One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
dit: Diệp Nhược Giai​
Xuy diện bất hàn dương liễu phong (1), Tư Đồ Tứ Lang cầm một quyển sách trong tay ngồi trước cửa sổ, nhưng rất rõ ràng là tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt vào cuốn sách, vì mắt hắn đang nhìn về phía con đường nhỏ trồng liễu ở đằng xa.
(1): Một câu thơ trong bài ‘Tuyệt cú’ của Chí An thiền sư. (nguồn: thivien.net)
Bản gốc:
Cổ mộc âm trung hệ đoản bồng,
Trượng lê phù ngã quá kiều đông.
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ,
Xuy diện bất hàn dương liễu phong.
Dịch nghĩa:
Buộc chiếc thuyền con dưới bóng cây cổ thụ,
Chống gậy cỏ lê đi qua phía đông cầu.
Áo dường như ướt vì mưa xuân,
Gió xuân thổi vào mặt nhưng không lạnh.
“Chủ nhân.” Vẻ mặt Ám Nhất không tán đồng, đóng cửa sổ lại, “Người còn chưa khỏi hẳn bệnh, sao lại mở cửa sổ ra, không tốt cho cơ thể đâu.”
“Trong phòng rất buồn.” Tư Đồ Tứ Lang ho hai tiếng, nói, “Tuy than này không bị khói, nhưng mà vẫn không quá thoải mái.”
Ám Nhất lắc đầu nói, “Chủ nhân, người vẫn nên đợi khỏi bệnh hẳn đi đã rồi hẵng nói.”
Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang đặt trên cửa sổ bị đóng chặt, “Hiện giờ đã khỏe nhiều rối. Thật vất vả cho Thập Nhất Nương, tuyết lê đường phèn mà nàng bảo người ta làm rất có hiệu quả.”
Vì lê mùa này rất quý mà Thập Nhất Nương không nỡ ăn, lần nào cũng sờ sờ soạng soạng một lúc mới bảo người ta đem đi nấu, chuyện này hắn cũng có nghe nói. Được người quý trọng...... Trên mặt Tư Đồ Tứ Lang lộ ra một nụ cười xinh đẹp ấm áp, khiến Ám Nhất nhìn mà suýt nữa ngây người. Mặt hắn hơi nóng lên, vội vã quay đầu đi. Chủ nhân bình thường đã rất đẹp rồi, giờ lại cười như thế, nụ cười khuynh quốc khuynh thành chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi. May mà bình thường chủ nhân không hay cười.
“Hôm nay trong phủ có chuyện gì à?” Tư Đồ Tứ Lang hỏi.
Ám Nhất chợt hiểu rõ, nhìn Tư Đồ Tứ Lang, hóa ra ngài vẫn luôn ngồi bên cửa sổ là vì muốn nhìn thấy Thập Nhất tiểu thư. Ừ, quả thật ngày nào vào giờ này Thập Nhất Nương cũng sẽ đến đây, nhưng không biết sao hôm nay lại đến muộn.
“Chủ nhân, đây là búp bê cùng với ngọc khắc mười hai con giáp mà người bảo thuộc hạ đi mua……” Ám Nhất bày ra vài thứ trên bàn.
Ngọc khắc mười hai con giáp cực kỳ khéo léo đáng yêu, cũng rất sống động, là đồ chơi thích hợp nhất dành cho tiểu cô nương. Ngón tay bạch ngọc của Tư Đồ Tứ Lang lướt qua một loạt mấy khối ngọc, trên mặt hiện ra tươi cười thản nhiên.
“Chủ nhân, Thập Nhất Tiểu thư đến.”
Trong đôi mắt vì bị bệnh mà càng thêm đen bóng của Tư Đồ Tứ Lang dâng lên ý cười, “Ta đã thấy.”
Một thân quần áo thỏ con đáng yêu, lỗ tai thỏ thật dài, và cả tướng đi bành bạch như vịt bầu kia, ngoại trừ Thập Nhất Nương ra thì còn ai vào đây nữa.
“Vịt nhỏ, lại đây.” Tư Đồ Tứ Lang cười, dùng giọng nói dụ dỗ trẻ em gọi Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương tức giận đến chết khiếp: “Không cho phép gọi muội là vịt nhỏ.” Hiện giờ nàng đi đường còn chưa được vững lắm, đợi đến khi chân nàng khỏi hẳn, nàng nhất định phải để cho mọi người được chiêm ngưỡng dáng đi tao nhã của nàng.
“Khụ, vậy thì, thỏ nhỏ.” Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tràn ngập ý cười, biết tiếp thu mà sửa miệng.
Thập Nhất Nương tức giận bừng bừng: “Cũng không cho phép gọi muội là thỏ nhỏ!”
“Ai bảo muội mặc nguyên một bộ đồ thỏ đến đây chứ.”
Thập Nhất Nương đau khổ, “Muội cũng đâu còn biện pháp nào, ai mà biết mùa xuân mà vẫn lạnh dữ dội vậy đâu.” Mùa xuân và mùa thu Tây bắc còn lạnh hơn cả mùa đông ở Giang Nam, rốt cuộc thì Thập Nhất Nương cũng đã cảm nhận được điều đó.
“Lông thỏ có đủ ấm không, da chồn hình như ấm hơn.” Tư Đồ Tứ Lang nhìn một thân đồ thỏ trắng bóc của nàng, nói, “Đặc biệt là áo khoác da chồn tím, đó là hiếm thấy nhất, không chỉ giữ ấm mà còn rất đẹp nữa.” Ừ, phải nhớ bảo Ám Nhất đi hỏi thăm ở đâu có bán da chồn tím mới được.
Thập Nhất Nương làm ra vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’, “Lông thỏ là tốt rồi, hiện tại cũng không phải quá lạnh, hơn nữa bên trong còn có bông mà.” Tuy nàng không phải là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, nhưng chỉ vì thích mặc đẹp mà khiến chồn tím tuyệt chủng thì quên đi. Thỏ thì không giống vậy, thỏ có năng lực sinh sản cực khỏe, cho dù có mặc nhiều áo khoác lông thỏ hơn nữa thì cũng không cần lo nó bị tuyệt chủng.
Thích thỏ đến mức đó sao? Tư Đồ Tứ Lang hoàn toàn hiểu lầm, trên mặt lại lộ ra tươi cười, hắn cũng thích thỏ nhất, im lặng, đáng yêu, vô hại......
“Vậy lần sau huynh bảo người ta may bộ đồ thỏ cho muội bằng da chồn tím, được không?” Ừ, thỏ tím tuy hiếm thấy, nhưng không phải Thập Nhất Nương còn nghĩ đến chuyện nhuộm bộ đồ thỏ thành màu phấn hồng sao, vậy nàng mà mặc đồ thỏ tím thì nhất định sẽ hết sức đáng yêu.
Thập Nhất Nương mang vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, “May bộ đồ thỏ bằng da chồn tím? Vậy thì chồn tím sẽ khóc thét lên mất. Mà vì sao cứ phải nhất định dùng da chồn tím chứ, dùng lông thỏ cũng quá tốt rồi.”
Tư Đồ Tứ Lang cười cười, “Dùng da chồn tím thì càng cao quý hơn. Mấy người có thân phận trong kinh thành đều mặc áo khoác da chồn cả.” Ngụ ý là, dùng lông thỏ không được đẳng cấp lắm.
“Hừ, người có thân phận cao quý chân chính không cần da chồn tím cũng vẫn sẽ được người khác tôn kính.” Đôi mắt tròn xoe đen láy của Thập Nhất Nương trừng hắn, “Còn nhà giàu mới nổi thì cho dù mặc đồ vàng đồ bạc trên người cũng chỉ khiến người ta cảm thấy toàn thân hắn đầy mùi tiền. Muội thấy da thỏ là được rồi, không cần biết người khác kê giá muội là bao nhiêu. Hơn nữa Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu đều nói muội mặc như vậy là đáng yêu nhất.” Thập Nhất Nương đắc ý dào dạt nghĩ, tổ phụ, nhóm bá phụ, cha và các ca ca đều bảo nàng như thế này là đáng yêu nhất.
Đứa nhỏ này tuy còn ít tuổi, nhưng thật sự hết sức thông hiểu. So ra, vị tỷ tỷ sinh đôi Tư Đồ Tinh Huy có lá gan bé như chim cút của hắn kém hơn nàng nhiều.
“Huynh chưa từng nói là không đáng yêu.” Tư Đồ Tứ Lang cười nói, “Thập Nhất Nương như vậy rất tốt.” Tuy rằng thông hiểu nhưng lại không mất đi nét ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ con, Thập Nhất Nương như vậy thực sự rất tốt.
Con thỏ nhỏ thực ngây thơ thực hồn nhiên lập tức nói ra một câu nói khiến Tư Đồ Tứ Lang thực chán ghét, “Tư Đồ đại ca, thuốc đến rồi.”
Thập Nhất Nương nhìn đầu lông mày xinh đẹp của mĩ nam bệnh hơi chau lại, cố gắng giấu diếm vẻ vặn vẹo trên mặt. Cuối cùng nàng cũng cảm thấy mỹ mãn, hừ, mỗi ngày nàng bành bạch đi đường như con vịt chết dễ dàng lắm sao, nếu không phải vì muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn khi uống thuốc thì nàng vất vả như vậy làm chi.
Thập Nhất Nương ấy mà, có một điều quái gở, không, phải nói là An An đời trước có một điều quái gở. Đời trước nàng học tiểu học ở trấn nhỏ phía trên, lúc mấy nữ sinh trong lớp học xì xào bàn tán với nhau về “giáo sư” đẹp trai thế này thế kia, nàng nhìn chằm chằm bơ bánh ngọt; khi các nữ sinh thảo luận về các loại nam thần, nàng chảy nước miếng với vịt nướng; khi các nữ sinh thảo luận về thiên vương siêu sao, nàng nghĩ đến hôm nay nên uống trà sữa vị gì......
Khi mấy cô cậu học trò nhỏ đến tuổi bắt đầu nói chuyện yêu đương, An An lại giống như mấy đứa con nít vẫn còn đi nhà trẻ, mỗi ngày chỉ thầm muốn được ăn ngon uống ngon. Ngoại trừ cậu nhóc nhà hàng xóm béo ục ịch nhỏ hơn nàng 4 tuổi là cũng thích ăn uống giống nàng ra, thì nàng, một kẻ có số tuổi tâm hồn siêu thấp, hầu như không có bạn bè đồng lứa.
Không thể cứ để mặc như vậy, An An cố gắng muốn chen chân vào trong nhóm nữ sinh để kết bạn, nếu không có chủ đề chung để nói thì liền sáng tạo ra một cái thôi: bánh ngọt chocolate trong một tiệm bánh ngọt mới khai trương ăn đặc biệt ngon đấy, hôm nay Little Sheep (1) giảm giá 20% nè, có muốn cùng đi uống trà sữa hay không, phần ăn thứ hai của McDonald được giảm nửa giá nha……
(1) Little Sheep: Chuỗi cửa hàng thịt cừu lớn nhất Trung Quốc, được mở lần đầu tiên vào năm 1999 ở Mông Cổ, đến năm 2006 mở cửa hàng ở Trung Quốc và các nước khác như Ma Cao, Hồng Kông, Mỹ, Canada và Nhật Bản; có tổng cộng hơn 721 cửa hàng, là một trong 500 thương hiệu có giá trị nhất của Trung Quốc (nguồn: zh.wikipedia.org)
Nhưng đó là thời đại mà mọi người đều đua nhau giảm béo, không có ai cùng hưởng thụ sự tuyệt vời của bánh ngọt chocolate vịt nướng kem lạnh với nàng…… Đáng thương An An mũm mĩm vẫn chỉ có cậu em trai béo nhà hàng xóm là tri kỷ.
Ông nội cực kỳ lo lắng, hình như không có ai chịu kết bạn với An An nhà mình nha, nhất định là vì toàn bộ tinh thần của con bé đều đặt trên đồ ăn rồi. Làm sao có thể để vậy được!
Bị ông nội yêu cầu phải hòa đồng thật tốt với bạn học, An An cố gắng nghiên cứu về mấy chủ đề chung mà bọn nữ sinh quan tâm --- các nam thần: phim điện ảnh, ca hát, khiêu vũ trên TV…… nhất định luôn luôn có một nam thần thích hợp với bạn.
May mà có ông nội. Tuy ông chỉ là một thầy thuốc đông y, nhưng ông lại được mọi người tung hê thành thần y trong thời buổi đông y đang xuống dốc này, mà càng là những người có tiền có quyền thì càng sợ chết. Tóm lại, người ông có mối quan hệ cực rộng này tìm về vô số ảnh chụp của các nam thần cho cô cháu gái nhỏ, cực kỳ vui sướng nhìn An An đem hình đi kết bạn với mọi người. Nhưng vô cùng bất hạnh là, mọi người chẳng có ai thích nam thần trong hình: Mẹ ơi, ai mà thích nổi mấy loại nam thần ngoáy mũi cậy móng chân gàu bay đầy trời lông chân lông ngực rậm rạp nhỏ nước miếng chảy nước mũi được đây…… phải nói là kính thưa các loại hình ảnh bất nhã luôn nha.
Vì thế, An An được xưng là “người đập tan ảo tưởng về các nam thần”, ông nội sáng nắng chiều mưa cảm thấy hết sức hài lòng, cháu gái mình tuổi này mà đuổi theo nam thần cái rắm ấy, hừ, lỡ sơ sảy một phát khiến con bé yêu sớm thì biết làm sao.
Tóm lại, hậu quả của chuyện này chính là từ đó về sau, người nào càng hoàn mỹ thì An An càng thích nhìn thấy người đó bị xấu mặt, điều đó khiến cho lòng nàng đạt được một loại cảm giác thỏa mãn biến thái.
Người bình thường đều không thể lý giải loại tâm lý kiểu này, thật giống như cá tươi ngon nghẻ không thích, lại đi thích một con cá muối; đậu hũ trắng nõn không thích, nhất quyết phải là loại có mùi như đậu hũ thối mới chịu ăn. Chỉ một câu thôi, An Thập Nhất Nương chính là một loài hiếm có!
Thấy hắn uống xong thuốc, tiểu nha đầu hơi lộ ra dáng vẻ thất vọng. Khóe miệng Tư Đồ Tứ Lang giật giật, lúc đầu hắn còn tưởng con thỏ nhỏ này cũng giống như mấy tiểu thư khuê các ở kinh thành, thích kết giao với mấy nam nhân ưu tú, cứ thấy hắn là dán mặt lại gần. Nhưng sau đó hắn mới phát hiện con thỏ nhỏ này có một niềm đam mê kỳ lạ, cư nhiên thích nhìn khuôn mặt vặn vẹo khốn khổ khi uống thuốc của hắn. Đây là cái tật xấu gì vậy!
May mà thỏ nhỏ chưa hoàn toàn mất lương tâm, sau khi hắn uống xong thuốc, thỏ nhỏ sẽ đưa cho hắn một chén mứt tuyết lê xuyên bối, hương vị ngọt ngào hòa tan đắng chát trong miệng. Đây chính là thỏ nhỏ vì để đảm bảo hiệu quả mà tự tay chọn lê và xuyên bối, còn quan sát xem phòng bếp nấu thế nào, mùi vị khá tốt, hắn uống vào cũng không bị ho quá nhiều nữa.
“Sao hôm nay đến muộn vậy?” Tư Đồ Tứ Lang giả vờ như lơ đãng hỏi.
“À, người bên phòng bếp đến hỏi muội có muốn ăn heo sữa quay bây giờ luôn không. Đầu bếp khó khăn lắm mới tìm được một con heo sữa hương, vốn định nuôi béo thêm chút nữa rồi mới giết thịt, nhưng càng nuôi càng gầy......” Thập Nhất Nương hơi uể oải, “Muội đã nói mà, heo sữa hương là giống ở phương nam, muốn nuôi béo ở Tây bắc khó lắm.”
“Ồ? Heo sữa hương thật à?” Tư Đồ Tứ Lang nói: “Thật đáng ngạc nhiên, thịt heo này ngon cực, tiếc là số lượng rất ít.”
“Đúng vậy, cho nên muội mới phiền não, nhỏ như vậy ăn chả được mấy miếng, không bằng nuôi cho tốt tốt một tí, ít nhất cũng phải nuôi đến 30 cân.” Heo nặng 10 cân bỏ máu huyết và nội tạng ra chỉ còn khoảng 5 cân, mỗi người được một miếng là hết sạch. Đây chính là heo sữa hương hiếm có đó, là heo sữa hương mà ngay cả hoàng đế cũng không thể ăn hàng ngày đó.
“Nuôi bao nhiêu ngày rồi?”
“Hơn nửa tháng, một cân cũng chưa tăng.” Thập Nhất Nương chán nản nói.
“Nửa tháng? Nếu vẫn còn sống thì hẳn là có cách nuôi được mới đúng.”
“Uh, Thập Lang nói heo sữa hương này được nuôi ngay trước cửa phòng bếp, chắc là ngày nào cũng giết gà mổ vịt nên bị dọa sợ rồi.”
“Đây không phải rõ ràng là điển cố giết gà dọa khỉ sao? Nhưng mà heo cũng biết sợ à, nó có thông minh dữ vậy không?”
Thập Nhất Nương lắc đầu, “Chỉ số thông minh của heo không khác chó mấy đâu, nó là một động vật rất thông minh.”
Tư Đồ Tứ Lang không bình luận gì, hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Thấy hắn không tin, Thập Nhất Nương cũng không nói gì, chỉ là hơi buồn bực. Nhị bá mẫu không tin thì thôi đi, sao ngay cả hắn cũng không tin chứ. Hừ, nàng thật muốn đi tìm bằng chứng chứng minh mấy lời nàng nói đều là thật cả.
Thái Tử Phi Tham Ăn Thái Tử Phi Tham Ăn - Đẳng Đãi Quả Đa