You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Đoàn Tàu Bọc Thép
ấm rền xa xa, và những hàng cây ăn trái đứng trùi trũi in bóng đen trên nền trời tây nhì nhoằng vào lúc Freddy lẻn vào khu chuồng trại và lặng lẽ đi tới máng cỏ của Hank.
“Chào,” Hank thì thầm. “Jinx đã đi lên làm một vòng quanh kho rơm rồi. Tôi nghĩ sắp có mưa. Tôi đoán ông Bean sẽ mừng lắm đây; khô hạn dài thế này cái gì cũng như cháy trụi cả. Nhưng tôi đã biết từ hai ngày trước là sẽ có bão mà. Tôi luôn luôn cảm được nhờ cái chân sau bên phải. Hôm nay nó cứ cứng đơ ra kinh hoàng.”
“Suỵt!” Freddy rít lên. “Không nói chuyện. Chuột nghe thấy.”
Hank làu nhàu cái gì đấy trong cổ họng rồi im lặng. Freddy nghe tiếng sột soạt khô giòn của rơm được kéo ra khỏi máng, và tiếng nhai chậm rãi dễ chịu theo sau. Chớp giờ đã lóe gần như liên tục ở ô cửa mở, và những tiếng sấm rền ngày càng gần làm bầu không gian lặng gió rung lên. Thế rồi có cái gì đó lông lông quẹt vào vai Freddy làm chú nẩy cả người và bật ra một tiếng éc hoảng kinh.
“Đồ ngốc, im mồm,” tiếng thì thào của Jinx. “Tôi đây mà.”
Freddy xấu hổ quá đến nỗi không nghĩ ra được điều gì để nói. Sherlock Holmes sẽ nghĩ sao cơ chứ nếu một thám tử lại nhảy lên hoảng hốt khi bạn mình chạm vào.
“Tôi nghĩ là tôi có nghe thấy vài tiếng gặm nhấm,” Jinx thì thào, “nhưng tôi không tìm ra được gì cả. Chúng ta sẽ chờ một lát vậy.”
Freddy tự hỏi nếu tìm ra bọn chuột cống trong đống rơm thì chú sẽ chiến hăng tới cỡ nào. Heo là những chiến binh can trường, nhưng chúng thích đánh nhau ngoài trời kia; chứ còn ở chỗ tối đen như mực, rồi thì thà thì thụp trong đống rơm... chà, ý tưởng đó chẳng hấp dẫn chú cho lắm. Thế rồi chú chợt nhớ ra rằng xét cho cùng, điều mà cả chú lẫn Jinx đều muốn trước tiên chỉ là tìm ra bọn chuột đang làm gì và chúng giấu đoàn tàu ở đâu thôi. Cho nên có lẽ sẽ chẳng có đánh nhau gì đêm nay.
Cơn bão đã đến gần hơn. Một bụm khí lạnh chui qua cửa và thổi đám cuộng rơm vào mắt Freddy. Giữa tràng tiếng sấm, chú nghe thấy tiếng thình của cửa sổ sập lại trong nhà. Và rồi với một tiếng lách tách rõ mồn một, cùng một tiếng gầm còn to hơn tiếng sấm, mưa đổ ào xuống khu chuồng trại.
Jinx ghé sát miệng vào tai Freddy. “Giờ chúng không nghe được mình đâu,” nó hét to. “Lên lầu. Tôi có ý nghĩ là nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra trên đó, vì thùng thực phẩm lớn nằm ở đó. Chúng nó đi lùng yến mạch, và thế là... Toi đời bay!” Và con mèo vỗ một cái vui vẻ lên lưng bạn.
Khi hai đứa lên tới đầu cầu thang, mưa bất thình lình ngừng rơi. Im lặng mất một lúc, và qua sự im lặng ấy, hai anh bạn nghe thấy một tiếng rột roạt kỳ quái, như thể ai đó đang kéo những cái lon thiếc rỗng băng qua sàn. Một ánh chớp lóe lên xa xa lù mù chiếu căn xép nhỏ, và Freddy thấy có cái gì đó khiến sống lưng chú nổi hết cả gai. Một hình thù thấp mà dài sọc đang chậm rãi di chuyển từ kho rơm tới thùng thực phẩm.
Nếu đó là thú vật thì phải là con vật kỳ lạ nhất Freddy từng gặp. Nó dài phải đến bốn foot, nhưng cao chỉ cỡ bốn hay năm inch. Dường như nó lướt đi được như rắn, và khi di chuyển, nó kêu rột roạt, ken két, như thể bên trong đầy máy móc.
“Tôi đi đây,” Freddy nói chắc nịch, nhưng khi chú lùi về phía cầu thang, một tia chớp chói lòa hơn lóe lên, và chú đã thấy con vật lạ lùng ấy là gì. Đó là đoàn tàu hỏa.
Một đoàn tàu đồ chơi tự di chuyển trong một căn gác xép trống trải giữa lúc mưa giông sấm sét ắt sẽ khiến cho đến cảnh sát cũng phải hoảng vía. Mặc dù có sợ, nhưng như mọi thám tử thực thụ vẫn thế, Freddy vẫn tò mò hơn là khiếp hãi, và chú không lùi bước. Mất một phút trời tối sầm và không ai nghe được gì giữa chừng tiếng sấm. Thế rồi lại một tia chớp khác lóa lên, và khi đoàn tàu một lần nữa bị nuốt chửng vào màn đêm, Jinx phóng tới.
Freddy chờ đợi. Ngay khi tiếng sấm tắt đi, chú nghe thấy một tiếng rầm và một tiếng thình ngay giữa sàn, rồi căn gác xép ngập đầy tiếng cười the thé của bọn chuột cống. “Hi hi hi!” chúng khúc khích. “Mèo Jinx khôn ngoan kìa! Thế mà không bắt được bọn tao kìa!” Chớp nhảy nhót trên cảnh vật ngoài kia, và có vẻ như một lúc rất lâu Freddy cứ thế quan sát một cuộc đánh nhau kỳ quái giữa con mèo và đoàn tàu. Jinx phóng lên trên con tàu, cắn nó, giơ vuốt đấm nó, cào nó, cố lật ngược nó lại; và đoàn tàu thì cứ thế đi giật cục về phía thùng thực phẩm, cùng với tiếng hò hét và giễu cợt của lũ chuột cống. Thế rồi bóng tối một lần nữa lại đổ đầy khu chuồng trại, Jinx bỏ cuộc và phóng trở lại bên Freddy.
“Xuống lầu lại đi,” Jinx hổn hển. “Không được rồi. Chúng ta phải thử cách khác thôi.”
Quay lại chuồng Hank, Jinx duỗi dài xả hơi trên sàn, và Freddy nói: “Tôi đã cố giúp anh, Jinx à, nhưng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra và anh đang cố làm gì. Mà nói thật nhé, cái đoàn tàu ấy tự di chuyển được làm tôi sợ quá.”
“Lúc đầu nó cũng làm tôi sợ,” Jinx thừa nhận. “Nhưng mắt tôi khá tốt trong bóng tối, cậu biết đấy, và tôi đã thấy cái gì bên trong những toa tàu ấy.”
“Bên trong! Ý anh nói...” Một tia sáng bất ngờ lóe lên trong đầu Freddy. “Bọn chuột cống!” Chú rõ rồi. Bốn toa tàu ấy có bánh xe, nhưng bên trong không có sàn, và mỗi toa đều đủ to để chuột cống chui vào được, và thế là con chuột sẽ được an toàn không thua gì một con rùa núp dưới mai.
“Dĩ nhiên rồi,” Jinx nói. “Và cậu biết đó nghĩa là gì đấy. Chúng nó có thể đi từ lỗ chuột, đến thùng thực phẩm rồi quay về, và tôi không sao ngăn được. Dĩ nhiên nếu ông Bean dọn sạch hết hạt trên sàn, và bịt cái lỗ bên hông thùng đi, thì sẽ khó khăn hơn cho bọn chuột. Khi đó chúng sẽ phải chui ra khỏi đoàn tàu bọc thép. Nhưng tôi lại không muốn ông Bean biết được chuyện này. Ông ấy sẽ chẳng biết gì về đoàn tàu, cậu biết đấy, ông ấy sẽ chỉ nghĩ là tôi làm việc không ra gì.”
“Nhưng chúng ta có thể làm gì được đây?” Freddy hỏi.
“Chà, cậu là thám tử mà, đúng không nào?” Jinx châm chọc hỏi. “Cậu đã nói rất nhiều về việc cậu chịu trách nhiệm vụ này như thế nào, và đủ thứ nữa. Ồ, tôi công nhận là cậu đã làm được việc tốt là phát hiện ra đứa nào ăn cắp đoàn tàu... đừng có nghĩ là tôi cáu với cậu. Tôi chỉ bực về toàn bộ việc này thôi. Nhưng nếu cậu muốn thành thám tử, thì đây là dịp để cậu có được tiếng tăm. Cậu cũng đang gặp nguy hệt tôi vậy.”
Đêm đó Freddy không ngủ được nhiều. Chú biết mèo Jinx nói thế đúng là thế. Phải tay Sherlock Holmes thì hẳn đã quây lũ chuột cống lại và dồn chúng ra sau khu chuồng trại chỉ trong có vài ngày. Nhưng chú không nghĩ ra phải làm gì tiếp. Sáng hôm sau chú dậy sớm, đọc những câu chuyện trong sách Sherlock Holmes, nhưng các vụ án đều quá khác với vụ của chú, đến nỗi chú chẳng thấy có gì giúp ích được cho mình. Chú đi xuống khu chuồng trại.
“Tụi nó trên đó,” Hank nói. “Chăm chỉ từ trước khi trời sáng.” Và quả vậy, từ chỗ mình đứng, Freddy có thể nghe tiếng rổn rảng của đoàn tàu được lũ chuột kéo ngang qua sàn. Chú thận trọng trèo lên cầu thang. Đoàn tàu đằng kia, đang di chuyển ra xa khỏi thùng đựng thực phẩm. Freddy thấy mớ chân chuột di chuyển khi lũ chuột ủn đoàn tàu đi, và toa tàu nào toa tàu nấy đầy nhóc lúa mạch vàng.
“Có một việc ta có thể làm,” Freddy tự nhủ, và chú phóng một cú tới đoàn tàu, lật úp các toa tàu, và đổ hết mớ hạt ra sàn. Nhưng bọn chuột chỉ cười hô hố. “Lêu lêu, lêu lêu Freddy!” chúng thét lên nhạo báng. “Chuyến sau tụi này sẽ còn lấy được nhiều hơn. Đồ con heo ngu đần, mày có muốn biết tụi tao làm cách nào không? Bốn đứa tao lên đây và chén hết cỡ. Chuyến sau, bốn đứa khác lại lên và chén hết cỡ. Thế rồi, chuyến sau nữa, bốn đứa khác nữa lại lên và...”
Nhưng Freddy điên máu quá rồi. Bị một lũ chuột cống nhạo báng thì chẳng con heo có lòng tự trọng nào chịu nổi. Chú phóng lên đoàn tàu, cố sục mũi xuống bên dưới nó mà hất bổng lên không, nhưng đoàn tàu quá thấp. Tuy nhiên, chú đã xoay sở để đẩy được hai toa tàu ngã sang một bên, và trong lúc lũ chuột đang nằm đó giãy giụa, Freddy cố cắn xé mấy toa tàu. Nhưng chú chỉ thành công được mỗi một việc là làm gẫy luôn một cái răng cửa vì bánh trước con tàu; và khi Freddy vừa định bỏ cuộc, một con chuột đã nhá một cú điếng hồn vào tai chú. Thế rồi chú đi xuống lầu, theo sau là những lời bình luận ác ý hơn bất kỳ lời bình luận ác ý nào chú từng nghe thấy trong đời.
Freddy cảm thấy sao mà suy sụp.
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy