Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Bí Mật Của Egbert
hất bại của Freddy làm chú nản kinh. Bọn chuột cống ngay lập tức loan tin khắp nơi, và Freddy không cách gì ra khỏi khu chuồng lợn mà không bị mấy con vật hỏi han vụ án tới đâu rồi và đã lấy lại được đoàn tàu chưa. “Họ đều rất tử tế và cảm thông,” chú nói với Jinx, “vì chẳng ai ưa lão Simon và gia đình lão. Nhưng tôi sẽ không nhận được thêm vụ nào nữa nếu không xử lý cho nhanh vụ này. Mà theo cung cách hiện nay thì việc này sẽ còn phải ngốn thêm nhiều thời gian.”
“Vâng, và tôi thì sẽ mất việc nếu ông Bean phát hiện ra,” con mèo đáp. “Chúng ta phải làm gì đi thôi, và phải làm ngay. Tôi đoán chừng cậu đã nghe bài hát mà lũ chuột cống hát về cậu rồi chứ?”
Freddy gầm gừ giận dữ. Rồi, chú đã nghe bài hát ấy rồi. Mỗi lần chú đến gần chuồng ngựa, lũ chuột cống lại bắt đầu hát to hết hơi, và chúng dùng bài hát ấy như một kiểu hành khúc khi lăn đoàn tàu qua qua lại lại giữa lỗ chuột của chúng với thùng đựng thóc.
Freddy, thằng mật thám
Bị bung một cái răng,
Là một tên đầu đất
Và đó là sự thật.
Freddy đồ con heo
Nói nghe thì lớn lắm
Chỉ được cái phàm ăn
Tồm tộp với ừng ực.
Freddy cái thằng mập
Chẳng bao giờ hiểu được:
Bốn mươi chín con heo
Bằng một con chuột cống.
Và còn rất nhiều đoạn nữa. Chẳng hay ho gì, chỉ là một bài hát, nhưng làm Freddy cáu điên, và bọn chuột cũng chỉ muốn có thế. Ai mà sáng, trưa, chiều, tối cũng phải nghe một bài hát kiểu ấy lại chẳng phát điên!
“Chà,” Jinx nói. “Tôi tin vào cậu. Tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc rảo rảo quanh chuồng ngựa và cố chộp cho được lão Simon khi lão không núp bên trong đoàn tàu. Chẳng lẽ cậu không có ý tưởng gì sao?”
“Có chứ, tôi có mấy ý đấy chứ,” Freddy đáp. “Lúc nào tôi cũng nghĩ về chuyện này. Nhưng anh biết thám tử thì làm việc thế nào rồi đấy. Sẽ không có lợi nếu họ kể hết ra mọi thứ họ đang làm. Mọi việc đang tiến triển khá ổn, mặc dầu có hơi chậm hơn tôi tưởng nhưng quả thật là đang tiến bộ rất khả quan như mong đợi.”
“Hừm!” con mèo nói. “Tiến triển khả quan như mong đợi - mà có thấy mốc xì gì đâu.” Nhưng nó chỉ ậm ừ như thế trong cổ họng, bởi nếu Freddy có ý tưởng gì thật - cậu ta thực sự là một con heo thông minh mà - thì chẳng hay ho gì nếu lại làm cậu ta mất lòng. Jinx cũng tha thiết cần sự giúp đỡ của Freddy trong việc ấy.
Nhưng Freddy thực sự chẳng có ý tưởng gì. Dùng vũ lực thì không hay rồi; chú đã từng thử, và chỉ thu về được mỗi cái răng gẫy, khiến gia đình chú phá lên cười mỗi khi chú nhoẻn miệng. Mà đằng nào thì thám tử cũng hiếm khi dùng vũ lực; họ dùng mưu. Chú về lại phòng làm việc, xoay xỏa thoải mái và cố nghĩ ra vài mưu để trị lũ chuột. Và như lệ thường, cứ khi nào nằm thật yên và tập trung hoàn toàn một tí là chú lại ngủ thiếp đi.
