What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 200
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 792 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:32:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Anh Yêu Em
hương 32: Anh yêu em
Edit: Rika
---
Nước mắt Vinh Thiển tràn đầy vành mắt, cô bây giờ không muốn nghe bất cứ lời an ủi nào.
Cô nghĩ cuộc đời của cô vừa mới tìm được lại sự sống, nhưng một lần nữa, tình yêu đẹp của cô lại bị phá hủy. Cô chẳng nắm giữ được chút nào mà lần này lại bị hủy diệt. Vất vả lắm cô mới có được một gia đình hạnh phúc.
Lệ Cảnh Trình ôm cô vào trong ngực, cho cô gối đầu lên vai anh.
Gạo Nếp từ trong phòng tắm đi ra, thấy cảnh này liền nhanh chân chạy tới: "Ba! Mẹ! Ba mẹ làm sao vậy?"
Vinh Thiển nhắm hai mắt, dán chặt vào vai Lệ Cảnh Trình để áo sơ mi của anh thấm hết nước mắt mình, sau đó cô miễn cưỡng ngẩng đầu: "Không có gì. Mẹ và ba đang nói chuyện."
"Mẹ, hôm nay mình đi viện hải dương học nha, con muốn xem cá heo."
Lệ Cảnh Trình sờ sờ bàn tay con gái: "Hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài. Con với cô Tiền chơi trong sân thôi nhé?"
Gạo Nếp không cam lòng, còn định vòi vĩnh, nhưng khi thấy đôi mắt Vinh Thiển, con bé lại im lặng.
Đúng là mẹ con tâm tư liên thông! Bé thấy mẹ có vẻ buồn, chẳng lẽ bé còn nháo loạn không ngoan sao.
"Được ạ!"
Lệ Cảnh Trình gọi người giúp việc dẫn Gạo Nếp đi chơi, trong nhà không ai được quấy rầy.
Vinh Thiển ngồi ở cạnh giường, Lệ Cảnh Trình chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Thế giới giữa hai người quá mức an tĩnh, an tĩnh quá làm cô bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cô bất giác nhớ đến mấy năm trước, khi Hoắc Thiếu Huyền mang cô ra ngoài, trong lòng anh hẳn khó chịu hơn cô, càng khó mà chấp nhận.
Cũng có một quãng thời gian rất dài, Hoắc Thiếu Huyền không bao giờ đề cập đến chuyện cô bị cưỡng bức. Anh yêu cô, đây là điều không thể nghi ngờ; Vinh Thiển cũng nhờ vào tình cảm này mới từ từ đón nhận anh.
Nhưng chuyện giờ này giống như một tờ giấy trắng bị rạch một dao, hay bị ngón tay đâm một lỗ. Vết rách to như thế muốn sửa chữa cũng không được. Đó là một vết nhơ, không thể tiếp nhận được.
Lệ Cảnh Trình bây giờ có thể cùng cô, dần dần làm những đau xót trong cô tan biến, nhưng nó lại giống như cây gai đâm vào trong thịt, mỗi khi nhớ tới lại khiến cô đau nhức không thôi. Nơi đó bỗng nhiên trở thành cấm địa, không thể đụng, cũng không thể chạm vào.
Chỉ cần anh yêu cô, cô cũng không cần nhớ đến nó.
Huống chi anh là Lệ Cảnh Trình.
Anh trước kia đã từng gây ra chuyện này cho cô, làm tình yêu giữa cô và Hoắc Thiếu Huyền tan vỡ; nhưng hôm nay, loại chuyện này lại rơi xuống đầu anh.
Thật ra, kết quả cũng như nhau.
Xa nhau đã khó khăn như thế, cùng một chỗ lại càng khó hơn gấp bội.
Dần dần, khoảng cách sẽ càng lúc càng lớn; tình cảm tốt đẹp biến thành giày vò, ôm vào trong ngực thì đau khổ, mà vứt đi thì lại hối tiếc.
---
Nhà họ Lệ.
Thẩm Tĩnh Mạn cả ngày tâm trạng không yên. Củng Khanh và Cũng Dụ cũng điên giống vậy. Phòng của Lệ Cảnh Tầm bị phá thành như thế, hai người còn không lợi dụng cơ hội mà làm to chuyện lên sao.
Lệ Cảnh Vân nhịn không được nữa quát to: "Mau đi tìm thằng hai về đây! Xem coi có phải nó chết ở ngoài rồi không!"
Ông chủ gia đình đã nói như vậy, hai chị em họ Củng lúc này mới ý thức được lời nói của Lệ Cảnh Trình không đơn giản chỉ để hù dọa các bà.
"Ông à, lẽ nào Cảnh Tầm thực sự xảy ra chuyện?"
"Cậu cả sao lại biết được? Có phải cậu cả làm không?"
Lệ Cảnh Vân đã tìm Lệ Cảnh Tầm khắp nơi. Ông bị phiền tới mức đau đầu: "Đi chỗ khác, để cho tôi được thanh tĩnh!"
Thịnh Thư Lan đi vào phòng khác. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Mạn đứng trước cửa sổ sát đất, cô liền bước tới bên cạnh: "Mẹ, đừng lo lắng! Không có chuyện gì đâu."
"Con xem bộ dạng của Cảnh Trình, mẹ sợ nó sẽ phát bệnh."
"Bệnh?" Vẻ mặt Thịnh Thư Lan không thể giải thích được: "Cảnh Trình có bệnh gì cơ?"
Thẩm Tĩnh Mạn ý thức được mình đã nói sai, vội vàng lên tiếng: "Cảnh Trình từ trước đến nay không bao giờ nổi giận trước mặt người khác. Con xem hôm nay, trời còn chưa sáng, nó đã đến ồn ào. Không biết rốt cuộc là có chuyện gì nữa?"
"Mẹ, con có câu này không biết có nên nói hay không?"
"Cái gì?"
Thịnh Thư Lan thận trọng nhìn bà: "Cảnh Trình nói SMX gì đấy là của cậu hai. Là cái gì thì chúng ta đều đã rõ ràng. Anh ấy tức giận như vậy, nguyên nhân khẳng định có liên quan tới Vinh Thiển."
Thẩm Tĩnh Mạn suy nghĩ lời Thịnh Thư Lan nói, mắt trợn tròn, miệng mấp máy không nói nên lời: "Con, con ý nói Vinh Thiển có liên quan tới chuyện này?"
"Con chỉ đoán mò. Nhìn bộ dạng hôm nay của anh ấy, ít nhiều cũng liên quan tới cậu hai. Nói cách khác, anh ấy có thể động tay động chân gì đó."
"Lúc đó mẹ cũng thực sợ hãi. Cái thằng này!"
Ánh mắt Thịnh Thư Lan thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua lớp cửa sổ thủy tinh, cô đưa tay lên, lúc rút tay về, trên kính hình thành một dấu tay ẩm hơi nước.
"Chúng ta đều ở trong nhà họ Lệ, chuyện không thể liên quan tới chúng ta. Nếu đó là chuyện công ty lại càng không thể. Hơn nữa, Cảnh Trình chạy tới như vậy, chẳng lẽ Vinh Thiển lại không biết? Nhưng cô ấy lại không đi theo. Mẹ, con lo lắm! Lúc con xảy ra chuyện ở nơi kia, đêm nào cũng nằm thấy ác mộng. Mẹ nói nếu như Vinh Thiển gặp phải chuyện không may, vậy phải làm sao?"
Thẩm Tĩnh Mạn càng nghe càng sợ, càng nghĩ càng thấy khả năng này cũng rất lớn.
"Không được. Mẹ phải đến một chuyến."
"Mẹ!" Thình Thư Lan kéo bà: "Mẹ xem bộ dạng của Cảnh Trình, lẽ nào còn có thể tới đó hỏi được sao? Loại chuyện này tốt nhất không được để cho ai biết."
Khuôn mặt Thẩm Tĩnh Mạn bình tĩnh: "Không được, mẹ lo lắm!"
"Mẹ!" Thịnh Thư Lan kéo bà: "Mẹ hãy nghe con nói! Hay là chúng ta mời một thầy tướng. Lệ Cảnh Trình đứng ra làm ăn, đã tách khỏi nhà họ Lệ. Chuyện quang trọng như thế ảnh hưởng rất nhiều đền tiền đồ. Thuận tiện, chúng ta đến xem Vinh Thiển luôn."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe lời này xong, liền nói: "Ý này hay! Thư Lan, nhờ có con! Mẹ đi liên hệ với thầy Bảo đây."
Củng Dụ đúng lúc từ trên lầu đi xuống, thấy Thẩm Tĩnh Mạn đột nhiên rất tươi tắn, liền phẫn nộ nói: "Thư Lan, con ở đây làm cái gì?"
Thịnh Thư Lan nghe thấy, giật mình: "Mẹ!"
"Hôm nay Cảnh Tầm tung tích còn chưa rõ, cô còn có tâm tư ở đây nói chuyện phiếm với người khác. Con trai tôi là chồng chưa cưới của cô đấy! Đừng có làm loạn!"
Lúc Thẩm Tĩnh Mạn đi ngang qua Củng Dụ, lạnh lùng chêm thêm một câu: "Đúng thế, mau mau mà đi tìm con đi. Không biết là chết ở xó xỉnh nào rồi. Em gái, chúng ta đều mệnh khổ, cả đời chỉ có một đứa con. Em nói nếu như chúng nó có mệnh hệ gì, nửa đời sau của chúng ta phải sống như thế nào?"
Củng Dụ tức đến mặt lúc trắng lúc xanh, lồng ngực ức chế, cũng chẳng còn tâm tư nào mà đấu khẩu cùng Thẩm Tĩnh Mạn.
---
Lúc Vinh Thiển xuống lầu, Lệ Cảnh Trình cũng đã chuẩn bị cơm nước xong.
Anh kỳ thực cũng không có tâm tư mà ăn uống, nhưng vẫn chuẩn bị vài món ngon. Đôi đũa trong tay Vinh Thiển gắp chẳng được mấy hạt cơm, Lệ Cảnh Trình liền gắp cho cô mấy món cô thích.
Vinh Thiển đưa vào trong miệng, sau đó khó khăn nuốt xuống. Quả thực cô ăn không vô.
Mười ngón tay của anh cũng đặt trên bàn, anh thật sự ăn không vô.
Lúc trước, anh gây ra sự đau khổ trên người cô. Lúc đó anh nghĩ cô là người giải thoát cho anh, thậm chí còn có tư tưởng thỏa mãn biến thái. Nếu như không phải sau này gặp lại nhau, cả đời này Lệ Cảnh Trình cũng chẳng nhớ tới buổi tối hôm đó. Cái ký ức kích thích cùng điên cuồng ấy, nếu như người đó không phải là Vinh Thiển, anh thậm chí ngay cả yêu, hay hổ thẹn, tự trách cũng chẳng có.
Lệ Thanh trình đột nhiên cảm giác được rõ rệt nhân quả báo ứng, câu này không phải lời nói suông.
Vinh Thiển lại ăn một miếng, lại không cách nào nuốt trôi được.
Cô đặt đũa xuống, hướng mắt lên nhìn anh: "Lệ Cảnh Trình."
"Có phải không đói không?"
"Công ty bận rộn, anh đi đi, em thực sự không có việc gì."
Lệ Cảnh Trình dựa sát người vào: "Công ty không có chuyện gì quan trọng, anh khó có dịp ở nhà với em."
"Em biết anh lo lắng cái gì, em chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn trong lòng đâu."
Anh vẫn không đứng dậy, ánh mắt đưa xuống nhìn trên người Vinh Thiển: "Anh không sợ em nghĩ quẩn trong lòng. Anh chỉ sợ em đè nén nó xuống. Thật sự không sao, anh cũng chẳng để ý lắm."
"Lệ Cảnh Trình, anh yêu em không?" Vinh Thiển bỗng dưng cắt lời anh.
Anh không chút do dự trả lời: "Yêu. Yêu rất nhiều."
"Nếu yêu, tại sao anh không quan tâm? Chẳng lẽ em là người không quan trọng với anh?" Hai tay cô để đũa xuống. Mi mắt cụp xuống, bi thương từng chút từng chút dâng lên: "Lệ Cảnh Trình, em đã nghe rất nhiều câu an ủi, nào là cũng không quan tâm... nhưng em chưa nghe lời nào là chân thật cả."
Anh đi tới bên cạnh Vinh Thiển, thấy hai mắt cô đục ngầu. Sự phẫn nộ hoàn toàn bị anh đè nén trong lòng. Không tìm được cách phát tiết, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Vậy em chỉ cần nhớ kỹ một câu: mặc kệ em thế nào, anh cũng yêu em, nếu em muốn chạy, anh cũng sẽ chạy."
Vinh Thiển nhéo hông anh.
Đàn ông khi gặp phải tình huống này, thông thường sẽ có hai loại phản ứng: một là một cước đá văng, hai là làm bộ không để ý.
Không có loại thứ ba – loại thật sự không bận tâm.
Ăn cơm xong, Vinh Thiển lên lầu.
Lúc xế chiều, người giúp việc ôm Gạo Nếp cuống quít chạy tới.
"Cậu Lệ, cô chủ hình như bị sốt."
Lệ Cảnh Trình bật dậy, từ sô pha đứng lên ôm lấy con gái. Sờ một cái, quả nhiên nóng hổi: "Sáng nay không phải vẫn bình thường sao?"
"Sáng nay vẫn bình thường, cũng không thấy uể oải gì cả. Có lẽ do phơi nắng nhiều. Tôi đoán chừng cô chủ bị lạnh rồi."
Lệ Cảnh Trình nghĩ tới đêm qua con bé nằm ngủ một mình trong phòng, cũng không có bảo mẫu để ý. Gạo Nếp từ trước đến nay tướng ngủ khá xấu, chắc chắn đã đạp chăn rồi. Trong lòng anh hoảng hốt, chuyện lớn như vậy mà anh lại không quan tâm tới con.
Gạo Nếp khó chịu xoay mình. Hơi thở nóng hổi phả vào cổ anh, hai con mắt đầy tơ máu, trán càng nóng hổi.
Bảo mẫu mang nhiệt kế tới. Sau một lát lấy ra xem, 390C. Đã bị sốt cao rồi.
Anh cũng không dám tùy tiện lấy thuốc cho Gạo Nếp uống. Hơn nữa vì cảm thấy áy náy, anh vội vàng ôm con gái đứng dậy: "Tôi đưa con bé đi bệnh viện."
Bảo mẫu đi theo sau. Lệ Cảnh Trình cũng không quay đầu lại: "Ở nhà làm đúng nhiệm vụ của mình: không được cho ai vào nhà, bất cứ là ai. Cũng không được để cô chủ ra ngoài. Còn nữa..." Lệ Cảnh Trình đứng trước bệ thay giầy: "Đừng nói cho cô ấy biết con bé bị bệnh."
"Vâng!"
Anh ôm Gạo Nếp đi. Gạo Nếp cũng nháo loạn ầm ĩ như ngày thường, con bé yên tĩnh khác thường làm cho anh càng thêm lo.
Khi Thẩm Tĩnh Mạn và Thịnh Thư Lan tới, Lệ Cảnh Trình đã đi tới bệnh viện khá lâu.
Bảo vệ không mở cửa. Thẩm Tĩnh Mạn đương nhiên không buông tha, ở ngoài ồn ào một trận cho đến khi bảo mẫu đi ra.
"Bà chủ! Cô Thư Lan!"
"Nhanh mở cửa!"
"Cậu Lệ đã dặn..."
Thẩm Tĩnh Mạn gầm lên một tiếng: "Tôi là mẹ ruột của nó, nhà của nó chẳng lẽ tôi không được đi vào?"
"Không phải ạ, nhưng cậu Lệ đã nói bất cứ ai cũng không được vào nhà."
"Cô không muốn làm nữa phải không? Để tôi và Thư Lan bên ngoài, cô bảo Vinh Thiển xuống đây nói với tôi, xem nó có cho tôi vào không."
Bảo mẫu dù sao cũng chỉ là bảo mẫu, hơn nữa Thẩm Tĩnh Mạn lại có quan hệ ruột thịt với Lệ Cảnh Trình, chắc chắn không thể ngăn cản được.
Thanh Tĩnh Mạn cùng Thịnh Thư Lan và một người đàn ông trung niên đi vào trong.
Khi vào phòng khách, Thẩm Tĩnh Mạn đưa mắt nhìn xung quanh: "Vinh Thiển đâu?"
"Cô chủ trong người khó chịu, đang ở trên lầu nghỉ ngơi ạ."
"Vừa hay, mau gọi cô chủ xuống! Tôi có mời thầy tới, tiện bảo nó xuống đây."
Vinh Thiển thay xong đồ, đi xuống lầu dưới, thấy một người đàn ông mặc áo choàng dài, cầm vật gì đó đi đi lại lại trong phòng. Vinh Thiển xốc lại tinh thần, lên tiếng gọi: "Mẹ!"
Thịnh Thư Lan nhìn sắc mặt của Vinh Thiển, ngoài trừ hơi tái nhợt, có vẻ không có gì khác nữa.
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Mạn cũng thấy cơ thể Vinh Thiển không tốt. Bà cứ để cho thầy tướng đi lại trong phòng: "Vinh Thiển, hôm nay không đến phòng đấu giá à?"
"Vâng, hôm nay con được nghỉ."
Thẩm Tĩnh Mạn đơn giản đi thẳng vào vấn đề: "Sáng nay Cảnh Trình đã về nhà một chuyến, ở trong phòng thằng hai đập phá đồ đạc, con có biết chuyện gì xảy ra không?"
Vinh Thiển kinh ngạc: "Con không biết."
"Con là vợ nó, chẳng lẽ lại không biết?"
Cô lắc đầu.
Thẩm Tĩnh Mạn có chút thất vọng: "Mẹ thấy nó vào phòng thằng hai phá đồ, có vẻ rất sốt ruột."
Vinh Thiển đưa mắt nhìn về phía Thịnh Thư Lan: "Vậy, cậu hai không có nhà sao?"
"Không có. Từ hôm qua đã không thấy bóng dáng của nó, trong nhà cũng đang điên lên."
"Thư Lan, hai người sắp kết hôn, chẳng lẽ cô cũng không biết sao?"
Thịnh Thư Lan lắc đầu: "Anh ấy làm cái gì, chưa bao giờ nói với tôi. Nếu như tôi biết, tôi cũng sẽ không giấu giếm."
Thẩm Tĩnh Mạn thở dài. Thịnh Thư Lan đưa mắt nhìn cô: "Thiển Thiển, cô không sao chứ? Sắc mặt cô có vẻ không tốt."
Vinh Thiển sờ sờ mặt mình: "Không có việc gì. Nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi."
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lệ Cảnh Trình, trong lòng không nén được bất an.
Thầy tướng coi phong thủy xong, Thẩm Tĩnh Mạn đứng dậy: "Thế nào?"
"Phong thủy cực tốt, có lợi cho việc chiêu tài. Ánh nắng đầy đủ sung túc, cũng có thể đảm bảo nhà họ Lệ con cháu đầy đàn."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe xong những lời này: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Tim Thẩm Tĩnh Mạn lần thứ hai bị treo lên.
Thầy tướng nhìn về phía Vinh Thiển: "Cô Vinh sắc mặt trắng bệch, giữa ấn đường mở rộng, sợ rằng sẽ gặp tai họa."
Vinh Thiển dựa vào sô pha, hoàn toàn không tin những lời này. Thẩm Tĩnh Mạn nhìn cô, không chắc chắn. Sắc mặt bà tái mét như tờ giấy, vừa nhìn cô vừa nói:"Thầy Bảo, vậy phiền thầy tính toán thử xem."
"Được." Thầy Bảo ngồi ở sô pha: "Ngày sinh tháng đẻ đều đã đưa cho tôi, tôi xem một quẻ xem sao."
Vinh Thiển không ngờ Thẩm Tĩnh Mạn lại mê tín như thế, ngay cả Thịnh Thư Lan cũng tin.
Thầy Bảo đem một bộ bài và một thanh kiếm dài đặt lên bàn trà. Ông ta bấm ngón tay tính toán, miệng lẩm bẩm: "Cô Vinh có phúc tướng, gia cảnh giàu có, tương lai cũng đại phú đại quý, nhưng khi còn nhỏ đã để tang mẹ, cũng làm phúc khí này giảm đi không ít. Thế nhưng, sau đó bất kể là ở gia đình nhà chồng hay ở nhà mẹ đẻ, sự nghiệp phát triển vô cùng thuận lợi, từng bước nâng cao."
Thẩm Tĩnh Mạn kích động vỗ vào lưng Thịnh Thư Lan, như thể có vô số núi vàng đang được đặt trước mặt bà.
Vinh Thiển một chút cũng nghe không vào. Cô không còn mẹ, điều này tám chín phần là Thẩm Tĩnh Mạn đã tiết lộ cho ông ta.
Thầy Bảo tiếp tục bấm đốt ngón tay: "Nhưng vận mệnh của cô tương đối bấp bênh. Kiếp trước cô chủ là một gốc hoa đào mọc trên vách đá. Đẹp thì có đẹp, nhưng cũng không có ai có thể nhìn thấy và thưởng thức."
Mặt Vinh Thiển càng lạnh. Ông ta càng nói càng thấy khó tin.
"Nhưng hôm nay, hương vị hoa đào trên người cô vẫn chưa tan hết, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô và cậu Lệ đương nhiên là tuyệt phối, là một đôi do trời đất tạo nên, đó là mơ ước của rất nhiều người, về điểm ấy, cô Vinh cần phải nhớ thật kỹ."
Vinh Thiển nghĩ thầm, chuyện này ông ta biên đạo rất hay, nhưng suy nghĩ lại, có vẻ có không ít người có ý nhằm vào cô.
"Cô Vinh sẽ xảy ra hai đại kiếp nạn, mỗi kiếp nạn đều giống nhau." Thầy Bảo nói xong, ngón tay lại bấm, một lát sau tiếp tục nói: "Kiếp nạn đầu tiên, xảy ra lúc cô ở tuổi vị thành viên, một nhánh hoa đào bị giày vò. Kiếp nạn thứ hai..."
Đôi mắt đang vô thần của cô chợt trợn tròn, hít thở trở nên khó khăn.
Thầy Bảo mới vừa rồi xem phong thủy, đều cho kéo rèm lên hết.
Lệ Cảnh Trình đã ôm Gạo Nếp về. Bảo mẫu ở cửa đón anh, vẻ mặt lo lắng: "Cậu Lệ, bà chủ và cô Thư Lan, cùng một người tự xưng là thầy tướng đang ở đây."
Lệ Cảnh Trình đưa con gái cho bảo mẫu: "Con bé đang ngủ, đừng quấy rầy nó."
"Vâng!"
Anh đi vào, không phát ra một tiếng động.
Thầy Bảo đang tiếp tục nói: "Ôi, không tốt rồi! Tôi hẳn phải sớm nhắc nhở cô Vinh mới đúng."
Thẩm Tĩnh Mạn gấp đến độ không chờ được: "Sao vậy?"
"Kiếp nạn thứ hai..." Ánh mắt thầy Bảo như một tia sáng bắn về phía Vinh Thiển: "Đã phát sinh vào tối hôm qua."
Vinh Thiển ngồi trên ghế, tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại phát hiện không có gì để nắm cả. Cả người cô giống như đang phiêu du bồng bềnh, trôi dạt trong biển rộng mênh mông, ngay cả một cọng rơm cứu mạng cũng không có.
Lệ Cảnh Trình nhìn thấy Vinh Thiển đang sợ hãi, nhìn thấy cô đừng ngồi không yên, miệng không nói gì. Hình ảnh đó đập vào mắt anh, chạm trúng chỗ đau đớn nhất.
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn thầy Bảo nói: "Nghe thầy nói là hai kiếp nạn như nhau, chẳng lẽ...?"
"Xảy ra giống nhau." Thầy Bảo tựa hồ muốn nói lại thôi: "Cũng có thể người thì khác nhau."
Bước chân của Lệ Cảnh Trình cũng đã bước vào.
Hai tay Vinh Thiển đặt trên đầu gối nắm chặt lại. Mười ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Đôi tay nhỏ bé của cô chẳng có bao nhiêu thịt, móng tay đâm vào như thể đâm vào cả xương tủy.
Thẩm Tĩnh Mạn giật mình nhảy dựng lên: "Thầy nói cái gì?"
Hai tai của Vinh Thiển ong ong, cô liều mạng nuốt xuống dòng nước mắt ấm nóng. Thịnh Thư Lan kéo tay Thẩm Tĩnh Mạn: "Mẹ, đừng nóng vội! Nghe thầy nói cho xong đã!"
Vinh Thiển muốn mở miệng. Cô muốn hỏi một câu. Nhưng hỏi gì đây? Còn cái gì cần cô phải nói đây?
Chuyện hôm qua còn chưa tiêu tán, cô khó chịu, cắn chặt răng.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Cô không cần nhìn, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy rất an tâm.
Lệ Cảnh Trình bước tới bàn trà, ánh mắt lạnh vô cùng, lạnh lẽo hung ác nhìn ba người: "Ai cho các người vào nhà?"
Thẩm Tĩnh Mạn kích động không thôi, chỉ vào Vinh Thiển phía đối diện: "Cảnh Trình, có đúng Vinh Thiển bị..."
Ánh mắt anh đảo qua bàn trà. Anh cầm lấy chuôi kiếm gỗ đào rồi đột nhiên giơ chân lên đạp vào đống bài. Thầy Bảo sợ run người.
Lệ Cảnh Trình cầm đồ lên ném vào mặt ông ta: "Dựa vào mấy lá bài với khúc gỗ mục này mà nói bậy nói bạ, ông có tin tôi cắt miệng ông không?"
Thẩm Tĩnh Mạn xem không được xua tay: "Thầy Bảo rất có danh tiếng. Cảnh Trình, con đừng có xúc phạm ông ấy!"
Lệ Cảnh Trình cầm cái hương án trên bàn lên, đột nhiên đi tới gần trước mặt thầy Bảo: "Ông biết bấm độn bói toán phải không? Ông tự bói ình một quẻ, tiếp theo ông sẽ xảy ra chuyện gì?"
Thầy Bảo giơ tay lên che chắn: "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi cho ông thời gian bói."
"Tôi nói toàn bộ đều là sự thật. Cô Vinh thực sự trước kia là một cây đào, thực sự trêu hoa ghẹo nguyệt."
Bàn tay Lệ Cảnh Trình bóp lấy cằm ông ta, cạy khớp hàm ông ra, sau đó dùng sức nhét cái hương án vào miệng ông ta.
Thẩy Bảo vung hai tay giãy dụa. Thẩm Tĩnh Mạn ở bên cạnh kéo tay anh: "Cảnh Trình, mau buông tay! Con làm thế là bất kính đó!"
"Tránh ra!" Lệ Cảnh Trình vung tay, nện một đấm vào hương án.
Tiếng người đàn ông kêu lên thảm thiết, hàm răng bị tách đôi, nơi khóe miệng có máu chảy ra.
Thịnh Thư Lan sợ đến nỗi bịt tai lại. Vinh Thiển cũng bị giật mình.
Lệ Cảnh Trình nắm cổ áo ông ta nói: "Cút."
Thầy Bảo nào dám ở lại, ù té chạy ra ngoài.
Thẩm Tĩnh Mạn trong lòng còn sợ hãi, trước giờ bà chưa bao giờ phát hiện ra con trai bà lại bạo lực thế này?
Thịnh Thư Lan khó khăn đứng dậy: "Mẹ, chúng ta... chúng ta cũng đi thôi."
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình lạnh lẽo quét về phía Thẩm Tĩnh Mạn: "Đưa hắn tới là chủ ý của ai?"
Thịnh Thư Lan khó khăn nuốt nuốt nước miếng. Thẩm Tĩnh Mạn nhìn mặt anh, cũng có chút sợ hãi.
"Mẹ chỉ muốn ông ấy xem phong thủy một chút, không có ý gì khác."
"Là chủ ý của ai?"
Thịnh Thư Lan ở bên không dám mở miệng. Thẩm Tĩnh Mạn cũng giả bộ như câm điếc.
Lệ Cảnh Trình đi về phía trước. Anh đi tới trước mặt Thịnh Thư Lan, kéo cổ áo cô, để cô nhìn thẳng vào anh: "Tôi đã nói rồi. Vinh Thiển ở đâu thì cô không được đến đó!"
"Em.. em đi cùng mẹ." Thịnh Thư Lan bị anh kéo nhón chân lên.
"Cảnh Trình, anh đừng như thế! Em sợ lắm!"
Lồng ngực Vinh Thiển bế tắc khó chịu, cô đưa tay vỗ vỗ ngực: "Cảnh Trình, em muốn ngủ một lát."
Lệ Cảnh Trình vung tay xô Thịnh Thư Lan ra. Vừa lúc bảo mẫu đi tới, anh liền nói: "Đi ra hết đi! Tôi bây giờ không muốn nhìn thấy ai hết!"
"Con..." Thẩm Tĩnh Mạn định tiến tới, Thịnh Thư Lan thấy thế liền đưa tay kéo bà lại: "Mẹ, hay là chúng ta về trước đi!"
Bảo mẫu thấy bầu không khí không ổn, cũng vội nói: "Đúng đấy bà chủ, hai người về trước đi."
Vinh Thiển nhìn bọn họ ra khỏi phòng khách. Nửa người trên của cô vô lực dựa vào ghế sô pha, Lệ Cảnh Trình vội ngồi xuống cạnh cô.
Vinh Thiển đưa hai tay ôm mặt. Sau một lúc lâu mới có tiếng khóc khe khẽ truyền ra.
Lệ Cảnh Trình ôm cô vào trong lòng. Mười ngón tay cô kéo cổ anh: "Em một mình vẫn có thể chịu đựng được, cũng có thể từ từ không nghĩ đến nó nữa. Em định dằn mọi nỗi đau đớn nhất xuống ở đáy lòng, nhưng thế không đúng sao? Lệ Cảnh Trình, em không chịu nỗi cảnh tượng hết lần này đến lần khác bị người ta vô tình hay cố ý nhắc tới. Sợ bọn họ vỗ vào vai em mà nói này nói nọ, nói em phải dũng cảm đối mặt... những lời này là những lời em không muốn nghe nhất! Em không kiên cường, cũng không muốn giả vờ, cũng không ép được mình..."
Anh ôm chặt cô vào lòng. Hai tay anh siết chặt như muốn đem cô sát nhập vào trong người anh.
Nếu như có thể, anh rất muốn thu nhỏ cô lại rồi bò vào trong ngực, mỗi giây mỗi phút, mỗi phân mỗi tấc đều không rời xa nhau. Có như thế, anh mới có thể ngăn chặn được những lời thương tổn của bên ngoài đối với cô.
"Lệ Cảnh Trình, cửa ải này khó quá, em thật sự không vượt qua được."
Vinh Thiển đau đớn khóc thành tiếng. Cô đau liệt một ngày đêm, giờ lại để cho người ta nói thế này.
Cô sợ những ngày sau sẽ thế, cho dù là nghe thấy một tiếng khóc trong ti vi, cô thật sự sẽ không chịu nổi.
Cái cảm giác bị người khác xâm phạm và sụp đổ, làm sao cô có thể hoàn toàn xóa bỏ đây?
"Em cứ bình tĩnh mà ở đây, anh sẽ không cho bất cứ ai tới gần nơi này. Ngôi nhà này chỉ thuộc về riêng chúng ta, anh đảm bảo!"
Vinh Thiển lắc đầu, nước mắt thấm ướt vào trong áo anh.
"Nhưng trong lòng em không thế. Lòng em nếu như đủ cứng rắn, người khác nói gì cũng sẽ mặc kệ."
Vinh Thiển há miệng, cắn nhẹ vào ngực anh.
"Em cứ cắn đi. Cắn mạnh vào!"
Vinh Thiển từ từ tăng thêm lực. Cô cho rằng mình rất kiên cường, nhưng trên thực tế cô lại không chịu nỗi một đòn.
Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô. Lực của cô rất lớn, anh cũng rất đau, nhưng đau đớn đó cũng không bằng một phần vạn sự khó chịu trong lồng ngực.
Nếu như đau đớn trên người anh có thể đau được thay cho cô, anh cũng nguyện ý để mình đau đớn.
Vinh Thiển ngây ngốc ở trong lòng anh: "Em đã thế này.. Lệ Cảnh Trình, anh còn yêu em làm gì?"
"Câu hỏi này anh đã suy nghĩ từ lâu rồi. Sau khi em dẫn theo Tụng Tụng quay về Nam Thịnh, trực giác của anh bảo rằng, đứa bé kia chính là con của anh. Sau đó khi phát hiện ra không phải, anh mặc dù trong cơn tức giận muốn đính hôn với Thịnh Thư Lan nhưng anh cũng đã tự hỏi bản thân mình có thể hết yêu em không? Rồi anh cũng tìm ra đáp án. Anh mặc kệ em và người đàn ông khác đã có con với nhau. Anh vẫn tình nguyện yêu em. Như vậy, trước đây anh đã chấp nhận thế rồi, bây giờ chẳng lẽ không thể tiếp nhận được chuyện này sao?"
Ngực anh đã bị thấm ướt, anh thấy đôi mắt đen của cô đầy bất an.
"Đừng nghĩ nữa!"
Vinh Thiển gật đầu. Lệ Cảnh Trình biết khả năng không nghĩ nữa là rất nhỏ. Anh hôn lên đỉnh đầu cô: "Anh yêu em."
Vinh Thiển giơ hai tay ra, ôm chặt lấy anh.
Cô thực sự sợ. Hơn nữa, cảm giác sợ hãi này, cô căn bản không thể nói cho Lệ Cảnh Trình biết được.
Bởi vì chuyện nó đã xảy ra, gần như cô đang lặp lại quỹ đạo giống như mấy năm trước, cô không có cách nào không nghĩ đến nó.
Lần đầu tiên cô gặp chuyện không may, Hoắc Thiếu Huyền cũng ôm cô thế này, cũng nói với cô là anh yêu cô.
Anh cũng nói anh không quan tâm, nói cô đừng suy nghĩ nhiều.
Anh còn nói: Thiển tiểu nhị, anh sẽ cưới em. Anh yêu em, muốn em.
Vinh Thiển dùng sức ôm anh thêm nữa. Cô không biết mình còn có tự tin nữa không.
Lát sau, phẫn nộ qua đi. Cô không biết trong lòng Lệ Cảnh Trình nghĩ gì. Tình cảm của bọn họ không sâu đậm như cô với Thiếu Huyền lúc trước; như thế, khi sóng gió ập tới, Vinh Thiển có cái gì để níu kéo?
Đến lúc đó, tình cảm tan vỡ, cô liệu có khả năng tiếp nhận được không?
Vinh Thiển giơ hai tay ôm chặt lấy cổ anh, giấu tiếng khóc nơi cổ họng. Cô cố gắng kiềm chế bản thân. Lệ Cảnh Trình hôn mặt cô, muốn truyền cho cô một chút ấm áp.
Buổi tối, Vinh Thiển hầu như không ăn gì.
Chuyện Gạo Nếp bị bệnh Lệ Cảnh Trình cũng đã nói cho cô biết. Anh giao con gái cho bảo mẫu chăm sóc. Uống thuốc hạ sốt xong, con bé cũng đã ngủ.
Lệ Cảnh Trình đi lên lầu. Thấy cô đã ngủ, lúc này anh mới mặc áo vào, đi ra ngoài.
---
Bên ngoài Đông Uyển.
Thịnh Thư Lan không hề nghĩ rằng anh sẽ đến tìm cô.
Cô thay quần áo đi ra ngoài. Xa xa cô nhìn thấy bóng dáng của Lệ Cảnh Trình. Thịnh Thư Lan mặc dù với chuyện chiều nay rất sợ hãi, nhưng cô thực sự không muốn bỏ qua cơ hội này.
Cô đi tới bãi cỏ phía trước. Lệ Cảnh Trình mở cửa sổ xe xuống: "Lên xe đi!"
Thịnh Thư Lan ngồi vào ghế lái phụ. Anh khởi động xe. Cô không khỏi nghi hoặc nhìn anh: "Cảnh Trình, anh tìm em có chuyện gì không?"
"Anh đưa em tới một nơi."
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lệ Cảnh Trình. Cô níu chặt góc áo, trên khuôn mặt anh sớm đã tan đi sự tức giận ban chiều.
"Chuyện hồi chiều không phải là cố ý. Anh cũng biết, nhà mình rất tin thầy Bảo. Thực sự chỉ mời ông ấy đến xem phong thủy."
"Em biết từ trước tới giờ anh không tin chuyện này."
Thịnh Thư Lan ngồi gọn gàng bên ghế lái phụ, cô gật đầu: "Vâng, cũng không biết thầy Bảo tính thế nào lại nói kiếp trước của Vinh Thiển là một cây đào".
Lệ Cảnh Trình đưa mắt nhìn cô, trong mắt mang theo một ý cười nhạt: "Nếu như anh vứt tiền trước mặt ông ta, em có tin ông ta sẽ nói kiếp trước nữa của Vinh Thiển là Võ Tắc Thiên không?"
Thịnh Thư Lan nghe vậy không dám lên tiếng.
Xe chạy nhanh về phía trước. Thịnh Thư Lan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cảnh Trình, anh có còn nhớ không? Con đường này trước đây chúng ta thường đi qua, anh còn đưa em đi hóng gió."
Lệ Cảnh Trình chuyên chú nhìn phía trước, lái xe.
Thịnh Thư Lan tựa như đang nhớ lại những hồi ức tốt đẹp: " Mấy năm trước, anh cũng ở trước cửa chờ em, cho em đi ra ngoài ngắm cảnh. Khi đó thật hạnh phúc!"
Cô hoàn toàn đắm chìm vào trong đó: "Cảnh Trình, cách đó không xa còn có một quán ăn nhỏ, anh còn nhớ không?"
"Nhớ." Lệ Cảnh Trình nói một từ. "Anh đang đưa em tới một nơi trước đây chúng ta thường tới."
Thịnh Thư Lan nghe anh nói như thế, tim không khỏi nhảy nhót, ánh mắt cũng chuyển sang hưng phấn.
Lệ Cảnh Trình lái xe thẳng tới công viên trò chơi.
Thịnh Thư Lan đẩy cửa xe ra, trên mặt không giấu được sự vui vẻ. Cô nhảy người lên: "Sao em không nhớ trước đây mình đã từng tới nơi này?"
Lệ Cảnh Trình lạnh lùng nhếch miệng: "Đêm nay tùy em vui chơi, chỉ có hai chúng ta."
Cô vui vẻ, vội vàng đi theo Lệ Cảnh Trình đi vào.
Đi qua một loạt kiến trúc Châu Âu, những cột trụ hình tròn cao dài kiểu La Mã. Giữa sườn núi có một ngọn đèn lóa mắt, vòi nước phun bắn lên ước chừng cao vài thước. Thịnh Thư Lan nhìn quanh, cảm thấy mình như trở về tuổi thơ. Lệ Cảnh Trình nhấc chân lên bước về phía trước. Cô không kịp thưởng thức khung cảnh đẹp đẽ, kchỉ có thể đuổi theo anh.
Thấy vòng xoay ngựa gỗ, cô rất muốn chơi, nhưng nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đã ngồi lên xe thăm quan, cô liền đi qua.
Họ tới bên bãi biển nhân tạo, diện tích cũng không lớn, xung quanh còn có cát vàng.
Lệ Cảnh Trình đẩy hàng rào đi vào, nhìn khu trò chơi trước mặt.
Trò cối xoay gió siêu tốc.
Thịnh Thư Lan nuốt nước miếng: "Cảnh Trình, anh muốn chơi sao?"
Anh tựa như rất thích cảm giác kích thích kiểu này, còn cô chưa bao giờ dám chơi.
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô. Cô không khỏi sợ hãi, lùi về sau: "Em không chơi. Em sợ!"
"Gan em bé thế! Có gì phải sợ? Anh chơi cùng em."
Thịnh Thư Lan muốn lùi lại. Lệ Cảnh Trình kéo cô, anh ấn mạnh cô vào ghế ngồi, cài dây an toàn, sau đó đóng cửa lại.
Cô kéo tay Lệ Cảnh Trình: "Cảnh Trình, anh ngồi với em."
Anh đi tới cạnh cô, đưa tay vỗ vỗ ghế: "Em có biết điểm cao nhất của nó là bao nhiêu không?"
"Em.. em không biết."
"Vậy em có biết trò chơi này kích thích ở chỗ nào không?"
Thịnh Thư Lan sợ như muốn khóc lên: "Không biết. Cảnh Trình, thả em ra, em không muốn chơi trò này."
"Thật ra cũng không thể coi là đáng sợ. Cho người mình xoay tròn ba trăm sáu mươi độ. Trong khoảnh khắc sẽ cảm giác như mình sắp chết. Em cứ nhắm mắt lại là được."
Thịnh Thư Lan níu chặt cánh tay Lệ Cảnh Trình: "Em không chơi! Không!"
"Thư Lan, anh hỏi em một vấn đề, em nói thật nhé?"
"Được, được, anh hỏi đi."
"Thằng hai ở đâu?"
Thịnh Thư Lan ngẩn ra: "Em thực sự không biết. Anh ấy sau khi đi ra ngoài thì không thấy về. Không phải anh tới nhà cũng không tìm được anh ấy sao?"
"Em là vợ chưa cưới của nó, lẽ nào nhất cử nhất động của nó em lại không biết?"
"Cảnh Trình, em thực sự không biết. Thường ngày anh ấy cũng không nói với em. Hãy tin em!"
Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ vai Thịnh Thư Lan.
Anh lui về sau hai bước, cầm lấy bộ đàm bên cạnh nói chuyện.
Cối xoay gió từ từ đi lên. Thịnh Thư Lan cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất, hoảng sợ mở to hai mắt: "Cảnh Trình, em bị bệnh sợ độ cao, anh thả em xuống được không?"
Ghế dưới thân rung rinh. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai đùi của Thịnh Thư Lan đong đưa trong không trung. Cô sợ phải nhắm mắt lại, nhưng đã ở trên này, có nhắm mắt căn bản cũng chẳng có tác dụng gì.
Trong không trung, hô hấp của cô như bị tắc nghẹn, trái tim dường như ngừng đập. Cối xoay gió đã nâng đến độ cao nhất. Thịnh Thư Lan không khỏi trợn mắt, xa xa nhìn thấy nhà cửa nhỏ xíu dưới chân. Cô ức chế nhưng không thể kêu thành tiếng được, hoàn toàn không còn phản ứng. Ghế ngồi lại tung bay rung lắc dữ dội. Cả người cô như bị trọng lực hút xuống bằng một lực cực mạnh, dù có dây an toàn giữ lại, nhưng cảm giác sợ hãi này là cảm giác rõ rệt nhất cả đời Thịnh Thư Lan.
Nước mắt cô tràn cả ra ngoài. Cô khàn giọng kêu: "Cứu! Cứu em với, Cảnh Trình!"
Lệ Cảnh Trình cầm lấy bộ đàm nói tiếp: "Anh hỏi em một lần nữa: thằng hai ở đâu?"
"Em thực sự không biết. Em không lừa anh. Aaaa___ thả em xuống! Em không muốn chết!"
Đây cũng không phải là một con thoi đong đưa, Thịnh Thư Lan bị rung lắc toàn thân. Cô mở mắt ra, nhìn người mình như sắp va phải cái cây, cô sợ đến cắn chặt răng, lại từ độ cao hơn mười mét rơi thẳng xuống.
Trái tim trong nháy mắt ngừng đập, cảm giác khó chịu mãnh liệt xông lên, cô xé giọng cầu cứu: "Cảnh Trình!"
"Đừng tưởng rằng như thế là tôi có thể tin cô. Cô là người của thằng hai, không có khả năng chuyện của nó cô lại không biết. Thư Lan, chúng ta đều từ trong ngôi nhà đó mà ra, cô muốn nói cô là người đơn thuần sao?"
Thịnh Thư Lan tắc nghẹn, nói không nên lời.
Sau một vòng, người cô chầm chậm đi xuống đất. Khi hai chân cô chạm đất, hai tay buông thỏng hai bên. Lệ Cảnh Trình bước tới: "Còn không chịu nói sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Thư tái nhợt, bàn tay cầm chặt cổ tay Lệ Cảnh Trình: "Cảnh Trình, chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, em có nói dối hay không chẳng lẽ anh không biết?"
"Thanh mai trúc mã thì sao? Có đôi khi càng là người bên cạnh thì càng không nhìn thấu được. Thư Lan, tôi đối với cô cũng đã bỏ qua khá nhiều, cũng không muốn làm tan vỡ tình cảm của chúng ta... nhưng cô làm tôi khá thất vọng."
Thịnh Thư Lan nghe vậy, không khỏi cười ra tiếng: "Muốn xóa được đâu có dễ vậy chứ."
"SMX là thằng hai mở. Cô đừng nói với tôi là cô không tin. Trong đó hoạt động thế nào chính cô cũng biết. Tôi khuyên cô sớm thành thật nói đi."
"Có cho em quyền lựa chọn sao? Nếu em không lấy anh ấy, ba sẽ ép anh cưới em, anh có chịu không?"
Đối mặt với chất vấn của Thịnh Thư Lan, Lệ Cảnh Trình chỉ nhếch miệng cười: "Nói như vậy, tất cả đều vì muốn tốt cho tôi?"
Nước mắt rơi trên mặt cô. Cô vốn là vì lo cho anh, nhưng trong mắt anh cô chẳng qua chỉ là muốn cưới anh mà thôi.
"Chuyện tối hôm qua cô có biết không?"
"Tối hôm qua có chuyện gì?"
Lệ Cảnh Trình giúp cô tháo dây an toàn ra, xô mạnh không cho cô bước xuống: "Thằng hai đối với cô cũng chỉ có thế. Cô kêu sợ hãi như vậy còn nó trốn ở đâu, hay chết thật rồi?"
"Cảnh Trình, chúng ta có gì thì nói chuyện, được không? Em rất sợ. Em thực sự khó chịu. Thả em xuống dưới đi mà!"
Lệ Cảnh Trình lui về sau, nhìn cối xoay gió siêu tốc nâng lên.
Đã nếm qua loại sợ hãi này, Thịnh Thư Lan cả đời không muốn nếm lại lần nữa.
Cô lắc đầu: "Không! Không!"
Âm thanh sợ hãi vang vọng trong không trung. Đủ mọi ánh sáng hắt vào gương mặt tà mị tuấn lãng của Lệ Cảnh Trình. Thịnh Thư Lan cảm giác cả người mình như bay ra ngoài. Cô không còn cài dây an toàn, cô thực sự sợ hãi. Giọng nói hoàn toàn tắc nghẹn, không kêu được câu nào, tiếng thét ngưng đọng trong lòng. Đến một độ cao sau đó lại bị rơi xuống, cô cảm giác mình lại phải chết.
Mặt đất cách càng lúc càng gần, thật giống như đứng ở tòa nhà cao hơn mười tầng mà nhảy xuống.
Thân thể bị va đập mạnh. Cối xoay gió đột nhiên dừng lại khi còn cách mặt đất khoảng một mét. Thịnh Thư Lan nghe được tiếng 'răng rắc', cả người cô như rơi ra khỏi ghế, ngã nhào xuống đất.
Lệ Cảnh Trình bước tới, người Thịnh Thư Lan sợ hãi đến co quắp, thân thể run bật.
Anh ngồi xổm xuống. Từ trong miệng Thịnh Thư Lan vang ra vài tiếng rời rạc: "Em.. em thực sự không biết Cảnh Tầm ở đâu."
"Không biết. Không biết sao?" Lệ Cảnh Trình nhìn bộ dáng của cô, thực sự là đang sợ hãi, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có. "Nhưng cô phải nhớ kỹ: tôi và Vinh Thiển đã rời khỏi nhà họ Lệ, chúng tôi cần cuộc sống yên bình. Thư lan, đừng cho là tôi không biết thầy Bảo kia là do ai khởi xướng mời tới."
"Cảnh Trình, anh hiểu lầm rồi, thật không phải em."
"Trong ba năm Vinh Thiển không ở đây, tôi vẫn nhớ lòng tốt của cô nên mới dung túng cho cô; nhưng tôi cần phải nói cho cô biết một câu: 'Một vừa hai phải'."
Lòng bàn tay Thịnh Thư Lan bị trầy rách da. Lệ Cảnh Trình đè đầu vai cô lại: "Thầy tướng kia còn nói, kiếp nạn thứ hai của Vinh Thiển xảy ra vào tối hôm qua. Cô còn dám nói là cô không biết thằng hai ở đâu?"
Cô xiết chặt hai tay: "Thầy Bảo nhìn thấy được là do bản lĩnh của thầy ấy..."
"Nhờ cô nói với thằng hai: đừng để cho tôi tìm được nó! Rơi vào tay tôi, tôi sẽ không cho nó chết tử tế đâu."
Hai vai Thịnh Thư Lan run rẩy. Lệ Cảnh Trình đứng dậy, ánh mắt u tối lướt qua cô.
Thịnh Thư Lan thấy Lệ Cảnh Trình bỏ đi, bóng lưng hiu quạnh mà quyết tuyệt.
Nước mắt cô rơi xuống mặt đất lạnh băng: "Cảnh Trình! Đừng bỏ em lại! Cho em theo với!"
Thịnh Thư Lan khó khăn ngồi dậy, chỉ thấy bóng dáng của anh rất mờ nhạt.
---
Lệ Cảnh Trình lái xe về đến nhà. Biệt thự lớn như vậy chìm trong bóng đêm tĩnh lặng cùng bi thương.
Anh đi lên lầu, thấy Vinh Thiển vẫn còn ngủ. Anh rón rén đi tới bên giường, đưa tay xoa mặt cô. Anh ngắm nhìn cô như đang ngắm một bức tranh. Bóng của anh in lên tường.
Tay còn lại từ từ siết thành nắm đấm. Anh cũng là người, trái tim cũng là máu thịt, từng dao từng dao cắt xuống, làm sao lại không đau chứ?
Anh hỏi mình có yêu Vinh Thiển không? Chắc chắn là anh rất yêu.
Yêu thì nhất định phải chấp nhận tất cả.
Ngực Lệ Cảnh Trình sao lại không đau? Sao lại không quan tâm cơ chứ?
Nhưng trước mặt cô, anh không thể biểu hiện ra; tuy đau đớn, lại không được thể hiện.
-----
6
Thà Đừng Gặp Gỡ Thà Đừng Gặp Gỡ - Thánh Yêu