"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 406 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:00:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Tử Thuần, Ngươi Đang Ăn Kiêng Hả?
a đã phải tốn rất nhiều nước bọt mới có thể giành lại sủng vật ‘to gan’ kia trở về. Thấy cũng đã gần đến trưa, đi nãy giờ cũng đã đói rồi thế nên lại ghé vào tửu lâu vừa ăn vừa uống rượu. Xem như là tiểu cô nương một lần tận hưởng hết phong lưu đi!
Tiểu nhị liếc mắt, thấy bên cạnh một tiểu cô nương khả ái là một nam tử bộ dáng vô cùng giàu có liền mở cờ trong bụng, rất niềm nở ra đón.
Ta cầm thực đơn lên xem qua, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi Tử Thuần:
“ Ngươi ăn gì?”
“ Thế nàng ăn gì?” Hắn hỏi ngược lại ta, tay trái cẩn thận rót trà ra chén rồi lại thanh nhã cầm lên uống hết sức từ tốn “ Ta không để tâm đến thức ăn, cũng không kén chọn, chỉ cần không nhiều dầu mỡ là được”
“ Ách, ngươi đang kiêng ăn hả? Ay yo, thôi đi cha, thân hình đẹp thế còn gì! Ăn nhiều vào! Tiểu nhị, mang cho ta món này, món này… ừm, gà quay này bao nhiêu tiền? Mang lên hai con đi! Khoan khoan… ngươi làm gì vậy! Ta còn chưa có gọi xong…Món này nữa!!” Ta rất hưng phấn gọi món, chẳng để tâm đến đám người xung quanh đang nhìn chằm chằm với ánh mắt khinh bỉ miệt thị.
Âu Dương Tử Thuần chán nản che mặt, cầu cho đừng có ai gặp hắn ngay lúc này, nếu không còn đâu là mặt mũi a! Nữ nhân này khẩu phần ăn thật khủng khiếp
~Lúc lâu sau thức ăn được mang lên, tỏa mùi hương thơm ngát khiến ta không kìm được mà nhỏ cả nước miếng xuống bàn, vội vã cầm đũa lên gắp liên tục, mặc cho trước mặt mình đang là một mỹ nam tuấn tú và xung quanh là bàn dân thiên hạ.
Mà từ xưa đến nay, đã là con gái thì phải ăn nhẹ nói khẽ, mà ta thì lại ngược hoàn toàn…
Đang ăn, ta đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng cầm lấy thanh đoản đao phòng thân của Tử Thuần ra cắt từng miếng gà quay để ra đĩa. Đám nam tử bàn bên cạnh thấy ta cầm kiếm lại tưởng muốn gây sự, nên cũng định rút kiếm, ai ngờ lại là dùng để cắt thịt gà!
Tử Thuần giật giật khóe mắt, khó nhọc cất tiếng:
“ Ngọc Nhi…. Thứ đó…. “
“ Ta biết rồi biết rồi, để giết người, nhưng là dính tí mỡ có sao nào!” Ta mút mút đầu ngón tay vẫn còn dính đầy mỡ cực béo từ con gà. Thật ngon quá đi, đầu bếp quán này được đấy, không tồi không tồi!
“ Nàng… ta chỉ mới lau sơ, chưa có rửa sạch, vẫn còn lại…”
Thanh đoản đao trên tay ta rớt xuống ‘keng’ một tiếng rất chói tai. Hắn thấy vậy liền gọi người mang món gà đó đi cùng với thanh đoản đao vào trong rửa sạch. Chưa kịp vươn tay tới vỗ vai trấn an ta thì từ đâu lại xuất hiện một đám người cầm kiếm xông vào từ các cửa sổ chĩa thẳng về phía ta và Âu Dương Tử Thuần làm cho tửu lâu rối loạn, mọi người gần như xách dẹp chạy thẳng, chẳng có ai ở lại, chỉ có chủ quán vẫn là ‘thanh niên cứng’, kiên quyết trốn trong góc nhìn, vừa nhìn vừa ôm con mèo Ba Tư ta gửi nhờ.
Đám người kia chĩa kiếm ngay sát vào cổ làm ta sợ đến xanh mặt không nói nên lời, trong khi Âu Dương Tử Thuần mặt không biến sắc, thanh âm không nhanh không chậm hỏi:
“ Là ai phái cái ngươi đến?”
“ Là ta!”
Từ bên cửa sổ đối diện có một nam nhân vận y phục màu đỏ có vẽ lên đó bao nhiêu là hoa lá hẹ nhìn đến nhức mắt. Tên chủ quán trong góc sợ sệt hành lễ:
“ Tham… tham kiến Cửu điện hạ!”
Ách? Cửu Điện hạ? Đừng nói người này là Cửu hoàng tử Hương quốc, Âu Dương Chính Thiên? Thế Hiên có từng nói qua, Cửu hoàng tử là một trong những đệ đệ trung thành nhất, luôn ủng hộ hắn, cực kỳ căm ghét Tử Thuần.
Nhưng hôm nay vì cái gì đột nhiên lại kéo đến đây nhỉ?
Chính Thiên khinh bỉ cười, mắt liếc sang ta:
“ Ôi chà, đại hoàng huynh hôm nay lại có hứng thú đi dạo phố, lại còn mang cả tiểu thiếp nữa à?”
Tiểu thiếp? Vợ bé? Gân xanh trên trán ta giật giật hai cái. Nhẫn! Ta nhẫn! Không nên kích động! Cửu hoàng tử chưa từng gặp qua ta, ta lại chẳng có gì để chứng minh thân phận, ngộ lỡ hắn nổi khùng giết ta thì chết chắc!
“ Cửu đệ thật thất lễ! Bổn vương đã từng thề, đời này kiếp này cũng chỉ lấy một nữ nhân trước mặt thiên hạ, há có thể mang theo tiểu thiếp? Còn nữa, hôm nay bổn vương có hứng dạo phố, đệ lại kéo một đám nô tài đến phá hỏng, vừa gặp cũng không hành lễ, hồ ngôn loạn ngữ! Đệ nói xem, bổn vương có hay không nên phạt đệ?” Hắn rất thản nhiên cầm chén trà lên uống.
“ Huynh! Vậy thì sao? Đệ đây đã muốn giết huynh lâu lắm rồi! Chẳng qua huynh luôn ở trong vương phủ, xung quanh đều có cao thủ bảo hộ nên mới không có cơ hội! Nhưng hôm nay thì khác! Những người có mặt ở đây đều là cao thủ đại nội! Huynh có giỏi đến mức nào cũng không thoát được đâu! Lên cho ta! Ai lấy được đầu Tử Vương gia sẽ có thưởng!” Chính Thiên nộ khí xung thiên quát lớn.
Thời điểm đám người kia đâm tới, Âu Dương Tử Thuần phất mạnh tay áo một cái, một luồng kình phong bắn ra đẩy mấy tên đi đầu bắn ra xa cả chục trượng, va thẳng vào tường. Ta hoảng sợ đến mức chân như mọc rễ ở dưới đất, không tài nào nhúc nhích nổi. Thật đáng sợ! Đây mới là sức mạnh thật sự của hắn! Chỉ một cái phất tay áo thôi đã hạ được 10 cao thủ…
Nhưng vẫn còn tới tận ba mươi người nữa!
Hắn phi thân tới, đơn thương độc mã tay không đánh với mấy cao thủ kia. Rất nhanh liền lấy được một thanh kiếm, số người chết lại càng tăng cao.
Âu Dương Chính Thiên sắc mặt trắng bệch, vô tình nhìn qua ta, sắc mặt lại tươi tỉnh hẳn. Ta còn chưa hiểu vì sao hắn lại nhìn ta đầy ẩn ý như vậy thì hắn đã lao tới, dùng thanh kiếm sắc bén đặt lên cổ ta, lại còn cố tình dùng lực làm kiếm xoẹt một đường lên cổ tạo thành một vết thương nhỏ, từng giọt máu theo kiếm nhỏ xuống đất. Ta run lẩy bẩy tay chân, chỉ nghe hắn ta hét lên với Tử Thuần:
“ Đại hoàng huynh! Hoàng huynh không định nhìn tiểu thiếp này chết không toàn thây chứ!”
Tiểu thiếp! Lại dám một lần nữa gọi ta là tiểu thiếp!
Ta nổi giận thuận tay đập cù chỏ vào cằm hắn làm hắn đau điếng người, ngã lăn ra đất! Tiểu tử, ăn nói cho cẩn thận vào! Bổn cô nương đây chính là tẩu tẩu của ngươi đó!
Chính Thiên bị đau, nổi giận nhìn ta, bất thình lình lại siết chặt thanh kiếm, không do dự đâm về phía ta. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ta nghe thấy tiếng gầm của Tử Thuần, lại nghe thấy một tiếng ‘keng’ – sự va chạm của kim loại và kim loại.
Mũi kiếm chỉ cách người ta hai centimet thì bị cái gì đó đập vào làm chệch hướng, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng đến cực điểm của ai đó:
“ Tiểu Thiên! Đệ không định giết chết thái tử phi của bổn thái tử chứ!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, ta vui mừng đến nỗi chảy cả nước mắt, không ngần ngại đưa tay đẩy Chính Thiên ra, lao về phía Âu Dương Thế Hiên, mạnh mẽ ôm lấy hắn rồi không kìm được mà òa lên khóc to:
“ Hiên Hiên! Cuối cùng ngươi cũng tới rồi! Hu hu, ngươi xem ngươi xem, ta bị thương rồi này! Ngay cổ luôn này! Đều là do đệ đệ tốt của ngươi làm đó… Đau quá a! Ta sắp chết rồi … Hu hu …”
Hắn cúi xuống bế ta lên, ta cũng rất hưởng thụ vùi đầu vào ngực hắn, tay cũng ôm chặt lấy cổ hắn thút thít, ra vẻ vô cùng ấm ức. Thấy ta như vậy, hắn cũng là vô cùng nổi giận, quay sang trừng mắt nhìn Chính Thiên, rồi lại quay sang ra lệnh cho đám hắc y nhân kia dừng tay.
Âu Dương Tử Thuần cầm kiếm, tuy rất mệt, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn nhàn nhạt cười:
“ Nhị đệ cũng đến rồi à”
“ Bổn thái tử đến vấn tội hoàng huynh bảo vệ thê tử của bổn thái tử không chu toàn, để nàng bị thương thế này” Lại quay sang quát nạt Chính Thiên “ Đã là hoàng tử một nước thì phải sống quang minh chính đại, bổn thái tử có cần nhắc cho đệ nhớ là đã cấm không được manh động rồi? Chuyện của bổn thái tử và Đại hoàng huynh không cần thiết đệ phải nhúng tay!Mau cho đám người kia lui rồi hồi cung cùng với ta!”
Chính Thiên bĩu bĩu môi, ngoắc tay ra lệnh cho đám người kia rút lui, rồi lại e sợ hỏi:
“ Ca ca, có thật … nàng ta là thái tử phi của ca ca không vậy?”
Câu trả lời vẫn là một cái lườm sắc lẹm. Ta đắc ý nhìn về phía Chính Thiên, đáng đời ngươi! Dám gọi ta tiểu thiếp, lại dám kề kiếm lên cái cổ mặn mà không tì vết của ta, ta mặc kệ để Thế Hiên mắng chết ngươi!
“ Nàng nhìn cái gì mà nhìn! Về cung bổn thái tử hỏi tội nàng vì sao lại âm thầm xuất cung để gặp phải nguy hiểm thế này!”
Giờ thì đến lượt ai đó nhìn ta đắc ý. Hứ, nữ tử đáng ghét, dám đánh ta, lại còn khiêu khích! Cho ca ca hỏi tội ngươi đến thổ huyết mà chết!
Thế Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu “ Hẹn huynh ở Đại Hội Kiếm Pháp” rồi bế ta bỏ đi. Đang đi giữa chừng thì ta bỗng nhiên làm loạn, rối rít vẫy vùng:
“ Dừng… dừng lại! Con mèo! Con mèo Ba Tư của ta!”
Hắn khó hiểu nhìn ta, nhưng cũng thả ta xuống. Ta chạy vội đến bên cạnh chủ quán, chủ quán thấy ta cũng quỳ mọp xuống hành lễ:
“ Thái tử phi nương nương….nương nương không cần trả tiền đâu!”
“ Ha ha… bổn cung… bổn cung muốn lấy lại sủng vật, muốn lấy lại sủng vật thôi, ha ha…” Ta cười cười lấy lòng.
Chủ quán run rẩy bế con mèo lên, cẩn thận đặt vào tay ta.Thấy con mèo cùng ta trở lại, Thế Hiên cau mày một cái:
“ Nàng sao lại mang cả thứ này về cung?”
“ Thì sao nào? Ta ở Đông Cung rất buồn chán, muốn nuôi sủng vật, ai dám can ngăn!” Ta hất cằm, vênh váo nói.
Sau đó cả ba cùng lên xe ngựa một đường thẳng về hoàng cung. Âu Dương Tử Thuần đứng giữa những thi thể, ánh mắt vô hồn dị thường, khóe miệng khẽ nhếch lên trông rất đáng sợ, hắn dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, lại nhớ đến vết thương trên cổ nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tiểu a đầu đó sẽ không bị thương quá nặng chứ?
Thái Tử Phi Tối Cao Thái Tử Phi Tối Cao - Đường Ngọc Hoa