Freddy bị đánh thức bởi một tiếng gõ rụt rè nhưng kiên trì ngoài cửa. “Mời vào,” chú nói giọng ngái ngủ, và rồi một cái mũi trắng cùng hai cái tai trắng thò ra bên mép cửa. Freddy nhảy bắn lên. “À, chị Winnik,” chú nói khi phần thân còn lại của một con thỏ già theo sau hai tai chui vào phòng. “Lâu quá không gặp. Hôm nay tôi giúp chị được gì nào?”
Winnick là một bà góa sống tuốt bìa rừng. Hồi trẻ, chị từng là một cô thỏ trẻ đẹp đến đỗi con nào cũng ước ao được gặp, nhưng từ hồi chồng mất, việc chu cấp cho cả một gia đình lớn đã ngốn hết thời gian và năng lượng của chị. Chị không còn tham dự vào đời sống xã hội vui vẻ của các con vật khác trong vùng nữa, thỉnh thoảng mới thấy mặt chị, mặc dầu ai nấy đều quý chị, và lâu lâu con này con kia lại mang một đầu xà lách tươi hoặc vài củ cà-rốt xuống cho chị, bởi ai nấy đều ngờ rằng chị và mấy đứa nhỏ không phải lúc nào cũng đủ ăn.
“Ôi, anh Freddy ơi,” chị thỏ òa ra, “chuyện thằng Egbert nhà tôi! Nó biến mất rồi, tôi không biết phải làm gì đây. Nó trước giờ lúc nào cũng ngoan ngoãn, tử tế và được việc, lại sẵn lòng trông mấy đứa thỏ con. Bọn con nít khác thì chơi, chơi, chơi cả ngày dài, nhưng Egbert...” Và chị lại bắt đầu sụt sùi.
Freddy không để nước mắt chị thỏ làm bận lòng mình lắm. Hầu hết súc vật không thích khóc vì khóc làm đỏ mắt, nhưng đám thỏ trắng đằng nào mắt cũng đỏ rồi nên khóc hay không cũng chẳng có gì khác. Và vì là giống ủy mị, nhạy cảm, lại dễ xúc động, nên thỏ rất hay khóc.
“Thôi thôi,” Freddy nói cứng cỏi. “Chỉ cần nói tôi nghe mọi việc thôi, và chúng ta sẽ xem coi có thể làm được gì. Tôi ngờ là mọi chuyện không tệ như chị nghĩ đâu. Nào, chị muốn tôi giúp chị tìm thằng Egbert chứ gì?” Và khi chị thỏ gật đầu đồng ý, nước mắt ràn rụa, chú tiếp tục, “Được, thế thì vào việc. Để coi... Egbert. Nó là thằng lớn thứ tám của chị, đúng không? Hay thứ chín?”
“Thứ mười hai,” chị thỏ đáp, “và lúc nào cũng ngoan ơi là...”
“Vâng,” Freddy nói nhanh. “Lần cuối chị thấy cháu là lúc nào?”
Sau khi đặt ra vô số câu hỏi, Freddy đã có được câu chuyện của chị Winnick: Đêm trước đó Egbert đã dẫn mấy đứa nhỏ băng rừng đến con suối Jones để hái cải xoong. Vào chín giờ, đám trẻ về đến nhà mà không có Egbert đi cùng. Trước đó chúng đã không tìm ra cây cải xoong nào cho ra hồn, và Egbert nói rằng nó sẽ đi xa hơn theo con suối, đến một chỗ nó biết chắc chắn có cải xoong, nhưng còn bọn trẻ thì phải về nhà, tại đã đến giờ đi ngủ, và tại mẹ chúng sẽ rất lo. Chị Winnick đã đặt lũ trẻ vào giường và ngay sau đó chị cũng đi ngủ. Nhưng sáng dậy giường Egbert trống trơn. Nó đã không về nhà, và từ lúc đó đến giờ không ai thấy nó hay nghe tin tức gì về nó cả.
Freddy cố gắng an ủi bà góa sụt sùi. “Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay,” chú nói, “và trong lúc ấy chị đừng lo lắng nữa. Tôi sẽ sớm mang cháu Egbert về cho chị. À mà ai xui chị đến tôi đấy?”
“Bọn con tôi,” con thỏ nói. “Chúng nghe nói anh đang chuẩn bị thành thám tử, và chúng muốn tôi đến gặp anh. Không phải là tôi không tin, mong anh thứ lỗi; nhưng anh làm thám tử cũng chưa được lâu, phải không ạ?”
“Chưa,” Freddy thừa nhận, “nhưng cái gì mà chẳng phải có lần đầu? Ngay cả Sherlock Holmes cũng phải có lúc khởi đầu kia mà, không phải thế sao? Đừng lo lắng nữa, thưa bà chị. Tôi đã nghiên cứu rất sâu bộ môn này, và trong cả vùng, không một con vật nào biết rõ về điều tra hơn tôi đâu. Tại sao à, tại tôi đọc vô vàn sách về môn này.”
Chị Winnick có vẻ hài lòng vì điều này và lên đường về nhà, cứ nhảy ba bốn bước lại dừng lại để khóc tí xíu và xì mũi. Freddy không để phí thời gian, lên đường xuống suối ngay. Chú tìm thấy bãi cải xoong mà Egbert và mấy đứa em trai em gái đã viếng thăm, và chầm chậm lội ngược dòng, Freddy săm soi tìm bất kỳ dấu hiệu nào của một con thỏ mất tích. Một lần chú thấy một chỗ có vài lá thạch nam bị nhấm, và một lần, ở một chỗ đất cát, chú thấy in dấu chân thỏ rành rành, và thế là chú biết mình đã đi đúng hướng. Thế rồi nơi dòng suối tỏa rộng ra, ngay trước khi uốn một vòng rộng sang phải để nhập vào dòng sông, Freddy tìm thấy một bãi lớn cải xoong, và trên bờ suối lầy lội là vô số dấu chân thỏ.
Lúc mới bắt đầu Freddy đã rất vui sướng. Mặc dầu thất bại trong vụ đòi lại đoàn tàu cho Everett, nhưng việc chị Winnick ghé thăm đã làm chú vui lên rất nhiều.
Đây là một vụ rắc rối mới. Chú sẽ giải quyết rắc rối ấy và chứng minh với bạn bè rằng rút cục, chú là một thám tử thực thụ. Nhưng giờ đây vụ rắc rối này cũng tệ không kém gì vụ kia. Chú sẽ phải làm gì tiếp đây? Đúng là dấu chân Egbert đấy, nhưng những dấu chân ấy giúp ích được gì nào? Đúng ra phải có manh mối gì đấy để chú có thể theo đuổi chứ. Thứ ấy trong các câu chuyện Sherlock Holmes lúc nào cũng có cả. “Không thể giải quyết một vụ án nếu không có manh mối,” chú lẩm bẩm mà lòng không vui. “Với Sherlock Holmes đó có thể là manh mối, còn với mình thì chỉ là những dấu chân.” Và chú ngồi xuống bên bờ suối ngẫm nghĩ.
Chú nghĩ lung một lúc lâu đến nỗi đã không nhìn thấy một con thỏ con từ trong rừng nhảy xuống bãi cải xoong, nhổ vài cọng, rồi nhót lại vào giữa lùm cây. Con thỏ ấy phải làm bao nhiêu chuyến như thế rồi Freddy mới bất thình lình nhìn thấy nó.
Con thỏ cũng không nhìn thấy Freddy, và khi chú thình lình đứng dậy, nó lẩn thật nhanh ra sau một bụi cây.
“Vậy chính chú mày là kẻ đã làm ra cả đống dấu chân trên bùn đây, đúng không?” Freddy hỏi.
“Vâng ạ, thưa ngài,” từ sau bụi, một giọng nói lo âu lí nhí phát ra. “Thế không được ạ, thưa ngài?”
“Dĩ nhiên là được,” con heo nói. “Ra đi; ta không hại chú mày đâu. Ta đang tìm một con thỏ cỡ chú mày. Không nhìn thấy con nào quanh đây chứ, hả?”
Con thỏ rụt rè nhảy ra. “Không thưa ngài,” nó nói. “Đứa đấy là đứa nào ạ?”
“À,” Freddy nói vẻ bí ẩn. “ Ta mới là người đặt các câu hỏi. Ta là một thám tử. Chỉ cần trả lời ngắn gọn thôi, anh bạn trẻ. Không nhìn thấy con thỏ nào khác quanh đây chứ?”
“Không, thưa ngài...”
“Không có dấu chân nào khác trên bùn khi chú mày mới đến đây chứ?”
“Cháu không nghĩ thế, thưa ngài... Ngài thấy đấy, cháu...”
“Chú mày ở đây được bao lâu rồi?”
“Từ đêm qua ạ. Ngài biết đấy, cháu đi hái ít cải xoong, và vì cháu bị...”
Freddy ngăn con thỏ lại. “Đủ rồi,” chú nghiêm khắc nói. “Làm ơn chỉ trả lời đúng câu hỏi, không thêm thắt bất kỳ chuyện gì của riêng chú mày vào. Chỉ trả lời có hay không thôi. Chú mày hôm qua tới nay không nghe thấy tiếng động nào bất thường chứ?”
“Có, thưa ngài... Ý cháu là, không, thưa ngài,” con thỏ nói, càng lúc càng hoang mang.
“Ý chú mày là sao? ‘Có, thưa ngài, không, thưa ngài’, là sao?” Freddy vặn. “Vui lòng cho câu trả lời thẳng thắn. Có nghe hay không nghe thấy bất kỳ tiếng động bất thường nào?”
“Không, thưa ngài... Ý cháu là...” con thỏ con nghẹn ngào. “Không... thưa ngài.”
“Tốt,” con heo nói. “Cần là cần thế đấy: một câu trả lời thẳng cho một câu hỏi thẳng. Và... chà... ừm... để coi nào...” Chú đã không tìm thấy bất kỳ cái gì, và giờ chú không thể nghĩ thêm ra bất kỳ câu nào mà hỏi. “Chà... À... Mà chú mày đang làm gì ở đây?”
Con thỏ không trả lời.
“Nào, nào,” Freddy đanh giọng. “Trả lời ta! Chú mày đang...”
Nhưng con thỏ đã òa ra khóc, ngắt lời Freddy. “Ngài nói cháu chỉ được trả lời có hay không,” nó thút thít, “mà câu hỏi đó cháu không trả lời có hay không được. Cháu... cháu đến đây để hái cải xoong, và lúc cháu sắp về nhà thì cháu thấy một con chim con bị thương một cánh, và cháu nghĩ cháu phải ở lại với nó, và cháu biết là mẹ cháu sẽ lo, nhưng... nhưng cháu không muốn để con chim ở lại một mình, và ngài đến đây hỏi cháu bao nhiêu là câu hỏi mà cháu không biết trả lời, và...” Đến đó thì nó vỡ òa hoàn toàn và khóc nhiều tới mức thành ra nấc cụt.
Freddy là một con vật tốt bụng, nhưng vì quá đắm đuối vào việc hỏi những câu hỏi hoàn toàn theo lối thám tử mà đến nỗi không nhận ra rằng chú đã làm con thỏ sợ phát khiếp, đến nỗi con vật nhỏ bé tội nghiệp kia không cấp cho chú được thông tin nào, ngay cả khi có thì cũng không biết đường mà cấp. Trong việc này, Freddy đã không nhận ra mình rất giống một thám tử thực sự. Nhiều thám tử sẽ chỉ hỏi một câu đơn giản, thí dụ, “Tên cháu là gì?” nhưng bằng một giọng làm người ta khiếp sợ đến nỗi cái kẻ được hỏi sẽ không thể nhớ ra liệu mình có một cái tên hay là không.
“Nào, nào,” Freddy vừa nói vừa vỗ lưng thỏ con. “Chú xin lỗi đã làm cháu sợ. Không sao mà. Thế con chim đâu rồi?”
“Trên kia, trong một cái lỗ đằng sau cái cây kia,” con thú nhỏ nấc cụt.
“Được rồi,” Freddy nói. “Chú sẽ trông nom nó cho. Chạy về nhà đi. Chú phải đi tìm cái con thỏ mà chú kể cháu nghe ấy, nhưng trước hết chú sẽ phải xem con chim kia ổn chưa đã. Chạy về và nói với mẹ đừng có lo nữa nhé.”
Con thỏ không để phí thời gian, vội nhảy đi, vẫn còn tấm tức khóc, và thỉnh thoảng nấc cụt qua làn nước mắt, còn Freddy thì đi tìm con chim. Chú thấy con chim ngay lập tức - một con chim hét mới ra ràng, còn quá non chưa biết líu lo. Cạnh đó là một nắm con cải xoong mà con thỏ rõ ràng là đang thử cho chim ăn.
“Chậc chậc,” Freddy nói. “Ai lại đi nuôi một đứa bé thế này bằng cải xoong! Nó bệnh mất thôi. Lại bị giấu ở đây thì mẹ nó cách gì mà kiếm ra được chớ. Cái con thỏ kia tốt bụng thật đấy, nhưng rõ là không được sáng dạ cho lắm.” Freddy cẩn thận dùng mõm ngậm con chim hét con đang đập cánh yếu ớt, tha ra một khoảng trống, rồi quay trở lại bụi cây và ngồi xuống. Năm phút sau, có tiếng vỗ cánh và con chim hét mẹ đáp xuống bên cạnh con chim non đói lả và bắt đầu an ủi con mình bằng những tiếng chíp chíp nho nhỏ. Freddy lẻn đi ngay mà không đợi được cảm ơn.
“Giờ,” chú tự nói với mình, “đi tìm Egbert thôi. Mặc dù cách nào để tìm ra nó thì mình cũng không biết. Nhưng mình phải tìm, còn không sẽ chẳng bao giờ dám thò mặt ra sân trang trại nữa. Mình ước phải chi hồi đó đừng có cố trở thành thám tử làm gì; đó mới đúng là điều mình ước!”
Đánh liều, chú quyết định đi xa hơn một chút theo con suối, ít nhất thì cũng phải tới tận chỗ ở của kẻ độc cư - một cái lều gỗ bỏ hoang đứng bên kia con suối. Biết đâu vài con vật sống ở bờ nước lại chẳng nhìn thấy con thỏ con đi lạc.
Nhưng chú đi chưa được bao xa thì có thứ gì đó xua sạch những ý nghĩ về Egbert ra khỏi trí. Từ căn nhà của kẻ độc cư phát ra những âm thanh. Những tiếng la hét, tiếng cười khùng khục và thỉnh thoảng cả vài tiếng súng. Cơ hội mới tuyệt làm sao cho một thám tử! Freddy trườn tới trước; thế rồi, nhận thấy những bụi cây ở bờ đối diện quá cao không cho phép chú quan sát được điều gì đang diễn ra, chú nhúng mình xuống suối, lặng lẽ bơi qua, và cứ thế tiến về phía ngôi nhà. Và đây là điều chú thấy:
Treo từ cành to của một cây cao ngay trước ngôi nhà là một cái đu dây làm bằng hai sợi thừng và một tấm bảng làm chỗ ngồi. Một người đàn ông to béo với mũ lưỡi trai kéo sụp tận mắt, cổ áo khoác bẻ ngược lên, đang đánh đu những cú dài và chóng cả mặt. Hắn ta cầm trong tay một khẩu súng lục, và cứ mỗi khi đu lên cao nhất, tức ngang mức mái căn nhà, hắn lại giơ súng và cố bắn trúng ống khói. Một gã nhỏ con hơn đang ngồi trong một cái ghế đu đưa ở hàng hiên. Gã đeo một cái mặt nạ đen, không đội mũ, và đang bận rộn đan một cái khăn choàng len.
Chẳng mấy chốc gã bự con ngừng đánh đu. “Lại nào, Looey,” gã hét to. “Tới phiên mày này.”
Gã nhỏ con lắc đầu. “Không, Red, tao phải làm cái khăn này cho nó xong. Cả hai đứa mình đều muốn được quàng ấm đêm mai mà; mai bọn mình đi khuya.”
“Ồ, thôi mà,” Red nói. “Làm mấy phát đi. Cá là mày không thắng nổi tao đâu. Tao cứ bảy cú thì trúng hai đấy.”
Tên kia đứng lên, khá là lưỡng lự. “Thôi được. Nhưng mày phải hứa là sẽ cẩn thận hơn đấy. Lúc nào tao cũng lo cho mày. Mày có nhớ cái nhà băng mình cướp kỳ rồi không; đêm đó trời mưa mà mày lại không mang ủng cao su, thế là cảm luôn một trận to.”
“Rồi rồi, Looey,” Red đáp. “Tao sẽ cẩn thận. Hăng hái lên nào. Vào đu đi.”
“Mày phải đẩy tao kìa, Red,” Looey nói, rút trong túi áo khoác ra một khẩu súng lục. Gã ngồi vào trong cái đu, và gã bự con bắt đầu đẩy đu. Gã nhỏ con lên càng lúc càng cao, cho tới khi cứ sau mỗi cú đẩy Red đều chạy quanh ngay phía dưới gã. Thế rồi khi đã lên đủ cao, Looey giương súng lên nhắm, và đùng! một miếng gạch văng ra khỏi ống khói.
“Hoan hô Looey!” Red thét to. “Ngay tâm điểm! Bắn nữa đi!”
Freddy, từ chỗ núp ngó ra, quá phấn khích đến nỗi không thở nổi. Đây quả là công việc thực thụ cho một thám tử, và không có gì lầm được, bởi những tên này chắc chắn là ăn cướp. Và nếu tóm được chúng, tên chú sẽ thành danh thám tử.
Nhưng ngay lúc đó, khi Looey đang vù vù phóng lần thứ mười lên chóp ngọn cây, một trong hai sợi thừng đứt phụt; gã tuột tay và bay lên thành một đường cong rộng như một quả tên lửa, rồi sầm sầm đổ xuống xuyên qua đám lá, lọt luôn vào ngay giữa bụi cây mà Freddy đang núp.
Gã không bị thương, nhờ bụi cây đã đỡ bớt cú ngã của gã, gã nhổm dậy ngay lập tức, và ánh mắt rơi xuống một con heo sửng sốt. Freddy đâu có đợi để xem cái gì sẽ xảy ra: với một tiếng éc hoảng hồn, chú phóng biến đi mất.
“Một con heo! Nhanh lên, Red, một con heo béo cực!” Looey thét to, và ngay sau gã, tên cướp kia liền phóng theo. Bao nhiêu là tiếng thét với tiếng súng đùng đoàng, và hai hay ba viên đạn vèo vèo sượt qua đầu Freddy, nhưng chú là tay chạy giỏi nên trong có vài phút đã bỏ rơi bọn kia tít sau xa.
Chú cứ thế chạy mất một lúc, rồi ngồi xuống nghỉ dưới một cây chi sồi - và đột nhiên nhận ra rằng không biết mình đang ở đâu.
Cánh rừng bên phía bên này con suối trải dài hàng nhiều dặm. Nếu tìm ra được con suối thì sẽ ổn thôi, nhưng chú lại không biết con suối nằm đâu. Mà trời lại đang u ám, chú không thể đoán hướng theo bóng nắng. “Chà, mình cho rằng tốt nhất bây giờ là cứ thế mà đi,” chú tự nhủ. “May ra thì gặp một con sóc hay một con chim giẻ cùi có thể nói cho mình biết mình đang ở đâu.” Và chú lên đường.
Nhưng mặc dầu đã đi mãi, đi mãi, chú vẫn không gặp một ai, và vẫn chẳng thấy tăm hơi nào của con suối. Chú vừa sắp quyết định sẽ phải ngủ đêm ngoài trời thì nhận ra vài dấu chân. “Hừm, ai đó mới quanh quẩn ở đây mấy phút trước,” chú nói. “Ngó cũng giống chân heo. Không biết cái con heo ấy làm gì trong khu rừng này. Mình cho rằng mình sẽ đi theo mấy dấu chân này và xem liệu có bắt kịp hắn không.”
Thế là chú đi tiếp, theo những dấu chân, cho đến khi tới được một nơi mà cái con heo kia đã ngồi xuống nghỉ chân trước khi tiếp tục. Trên nền lá mục dưới một cây chi sồi hằn rõ rành rành một khoanh đuôi cuộn. Freddy cũng ngồi xuống, và rồi bất thình lình cảm thấy có thứ gì đó như rất thân quen với chú. Cái cây chi sồi này, những bụi cây kia... “Sao, đây chính là nơi chính mình đã từng ngồi nghỉ lúc trước mà! Kia là những dấu chân của chính mình mà nãy giờ mình vẫn bám theo!” Phát hiện này làm chú cảm thấy thật điên rồ, hẳn thế rồi, vì đúng là ngu lắm thì một thám tử mới cố lần mò theo dấu chính mình. Lại nữa, chú nhận ra rằng tất cả những việc chú phải làm nãy giờ chỉ là lần theo dấu chân mình, nhưng ngược chiều thay vì xuôi chiều, là về được gần ngay căn nhà của kẻ độc cư. Quả đó là điều chú đã làm, và giờ đây, chú đã nghe được những giọng nói.
Nhưng lần này chú không dừng lại để xem bọn cướp đang làm gì. Chú tránh xa ngôi nhà, nhảy xuống con suối, bơi qua, và chỉ vài phút sau là đã quay về với mảnh đất quen thuộc.
“Mình sẽ tạt qua xem có ai nghe tin gì về thằng Egbert không,” Freddy tự nhủ. Thế là chú quẹo xuống nhà bà góa Winnick. Khi chú tới, nửa tá thỏ con đang chơi ở bìa rừng, và một con trong đám gọi vọng xuống lỗ thỏ: “Má! Ông Freddy này!”
Gần như ngay lập tức cái đầu chị Winnick thò ra khỏi lỗ. Nhưng là một chị Winnick đã thay đổi, chị cười rạng rỡ trước Freddy.
“Ồ, anh Freddy!” chị thỏ kêu lên. “Biết cảm ơn anh thế nào bây giờ? Egbert nhà tôi! Anh đã tìm ra nó cho tôi!”
“Nhưng,” Freddy lúng túng nói lắp bắp, “Tôi đâu có...” Và rồi chú ngừng ngay lại, bởi trong đám thỏ con đang vây quanh chú thành một vòng kính cẩn và thán phục, có một con nấc cụt và nói lễ phép: “Dạ...” Và Freddy đã hiểu ra. Dĩ nhiên rồi! Cái con thỏ lúc nãy chính là thằng Egbert!
Chú tỉnh trí lại kịp thời. “Ồ, đừng cảm ơn tôi, chị Winnick. Đừng cảm ơn tôi,” chú nói có phần tự đại. “Không có gì, tôi đảm bảo với chị... chẳng có gì đâu. Quả thực, tôi rất may vì nhờ chị mà tôi đã đi xuống cái hướng ấy, và có được vài phát hiện rất quan trọng. Tuy nhiên, tôi rất vui vì cháu Egbert đã về nhà an toàn. Tôi hy vọng bọn trẻ kia cũng ngoan cả. Tốt, tốt; Biết thế là tôi vui lắm. Tạm biệt nhé.” Và chú đi về nhà.
“Chà,” chú tự nói với mình. “Mình nghĩ là xét cho cùng, mình làm thám tử cũng không đến nỗi tồi. Hoàn lại được một đứa trẻ lạc cho mẹ nó và phát hiện ra một băng cướp, mà chỉ trong có một ngày thôi nhé! Hừ, dám cá là Sherlock Holmes cũng chưa bao giờ làm được hơn thế. Giờ thì tới bọn chuột cống kia!”
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy