There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Freddy Thành Một Tên Trộm
reddy khởi hành trễ đến nỗi khi ấy trong rừng gần như đã tối đen, mặc dầu trên đầu chú, những chóp cây vẫn rực xanh pha ánh vàng trong mặt trời đang lặn. Do không thể bơi ngang dòng suối trong bộ quần áo của người, để đến được ngôi nhà hoang, chú phải cắt ngang rừng, tới cây cầu, và rồi sang bờ bên kia và đi ngược trở lại. Chú đi bằng hai chân sau, vì sau cú tai nạn trên cầu thang, chú cảm thấy cần phải thực tập càng nhiều càng tốt nếu muốn làm cho ai đó tưởng mình là một con người. Nhưng cái quần làm vướng hai cẳng chân, và chú cứ té lăn cù qua những gốc vây, vấp vào mớ dây leo, và rơi xuống những cái hố, đến khi tới được con suối thì cũng đã trầy trụa và nóng với đứt cả hơi, đến nỗi phải ngồi xuống trên một khúc cây và nghỉ. “Ôi Trời,” chú tự nhủ, “mừng quá, mình không phải là người! Mình không hiểu nổi làm sao họ xoay sở được để làm gì hay đi đâu trong cái mớ quần áo nóng nực lùng nhùng này nhỉ! Thế mà họ gọi họ là chúa tể của tạo hóa cơ đấy! Hừm. Mình thà là heo còn hơn.”
Được một chốc chú đứng dậy và lại đi tiếp, cuối cùng cũng tới được cây cầu. Ở phía bên kia cây cầu, một con đường nhỏ đầy cỏ chạy về bên trái, hướng đến ngôi nhà hoang. Freddy đi theo con đường đó. Chú bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nhưng chú là một con heo khá can đảm và không hề có ý quay về.
Lúc này trời đã tối. Những ô cửa sổ trong ngôi nhà hoang đã sáng đèn, nhưng bẩn đến mức Freddy chẳng thấy cái gì đang diễn ra bên trong. Tuy nhiên, chú nghe thấy tiếng nhạc... Ai đó đang chơi đàn ống và một giọng đàn ông đang hát. Bài hát có tên Ngọt và Chậm, nhưng cả ca sĩ lẫn người đệm đàn đều cố chơi nhanh hết ga, và họ không bao giờ cùng nhịp với nhau được hơn một nốt. Ca sĩ thường là chạy trước một khoảng, thế rồi người chơi nhạc sẽ bùng lên thật nhanh và qua mặt, chỉ tụt lại đằng sau mỗi khi ngừng lại để lấy hơi.
Freddy nghĩ rằng đây là bài hát tức cười nhất chú từng nghe, và chú đi tới cửa trước, ghé mắt nhòm qua lỗ khóa, đúng ngay lúc bài hát kết thúc. Gã to con, ngồi ngay cây đàn ống, đang lau mồ hôi trán. “Mày thắng lần này rồi, Looey,” gã nói, “tại mớ hợp âm ở phần hai làm tao bị chậm.”
“Tao sẽ đua tiếp với mày bài Boola Boola,” Looey nói.
“Không, không đua đâu,” Red nói. “Mày lúc nào cũng thắng bài đó vì mày luôn quên khoảng sáu chữ ‘Boola’ và tao không thể giữ nhịp được khi đang chơi. Để chơi bài gì mà tất cả các từ không giống nhau ấy. Chơi bài Annie Laurie đi. Một, hai, ba... nào!”
Âm thanh thật kinh khủng. Nếu không tin, bạn cứ thử hát bài Annie Laurie nhanh hết cỡ mà xem. Freddy không chịu nổi nữa, bèn gõ cửa.
Các nhạc công đang chơi nhanh tới mức không thể dừng lại cho đến bốn trường canh. Thế rồi có một khoảng yên lặng, theo sau là tiếng nện giày nặng nề, và cánh cửa đung đưa mở ra. Freddy chạm chiếc mũ lưỡi trai và lịch sự cúi mình.
“Trời đất, cái gì thế này?” Red nói. “Vào đi, anh bạn trẻ. Tụi này giúp được gì nào?”
Freddy bước vào trong. Căn phòng được chiếu sáng bằng ba ngọn đèn dầu, nhưng những ống thoát khói đèn lại quá bẩn đến nỗi ánh sáng tỏa ra chỉ còn tí xíu, và Freddy cảm thấy vô cùng chắc ăn là nếu cứ đội cái nón sùm sụp, bọn kia sẽ không thể nào biết chú là một con heo. Tuy nhiên chú thấy sợ khi cả hai tên bước đến gần chú và ngồi thụp xuống, bàn tay chống gối và nhìn chú chằm chằm.
Thoạt tiên chúng không nói gì. Chúng lom lom nhìn chú mất một phút, thế rồi chúng đứng dậy và lom lom ngó lẫn nhau, xong lại thụp xuống và lom lom ngó Freddy lần nữa.
“Chà, đánh tao chết đi!” Red nói.
“Tao cũng thế!” Looey nói. “Nó là một... mày gọi mấy thằng bé bé thế này là gì nhỉ... một thằng nhùn, đúng không?”
“Một thằng lùn,” Red nói. “Mày phải biết chớ, Looey.”
“Chà, nhùn hay lùn, chúng ta gọi hắn là gì thì có sao đâu? Vấn đề là, hắn gọi hắn là gì? Này thằng kia, tên mày là gì?”
Freddy chỉ vào miệng và lắc đầu.
“Nó câm,” Looey nói. “Một thằng vừa lùn vừa câm thì ích gì? Quăng nó ra ngoài và chơi nhạc tiếp đê!”
Trong túi Freddy có cái sơ đồ mà chú đã vẽ sẵn, nhưng mặc dầu vẫn thực tập từ lâu cách cầm sách và giấy, đến nỗi có thể dùng hai chân trước gần như đó là hai bàn tay, Freddy vẫn sợ rằng nếu chú rút cái sơ đồ ra và đưa cho bọn trộm, chúng có thể nhìn thấy rằng chú có móng thay vì tay, và sẽ nhận ra chú là một con heo.
May thay vào đúng lúc đó, Red bảo: “Chờ đã, tao có một ý!”
“Tao hy vọng ý lần hay hơn cái ý mày có hôm thứ Năm tuần trước,” Looey nói.
“Đây là một ý hay mà,” Red nói. “Nghe đây, thằng lùn này bé con, lại câm nữa. Có nghĩa là hắn có thể chui vào những nơi mà chúng ta không thể chui vào, và sau đó hắn lại không thể kể ai nghe về mọi việc. Cái cửa sổ phía sau của Ngân hàng Quốc gia Centerboro, mày thấy sao nào?”
“Trời!” Looey kêu lên. “Đó quả là một ý hay!” Gã quay sang Freddy. “Này, thằng lùn, mày có muốn kiếm nhiều tiền không?”
Freddy gật đầu hăng hái.
“Tốt! Mày đi với chúng tao và chỉ làm những gì chúng tao bảo mày làm, và chúng tao sẽ cho mày năm mươi xu. Nào, Red, mặc đồ vào nào.” Và gần như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Freddy đã phải lộn ngược trở lại con đường tối với mỗi bên một tên trộm.
Chú đã không có cơ hội nào để cho chúng xem cái sơ đồ, và chú cũng chẳng hề có khái niệm cuộc phiêu lưu chú sắp dấn vào đây nó thuộc cái giống gì. “Mình chắc là cái gì đó khá mờ ám,” chú tự nhủ. “Nhưng lo cũng chẳng ích gì. Giờ mình đi với chúng, và nếu sau vụ này mà không bắt được chúng thì mình là một tên thám tử tồi.”
Chúng dừng lại ngay cây cầu, Red nhảy vào trong bụi, chẳng mấy chốc có tiếng xịch xịch của một cỗ máy, và gã lái ra đường một chiếc xe mui trần đã móp méo đến thảm hại. Red kéo Freddy vào, và chúng khởi hành về hướng Centerboro. Suốt đường chẳng ai nói gì. Cả hai tên trộm đều mặc áo mưa, mặt nạ đen, ủng cao su, tay lăm lăm súng lục. Looey khá vất vả vừa lái xe mà tay cầm súng, và mỗi lần phải bẻ cần sang số, cái súng lại cướp cò. Khi nổ, khẩu súng chĩa ngay kính chắn gió, và Freddy ngạc nhiên không thấy kính bay ra trăm mảnh, lại thấy Looey chỉ cười.
“Tụi này không mang theo súng có đạn khi đi làm,” gã giải thích, “dễ xảy tai nạn lắm.”
Khi chúng lái xe xuống đường Main, Freddy thấy có ánh đèn trong tất cả các cửa hiệu, đúng như cảnh sát trưởng hôm nọ đã nói chú nghe. Chúng lái chậm lại khi tới nhà băng, và chú thấy một người gác cổng ngồi trên mấy bậc cấp phía trước với khẩu súng vắt ngang gối. Tuy nhiên ông này chẳng hề để ý đến chúng khi chúng quành vào cái hẻm kế nhà băng.
Looey dừng xe lại trong hẻm, và tất cả ra khỏi xe. Red lôi cái thang dây từ ghế sau ra và mắc vào tường nhà băng, dưới một cửa sổ. “Đây rồi,” gã nói. “Chúng không màng khóa cái cửa sổ này vì nó quá nhỏ, ai chui cũng không lọt. Nhưng mày có thể lọt qua, và khi đã vào bên trong rồi, chúng tao sẽ ném cái túi này vào theo, và việc của mày là chất cho đầy tiền vào cái túi, quăng nó ra, và rồi tự quăng mày ra. Hiểu chưa?”
Freddy hiểu chớ. Chú hiểu rằng chú sắp là một tên trộm bất đắc dĩ, và chú không thể làm gì khác. Nhưng chú đã không tính đến cái thang dây. Vụ trèo cầu thang sau nhà tại trang trại với cái quần dài của ông Bean là đã khá tệ rồi, tuy nhiên lần này mới đúng là vô vọng. Chú trườn lên ba nấc, rồi vướng bàn chân trái vào ống quần trái, ngã lộn mèo, kêu eng éc, và chú cùng cái thang, cùng Looey rớt xuống cái ầm trên nền đá cuội của con đường nhỏ.
Ngay lập tức màn đêm đầy ắp tiếng động. Các cửa sổ được kéo lên, cảnh sát tuýt còi, người chạy rầm rập trên đường và bắt đầu la hét rồi bắn súng. Looey trườn dậy, ném Freddy vào xe, và trèo vào cạnh chú ngay khi Red khởi động máy. Với một tiếng gầm, chúng vọt ra khỏi ngõ hẻm, phóng lên đường Main bằng hết tốc lực. Nửa tá xe hơi ập vào con đường phía sau chúng khi chúng lạng qua lách lại né những người đang cố chặn bắt. Red lái xe thật tài tình; gã gần như né được hết những viên đạn nhắm tới, bởi không viên nào trúng vào xe. Chưa tới một phút chúng ầm ầm quay trở lên được đường cái, nơi chúng đã đi vào thành phố, với dòng truy đuổi ào ào phía sau lưng. Thêm vài phút nữa, chúng đã tới cái cầu và băng qua đó; thế rồi Red đạp thắng thật mạnh đến nỗi cả đám gần như bay xuyên qua kính chắn gió, cái xe lộn vòng, gãy hết cả đèn, và ủi vào bụi nơi nó được giấu lúc nãy.
Từng chiếc, từng chiếc một, những chiếc xe đuổi theo vụt qua chỗ bọn trộm giấu xe. Khi chiếc cuối cùng đã đi khuất, hai tên trộm chậm chạp trèo ra.
“Mày có thể quay về lại nơi mày xuất phát rồi đấy, lùn,” Looey nói bằng một giọng tức tối.
“Mày phải biết xấu hổ vì mày chứ,” Red nói. “Giờ chúng tao chẳng còn cái thang dây nào nữa, tất cả là vì mày đấy. Ngày mai tao sắp phải treo màn cửa sạch trong phòng khách, tao biết làm sao đây khi mà không có cái thang dây.”
“Đi đi,” Looey nói. “Cút đi. Chúng tao không muốn làm gì với mày nữa. Mày chẳng khôn gì hơn một con heo.”
Freddy toét miệng cười một mình trong bóng tối; rồi nó rút tờ giấy khỏi túi và đưa cho Red.
“Cái gì đây?” tên trộm hỏi. Gã quẹt một que diêm lên để nhìn, rồi gọi thằng bạn bằng giọng háo hức, “Coi này, Looey, hắn có bản đồ của nhà tay chủ nông trại - cái tay sống bên bờ suối ấy - cái bản đồ cho biết chỗ giấu tiền của tay ấy.”
Chúng cúi xuống tờ giấy, đốt hết que diêm này đến que diêm khác để xem xét. Trên đầu có ghi, “Bản đồ của khu chuồng trại ông Bean, cho thấy chỗ giấu kho tàng” và bên dưới, Freddy vẽ một sơ đồ khu chuồng trại, nhưng từ một khoang chuồng, chú vẽ một mũi tên dài, ở đầu có ghi “Dưới sàn khoang chuồng này có giấu một hộp đựng mười ngàn đô-la bằng vàng”.
Hai tên trộm cực kỳ phấn khích. “Hắn đến là để đưa chúng ta cái này đây,” Looey nói. “Biết đâu rút cục hắn chẳng phải là một thằng lùn tệ hại đến thế.” Gã quay sang Freddy, “Xin lỗi vì đã nói rằng mày là một con heo. Mày có chắc là ở đó có tiền không?”
Freddy gật đầu dứt khoát.
“Cũng đáng thử lắm,” Red nói. “Tuy nhiên, tao sẽ không liều mạng đâu. Chúng ta sẽ dẫn tên này về nhà và trói hắn lại trong lúc chúng ta đi và coi tiền có ở đó không. Nếu có thì được; chúng ta sẽ chia phần cho hắn. Còn nếu không...” Gã lườm thám tử. “Chà, hắn sẽ phải hối tiếc, thế thôi.”
Với Freddy, việc này hoàn toàn không chấp nhận được, nhưng không thể làm gì khác. Hai tên trộm mang chú trở lại ngôi nhà hoang và trói chú lại trên một chiếc ghế rồi ra đi, lần này là đi bộ, vì chắc hẳn là có quá nhiều người đang tìm kiếm chiếc xe của chúng trên đường.
Freddy gần như tuyệt vọng. Chú đã chẳng sắp xếp gì cho việc tóm bọn trộm. Nếu chúng tới khu chuồng trại, chúng sẽ chẳng tìm thấy gì trong khoang chuồng ngoài một tá hay hơn bọn tù súc vật. Nếu chúng quay lại tay không một lần nữa vào đêm nay, điều gì sẽ xảy ra với chú? Chỉ nghĩ tới đó đã khiến cho quần áo của chú có cảm giác chật chội hơn, bất tiện hơn; dù chúng vốn đã chật, đã bất tiện.
Nhưng chú không nghĩ về việc đó quá lâu, bởi hai tên trộm chưa đi được hơn một phút thì có cái gì động đậy trong một góc tối của căn phòng, và một giọng nhỏ rí nói, “Phải cậu không, Freddy?”
“Cousin Augustus!” Freddy kêu lên. “Trời, nghe tiếng bạn tôi mừng quá! Gặm đứt dây thừng giúp, được không, anh bạn quý? Tôi phải tới trang trại trước khi hai gã kia tới đó, nếu không sẽ bỏ lỡ một cuộc bắt sống quan trọng.”
Răng Cousin Augustus rất sắc; trong có vài phút Freddy đã được tự do và chú quăng bỏ mớ cải trang. “Hà,” chú kêu lên, “Lấy lại phong độ rồi! Giờ mình chẳng thua bất cứ thằng nào! Nhưng tôi thắc mắc liệu có thể tới đó trước chúng không. Nói tôi đi, Gus, bạn có thể đánh thức con chim nào quanh đây để đưa tin cho Jock không?”
“Dĩ rồi,” con chuột nhắt nói, “có một con hồng tước sống dưới mái hiên nhà trước. Tôi sẽ leo lên ngó thử một cái vào ổ nó và coi coi nó chịu đi không.”
Cousin Augustus không để mất thời gian. Hai phút sau đã quay lại, đi theo là một con hồng tước trông khá quạu quọ và ngái ngủ, tuy nhiên, khi nhận ra chính Freddy - thám tử lừng danh - cần nó giúp đỡ, thì con chim lại quá sốt sắng để gia ơn.
“Hãy bay đi và đánh thức Jock với Robert,” Freddy nói, “bảo họ dọn hết đám tù ra khỏi ngăn chuồng thứ hai ngay lập tức. Bảo họ không được chậm một giây. Có hai tên trộm đang tới đó, và tôi muốn chúng vào trong cái ngăn chuồng ấy mà không gặp khó khăn gì. Bảo Jock thức hết những con vật khác dậy và giấu chúng trong khu chuồng trại rồi giữ yên lặng cho đến khi hai gã kia vào trong chuồng. Không được làm gì khác trước khi tôi có mặt ở đó.”
Con hồng tước lặp lại thông điệp để chắc chắn là sẽ đưa tin đúng, và bay đi, còn Freddy phóng thẳng tới suối, lao xuống và bơi qua, rồi phi nhanh băng rừng về trang trại. Đi bằng bốn chân quả dễ hơn nhiều là lúc nãy đi hai chân, và chẳng mấy chốc chú đã tới được bãi cỏ chăn thả. Từ đó, chú đi cẩn thận hơn, và lúc tới được khu chuồng trại rồi, chú trườn đi giống như một cái bóng.
Những tiếng động mơ hồ đến từ khu chuồng trại, và thỉnh thoảng một ánh đèn lóe lên rồi lại tắt. Rồi, hai tên trộm đang ở đó rồi! Freddy lẻn vào bên trong, ngay ngăn của Hank. “Chào bác Hank,” chú thì thầm. “Mọi việc ổn chứ?”
“Tới giờ thì ổn,” Hank nói. “Mặc dầu cái ổn đó có nghĩa gì thì vượt quá tầm hiểu của tôi. Mới vài phút trước Jock và Robert và bà Wiggins vào đây đưa hết đám tù sang một khoang chuồng, xong họ núp, kia kìa, trong góc kia kìa - rồi có hai người đàn ông lẻn vào, và nghe như thể họ đang cậy ván sàn. Thế là cái gì thế?”
Nhưng chẳng có thì giờ mà trả lời. Freddy rón rén băng qua sàn tới cửa khoang chuồng. Chắc luôn, ở đó đang có Red và Looey, làm việc dưới ánh sáng của một cây đuốc điện, thở hổn hển trước một tấm ván sàn. Hết sức cẩn trọng, Freddy đẩy cánh cửa nặng nề sập lại và thả cái móc vào trong khóa móc.
Hai tên trộm chẳng nghe thấy gì, và Freddy không gây ra tiếng động nào, bởi chú có lý do để mặc cho hai tên kia cứ thế mà làm việc của chúng. Chú đi tới góc nhà nơi các bạn mình đang núp.
“Tôi nghĩ các bạn ra được rồi,” chú nói. “Chúng ta đã tóm được chúng nhanh chóng và gọn gàng. Việc làm đêm nay quả là vĩ đại! Nhưng những gì tôi đã trải qua kể từ khi rời khỏi đây thì có nói các bạn cũng không tin nổi đâu!”
Chú bắt đầu kể chúng nghe câu chuyện về những mạo hiểm của mình, và bất thình lình có tiếng lạch cạch ở cửa khoang chuồng. Hai tên trộm đã phát hiện ra mình bị khóa trái.
Jock cười lớn. “Cứ để chúng cố thoát ra xem!” nó nói. “Cái cửa đó chặn được cả con voi ấy chứ. Dù sao tôi cũng đã cho gọi Peter xuống, phòng trường hợp có gì không hay. Anh ta có thể xử lý chúng được ngay.”
Freddy vừa bắt đầu kể tiếp câu chuyện của mình thì có tiếng một chiếc xe hơi lái vào sân, và một giọng oang oang la lên: “Này, chủ trại! Dậy, dậy ngay!”
“Tôi biết giọng nói này,” Freddy nói. “Đó là giọng tay thám tử thành phố. Chà, để coi lão bắt được bao nhiêu tên trộm đêm nay!”
Bọn súc vật đi cả tới cửa khu chuồng. Một ngọn đèn vừa bật lên trên cửa sổ trên lầu, và chẳng mấy chốc cái đầu ông Bean, trong chiếc mũ ngủ màu đỏ có ngù trắng, thò ra ngoài màn đêm.
“Có thôi ầm ĩ đi không, không ta xuống và cho mấy quật bây giờ!”
“Tôi muốn biết ông có thấy cái xe mui trần nào đến chỗ này cách đây một tiếng không,” lão thám tử hét to.
“Tôi còn khối việc hay ho để làm ban đêm hơn là ngồi đó mà theo dõi mấy cái xe mui trần,” ông Bean nói. “Thôi ông biến đi đi, tôi sẽ không để đám súc vật của tôi bị thức giấc kiểu này đâu.”
“Tôi đang truy tìm hai tên trộm lái một cái xe mui trần!” ông Boner nói.
“Hà, tôi đâu phải hai thằng trộm lái một cái xe mui trần,” chủ trại nói. “Tôi là một công dân đầy tự trọng mặc đồ ngủ, và gì nữa à, tôi có một khẩu súng trong tay đây, và nếu ông không đi trong vòng hai phút thì...”
Thế rồi một chiếc xe nữa lái vào trong sân, và cảnh sát trưởng bước ra. Thái độ ông Bean thay đổi hẳn, ngay khi nhận ra người mới tới. “Ồ, khỏe không, cảnh sát trưởng?” ông nói. “Tay này là ai đây? Bạn của ngài à?”
Cảnh sát trưởng giải thích. Họ đang lùng soát khắp vùng quê kiếm hai tên trộm hoảng sợ bỏ chạy trong lúc tìm cách ăn trộm nhà băng Centerboro, và họ thắc mắc không biết ông Bean có thấy gì hay nghe gì về hai tên trộm này không.
“Tôi vào giường được ba tiếng rồi,” ông chủ trại nói. “Nhưng có Freddy mới từ khu chuồng trại chạy ngang kìa. Coi chừng biết đâu cậu ta có cái gì đó cho các ngài xem đấy. Giờ tôi vào giường lại đây. Muốn kiếm gì thì cứ kiếm, nhưng làm ơn yên tĩnh giùm. Tôi muốn bọn súc vật đi ngủ lại.” Và ông đóng sập cửa sổ.
Trong lúc đó Freddy đã bước tới bên cảnh sát trưởng. Chú giơ một chân trước lên và vẫy vẫy về phía khu chuồng trại.
“Cái gì hả, Freddy?” cảnh sát trưởng hỏi. “Ta chắc là cậu biết cái gì đó.”
“Ồ, lại con heo ấy!” lão thám tử khó chịu kêu lên. “Đi thôi, ông cảnh sát trưởng, chẳng có gì ở đây cả.”
“Gì mà nhanh thế,” cảnh sát trưởng đáp. “Tôi đi xem cái đã.” Rồi ông đi theo Freddy tới khu chuồng trại và đến thẳng trước cửa khoang chuồng; cánh cửa đang bị hai tên trộm cầm tù rung lắc.
“Hừm,” cảnh sát trưởng nói, rút khẩu súng to đùng ra. “Coi bộ lần này cậu đã tóm được cái gì rồi nhỉ. Đám súc vật, tránh một bên nào.” Và ông nhấc móc khóa ra.
Cánh cửa bất thần mở tung, và Looey cùng Red lăn cù ra ngoài.
“Giơ tay lên!” lão Boner nói, bước tới trước. Và trong lúc hai tên trộm bối rối dựa lưng vào tường với hai tay giơ lên trời, lão quay sang cảnh sát trưởng. “Hai phạm nhân của ông đây, cảnh sát trưởng,” lão nói đầy kịch tính. “Tôi vẫn biết chúng ở đây mà. Cho nên tôi mới dừng ở đây trước tiên.”
“Gì?” Looey nói. “Thế á! Chà, để tôi nói ông biết nhá. Chẳng phải ông bắt được tụi tôi đâu, ông thám tử thành phố. Đến con sên què ông còn không bắt được là...”
“Cấm ngươi nói lại!” lão Boner giận dữ. “Không phải ta bắt các ngươi thì còn ai bắt, hả?”
“Cái tay bé bé đội mũ ca-rô kia kìa, nếu ông muốn biết nhé,” Looey nói. “Và nếu mọi thám tử đều khôn như hắn thì các ông đã tóm được chúng tôi từ lâu rồi.”
“Đây, ‘cái tay bé bé’ của các ngươi đây,” cảnh sát trưởng vừa nói vừa đẩy Freddy tới trước.
“Lại con heo của ông nữa,” lão Boner đáng ghét cười khịt mũi. “Tôi lái xe vào cái sân sau này để kiếm bọn chúng, đúng không nào? Và chúng nó đúng là ở đây, đúng không nào? Rồi, thế thì, ai bắt chúng nào? Và ai mà đi tin một con heo có thể làm chuyện đó nào?”
“Con heo đã làm chuyện đó,” cảnh sát trưởng nói một cách lì lợm, “con heo phải được khen, và phải được thưởng!”
Looey và Red nhìn Freddy lom lom đầy kinh ngạc. “Một con heo!” Red kêu lên. “Quỷ thần ơi, Looey ơi, một con heo!”
“Phải, heo,” Looey chán nản đáp. “Trời ơi, chúng ta là đôi trộm khét tiếng. Bị tóm bởi một con heo!” Và khi lão Booner bắt đầu tranh cãi tiếp rằng chính lão mới là người được nhận phần thưởng, Looey thêm: “Thôi, mang tụi này đi và nhốt tụi này lại cho rồi. Đâu cũng được miễn khỏi phải nghe cha này nói nữa.”
Ông Bean, trong chiếc áo ngủ dài màu trắng và tay cầm cây đèn dầu, xuất hiện trước đó một chút ngay cửa khu chuồng trại. “Cha đó tính cướp tay trên từ tụi súc vật của ta hả?’ ông làu bàu. “Chúng ta phải ngăn chặn vụ này ngay thôi.” Và ông thò đầu ra ngoài, khẽ gọi, “Peter! Tống cổ lão này cho chúng tôi, được không?”
“Và tôi cũng muốn nói với ông điều này, ông cảnh sát trưởng,” lão Boner đang nói. “Ông chẳng làm được gì trong vụ này, chẳng hơn gì con heo bạn ông, và tôi sẽ đưa cho báo chí câu chuyện tôi bắt trộm, và đừng có mà ngăn tôi. Họ sẽ nói rằng ông Montague Boner, thám tử lừng danh, đã thành công trong việc đặt dấu chấm hết cho nạn trộm cắp ở chuỗi nhà băng nông thôn phía bắc. Với cuộc tóm bắt ngoạn mục này, ông...”
Nói đến đây lão dừng, và dừng đột ngột, bởi có cái gì đó vừa gồ ghề vừa lông lá đang cạ cạ vào người lão. Lão quay lại để ngó. Peter, chú gấu, đang đứng trên hai chân sau ngay cạnh lão, mồm há to, hai cánh tay giang ra, trong ánh đèn dầu lập lòe trông to phải đến gấp đôi.
Lão Boner miệng há hốc, to gần bằng miệng gấu Peter, và từ đó thoát ra một tiếng thét dài. Thế rồi lão phóng tới cửa. Lão thét tiếp khi tới được sân sau, rồi lại tiếp tục thét khi rẽ ra ngoài cổng, lao vội lên đường, với Peter đủng đỉnh chạy sau lão có mấy bước chân. Đám súc vật bu lấy cửa; chúng không thấy được gì, nhưng có thể nghe những tiếng thét ấy mờ dần tắt dần về hướng Centerboro, cho đến khi cuối cùng chỉ còn dội lại như một sợi chỉ mảnh của âm thanh xuyên qua màn đêm tịch mịch, nghe như tiếng o o của một con muỗi. Và chẳng mấy chốc cũng mất luôn, chỉ còn thinh lặng.
“Cảm ơn, ông Bean, và toàn thể đám súc vật,” cảnh sát trưởng nói. “Tôi phải đi đây. Sáng mai tôi sẽ lên đây, Freddy ạ, để cậu chỉ cho tôi chỗ toàn bộ số tiền bị đánh cắp, và tôi sẽ mang theo phần thưởng. Đi thôi, hai tên kia. Có mấy xà lim xinh đẹp đã dọn dẹp đón tụi bay, với khăn tắm sạch và hoa tươi cắm trong bình cùng đủ thứ. Ngủ ngon, bà con.”
Ông Bean chúc ngủ ngon; rồi quay sang đám súc vật. “Thôi đừng ngồi bàn tán suốt đêm nữa,” ông nói cộc cằn. “Mai còn khối thì giờ mà bàn. Freddy, tôi tự hào về cậu.” Ông vụng về vỗ lên vai con heo. “Ngủ ngon.” Và ông lộp cộp bước về phía ngôi nhà.
“Chà,” bà Wiggins nói với một tiếng thở dài, “đây quả là một đêm ra trò, tôi phải công nhận. Nhưng ông Bean nói đúng đấy; chúng ta phải đi ngủ thôi. Có điều tôi muốn sáng ra phải được nghe ngay toàn bộ chuyện này.”
Đám súc vật từ từ giải tán. Nhưng Freddy kéo Jinx ra một bên, ngay khi những con kia đã đi. “Coi đây, Jinx,” chú nói, “những tấm ván mà bọn trộm nậy lên trong cái khoang chuồng kia nằm ngay trên chỗ bọn chuột cống trữ ngũ cốc. Nên chăng ngó một cái trước khi đi ngủ, nhỉ?”
Jinx giật giật ria hai cái, vỗ lưng Freddy một vỗ, rồi nháy mắt lộ liễu; và khi con heo rời khu chuồng trại, chú liếc ra sau và thấy Jinx đã lẻn như một cái bóng xuyên qua khu cửa mở của khoang chuồng.
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy