Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2529 / 30
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nhưì’ng Lâì¬m Lâì’n Dâì’n Đêìn Muôì£n Maì¬ng-ngươì¬i Gâì¬n Tâm Gâì¬n Môì£t Liên Minh
hưÌ’ng Lâ̬m LâÌ’n DâÌ’n Đến MuôÌ£n Ma̬ng-Ngươ̬i Gâ̬n Tâm Gâ̬n MôÌ£t Liên Minh
Du̬ đang mêÌ£t moÌ0i vi̬ phaÌ0i chaÌ£y môÌ£t đoaÌ£n đươ̬ng khá xa nhưng khi chaÌ£m măÌ£t, MôÌ£ Dung Quang vâÌ’n vôÌ£i va̬ng bâÌ0m báo:
- NhưÌ’ng dưÌ£ đoán cuÌ0a thiếu hiêÌ£p đê̬u lâ̬m lâÌ’n! Nơi ma̬ thiếu hiêÌ£p goÌ£i la̬ Tu La Viện cho đến giơ̬ vâÌ’n la̬ nơi hoang ta̬n đôÌ0 nát, không có lấy môÌ£t bóng ngươ̬i!
Không như Hô̬ BaÌ£ch Cúc, Đoa̬n Nhất va̬ Đoa̬n NhiÌ£ đang nhăn nhó vi̬ sưÌ£ lâ̬m lâÌ’n cuÌ0a Bất Thông khiến MôÌ£ Dung Quang phaÌ0i đi không vê̬ không! Bất Thông đôÌ£t nhiên miÌ0m cươ̬i:
- Tuy la̬ lâ̬m lâÌ’n nhưng qua đó taÌ£i haÌ£ đaÌ’ biết taÌ£i sao nhưÌ’ng nga̬y qua không thấy laÌ’o Môn chuÌ0 xuất hiêÌ£n!
Hô̬ BaÌ£ch Cúc ngaÌ£c nhiên:
- LaÌ’o có điê̬u bâÌ£n tâm khác câ̬n phaÌ0i gấp rút đối phó, hơn la̬ phaÌ0i đối phó với chúng ta?
Cha̬ng gâÌ£t đâ̬u:
- Không sai! Va̬ lâ̬n na̬y nếu taÌ£i haÌ£ không lâ̬m lâ̬n nưÌ’a thi̬ laÌ’o đang phaÌ0i đương đâ̬u với Liên Minh Chánh ĐaÌ£o như taÌ£i haÌ£ đaÌ’ nói cho Cung chuÌ0 nghe!
Hô̬ BaÌ£ch Cúc suýt phi̬ cươ̬i khi đưa ra môÌ£t nhâÌ£n điÌ£nh:
- MôÌ£t Liên Minh Chánh ĐaÌ£o như lơ̬i thiếu hiêÌ£p, ta e chưa đuÌ0 la̬m cho laÌ’o bâÌ£n tâm!
Với ý điÌ£nh la̬ la̬m cho Hô̬ BaÌ£ch Cúc bớt sưÌ£ khinh thiÌ£ vê̬ các voÌ’ phái Trung Nguyên nên Bất Thông cứ thaÌ0n nhiên baÌ0o:
- Có thêÌ0 seÌ’ không như Cung chuÌ0 nghiÌ’. Trái laÌ£i đây chính la̬ cơ hôÌ£i giúp quý cung tiêu trư̬ moÌ£i lo âu vê̬ laÌ’o Môn chuÌ0 va̬ Kiê̬u Toa̬n! MoÌ£i ngươ̬i cứ theo taÌ£i haÌ£ seÌ’ biết!
HoÌ£ laÌ£i đi như mươ̬i nga̬y vư̬a qua, hoÌ£ đaÌ’ đi theo Bất Thông.
Thấy sưÌ£ quaÌ0 quyết cuÌ0a cha̬ng, Hô̬ BaÌ£ch Cúc tuy đi theo nhưng vâÌ’n ti̬m cách do̬ hoÌ0i:
- Na̬y, hay thiếu hiêÌ£p thấy sưÌ£ hiêÌ£n diêÌ£n cuÌ0a ngươ̬i đó nên mới baÌ0o laÌ’o Môn chuÌ0 phaÌ0i bâÌ£n tâm đương đâ̬u?
Cha̬ng vơ̬ hoÌ0i laÌ£i:
- Cung chuÌ0 ám chiÌ0 ngươ̬i na̬o?
Na̬ng ngoe nguâÌ0y:
- Co̬n ai nưÌ’a ngoa̬i keÌ0 đaÌ’ tiếp nhâÌ£n hết di hoÌ£c cuÌ0a Vô Danh Ky̬ Nhân? Trư̬ y co̬n ai đuÌ0 khiến laÌ’o Môn chuÌ0 bâÌ£n tâm?
Cha̬ng lắc đâ̬u nguâ̬y nguâÌ£y:
- ƠÌ0 Liên Minh Chánh ĐaÌ£o hiêÌ£n giơ̬ không hê̬ có ngươ̬i na̬o như Cung chuÌ0 vư̬a nói!
- ThâÌ£t không? Sao thiếu hiêÌ£p biết?
Cha̬ng cươ̬i nheÌ£:
- Cứ đến rô̬i Cung chuÌ0 seÌ’ biết!
Thái đôÌ£ úp úp mơÌ0 mơÌ0 cuÌ0a cha̬ng khiến Hô̬ BaÌ£ch Cúc giâÌ£n dôÌ’i! Tư̬ đó, na̬ng cứ lăÌ0ng lăÌ£ng đi theo cha̬ng, tiÌ£nh không nói, không hoÌ0i môÌ£t lơ̬i na̬o nưÌ’a!
Nhưng, không hiêÌ0u sao nhưÌ’ng lúc gâ̬n đây moÌ£i suy đoán cuÌ0a cha̬ng đê̬u lâ̬m lâÌ’n va̬ nhưÌ’ng lâ̬m lâÌ’n dêÌ’ dâÌ’n đến tai hoaÌ£.
Đang đi, cha̬ng hốt nhiên kêu thất thanh khi thất thanh khi nhi̬n thấy ơÌ0 phía trước đang có môÌ£t thân hi̬nh cứ môÌ£t bước la̬ laÌ0o đaÌ0o vấp ngaÌ’ môÌ£t cái:
- ThaÌ£ch Bích Vân?
ĐaÌ’ nhâÌ£n ra đó la̬ môÌ£t nưÌ’ nhân, Hô̬ BaÌ£ch Cúc ca̬ng thêm chau đôi ma̬y liêÌ’u khi nghe Bất Thông goÌ£i ra tính danh đó với veÌ0 quá mâÌ£t thiết! Vi̬ thế, caÌ0 Hô̬ BaÌ£ch Cúc cuÌ’ng phaÌ0i vôÌ£i va̬ng chaÌ£y đến như Bất Thông đang hối haÌ0 chaÌ£y đến. Va̬ Hô̬ BaÌ£ch Cúc phaÌ0i sa sâ̬m nét măÌ£t khi nhi̬n thấy nưÌ’ nhân noÌ£ thaÌ0n nhiên laÌ0 đúng va̬o vo̬ng tay Bất Thông, ngay lúc cha̬ng kiÌ£p đến.
Không nhưÌ’ng thế, Hô̬ BaÌ£ch Cúc co̬n nghe Bất Thông cứ quá mức quan tâm khi dô̬n dâÌ£p hoÌ0i nưÌ’ nhân kia:
- Bích Vân! Điê̬u gi̬ đaÌ’ xaÌ0y ra? Có phaÌ0i lêÌ£nh tôn đaÌ’ găÌ£p nguy hiêÌ0m? Va̬ có phaÌ0i tất caÌ0 đê̬u do Tôn Nhất Bình?
ThaÌ£ch Bích Vân đaÌ’ quá kiêÌ£t lưÌ£c! Lơ̬i cuÌ0a na̬ng chiÌ0 la̬ lơ̬i thê̬u tha̬o đứt đoaÌ£n:
- Hấp Nguyên... LaÌ’o đaÌ’ du̬ng Hấp Nguyên... Gia PhuÌ£ đaÌ’... biÌ£ laÌ’o sát haÌ£i...
Bất Thông vôÌ£i đăÌ£t na̬ng xuống va̬ quay qua Hô̬ BaÌ£ch Cúc:
- Cung chuÌ0 có thêÌ0 vi̬ taÌ£i haÌ£ ban cho ThaÌ£ch cô nương môÌ£t hoa̬n linh đan Trấn Nguyên Đan.
Không nói không ră̬ng, Hô̬ BaÌ£ch Cúc ném cho cha̬ng môÌ£t hoa̬n linh đan Trấn Nguyên.
Vư̬a naÌ£p linh đan cho Bích Vân, Bất Thông vư̬a truyê̬n cho na̬ng ít chân nguyên nôÌ£i lưÌ£c!
Cha̬ng vôÌ£i hoÌ0i khi thấy ThaÌ£ch Bích Vân có phâ̬n laÌ£i sức:
- Co̬n Sa Hô̬ng Cát, Hoa Vô Sắc hoÌ£ đaÌ’ như thế na̬o?
ThaÌ£ch Bích Vân nhi̬n cha̬ng bă̬ng ánh mắt caÌ0m kích:
- HoÌ£ phuÌ£c tu̬ng Tôn Nhất Bình nên taÌ£m thơ̬i Tôn Nhất Bình co̬n du̬ng hoÌ£!
Cha̬ng gâÌ£t đâ̬u va̬ laÌ£i hoÌ0i:
- Ai đaÌ’ haÌ£i cô nương? CuÌ’ng la̬ Tôn Nhất Bình ư?
Na̬ng lắc đâ̬u, đáp thâÌ£t kheÌ’:
- Chân nguyên thi̬ biÌ£ Tôn Nhất Bình chiếm đoaÌ£t, co̬n thương tích va̬ nhưÌ’ng cái khác... Không phaÌ0i laÌ’o!
Cha̬ng hoang mang:
- Cô nương đaÌ’ biÌ£ tước đoaÌ£t hết chân khí, keÌ0 na̬o nhâÌ’n tâm vâÌ’n tiếp tuÌ£c ra tay ha̬nh haÌ£ cô nương?
Lúc đó, có tiếng quát đắc ý vang lên:
- La̬ ta! Ngươi hoÌ0i phaÌ0i chăng có ý báo thu̬ cho tiêÌ£n ty̬?
Cha̬ng quắc mắt nhi̬n ba bóng ngươ̬i vư̬a xuất hiêÌ£n:
- La̬ môÌ£t mi̬nh ĐiÌ£ch Ha̬nh ngươi hay có caÌ0 hai tên kia nưÌ’a?
ĐiÌ£ch Ha̬nh vung vâÌ0y ngoÌ£n trươ̬ng tiên:
- MôÌ£t mi̬nh ta viÌ£ tất đối phó nôÌ0i. HoÌ0i la̬m chi ba ngươ̬i! Ha... ha...
MôÌ£ Dung Quang đương nhiên không chiÌ£u nôÌ0i cha̬ng cươ̬i na̬y có ĐiÌ£ch Ha̬nh! LaÌ’o lao voÌ£t ra:
- Ha̬ hiếp nưÌ’ nhân laÌ£i la̬ môÌ£t nưÌ’ nhân không co̬n công phu chân lưÌ£c, ngươi...
Bất ngơ̬ có tiếng quát cuÌ0a Bất Thông vang lên khiến MôÌ£ Dung Quang phaÌ0i dư̬ng laÌ£i:
- Lu̬i laÌ£i na̬o, tiê̬n bối!
Thấy MôÌ£ Dung Quang đaÌ’ đứng laÌ£i, cha̬ng nói thêm:
- HaÌ’y đêÌ0 boÌ£n chúng cho taÌ£i haÌ£ xưÌ0 trí! Tiê̬n bối bất tất phí tâm!
Tuy nói vâÌ£y nhưng cha̬ng vâÌ’n cứ thaÌ0n nhiên ơÌ0 bên caÌ£nh ThaÌ£ch Bích Vân! Cha̬ng hoÌ0i na̬ng:
- CaÌ0 ba tên đê̬u ra tay?
Na̬ng gâÌ£t đâ̬u:
- ĐiÌ£ch Ha̬nh la̬ chính hung, co̬n hai gaÌ’ kia la̬ a to̬ng!
Cha̬ng cươ̬i laÌ£t:
- Cô nương muốn taÌ£i haÌ£ xưÌ0 chúng như thế na̬o?
Na̬ng biến sắc:
- Chúng đaÌ’ đươÌ£c Tôn Nhất Bình thu la̬m đêÌ£ tưÌ0.
Cha̬ng cươ̬i tha̬nh tiếng:
- TaÌ£i haÌ£ không quan tâm đến điê̬u đó!
- Chúng đaÌ’ du̬ng Hấp Nguyên ĐaÌ£i Pháp đêÌ0 tước đoaÌ£t chân nguyên nôÌ£i lưÌ£c cuÌ0a luÌ’ sư đêÌ£ chúng!
Cha̬ng gă̬n gioÌ£ng:
- Như vâÌ£y tôÌ£i ca̬ng thêm năÌ£ng!
- Chúng co̬n luyêÌ£n Xích Dương ChươÌ0ng!
Cha̬ng mắt lôÌ£ hung quang:
- Chúng seÌ’ nhâÌ£n đươÌ£c sưÌ£ trư̬ng phaÌ£t tư̬ chính công phu đó!
Lúc đó, ĐiÌ£ch Ha̬nh vi̬ quá phâÌ’n nôÌ£ khi phaÌ0i nghe maÌ’i lơ̬i khinh miêÌ£t cuÌ0a cha̬ng, y vung trươ̬ng tiên quâÌ£t đến:
- Ngươi chớ quá ngông cuô̬ng! ĐơÌ’!
Ve̬o...
Bất Thông lư̬ mắt, không cho Hô̬ BaÌ£ch Cúc hay bất cứ ai ra tay!
Va̬ lư̬ mắt như vâÌ£y, cha̬ng nghiêng đâ̬u chấp nhâÌ£n môÌ£t roi cuÌ0a ĐiÌ£ch Ha̬nh va̬o lưng, vi̬ cha̬ng đang hoÌ0i Bích Vân:
- Cô nương vâÌ’n chưa nói, muốn taÌ£i haÌ£ trư̬ng triÌ£ chúng như thế na̬o?
Chát!
Thấy cha̬ng thaÌ0n nhiên hứng chiÌ£u môÌ£t roi, Hô̬ BaÌ£ch Cúc bắt đâ̬u mắt lôÌ£ hung quang! Nhưng na̬ng va̬ caÌ0 ba ngươ̬i MôÌ£ Dung Quang đê̬u phaÌ0i chấp nhâÌ£n nhươÌ£ng boÌ£n kia cho Bất Thông. Vi̬ hoÌ£ vư̬a nghe ThaÌ£ch Bích Vân hét:
- Giết chúng! Chúng đaÌ’ thay nhau chiếm đoaÌ£t trinh tiết cuÌ0a muôÌ£i!
Như môÌ£t tia chớp, Bất Thông lao vút vê̬ phía ĐiÌ£ch Ha̬nh!
Vút!
Va̬ môÌ£t tiếng gâ̬m kinh thiên đôÌ£ng điÌ£a lâÌ£p tức vang lên tư̬ cái miêÌ£ng đang há thâÌ£t to cuÌ0a cha̬ng:
- ĐiÌ£ch Ha̬nh, tên dâm tăÌ£c vô siÌ0! C...h...ế...t....!
Thấy cha̬ng lao đến, ĐiÌ£ch Ha̬nh vi̬ đaÌ’ có sưÌ£ chuâÌ0n biÌ£ nên cứ nhếch môi giêÌ’u cơÌ£t! Tuy nhiên nuÌ£ cươ̬i cuÌ0a y phaÌ0i biến mất, thay va̬o đó la̬ tiếng kêu kinh hoa̬ng:
- Xích Dương ChươÌ0ng?
LâÌ£p tức y ném boÌ0 trươ̬ng tiên, đưa song thuÌ0 vê̬ phía trước, miêÌ£ng hét vang:
- Ta cuÌ’ng có Xích Dương ChươÌ0ng cho ngươi! ĐơÌ’!
A̬o... A̬o...
Â̬m!
HưÌ£!
Bất Thông cươ̬i nhaÌ£t khi thấy ĐiÌ£ch Ha̬nh chiÌ0 biÌ£ chấn lu̬i ma̬ chưa chết:
- Khá lắm! Hấp Nguyên ĐaÌ£i Pháp quaÌ0 nhiên đaÌ’ giúp ngươi nhiê̬u! Ha... ha...
Vút!
ĐôÌ£t nhiên bóng nhân aÌ0nh cuÌ0a cha̬ng biến mất khiến ĐiÌ£ch Ha̬nh thất kinh:
- Ngươi không dám đươ̬ng đươ̬ng giao chiến ư?
Cha̬ng xuất hiêÌ£n ngay bên taÌ0 y:
- Ngươi không xứng! ĐơÌ’!
A̬o... A̬o...
BiÌ£ Bất Thông quâÌ£t chươÌ0ng quá bất ngơ̬, ĐiÌ£ch Ha̬nh hốt hoaÌ0ng ti̬m cách tránh chiêu, nhưng...
Vút!
Bất Thông laÌ£i xuất hiêÌ£n ngay trước mắt y với chươÌ0ng Xích Dương tâÌ£n lưÌ£c bi̬nh sinh:
- Nă̬m xuống!
A̬o... A̬o...
Â̬m!
Phư̬ng...!
Toa̬n thân ĐiÌ£ch Ha̬nh lâÌ£p tức phát hoaÌ0! Y kêu thaÌ0m thiết:
- A... A...
Hai tên co̬n laÌ£i caÌ0 kinh, cu̬ng môÌ£t lúc lao va̬o cha̬ng:
- TiêÌ0u tưÌ0 quá ác đôÌ£c! ĐơÌ’!
- Ngươi phaÌ0i chết!
A̬o... A̬o...
Nhi̬n chúng tư̬ hai phía cu̬ng thi triêÌ0n Xích Dương ChươÌ0ng, Bất Thông miÌ0m cươ̬i va̬ bất ngơ̬ vút lên không.
Vút!
Trong khi hai gaÌ’ kia vô ti̬nh quâÌ£t ki̬nh va̬o nhau, tư̬ bên trên Bất Thông quát â̬m lên:
- KeÌ0 phaÌ0i chết chính la̬ luÌ’ dâm tăÌ£c boÌ£n ngươi! ĐơÌ’!
A̬o... A̬o...
ChươÌ0ng quâÌ£t xuống cuÌ0a cha̬ng cuÌ’ng la̬ Xích Dương ChươÌ0ng! Với nhưÌ’ng luô̬ng nhiêÌ£t khí nóng hư̬ng hưÌ£c có tư̬ ba chươÌ0ng Xích Dương, hai gaÌ’ noÌ£ vô hi̬nh trung tưÌ£ cho đâ̬u va̬o chôÌ’ chết.
Â̬m! Â̬m!
Phư̬ng! Phư̬ng!
- A... A...
- A... A...
Nhi̬n ba ngoÌ£n đuốc sống cứ chốc chốc ga̬o lên bi thaÌ0m, Hô̬ BaÌ£ch Cúc vi̬ bất nhâÌ’n phaÌ0i phất tay phát ba ngoÌ£n chiÌ0 ki̬nh QuyÌ0 AÌ0nh Hư Vô ChiÌ0 vê̬ phía chúng.
Viu...
Oa...! Oa...! Oa...!
Tuy nhi̬n thấy nhưng Bất Thông vâÌ’n không can ngăn! Cha̬ng tiến laÌ£i gâ̬n ThaÌ£ch Bích Vân:
- Chúng đaÌ’ biÌ£ trư̬ng phaÌ£t đúng như cô nương muốn! Cô nương haÌ’y cố gắng chiÌ£u đưÌ£ng...
ThaÌ£ch Bích Vân cố nhôÌ0m ngươ̬i lên:
- Bất Thông! Như các ha la̬... huynh la̬ hâÌ£u nhân cuÌ0a Văn gia?
Cha̬ng cố nương nheÌ£ đêÌ0 đăÌ£t ThaÌ£ch Bích Vân nă̬m trơÌ0 laÌ£i:
- Có la̬ hâÌ£u nhân cuÌ0a Văn gia taÌ£i haÌ£ vâÌ’n la̬ Bất Thông nga̬y na̬o cô nương biết! TaÌ£i haÌ£ không hê̬ có điÌ£ch ý với lêÌ£nh tôn!
ThaÌ£ch Bích Vân gươÌ£ng cươ̬i, môÌ£t nuÌ£ cươ̬i vư̬a la̬ caÌ0m kích vư̬a la̬ taÌ£ lôÌ’i Văn Bất Thông!
ThâÌ£t laÌ£, đôÌ£t nhiên Hô̬ BaÌ£ch Cúc đối diêÌ£n với Bất Thông va̬ Hô̬ BaÌ£ch Cúc bôÌ’ng có nhưÌ’ng lơ̬i nói diÌ£u da̬ng với Bích Vân:
- Cô nương yên tâm! ChiÌ0 câ̬n cô nương cố gắng chi tri̬ nhất điÌ£nh la̬ Bất Thông seÌ’ nghiÌ’ đươÌ£c cách giúp cô nương baÌ0o toa̬n tính maÌ£ng.
ThaÌ£ch Bích Vân kheÌ’ lắc đâ̬u:
- Cô nương đeÌ£p lắm đươÌ£c đô̬ng ha̬nh cu̬ng Bất Thông va̬ co̬n la̬ đô̬ng bêÌ£nh tương lân, cô nương kêÌ0 như có phúc, co̬n ThaÌ£ch Bích Vân na̬y chiÌ0 la̬ môÌ£t keÌ0 baÌ£c số!
Hô̬ BaÌ£ch Cúc đoÌ0 măÌ£t nhưng cất nghiêm gioÌ£ng:
- Cô nương nói chi nhưÌ’ng lơ̬i na̬y! Bất Thông đang rất lo lắng cho cô nương, vi̬ cô nương y dám chiÌ£u môÌ£t roi cuÌ0a gaÌ’ kia! Chính Bất Thông đaÌ’ đêÌ0 lôÌ£ y rất yêu cô nương!
Khi không laÌ£i biÌ£ hai nưÌ’ lang choÌ£n la̬m đối tươÌ£ng đêÌ0 đối thoaÌ£i va̬ la̬ đối thoaÌ£i ngay trước măÌ£t, Bất Thông hắng gioÌ£ng:
- Bích Vân! NhưÌ’ng gi̬ Hô̬ cung chuÌ0 vư̬a nói rất đúng, cô nương đư̬ng phí lưÌ£c nưÌ’a. HaÌ’y cố gắng chiÌ£u đưÌ£ng, taÌ£i haÌ£ nhất điÌ£nh seÌ’ nghiÌ’ cách giúp cô nương khôi phuÌ£c nguyên traÌ£ng!
Na̬ng cươ̬i héo hắt:
- LiêÌ£u có đươÌ£c không, Bất Thông? Đây la̬ lúc muôÌ£i nhâÌ£n thức roÌ’ nhất nhưÌ’ng gi̬ đang xaÌ0y ra trong muôÌ£i! Không nhưÌ’ng sinh maÌ£ng muôÌ£i đang như ngoÌ£n đe̬n treo trước gió, nhưÌ’ng gi̬ tốt đeÌ£p nhất muôÌ£i đaÌ’ che giấu huynh la̬ seÌ’ da̬nh caÌ0 cho huynh cuÌ’ng không co̬n! MuôÌ£i không co̬n gi̬ nưÌ’a đêÌ0 trao huynh! MuôÌ£i thâÌ£t baÌ£c phước đúng không huynh?
Bất Thông biÌ£ dao đôÌ£ng thâÌ£t sưÌ£ khi nghe ThaÌ£ch Bích Vân thôÌ0 lôÌ£ tâm can! Cha̬ng cố trấn tiÌ’nh va̬ nhi̬n ngay va̬o mắt na̬ng:
- Không! TaÌ£i haÌ£ không nghiÌ’ như thế! NhưÌ’ng nga̬y đươÌ£c cu̬ng cô nương lênh đênh trên thuyê̬n thâÌ£t ra cô nương đaÌ’ cho taÌ£i haÌ£ rất nhiê̬u, nhiê̬u hơn taÌ£i haÌ£ mong muốn!
Bích Vân mơÌ0 to hai mắt va̬ nhi̬n cha̬ng hớn hơÌ0:
- Huynh nói thâÌ£t? Huynh seÌ’ không quên nhưÌ’ng nga̬y đó? Huynh không caÌ0m thấy hối tiếc khi biÌ£ buôÌ£c phaÌ0i có nhưÌ’ng nga̬y tu̬ túng bên caÌ£nh muôÌ£i, môÌ£t keÌ0 rất có thêÌ0 la̬ keÌ0 thu̬ cuÌ0a huynh, cuÌ0a Văn gia?
Đến lúc na̬y, Bất Thông không co̬n cách na̬o nưÌ’a đêÌ0 che giấu caÌ0m xúc. Va̬ dươ̬ng như cha̬ng nghiÌ’, có co̬n gi̬ nưÌ’a ma̬ che giấu! Cha̬ng hít môÌ£t hơi thâÌ£t châÌ£m đêÌ0 khi buông lơ̬i cha̬ng cuÌ’ng buông ra thâÌ£t châÌ£m, thâÌ£t roÌ’:
- Không, taÌ£i haÌ£ không quên cuÌ’ng không hối tiếc. Có tiếc chăng, taÌ£i haÌ£ tiếc la̬ taÌ£i sao trong nhưÌ’ng nga̬y đó taÌ£i haÌ£ laÌ£i phaÌ0i cố nén moÌ£i caÌ0m xúc rất thâÌ£t cuÌ0a taÌ£i haÌ£! Đáng lý ra taÌ£i haÌ£ phaÌ0i bôÌ£c lôÌ£ hết nhưÌ’ng gi̬ taÌ£i haÌ£ câ̬n phaÌ0i bôÌ£c lôÌ£!
- Bất Thông!
Cha̬ng cúi măÌ£t xuống gâ̬n na̬ng:
- Cô nương muốn nói gi̬?
Na̬ng thoáng ưÌ0ng hô̬ng gương măÌ£t đaÌ’ quá nhơÌ£t nhaÌ£t:
- Nếu nhưÌ’ng nga̬y như thế đươÌ£c lâÌ£p laÌ£i, huynh seÌ’ bôÌ£c lôÌ£ nhưÌ’ng gi̬ với muôÌ£i? Huynh có thêÌ0 nói ngay bây giơ̬ cho muôÌ£i biết không?
Cha̬ng lo sơÌ£, lơ̬i nói cuÌ0a Bích Vân đang taÌ£o cho cha̬ng môÌ£t nôÌ’i lo sơÌ£ bất tươ̬ng! Cha̬ng liếc mắt nhi̬n lên va̬ găÌ£p phaÌ0i ánh mắt ra chiê̬u khích lêÌ£ cuÌ0a BaÌ£ch Cúc! Như BaÌ£ch Cúc đang baÌ0o cha̬ng muốn nói gi̬ thi̬ nên nói ngay, bă̬ng không tất caÌ0 seÌ’ quá muôÌ£n!
Cha̬ng nhi̬n laÌ£i xuống Bích Vân, na̬ng vâÌ’n chơ̬ nghe nhưÌ’ng bôÌ£c lôÌ£ cuÌ0a cha̬ng!
KheÌ’ cắn va̬o môÌ£t bên môi, cắn maÌ£nh đến khi caÌ0m thấy đau, tư̬ tâm can cha̬ng cuÌ’ng lâÌ£p tức xuất hiêÌ£n môÌ£t caÌ0m giác đau nhói, đau đến xé lo̬ng! Va̬ lơ̬i nói cuÌ0a cha̬ng cuÌ’ng bâÌ£t thốt lên, không thêÌ0 va̬ không co̬n kiê̬m chế đươÌ£c nưÌ’a:
- Bích Vân! Điê̬u ma̬ ta muốn bôÌ£c lôÌ£ đó la̬ ta yêu na̬ng!
Bích Vân ươÌ’n ngươ̬i lên, miêÌ£ng lắp bắp sung sướng:
- Huynh yêu muôÌ£i! ThâÌ£t thế ư? Cha̬ng yêu ta? Cha̬ng thâÌ£t sưÌ£ yêu ta? Huynh ơi! Bất Thông ơi! Huynh có biết la̬ muôÌ£i sung sướng lắm không? Vi̬ muôÌ£i, huynh haÌ’y nói cho muôÌ£i nghe môÌ£t lâ̬n nưÌ’a, câu nói ma̬ cha̬ng vư̬a nói! Nói đi, cha̬ng!
Tri giác đang rơ̬i boÌ0 na̬ng. Na̬ng lâÌ0m bâÌ0m như ngươ̬i cuô̬ng trí! Va̬ nếu đây kông phaÌ0i thái đôÌ£ cuÌ0a ngươ̬i cuô̬ng trí thi̬ có nghiÌ’a la̬ sưÌ£ sống đang rơ̬i boÌ0 na̬ng, sưÌ£ minh mâÌ’n cuÌ’ng đaÌ’ rơ̬i boÌ0 na̬ng!
Bất Thông bôÌ’ng vo̬ng hai tay quanh thân hi̬nh mê̬m oăÌ£t cuÌ0a Bích Vân! Thân hi̬nh na̬ng du̬ đang giá laÌ£nh nhưng ánh mắt na̬ng vâÌ’n nô̬ng ấm, vâÌ’n nhi̬n cha̬ng va̬ chơ̬ đơÌ£i na̬ng thưÌ£c hiêÌ£n lâ̬n cuối nguyêÌ£n voÌ£ng cuÌ0a na̬ng! CaÌ0 miêÌ£ng na̬ng cuÌ’ng vâÌ£y, môÌ£t cái miêÌ£ng hé mơÌ0 va̬ tư̬ đó như đang có lơ̬i hối thúc cha̬ng, na̬i niÌ0 cha̬ng haÌ’y nói cho na̬ng nghe điê̬u na̬ng rất muốn nghe!
Thế nhưng, nhưÌ’ng gi̬ cha̬ng đaÌ’ nói, đang nói va̬ điÌ£nh nói không hiêÌ0u sao bôÌ’ng tuôÌ£t khoÌ0i miêÌ£ng cha̬ng! Cha̬ng không thêÌ0 thốt ra bất cứ lơ̬i na̬o, cho du̬ cha̬ng đang cố hết sức đêÌ0 nói ra! Cha̬ng bất lưÌ£c va̬ đang giâÌ£n baÌ0n thân vi̬ sưÌ£ bất lưÌ£c không đúng lúc đó!
Bất chơÌ£t, môÌ£t đôÌ£ng lưÌ£c bôÌ’ng đến với cha̬ng, thúc đâÌ0y cha̬ng va̬ cha̬ng nói lên điê̬u cha̬ng phaÌ0i nói! Đó la̬ ba̬n tay, ba̬n tay cuÌ0a Hô̬ BaÌ£ch Cúc bôÌ’ng chaÌ£m va̬o cha̬ng, môÌ£t cái chaÌ£m nhă̬m ý caÌ0m thông, khích lêÌ£ va̬ caÌ0 oán trách cha̬ng nưÌ’a! Va̬ lơ̬i nói cuÌ0a cha̬ng lâÌ£p tức đươÌ£c thốt ra:
- Bích Vân! Ta yêu na̬ng! Ta nói ta yêu na̬ng! Ta... yêu... na̬ng...
Đôi mắt cuÌ0a Bích Vân hưÌ’ng hơ̬ khép laÌ£i nhưng miêÌ£ng cuÌ0a na̬ng, trên miêÌ£ng cuÌ0a na̬ng roÌ’ ra̬ng la̬ đang đoÌ£ng laÌ£i môÌ£t nuÌ£ cươ̬i maÌ’n nguyêÌ£n!
Điê̬u đó khiến Bất Thông phaÌ0i tiếp tuÌ£c nói:
- Ta yêu na̬ng! Bích Vân! Ta yêu na̬ng...
MôÌ£t cái chaÌ£m nưÌ’a cuÌ0a Hô̬ BaÌ£ch Cúc đang chaÌ£m va̬o cha̬ng! Cu̬ng với cái chaÌ£m na̬y, Hô̬ BaÌ£ch Cúc co̬n buông nheÌ£ môÌ£t câu:
- Bất Thông! Na̬ng chết rô̬i!
Bất Thông caÌ0m thấy toa̬n thân rúng đôÌ£ng, va̬ cha̬ng bâÌ£t ga̬o lên:
- Bích... Vân...!
PhaÌ0i môÌ£t lúc lâu sau đó, Bất Thông mới nghe Hô̬ BaÌ£ch Cúc nói! Có leÌ’ na̬ng đaÌ’ nói khá lâu nhưng đến bây giơ̬ tai cha̬ng mới có thêÌ0 tiếp nhâÌ£n thanh âm cuÌ0a na̬ng:
- ... na̬ng đaÌ’ chết trong maÌ’n nguyêÌ£n! Va̬ nhưÌ’ng gi̬ câ̬n la̬m, huynh đaÌ’ la̬m tất caÌ0 cho na̬ng!
Cha̬ng đôÌ£t nhiên tiÌ0nh táo, sưÌ£ tiÌ0nh táo la̬m cho BaÌ£ch Cúc khinh sơÌ£!
ĐăÌ£t Bích Vân nă̬m trơÌ0 laÌ£i, cha̬ng đứng lên nhi̬n quanh!
Khi ti̬m đươÌ£c môÌ£t nơi ưng ý, cha̬ng ra tay đa̬o môÌ£, môÌ£t môÌ£ huyêÌ£t ngay phía dưới môÌ£t côÌ£i cây tu̬ng có ta̬ng thâÌ£t to!
Sau đó, cha̬ng thaÌ0n nhiên đến mức laÌ£nh lu̬ng đăÌ£t hi̬nh ha̬i bất đôÌ£ng cuÌ0a ThaÌ£ch Bích Vân va̬o đáy môÌ£!
LâÌ£p môÌ£, lâÌ£p môÌ£ chí, cha̬ng lăÌ0ng lăÌ£ng la̬m va̬ la̬m thâÌ£t quaÌ0 quyết, dứt khoát!
LaÌ£nh lu̬ng đứng nhi̬n ngôi môÌ£ mới đắp, sau đó, cha̬ng buông thoÌ’ng môÌ£t câu:
- Chúng ta đi!
HoaÌ0ng sơÌ£, Hô̬ BaÌ£ch Cúc tất taÌ0 đi bên caÌ£nh cha̬ng va̬ cố hoÌ0i:
- Chúng ta đi đâu?
NhưÌ’ng tươÌ0ng cha̬ng không nói, na̬o ngơ̬ cha̬ng laÌ£i nói tất caÌ0 nhưÌ’ng gi̬ cha̬ng đang nghiÌ’:
- Chúng ta câ̬n phaÌ0i đến với Liên Minh Chánh ĐaÌ£o! Mới đây thôi, taÌ£i haÌ£ đaÌ’ lâ̬m khi nghiÌ’ laÌ’o Môn chuÌ0 không xuất đâ̬u lôÌ£ diêÌ£n vi̬ maÌ0i lo đối phó với Liên Minh Chánh ĐaÌ£o! Nhưng thâÌ£t ra không phaÌ0i, laÌ’o đang chơi tro̬ ngư ông đắc lơÌ£i! KeÌ0 đang phó với Liên Minh Chánh ĐaÌ£o chính la̬ Tôn Nhất Bình! Phâ̬n laÌ’o Môn chuÌ0 chiÌ0 biết chơ̬ đơÌ£i va̬ chơ̬ đơÌ£i! Tôn Nhất Bình thắng la̬ laÌ’o thắng, laÌ’o seÌ’ thu thâÌ£p Tôn Nhất Bình sau! Va̬ như Tôn Nhất Bình baÌ£i laÌ’o seÌ’ chiêu duÌ£ Tôn Nhất Bình đêÌ0 sau cu̬ng keÌ0 đaÌ£t thắng lơÌ£i chính la̬ laÌ’o!
Ngư̬ng lơ̬i môÌ£t lúc, cha̬ng quay sang Hô̬ BaÌ£ch Cúc:
- Muốn đối phó với laÌ’o Môn chuÌ0, chư viÌ£ không co̬n cách na̬o khác la̬ phaÌ0i hơÌ£p lưÌ£c với Liên Minh Chánh ĐaÌ£o! Có loaÌ£i boÌ0 đươÌ£c Tôn Nhất Bình chư viÌ£ mới có cơ hôÌ£i đối diêÌ£n với laÌ’o Môn chuÌ0 va̬ Kiê̬u Toa̬n! Va̬ ngươÌ£c laÌ£i, nếu Tôn Nhất Bình laÌ£i trư̬ đươÌ£c Liên Minh Chánh ĐaÌ£o, rốt cuôÌ£c chiÌ0 môÌ£t mi̬nh Thanh HaÌ0i Cung chư viÌ£ phaÌ0i đối đâ̬u với hai thế lưÌ£c cu̬ng quyết tâm tiêu diêÌ£t chư viÌ£! Cung chuÌ0 nghiÌ’ thế na̬o nếu taÌ£i haÌ£, Minh chuÌ0 cuÌ0a Liên Minh Chánh ĐaÌ£o, khâÌ0n khoaÌ0n mơ̬i chư viÌ£ cu̬ng hiêÌ£p lưÌ£c?
Hô̬ BaÌ£ch Cúc hoang mang:
- Huynh la̬ Minh chuÌ0 cuÌ0a liên minh đó?
Cha̬ng gâÌ£t đâ̬u:
- TaÌ£i haÌ£ không hơÌ£m mi̬nh, tưÌ£ nhâÌ£n la̬ Minh chuÌ0 Liên Minh Chánh ĐaÌ£o! Đó la̬ do quâ̬n hu̬ng công cưÌ0! Cung chuÌ0 không trách taÌ£i haÌ£?
Hô̬ BaÌ£ch Cúc nghiêm măÌ£t:
- Như vâÌ£y, Minh chuÌ0 đang muốn báo thu̬ cho Bích Vân hay vi̬ Liên Minh Chánh ĐaÌ£o?
Cha̬ng cuÌ’ng nghiêm măÌ£t:
- Va̬o lúc na̬y taÌ£i haÌ£ rất thâÌ£t lo̬ng! Vi̬ caÌ0 hai! Không thêÌ0 tách baÌ£ch tha̬nh hai chuyêÌ£n khác biêÌ£t! Có công lâÌ’n có tư! Va̬ cuÌ’ng có thêÌ0 nói, taÌ£i haÌ£ vư̬a vi̬ voÌ’ lâm Trung Nguyên vư̬a vi̬ Thanh HaÌ0i Cung! Vi̬ nhưÌ’ng keÌ0 Thanh HaÌ0i Cung muốn diêÌ£t trư̬ cuÌ’ng la̬ nhưÌ’ng keÌ0 voÌ’ lâm Trung Nguyên phaÌ0i đối phó! Do đó, ca̬ng khó có thêÌ0 tách baÌ£ch tha̬nh hai chuyêÌ£n riêng leÌ0!
Hô̬ BaÌ£ch Cúc trâ̬m tư môÌ£t lúc lâu mới nói:
- Tóm laÌ£i, Minh chuÌ0 vâÌ’n bă̬ng moÌ£i cách kéo bôÌ0n cung va̬o Liên Minh Chánh ĐaÌ£o?
Cha̬ng trâ̬m gioÌ£ng:
- Tư̬ hai chưÌ’ Chánh ĐaÌ£o đaÌ’ nói lên tất caÌ0! Thanh HaÌ0i Cung la̬ chánh hay ta̬? Nếu la̬ ta̬, tư̬ lâu taÌ£i haÌ£ đaÌ’ không mấy lâ̬n cu̬ng Thanh HaÌ0i Cung kết minh! Va̬ nếu đaÌ’ la̬ chánh taÌ£i sao Cung chuÌ0 không tưÌ£ nhân quý cung cuÌ’ng la̬ môÌ£t tha̬nh phâ̬n trong Liên Minh?
Na̬ng mấp máy môi điÌ£nh nói thi̬ cha̬ng vôÌ£i xua tay ngắt lơ̬i:
- Cung chuÌ0 muốn nói gi̬, taÌ£i haÌ£ có thêÌ0 đoán biết! Cung chuÌ0 sắp sưÌ0a viêÌ£n cớ, baÌ0o Thanh HaÌ0i Cung vốn ơÌ0 chốn xa xôi, không la̬ phâ̬n tưÌ0 cuÌ0a voÌ’ lâm Trung Nguyên? Xa thi̬ sao? Ngươ̬i xa nhưng tâm laÌ£i gâ̬n va̬ nhất la̬ tâm đó laÌ£i la̬ tâm chánh! Ngươ̬i có tâm chánh thi̬ bất luâÌ£n đi đâu cuÌ’ng la̬ ngươ̬i thuôÌ£c phe chánh đaÌ£o. Hay cung chuÌ0 muốn ngươ̬i xa thi̬ tâm cuÌ’ng xa?
Hô̬ BaÌ£ch Cúc lâÌ0m bâÌ0m:
- Ngươ̬i xa nhưng tâm gâ̬n? CuÌ’ng có nghiÌ’a la̬ ngươ̬i gâ̬n nhưng tâm laÌ£i xa! Xa gâ̬n, gâ̬n xa? NhưÌ’ng lơ̬i na̬y như Minh chuÌ0 có ám thiÌ£?
Cha̬ng giâÌ£t mi̬nh vi̬ biết na̬ng đaÌ’ nghiÌ’ quá xa, nghiÌ’ đến nôÌ’i có thêÌ0 dâÌ’n đến nhưÌ’ng lâ̬m lâÌ’n, ngôÌ£ nhâÌ£n! Cha̬ng lắc đâ̬u:
- TaÌ£i haÌ£ không có ý ám thi̬ nhưÌ’ng gi̬ như Cung chuÌ0 đang nghiÌ’! Có chăng, taÌ£i haÌ£ xin giaÌ0i thích, đaÌ’ có tâm gâ̬n taÌ£i sao ngươ̬i cứ phaÌ0i ơÌ0 xa nếu đaÌ’ có nhưÌ’ng điê̬u kiêÌ£n đêÌ0 có thêÌ0 ơÌ0 gâ̬n?
Hô̬ BaÌ£ch Cúc lâÌ£p tức quay măÌ£t vê̬ phía cha̬ng:
- Ta có điê̬u na̬y muốn Minh chuÌ0 hiêÌ0u minh baÌ£ch!
NgơÌ’ cha̬ng muốn đê̬ câÌ£p đến vấn đê̬ liên minh, cha̬ng gâÌ£t đâ̬u:
- TaÌ£i haÌ£ đang chơ̬ nghe, Cung chuÌ0 bất tất phaÌ0i e ngaÌ£i!
BoÌ£n MôÌ£ Dung Quang đến lúc na̬y không hiêÌ0u sao tất caÌ0 cu̬ng tăng cước lưÌ£c, hoÌ£ vươÌ£t lên trước, chiÌ0 đêÌ0 cha̬ng va̬ Hô̬ BaÌ£ch Cúc cu̬ng sóng vai đi phía sau!
Mơ hô̬ biết na̬ng sắp bôÌ£c lôÌ£ tâm tư, Bất Thông điÌ£nh tăng cước lưÌ£c thi̬ đaÌ’ muôÌ£n.
- Ta đaÌ’ sai khi cứ nghiÌ’ giưÌ’a huynh va̬ Bích Vân có nhưÌ’ng quan hêÌ£ mâÌ£t thiết! Va̬ ta ca̬ng sai khi phâ̬n na̬o có thái đôÌ£ thu̬ điÌ£ch lúc nhi̬n thấy huynh biêÌ0u lôÌ£ sưÌ£ quan tâm thái quá đối với Bích Vân! Ha̬...! Bích Vân thâÌ£t đáng thương, maÌ’i đến lúc chết mới có cơ hôÌ£i biêÌ0u lôÌ£ ti̬nh caÌ0m! Va̬ na̬ng đaÌ’ đươÌ£c huynh đáp ứng va̬o lúc quá muôÌ£n ma̬ng! Văn huynh! Đó la̬ điê̬u BaÌ£ch Cúc na̬y không muốn! Không bao giơ̬ muốn!
ĐôÌ£t ngôÌ£t, na̬ng dư̬ng lơ̬i la̬m cho tâm can cha̬ng chơÌ£t triÌ’u năÌ£ng.
Cha̬ng tưÌ£ trách baÌ0n thân:
" Ngươi có co̬n la̬ ngươ̬i nưÌ’a không? Sao môÌ£t lâ̬n nưÌ’a đêÌ0 trái tim ngươi rung đôÌ£ng? Ngươi la̬ haÌ£ng ngươ̬i gi̬ khi cứ đêÌ0 nưÌ’ nhân lâ̬n lươÌ£t theo đuôÌ0i va̬ thôÌ0 lôÌ£ tâm tư với ngươi? MôÌ£t KhaÌ0 Thuý Đi̬nh đang mong moÌ0i chơ̬ sưÌ£ đáp ứng cuÌ0a ngươi, môÌ£t ThaÌ£ch Bích Vân maÌ’i đến cuối đơ̬i mới đươÌ£c nghe ngươi bôÌ£c lôÌ£ tâm can, môÌ£t ha̬nh đôÌ£ng muôÌ£n ma̬ng dêÌ’ da̬ng ngôÌ£ nhâÌ£n la̬ ha̬nh vi thương haÌ£i, va̬ môÌ£t Hô̬ BaÌ£ch Cúc đang hé lôÌ£ dâ̬n con tim đêÌ0 chơ̬ đón ngươi! Ngươi la̬ haÌ£ng ngươ̬i gi̬ chứ?"
CuÌ’ng lúc đó, môÌ£t tiếng nói khác vang lên tư̬ lý trí cha̬ng:
"Không! Ngươi không có quyê̬n tưÌ£ bóp chết nhưÌ’ng rung đôÌ£ng cuÌ0a riêng ngươi! Ngươi tư̬ng nói trong ti̬nh yêu không có sưÌ£ miêÌ’n cươÌ’ng! Ngươi phaÌ0i đêÌ0 con tim ngươi lên tiếng, nói lên đúng tiếng lo̬ng cuÌ0a ngươ̬i! Ngươi không thêÌ0 boÌ0 lơÌ’ cơ hôÌ£i như ngươi đaÌ’ tư̬ng boÌ0 lơÌ’ ThaÌ£ch Bích Vân!".
Đang miên man suy nghiÌ’, cha̬ng giâÌ£t mi̬nh khi nghe Hô̬ BaÌ£ch Cúc hoÌ0i:
- Văn huynh đang nghiÌ’ gi̬? Không leÌ’ lơ̬i đáp ứng cuÌ0a ta vâÌ’n chưa la̬m huynh vư̬a lo̬ng?
Na̬ng vư̬a nói lơ̬i đáp ứng? Đáp ứng điê̬u gi̬? Vi̬ không chú ý nghe nên cha̬ng bối rối? Thế nhưng, sưÌ£c nhớ laÌ£i, cha̬ng lâÌ£p tức hiêÌ0u na̬ng vư̬a nói gi̬?
Cha̬ng miÌ0m cươ̬i:
- Cung chuÌ0 đaÌ’ đáp ứng! Hay lắm! Sao taÌ£i haÌ£ không vư̬a lo̬ng?
- Minh chuÌ0 cươ̬i có nghiÌ’a la̬ Minh chuÌ0 thâÌ£t lo̬ng tiếp nhâÌ£n?
- Tiếp nhâÌ£n? Vâng! TaÌ£i haÌ£ đương nhiên phaÌ0i tiếp nhâÌ£n, hoan hyÌ0 tiếp nhâÌ£n! Chứng toÌ0 taÌ£i haÌ£ đaÌ’ nói đúng, chúng ta la̬ hai con ngươ̬i có tâm thâÌ£t gâ̬n, thâÌ£t gâ̬n!
- ThâÌ£t ư, Văn huynh?
Cha̬ng giâÌ£t mi̬nh vi̬ nhi̬n thấy hai mắt na̬ng long lanh vi̬ haÌ£nh phúc!
Không thêÌ0 đêÌ0 đôi mắt đang long lanh đó phaÌ0i vuÌ£t tắt, cha̬ng bôÌ’ng buôÌ£t miêÌ£ng baÌ0o:
- ThâÌ£t! Rất thâÌ£t!
Hô̬ BaÌ£ch Cúc lâÌ£p tức nắm tay cha̬ng va̬ lôi đi thâÌ£t nhanh:
- MuôÌ£i thâÌ£t sung sướng! Đi! Chúng ta đư̬ng châÌ£m nưÌ’a! Đư̬ng đêÌ0 phí thơ̬i gian nưÌ’a!
Phí thơ̬i gian? Phí vi̬ ti̬nh ý cuÌ0a caÌ0 hai bây giơ̬ mới bôÌ£c lôÌ£ hay phí vi̬ châÌ£m đến với Liên Minh? Có leÌ’ vi̬ caÌ0 hai!
Cha̬ng chép miêÌ£ng:
- PhaÌ0i! Chúng ta đaÌ’ đêÌ0 phí nhiê̬u rô̬i! Đư̬ng châÌ£m nưÌ’a! Đi thôi!
Vút! Vút!
HoÌ£ lướt qua boÌ£n MôÌ£ Dung Quang!
BoÌ£n MôÌ£ Dung Quang nhi̬n hoÌ£ rô̬i nhi̬n nhau miÌ0m cươ̬i thích thú, va̬ hoÌ£ cuÌ’ng tăng cước lưÌ£c.
Vút! Vút! Vút!
Thái Cực Đồ Thái Cực Đồ - Cổ Long