Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 256 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:22:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: Thích Khách
dit: Muỗi Vove
Màn đêm như nước, nửa vầng trăng treo lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Toàn bộ hoàng cung về đêm trở nên yên tĩnh, ngẫu nhiên có âm thanh côn trùng thỉnh thoảng kêu vang ở chỗ sâu nhất trong bụi hoa truyền đến.
Phượng Hoàng cung, chung quanh hiện ra bộ mặt nghiêm túc của đám thị vệ, bọn họ giống như được điêu khắc, vẫn không nhúc nhích rời vị trí, hai mắt tựa như chim ưng, im lặng mà cảnh giới.
Một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, thị vệ cảnh giác xoay người, quát:
-”Người nào?”
Hai cái bóng chậm rãi đi tới, hiện ra rõ ràng là một thân áo bào trắng Ứng Vương gia Tử Ảnh, đi sau hắn là một vị mang y phục thái y.
Thị vệ thấy Tử Ảnh, liền ôm quyền hành lễ:
-”Thuộc hạ tham kiến Ứng Vương gia!”
Tử Ảnh khẽ gật đầu, cũng không để ý đến thị vệ kia, mà mang theo Thái y hướng Phượng Hoàng cung đi đến.
Thấy Tử Ảnh muốn vào Phượng Hoàng cung, thị vệ vội vàng lách mình đem Tử Ảnh ngăn lại, biểu tình có chút khó khăn nói:
-”Ứng Vương gia, nương nương đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào Phượng Hoàng cung! Thỉnh Ứng Vương gia đừng làm khó xử thuộc hạ!”
Tử Ảnh dừng bước, khẽ hừ một tiếng, không vui nhìn vị thị vệ, nói:
-”Chẳng lẽ bổn vương cũng không thể đi vào sao?”
Vị thị vệ kia mặt lộ vẻ khó khăn nhìn Tử Ảnh, có điểm chần chờ nói:
-”Ứng Vương gia, cũng không phải thuộc hạ không cho Ứng Vương gia tiến cung, thật sự là nương nương hôm nay đã tự mình phân phó! Nếu không thuộc hạ trước cho người đi hướng nương nương bẩm báo một tiếng?”
Tử Ảnh khuôn mặt tuấn tú thoáng trầm xuống:
-”Bổn vương đêm khuya đến đây, chính là vì mẫu hậu, mẫu hậu phượng thể không khỏe, cố ý khiến cho bổn vương vì bà gọi Thái y, ngươi bây giờ ngăn cản bổn vương, nếu làm chậm trễ đại sự của mẫu hậu, bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Thị vệ kia nghe xong lời nói của Tử Ảnh, có điểm chần chừ, cuối cùng quyết định im lặng thối lui một bên, Ứng Vương gia dù sao cũng là nhi tử của Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối không có khả năng gây bất lợi cho kế hoạch của nương nương, hơn nữa Ứng Vương gia khuya như vậy còn tiến cung, nhất định là có chuyện bí mật gì đó, làm sao hắn một tên thị vệ nhỏ nhoi có thể hỏi đến? Nghĩ đến đây, hắn liền không ngăn trở hai người nữa.
Tử Ảnh hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng vị Thái y kia bước vào Phượng Hoàng cung.
Thị vệ có điểm lo lắng nhìn thân ảnh Tử Ảnh bước vào Phượng Hoàng cung, trong lòng không khỏi bất an, hắn hôm nay ngăn cản Ứng Vương gia, ngày mai nương nương có hay không sẽ trách phạt hắn? Nghĩ đến cách thức trừng phạt của nương nương, hắn trong lòng không rét mà run.
Bỗng nhiên, cách đó không xa chợt hiện lên một thân ảnh, hắn hơi sững sờ, vội vàng quát lớn:
-”Ai?”
Nói xong, thuận tay rút đao ra, hướng phương hướng bóng người kia xông đến, ngay sau đó, cách đó không xa truyền đến âm thanh của đao kiếm va chạm, tiếng hô to có thích khách vang lên ầm ĩ, hắn không hề do dự, rất nhanh hướng về phía phát ra âm thanh.
Xung quanh tiếng hô thích khách nổi lên, toàn bộ Phượng Hoàng cung loạn thành một đoàn, một thái giám lảo đảo hướng tẩm cung của Long Ngữ Lan đi đến, nhưng là đi được nửa đường thì gặp Tử Ảnh.
Tử Ảnh thấy có thái giám định đi báo cho Long Ngữ Lan liền nhẹ nhàng hiện thân ngăn lại:
-”Có chuyện gì mà hoảng hốt như thế?”
Thái giám bị Tử Ảnh ngăn lại hoảng sợ, khi hắn thấy rõ ràng là Tử Ảnh thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gấp giọng nói:
-”Ứng Vương gia, ngài nghìn vạn lần đừng ra khỏi cung, bên ngoài vì thích khách mà náo loạn hết cả rồi, nô tài cái này phải đi bẩm báo nương nương một chút!”
Tử Ảnh hai hàng lông mày nhíu chặt, không vui nói:
-”Chỉ có một tên thích khách, liền kích động như vậy, còn ra thể thống gì? Mẫu hậu phượng thể không khỏe, chắc là mới đi nghỉ, ngươi đừng đi quấy rầy người! Việc này liền giao cho bổn vương! Còn có, nói với các cung nhân, không được hoảng loạn, miễn cho kinh động đến mẫu hậu! Biết chưa?”
Thái giám kia không nghi ngờ gì, lập tức cung kính đối với Tử Ảnh:
-”Dạ!”
Nói xong liền cáo lui rời đi, đi nhắc nhở những cung nhân khác.
Nhìn vị thái giám đã đi xa, Tử Ảnh ánh mắt phức tạp nhìn viên Thái y, nhẹ giọng nói:
-”Phụ hoàng, đã không có người, chúng ta đi thôi!”
Hoàng thượng đã dịch dung thành bộ dáng Thái y, ngẩng đầu, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Tử Ảnh, thanh âm khàn khán:
-”Ảnh nhi, thực xin lỗi…!”
Nghe được câu nói này, cả người Tử Ảnh giống như chạm phải điện, khẽ run lên, một trận chua xót dâng lên trong lòng, ở một khắc này, đường đường nam nhi bảy thước cơ hồ nhiệt lệ tràn đầy, hắn thân thể cứng ngắc, mạnh mẽ nhịn xuống lòng ghen tuông, đi thẳng về phía trước, thanh âm cơ hồ nhỏ khó nghe:
-”Đi đi! Hắn ở bên ngoài chờ người!”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu nhìn Hoàng thượng, bước nhanh hơn, hướng ra ngoài Phượng Hoàng cung.
Tử Ảnh cùng Hoàng thượng bước ra đại môn Phượng Hoàng cung, thế này mới phát hiện, Phượng Hoàng cung ngoài cửa lớn, đã bao bọc vây quanh không ít thị vệ, trong đó một người có bộ dáng thống lĩnh thị vệ vừa nhìn thấy Tử Ảnh, liền hành lễ:
-”Thống lĩnh thị vệ Trương Dương, tham kiến Ứng Vương gia!”
Nói xong, Trương Dương có điểm nghi ngờ liếc mắt nhìn Hoàng thượng mang phục sức Thái y.
Tử Ảnh không biến sắc di chuyển thân thể, đem Hoàng thượng che ở phía sau, thản nhiên đối Trương Dương hỏi:
-”Chuyện gì xảy ra? Vì sao đêm khuya lại huy động nhiều người như thế?”
Trương Dương trả lời:
-”Khải bẩm Vương gia, vừa mới có thị vệ ở Phượng Hoàng cung phát hiện có hành tung thích khách, thuộc hạ bởi vì lo lắng cho an nguy của nương nương, cho nên đến đây hộ giá!”
Tử Ảnh có điểm không vui nhìn Trương Dương:
-”Bất quá chỉ là một tên tiểu mao tặc, cần kích động như thế làm gì? Mẫu hậu đã muốn đi ngủ, cũng đừng có quấy rầy người! Đã bắt được thích khách chưa?”
Trương Dương có chụt hổ thẹn, vội vàng cúi đầu:
-”Vẫn chưa bắt được! Thuộc hạ đã sai người đi lục soát rồi, bất quá, thị vệ đã từng giao thủ với thích khách hồi báo, cảm thấy tên thích khách này có thân thủ rất cao, cho nên, Ứng Vương gia bây giờ vẫn nên tạm thời ở lại, trong Phượng Hoàng cung tương đối an toàn!”
Tử Ảnh tức giận nói:
-”Bổn vương há lại sợ chết? Bây giờ trong cung phần đông là thị vệ, bổn vương chẳng lẽ còn sợ thích khách làm loạn? Nhưng còn ngươi, thích khách vẫn chưa bắt được, thân làm thống lĩnh thị vệ, không tự mình đi điều tra, còn ở chỗ này làm gì?”
Trương Lương bị Tử Ảnh giáo huấn một hồi, trong lòng có điểm không phục, nhưng là, bởi vì người này thân phận Ứng Vương gia, lập tức không dám phản bác, đành phải cúi đầu xuống, cáo từ, sau đó xoay người mang theo một ít thị vệ rời đi.
Thái Tử Phi Thất Sủng Thái Tử Phi Thất Sủng - Nhược Nhi Phi Phi