Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 256 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:22:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Gian Kế
ử Dạ một tay ôm Diệp Linh, một tay kia tiếp nhận nhân sâm cung nữ kia trình lên đưa tới trên mũi ngửi ngửi, trên mặt biểu tình không hề thay đổi, bàn tay to của hắn cầm nhân sâm đưa qua Vệ Tử Thanh, lạnh lùng thốt
“Đem nhân sâm này đưa đến thái y viện sai người xem xét kĩ.”
Vệ Tử Thanh không nói lời nào, tiếp nhận bán nhân sâm kia, yên lặng xoay người rời đi.
Diệp Lạc lạnh lùng đứng ở một bên, không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh không hề có độ ấm, thật sự là mưu kế hay! Thật là lo lắng nàng bị Tử Dạ oan uổng mới kéo thân thể suy yếu tiến đến sao? Vì sao nhiều năm trong quá khứ như vậy, nàng một chút cũng không cảm giác có muội muội này quan tâm? Diệp Linh a Diệp Linh, ngươi liền như vậy khẩn cấp mà nghĩ xem ta chết ra sao? Cũng là ngươi đã muốn khẩn cấp mà nghĩ đi lên ngôi vị Thái Tử Phi rồi?
Hình đường rộng lớn lặng ngắt như tờ, các cung nữ hoặc đứng hoặc quỳ thở mạnh cũng không dám thở, trong không khí nặng nề, chỉ nghe được Diệp Linh bởi vì thân thể suy yếu mà phát ra tiếng hít thở khó khăn.
Diệp Linh nhu nhược tựa vào trên người Tử Dạ thở dốc trong chốc lát, bỗng nhiên giãy ra khỏi vòng tay Tử Dạ, lắc người về phía Diệp Lạc đi đến, suy yếu nhìn Diệp Lạc, trong miệng an ủi
“Tỷ tỷ, Linh Nhi biết không phải là tỷ làm, tỷ yên tâm, tỷ không có việc gì.”
Nói xong, mở ra hai tay, muốn đi ôm Diệp Lạc.
Diệp Lạc giờ phút này trong lòng đối với nàng có thể nói ghét đến cực điểm, đối mặt nàng ôm thêm tỉnh táo, nàng theo bản năng lắc mình tránh đi, nhưng không ngờ, Diệp Linh nhìn như thân thể suy yếu, động tác lại cực kỳ nhanh chóng hướng phía Diệp Lạc.
Diệp Lạc tuy rằng chán ghét nàng, nhưng là, thấy nàng sắp ngã nhào trên đất, trong lòng cũng không yên, vươn tay ra, đang muốn đỡ nàng một phen, lại không thể tưởng được, Diệp Linh trên mặt đột nhiên đột nhiên lộ ra một chút tươi cười tính toán, Diệp Lạc trong lòng cả kinh, còn không có kịp rụt tay về lại, Diệp Linh đã dùng sức đẩy tay nàng ra, dưới chân một cái lảo đảo, trong miệng hét thảm một tiếng, nặng nề mà ngã xuống đất.
Đầu Diệp Linh, nặng nề mà đập trên mặt đất, trên thái dương bị rách nát một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống, một giọt một giọt nhỏ trên quần áo nàng, giống như hoa tươi nở rộ, làm người ta nhìn thấy ghê người.
Đang lúc thời điểm mọi người còn không có kịp phản ứng, Diệp Linh đã mở to ánh mắt hoảng sợ, gắt gao nhìn Diệp Lạc, thống khổ mà bi thương khóc không ra tiếng
“Tỷ tỷ, tỷ liền thật sự là hận muội như vậy sao? Linh Nhi rốt cuộc làm sai cái gì? Tỷ tại sao muốn như vậy đối Linh Nhi?”
Tay Diệp Lạc vươn ra còn đang cứng ngắc ở giữa không trung, nàng không có làm gì, nàng không có, nhìn Diệp Linh trong mắt lên án, những người ở chỗ này, ai sẽ tin tưởng nàng? Nàng tự giễu mình cười khổ một cái, cùng Diệp Linh làm tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng đã sớm hiểu biết tính cách của nàng, không phải sao? Vì sao biết rõ nàng không có hảo ý, lại cứ đối với nàng mềm lòng, còn muốn đỡ nàng một phen?
“Linh Nhi!”
Một tiếng kêu sợ hãi, làm Diệp Lạc từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, bên tai truyền đến gầm lên giận dữ
“Tiện nhân này! Ngươi đối Linh Nhi làm cái gì?”
Diệp Lạc lấy lại bình tĩnh, hướng Diệp Linh nhìn lại, chỉ thấy Tử Dạ ôm lấy Diệp Linh vẻ mặt nổi giận nhìn nàng, một đôi tròng mắt đen che kín hận ý, hận không thể 1 đao giết nàng.
Được Tử Dạ ôm vào trong ngực, trong mắt Diệp Linh hiện lên một chút âm tàn, bỗng nhiên giãy dụa ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lạc, thanh âm yếu ớt đối Tử Dạ nói
” Dạ ca, đừng trách tỷ tỷ, đều là Linh Nhi không tốt, Linh nhi không nên đột nhiên đi hướng tỷ tỷ…….”
Diệp Lạc mặt không thay đổi quét Diệp Linh liếc mắt một cái, con ngươi đen trong trẻo yên lặng đứng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ Tử Dạ, thản nhiên cắt đứt lời Diệp Linh
“Muội muội không cần phải vội vã đem tội danh hướng trên đầu ta, ta vẫn là muốn đỡ ngươi, chính ngươi trong lòng rõ ràng, không cần phải ta nói, trong lòng ngươi hiểu được, bất quá, người ở chỗ này, phỏng chừng toàn bộ là người mù, nếu không như thế nào lại nhìn không ra ngươi là cố ý đây?”
“Tỷ tỷ ngươi……..”
Diệp Linh biểu tình trở nên muốn khóc, một đôi mắt to, tràn đầy ủy khuất cùng lên án
“Tỷ tỷ làm sao tỷ có thể nói Linh Nhi như vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ nói Linh Nhi vừa mới tự mình ngã xuống sao?”
Diệp Lạc trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, mười mấy năm qua, thủ đoạn Diệp Linh chưa từng thay đổi, nàng bây giờ vẫn là âm hiểm giảo hoạt như vậy, hơn nữa so với trước kia, biểu tình nói dối trầm ổn rất nhiều. Chính là, nàng cho rằng Diệp Lạc vẫn là nàng trong quá khứ tùy ý bị nàng khi dễ, lần nữa nhường nhịn sao? Nàng sai lầm rồi, từ hôm nay trở đi, Diệp Lạc nàng, không hề chịu khuất nhục bất luận kẻ nào ở trên người nàng.
Diệp Lạc khóe miệng nhếch lên một chút trào phúng, lạnh lùng nhìn Diệp Linh đang được Tử Dạ ôm vào trong ngực, ngữ giọng vẫn là một mảnh lạnh nhạt
” Muội muội trong lòng rất rõ ràng, không phải sao?”
“Ngươi………”
Diệp Lạc trong mắt trào phúng, làm Diệp Linh tức giận, Diệp Lạc mỗi lần bị nàng vu hãm khi dễ, đều là trầm mặc không nói, hôm nay lại thái độ khác thường, nói với nàng những câu hàm chứa châm chọc, cái này nàng làm sao có thể chịu được? Bất quá, trước mặt Tử Dạ nàng vẫn phải duy trì biểu hiện ôn nhu, nàng đành phải cố nén khí tức trong lòng, oán hận nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, sau đó đem đầu vùi trong lòng Tử Dạ, nhẹ giọng khóc thút thít, tiếng khóc tràn ngập bi thiết.
Quả nhiên, Diệp Linh vừa khóc, ở Hình đường lý tất cả mọi người đồng tình nhìn Diệp Linh điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía Diệp Lạc ánh mắt lại dẫn theo một tia khinh thường.
Mà Diệp Linh thương tâm khóc, Tử Dạ sắc mặt càng thêm âm lệ, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy nồng đậm sát ý, bỗng nhiên tức giận quát
“Đem tiện nhân này nhốt lại! Chờ bản thái tử tự mình thẩm vấn!”
Tử Dạ tiếng quát vừa mới hô ra, ngoài Hình đường thị vệ liền bước nhanh đến, hướng Diệp Lạc đi đến.
Diệp Lạc biểu tình vẫn lạnh nhạt, giống như đối trong lời nói Tử Dạ có tai như điếc, nàng căn bản là không định thúc thủ chịu trói, coi võ công của nàng, đối phó là vài cái thị vệ, căn bản là không thành vấn đề, chuyện cho tới bây giờ, nàng không thể lại nhường nhịn đi xuống, cho dù trước mặt mọi người cùng Tử Dạ bại lộ võ công. Huống chi, Diệp Lạc cười lạnh, nàng còn có một đạo thánh chỉ không phải sao?
Ngay tại thời khắc hết sức căng thẳng khẩn trương, bỗng nhiên bên ngoài Hình đường truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó, một tiếng thanh âm lanh lảnh truyền vào
“Hoàng thượng giá lâm!”
Thái Tử Phi Thất Sủng Thái Tử Phi Thất Sủng - Nhược Nhi Phi Phi