Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78
dit: Diệp Nhược Giai​
Thế gian chỉ có đồ ăn ngon là không thể phụ bạc nhất, Thập Nhất Nương thật sự không thể tưởng tượng được, trên đời này có người không thích ăn, thật đáng thương. Nàng quyết định, nhất định phải làm cho Tinh La ca ca thích ăn lần nữa, bằng không cuộc sống còn gì là thú vị.
“Tinh La ca ca, hôm nay ăn cơm cùng nhau được không? Thập Nhất Nương sẽ tự xuống bếp nấu món ngon cho huynh, sau này huynh nhất định sẽ thích ăn thôi.” Thập Nhất Nương vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nói. Aiz, mỹ nhân như Lâm muội muội đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng yếu đến mức không chịu được gió, thật khiến người khác phải nhọc lòng, chỉ sợ một trận gió thổi qua cũng làm hắn bay mất.
Lòng Tư Đồ Tứ Lang mềm nhũn, làm sao bây giờ, thật muốn ôm Thập Nhất Nương một cái mà. Bây giờ hắn thật sự hối hận, hồi trước từ Uyển Thành chạy trối chết thoát thân, không chịu thừa dịp Thập Nhất Nương còn chưa thể đi đường mà ôm nàng nhiều thêm một chút.
“Huynh muốn ăn mì xào rau mà Thập Nhất Nương làm.” Tư Đồ Tứ Lang hoài niệm nói. Mì xào rau mà Thập Nhất Nương làm chua ngọt ngon miệng, cực kỳ kích thích ăn uống.
“Mì xào rau?” Thập Nhất Nương có hơi do dự nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn. Hắn bệnh nặng mới khỏi, thật sự nên ăn nhiều chút đồ ăn dinh dưỡng gì đó để bồi bổ, “Tinh La ca ca, hiện tại là mùa thu, không phải thời điểm để ăn mì xào rau. Chúng ta ăn mì gà, được không? Mùa thu trời lạnh, dễ tích mỡ, chúng ta cần phải ăn nhiều món dinh dưỡng một chút.”
Hiện giờ hắn ăn gì cũng đều giống nhau, cho dù là mì xào rau thì đại khái cũng không nếm ra được vị gì. Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười nói, “Được, Thập Nhất Nương làm mì gà cũng ngon lắm.”
An Tam Lang khụ một tiếng, sắc mặt có chút không tốt nhìn Tư Đồ Tứ Lang, “Thập Nhất Nương, muội thật không cẩn thận, chẳng lẽ muội không biết hiện tại người ta là Thái tử, mấy món ăn gì đó đều có người ghi chép lại hết sao? Ăn mấy món lặt vặt này là khó giải thích nhất.”
Thập Nhất Nương sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra, Tư Đồ Tứ Lang đã không còn là Tư Đồ đại ca. Nàng phải lễ phép kêu Thái tử điện hạ, hơn nữa nghe nói hoàng gia muốn ăn gì cũng đều phải có người thử độc, thái giám thử độc nếm qua còn phải chờ một lát, nếu hoàn toàn khỏe mạnh thì món ăn đó mới có thể tiến vào trong miệng của chính chủ, khi đó đồ ăn đều đã nguội ngắt.
“Muội quên, có phải sau này có phải muội phải gọi Thái tử không......” Thập Nhất Nương có chút luống cuống, hiện tại mới nhớ tới, đây chính là con trai của lão đại của nước này.
“Gọi huynh là Tinh La ca ca.” Thái tử Tư Đồ Tứ Lang kiên trì nói, lập tức cười khổ nhìn An Tam Lang, “An Tam ca, đệ vẫn là đệ, huynh cần gì phải dùng thân phận phân biệt đệ với huynh.”
An Tam Lang kiên trì nói, “Thái tử, tôn ty trên dưới có khác, đây là quy củ.”
Thái tử phiền muộn, “Cho nên ở trong quy củ, đệ không thể có bằng hữu. Thái tử tự xưng là cô vương, chẳng lẽ ám chỉ cả đời này, đệ là người cô đơn?”
Gió thổi qua, lá cây xào xạc rơi xuống, Thái tử cười đến có chút hoảng hốt, bóng dáng yếu ớt như có thể tan biến vào trong gió. Thập Nhất Nương khổ sở, trực giác bảo với nàng, nếu không bắt lấy hắn, hắn sẽ biến mất. Nàng đứt quãng nói, “Tinh La ca ca...... Huynh đừng khổ sở, bọn muội chỉ là...... Nhất thời chưa quen. Yên tâm, trong lòng bọn muội, huynh vẫn là bạn bè. Ca, huynh nói có phải hay không......” Nàng nhìn về phía An Tam Lang, ánh mắt mang theo thỉnh cầu.
An Tam Lang khẽ than, lại còn bọn muội nữa chứ. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thập Nhất Nương cùng với nụ cười mỉm hờ hững nhưng bi thương trên mặt Thái tử, lại đành nuốt lời nói vào bụng. Quên đi, cho dù không muốn dính vào việc của hoàng gia thì cũng không còn kịp rồi, huống chi hắn thật đúng là không tài nào nhẫn tâm nhìn biểu cảm trên mặt thiếu niên vốn dĩ trong nóng ngoài lạnh, phải mất đi một phần nhân khí cuối cùng.
“Thái tử, làm bề tôi, An gia trung với Đại Hạ; làm bạn bè, nếu người không phụ, thần sẽ không bỏ.” An Tam Lang nói ra lời thề của chính mình, thành công nhìn thấy băng tuyết trên mặt thiếu niên Thái tử biến mất dưới ánh mặt trời. Người thiếu niên cho dù gặp phải khốn cảnh, vẫn tự tin vào một tương lai sáng lạn đã trở lại.
Thập Nhất Nương vui vẻ, nàng nhảy bắn về hướng phòng bếp, “Tinh La ca ca, muội xuống nhà bếp, hôm nay chúng ta ăn trưa cùng nhau. Hai huynh đến lương đình ngồi một chút trước đi, muội làm một ít điểm tâm trước rồi sẽ bảo người đưa đến đây.”
Muội muội vui vẻ như vậy...... An Tam Lang bỗng nhiên nhớ tới Thanh Viễn đại sư từng nói, số mạng của muội muội quý không tả xiết. Nhìn Thái tử đẹp đẽ tinh xảo đứng dưới ánh mặt trời, giống như tình nhân trong mộng của ngàn vạn cô gái, trong lòng hắn lại không thoải mái, trừng mắt nhìn Thái tử một cái, lại dặn dò, “Cẩn thận, đừng tới gần lửa quá, mấy thứ quá phiền phức gì đó cũng đừng làm. Đúng rồi, Thái tử, để thị vệ tùy thân của người trông coi Thập Nhất Nương lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, nếu không có ai ghi lại mấy thứ mà người ăn, bọn thần sẽ không thể nào giải thích cho rõ……”
Tư Đồ Tứ Lang vội vàng nói, “Thập Nhất Nương, đừng nghe An Tam ca nói bậy, mau đi xuống bếp đi, huynh thật sự mong chờ mì gà mà muội làm. Còn nữa, đừng lo lắng gì hết, đồ ăn của huynh làm gì có người ghi chép lại mọi lúc mọi nơi giống ca ca muội nói, như vậy không phải huynh sẽ trở thành con chuột bạch nhỏ mà muội từng nói à?”
Thập Nhất Nương gật gật đầu, đi về hướng phòng bếp, vừa đi vừa tự hỏi xem món nào có thể kích thích ăn uống. Tiểu thái giám vô cùng thông minh đi theo đằng sau, cũng mang theo tươi cười đầy mặt, nói quy củ ăn cơm của hoàng thất, “Quy củ hoàng gia rất nhiều, một bữa cơm của Hoàng thượng có bốn mươi chín món ăn, Hoàng hậu ba mươi tám món...... Mỗi dĩa đồ ăn gắp bao nhiêu lần cũng có quy định......”
“Món nào thích cũng không thể ăn nhiều?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi tiểu thái giám mi thanh mục tú khoảng mười ba, mười bốn tuổi trước mắt.
“Có thể thì có thể, nhưng tốt nhất là đừng bị người ta đoán ra được người ngồi trên thượng vị yêu thích món nào. Đây là vì vấn đề an toàn.” Tiểu thái giám hơi chột dạ nói. Hắn được tuyển ra sau khi Hoàng thượng đăng cơ, lúc được tuyển chọn, hắn mừng rỡ như điên, học thuộc làu làu quy củ hoàng thất. Nhưng làm cho hắn buồn bực là, mấy thứ hắn thuộc lòng căn bản không có chỗ để dụng võ, tân hoàng, Hoàng hậu cùng Thái tử đều khinh thường quay lưng với mấy thứ quy củ này. Nhất là Hoàng hậu, thích ăn thế nào liền ăn thế đó, chẳng thèm đếm xỉa gì đến mấy món dành cho quý nhân mà Ngự trù phòng đề nghị.
Mấy người trong Ngự trù phòng sắp điên rồi, cha Hoàng hậu làm nghề mổ lợn, cuộc đời bà yêu nhất là ăn món thịt rẻ mạt -- thịt heo. Trong Ngự trù phòng căn bản là không có mấy người rành làm thịt heo, kết quả còn có người oán giận Hoàng hậu không hổ là xuất thân dân thường, lại khoái ăn loại thịt rẻ mạt đó. Sau đó hoàng đế giận dữ, người trong Ngự trù phòng đều bị đuổi sạch.
“Vấn đề an toàn?” Thập Nhất Nương bị dọa cho nhảy dựng. Hóa ra cuộc sống của Tinh La ca ca nguy hiểm như vậy sao?
“Nhưng cũng đừng quá lo lắng, Mỗi một Ngự trù làm đồ ăn đều sẽ có vài người quan sát, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu xảy ra vấn đề, Thái y sẽ lập tức kiểm tra triệt để. Trong số Ngự y của chúng ta có một người đặc biệt lợi hại, có thể nhìn ra được vấn đề từ mấy thứ bài tiết ra. Nghe nói là ăn đồ ăn gì, ông ấy đều có thể nhìn màu sắc cùng độ bóng của thứ được bài tiết, nhìn ra chỗ bất thường. Còn một Thái y khác cũng rất lợi hại, có thể từ nước tiểu...... Khụ, nước được bài xuất ra ngoài ngửi được chỗ bất thường.” Tiểu thái giám bấy giờ mới nhớ tới, trước mắt là một tiểu thư, vội vàng cố gắng nói cho văn nhã một chút.
Nếu quả thật mỗi lần ăn đều phải có người ghi lại, thế thì thật sự là rất đáng thương. Ngẫm lại xem, lúc mà ngươi ăn gì đó, có người cầm vở viết lại mỗi một hạt cơm mà ngươi ăn rồi đem đi lưu trữ. Nếu cơ thể không thoải mái, lập tức có bác sĩ đến nghiên cứu thứ mà ngươi ăn, càng chết người hơn là thứ mà ngươi thải ra cũng bị bọn họ lăn qua lộn lại kiểm tra. Đúng rồi, nước tiểu mà cũng bị người ngửi tới ngửi lui......
Thập Nhất Nương lộ ra biểu cảm ghê tởm, tiểu thái giám mới giật mình thấy mình đã nói quá nhiều. Thật đúng là kỳ lạ, ở trong cung hắn cũng là một kẻ kín miệng mà. Nhất định là do Thập Nhất tiểu thư trắng trắng tròn tròn giống như một nắm gạo nếp vô hại, nên hắn mới càng nói càng nhiều.
“Nhưng lúc này không phải trong cung, Thái tử thích ăn cái gì, Thập Nhất tiểu thư cứ làm cái đó đi.” Tiểu thái giám vội vàng bổ sung. Hắn không dám làm chủ cho Thái tử đâu.
***************
An Tam Lang với Tư Đồ Tứ Lang ngồi ở trong đình, bọn nha hoàn rất biết quan sát, đi đến dâng trà, điểm tâm thì phải đợi lát nữa mới mang lên.
“Đã lâu không gặp, Tư Đồ...... Thái tử điện hạ.” Thập Lang đang chuẩn bị đi kiếm ăn, nhìn thấy hai người ngồi trong lương đình, quính mông chạy lại. Hô hô, quá tuyệt vời, hắn không cần đến nhà bếp tìm ăn, có khách tức là có điểm tâm......
Éc éc, Trữ Bị Lương mập mạp cũng đuổi sống đuổi chết chạy đến theo: Đợi ta, ta cũng muốn ăn.
Thái tử mỉm cười thản nhiên, “Biệt lai vô dạng (1), Thập Lang đệ vẫn như xưa, còn Trữ Bị Lương thì béo thêm không ít.”
(1) Biệt lai vô dạng: Ngươi vẫn khỏe kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?
Nhìn Thái tử gầy đến mức không còn hình người, Thập Lang vỗ vỗ khoe ra cái bụng càng trắng càng béo, “Làm sao giống xưa được, đệ béo hơn, không làm thất vọng mấy món ngon đã ăn. Nhưng sao hai người lại uống trà không thế này.” Hắn tìm tìm điểm tâm xung quanh, bất mãn nói, “Ca, có phải đạo đãi khách của nhà chúng ta quá kém rồi hay không?”
Éc éc, Trữ Bị Lương cũng bất mãn kêu hai tiếng: Điểm tâm ở đâu?
An Tam Lang bất đắc dĩ nhìn đệ đệ tham ăn, “Thập Nhất Nương nói muốn đích thân làm điểm tâm. Lời này đệ đi mà nói với muội ấy đi.”
Thập Lang lập tức ngừng oán giận, “Hóa ra là Thập Nhất Nương tự xuống bếp, vậy chờ bao lâu cũng có lời hết.”
“Đây là điểm tâm vị trà xanh mà tiểu thư đặc biệt làm.” Vừa nói xong, nha hoàn đã đưa đồ đến, “Còn đây là trà mật ong pha nước tắc cho khách, chua chua ngọt ngọt, khai vị tốt nhất.”
Éc éc, ánh mắt Trữ Bị Lương sáng rực.
Thập Lang ghen tị kinh khủng, không cần phải nói mấy thứ này khẳng định là chuẩn bị cho Thái tử, vừa thấy hắn ốm thành tờ giấy như thế, đủ biết vì sao Thập Nhất Nương làm mấy món ăn này đều lấy khai vị làm chủ đạo.
Dĩa sứ màu trắng, trên mép viền lá sen xanh biếc, bên trên có bốn khối điểm tâm tròn tròn xanh xanh, đáng yêu vô cùng.
“Của đệ!” Thập Lang nhanh tay lẹ mắt cướp được một khối màu xanh nhét vào trong miệng. Chỉ có bốn, nhanh tay có, chậm tay không.
Động tác của An Tam Lang vẫn tao nhã như trước, nhưng thực tế là tốc độ siêu mau, vươn chiếc đũa gắp một khối điểm tâm, “Huynh còn chưa bao giờ nếm thử điểm tâm dùng trà xanh để làm đâu.”
Éc éc, Trữ Bị Lương nhìn cái bàn cao vời vợi, nhảy mạnh nhưng nhảy kiểu gì cũng không tới. Nó hối hận trước kia không luyện nhảy vòng lửa, không thì độ cao của cái bàn này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Không có ai để ý đến nó, các chủ nhân đều khẩn cấp hưởng thụ mỹ vị.
“Ăn ngon, ăn quá ngon.” Thập Lang may mắn miệng mình to, ăn nhanh hơn người khác. Hắn đang muốn gắp một khối điểm tâm nữa, không ngờ điểm tâm biến mất.
Thái tử vô cùng cảnh giác bưng dĩa chạy đi trước. Hai tên tham ăn này, rõ ràng là điểm tâm Thập Nhất Nương làm riêng cho ta. Nhìn thấy An Tam Lang hơi lộ ra tiếc nuối cùng Thập Lang bày ra vẻ mặt không cam lòng, hắn liền cảm thấy vô cùng may mắn. Không cần phải nói, thứ mà tên tham ăn Thập Lang cũng muốn đoạt, nhất định là rất ngon.
Quả nhiên, vị trà nhàn nhạt tràn ngập trong miệng. Tuy vẫn không nếm được vị ngọt, nhưng hương trà đặc biệt trong điểm tâm làm cho khẩu vị của hắn tăng thêm nhiều.
Uống thêm một ngụm trà mật ong pha tắc, Thái tử lại thấy trước mắt sáng ngời, cái này...... Hắn lại có thể hơi hơi nếm được vị ngọt.
Thái Tử Phi Tham Ăn Thái Tử Phi Tham Ăn - Đẳng Đãi Quả Đa