Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Voi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:55:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Tiểu Thiếu Gia Mặt Lạnh
au khi mua đồ xong, cả hai bắt taxi trở về. Trời cũng bắt đầu xế chiều, từng tia nắng vàng nhạt yếu ớt len lỏi qua những toà nhà cao vời vợi. Bầu trời khoác lên mình một chiếc áo màu tím nhạt, hoàng hôn dần buông mình ôm trọn thành phố.
Trên xe, không khí vẫn bao trùm là sự im lặng. Cái tên nhóc này lúc nào cũng cứng đầu tỏ vẻ người lớn ra phết. Nó nhìn nhóc đang ngồi khoanh tay ngạo nghễ, gương mặt non nớt nhưng lạnh lùng. Cả người toát ra khi chất vương giả, xì tưởng mình là vua chắc, đáng ghét thật chứ chẳng đùa đâu à.
Tới nhà, nó loay hoay mở cửa bước vào trong, con nhóc cứ đứng mãi bên ngoài nó ló đầu ra khó hiểu nói.
-Nhóc con định đứng tới khi nào hả?
Nhóc lạnh lùng phán một câu làm nó chới với.
-Bà chị thích ở căn nhà mục nát này sao? Tệ hơn cái nhà kho.
Trời ạ, ông có nghe gì không, nghĩ sao căn nhà hai tầng thuê với giá đắt đỏ ba triệu hai trăm lẻ năm ngàn đó. Thua xa cái nhà kho hả? Hờ hờ.. Đúng là cái thói công tử mà!
Bậm môi, nhăn mày cau mặt nó không biết phải xử tử cái thằng nhóc này thế nào nữa. Mà nhắc mới nhớ, xa nhà cũng khá lâu rồi nhỉ? Bố mẹ định cho nó ra rìa luôn chắc? Thôi thôi, qua lại vấn đề chính, nó đưa ánh nhìn tức giận chĩa thẳng vào nhóc Boo đang ung dung bước vào nhà. Cái thằng, chê nhà cũ nát thế sao không ở ngoài luôn đi vào làm gì. Nghĩ thì nghĩ chớ có dám nói gì, ráng nuốt cục tức xuống nó bước ra sân đóng cửa cổng.
-Cô! Mở cửa cho em với ạ!_Lễ phép nhỉ? Minh láy chiếc xe ngừng trước cổng bóp còi in ỏi, nói vọng vào.
Nó thở dài, cái tên đại tinh tinh này lại tới nữa rồi. Lặng lẽ mở cửa cho Minh láy con SH vào sân. Rồi cả hai bước vào nhà, nhóc Boo đang ngồi trên ghế sopha lặng lẽ nhìn căn nhà, thấy nó và Minh bước vào, nhóc vẫn thờ ơ không nói gì.
Minh nhướng mày, chỉ vào nhóc và hỏi nó.
-Nhóc con này là ai vậy cô? Sao lại ở đây?
-Con một người dì bạn mẹ tôi gửi trông vài hôm ấy mà! Thôi cậu ngồi chơi với nhóc Boo đi nha, tôi vào bếp làm chút đồ ăn không nhóc lại rên đói nữa!_Nó nói rồi bước nhanh vào bếp.
Minh phi lại ngồi cạnh Boo, cậu hỏi.
-Nhóc tên Boo sao?
Nhóc Boo nhìn cậu, lẳng lặng đáp.
-Thường gọi Boo, tên thật Thiên Khang.
Minh ngạc nhiên nhìn cậu nhóc trước mặt. Cái mặt trẻ con thế cơ nói giọng ra vẻ chững chạc người lớn nhỉ? Nhưng mà bọn nhóc này vẫn là thiếu nhi miệng còn hôi sữa thôi, cậu không tin là thằng nhóc không biết cười đùa, chỉ là nhóc đang cố giấu đấy thôi, nhưng vì điều gì nhở?
-Ầy, nhóc xem nè!_Minh sau một hồi suy nghĩ điều chi đó rồi lôi cái iPhone ra, bấm bấm đưa cho nhóc xem.
Nhóc Boo khó hiểu nhìn vào màn hình, rồi nhìn cậu. Cậu cười cười nói tiếp.
-Boo xem nè mấy em bé hot girl này dễ thương phết nhỉ?
Nhóc môi khẽ nhếch lên cười đáp.
-Dễ thương nỗi gì! Con nít mà bày đặt son phấn cả kí!
Đấy, có tác dụng rồi đấy. Nhóc nói thế cơ mà nhìn lại mình xem con nít mà bày đặt ra vẻ người lớn, chưng cái mặt lạnh lùng ra chi không. Minh tiếp tục lướt lướt cái điện thoại nói.
-Ế, nhóc xem mấy cô này bận bikini đẹp *** nhỉ? Hố hố.._Lạc đề, trời ạ con nít mà cậu cho xem hình đó. Nhưng thằng nhóc Boo lại tỏ ra thích thú, chắc vì gia giáo nghiêm khắc nên ít khi được bàn tán chuyện gì đó mà lại là mấy cô chân dài nữa chứ.
-Xời, cô này ngực to quá! Chả đẹp đâu anh ơi!_Nhóc chậc lưỡi nói.
Minh vẫn tiếp tục tìm tìm trên mạng mấy bức ảnh hot girl, hai con người châu đầu vào bàn tán rôm rả.
-Ê ê, cái chị này đòi quen anh nè! Thấy thế nào? Anh thấy chẳng đẹp bằng chị Ngọc!_Minh lắc đầu nói.
Nhóc Boo xem xét ngó nghiêng mấy bức ảnh của cô gái ấy, rồi nói.
-Đúng thật, chẳng tự nhiên tuy nụ cười rất dễ thương. Bà chị kia đẹp tự nhiên hơn!
-Thật hả? Ha ha.._Minh cười to.
-Nhưng mà dáng chị này chuẩn hơn bà chị kia nhiều!_Boo chu miệng nói.
-Đúng thật nhỉ?_Minh lẩm bẩm.
Nó làm xong, nghe hai người cười với nhau thì lên xem thử coi Minh đã làm sao mà nhóc Boo thích thú nói chuyện nhiều như vậy. Vừa mới bước lên thì nghe câu chê của nhóc Boo, nó bực tức xông lại.
-Hai người đang nói xấu tôi đó hả?
Nghĩ sao mà bảo dáng nó không chuẩn hả trời? Lại lấy cái điện thoại trên tay Minh xem thử coi cô đó là ai dáng thế nào thì nó tá hoả.
-Cậu cho thằng nhóc xem ảnh gì thế này! Trời ơi...._Nó hét lên, Minh vội vàng bào chữa liên tục, nhóc Boo chỉ,ngồi im xem nó tức giận.
Cảnh tượng bây giờ rất hỗn độn, nó đang ném đồ vào người Minh, Minh đang chạy vòng vòng vừa chạy vừa xin tha mạng. Nhóc Boo thì ra tay đưa đồ cho nó chọi, nhóc thích thú nhưng không cười lớn chỉ là nhếch môi ngạo mạng.
Sau một hồi rượt đuổi, nó mệt nhọc ngồi phịch xuông ghế, Minh ngả người ra sàn nhà mệt không kém. Rồi tiếng chuông cửa vang lên, nó hơi nghi ngờ đó là hắn nhưng vẫn đứng dậy bước ra mở cửa.
Đúng thật là hắn rồi, sao lại trùng hợp thế nhỉ? Hôm trước cũng vậy, nếu có Minh ắt hẳn có Tú, còn hơn nữa là tập hợp ba người bao gồm cả Đăng.
Hắn thấy nó, chẳng nói gì chờ nó mở cửa thì bước thẳng vào nhà. Hắn chợt ngạc nhiên đứng lại khi nhìn thấy cả nhà bề bộn, Minh đang nằm dưới sàn, trên ghế sopha có một cậu nhóc. Hắn quay sang hỏi nó.
-Chuyện gì thế này?
-Chiến tranh!_Thằng nhóc nói khi nó vừa há miệng.
-Hử? Kẻ bại trận phải chăng là tên này!_Hắn nhếch môi cười, chỉ tay về phía Minh rồi ngồi xuống cạnh nhóc. -Nhóc về rồi sao?
-Dạ vâng!_Boo đáp.
Nó ngạc nhiên nhìn hai kẻ trước mặt đang cười nói chuyện với nhau.
-Hai người quen nhau sao?
-Boo là con của chú tôi bên Mỹ_Hắn cười đáp lại câu hỏi của nó.
-Hả?_Minh nãy giờ mới ngồi dậy lồm cồm tiến vè phía nó. Cái thằng nhóc là em họ hắn sao? Thật là, thế thì hắn có đồng minh rồi còn cậu lại đơn lẻ, không được chơi gian quá! Cậu suy nghĩ tìm cách.
Thật thì chính hắn bảo thằng nhóc về cơ đấy, chứ nhóc đời nào chịu, với lại khi biết ông anh thích bà cô này thì nhóc lại thấy thích thú khi chọc nó. Hắn bảo nhóc về chắc là có mưu đồ gì đây.
-Thôi, vào ăn đi! Đói bụng quá!_Nó khoác tay, tự dưng có hai kẻ được ăn ké nhỉ? Không khí bữa ăn diễn ra vô cùng im lặng, chẳng ai hé một tiếng, có thể nghe rõ tiếng con muỗi hay ruồi gì đấy bay vo ve..
Nó thấy thật buồn, tại sao đời nó lúc nào cũng gặp toàn phiền phức thế này nhỉ? Ôi chúa ơi...bỗng dưng muốn khóc cho cái số phận hẩm hiu quá xá! Nuôi mình đã không xong rồi còn nuôi thêm mấy kẻ rỗi hơi, phá hoại cuộc sống yên bình của nó. Ôi....đời ơi là đời....!!!!
Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi - Voi