A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Walter R. Brooks
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Freddy The Pig
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 12
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Vụ Đầu Tiên Của Freddy
rời nóng. Alice và Emma, hai con vịt trắng, mệt rã rời vì lặn với bơi quanh ao, bèn trèo lên bờ và nhìn về phía căn nhà, nơi ông Bean chủ trang trại sống; và rồi:
“Ố!” Emma nói, “căn nhà trông như đang chảy ra ấy. Tất cả các đường thẳng, như mái với cửa và tường, đều đang ngọ nguậy. Nhìn kìa, Alice!”
“Lúc nào trời nóng mà trông chả vậy,” Alice nói.
“Ừm, em chẳng thích thế,” Emma nói. “Cảnh ấy làm em nhộn hết cả bụng. Em thích mọi thứ cứ là phải đúng như thế cơ, dù trời có nóng đi chăng nữa. Nhảy xuống lần nữa cho mát cái nào.”
Alice nhìn làn nước mà chẳng khoái mấy. Cái ao không rộng lắm, vậy mà trong đó có tới ba con bò, hai con ngựa, một con chó, trên bờ lại có thêm cả nửa tá súc vật khác đang nghỉ ngơi sau khi đã đầm mình.
“Quá đông đúc,” Alice cáu kỉnh nói, hoặc đã tỏ ra cáu kỉnh hết cỡ, bởi nó thật sự là một con vịt hiền lành. “Chị chẳng hiểu tại sao họ lại gọi đó là ao vịt. Thời tiết mới vừa trở ấm là mọi thứ con trong cái trại này hình như đều nghĩ mình được toàn quyền dùng cái ao làm hồ bơi mà chẳng cần xin lấy một tiếng. Nhìn mà xem, Emma!” Nó ta thán. “Còn cơ hội nào cho chị với em chui vào đấy đâu chứ?”
Hai con bò, bà Wiggins và bà Wurzburger, đang chạy đua băng ngang cái ao rồi vòng lại. Chúng tóe nước, nổi thì thụp, khịt khịt mũi, làm nên những ngọn sóng có thể lật ngã ngay cả con vịt kiên cường nhất, trong khi bọn trên bờ hò reo và hét to cổ vũ.
“Thôi, thế thì đi bộ vậy,” Emma nói. “Kiếm một chỗ trong bóng râm có tí gió mát đi. Đằng nào cái thứ nước kia cũng nóng ngang không khí rồi.”
Chúng lạch bạch đi lên con đường nhỏ dẫn về ngôi nhà, và trong một góc hàng rào, chúng vô tình gặp Jinx, con mèo đen, đang nằm ngửa giơ bốn chân lên trời cho mát.
“Chào mấy cô vịt!” Jinx réo. “Lạ nhỉ, hai cô trông ngon lành mát mẻ thế.”
“Vâng, còn anh thì không!” Alice nói. “Nằm trong cái góc ngột ngạt thế thì chết ngạt chứ còn gì. Sao không đi với bọn này? Chúng tôi đi kiếm ít gió mát đây.”
“Ối!” Jinx kêu to, nhảy vọt lên. “Tôi đi với hai cô. Thế này nhé: chúng ta sẽ đi kiếm Freddy. Đảm bảo con heo đó đang nằm trong một chỗ mát. Y biết cách để được thoải mái hơn bất kỳ con nào khác trong cái trại này.”
Freddy quả thực là một chú heo rất thông minh. Chính chú đã tổ chức đám súc vật trong trang trại ông Bean thành một công ty, được gọi là Công ty Du lịch Nhà quê, chuyên tổ chức các chuyến tham quan cho các con vật khác. Freddy biết đọc, và chú đã tích cóp được một thư viện kha khá những sách với tạp chí và nhật báo mà những con vật khác nhau đã mang tới để trả công cho những chuyến tham quan. Chú giữ đống sách báo trong một góc chuồng của mình, và gọi đó là phòng làm việc.
Bọn vịt biết rằng, dù cho có không ở một nơi mát mẻ, thì Freddy thể nào cũng có một mẩu chuyện gẫu thú vị, hay một câu chuyện nào đó mà chú vừa đọc xong để kể cho bọn chúng, thế là cả đám lên đường đi tìm chú ngay.
“Mấy cô có nghe về vụ đoàn tàu của Everett chưa?” Jinx hỏi trong lúc cả đám đang cuốc bộ.
“Chưa,” bọn vịt đáp. Everett và chị gái nó, Ella, là hai đứa trẻ được ông bà Bean nhận nuôi. Chính bọn súc vật đã cứu hai đứa hồi năm trước khỏi một nơi kinh khủng trong khu North Woods. Vì đã cứu Ella với Everett nên bọn súc vật đều yêu thích hai đứa vô cùng, hai đứa cũng thích lại bọn súc vật; và thế là bọn trẻ chưa bao giờ có quãng thời gian nào tuyệt hơn. Bọn vịt dạy chúng bơi, bọn ngựa dạy chúng cưỡi, bọn mèo dạy chúng trèo và di chuyển qua những khu rừng mà không gây ra tiếng động nào; và Ferdinand, con quạ, thậm chí lại còn muốn dạy chúng bay, nhưng dĩ nhiên là vô ích, bởi chúng không có cánh. Nhưng lúc nào cũng có những con muốn chơi và làm đủ thứ cùng chúng, và chúng chắc chắn cũng được hạnh phúc ngang với bất kỳ đứa trẻ nào sống trên đời.
“Chà,” Jinx nói, “đấy là chuyện kỳ quái nhất mà tôi từng biết. Khi Everett tỉnh dậy đêm qua thì đoàn tàu còn ở trên giường, ngay bên cạnh. Thế mà sáng nay thức dậy thì đã mất rồi. Bà Bean tìm khắp nhà, bản thân tôi cũng đã đi tìm. Nhưng mất hẳn rồi; không nghi ngờ gì nữa.”
“Đúng, chuyện này quái thật,” Emma nói. “Anh không cho rằng tự nó đã đem giấu đi à, kiểu như đùa ấy?”
“Ồ không, không có chuyện ấy đâu. Nó đã tìm khắp nơi suốt sáng hôm nay. Nó thích đoàn tàu đó lắm mà. Tôi chỉ muốn cào cho toạc da đứa nào lấy trộm!” con mèo kêu lên hung dữ.
“Ối Trời!” vịt Emma la lên với một thoáng rùng mình. “Tôi mong anh đừng có long mắt lên kiểu đó, Jinx. Alice và tôi không dính gì tới vụ này đâu nhé.”
“Không, không, dĩ nhiên các cô là không rồi,” con mèo đáp giọng êm dịu. “Tưởng tượng coi, vịt mà đi ăn trộm ấy à!” nó cười to vui vẻ.
Nhưng hai con vịt phản kháng lại một cách phẫn nộ.
“Này, tôi nghĩ nếu muốn là tụi tôi thành ăn trộm được ngay!” vịt Emma nói. “Tôi nghĩ tụi tôi không nhát gan như anh tưởng đâu!”
“Tôi cũng không nghĩ thế đâu, thật!” vịt Alice thêm vào. “Cứ nhìn cậu Wesley của chúng tôi đấy! Tôi chắc anh biết ông ấy từng làm gì rồi chứ, cái lần con voi to già thoát khỏi rạp xiếc ở Centerboro và định nhảy vào tắm trong hồ ấy. Chính ông cậu tôi đã đuổi con voi đi đấy!”
“Ồ, chắc chắn rồi!” con mèo nói. “Chắc chắn tôi còn nhớ chứ.” Jinx cũng nhớ lại con voi đã cười ngặt nghẽo ra sao khi cậu vịt Wesley vênh vang ra lệnh cho nó rời khỏi ao. Nhưng Jinx không nói với hai con vịt câu nào về chuyện đó. “Rồi, tuy nhiên,” Jinx tiếp tục, “tôi nghĩ đây là một sự ô nhục, và chúng ta phải làm gì đó cho việc này đi thôi; mặc dù hôm nay quá nóng để làm bất kỳ điều gì cho bất kỳ việc gì,” nó thêm, rồi ngừng lại để vuốt mồ hôi từ mớ ria bằng bàn chân trước.
Chúng rảo bộ vòng qua ngôi nhà và đi xuống con đường dẫn tới hàng rào ở cuối trang trại; rồi từ đó chúng đi bộ ngược lại dọc theo hàng rào tới khu rừng và băng qua trảng cỏ phía sau nhà, nhưng chẳng thấy tăm hơi Freddy đâu.
“Tức cười nhỉ,” Jinx nói. “Tôi lại cứ cảm giác thể nào bọn mình cũng đụng phải cậu ấy. Ngồi xuống dưới cái cây này đi, nghỉ một lát đã.”
“Anh muốn thì anh cứ ngồi,” vịt Emma nói, “nhưng nãy tôi đã quyết tìm cậu ấy thì bây giờ tôi sẽ phải tìm cho ra cậu ấy.” Như mọi con vịt, nó rất cứng đầu, và khi đã quyết định rồi thì không điều gì có thể ngăn cản nó.
“Ồ, được thôi,” con mèo nói giọng ôn hòa. “Chỉ tại trời nóng quá. Thử tìm trong chuồng heo xem. Biết đâu cậu ấy trong phòng làm việc.”
Nhưng Freddy không có trong chuồng heo, và cũng không ở trong chuồng ngựa hay chuồng bò.
“Thế thì cậu ấy hẳn phải đang lăng xăng đâu đó trong rừng,” Alice nói. “Biết đâu đang tạt vào thăm Peter cũng nên.” Peter là con gấu mà bọn súc vật đã mang từ phương bắc về hồi năm ngoái, và giờ nó sống trong một cái hang giữa khu rừng của ông Bean.
“À mà trong rừng chắc sẽ mát hơn,” Jinx nói. Thế là chúng đi ngược về, băng ngang qua bãi cỏ chăn thả và nhúng mình vào màu xanh yên ả của rừng cây.
Trong rừng thật tĩnh lặng, và thật tối so với ánh mặt trời gay gắt ngoài kia. Chúng đi bộ chậm chậm, chốc chốc lại gọi: “Freddy! Ới Freddy!” Jinx thích khu rừng, nhưng mấy con vịt bắt đầu trở nên hơi căng thẳng. “Tôi không thích thế này,” Emma nói. “Tối quá và yên quá, mà tôi có cảm giác như là có cái gì đấy đang đi theo chúng ta. Đấy! Mấy vị nghe thấy không?” Nó dừng lại, và tất cả ngoái ra sau, bởi đâu đó sau lưng chúng, một nhành cây con vừa gãy tách một cái.
“Vô lý!” Jinx nói. “Ở đây chẳng có gì hại cô cả. Đi tiếp đi.”
“Ừmmm,” Emma nói đầy nghi ngờ. “Tôi không thích những tiếng động sau lưng đâu. Cậu Wesley vẫn nói: ‘Khi đi ra ngoài và nghe thấy có tiếng gì đằng sau, thì tốt hơn cả là quay ngay về nhà.’”
“Nhưng cô đang đi với tôi mà!” Jinx nói.
“Ồ, được,” Emma nói, “chúng tôi biết là anh sẽ không để bất cứ cái gì chộp chúng tôi đâu,” và cả bọn đi tiếp.
Nhưng hai con vịt rất căng thẳng, chúng cuốc bộ mà đầu cứ quay ngược ra sau đến nỗi liên tục vấp vào rễ cây với đá tảng, và ngay cả Jinx cũng bắt đầu thấy hơi khó chịu, đặc biệt khi tai nó, vốn thính hơn tai bọn vịt, cho nó biết rằng có kẻ nào đó đang thực sự bám theo cả bọn. Jinx không sợ cho bản thân, vì không con vật nào trong khu rừng này có thể hại được nó, nhưng nó nghĩ biết đâu lại là một con cáo, và không gì khiến cáo thích cho bằng bữa tối được chén một con vịt béo mầm.
Nó vừa định đề nghị cả đám quay trở về nhà thì Alice đột ngột quạc lên một tiếng kinh hãi và ngã lăn ra ngất.
“Ối Trời ơi!” Emma kêu lên. “Chắc chị ấy vừa thấy cái gì đấy làm chị ấy sợ kinh khủng. Chị ấy chưa thế bao giờ. Không, không; anh không làm được gì đâu. Một phút nữa chị ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi. Cứ giữ cho đầu chị ấy thấp xuống. Trời ơi, ước gì chúng ta ra được khỏi đây!”
“Chúng ta sẽ quay về ngay.” Jinx nói; nó đang dùng chân đỡ con vịt ngất. “Đấy! Tỉnh rồi đây này. Khiếp, Alice, cô làm chúng tôi sợ quá! Cô thấy cái gì thế?”
Mắt Alice mở từ từ. “Tôi đang ở đâu?” nó thì thầm; thế rồi nhớ ra, nó trườn dậy. “Kia!” nó lấy mỏ chỉ. “Ngay đằng sau bụi cây ấy. Có một cái mặt, với một cái mũi dài màu trắng...” Nó ngừng lại đột ngột và nhún vai kịch liệt. “Nó làm tôi điếng hết cả người.”
“Cô đợi đây,” Jinx nói. “Tôi sẽ cho nó lộ mặt!” Và con mèo ẹp mình sát đất, bò không một tiếng động về phía bụi cây.
Khi gần đến nơi, hai con vịt thấy Jinx thun mình lại, rồi phóng vọt qua bụi cây. Ngay lập tức, giữa đám lá có tiếng vật lộn, tiếng gầm gào, tiếng eng éc điếc tai vì sợ, và phóng vọt ra ngoài là Freddy với Jinx bám trên lưng. Con mèo đang thụi cật lực vào đầu con heo, nhưng khi phóng ngang hai con vịt, con mèo nhảy xuống, và Freddy dừng lại, rũ mình, ăn năn nhìn con mèo.
“Anh không việc gì phải thô bạo thế, Jinx,” con heo phàn nàn. “Tôi có làm gì hại ai đâu.”
“Này, cậu làm Alice hoảng sợ đến ngất luôn đây này,” con mèo giận dữ nói. “Cậu đang tính làm cái quái gì thế hử - chơi trò Mọi da đỏ trốn tìm hử?”
“Xin lỗi, Alice,” Freddy nói. “Tôi thực sự không định làm cô sợ. Tôi không nghĩ là cô nhìn thấy tôi. Tôi chỉ đang theo dõi các vị thôi.”
“Theo dõi!” Jinx nói. “Là cái gì?”
“À,” Freddy nói, vẻ quan trọng, “đó là một thuật ngữ các thám tử vẫn dùng. Nó có nghĩa là đi theo để xem người ta làm gì. Tôi sắp thành thám tử, và tôi đang thực tập.”
“Chà, tôi thì chẳng biết thế nào là một thám tử,” Emma nói, “nhưng lần sau có thử thì cậu đi mà thử với đứa khác nhé. Tôi nghĩ cậu chủ ý dọa chúng tôi như thế. Cậu thậm chí còn dọa cả Jinx cơ mà.”
“Cậu có dọa được tôi đâu!” con mèo nói nhanh. “Nhưng nếu cậu mà định thế thật thì tôi sẽ trả thù cậu đấy, Freddy. Tôi sẽ...”
“Tôi không định dọa mà; thực tình là tôi không hề, Jinx à,” con heo phản đối. “Nghe này; tôi sẽ không nói với ai về chuyện này, nhưng tôi sẽ nói rõ với ba vị để bù lại việc đã làm các vị sợ đến dường ấy. Tôi lấy được ý này từ một cuốn sách tìm thấy trong kho thóc, cuốn Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes. Lâu lắm rồi tôi mới vớ được một quyển hay như thế, và các vị phải thừa nhận là tôi hiểu về văn học đấy nhé. Tôi dám nói rằng cả cái xứ này chẳng có con heo nào có một thư viện đẹp hơn hay một kiến thức rộng hơn về...”
“Ôi thôi, đừng có khoác lác nữa,” Jinx thô bạo cắt ngang, “tiếp tục câu chuyện đi.”
“Ừm, thì vậy đấy,” Freddy nói. “Ông Sherlock Holmes này là một thám tử vĩ đại. Bất cứ ở đâu có tội ác, và không ai biết kẻ nào phạm tội ác đó, là người ta phải viện tới Sherlock Holmes; ông sẽ tìm ra ngay tên tội phạm.”
“Nhưng làm sao ông ấy tìm được tên tội phạm nếu không ai biết hắn là ai?” Alice hỏi.
“Vì ông ấy quá thông minh,” Freddy đáp. “Có lẽ bọn tội phạm thường để lại dấu chân, và rồi Holmes sẽ tìm ra kẻ tạo nên những dấu chân ấy. Ồ, ông ấy rất là kỳ diệu! Trước hết là ông nhìn thấy ở người ta những thứ tí xíu mà người khác không để ý. Ông có thể nhìn vào các vị, và bằng những thứ tí xíu kia, nói được nãy giờ các vị ở đâu và các vị làm gì. Đây, nhìn Jinx đây. Nhìn lưng anh ấy này. Có rất nhiều mẩu cỏ và lá lẫn trong lông anh ấy. Đây là một mẩu lá rụng từ bụi mâm xôi. Trong nông trại chỉ có duy nhất mấy bụi mâm xôi quanh khu hàng rào dẫn đến cạnh ngôi nhà, thế là chúng ta biết nãy giờ anh ấy ở đâu rồi chứ gì. Rồi... thế làm sao lại có lá trên lưng anh ấy? Chà, thực là một ngày nóng nực, và giống mèo thường nằm ngửa cho mát, nên chúng ta có thể chắc rằng anh ấy đã nằm ngửa mà ngủ trong cái góc hàng rào dẫn đến cạnh ngôi nhà.”
“Trời đất, hay tuyệt, Freddy,” Jinx nói.
“Thực ra chẳng hay gì,” Freddy nói khiêm tốn, “vì tôi thấy anh nằm ngủ ở đó mà. Nhưng dĩ nhiên kiểu gì tôi cũng có thể phán anh đã ở đấy, ngay khi thấy những cái lá kia trong đám lông anh.”
“Nhưng cậu đi theo chúng tôi để làm gì?” Alice hỏi.
“Sao, thì mới nói với các vị rồi còn gì. Tôi đang theo dõi các vị. Tôi đang thực tập làm thám tử. Tôi bám theo các vị vòng quanh trang trại. Dĩ nhiên tôi không định để các vị thấy tôi. Nếu tôi mà là một thám tử tài ba thì các vị đã không biết tí gì về chuyện này rồi. Tôi đang cố tìm hiểu xem các vị đang làm trò gì.”
“Thế sao cậu không hỏi cho rồi?” Emma hỏi.
“Thám tử không hỏi!” Freddy nói, mất cả kiên nhẫn. “Bộ không hiểu nổi sao?”
“Không, sao mà hiểu nổi. Cậu đang chuốc bao nhiêu phiền hà để tìm hiểu cái điều mà bọn này nói được ngay với cậu chứ đâu: bọn này đang đi tìm cậu đấy!”
“Cậu ấy bảo cậu ấy đang giả bộ bọn mình là tội phạm,” Jinx giải thích. “Dĩ nhiên nếu chúng ta là tội phạm và có chôm chỉa cái gì đấy, chúng ta cũng chẳng nói cậu ấy nghe. Thế thì hỏi cũng chẳng ích gì. Hiểu chưa?”
“Ồ,” Emma nói, và Alice cũng nói: “Ồ,” theo cùng một tông. Thế rồi cả hai cùng nói bằng giọng hơi xìu: “Về thôi.”
Jinx nháy mắt với Freddy. Bọn chúng rất thích hai cô vịt. Alice và Emma là những sinh vật nhỏ bé tốt bụng nhất trên đời, nhưng thật vô ích nếu cứ cố giải thích với hai cô bất kỳ điều gì mà hai cô vốn đã không biết, mà thậm chí cả những việc hai cô có biết rồi thì thỉnh thoảng các cô vẫn bị rối tung rối mù.
Hai con vịt đi lạch bạch hạnh phúc bên nhau, nỗi sợ lúc nãy đã hoàn toàn quên biến; Jinx cùng Freddy theo sau, vừa đi vừa nói chuyện về các nhà thám tử. Freddy kể từ sách ra một, hai cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes, và Jinx hết sức thích thú. Ngay lập tức nó nói: “Đây, Freddy, vui quá tôi quên béng mất, nhưng hiện trong trại này có một việc cho thám tử làm đấy.” Và nó kể về đoàn tàu bị mất.
Freddy cực kỳ hăng hái. “Tôi sẽ bắt tay vào việc này ngay,” chú nói. “Tôi sẽ tìm ra đoàn tàu đó! Có vô vàn những chuyện bí ẩn trong trang trại kiểu thế này và tôi sẽ giải quyết hết. Có thể tôi sẽ viết lại trong một cuốn sách, kiểu ‘Những Cuộc Phiêu Lưu của Thám Tử Freddy’. Và đây sẽ là cuốn đầu tiên. ‘Vụ Đầu Tiên của Freddy’.”
“Nếu cậu kiếm ra đoàn tàu thì hẵng viết,” Jinx nói liền.
“Ồ bạn ơi,” Freddy nói buồn rầu, “tôi quý anh lắm, Jinx à, nhưng sao lúc nào anh cũng nói kiểu ấy thế? Dĩ nhiên là tôi sẽ tìm ra chứ.”
“Chắc chắn là tìm ra mà, bạn heo già,” con mèo nói kèm theo một cái cười nhe răng. “Vì tôi sắp giúp cậu đây.”
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy