Không có tội!” Peter đáp.
Vừa dứt lời, tiếng reo hò bùng lên rung rinh cả khu chuồng trại, đấm ngã luôn hai con sóc chuột khỏi thanh xà nãy giờ chúng vẫn ngồi. Ông Webb vội vã leo lên sợi tơ của mình và từ trên nóc chuồng theo dõi phần còn lại của phiên tòa. Jinx đã nhảy xuống từ chiếc xe ngựa để nhận những lời chúc mừng của đám bạn bè giờ đang vây quanh. Nhưng Freddy bảo với Charles, con gà gáy đến vỡ cả phổi kêu gọi trật tự, và ngay sau đó tất cả im lặng.
“Thưa các quý ông, quý bà,” thám tử nói, “trước khi kết thúc, có một vấn đề nữa trong phiên tòa này. Tôi kêu gọi hãy bắt giữ lấy Simon cùng gia đình y vì tội âm mưu, khai man trước tòa, và nói dối trắng trợn.”
Tiếng the thé và chít chít dưới gầm xe ngựa trở nên ầm ĩ hơn, và quạ Ferdinand nói, “Cậu không làm thế được, Freddy. Chúng ta đã hứa với họ là họ có thể trở về khu chuồng trại an toàn mà.”
“Nếu anh nhớ lại điều tôi đã nói,” con heo đáp, “là trừ khi họ phạm tội ác mới trước khi phiên tòa kết thúc, còn thì họ có thể quay về an toàn. Nhưng họ vừa phạm một tội ác mới. Họ không nói sự thật về Jinx, và đó là một tội ác, đúng chưa nào?”
“Hừm,” Ferdinand nói, “tôi nghĩ rằng đúng đấy. Simon, ra ngoài đây.”
Simon không phải đồ hèn; khi cần phải đánh nhau là lão đánh thôi. Lão bước ra, nhe răng cười nham hiểm. Tuy nhiên, lão không hơi đâu mà tranh cãi. “Tất cả chúng bay chống lại tao,” lão nói. “Đồ con heo mập, con bò ngu ngốc, con cừu đần độn, con gà trống huênh hoang... tất cả tụi bay. Nào, tới luôn đi; kết án chúng tao vào tù đi và xem chúng tao có thèm quan tâm không. Chúng mày chỉ làm được có thế thôi. Ra đây nào, Zeke, và tất cả các con.”
Mấy con chuột cống kia chẳng mấy hào hứng mà chui ra, nhưng chúng lại sợ Simon hơn bất kỳ con vật nào, trừ con mèo, thế nên chẳng mấy chốc cả đám đã lục tục bò ra khoảng trống bên cạnh thủ lĩnh chúng.
“Chúng ta sẽ xử phiên tòa này hợp lệ,” Charles nói. “Chúng ta có bồi thẩm đoàn ở đây, và lão có thể chọn ai đó để bảo vệ mình.”
“Ta sẽ tự lo vụ này,” Simon gầm lên.
“Được, Jinx, anh canh chừng không để tên nào tẩu thoát đấy.”
“Da!” Jinx nói. “Coi đây!” Và nó bước lên, ngồi xuống bên cạnh Simon đang nhe răng. Nhưng Jinx, vốn là một con mèo tốt tính và không thể thù hận quá dai, ngay cả khi có lý do đến thế để mà thù dai như nó có đây, nên chỉ nháy mắt với con chuột. “Cứ tự nhiên đi, Simon,” nó nói.
Từng con, từng con một, đám chuột cống bị thẩm vấn, lấy tên và lấy tuổi, rồi từng con được hỏi liệu chúng có đưa ra được lý do gì để thấy chúng không nên bị kết án không. Hành động dưới sự chỉ dẫn của Simon, chúng đều nói không. Con bé nhất trong lũ chuột mang lại tí vui vui khi xưng tên là Olfred.
“Làm gì có tên nào như thế!” Charles nói.
“Có đấy!” con chuột kêu lên. “Tôi có đấy, đúng chưa?”
“Ngươi đánh vần thế nào?” con gà trống hỏi.
“O-l-f-r-e-d,” con chuột nói.
“Đúng ra phải được đánh vần với một chữ A,” Charles nói. “Alfred... thế cơ.”
“Chẳng phải. Olfred cơ,” con chuột khăng khăng.
“Vô lý!” vị quan tòa kêu lên giọng sắc lẻm. “Ngươi cho là ta không biết sao?”
“Đúng, ông không biết. Đâu phải vì ông chưa bao giờ nghe cái tên đó mà nó không có nghĩa gì đâu. Có khối cái tên ông chưa từng nghe kìa.”
“Thế sao!” Charles kêu to giận dữ. “Ta cá là ngươi không thể kể ra một cái tên mà ta không biết đấy.”
“Tôi kể được đấy,” Olfred nói. “Có Erwin và Orbert và Wogmuth và Wigmund và Wagbert và...”
“Ngươi vừa mới bịa ra tức thời!” Charles nói.
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng chúng vẫn là những cái tên đấy thôi”
Charles bỏ cuộc. “Thôi được, thôi được, tiếp tục vụ này đi.” Và việc thẩm vấn tiếp tục.
Simon là kẻ cuối cùng. Được hỏi có lý do gì để không bị kết án không, lão nói có, có đấy, nhưng vì lão không phản đối gì việc vào tù, cho nên lão sẽ chẳng nói gì đâu. “Lâu nay bọn ta vẫn sống bên dưới nhà tù,” lão nói. “Bọn ta chẳng phản đối gì việc leo thêm một tầng trong chính cái nhà tù ấy. Ta nghe nói chỗ đó cũng khá ổn, và các ngươi sẽ phải nuôi chúng ta. Ta thấy các ngươi chẳng thu được gì khi đưa chúng ta tới đó, nhưng thôi đó là việc của các ngươi.”
“Có một việc chúng ta thu được,” Charles nói. “Chúng ta đã gặp rắc rối lớn với nhà tù ấy, ta thừa nhận. Nhiều con vật được sung sướng quá đến nỗi chúng phạm tội chỉ để được vào đó. Nhiều con thậm chí vào tù mà không hề phạm tội nào hay hoàn toàn không hề được tuyên án. Nhưng Freddy đã đề xuất một phương pháp cứu chữa. Mọi án tù, từ đây, đều là khổ sai. Sẽ không còn chơi trò chơi và nhậu nhẹt vui đùa; tội phạm sẽ phải làm việc cả ngày. Từ nay nhà tù sẽ không còn được ưa chuộng đến thế nữa.”
Bầy chuột coi bộ khá chán nản trước điều này. Chúng thì thầm với nhau mất một phút; rồi bất thình lình, trước một ám hiệu của Simon, chúng phóng vọt ra ngoài cửa.
Trong suốt quá trình thẩm vấn chúng đã quá biết điều đến nỗi Jinx bỏ bê việc canh chừng. Nó phóng vọt lên, chụp hụt Simon trong có một đường ria, rồi lao đầu theo lũ tẩu thoát giữa đám chân cẳng của cử tọa.
“Để chúng đi đi, Jinx,” Freddy hét với theo. “Giữ cho chúng xa khỏi khu chuồng trại, nhưng để chúng đi!”
Jinx rít lên một tiếng cho thấy rằng nó đã nghe, và quờ quạng giữa đám chân ngựa chân cừu chân dê với chân tất cả những súc vật khác tụ ken trong chuồng bò để nghe phiên tòa. Ngay cả bên ngoài, đám đông cùng dày đặc, nhưng Jinx nhanh chóng dùng hết sức bình sinh vẹt đường tới được rìa đám đông gần khu chuồng trại nhất. Không thấy con chuột cống nào. “Lạy Chúa, lạc mất chúng rồi!” con mèo lẩm bẩm, rồi rón rén đi về hướng khu chuồng trại, nơi vang lên tiếng búa gõ. Rõ ràng ông Bean đang sửa cái sàn mà bọn trộm đã cậy lên.
“Chúng sẽ không dám đi lối đó,” nó tự nhủ. “Cái lỗ dưới cánh cửa ra vào là nhiều khả năng nhất. Mình sẽ canh chừng ở đó.”
Jinx bò về phía cái lỗ và rồi, ngạc nhiên chưa, nó thấy một miếng thiếc đã được đóng đinh che ngang. “Trời ơi!” nó nghĩ. “Ông Bean mà tìm ra bọn chuột cống thì mình kể như xui. Nếu đã tìm ra cái lỗ này và đóng đinh che nó lại thì chắc ông ấy phải phát hiện ra rồi.”
Nhưng lại còn một cái lỗ khác ở phía bên kia cánh cửa, thế là nó đi vòng qua xem xét. Nó khá chắc ăn rằng lũ chuột cống chưa tới được đó trước nó. “Nếu mình chặn được không để chúng ra ngoài...” Jinx nghĩ, và rồi nó thấy rằng cái lỗ thứ hai cũng đã được đóng đinh.
Bên trong khu chuồng trại, đám tù, không biết khổ sai đang chờ mình, cứ ca hát và cười đùa.
“Chúng ta cất tiếng ca tiếng la,” chúng hát,
“Và gọi vị quan tòa là tay chơi được,
Bởi đưa chúng ta vào
Giữ chúng ta ở lại
Và chúng ta thà ở trong còn hơn ở ngoài.”
Jinx nhe răng cười; rồi thì, ngay khi bài hát kết thúc, nó nghe có tiếng ai đó nói chuyện. Nó dừng lại để lắng nghe. “... không nhận ra có cả đống lỗ chuột trong một nơi cũ,” ông Bean đang nói. “Lúc mới thấy đám lỗ, tôi điên lắm. Jinx đã không làm tròn bổn phận. Tôi tự nhủ, lại để bọn chuột cống đào lỗ ở đây nữa rồi. Nhưng lại chẳng có con chuột nào. Tôi đã dậm khắp sàn và cậy lên thêm vài tấm ván mà cũng không thấy có dấu hiệu của bọn chuột. Thế nên tôi đóng đinh lại mấy cái lỗ, phòng có con nào lảng vảng đi ngang kiếm một lỗ làm nhà.”
“Ồ, Jinx là một con mèo hay mà,” bà Bean nói. “Nó sẽ không để con chuột cống nào vào khu chuồng trại đâu. Tay săn chuột cừ nhất của chúng ta đấy bố B. ạ.”
“Bà thì lúc nào cũng say đắm con mèo ấy, mẹ B. ạ,” ông chồng đáp, “và tôi cho là bà đúng. Với hai cái lỗ to như tôi mới đóng đinh lại đây, phải một con mèo hay lắm mới giữ nổi không để bọn chuột lọt vào khu chuồng trại. Hay là thỉnh thoảng chúng ta dọn cho nó thêm một đĩa kem be bé.”
“Đêm nào tôi cũng dọn cho nó một đĩa rồi bố B. ơi,” bà Bean nói. “Ông nghĩ cả đám om sòm dưới khu chuồng bò chiều nay là cái gì thế?”
“Ồ, lại một cuộc hội họp nữa của bọn chúng ấy mà. Tôi thích nghe chúng la hét, gào thét và vui vẻ. Tuy nhiên chỉ hy vọng chúng không làm thêm chuyến đi nào nữa.”
“Ông đúng là đọc được ý tôi, bố B ạ,” vợ ông nói. “Nhưng giờ chúng bù đầu với công việc thám tử này rồi. Cái thằng Freddy, quả là một đứa kỳ quái. Sáng hơn cả một đồng xu! Nhưng mà thằng Jinx cũng thế.”
“Về vấn đề đó thì đứa nào cũng thế,” ông Bean nói. “Phải nói, tôi thấy chẳng có bầy súc vật nào tuyệt hơn trong cả cái bang New York này.”
Jinx lủi đi mất. Nó là một con mèo thật hạnh phúc. Mọi khó khăn của nó đã được giải quyết ngay tức thời. Bồi thẩm đoàn đã tuyên bố nó vô tội, và bọn chuột cống đã cút khỏi khu chuồng trại. Phiên tòa may mắn đã diễn ra trong lúc ông Bean đóng đinh mấy cái lỗ, chứ nếu ông mà đóng đinh nhốt lũ chuột lại bên trong thì rắc rối to. Nhưng mọi việc giờ đã ổn.
Tối hôm đó Jinx và Freddy cùng bà Wiggins ngồi xuống bên ao vịt, xem trăng lên. Nước gợn sóng trắng trong ánh trăng. Đúng hệt màu kem tươi, Jinx nghĩ.
“Suốt mấy tuần rồi tôi làm việc căng quá,” Freddy nói sau khi cả bọn thảo luận xong về những gì xảy ra trong ngày. “Tôi nghĩ sắp tới sẽ đi nghỉ một chút. Tỉ như đâu đấy yên tĩnh và không có việc gì để làm ngoài lăn trên cỏ và sáng tác thơ.”
“Tôi cũng mệt mỏi,” Jinx nói. “Tất cả những chuyện chuột bọ này đã làm tôi phát rồ. Các vị nghĩ sao nếu chúng ta làm một chuyến đi nhỏ?”
“Tôi cho đó là một ý hay,” bà Wiggins nói. “Tôi có thể coi sóc công việc thám tử trong lúc cậu đi, Freddy à.”
Freddy ngáp. “Dĩ nhiên chị làm được mà,” chú nói. “Trời, nghĩ tới sáng mai phải tới văn phòng rồi phỏng vấn khách hàng và đoán luận các vụ án là thấy chán rồi. Tức cười là ngay cả những việc mình thích làm mà vẫn mệt mỏi thế.”
“Cũng như việc rình bọn chuột cống ấy,” Jinx nói. “Tôi hiểu.”
“Đường lớn thênh thang,” Freddy nói mơ màng. “Còn nhớ bài hát mà tôi sáng tác về điều đó hồi chúng mình đi Florida không?”
“Dĩ là nhớ rồi!” Jinx nói. “Nào hát đi nào, ngay đây, trong ánh trăng.”
“Đó là bài hát của những kẻ rong ruổi,” con heo nói. “Chỉ hát mỗi khi trên đường lớn thênh thang; chứ còn hát khi chúng ta ngồi ở nhà đây thì có hơi ngớ ngẩn.”
Jinx nhảy phắt lên. “Chà, thì đường thênh thang kia còn gì.” Nó chỉ đầy vẻ kịch tính về hướng cánh cổng, với những cột trụ trắng lấp lóa trong ánh trăng.
Freddy nhìn chằm chằm mất một lúc; rồi chú cũng nhảy lên. “Anh nói đúng,” chú bảo. “Chúng ta còn chờ gì nữa? Đi thôi!” Chú quay sang con bò. “Chúc may mắn, chị W. Khi nào tôi về thì tôi về, còn thì đừng trông ngóng tôi trước đó nhé.”
Bà Wiggins ngó theo hai đứa cùng đi qua cánh cổng và bước ra đường. Chúng khuất dạng lâu rồi mà tiếng hát chúng vẫn còn dập dờn vọng về với bà qua làn không khí trong lành buổi đêm.
Freddy hát:
Ô, ta là Vua các Thám tử
Một khi ta lần theo dấu
Bọn súc vật tội phạm rùng mình
Bọn súc vật tội phạm rung rinh
Vì chúng biết ta sẽ truy sẽ săn sẽ dồn bọn chúng
Ra sau song sắt nhà lao.
Jinx hát:
Ô, ta là nỗi sợ của loài gặm nhấm
Ta có thể diệt cả một đoàn chuột cống
Như lão Simon trộm cắp dối lừa
Cùng đám ranh con láu cá ma lanh
Hễ gặp phải ta, ta giết ta diệt ta ăn
Con mèo can đảm nhất giữa loài mèo chính là ta đó.
Cả hai cùng hát:
Trong nghề nghiệp mình đã chọn,
chúng ta thừa nhận
Chẳng còn gì để leo cao phấn đấu
Nhưng ta đã mệt vì theo dấu với bỏ tù
Với ngồi tòa, trá hình và tội ác
Ta muốn nghỉ ngơi lánh xa tội ác cùng cảm giác
Ta không muốn làm việc suốt ngày đêm.
Và rồi chúng đột ngột tấu một khổ thơ trong bài hành khúc mà chúng vẫn rất thường hát trên đường đi Florida dạo ấy.
Thế rồi ra cổng và xuống đường
Không dừng lại mà chào tạm biệt
Bởi cuộc phiêu lưu đợi xa kia trên mỗi ngọn đồi
Nơi con đường đi lẫn vào trời
Chúng ta lên đường chơi cùng gió cùng sao
Chúng ta hát khi cất đều nhịp bước
Ôi, yêu nghề cũng hay lắm thay
Nhưng cũng phải rong chơi lấy ít ngày.
Bà Wiggins ngâm nga giai điệu ấy một mình mất một lúc bằng tiếng ậm ừ thật trầm, nghe như hàng trăm con ễnh ương cùng cất giọng. Thế rồi với một tiếng thở dài, bà bò đứng dậy và bước chầm chậm về cái giường êm ái của mình trong khu chuồng bò.
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy