Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95
dit: Lee's​
"Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, tranh vẽ cũng không hẳn là chính xác, nói không chừng người thật cùng bức tranh không hề giống nhau chút nào." Thập Nhất Nương giơ tay nói, nhất là thời đại này bức tranh trọng ý không nặng về hình thức, theo cảm giác của nàng, tập tranh bà mối đưa, ngũ quan của những tiểu cô nương này rất trừu trượng, ít nhất nàng thấy cô nương A với cô nương B không có gì khác nhau cả "Lần trước bà mối Lâm tới nhà cho con xem bức họa, con nhìn không nhận ra nữa, cảm giác bộ dạng đều giống nhau, cho nên hoặc là bà mối Lâm vẽ không tốt, hoặc là các tiểu cô nương mặt mũi đều giống nhau."
"Đây là không thể nào." Phương thị hơi chần chừ: "Kỹ thuật vẽ của bà mối Lâm cũng có tiếng, bà ấy là người vẽ giống nhất."
Thập Nhất Nương trợn mắt há hốc mồm "Không phát huy trí tưởng tượng sẽ không biết người lớn lên dạng gì cũng kêu giống?"
Phương thị gật đầu "Ít nhất nhìn lâu một chút vẫn có thể nhìn ra được, bà mối Lâm vẽ ngũ quan rõ ràng nhất, nhưng vẫn phải xem người thật mới được."
Tôn thị gật đầu "Nói cũng đúng, bức tranh chỉ vẽ được ngũ quan, nhưng làn da, khí chất cùng học thức là không thể nhìn ra được."
Vì sao lại đánh đồng làn da cùng khí chất, học thức? Thập Nhất Nương khó hiểu, đang muốn hỏi, xe liền tiến vào cửa cung, nàng đành phải ngậm miệng.
Bãi đỗ xe ngựa trong cung có không ít xe, An gia tới không tính là muộn, nhưng cũng không phải sớm.
Phần đông xe ngựa nhìn thấy xe ngựa của An gia đều theo bản năng nhường đường, cho nên Thập Nhất Nương cũng không có cảm giác kẹt xe.
Thời điểm các công tử An gia chưa lập gia đình xuống xe, chung quanh bởi vì nhường đường cho An quốc công mà tạo thành tắc đường, đang xếp hàng chờ trên xe ngựa, mành xe đã bị các tiểu nương tử nôn nóng nhấc lên một góc nhỏ.
Nhảy xuống xe ngựa đầu tiên là An Ngũ lang, hắn vẫn là một thân quần áo đỏ thẫm, rõ ràng một người nam nhi, lại kinh diễm mọi người ở trong hoàng cung lúc này, Thập Nhất Nương thề, nàng có thể nghe thấy được âm thanh hít sâu để giữ bình tĩnh của không ít tiểu cô nương, không cần phải nói những cô nương này khẳng định tự biết xấu hổ.
Tiếp theo là An Đại lang, An Nhị lang… Thì âm thanh hít sâu kia lại còn lớn hơn nữa, Thập Nhất Nương thực tự hào, những đứa trẻ nhà An gia được nuôi dạy rất tốt, tư sắc xuất sắc còn vượt xa tiêu chuẩn, đến ngay cả người đầu gỗ như An Lục lang cũng đều khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Lúc An Tam lang xuống xe, chung quanh không còn âm thanh hít sâu nữa, tất cả những vẻ đẹp trên thế gian đều mất đi nhan sắc, thế giới biến thành hỗn độn, duy nhất còn sức sống chính là thiếu niên hoa hạnh giữa tháng ba của mùa xuân, đang bước đi dưới những cánh hoa đào tung bay trong gió.
"Thập Nhất Nương, cẩn thận một chút." An Tam lang dặn dò nói, giúp bọn họ vén cửa xe ngựa lên.
Hầu hết các tiểu cô nương đều váng đầu hoa mắt nhìn ngón tay tao nhã trắng nõn như ngọc đưa ra, các nàng rốt cục đã biết cái gì là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
(Ý khen nét đẹp của một công tử như ngọc, trên đời hiếm thấy)
Ha ha, đừng cho là ta không biết ánh mắt của các người đã hoa cả lên nhé, Thập Nhất Nương đắc ý nhìn An Tam lang, ngoài cha ta, đẹp nhất thiên hạ, nàng đắc ý dào dạt kéo tay áo An Tam lang, không ngoài dự kiến thu hoạch được những ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
An quốc công vui tươi hớn hở nhìn cháu gái nhỏ ăn mặc vô cùng bụ bẫm đáng yêu, cùng mấy cháu trai xuất chúng nhất, dương dương tự đắc đi ở phía trước, so với cao hứng vì đánh thắng trận, cho dù ông có từ quan, có nhiều cháu trai xuất sắc như vậy, An gia còn sợ không phát đạt?!
Một đám người cũng nhanh chóng xuống xe ngựa, đi theo phía sau An quốc công gia, may mắn còn nói chuyện được mấy câu với quốc công.
Các tiểu cô nương thì nhanh chóng sờ sờ tóc, sửa sang quần áo trang sức, tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt nhất trong mắt công tử của An gia.
Kiếp trước, Thập Nhất Nương cũng từng đi tham quan hoàng cung, theo cảm giác của cá nhân của nàng, kiến trúc cung điện Đại Hạ còn không lớn như vậy, nhưng người ta đổi mới, cây cối vườn hoa tuy rằng vì mùa đông, chỉ còn lá khô héo úa, nhưng có thể tưởng tượng mùa xuân đến cảnh tượng muôn hoa nở rộ. Hoàng cung lấy màu vàng làm chủ, Thập Nhất Nương đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không phải đỏ thì chính là vàng, rường cột chạm trổ tỉ mỉ tinh tế, cây cột được sơn màu vàng làm cho người ta cảm giác được khí thế của hoàng gia: Nhiều tiền! Khí thế lớn!
Thập Nhất Nương như có chút đăm chiêu nhìn cung điện tầng tầng, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối, quả thật làm cho người ta cảm giác cửa cung sâu như biển. "Thập Nhất Nương, sao vậy? Có phải bị dọa không, đừng sợ, hoàng cung cũng chỉ là một ngôi nhà, lớn hơn nhà bình thường một chút thôi." Trong đầu lại nghĩ đến những chuyện cung đấu mà Thập Nhất Nương nói, nghĩ rằng nàng bị dọa sợ, Phương thị nhanh chóng an ủi nàng.
Thập Nhất Nương lắc đầu, những chiếc trâm ngọc đính trân châu cũng đung đưa theo, cười khẽ đáng yêu "Con không sợ, con chỉ là cảm thấy Hoàng thượng thật đáng thương, bá mẫu xem, nhà của bọn họ chỉ có vài người, ở đâu được mấy gian phòng, mà hoàng cung lại lớn như vậy, cũng không biết phải tốn bao nhiêu bạc để bảo dưỡng, lau chùi, nuôi bao nhiêu ngươi để dọn dẹp cho hoàng cung khỏi mọc đầy cỏ dại."
Ở Hộ bộ làm việc, An Nhị gia hiểu rõ hoàng đế hơn cả, nói đầy vẻ đồng tình "Đây là chết vì sĩ diện, tự làm khổ thân, chỗ ngủ thì cần rộng rãi thoáng mát một chút là đủ, không biết nghĩ gì mà cứ khăng khăng xây cả đống phòng trống để nuôi ruồi bọ, lại còn phải nuôi một đám người hầu dọn dẹp phòng trống, nếu không có những người này không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu bạc."
An quốc công đưa ra kết luận "Vẫn là nhà chúng ta tốt nhất, đất rộng, ít phòng ở, có thể làm ruộng trồng rau, cũng không cần nhiều hạ nhân như vậy, thật thanh tĩnh."
'Vắt cổ chày ra nước' Thập Nhất Nương cũng sâu sắc đồng ý, cung nữ dẫn đường ở một bên cúi đầu, không để người khác thấy khóe miệng nàng ấy đang co giật không ngừng, nhiệm vụ của mỗi người bọn họ là khi đi tiếp đãi khách khứa, đều phải tóm tắt lại tình huống báo cáo cho hoàng đế, chuyện này nàng phải báo cáo như thế nào đây, 'Hoàng thượng, nhà của người quá rộng, thần dân của ngài đang tội nghiệp ngài' sao?"
***************
Trong cung là nam nữ tách riêng ra, nam nhân có chiến trường của nam nhân, nữ nhân có vòng luẩn quẩn của nữ nhân, Thập Nhất Nương đi theo phía sau Tôn thị Phương thị tới Triều Dương các.
Hôm qua tuyết vừa rơi, tuy rằng hoàng cung được cung nhân quét tước sạch sẽ, ngay cả trên nóc nhà cũng không nhìn thấy có tuyết đọng, nhưng trời quả thật vẫn hơi lạnh, một đám phu nhân mặc quan phục Cáo Mệnh đang ở Triều Dương các nói chuyện phiếm, nhìn thấy Phương thị, mọi người đều đứng lên.
"Đại phu nhân, lâu rồi không gặp." Một lão phu nhân mặt mũi hiền lành tươi cười nói "Càng ngày càng trẻ."
Phương thị vội vàng nâng Tăng lão phu nhân dậy "Lão phu nhân đây không phải là giễu cợt ta sao? Là lỗi của ta, sao có thể để cho phu nhân tự mình nghênh đón."
Thập Nhất Nương nồng nhiệt nhìn, không lâu sau, Phương thị cùng Tôn thị đã bị chôn kín ở trong đám phu nhân.
"Thập Nhất Nương, lại đây, gặp qua vài vị phu nhân." Phương thị hướng Thập Nhất Nương đưa một ánh mắt.
Thập Nhất Nương lập tức chuyển sang trạng thái tiểu cô nương "nhu thuận ngọt ngào" "Thập Nhất Nương thỉnh an các vị phu nhân."
Các phu nhân có con trai cháu trai trong nhà lập tức sáng mắt lên, dùng ánh mắt ngầm quan sát vị tiểu thư, mà hiện nay trừ công chúa ra, có giá trị cao nhất Đại Hạ này thì cháu gái ruột phủ quốc công, là cháu gái duy nhất!
Thập Nhất Nương không luống cuống chút nào, cười đến vô cùng khả ái với người dẫn đầu là Tăng lão phu nhân "Lão phu nhân, cháu chào ngài, Đại bá mẫu thường xuyên nói về ngài với cháu, nói năm đó lão phu nhân là một vị nữ kiệt…. Ở bên trong loạn dân vẫn bảo trụ toàn gia, lão phu nhân không hề thua kém đấng nam nhân nào."
Tăng lão phu nhân được dỗ dành nịnh nọt đến mặt mày hớn hở, đem lễ vật đã chuẩn bị sẵn nhét vào trong tay nàng.
Các tiểu cô nương bị kẹt xe phía sau đuổi theo, rốt cục cũng đến được đây, trong lúc nhất thời Triều Dương các oanh oanh yến yến, Thập Nhất Nương nhìn hoa cả mắt.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm, hôm nay quả thật là ngày thần tài, riêng kim bộ diêu nàng nhận được vô số, lại càng không nói đến vòng tay trâm cài gì đó, đương nhiên các tiểu cô nương khác cũng thu hoạch không ít.
"Thập Nhất Nương, cùng vài vị tỷ tỷ cùng đi đến Thư Tâm các đi, tiểu cô nương các con phải cùng nhau đùa giỡn mới tốt." Phương thị cười tủm tỉm, nháy mắt ra hiệu với Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương lập tức hiểu ra, trên lưng nàng là mang theo nhiệm vụ khi tiến cung, ca ca của nàng nhiều như vậy, chưa người nào thành thân đâu
"Ta ở nhà đứng hàng thứ ba, ta có thể gọi tỷ là An tỷ tỷ được không?"
"Ta ở nhà đứng hàng thứ năm, Thập Nhất Nương có thể gọi ta Ngũ nương."
…..
"Ta là Tăng bát nương." Cháu gái của Tăng lão phu nhân, ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, bộ dạng phi thường tú lệ, hay cười, làm cho người ta cảm thấy vô cùng muốn thân cận, "Ta có thể gọi muội là Thập Nhất Nương không?"
"Đương nhiên có thể, Tăng bát tỷ tỷ lớn hơn muội mà, còn phải phiền tỷ tỷ chỉ dạy thêm, muội là lần đầu tiên tham gia cung yến, rất nhiều quy tắc cũng chưa hiểu nữa."
Một tiểu cô nương mập mạp, đại khái cùng tuổi với Thập Nhất Nương, vui tươi hớn hở chạy tới "Biểu tỷ, tỷ chậm một chút."
«Tam nương, muội đi chậm một chút, coi chừng ngã sấp xuống.» Tăng bát nương dặn dò nói, xoay người lại giới thiệu với Thập Nhất Nương «Nàng là biểu muội của tỷ, Diêu tam nương, tính cách ngây thơ hoạt bát.» Tăng bát nương ngượng ngùng nói.
Trước mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, Diêu tam nương mặc một thân màu hồng, khuôn mặt tròn nhỏ trắng noãn, hai má phúng phính, làm cho người ta rất muốn đưa tay ra véo, thân thể tròn vo trong bộ quần áo màu hồng nhìn lại cực kỳ đáng yêu, biệt danh Bàn oa oa(*), thật là đáng yêu. (bé mập)
Diêu tam nương thở hổn hển «Biểu tỷ, tỷ ra cửa thật sớm, đúng rồi, đây là tiểu cô nương nhà ai, sao trước kia muội chưa từng gặp qua?»
Tằng bát nương nhíu mày, có lẽ là mới từ Noãn các đi ra, lại điên cuồng đuổi theo phía sau, trên mặt Diêu tam nương đều toát mồ hôi, khuôn mặt trái táo bởi vì vận động mà hồng hồng, Tăng bát nương lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, Diêu tam nương hiển nhiên đã thành thói quen, nhắm mắt lại hưởng thụ biểu tỷ hầu hạ.
«Đây là Thập Nhất Nương tử của nhà An quốc công, Thập Nhất Nương, đây là biểu muội của tỷ, đích thứ nữ của Diêu hàn lâm, Tam nương.»
«Diêu tam, đã lâu không gặp, muội không thay đổi chút nào nha.» Tiểu cô nương chung quanh đều chảo hỏi.
«Đã lâu không gặp, đúng rồi, tỷ chính là An thập nhất nương tử đúng không?» Diêu tam nương kinh hỉ bước đến «Muội nghe nói rất nhiều đồ ăn ở Bách Vị lâu đều do tỷ nghĩ ra phương pháp làm, trà sữa uống rất ngon cũng là tỷ nghĩ ra sao? Còn có rất nhiều điểm tâm chưa bao giờ gặp qua... » Nói xong còn nuốt nước miếng «Lần trước muội ăn vịt nướng ở Bách Vị lâu, là lần muội ăn ngon nhất từ trước đến giờ...»
Không cần phải nói, đây cũng là một cô bé tham ăn, Thập Nhất Nương lập tức có cảm giác gặp được tri kỷ, cầm tay nàng "Tỷ chính là Thập Nhất Nương, muội thích ăn chân giò kho, thịt gà cuốn cùng chân gà nướng không?"
Anh mắt của Diêu tam nương tỏa sáng, liều mạng gật đầu, "Thích, những món đấy là muội thích nhất, nhưng tiếc là đầu bếp nhà muội không thể làm giống như Bách Vị lâu."
"Bách Vị lâu cũng không phải là ngon nhất, nữ đầu bếp nhà tỷ làm ngon nhất, ngày khác tới nhà tỷ đi, tỷ xuống bếp."
Tăng bát nương trợn mắt há hốc mồm, cái gọi là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ chính là như vậy sao, nàng có chút sầu lo nhìn thân thể hơi béo của Thập Nhất Nương, nhìn lại biểu muội quá mức mập mạp, hối hận không thôi, nàng không nên để cho hai người này gặp mặt, vừa nghĩ tới hai con nhóc tham ăn cả ngày ở cùng nhau, ăn rồi lại ăn, tương lai xuất hiện hai quả cầu thịt...Hình ảnh đó... đẹp đến mức nàng không dám nhìn.
Thái Tử Phi Tham Ăn Thái Tử Phi Tham Ăn - Đẳng Đãi Quả Đa